Số lần đọc/download: 2987 / 144
Cập nhật: 2016-04-22 16:40:51 +0700
Chương 12 - Bonzo
BONZO
“Tướng Pace, xin mời ngồi. Tôi hiểu anh tìm tôi vì chuyện gì đó khá cấp bách.”
“Cũng bình thường thôi, Đại tá Graff, tôi không dám mạo muội can thiệp vào chuyện nội bộ của Trường Chiến đấu.Quyền tự trị của anh được bảo đảm, và mặc cho sự khác biệt về cấp độ giữa chúng ta tôi hiểu khá rõ rằng mình chỉ có quyền khuyên nhủ, không phải ra lệnh, rằng anh nên hành động đi.”
“Hành động?”
“Đừng có cố tỏ ra gian xảo với tôi, Đại tá Graff. Người Mỹ hay có xu hướng trở nên ngu ngốc khi họ muốn, nhưng tôi không bị lừa đâu. Anh biết vì sao tôi ở đây.”
“À, tôi đoán thế này có nghĩa là Dap đã viết tường trình?”
“Anh ta cảm thấy tình phụ tử với những học sinh ở đây. Anh ta cảm thấy sự bỏ bê của anh về cái tình trạng có tiềm năng chết người này có gì đó hơn là sự cẩu thả đơn thuần – rằng nó gần với việc cố ý gây ra cái chết hoặc bị thương nặng cho một trong những học sinh ở đây.”
“Đây là trường cho trẻ em, Tướng Pace. Ít khi có vấn đề nào lại mang được người đứng đầu quân đội cảnh sát I.F. tới đây.”
“Đại tá Graff, tên của Ender Wiggin đã đến tai lãnh đạo cấp cao rồi. Thậm chí nó đã đến tai tôi – tôi nghe rằng nó được miêu tả khiêm tốn nhất như là hi vọng chiến thắng duy nhất của chúng ta trong cuộc xâm lăng sắp tới. Khi mà tính mạng hay sức khỏe của nó bị đe dọa, tôi không nghĩ rằng quân đội cảnh sát lại không có chút thích thú bảo vệ và che chở thằng bé. Anh có không?”
“Dap chết tiệt và anh chết tiệt luôn, sir. Tôi biết mình đang làm gì.”
“Có không?”
“Hơn bất cứ ai khác.”
“Oh, hiển nhiên rồi, khi mà chẳng ai khác hiểu nổi chút xíu gì việc anh đang làm. Anh đã biết được tám ngày rằng có một âm mưu giữa một vài đứa xấu xa trong số những “đứa trẻ” này để đánh Ender Wiggin, nếu có thể. Và vài thành viên của mưu đồ này, đáng chú ý nhất lừa đứa trẻ tên Bonito de Madrid, thường gọi Bonzo, tỏ vẻ không có chút kiềm chế nào khi thực hiện sự trừng phạt này, thế rồi Ender, tài nguyên quốc tế vô giá, sẽ bị đặt trong một nguy cơ trầm trọng là bị quét não lên mấy bức tường của cái trường trên quỹ đạo này của anh. Và anh, hoàn toàn đã được cảnh báo trước về nguy cơ đó,đang chủ ý –“
“Không làm gì hết.”
“Anh có thể hiểu vì sao chuyện này lại gây hoang mang cho chúng tôi.”
“Ender Wiggin đã từng ở trong tình trạng này. Hồi còn ở Trái đất, cái ngày nó mất máy theo dõi, và một lần nữa khi một nhóm trẻ lớn hơn –“
“Tôi không đến đây mà mù tịt về quá khứ. Ender Wiggin đã khiêu khích Bonzo Mandrid vượt quá giới hạn chịu đựng của con người. Mà anh thì không có một đội cảnh sát nào đứng ra chấm dứt những trò quấy rối này. Thật là mù quáng.”
“Khi Ender Wiggin lãnh đạo những hạm đội của chúng ta, khi nó phải ra những quyết định sẽ mang lại cho chúng ta chiến thắng hay sự hủy diệt, liệu có đội cảnh sát nào tới cứu giúp nó khi mọi việc vượt ra khỏi tầm kiểm soát không?”
“Tôi không thấy có gì liên quan cả.”
“Hiển nhiên rồi. Nhưng có liên quan là ở chỗ Ender Wiggin phải tin rằng dù cho có chuyện gì xảy ra, sẽ không bao giờ, không bao giờ có người lớn nào bước ra giúp đỡ nó theo bất cứ cách nào. Nó phải tin, đến tận đáy tâm can, rằng nó chỉ có thể làm những gì bản thân nó và những đứa trẻ khác có thể tạo dựng. Nếu nó không tin như thế, thì nó sẽ không bao giờ chạm đến đỉnh điểm khả năng của nó được.”
“Nó cũng sẽ không thể chạm đến đỉnh điểm khả năng của mình nếu nó chết hay tàn phế vĩnh viễn.”
“Nó sẽ không bị thế.”
“Tại sao anh không đơn giản là cho Bonzo tốt nghiệp? Nó đủ lớn rồi.”
“Bởi vì Ender biết Bonzo muốn giết nó. Nếu chúng ta chuyển Bonzo lên chương trình cao hơn, nó sẽ biết rằng chúng ta cứu nó. Trời cao biết rằng Bonzo không phải là một chỉ hủy giỏi đến mức có thể thăng tiến.”
“Còn những đứa trẻ khác? Bảo chúng giúp nó?”
“Chúng ta sẽ xem điều gì xảy ra. Đó là quyết định đầu tiên, cuối cùng và duy nhất của tôi.”
“Chúa phù hộ anh nếu anh sai.”
“Chúa phù hộ tất cả chúng ta nếu tôi sai.”
“Tôi sẽ đưa anh ra tòa án quân sự. Tôi sẽ để cho tên tuổi anh bị ruồng rẫy khắp thế giới nếu anh sai.”
“Công bằng đấy. Nhưng nhớ là nếu tình cờ mà tôi đúng thì hãy đảm bảo cho tôi được chừng vài tá huy chương.”
“Cho cái gì?”
“Cho việc đã không để anh phải can thiệp.”
Ender ngồi ở một góc phòng chiến đấu, tay móc vào một thanh vịn và quan sát Bean tập với đội đặc nhiệm của cậu ta. Hôm qua chúng đã thực hành tấn công mà không có súng, tước vũ khí của đối thủ bằng chân. Ender đã giúp chúng với một vài kỹ thuật từ những trận đánh cá nhân trong trọng trường – rất nhiều thứ phải thay đổi, nhưng quán tính bay cũng là một công cụ có thể dùng để chống lại đối thủ trong chân không cũng dễ dàng như trong trọng trường của Trái đất.
Dù sao thì, hôm nay Bean có đồ chơi mới. Đó là một sợi giới hạn, một trong những sợi dây mỏng, gần như vô hình sử dụng trong các công trình trong không gian dùng để giữ hai vật lại với nhau. Những sợi dây này nhiều khi dài hàng mấy kilomét. Sợi này chỉ hơi dài hơn tường phòng chiến đấu một chút nên thắt lại dễ dàng, hầu như vô hình, quanh cổ tay Bean. Cậu ta kéo nó ra như thể một phụ kiện trên bộ quần áo và đưa một đầu cho một trong đám lính. “Móc nó vào một tay vịn và quấn lấy một vài vòng.” Bean mang theo đầu kia đến bên kia phòng chiến đấu.
Cho một sợi dây bẫy thì không tốt lắm, Bean quyết định. Nó đủ trong suốt, nhưng một sợi dây cản thì chẳng có mấy cơ may cản được một đối thủ có thể dễ dàng đi qua trên hoặc dưới nó. Rồi cậu ta nghĩ đến chuyện sử dụng nó để đổi hướng di chuyển giữa không trung. Cậu ta cột chặt nó quanh eo, đầu kia vẫn buộc ở tay vịn, trượt ra chừng vài mét, và phóng mình thẳng tới. Sợi dây kéo nó lại, đổi hướng bay của nó một cách bất ngờ, và quay ngoắt nó lại thành một vòng cung đập nó một cách tàn nhẫn vào tường.
Nó hét và hét. Phải mất một giây Ender mới nhận ra nó không phải đang hét vì đau. “Thấy tôi đi nhanh thế nào không! Thấy cái cách tôi đổi hướng không!”
Chẳng mấy chốc cả binh đoàn Dragon ngừng tập và quan sát Bean tập với sợi dây. Cái cách đổi hướng thật tuyệt vời, nhất là khi bạn chẳng biết phải tìm sợi dây ở đâu. Khi cậu ta dùng sợi dây để buộc mình vào một ngôi sao, cậu ta đạt đến một tốc độ chưa ai từng thấy.
Đến 21:40 Ender mới giải tán buổi tập tối. Mệt mỏi nhưng vui mừng vì được thấy thứ gì đó mới mẻ, binh đoàn của cậu rảo bước qua hành lang trở về doanh trại. Ender đi cùng với chúng, không nói chuyện, và lắng nghe những cuộc trò chuyện của chúng. Chúng mệt, đúng – mỗi ngày một trận đấu trong hơn bốn tuần liền, thường là trong những tình huống kiểm tra khả năng của chúng đến mức tối đa. Nhưng chúng tự hào, hạnh phúc và gần gũi – chúng chưa bao giờ thua cuộc, và đã học được cách để tin tưởng lẫn nhau. Tin tưởng rằng đồng đội của chúng bắn rát và chính xác; tin tưởng chỉ huy của chúng sử dụng chúng hơn là phí phạm nỗ lực của chúng; và hơn hết là tin tưởng Ender đã chuẩn bị cho chúng trước bất cứ và tất cả mọi chuyện có thể xảy ra.
Khi chúng đi qua hành lang, Ender để ý thấy có dăm ba đứa trẻ lớn hơn trông như thể đang bận rộn bàn tán trên các hành lang và cầu thang; vài đứa trong những hành lang của mình, đi chầm chậm theo một hướng khác. Dù sao thì nó cũng đã quá trùng hợp, khi mà rất nhiều trong số chúng mặc đồng phục Salamander, và những đứa không phải thì thường là những đứa lớn hơn thuộc về những binh đoàn có chỉ huy ghét Ender Wiggin nhất. Vài đứa nhìn cậu, và rồi nhìn đi chỗ khác quá nhanh; số khác thì quá căng thẳng, quá lo lắng khi cố tỏ ra thoải mái. Mình sẽ phải làm gì nếu chúng tấn công binh đoàn của mình trong hành lang này? Lính của mình đều trẻ, đều nhỏ, và hoàn toàn không được rèn luyện trong những trận chiến trong trọng lực. Chúng có thể học lúc nào được?
“Chào, Ender!” ai đó gọi. Ender dừng và nhìn lại, đó là Petra. “Ender, tớ nói chuyện với cậu một được không?”
Ender thấy ngay rằng nếu cậu dừng lại và trò chuyện, binh đoàn của cậu sẽ nhanh chóng đi qua và cậu sẽ ở một mình với Petra trên hành lang. “Đi với tớ,” Ender nói.
“Chỉ một chút thôi.”
Ender quay lại và đi tiếp với binh đoàn của mình. Cậu nghe thấy Petra chạy tới để bắt kịp. “Được rồi, tớ đi với cậu.” Ender căng thẳng khi cô đến gần. Cô ấy có phải một trong số bọn chúng, một trong số những đứa ghét cậu đủ để đánh cậu?
“Một người bạn của cậu muốn tớ cảnh báo cậu. Có vài đứa muốn giết cậu đó.”
“Ngạc nhiên chưa,” Ender nói. Vài người lính của cậu có vẻ vểnh tai lên với chuyện này. Có vẻ như những chủ đề xung quanh chỉ huy của chúng là những tin tức nóng hổi.
“Ender, chúng nó làm được đấy. Cậu ta nói chúng đã bắt đầu bàn tính về chuyện đó từ khi cậu trở thành chỉ huy.”
“Ý cậu là từ khi tớ đánh bại Salamander.”
“Tớ cũng ghét cậu sau khi cậu đánh bại Dinh đoàn Phoenix, Ender.”
“Tớ không đổ lỗi cho ai hết.”
“Thật đấy. Cậu ta bảo tớ kéo cậu qua một bên và cảnh báo cậu, trên đường về từ phòng chiến đấu, phải cẩn thận vào ngày mai bởi vì –“
“Petra, nếu cậu thực sự kéo tớ qua một bên mới nãy, có chừng một tá đứa bám theo đã có thể bắt tớ trong hành lang. Cậu có thể nói tớ cậu không để ý không?”
Đột nhiên gương mặt cô trở nên thật xúc động. “Không. Tớ không có. Sao cậu nghĩ là tớ có? Cậu không biết ai là bạn mình à?” Cô đẩy dạt Binh đoàn Dragon ra, chạy lên trước, và leo lên thang tới tầng trên.
“Có thật không?” Tom Điên khùng hỏi.
“Cái gì thật?” Ender kiểm tra căn phòng và hét bảo hai đứa trẻ khó bảo lên giường.
“Rằng vài đứa lớn hơn muốn giết anh?”
“Chỉ là đồn nhảm thôi.” Ender nói. Nhưng cậu biết rằng không phải. Petra biết cái gì đó, và điều cậu thấy hôm nay không phải chỉ là tưởng tượng.
“Có thể chỉ là đồn nhảm, nhưng tôi mong anh sẽ hiểu khi tôi nói anh có năm tiểu đội trưởng sắp hộ tống anh về phòng tối nay.”
“Hoàn toàn không cần thiết.”
“Chúng tôi ngớ ngẩn không? Anh nợ chúng tôi một lần.”
“Tôi không nợ các cậu gì hết.” Cậu phải là thằng ngốc mới từ chối chúng. “Cứ làm như mấy cậu muốn.” Cậu quay ra và bỏ đi. Các tiểu đội trưởng lon ton chạy theo. Một đứa chạy ra trước và mở cửa. Chúng kiểm tra phòng, bắt Ender hứa sẽ khóa cửa, và bỏ đi ngay trước khi đèn tắt.
Có một tin nhắn trên bàn cậu.
ĐỪNG Ở MỘT MÌNH. KHÔNG BAO GIỜ. – DINK
Ender cười toe toét. Vậy là Dink vẫn là bạn cậu. Đừng lo lắng. Chúng sẽ không làm gì tớ đâu. Tớ có binh đoàn của mình.
Nhưng trong bóng tối cậu không có binh đoàn. Đêm đó cậu mơ về Stilson, chỉ là giờ đây cậu nhận ra Stilson lúc đó nhỏ đến thế nào, chỉ mới có sáu tuổi, rằng cái điệu bộ giả vờ cứng cỏi của nó lố bịch đến thế nào; và rồi trong mơ Stilson và bạn bè của nó trói Ender lại để cậu không thể đánh lại, và rồi mọi thứ mà Ender đã làm với Stilson trong đời thực, giờ chúng làm lại với cậu trong mơ. Và sau đó Ender thấy mình bập bẹ như một thằng ngốc, cố gắng hết sức để ra lệnh cho binh đoàn của mình, nhưng tất cả những gì cậu nói ra được đều vô nghĩa.
Cậu thức dậy trong bóng tối, và cậu hoảng sợ. Rồi cậu tự trấn an mình khi nhớ lại rắng chắc chắn các giáo viên phải đánh giá cao cậu, hoặc là họ đã không đặt quá nhiều áp lực lên cậu đến thế; họ sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra cho cậu, không gì có hại, theo bất cứ cách nào. Chắc chắn là khi những đứa trẻ lớn hơn tấn công cậu trong phòng chiến đấu nhiều năm trước, đã có những giáo viên đứng ngay bên ngoài phòng, chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra; nếu tình hình vượt khỏi tầm kiểm soát, họ hẳn đã bước ra và dừng nó lại. Mình hầu như có thể chỉ ngồi đây và không làm gì hết, và họ hẳn đã hiểu và giúp mình vượt qua dễ dàng. Họ thúc đẩy mình hết mức có thể trong trò chơi, nhưng ngoài trò chơi họ sẽ giữ mình an toàn.
Với niềm tin đó, cậu ngủ lại, cho đến khi cửa phòng mở ra một cách nhẹ nhàng và trận đấu buổi sáng được để lại trên sàn để cậu tìm thấy.
Chúng thắng, đương nhiên, nhưng đó là một trận đánh suông, với phòng chiến đấu đầy nhóc một mê hồn trận những ngôi sao khiến cho công việc săn lùng kẻ thù trong cuộc dọn dẹp mất đến bốn mươi lăm phút. Đó là Binh đoàn Badger của Pol Slattery, và họ từ chối đầu hàng. Một điểm mới trong trò chơi – khi chúng làm trọng thương hay bị thương một kẻ thù, hắn sẽ rã đông trong vòng năm phút, giống như trong các buổi luyện tập. Chỉ khi kẻ thù đã hoàn hoàn bị đông lạnh hắn mới bị khống chế trong suốt cuộc chơi. Nhưng trò rã đông lại không dành cho Binh đoàn Dragon. Tom Điên khùng là người nhận ra điều gì đang diễn ra, khi chúng bắt đầu bị bắn từ đằng sau bởi những người mà chúng nghĩ đã bị loại một cách an toàn. Và cuối trận chiến, Slattery bắt tay Ender và nói, “Tôi mừng là cậu thắng. Nếu có lúc nào đó tôi thắng cậu, Ender, tôi muốn làm điều đó một cách công bằng.”
“Cứ dùng những gì họ cho anh,” Ender nói. “Nếu anh có bao giờ có một lợi thế hơn đối thủ, hãy dùng nó.”
“Oh, tôi có mà,” Slattery nói. Cậu ta cười toe toét. “Tôi chỉ công bằng trước và sau trận đấu thôi.”
Trận đấu kéo dài quá lâu nên đã qua buổi điểm tâm. Ender nhìn những người lính nóng nực, mồ hôi mồ kê, mệt mỏi của mình đang chờ trong hành lang và nói, “Hôm nay các cậu đã biết mọi thứ. Không luyện tập. Nghỉ ngơi đi. Vui vẻ đi. Làm một bài thi tốt.” Đó là một biện pháp đúng trước sự mỏi mệt của chúng nên chúng thậm chí chẳng vui hay cười to hay cười mỉm, chỉ trở về doanh trại và cởi quần áo ra. Chúng hẳn đã tập luyện nếu cậu bảo, nhưng chúng đã chạm tới giới hạn thể lực của mình, và đi tập mà không được ăn sáng là một điều rất không công bằng.
Ender dự định đi tắm ngay lập tức, nhưng cậu cũng đã mệt. Cậu nằm dài trên giường trong bộ áo phi hành gia, chỉ trong phút chốc, và thức dậy vào đầu giờ an trưa. Quá đủ cho ý tưởng học hỏi thêm về bọn người bọ vào sáng hôm nay. Chỉ còn đủ thời gian để tắm rửa, đi ăn, và đến lớp học.
Cậu lột bộ áo phi hành đã bốc mùi vì mồ hôi ra. Người cậu thấy lạnh, các khớp thì yếu một cách kỳ quặc. Đáng lẽ không nên ngủ ngày. Mình đang bắt đầu chểnh mảng rồi. Mình đang bắt đầu kiệt sức. Không thể để chuyện đó xảy ra với mình.
Thế nên cậu chạy bộ tới phòng tập và buộc mình leo dây ba lần trước khi đến phòng tắm để tắm rửa. Cậu không hề nảy ra cái ý nghĩ rằng sự vắng mặt của cậu ở phòng ăn chỉ huy sẽ bị chú ý, rằng đi tắm giữa giờ nghỉ trưa, khi mà binh đoàn của cậu đang ngốn ngấu bữa ăn đầu tiên trong ngày của chúng, cậu sẽ trở nên một mình hoàn toàn, vô vọng.
Ngay cả lúc cậu nghe thấy tiếng chúng đi vào phòng tắm, cậu cũng không chú ý. Cậu đang để nước dội lên đầu, lên người; cái tiếng động nghèn nghẹt của chân bước thật sự khó mà bị để ý. Có thể giờ ăn trưa qua rồi, cậu nghĩ. Cậu bắt đầu bôi xà bông lên mình một lần nữa. Có thể ai đó tập xong muộn.
Và cũng có thể không. Cậu quay lại. Có bảy đứa trong bọn chúng, đứng dựa lưng vào chậu rửa hay gần vòi tắm hơn một chút, đang nhìn cậu. Bonzo đứng trước cả bọn. Rất nhiều đứa đang cười, chiếu cố ban một cái liếc của thợ săn cho con mồi cùng đường. Song Bonzo thì không cười.
“Chào,” Ender nói.
Không ai trả lời.
Vậy nên Ender tắt vòi sen dù cho vẫn còn xà phòng trên người, và với tay lấy khân tắm. Nó không có đó. Một trong những đứa con trai đang cầm nó. Đó là Bernard. Tất cả những gì bức tranh này cần để hoàn hảo hơn nữa là cả Stilson và Peter cũng ở đây. Chúng cần có nụ cười của Peter; chúng cần có sự ngu ngốc hiển nhiên của Stilson.
Ender nhận ra cái khăn tắm là trò mở màn của chúng. Chẳng có gì có thể khiến cậu trông yếu ớt hơn là phải mình trần rượt theo cái khăn tắm. Đó là những gì chúng muốn, làm nhục cậu, hạ gục cậu. Cậu sẽ không tham gia trò chơi. Cậu từ chối cảm thấy yếu ớt chỉ bởi cậu đang ướt, lạnh và trần truồng. Cậu đứng thật mạnh mẽ, tay chống hông. Cậu dán ánh mặt của mình vào Bonzo.
“Tới lượt anh.” Ender nói.
“Đây không phải là trò chơi,” Bernard nói. “Chúng tao mệt mỏi với mày rồi, Ender. Hôm nay mày tốt nghiệp. Đông lạnh.”
Ender không nhìn Bernard. Chính Bonzo mới là người khao khát cái chết của cậu, ngay cả khi hắn đang im lặng. Những đứa khác chỉ đi theo, cố bạo dạn chứng kiến chúng có thể đi xa tới đâu. Bonzo biết chúng sẽ đi xa tới đâu.
“Bonzo,” Ender nói nhỏ nhẹ. “Bố mày sẽ tự hào về mày lắm.”
Bonzo cứng người.
“Ông ta sẽ rất muốn được nhìn thấy mày bây giờ, đến đánh một đứa nhóc trần truồng đang tắm, nhỏ hơn mày, mà mày mang theo sáu đứa bạn. Ông ta sẽ nói, Ôi, thật là hân hạnh.”
“Cứ tự hào đi, Bonito, thằng nhóc xinh đẹp. Mày có thể về nhà và nói với bố mày, Vâng, con đã hạ được Ender Wiggin, thằng nhóc gần mười tuổi, còn con mười ba. Và con chỉ có sáu đứa bạn trợ giúp, và bằng cách nào đó bọn con đã xoay sở đánh bại được nó, ngay cả khi nó đang trần truồng và ướt và có một mình – Ender Wiggin thật nguy hiểm và đáng sợ nên đó là tất cả những gì bọn con làm được mà không phải mang theo hai trăm thằng.”
“Câm miệng lại, Wiggin,” một đứa nói.
“Bọn tao không đến đây để nghe thằng con hoang này nói,” một đứa khác nói.
“Bọn mày câm miệng,” Bonzo nói. “Câm miệng và tránh đường ra.” Nó bắt đầu cởi bỏ bộ đồng phục. “Trần truồng và ướt và một mình, Ender, thế là chúng ta hòa. Tao không thể tránh được chuyện tao lớn hơn mày. Mày là thiên tài mà, mày sẽ tìm cách xoay sở lại tao thôi.” Nó quay sang bọn còn lại. “Trông chừng cửa. Đừng cho ai khác vào.”
Phòng tắm không rộng, và hệ thống ống nước được đặt cố định khắp nơi. Nó được làm thành một khối, như một vành đai vệ tinh thấp, chứa đầy những dụng cụ chứa nước; nó được thiết kế để không có chút không gian nào bị bỏ phí. Mẹo của chúng thật hiển nhiên. Ném đứa trẻ vào một chỗ cố định cho đến khi một đứa gây ra đủ thiệt hại để dừng.
Khi Ender nhìn thấy thế đứng của Bonzo, tim cậu chùng xuống. Bonzo cũng đã tham gia khóa học. Và rõ ràng là mới gần đây hơn so với Ender. Tầm với của nó tốt hơn, nó khỏe hơn, và lại đang tràn đầy căm ghét. Nó sẽ không nhẹ tay. Nó sẽ cố lấy đầu mình, Ender nghĩ. Nó sẽ làm tốt nhất để làm tổn thương não mình. Và nếu trận đấu này kéo dài, nó chắc chắn sẽ thắng. Sức mạnh của nó có thể điều khiển mình. Nếu mình muốn thoát khỏi chuyện này, mình sẽ phải thắng thật nhanh, và lâu dài. Nó có thể cảm thấy cái cách bệnh hoạn mà xương Stilson đã gãy trước đây. Nhưng lần này sẽ là cơ thể mình gãy vụn, nếu mình không thể đánh gãy nó trước.
Ender lùi lại, xoay đầu vòi sen để nó quay ra ngoài, và chỉnh sang hẳn chế độ nước nóng. Hơi nước bốc lên hầu như ngay lập tức. Cậu xoay sang cái tiếp theo và tiếp nữa.
Tao không sợ nước nóng đâu,” Bonzo nói. Giọng nó thật nhỏ nhẹ.
Nhưng cái Ender muốn không phải là nước nóng. Mà là nhiệt độ. Người cậu vẫn còn dính xà bông, và mồ hôi cậu làm ẩm nó, khiến cho da cậu trở nên trơn hơn là Bonzo trông đợi.
Bỗng có một tiếng kêu từ phía cửa. “Ngừng lại!” Trong một thoáng Ender đã nghĩ đó là một giáo viên, đến để ngăn chặn trận đánh nhau, nhưng đó chỉ là Dink Meeker. Đám bạn của Bonzo chụp cậu lại ở cửa và giữ chặt cậu. “Ngừng lại, Bonzo!” Dink hét lên. “Đừng hại nó!”
“Tại sao không?” Bonzo hỏi, và lần đầu tiên, nó cười. Ah, Ender nghĩ, nó thích có ai đó nhận ra nó đang nắm quyền điều khiển, rằng nó có quyền lực.
“Vì nó là người giỏi nhất, đó là lý do! Còn ai khác có thể đánh bọn người bọ! Đó mới lại vấn đề, đồ ngu, bọn người bọ ấy!”
Bonzo không cười nữa. Đó là điều nó ghét nhất ở Ender, rằng Ender thực sự quan trọng đối với những người khác, và nói cho cùng, Bonzo thì không. Anh giết tôi với mấy lời đó rồi, Dink. Bonzo không muốn nghe rằng tôi sẽ cứu thế giới.
Các giáo viên đang ở đâu? Ender nghĩ. Chẳng lẽ họ không nhận ra rằng lần chạm trán đầu tiên giữa hai đứa trong trận đánh này có thể sẽ kết thúc nó? Đây không giống như một trận đấu trong phòng chiến đấu, nơi không ai khó khả năng gây tổn hại nghiêm trọng. Ở đây có trọng lực, nền nhà và tường đều cứng và nhô ra với những mẩu kim loại. Ngừng nó lại bây giờ hoặc không bao giờ cả.
“Nếu mày đụng đến nó thì mày là một đứa yêu sâu bọ!” Dink hét. “Mày là một đứa phản bội, nếu mày đụng đến nó thì mày đáng chịu chết!” Bọn chúng dúi mặt Dink ngược vào cánh cửa và cậu im lặng.
Hơi nước từ vòi sen làm cho căn phòng mờ mờ ảo ảo, và mộ hôi chảy dài trên người Ender. Bây giờ, trước khi xà bông trôi đi hết. Bây giờ, trong khi mình vẫn còn đang quá trơn để tóm được.
Ender lùi lại, để cho nỗi sợ trong lòng cậu hiển hiện trên nét mặt. “Bonzo, đừng đánh em,” cậu nói. “Làm ơn.”
Đó là những gì Bonzo đang chờ đợi, lời thú nhận rằng nó có quyền lực. Đối với những đứa khác thì điều đó đã là đủ, rằng Ender đã chịu phục tùng; đối với Bonzo, đó chỉ là một dầu hiệu rằng chiến thắng của nó đã là chắc chắn. Nó tung chân lên như thể để đá, nhưng biến nó thành một cú nhảy ở giây cuối cùng. Ender để ý sự thay đổi trọng lượng và cúi thấp hơn, để Bonzo trở nên mất thăng bằng hơn khi nó cố tóm lấy Ender và quăng cậu đi.
Bộ sườn cứng rắn của Bonzo nhấn vào mặt Ender, và hai tay nó vòng qua lưng cậu, cố ghì chặt cậu lại. Nhưng Ender vặn người, và tay Bonzo trượt ra. Trong giây phút đó Ender đã hoàn toàn quay người lại, nhưng vẫn còn trong vòng tay ghì chặt của Bonzo. Đòn đánh kinh điển trong trường hợp này sẽ là thúc gót chân vào háng Bonzo, nhưng để đòn đó có hiệu quả lại cần độ chính xác quá cao, và Bonzo đoán trước được điều đó. Nó đã đứng dậy được, tránh hông ra phía sau để ngăn Ender chạm được vào háng. Ngay cả khi không nhìn nó, Ender biết điều đó sẽ khiến mặt nó gần lại, gần như vùi hẳn vào tóc cậu; vậy nên thay vì đá cậu hích mạnh mình lên khỏi sàn, với một cú hích mạnh như có thể từ một người lính bật khỏi tường, và thúc đầu mình vào mặt Bonzo.
Ender quay lại vừa kịp để thấy Bonzo lảo đảo lùi về, mũi chảy máu, thở hổn hển vì đau và ngạc nhiên. Ender hiểu ngay lập tức rằng bây giờ cậu có thể ra khỏi phòng và chấm dứt trận đánh. Giống như cái cách cậu thoát ra khỏi phòng chiến đấu sau khi làm đổ máu. Nhưng trận đánh sẽ lại chỉ lập lại lần nữa. Lần nữa và lần nữa cho đến khi tinh thần chiến đấu hoàn toàn cạn kiệt. Cách huy nhất để chấm dứt hoàn toàn mọi thứ là làm cho Bonzo đau đến nỗi nỗi sợ hãi của nó mạnh hơn sự căm ghét.
Vậy nên Ender dựa lưng vào bức tường sau lưng mình, rồi nhảy lên và đưa tay đẩy mạnh. Chân cậu hạ xuống bụng và ngực Bonzo. Ender xoay tròn trên không và hạ cánh xuống bằng cả tay và chân; cậu búng người tới, nấp bên dưới Bonzo, và lần này cậu đá ngược lên háng Bonzo, cậu trúng, mạnh và chắc chắn.
Bonzo không hét lên vì đau. Nó chẳng phản ứng gì cả, ngoại trừ người nó nhổm lên một chút. Cứ như thể Ender vừa đá một thứ nội thất nào đó. Bonzo sụp xuống, ngã sang bên, và nằm vật ra ngay dưới dòng suối nước nóng từ cái vòi tắm. Nó không hề cử động gì để thoát ra khỏi dòng nước nóng chết người.
“Chúa ơi!” ai đó hét lên. Đám bạn của Bonzo nhảy vào vặn tắt nước. Ender chậm chạp nhỏm dậy. Có ai đó ấn cái khăn tắm vào người cậu. Đó là Dink. “Đi khỏi đây thôi,” Dink nói. Cậu dẫn Ender đi. Đằng sau chúng, chúng nghe thấy tiếng huyên náo tử những người lớn đang chạy xuống cầu thang. Giờ thì các giáo viên tới. Nhân viên y tế. Để băng bó vết thương cho kẻ thù của Ender. Trước trận đánh họ ở đâu, khi mà có thể đã không có vết thương nào cả?
Giờ thì trong tâm trí Ender không còn chút nghi ngờ nào nữa. Không có sự giúp đỡ nào dành cho cậu. Bất cứ thứ gì cậu phải đối mặt, bây giờ và mãi mãi, cũng sẽ không có ai cứu giúp cậu. Peter có thể là đồ cặn bã, nhưng Peter đúng, luôn luôn đúng; sức mạnh để gây đau đớn là thứ sức mạnh duy nhất đáng kể, sức mạnh để giết chóc và hủy diệt, vởi nếu mày không thể giết chóc mày sẽ chỉ luôn là mục tiêu cho những kẻ có thể, và sẽ không có gì và không có ai đến cứu giúp mày.
Dink dẫn cậu về phòng, bắt cậu nằm xuống giường. “Cậu có đau ở đâu không?” cậu ta hỏi.
Ender lắc đầu.
“Cậu đánh nó tan nát. Tớ cứ tưởng cậu tiêu rồi, lúc nó chụp lấy cậu. Vậy mà cậu đánh nó tan nát. Nếu nó mà đứng lâu hơn tí nữa, dám cậu giết nó rồi.”
“Nó muốn giết mình.”
“Tớ biết mà. Tớ biết nó. Chẳng có ai căm ghét được như Bonzo. Nhưng giờ hết rồi. Ngay cả nếu họ có không đông lạnh nó gửi về nhà, nó cũng sẽ chẳng bao giờ nhìn thẳng vào mắt cậu được nữa. Cậu hoặc bất kỳ ai khác. Nó hơn cậu hai mươi centimet, và cậu khiến nó trông như một con bò què đứng nhai lại.”
Dù vậy, tất cả những gì Ender nhìn thấy lại chỉ là hình ảnh Bonzo lúc Ender đá lên háng nó. Cái vẻ trống rỗng, chết chóc trong mắt nó. Ngay từ lúc đó nó đã tiêu rồi. Đã hoàn toàn bất tỉnh. Mắt nó mở, nhưng nó không suy nghĩ hay cử động gì nữa, chỉ có vẻ ngu ngốc, chết chóc trên mặt, cái vẻ mặt khủng khiếp đó, cùng vẻ mặt với Stilson khi mình xong việc với nó.
“Dù vậy thì họ cũng sẽ đông lạnh nó thôi,” Dink nói. “Tất cả mọi người đều biết nó khơi chuyện. Tớ thấy chúng nó đứng dậy và rời khỏi phòng ăn của chỉ huy. Phải mất mấy giây tớ mới nhận ra cậu không ở đó, và thêm một phút nữa để tìm ra cậu đã đi đâu. Tớ đã bảo cậu không được ở một mình.”
“Xin lỗi.”
“Họ buộc phải đông lạnh nó thôi. Thứ đồ kiếm chuyện. Nó với cái danh dự thúi hoắc của nó.”
Và rồi, trước sự ngạc nhiên của Dink, Ender bắt đầu khóc. Nằm ngửa ra đó, vẫn còn ướt đẫm nước và mồ hôi, cậu thở hổn hển chèn những tiếng nức nở, nước mắt chảy khỏi mi mắt nhắm chặt và biến mất vào những giọt nước trên mặt cậu.”
“Cậu ổn không?”
“Mình đâu có muốn đánh nó!” Ender gào lên. “Tại sao nó cứ không chịu để mình yên!”
Cậu nghe tiếng cửa mở ra nhẹ nhàng, rồi đóng lại. Cậu biết ngay đó là một chỉ thị cho trận đấu. Cậu mở mắt, trông chờ được nhìn thấy bóng tối của buổi sớm, trước 06:00. Thay vào đó, đèn đang bật. Cậu đang trần truồng và khi chuyển động thì giường cậu ướt đẫm. Mắt cậu sưng lên đau đớn vì khóc. Cậu nhìn đồng hồ trên bàn học. Nó chỉ 18:20. Vẫn là cùng một ngày. Mình đã có một trận đấu ngày hôm nay rồi, mình đã có hai trận đấu cho ngày hôm nay – bọn khốn kiếp đó biết mình đã trải qua chuyện gì, và giờ họ làm thế này với mình.
WILLIAM BEE, GRIFFIN ARMY,
TALO MOMOE, TIGER ARMY, 1900
Cậu ngồi ra mép giường. Tờ giấy run run trong tay. Mình không làm được, cậu nói thầm. Và rồi không nói thầm nữa. “Mình không làm được.”
Cậu đứng dậy, mắt mờ mờ, và tìm bộ áo phi hành. Và rồi cậu nhớ ra – cậu đã để nó vào máy tẩy khi đi tắm. Nó vẫn còn ở đó.
Nắm chặt tờ giấy, cậu ra khỏi phòng. Bữa tối đã gần trôi qua, và chỉ có vài người trong hành lang, nhưng không ai bắt chuyện với cậu, chỉ nhìn, có thể là trong kinh sợ về những gì xảy ra trong phòng tắm hồi trưa, có thể là vì cái vẻ kinh khủng trên mặt cậu. Hầu hết lính của cậu đều đang ở trong trại lính.
Ho, Ender. Tối nay có buổi tập à?
Ender chuyển tờ giấy cho Súp Nóng. “Đồ con hoang khốn kiếp,” nó nói. “Hai đội một lúc?”
“Hai binh đoàn!” Tom Điên khùng hét lên.
“Chúng nó sẽ chị tự vấp phải nhau,” Bean nói.
“Tôi phải đi tắm,” Ender nói. “Bảo chúng sẵn sàng, bảo tất cả mọi người sắn sàng, tôi sẽ gặp mọi người ở đó, ở cửa.”
Cậu bước ra khỏi trại. Tiếng trao đổi náo động dâng lên đằng sau. Cậu nghe thấy Tom Điên khùng rú lên, “Hai binh đoàn còn bú mẹ! Chúng ta sẽ đè bẹp chúng!”
Phòng tắm trống trơn. Mọi thứ đều sạch sẽ. Không còn dấu vết máu văng ra từ mũi Bonzo xuống sàn nhà. Tất cả đã biến mất. Chưa bao giờ có chuyện gì xấu xảy ra ở đây cả.
Ender đến đứng dưới làn nước và dội qua mình, giũ mồ hôi từ trận đấu xuống cống thoát nước. Sạch hết rồi, ngoại trừ chuyện họ sẽ tái chế nó và chúng ta sẽ uống nước có máu Bonzo vào sáng mai. Sự sống đã rời bỏ nó, nhưng máu của nó vẫn y như thế, máu của nó và mồ hôi của mình, đã đổ xuống vì sự ngu ngốc của họ, hoặc sự tàn nhẫn, hoặc bất cứ thứ gì đã khiến nó để chuyện đó xảy ra.
Cậu lau khô mình, mặc bộ đồ phi hành gia vào, rồi tới phòng chiến đấu. Binh đoàn của cậu đang chờ ở hành lang, cửa vẫn chưa mở. Chúng im lặng nhìn cậu bước tới trước để đứng ở lằn ranh xám đen. Đương nhiên là chúng đều biết về trận đánh nhau của cậu trong phòng tắm ngày hôm nay; điều đó và cả sự mệt mỏi của chính chúng từ trận đấu sáng đã giữ chúng im lặng, trong khi ý thức về chuyện sắp sửa đối mặt với hai binh đoàn khiến chúng kinh sợ.
Mọi thứ họ có thể làm để đánh bại mình, Ender nghĩ. Mọi thứ họ có thể nghĩ ra, đổi toàn bộ luật lệ, họ đơn giản là không thèm quan tâm, chỉ để đánh bại mình. Được rồi, mình phát chán trò chơi rồi. Không có trò chơi nào đáng cho máu Bonzo phải nhuộm hồng nước trên sàn phòng tắm cả. Đông lạnh tôi đi, gửi tôi về nhà, tôi không muốn chơi nữa.
Cánh cửa biến mất. Cách đó chỉ có ba mét là bốn ngôi sao đứng chụm lại, hoàn toàn lấp hết tầm nhìn từ cửa.
Hai binh đoàn vẫn còn chưa đủ. Họ còn phải buộc Ender giàn quân trong tình trạng hoàn toàn mù tịt.
“Bean,” Ender nói. “Lấy mấy người của cậu và nói tôi biết có cái gì phía bên kia ngôi sao.”
Bean kéo cuộn dây từ eo mình ra, buộc một đầu vào người, chuyển đầu kia cho một đứa trong đội của nó, và bước nhẹ nhàng qua cửa. Đội của nó nhanh chóng đi theo. Chúng đã tập dượt trò này rất nhiều lần, và chỉ mất có một lúc để trụ vào ngôi sao, cầm theo đầu kia sợi dây. Bean phóng lên thật nhanh, theo hướng gần như song song với cửa; khi tớ góc phòng, nó đẩy ra lần nữa và phóng thẳng về phía kẻ thù. Những điểm sáng trên tường cho thấy kẻ thù đang bắn vào nó. Cứ mỗi lần sợi dây bị chặn lại bởi một cạnh của ngôi sao, đường di chuyển của nó càng cong hơn, hướng di chuyển thay đổi, và nó trở thành một mục tiêu không thể trúng. Đội của nó gọn gàng chụp lấy nó khi nó bay vòng qua ngôi sao từ phía bên kia. Nó cử động cả hai tay hai chân để những đứa đang ở sau cửa biết nó chưa bị bắn vào đâu cả.
Ender buông mình qua cửa.
“Rất tối,” Bean nói, “nhưng sáng đủ để không thể dễ dàng theo dõi người khác bằng ánh sáng trên áo phi hành. Điều kiện tệ nhất cho việc quan sát. Toàn là khoảng trống từ ngôi sao này đến phía kẻ thù. Chúng có tám ngôi sao tạo thành một hình vuông xung quanh cửa. Tôi không nhìn thấy ai ngoại trừ những đứa nhìn trộm từ sau mấy ngôi sao. Chúng chỉ đang ngồi đó chờ chúng ta.”
Như để chứng thực cho lời Bean, kẻ thù bắt đầu hò hét về phía chúng. “Hey! Bọn tao đói rồi, đến đây cho bọn tao ăn đi! Đồ draggin con lừa! Đồ Dragon con lừa!”
Tâm trí Ender cứ như chết rồi. Ngu quá. Cậu không có cơ hội nào hết, bị áp đảo quân số hai trên một và bị buộc phải tấn công một kẻ thù được bảo vệ. “Trong một trận chiến thực, bất cứ chỉ huy nào có não cũng sẽ rút lui và giữ quân số.”
“Chết tiệt,” Bean nói. “Nó chỉ là trò chơi thôi.”
“Nó đã không còn là trò chơi từ khi họ quẳng hết luật lệ đi.”
“Vậy, anh cũng quẳng chúng đi.”
Ender nhếch miệng cười. “Được thôi. Sao lại không. Thử xem chúng phản ứng thế nào trước một đội hình.”
Bean thất kinh. “Đội hình! Chúng ta chưa bao giờ tập đội hình từ hồi mới thành lập binh đoàn đến giờ!”
“Chúng ta vẫn còn một tháng nữa trước khi quãng thời gian huấn luyện đáng ra phải kết thúc. Cũng đã đến lúc bắt đầu tập đồi hình rồi. Luôn luôn phải biết đội hình,” cậu vẽ một chữ A bằng mấy ngón tay, giơ ra trước cánh cửa mở, và vẫy, tiểu đội A nhanh chóng hiện ra và Ender bắt đầu sắp xếp chúng đằng sau ngôi sao. Ba mét không đủ rộng để hoạt động, bọn trẻ thì đang sợ hãi và bối rối, và nết đến gần năm phút chỉ để hiểu chúng đang làm gì.
Lính Tiger và Griffin giảm tiếng kêu la xuống thành những tiếng huýt sao, trong khi chỉ huy của chúng tranh cãi xem có nên thử dùng lợi thế áp đảo quân số để tấn công binh đoàn Dragon khi chúng còn đang ở sau ngôi sao hay không. Momoe thì khăng khăng tấn công – “Chúng ta áp đảo chúng hai trên một” – trong khi Bee nói, “Cứ ngồi yên và chúng ta sẽ không thua, chuyển động và nó sẽ tìm ra cách đánh bại chúng ta.”
Vậy nên chúng ngồi yên, cho tới khi cuối cùng, trong ánh sáng mờ mờ, chúng nhìn thấy một ngóm đông trượt ra từ phía sau ngôi sao phía Ender. Chúng giữ nguyên đội hình, ngay cả khi bất ngờ ngừng chuyển động ngang và phóng mình hướng tới trung tâm cố định của táo ngôi sao nơi tám mươi hai người lính đang đợi.
“Doobie doe,” một đứa Griffin nói. “Chúng đang lập đội hình.”
“Chúng hẳn đã phải lập ra nó trong vòng năm phút,’ Momoe nói. “Nếu chúng ta tấn công lúc chúng còn đang làm thế, chúng ta hẳn đã tiêu diệt được chúng rồi.”
“Câm đi, Momoe,” Bee thì thầm. “Mày thấy cái cách thằng nhóc đó bay rồi đấy. Nó bay một vòng quanh ngôi sao rồi trở về phía sau mà không hề đụng tới bức tường nào. Có lẽ chúng đều có móc, mày có nghĩ đến chuyện đó chưa? Chúng nó có thứ gì đó mới.”
Đội hình này khá lạ. Một đội hình vuộng với mấy đứa đứng ken chặt vào nhau ở hàng đầu, tạo thành một bức tường. Đằng sau đó, làm thành một hình trụ, sáu đứa thành một hình tròn và thành hai hàng, tay chân mở rộng và bị đông cứng để chúng không thể bám được vào nhau. Ấy vậy mà chúng vẫn bám lấy nhau chặt chẽ đến mức trông như bị cuộc – mà thực ra thì đúng là vậy.
Từ bên trong đội hình, Binh đoàn Dragon đang bắt rát và chính xác, buộc lính Griffin và Tiger phải bám chặt lấy những ngôi sao của mình.
“Đằng sau cái pittông đó hở,” Bee nói. “Ngay khi chúng tiến tới giữa mấy ngôi sao, chúng ta có thể vòng ra sau –“
“Đừng có nói nữa, làm đi!” Momoe nói. Rồi nó tự tuân theo lời khuyên của chính mình và lệnh cho lính phóng ra khỏi bức tường và bật lại phía sau đội hình Dragon.
Giữa đám hỗn loạn lúc cất cánh, trong khi Binh đoàn Griffin bám chặt lấy mấy ngôi sao, đội hình binh đoàn Dragon bất ngờ thay đổi. Cả hình trụ và bức tường phía trước tách ra làm đôi khi chúng phóng ra; gần như cùng một lúc, cả hai đội hình đều quay ngược lại, hướng trở về cửa Dragon. Hầu hết đám Griffin bắn vào hai đội hình đó và những đứa đang chuyển động ngược hướng chúng; và lính Tiger giải quyết những kẻ sống sót trong Binh đoàn Dragon từ phía sau.
Nhưng có gì đó không đúng. William Bee suy nghĩ một lúc và nhận ra điều đó là gì. Cả hai đội hình đó không thể đảo ngược hướng chuyển động giữa chuyến bay trừ phi có ai đó phóng ra theo hướng ngược lại, và nếu họ phóng ra với lực đủ để khiến một đội hình hai mươi người bay ngược lại, họ hẳn phải phóng ra rất nhanh.
Chúng kia rồi, sáu lính Dragon nhỏ con phía dưới gần cửa William Bee. Nhờ số lượng ánh sáng phát ra từ áo phi hành của chúng, Bee có thể thấy rằng ba trong số chúng đã bị vô hiệu hóa và hai bị thương; chỉ có một còn nguyên vẹn. Chẳng có gì đáng sợ. Bee nhắm vào chúng, bấm nút, và –
Chẳng có gì xảy ra.
Đèn bật sáng.
Trò chơi kết thúc.
Dù cho là vẫn đang nhìn chúng, phải mất một lúc Bee mới nhận ra điểu gì vừa xảy ra. Bốn lính Dragon đã ấn nón sắt vào bốn góc cửa. Và một vừa mới đi qua. Chúng vừa mới chiến thắng theo đúng nghi thức. Chúng đã bị tiêu diệt, họ thì hầu như chưa hề phải chịu bất cứ tổn hại nào, và chúng đã cắn răng thực hiện được nghi thức chiến thắng ngay dưới mũi họ.
Đến tận bấy giờ William Bee mới nhận ra rằng có thể Binh đoàn Dragon đã không chỉ kết thúc trận đấu, cũng có thể là, theo luật, chúng đã thắng. Rốt cục thì, cho dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa, bạn sẽ không được công nhận là chiến thắng nếu không có đủ số lính chưa bị đông lạnh để chạm vào bốn góc tủ và một người đi qua cửa kẻ thù. Như vậy, hiểu theo một cách nào đó, bạn có thể cãi rằng nghi thức kết thúc là chiến thắng. Rõ ràng phòng chiến đấu công nhận nó như kết thúc của trò chơi.
Cửa giáo viên mở ra và Thiếu tá Anderson bước vào phòng. “Ender,” ông gọi, nhìn quanh. Một trong những người lính Dragon bị đông lạnh cố trả lời ông qua quai hàm bị đè nghiến chặt bởi bộ áo phi hành. Anderson móc cậu ta lại gần và rã đông.
Ender đang cười. “Tôi lại thắng ngài nữa rồi, sir,” cậu nói.
“Vớ vẩn, Ender,”, Anderson nhỏ giọng trả lời. “Trận đấu của cậu là với Griffin và Tiger.”
“Ngải nghĩ tôi ngu đến mức nào?” Ender nói.
Lớn giọng, Anderson nói, “Sau buổi biểu diễn nho nhỏ vừa rồi, luật đã được sửa đổi, yêu cầu mọi lính đối phương phải bị đông lạnh hoặc trọng thương để cửa mở.”
“Dù gì thì nó cũng chỉ dùng được một lần thôi,” Ender nói.
Anderson đưa cái móc cho cậu. Ender rã đông tất cả mọi người một lượt. Thây kệ vụ xã giao. Thây kệ mọi thứ. “Hey!” cậu hét khi Anderson rời đi. “Lần sau là cái gì hả? Binh đoàn của tôi trong một cái lồng không một cây súng, với toàn bộ Trường Chiến đấu làm đối thủ? Thử công bằng chút xíu thì sao?”
Có tiếng đồng ý rì rầm khá lớn phát ra từ những đứa khác, và không phải tất cả đều bắt nguồn từ Binh đoàn Dragon. Anderson thậm chí còn không quay lại nhận lời thách thức của Ender. Sau cùng thì chính William Bee mới là người trả lời. “Ender, nếu có cậu ở một bên trong trận đấu, sẽ chẳng bao giờ là công bằng dù cho điều kiện có ra sao.”
Đúng! Đám trẻ hô vang. Nhiều đứa phá ra cười. Talo Momoe bắt đầu vỗ tay. “Ender Wiggin!” nó hét. Những đứa còn lại cũng vỗ tay và hô tên Ender.
Ender bước qua cửa kẻ thù. Binh lính của cậu theo sau. Tiếng bọn chúng hô vang tên cậu bám theo cậu suốt hành lang.
“Tối nay tập chứ?” Tom Điên khùng hỏi.
Ender lắc đầu.
“Vậy là sáng mai?”
“Không.”
“Well, khi nào?”
“Không bao giờ, cho đến giờ là vậy.”
Cậu có thể nghe những tiếng rì rầm từ phía sau.
“Hey, không công bằng,” một đứa nói. “Không phải lỗi của tụi em khiến mấy giáo viên làm loạn trò chơi. Anh không thể ngừng dạy tụi em chỉ vì –“
Ender đập tay vào tường và hét vào mặt đứa trẻ. “Tôi không quan tâm tới trò chơi nữa!” Giọng cậu vọng khắp hành lang. Những đứa trẻ từ những binh đoàn khác chạy ra cửa. Cậu nói nhỏ trong sự im lặng – “Có hiểu chưa?” Và cậu thì thầm. “Trò chơi kết thúc rồi.”
Cậu trở về phòng một mình. Cậu muốn đi nằm, nhưng lại không thể vì giường bị ướt. Nó nhắc cậu nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm nay, và trong cơn điên cuồng cậu giật chăn nệm ra khỏi khung giường và tống chúng ra ngoài hành lang. Rồi cậu cuộn một bộ đồng phục lại làm gối và nằm dài trên cái khung giường bằng dây kim loại. Chẳng dễ chịu chút nào, nhưng Ender không quan tâm đến chuyện đó đủ để ngồi dậy.
Cậu chỉ mới nằm đó vài phút thì ai đó gõ cửa.
“Đi đi,” cậu nói nhỏ. Cho dù là ai đang gõ cửa thì người đó cũng không nghe thấy cậu, hoặc không thèm quan tâm. Sau cùng thì Ender mời vào.
Đó là Bean.
“Đi đi, Bean.”
Bean gật đầu, nhưng không rời đi. Thay vào đó nó nhìn xuống chân mình. Ender gần như đã hét vào mặt nó, chửi rủa nó, thét lên bảo nó biến đi. Nhưng cậu nhận ra Bean trông mệt mỏi đến thế nào, cả người oằn xuống vì kiệt sức, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ; vậy mà da nó vẫn mịn màng và nhợt nhạt, làn da của một đứa trẻ, khuôn ngực cong, tay chân mảnh khảnh như một đứa trẻ. Nó vẫn còn chưa đến tám tuổi. Chẳng có ý nghĩa gì cái chuyện nó thông minh và tận tụy và giỏi. Nó là một đứa trẻ. Nó còn nhỏ.
Không, Ender nghĩ. Nhỏ, đúng. Nhưng Bean đã trải qua cả một trận chiến với toàn bộ binh đoàn trong tay nó và những người lính do nó chỉ huy, và nó đã trình diễn một cách ngoạn mục, và chúng đã thắng. Chẳng có non nớt gì ở đó cả. Không có tuổi thơ.
Coi sự im lặng và thái độ nhẹ nhàng của Ender như lời cho phép ở lại, Bean bước thêm một bước vào trong phòng. Bấy giờ Ender mới nhìn thấy mẩu giấy nhỏ trong tay nó.
“Cậu bị thuyên chuyển?” Ender hỏi. Cậu đang ngờ vực, nhưng giọng cậu lại vang lên một cách hờ hững, như đã chết.
“Tới Binh đoàn Rabbit.”
Ender gật. Tất nhiên rồi. Hiển nhiên quá mà. Nếu mình không thể bị đánh bại với binh đoàn của mình, họ lấy binh đoàn ấy đi. “Carn Carby là người tốt,” Ender nói. “Tôi hi vọng cậu ta nhận ra cậu đáng giá.”
“Carn Carby hôm nay tốt nghiệp. Anh ta nhận được thông báo trong lúc chúng ta đang thi đấu.”
“Well, vậy thì ai chỉ huy Rabbit?”
Bean giang tay ra, vẻ vô vọng. “Tôi.”
Ender ngó lên trận nhà và gật đầu. “Tất nhiên rồi. Chung quy thì cậu chỉ có thấp hơn độ tuổi bình thường có bốn tuổi thôi.”
“Không buồn cười đâu. Tôi không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa. Tất cả những thay đổi trong trò chơi. Và giờ là cái này. Anh biết đấy, tôi không phải là người duy nhất bị thuyên chuyển. Họ cho tốt nghiệp một nửa số chỉ huy, và thuyên chuyển một đám trong chúng ta đến chỉ huy những binh đoàn đó.”
“Những ai?”
“Có vẻ như – tất cả các tiểu đội trưởng và trợ lý.”
“Dĩ nhiên rồi. Nếu họ đã quyết định phá binh toàn của tôi, họ sẽ phá nát nó luôn. Dù là họ đang làm cái gì, họ đều đã suy nghĩ thấu đáo cả.”
“Anh vẫn sẽ thắng, Ender. Tất cả chúng tôi đều biết thế. Tom Điên khùng, cậu ta bảo, ‘Có nghĩa là tôi sẽ phải tìm cách để đánh bại Binh đoàn Dragon á?’ Mọi người đều biết anh là người giỏi nhất. Họ không thể hạ anh được, cho dù họ có làm –“
“Họ đã làm rồi.”
“Không, Ender, họ không thể -“
“Tôi không quan tâm tới trò chơi của họ nữa, Bean. Tôi sẽ không chơi nữa. Không còn luyện tập. Không còn đấu đá. Họ cứ việc để mấy mẩu giấy của họ ở đó tùy thích, nhưng tôi sẽ không đi. Tôi đã quyết định thế từ trước khi tôi bước qua cánh cửa hồi hôm nay. Đó là lý do tôi để cậu đi chiếm cổng. Tôi không nghĩ nó sẽ thành công, nhưng tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn đường hoàng bước ra thôi.”
“Đáng lẽ anh nên nhìn vẻ mặt William Bee. Anh ta cứ đứng đó mà cố gắng hiểu làm sao anh ta có thể thua được trong khi anh chỉ có bảy người còn có thể ngúc ngoắc mấy ngón chân, còn anh ta thì chỉ có ba người không thể.”
“Tại sao tôi lại muốn nhìn mặt William Bee chứ? Tại sao tôi lại phải muốn đánh bại bất cứ ai?” Ender áp hai bàn tay lên mắt. “Tôi đánh Bonzo rất tệ hồi hôm, Bean. Tôi đã đánh nó rất tệ.”
“Nó tự chuốc lấy mà.”
“Tôi hạ gục nó và nó chết đứng. Trông nó như chết rồi vậy, cứ đứng đó thôi. Và tôi cứ tiếp tục đánh nó.”
Bean không nói gì.
“Tôi chỉ muốn đảm bảo nó sẽ không bao giờ làm tổn thương tôi nữa.”
“Sẽ không đâu,” Bean nói. “Họ gửi nó về nhà rồi.”
“Nhanh vậy?”
“Các giáo viên chẳng nói gì, họ luôn thế mà. Thông báo chính thức là nó đã được cho tốt nghiệp, nhưng cái chỗ họ chuyển nó tới – anh biết đó, trường chiến thuật, hậu phương, hạ chỉ huy, hải quân, loại đó đó – chỉ ghi là Cartagena, Spain. Đó là nhà nó.”
“Tôi mừng là họ đã cho nó tốt nghiệp.”
“Chết tiệt, Ender, bọn em chỉ mừng là nó biến rồi thôi. Giá mà bọn em biết trước nó sẽ làm gì anh, bọn em đã xử nó ngay tại chỗ rồi. Có phải nó gom cả một bọn lại đánh anh không?”
“Không. Chỉ có nó và tôi. Nó đã chiến đấu bằng cả danh dự của mình.” Nếu như không nhờ danh dự của nó, nó và cả bọn kia đã đánh mình cùng một lúc. Và chúng có thể đã giết mình. Chính sự tự tôn của nó đã cứu mình. “Tôi đã không chiến đấu bằng danh dự,” Ender thêm vào. “Tôi chiến đấu để thắng.”
Bean bật cười. “Và anh đã thắng. Đá bay nó khỏi quỹ đạo luôn.”
Có tiếng gõ cửa. Trước khi Ender kịp trả lời, cửa đã mở. Ender đã trông đợi thêm vài người lính nữa của mình. Thay vào đó là Thiếu tá Anderson. Và đằng sau ông là Đại tá Graff.
“Ender Wiggin,” Graff nói.
Ender đứng dậy. “Yes sir.”
“Màn trình diễn của cậu hôm nay trong phòng chiến đấu là bất phục tùng và không được phép lặp lại.”
“Yes sir,” Ender nói.
Bean vẫn còn cảm thấy không phục, và nó không hề nghĩ rằng Ender đáng phải bị khiển trách. “Tôi nghĩ là đã đến lúc ai đó bảo cho các giáo viên biết bọn tôi cảm thấy thế nào về chuyện mấy người đang làm rồi.”
Hai người lớn hơn lờ nó đi. Anderson đưa cho Ender một tờ giấy. Một tờ giấy nguyên khổ. Không phải như những mẩu giấy nhỏ vẫn dùng để truyền mẹnh lệnh trong Trường chiến đấu; đâu là một quân lệnh hoàn chỉnh. Bean biết nó có nghĩa gì. Ender được chuyển khỏi trường.
“Tốt nghiệp?” Bean hỏi. Ender gật. “Họ làm gì mà lâu vậy? Anh chỉ còn sớm có hai hay ba năm thôi. Anh đã học được cách đi đứng và nói và tự mặc quần áo rồi. Họ còn gì để dạy cho anh nữa chứ?”
Ender lắc đầu, “Tôi chỉ biết là trò chơi kết thúc rồi.” Cậu cuộn tờ giấy lại. “Cũng chẳng sớm. Tôi báo cho binh đoàn của mình được không?”
“Không có thời gian,” Graff nói. “Tàu của cậu khởi hành trong vòng 20 phút nữa. Vả lại, sẽ tốt hơn nếu không nói với họ rằng cậu đã nhận được lệnh. Thế dễ dàng hơn.”
“Cho họ hay cho các người?” Ender hỏi. Cậu không chờ nghe câu trả lời. Cậu nhanh chóng quay về phía Bean, cầu lấy tay nó một lúc, rồi tiến ra cửa.
“Chở chút,” Bean nói. “Anh đi đâu? Chiến thuật? Hải quân? Yểm hộ?”
“Trường Chỉ huy,” Ender trả lời.
“Dự bị Chỉ huy?”
“Chỉ huy,” Ender nói, và rồi biến mất nơi cửa, Anderson theo sát đằng sau. Bean túm lấy ống tay áo Đại tá Graff. “Không ai đến Trường Chỉ huy cho tới mười sáu tuổi hết!”
Graff phủi tay nó ra và bỏ đi, đóng cửa lại đằng sau mình.
Bean đừng một mình trong phòng, cố gắng nắm bắt xem chuyện này có nghĩa là gì. Không ai tới học Trường Chỉ huy mà không có ba năm Dự bị ở Chiến thuật hay Yểm hộ cả. Nhưng mà, cũng không có ai rời Trường Chiến đấu trước ít nhất là sáu năm, mà Ender thì chỉ mới có bốn.
Hệ thống đang sụp đổ. Không nghi ngờ gì nữa. Hoặc là ai đó đứng đầu đang phát điên, hoặc là có cái gì đó tệ hại đang xảy ra với cuộc chiến, cuộc chiến thật, cuộc chiến người bọ. Còn lý do gì khác để họ phá hủy hệ thống huấn luyện như thế này, phá hủy trò chơi như họ đã làm? Còn lý do gì khác để họ đưa một đứa trẻ như mình đi chỉ huy một binh đoàn?
Bean nghĩ về chuyện đó khi nó đi dọc hành lang để trở về phòng ngủ. Đèn tắt ngay khi nó trở về phòng. Nó cởi quần áo trong bóng tối, mò mẫm đặt quần áo của mình vào cái ngăn kéo nó không thể thấy. Nó cảm thấy thật khủng khiếp. Lúc đầu nó nghĩ mình cảm thấy tệ hại là do sợ phải lãnh đạo một binh đoàn, nhưng không phải vậy. Nó biết mình sẽ trở thành một chỉ huy tốt. Nó cảm thấy muốn khóc. Nó chưa từng khóc kể từ những ngày đầu tiên đến đây vì nhớ nhà. Nó cố gọi tên cảm giác đang chẹn cổ họng và khiến nó nức nở trong im lặng, mặc kệ nó cố kìm chế đến thế nào. Nó cắn xuống tay mình để chặn cảm giác đó lại, để thay thế nó bằng cơn đau. Chẳng có tác dụng gì. Nó sẽ không bao giờ được gặp Ender nữa.
Khi đã gọi tên được cảm giác đó rồi, nó có thể điều khiền được. Nó nằm xuống và bắt mình phải dùng những biện pháp thư giãn cho tới khi không còn muốn khóc nữa. Rồi nó chìm vào giấc ngủ. Tay nó để bên miệng. Đặt trên gối một cách chần chừ, như thể Bean không thể quyết định được nên cắn móng tay hay mút ngón tay. Trán nó hằn những nếp nhăn. Hơi thở nhanh và nông. Nó là một người lính, và nếu có ai đó hỏi nó muốn làm gì khi lớn lên, nó hẳn sẽ không hiểu người ta đang nói gì.
Giữa lúc đang đi trong đường hầm dẫn vào chiếc tàu nội bộ, Ender lần đầu tiên nhận ra quân hàm trên bộ đồng phục của Thiếu tá Anderson đã thay đổi. “Ừ, giờ thì anh ta lên cấp đại tá rồi,” Graff nói. “Thực ra thì, tính từ hồi chiều này, Thiếu tá Anderson đã được giao nhiệm vụ quản lý Trường Chiến đấu. Tôi được chuyển qua công tác khác.”
Ender không hỏi là công tác gì.
Graff ngồi vào chiếc ghế đối diện cậu và cài dây an toàn. Ngoài họ ra, trong tàu chỉ còn một hành khách nữa, một người đàn ông mặc thường phục được giới thiệu là Tướng Pace. Pace có mang theo một chiếc va-li, ngoài ra thì cũng chẳng có hành lý gì hơn Ender. Không hiểu tại sao điều đó lại làm Ender cảm thấy dễ chịu khi nhìn thấy Graff cũng đi tay không như cậu.
Ender chỉ mở miệng một lần trong suốt hành trình. “Tại sao chúng ta quay lại Trái Đất?” cậu hỏi. “Tôi tưởng Trường Chỉ huy nằm ở một hành tinh nào đó khác chứ.”
“Đúng vậy,” Graff bảo. “Nhưng Trường Chiến đấu không có đủ cơ sở vật chất để làm bãi đậu cho tàu du hành đường dài. Vậy nên cậu được hưởng sái một chuyến đi nghỉ.”
Ender muốn hỏi liệu ý ông ta có phải là cậu có thể gặp lại gia đình hay không. Nhưng rồi đột ngột, cùng với cái ý nghĩ rằng họ sẽ cho phép, cậu nổi cơn sợ hãi, và thôi không hỏi nữa. Chỉ nhắm mắt lại và cố ngủ một chút. Từ đằng sau, ánh mắt của Tướng Pace soi mói cậu; để làm gì, Ender không đoán nổi.
Khi họ hạ cánh, ở Florida đang là một buổi chiều mùa hè nắng nóng. Ender đã sống không có ánh mặt trời quá lâu, đến nỗi ánh nắng suýt làm mù mắt cậu, khiến cậu chỉ dám hé mắt, hắt xì và quay ngược trở vào. Tất cả mọi thứ đều ở quá xa và quá phẳng; mặt đất, thiếu đi độ cong như nền nhà ở Trường Chiến đấu, trông như thể bị dốc, khiến cho khi đứng trên mặt đất bằng Ender cứ cảm thấy như thể đang đứng trên một đỉnh tháp. Sức hút của trọng lực tự nhiên cảm giác thật lạ lùng, và mỗi khi bước đi chân cậu lại bị xước. Cậu ghét nó. Cậu muốn trở về nhà, trở về Trường Chiến đấu, nơi duy nhất trong cả vũ trụ này cậu thật sự thuộc về.
“Bị bắt á?”
“Ừ thì đương nhiên rồi. Tướng Pace là chỉ huy đội cảnh sát quân sự. Có một vụ án mạng ở Trường Chiến đấu.”
“Họ không cho tôi biết Đại tá Graff rốt cuộc là được thăng chức hay là bị đưa ra tòa án quân sự. Chỉ nói là thuyên chuyển, cùng với lệnh báo cáo về cho Polemarch.”
“Đó là dấu hiệu tốt hay xấu?”
“Ai biết được? Một đằng thì, Ender Wiggin không những sống sót, cậu ta còn vượt qua được vật cản, tốt nghiệp với sức khỏe tốt đến bất ngờ, anh cũng phải công nhận công của của lão Graff già về việc đó. Một đằng thì, chiếc tàu đó phải chở thêm hành khách thứ tư. Trong cái túi đựng xác.”
“Đó mới chỉ là cái chết thứ hai trong lịch sử trường. Ít nhất thì lần này cũng không phải là tự tử.”
“Giết người thì tốt hơn chỗ nào, Thiếu tá Imbu?”
“Đó không phải là giết người, Đại tá. Chúng ta có quay lại cảnh đó từ hai góc hình. Không ai đổ tội cho Ender được cả.”
“Nhưng họ có thể đổ tội cho Graff. Sau khi tất cả những chuyện này kết thúc, người dân sẽ lục tung mớ hồ sơ của chúng ta lên và rồi quyết định cái gì sai cái gì đúng. Tặng chúng ta huy chương nếu họ nghĩ chúng ta đúng, tước mất tiền trợ cấu và tống chúng ta vào tù nếu họ quyết định rằng chúng ta sai. Ít nhất thì họ cũng biết điều mà không nói với Ender thằng nhóc đó chết.”
“Đây là lần thứ hai rồi đấy.”
“Họ cũng không cho nó biết vụ Stilson.”
“Thằng nhóc đáng sợ.”
“Ender Wiggin không phải một kẻ giết người. Nó chỉ thắng – một cách triệt để. Nếu có ai đó cần phải sợ, thì phải là bọn người bọ mới đúng.”
“Khiến bọn mình gần như phải thương cảm cho bọn đó, bị Ender nhắm phải.”
“Người duy nhất tôi cảm thấy thương cảm là Ender. Nhưng cũng không đủ để đề nghị họ dễ dãi hơn với nó. Tôi vừa mới được quyền truy cập những dữ liệu mà Graff nhận được suốt thời gian qua. Về hoạt động của hạm đội, loại đó. Từng có một thời tôi ngủ ngon về đêm.”
“Sắp hết thời gian à?”
“Đáng lý tôi không nên nhắc tới chuyện đó. Tôi không được phép tiết lộ cho anh thông tin mật.”
“Tôi hiểu.”
“Cứ đơn giản thế này đi: Họ gửi nó đi Trường Chỉ huy không sớm một ngày nào. Có khi còn muộn mất vài năm rồi ấy chứ.”