Số lần đọc/download: 168 / 18
Cập nhật: 2020-01-25 21:21:26 +0700
Chương 10 - Đồng Hồ Cú
S
au khi đạp xe được vài cây số, bọn trẻ dừng lại ở ngã tư, chỗ giao với con đường đất nhỏ, để thở. Con đường cái đã bỏ lại bờ biển ở phía sau và kết thúc ở một nhánh rẽ nhỏ về phía đất liền. Từ lúc rời khỏi ngôi làng bọn trẻ vẫn chưa gặp chiếc ô tô nào. Địa hình nơi đây trở nên bằng phẳng hơn với những dải cây bụi thấp và tròn, đá lô nhô, đây đó những bông hoa nhỏ màu trắng và tím rung rinh dù chỉ một làn gió nhẹ thổi qua. Thi thoảng trồi lên một thân cây cô độc với những cành cao vươn ra ngược chiều gió.
Chúng dừng xe để đôi chân được nghỉ ngơi một lát và nhìn ngó xung quanh. Phòng xa như mọi khi, ngay từ trong làng Rick đã đổ đầy một bi-đông nước để có thể chia cho hai chị em sinh đôi kia uống cùng.
Lúc nãy chắc hẳn có một chiếc xe tải hạng nặng đã chạy qua con đường đất nhỏ này vì nó để lại những vết lún sâu trên nền đất và làm gãy tấm biển bằng gỗ chỉ tên đường. Jason lượm nó từ bãi cỏ và đọc dòng chữ viết trên đó: Đồng Hồ Cú.
“Nghe tò mò nhỉ?”
Bên cạnh cái tên có cả hình một con cú màu trắng.
Chợt nhớ lại lời của bác sĩ Bowen lúc trước, Julia quay sang nói với Rick:
“Thực sự cậu chưa bao giờ nhìn thấy tấm biển nào với dòng chữ ‘Kilmore Cove kính chào quý khách’ à? Ngay cả một tấm biển đơn sơ đề ‘Kilmore Cove’, giống như ở những nơi khác vẫn có thể bắt đầu địa phận của một vùng ấy?”
“Ừ thì... mình chưa bao giờ để ý, nhưng... đúng là không. Mình không nghĩ là có tấm biển nào kiểu đó.”
“Có bao nhiêu con đường dẫn vào làng?”
“Đường này là độc đạo rồi,” Rick chỉ về hướng mà từ đó chúng đến đây. Con đường này chạy dọc bờ biển cho đến tận Biệt thự Argo.
“Thế còn sau Biệt thự Argo?”
“Mình không biết. Mình chưa bao giờ đi đường đó,” Rick trả lời hơi ngượng ngùng.
Cậu nhóc tóc đỏ không muốn thừa nhận rằng mình chưa từng rời khỏi Kilmore Cove. Trên thực tế, cậu còn chưa từng có ý định đó trong đầu. Trong làng có tất cả mọi thứ cậu muốn: thậm chí cậu đã hiện thực hóa mơ ước lớn lao được vào bên trong Biệt thự Argo, người lính gác trên vách đá Salton Cliff. Cậu có thể muốn điều gì hơn thế chứ?
Julia nhận ra sự bối rối của Rick và mỉm cười với cậu. Cô bắt đầu cảm mến sự tử tế và chu đáo của Rick, khác hẳn với vẻ nhanh nhảu thường trực của em trai cô.
“Ừ, ở nhà ga xe lửa ít ra cũng phải có một tấm biển chứ nhỉ?” Cô bé thốt lên.
“Đã từng có,” Rick trả lời. “Nhà ga đóng cửa nhiều năm rồi. Thậm chí, nói thật thì mình không nhớ từng nhìn thấy con tàu nào chạy qua đây chưa. Bọn mình... nói thế nào nhỉ? Hơi tách biệt khỏi thế giới bên ngoài phải không?”
“Mình nghĩ là đúng,” Jason tán thành. “Bọn mình đi được mấy cây số rồi mà có thấy ngôi nhà nào đâu.”
Rick nhận lại chiếc bi-đông, đóng nắp và gài trở lại chiếc xe đạp.
“Các cậu sợ à? Các cậu cảm thấy lạc lõng giữa chốn đồng không mông quạnh đúng không?”
“Ồ, không phải! Mặc dù... ở London đúng là có nhiều người hơn hẳn.”
Chúng im lặng mất vài giây cho đến lúc Rick tuôn một tràng:
“Dù thế nào đi nữa, mình vẫn rất thích nơi này. Dù không có tấm biển chào mừng nhưng mình thực sự rất vui vì giờ có cả các cậu.”
Rồi nó nắm lấy cái ghi-đông xe đạp kêu cót két rồi bắt đầu đạp xe tiếp.
Đi được có vài mét Rick đã nghĩ giá có thể tự đấm vào mặt mình. “Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc,” Rick nói đi nói lại. “Mày đúng là vừa gây ấn tượng về một kẻ ngu ngốc! Mình thực sự rất vui vì giờ có cả các cậu... khiếp quá!”
Làm thế nào cậu lại nghĩ ra được một câu ngọt như mía lùi như vậy nhỉ? Nghe cứ như câu chúc ngủ ngon trong một câu chuyện cổ tích cho bọn trẻ con! Mà lại còn nói ra nữa chứ!
“Mình chẳng biết gì về thế giới...” Rick lẩm bẩm, cảm nhận làn gió từ biển thổi vào, và lập tức cậu nhóc nghĩ về bố. Bố cậu đã được nhìn thấy thế giới ngoài kia và điều gì ông ấy cũng có thể nói được.
Không biết lúc ấy Jason và Julia đang nghĩ gì nhỉ? Thế nào hai đứa đó chẳng nghĩ Rick chỉ là một đứa dốt nát quẩn quanh trong làng.
Cậu nghe thấy tiếng hai chị em cười khúc khích với nhau và đau lòng nghĩ rằng chúng đang cười nhạo mình. Tiếp tục đạp xe, cậu ngoái lại hét lên với chúng:
“Này hai cậu thôi đi!”
Lúc đó Jason và Julia đang nói về chuyện hoàn toàn khác, bất chợt chúng nghe thấy một tiếng ù ù trầm trầm như tiếng máy bay trực thăng, rồi thấy từ khúc cua xuất hiện một vật thể sáng choang màu đen đang phóng như điên.
Đó là một chiếc xe đua, chở hai người, đang trong tư thế nghiêng để vào cua.
“RICK! CẨN THẬN!” Chúng hét lên.
Cả Rick cũng nghe thấy tiếng ồn, và khi quay lại nhìn con đường trước mặt nó há hốc mồm kinh ngạc thấy mình sắp bị đâm chết: chiếc xe đã chồm lên nó. Theo bản năng nó lao mình sang bên trái và ngã nhào xuống đất. Chiếc xe máy nghiêng rạp sang phía đối diện làm lóe lên hai chùm tia lửa điện từ bánh xe.
Tay đua thực hiện một loạt những thao tác tuyệt vọng để cố giữ thăng bằng và tránh được chiếc xe đạp của Rick trong gang tấc. Hắn vọt tới gần chỗ Jason và Julia với hai lốp xe nóng rực do phanh gấp, sau đó giảm dần tốc độ.
Người ngồi sau xe mở kính chắn của mũ bảo hiểm sáng bóng và hét lên bằng một giọng hung dữ:
“Cút về nhà ngay, mấy đứa thò lò mũi xanh kia!”
Sau đó chiếc xe máy rẽ vào con đường đất nhỏ, chỗ bọn trẻ dừng lại lúc nãy, cuốn theo một đống bụi mù.
Jason lắc đầu khó tin.
Julia vứt xe đạp xuống đất và chạy lại chỗ Rick để chắc rằng cậu vẫn ổn.
Cô thấy cậu bạn nằm sõng soài bất động trên mặt đất.
“Mình ổn...” Cậu nhóc tóc đỏ thều thào ngay khi Julia mới chạm vào người. “Mình chỉ bị... rách áo thôi.”
“Nhưng người cậu đầy máu kìa!”
“Không sao đâu,” cậu đáp lại mà chẳng hề quan tâm đến chỗ bị trầy xước và va quệt trên cánh tay. “Các cậu có thấy thứ đó không? Hai kẻ xấu xa đó là ai nhỉ?”
Bóng xe màu đen đang lao vun vút, lờ mờ ẩn hiện dưới ánh nắng qua làn bụi nó vừa cuốn lên.
Jason lại lắc đầu lần nữa.
“Mình chắc đó là bọn chúng.”
“Bọn chúng nào?” Julia hỏi.
“Mình chắc chắn cái ả vừa quát bọn mình chính là Oblivia Newton.”
“Oblivia Newton á? Cô ta đang đi đâu chứ?”
“Mình chẳng quan tâm,” Rick thốt lên đầy tức giận, cậu giật lấy xe đạp với chiếc áo rách toạc rủ xuống cánh tay, “nhưng đến nước này thì mình chán ngấy bị ả tông cho hỏng người rồi!”
Nó leo lên yên xe như một chàng cao bồi sẵn sàng đối mặt với lời thách đấu cuối cùng.
“Cậu định làm gì vậy?”
“Mình sẽ đuổi theo ả, và lần này mình sẽ bắt ả phải trả giá,” cậu quyết định mà chẳng cần tham khảo ý kiến của hai đứa kia.
“Khoan đã, khoan đã! Tôi chưa hiểu rõ lắm…” Một trong ba ngư dân hỏi người gác ngọn hải đăng. “Anh trả cho chúng tôi mỗi người 50 bảng Anh chỉ để đi thả lưới dưới Salton Cliff ư? Đúng là thế ư?”
Hai người còn lại gãi gãi bộ râu dài, họ thấy buồn cười với lời đề nghị quá ư kỳ quặc.
“Anh có còn tỉnh táo không đấy, Leonard?”
Người gác ngọn hải đăng quay lưng lại phía ngôi làng: ông có vóc dáng lực lưỡng giấu trong chiếc áo phao bằng vải dù màu xanh nước biển. Cơ thể ông rắn rỏi, với mái tóc và bộ râu dài hoang dã. Ông chỉ mang một đôi guốc mộc thô ráp xù xì.
“Chính xác,” ông nói, với giọng nói nghe như tiếng nước biển xoáy trong hang.
Một trong ba ngư dân về lại thuyền của mình rồi nói:
“Tôi vừa giũ lưới rồi và muốn tận hưởng phần còn lại của ngày Chủ nhật. Hôm nay cũng là ngày nghỉ đối với chúng tôi cơ mà!”
“Và dù có quăng lưới sâu dưới vách đá, nhiều nhất chúng tôi có thể mò dưới đáy một chút, nhưng cũng chẳng thu được gì đâu, một ngư dân khác nhận định, đồng thời lấy tay che nắng để dõi nhìn về phía Salton Cliff.”
“Trừ phi thứ anh muốn không phải là cá,” ngư dân thứ ba gãi gãi cái bụng được che vừa đủ bởi một chiếc áo phông có dòng chữ: I AM DAVID BECKHAM.
Leonard Minaxo đổi chân trụ. Ván cầu tàu kêu cọt kẹt. Ông không hề mở miệng nhưng thái độ đầy vẻ hăm dọa.
“50 bảng, như anh nói, là một số tiền không phải nhỏ với ngư dân chúng tôi. Dù vậy, với tư cách là một người bạn, tôi khuyên anh nên quay trở về ngọn hải đăng và kiểm tra xem mọi thứ có hoạt động không.”
“Tất nhiên, Leonard, chúng tôi hiểu: đó là tiền của anh và anh có thể làm gì mình muốn với chúng. Chúng tôi sẽ thả lưới xuống dưới đó và xem có thể kéo được thứ gì lên!”
Ngư dân thứ hai khạc xuống nước.
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để kéo lên cái chìa khóa cũ đó, nhưng không thể hứa hẹn bảo đảm với anh điều gì cả.”
Người thứ ba gãi đầu nói thêm:
“Mà cái chìa khóa đó rơi đúng vào giữa những mỏm đá à?”