Số lần đọc/download: 3681 / 152
Cập nhật: 2017-05-10 22:12:22 +0700
Cú Ra Tay Chu Toàn Mà Công Cốc
D
ã quá nửa đêm lâu rồi, trước cửa nhà dinh thự của Berthier mà vẫn còn năm sáu chiếc xe ngựa đỗ.
Ba giờ đêm, cổng dinh thự mở ra. Các quý ông, quý bà khách khứa lần lượt ra về. Có một vị khách thong dong thả bước dọc theo con đường là di chỉ tường thành cũ. Đêm đông yên tĩnh đến lạ thường, không khí trong lành pha chút se lạnh; lúc này mà dạo bước trên con phố vắng vẻ này ở Pari thì thật dễ chịu.
Nhưng càng đi, ông ấy càng cảm thấy có gì đó là lạ; dường như có người đang theo dõi mình. Quay đầu lại nhìn, quả nhiên có bóng người đang nấp sau một cây cổ thụ. Ông ta chẳng phải là người nhát gan, nhưng bất giác cũng rảo bước nhanh hơn. Kẻ theo dõi cũng theo sát, không dời… Ông ta cảm thấy tình hình không ổn, liền quay phắt lại, xông về phía kẻ đó, đồng thời rút súng trong người ra.
Nhưng chưa kịp rút súng, ông ta đã bị kẻ lạ mặt nhảy bổ tới tấn công. Hai bên giao đấu tay bo mới vài hiệp, mà ông ta đã đuổi sức đi trông thấy thế liền kêu to gọi người đến giúp. Kẻ kia thấy vậy, quật mạnh ông ta xuống đất, xiết chặt cổ… Trước mắt ông ta giờ chỉ là một màu đen kịt, tai ù nặng, có vẻ như sắp ngất đi. Đúng lúc ấy, đôi tay bóp mạnh đang đè lên người ông ta bị tập kích bất ngờ. Lúc này hắn đã mất ưu thế; đầu tiên bị một chưởng ở bả vai, tiếp đó là một cú đá mạnh vào chân…Một lúc sau, tên lưu manh kia sợ hãi cuống cuồng chạy mất.
Người nghĩa hiệp đó không đuổi theo mà cúi xuống hỏi người bị hại:
- Thưa ngài, ngài có sao không?
Ông ta không sao cả, đầu bị choáng váng nên nhất thời không thể đứng dậy được. May mà cách đó không xa là trạm thuế của thành phố, một nhân viên ở đó đã nghe thấy tiếng kêu cứu, nên chạy ra và chặn được một chiếc xe ngựa. Ông ấy được dìu lên xe, người nghĩa hiệp ấy cũng đi theo ông về phủ trên phố L’ Arsenal.
Lúc xuống xe, ông ta đã hồi phục hoàn toàn. Ông cảm kích nói với người hộ tống:
- Ngài đã cứu mạng tôi, đại ân đại đức này tôi sẽ không bao giờ quên. Bây giờ, tôi không muốn bà vợ tôi biết. Nhưng bất luận thế nào thì ngày mai, ngài cũng phải đến nhà tôi ăn bữa trưa, để vợ tôi có cơ hội gặp mặt và bày tỏ lòng biết ơn đối với ngài-ông ấy xưng tên là Lu Weider Anbel rồi hỏi: - Có thể được hỏi quý tính ngài…
- Đương nhiên, tôi là Arsene Lupin.
Hồi này, Lupin mới vào nghề chưa lâu. Sau đó vô cùng thần kỳ vượt khỏi nhà tù đặc biệt, và còn làm mấy vụ án kinh thiên động địa nữa… Tức Lupin mới là tên cướp nghĩa hiệp thần bí nổi tiếng khắp đó đây. Còn Anbel lúc này chỉ là một nhà báo nhỏ. Vợ ông được nhận một khoản thừa kế kếch xù từ phú nhà triệu phú Blau Fuder mới mất; đây là tin “nóng” nhất hiện nay trên các báo.
Hôm sau, Lupin quần áo chỉnh tề tới dinh thự trên phố L’Arsenal. Ông Anbel đích thân ra đón và giới thiệu rất trân trọng Lupin với vợ mình. Vợ ông Anbel với dáng vẻ béo lùn, cứ luôn miệng gọi ông là ân nhân, tiếp đãi rất ân cần. Trong bữa ăn, bà ta nói chuyện rất hứng thú. Khi đợi mang đồ tráng miệng ra, bà ấy và Lupin cứ như bạn thâm giao vậy, không có chuyện gì là không nói. Bà ấy kể cả những chuyện khi bà còn trẻ, cả chuyện bà và ông Anbel đã yêu nhau như thế nào, chuyện ông Anbel tốt bụng, cả chuyện bà thừa kế một trăm triệu franc, rồi chuyện khốn quẫn mà bà sắp phải đối mặt. Vì ông Blau có một đứa cháu luôn quấy phá, kiện bà về quyền thừa kế tài sản, nên hiện nay khoản tiền này bị phong tỏa, tất cả cổ phiếu đều ngừng hoạt động.
- Ông thử nghĩ xem, ông Lupin, tất cả cổ phiếu đều ở bên kia-ở két an toàn, trong thư phòng của chồng tôi. Nhưng tôi thậm chí còn chưa được thấy, như thế có quá đáng không chứ!
Còn ông Anbel rất trịnh trọng hỏi han tình hình của anh. Lupin rất thành thật về việc mình vẫn chưa tìm được công việc nào. Thế là phu nhân Anbel liền mời chàng tuổi trẻ này làm thư ký cho nhà họ, trả lương tháng là 150 franc. Anh không cần chuyển đến ở, nhưng mỗi ngày đều phải đến làm việc. Để thuận tiện, anh còn có thể tự chọn lấy cho mình một buồng làm phòng làm việc ở tầng ba.
Phòng mà anh chọn, thật tình cờ, lại nằm chính trên thư phòng của ngài Anbel tốt bụng.
Không lâu sau, Lupin phát hiện công việc của mình chỉ như là tượng trưng thôi. Trong suốt hai tháng, anh chỉ thảo có bốn bức thư không có gì là cấp bách; một lần bị chủ nhà gọi lên, vì vậy được tận mắt nhìn thấy cái két an toàn. Ngoài ra, anh còn thấy rằng công việc thư ký nhàn hạ này dường như chỉ ở một chỗ, không thể quen biết với Angadi hay vị chủ tịch luật sư Grubet. Vì chủ nhà từ trước tới nay không hề tham gia tiệc tùng mang tính xã giao.
Nhưng anh không hề thấy buồn, mà ngược lại còn cảm thấy cũng hay, không phải tiếp xúc với người khác, càng được tự do hơn. Với lại, anh không hề rảnh rối. Nhiều lần anh bí mật lẻn vào thư phòng, xem xét kỹ lưỡng cái két an toàn không lấy làm gì đẹp đẽ kia. Đối với “cái gã gang thép đần độn” này, có lẽ giũa, tuốcnơvit, xà beng… đều không có tác dụng gì.
Nhưng Lupin không hề nản lòng, anh tự nhủ rằng: “Quan trọng nhất là phải mắt tinh tai thính”
Anh kiểm tra kỹ lại một lượt căn phòng của mình, và đã tìm ra một cách. Anh đặt một dụng cụ nối đến trần nhà thư phòng của Anbel, giấu nó ở giữa hai phào chỉ của trần nhà. Đó chính là ống nghe và kính viễn vọng của anh; muốn “tai thính mắt tinh” thì phải dựa vào nó.
Từ đó trở đi, hàng ngày anh luôn dành nhiều thời gian nằm bò trên sàn nhà. Từ đây anh có thể nhìn thấy phu nhân Anbel đang kiểm tra sổ sách tài sản ở trước két an toàn; thậm chí còn nhìn thấy họ xoay bốn vòng rồi mở két. Lúc này, anh dường như không chớp mắt, chăm chú nhìn từng động tác để nhớ kỹ số vòng xoay.
Có một hôm, anh trông thấy hai vợ chông họ chưa khóa két mà đã ra khỏi thư phòng. Nhân cơ hội đó anh liền vội vã chạy nhanh xuống lầu để vào thư phòng. Đúng lúc ấy hai người họ quay lại.
- Ồ! Xin lỗi, tôi vào nhầm phòng rồi-Lupin vừa rối rít xin lỗi vừa bước ra.
- Mời vào, ông Lupin! Hãy vào đi, đây chẳng phải cũng là nhà của ông sao? Chúng tôi đang có chuyện muốn thỉnh giáo ông đây. Lúc này, nên bán cổ phỉếu nào thì tốt: cổ phiếu đối ngoại hay trái phiếu?
- Chẳng phải đã đóng băng rồi sao?- Lupin ngạc nhiên hỏi.
- Ồ! Không phải toàn bộ chứng phiếu đóng băng.
Bà ta mở cửa tủ, Lupin nhìn thấy bên trong đặt một sấp cổ phiếu có giá trị, mỗi sấp được bọc trong một tấm lụa. Bà ta lấy ra một sấp trong số đó. Nhưng chồng bà lập tức phản đối:
- Không, Rewer bán cổ phiếu đố ngoại thì thật ngốc. Nó có chiều hướng sẽ tăng giá… Bây giờ có khi giá công trái cao hơn. Anh thấy thế nào?
Anh ấy không có ý kiến gì, song vẫn kiến nghị bán công trái. Thế là phu nhân Anbel cầm lên một tập khác, ông Anbel đón lấy nó và cất vào túi.
Buổi chiều, Anbel mời thư ký cùng ông đi tìm người mua, bán được bốn mươi sáu nghìn franc.
Tuy phu nhân Anbel nói “đây chính là nhà của ông”, nhưng Lupin không hề có cảm giác này. Chẳng hiểu sao mà anh luôn thấy mình thật nhỏ bé khi ở trong phủ này. Người giúp việc thì không hề biết đến tên anh, việc ấy không chỉ xảy ra một lần. Bọn họ chỉ gọi là… “ông ấy”. Ngay cả ông Anbel cũng nói với bọn họ: đi thông báo cho ông ấy…”, “Ông ấy đến chưa”. Tại sao phải làm ra vẻ bí mật thế?
Hơn nữa, sự nhiệt tình lúc đầu của phu nhân cũng không còn thấy nữa. Bây giờ, hai người dường như không nói chuyện gì với anh. Cả trong lẫn ngoài phủ, dường như đều cho rằng anh là quái nhân, không thích người khác làm phiền. Cho nên mọi người tỏ ra kính nhi viễn chi. Có lần anh bước tới tiền sảnh, nghe thấy phu nhân đang nói chuyện với hai người khác:
- “Ông ấy” tính cô độc, không thích nói chuyện…
Anh nghĩ, mặc kệ họ, dù sao thì anh cũng không cần để ý đến cái nhỏ nhặt ấy, thà suy nghĩ để thực hiện “kế hoạch” còn hơn. Có một điều anh đã nhận ra rằng không thể mong chờ phu nhân sẽ sơ ý làm rơi chìa khóa mà cả ngày bà ta không để rời xa. Anh ấy phải dựa vào chính bản thân hành động một mình.
Lúc này, vừa hay có các bài báo nói về hai vợ chông Anbel. Tờ báo nọ còn lên án là họ đang lừa đảo. Phu nhân đọc xong, hết sức giận, đứng ngồi không yên. Lupin liền quyết định hành động. Năm ngày liền, sau khi tan ca lúc sáu giờ, anh liền khóa mình trong phòng, khiến mọi người cứ tưởng anh đã về. Trong khi đó, anh nằm bò trên sàn nhà, theo dõi từng động tĩnh của ông Anbel trong thư phòng. Đêm tới, mới lặng lẽ đi ra qua cửa sau vườn, và anh có chìa khóa cửa này.
Ngày thứ sáu, anh nghe được tin bà Anbel nhằm đáp lại những lời công kích ngấm ngầm tai hại kia, đã đề nghị bên có liên quan trực tiếp mở cửa két an toàn tiến hành kiểm kê. “Được Lupin suy nghĩ- “Tối nay, chắc họ sẽ rất bận.”
Quả nhiên sau bữa tối, ông chủ liền ở lì trong thư phòng; một lúc sau, phu nhân cũng vào. Hai người bắt đầu kiểm tra sổ sách tài sản.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, rồi lại một tỉếng nữa… Anh không còn nghe thấy động tĩnh gì, tất cả người giúp việc đã đi ngủ. Bây giờ tầng hai không còn ai. Đã quá nửa đêm, hai vợ chồng họ vẫn còn làm việc.
“Đến lượt mình rồi”- Lupin thầm nhủ. Anh mở cửa sổ, bên dưới kia là vườn. Ngoài trời không trăng, không sao, tối mịt mù. Anh lấy từ trong tủ ra một sợi dây thừng, buộc một đầu vào thanh lan can, sau đó trèo qua lan can, trượt xuống tới lan can thư phòng. Cửa sổ căn phòng treo một tấm rèm rất dày, từ bên ngoài không thể nhìn vào trong được. Anh đứng một lúc, nghe ngóng xung quanh, rồi nhẹ nhàng mở cửa sổ. Cánh cửa này anh đã tháo chốt lúc chiều, nếu không ai động vào thì sẽ mở ra ngay được.
Quả nhiên, rất nhanh chóng anh đã mở được cửa. Anh cẩn thận đẩy nhẹ, rồi lại đẩy rộng thêm một chút nữa đủ để có thể ghé đầu vào. Anh khẽ vén hai mép rèm cửa và nhìn qua khe, thấy hai vợ chồng họ đang ngồi gần cái két an toàn.
Họ đang chăm chú làm việc, chỉ đôi lúc nói nhỏ vài câu. Lupin ước lượng khoảng cách, trong đầu tính kỹ phương án hành động nhanh gọn nhất để họ không kịp lên tiếng kêu cứu. đang chờ đợi, thì nghe thấy phu nhân uể oải nói:
- Sao trong phòng lại hơi lạnh thế nhỉ! Tôi phải đi ngủ đây. Còn ông thế nào?
- Tôi kiểm tra xong mới ngủ.
- Làm xong! Vậy thì ông phải thức thâu đêm à?
- Không sao đâu, chỉ còn hơn một tiếng nữa sắp xong rồi…
Bà ta đứng dậy đi. Hai nươi phút, rồi ba mươi phút trôi qua. Lupin mở cửa sổ to ra chút nữa. ông Anbel có lẽ cảm thấy có gió, nên quay mặt lại, nhìn thấy rèm cửa bị thổi bay, liền đứng lên định ra đóng cửa.
Lupin đột ngột ra tay, nhanh chóng đánh ngất ông ta, sau đó lấy rèm cửa bịt kín đầu ông ta lại, rồi trói cả người. Ông Anbel bị đánh đột ngột nên không thể kịp nhìn mặt kẻ phục kích. Lupin chạy nhanh tới két an toàn, lấy mấy tập cổ phiếu, bước xuống dưới lầu, đi qua sân, mở cửa phụ. Bên đường đã có một chiếc xe ngựa đợi sẵn. Tiện thể cũng nói luôn, rằng phu xe cũng là người chúng ta đã quen trong vở kịch ngay từ đầu truyện. Lupin cứu ông Anbel từ tay người này.
Lupin đưa món đồ kia cho người bạn này, quay lại thư phòng và lấy thêm vài sập lớn nữa. Hai lần đi lại, két an toàn đã trống không. Đợi xe ngựa đã lăn bánh đi rồi, Lupin mới quay lại phòng mình, trên tầng ba để cất dây thừng, xóa dấu vết. Việc lớn đã hoàn thành một cách thật sự thuận lợi ngoài sự tưởng tượng của anh.
Sau đó vài tiếng, Lupin và anh bạn kia bóc sấp cổ phiếu ra, kiểm tra một lượt. Không ngoài dự tính, một triệu franc là giả. Song, những cổ phiếu và trái phiếu ấy đều đang rất nổi tiếng: cổ phiếu đường sắt vùng Pari, ngân hàng quốc gia, Cùng khoáng sản miền Bắc… Anh ấy mỉm cười, nói với bạn mình:
- Đương nhiên, những cổ phiếu, trái phiếu này phải chuyển nhượng.
Ngày hôm sau, Lupin nghĩ mình vẫn cứ đến phủ như bình thường. Nhưng khi xem báo, anh đã giật mình vì một tin vô cùng giật gân: vợ chồng Anbel mất tích.
Sau đó, cảnh sát kiểm tra đến hiện trường đã nghiêm trang, trịnh trọng mở két ra: không cần nói nữa, bên trong đương nhiên rỗng không!
Từ đầu đến cuối vụ án két an toàn của phu nhân kể trên, là Lupin kể cho tôi nghe. Hôm đó, anh ấy có vẻ rất vui, vừa thủng thảng bước trong thư phòng của tôi, vừa chậm rãi kể cho tôi nghe.
- Nhưng tôi cảm thấy trong sự việc này có điểu gì rất kỳ lạ-Sau khi lắng nghe rất chăm chú, tôi nghĩ ngợi rồi hỏi-Vợ chồng Anbel sao lại phải bỏ chạy chứ? Bọn họ chỉ cần nói là “Một triệu franc thật sự đã cất trong két an toàn bây giờ không còn là do bị trộm lấy mất”, thì có làm sao?
- Có lẽ là họ đã rất lo sợ-Lupin nói, nheo mắt nhìn tôi-Thật ra..
- Thật ra gì cơ?
- Không có gì.
Anh ấy ngừng lại không nói, là cớ làm sao? Trong đó ắt có ngụ ý. Chắc có liên quan đến bí mật nào đó. Nếu không, với tính cách của anh ấy sẽ không con cà con kê như vậy đâu.
Tôi tiện thể hỏi luôn:
- Sau đó anh không gặp lại họ nữa à?
- Không hề.
- Vậy có khi nào anh cảm thấy thương xót họ không?
- Tôi! Anh nói tôi thương xót cho họ ư?- Arsene Lupin nhảy dựng lên.
Phản ứng quá mạnh đó khiến tôi ngạc nhiên. Phải chăng, tôi đã gãi đúng chỗ ngứa của anh ấy? Tôi không làm gì khác mà dứt khoát hỏi thêm một câu:
- Lúc đó, có lẽ bọn họ rơi vào cảnh nguy khốn…Ít nhất lúc ra đi anh cũng thấy xấu hổ chứ?
- Ý anh là tôi nên cảm thấy áy náy, đúng không?
- Đúng thế.
Anh ấy đập mạnh một cái lên mặt bàn:
- Tôi muốn hỏi lại rằng, tôi phải cảm thấy áy náy với ai đây?
- Với hai người đã bị ông ta tước hết cả gia sản khổng lồ kia kìa.
- Làm gì có gia sản khổng lồ chứ? Người anh em, đến thế mà ông vẫn chưa hiểu những cổ phiếu ấy đều là giả ư?
- Đều là giả sao?- Tôi trợn mắt đờ người ra.
- Là giả tất-Anh phẫn uất thét lên-tất cả đều là giả cả, là đống giấy lộn. Tôi chẳng lấy được đồng xu nào cả! Bọn họ cho tôi là tên ngốc nên đùa cợt, mà ông còn bảo rằng tôi phải cảm thấy áy náy ư! Ông muốn tôi diễn vai nào trong vở kịch này? Là Anclre Blau Fuder, người cháu không có thật của ông Blau Fuder. Bọn họ đã dựng lên câu chuyện giả tạo, khiến mọi người tin rằng tôi là cháu của ông Blau là một quái nhân, thích cô độc, lập dị. Như vậy, sự tồn tại của Blau sẽ không bị nghi ngờ, ngân hàng sẽ cho họ vay tiền, văn phòng công chứng cũng khuyên khách hàng mạnh dạn cho họ vay…
Nói đên đây, bỗng anh ấy dừng lại, trên khuôn mặt nở nụ cười tự chế nhạo và chậm rãi nói rằng:
- Không dấu gì ông, phu nhân Anbel còn nợ tôi năm nghìn franc chưa trả! Tiền lương ban đầu đã thỏa thuận tôi chưa cầm được đồng nào, mà bà ấy lại còn vay tôi năm nghìn franc, nói là muốn tiếp tế người nghèo, tức làm từ thiện mà không muốn để ông chồng biết!