Số lần đọc/download: 1592 / 59
Cập nhật: 2015-07-06 11:40:56 +0700
Hoả Ngục, I, 32
T
ừ chập choạng rạng đông đến chập choạng chiều tà, đôi mắt của một con báo, trong những năm cuối cùng của thế kỷ thứ mười hai, đã nhìn đăm đăm vào mấy tấm gỗ, mấy song sắt dựng đứng, vài người đàn ông và đàn bà lác đác đến rồi đi, một bức tường phẳng lì, và có lẽ một rãnh thoát nước bằng đá ngập xác lá khô. Con báo đã không biết, không thể biết, rằng nó khao khát tình yêu và sự tàn nhẫn và cái khoái lạc nóng bỏng lúc đang xé thịt sống và một làn gió thoang thoảng mùi hươu nai, nhưng có điều gì bên trong nó đang ngộp thở và gào rống cuồng loạn, và Thượng Đế đã nói với nó trong một giấc chiêm bao: Ngươi sẽ sống và chết trong ngục tù này, để rồi một con người của tri thức có thể nhìn thấy ngươi đôi lần và không bao giờ quên ngươi và sẽ mang hình dáng và biểu tượng của ngươi vào một bài thơ, và bài thơ ấy sẽ có chỗ đứng chính xác trong khung kinh vĩ của vũ trụ. Ngươi chịu đựng sự giam cầm, nhưng ngươi sẽ ban một chữ cho bài thơ ấy. Trong giấc chiêm bao, Thượng Đế đã khai thông óc hiểu biết thô lậu của con vật và con vật nắm được những yếu lý và chấp nhận số phận của nó, nhưng khi nó thức dậy, trong óc nó chỉ còn lại một sự nhẫn nhục tối tăm, một sự hôn muội mãnh liệt, bởi guồng máy của thế giới quá sức phức tạp đối với trí lực sơ bạc của một dã thú.
Nhiều năm sau đó, Dante chết ở Ravenna, một cách vô lý và cô đơn như bất cứ ai khác. Trong một giấc chiêm bao, Thượng Đế đã tiết lộ cho ông mục đích bí mật của đời sống và công việc của ông; Dante sửng sốt, rốt cuộc ông biết được mình là ai và mình là gì, và ông tri ân những nỗi đắng cay trong đời mình. Tương truyền rằng khi ông thức dậy, ông cảm thấy dường như đã nhận được và đánh mất một điều vô hạn, một điều gì đó ông sẽ không bao giờ tìm lại được, hay ngay cả thoáng thấy từ đàng xa, bởi guồng máy của thế giới quá sức phức tạp đối với trí lực sơ bạc của con người.