Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Văn Thái
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: nguyễn quang
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2025-11-08 19:57:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ói một cách tổng thống, không nơi đâu kinh nghiệm được phổ biến tốc độ như trong tù.
Những người tù tự xem như cùng một giai cấp, giai cấp bị trị, phải chịu sự trừng phạt của một giai cấp khác, giai cấp thống trị. Vì thế, trừ lý do đặc biệt, họ đối xử với nhau rất tận tình, thương yêu nhau, chỉ dạy lẫn nhau những kinh nghiệm ngục tù, những kinh nghiệm về tra tấn để làm giảm bớt cho nhau đau về thể chất như tinh thần. Vì thế, sau trận đòn tra tấn, có tù nhân bò về đến phòng giam hay xà-lim của mình, sống chết giết chết, cũng cố gắng lấy hết sức tàn bạo thì thầm vào tai người cùng đến như lên phòng lấy cung thử thách, vài lời hứa dò hay " mách nước " trước. Rồi mới chịu ngã xuống mê man bất tỉnh.
Trong hoàn cảnh eo hẹp của nhà tù, trải nghiệm nào cũng thực sự quý giá. Một số loại lá cây có dược tính đòn đòn, chữa thương, thường được hái nhân lúc lao tác trong rừng, cửa hàng đi dự phòng cho những trường hợp cần dùng. Muối, nước tiểu, "dáy" tai, giấy vỏ bao diêm, thuốc lào và nước thuốc lào (chữa ghẻ nhẹm)... đều được sử dụng hợp lý thời gian.
Rồi thậm chí cả đến cách thức chữa lành vết thương, gân cốt, khớp xương, đòn tấn công cũng được truyền dạy cho nhau khác chi những phương thuốc ngoại khoa hay gia truyền. Trong trại giam, thiếu bất cứ thứ gì nhân chết vì bệnh chấy rận nên cách diệt trừ khi lấy rận cho hiệu quả rất cần thiết. Vì vậy, không ai làm lạ khi họ "truyền" cho nhau cách thức giết rận bằng kiến ​​trúc bò nhọt.
Tổng tấn công chấy rận bằng kiến ​​bò nhọt rất có hiệu quả nhưng muốn bắt kiến ​​bò nhọt, người tù phải chờ dịp tiện lợi. Loại kiến ​​trúc này rất thích chất béo, người ta bỏ miếng mỡ vào trong ống tre rồi đặt bên ổ kiến ​​bò nhọt. Đánh hơi mùi mỡ, kiến ​​trúc từ trong ổ kéo ra, ùn chui vào ống, tha mồi. Khi họ đã chui vào khá nhiều người dùng lá hoặc một khúc cây nút thật kín ống tre, kẹp đàn kiến ​​bò nhọt bên trong, đem về.
Chiến thắng, 982 săn lùng một con thú rừng trong bụi cây, ngắt đoạn đập mạnh ra làm nhử kiến ​​trúc. Đuôi thằn lằn cũng như đuôi thằn lằn là bộ phận nhiều mỡ nhất trong cơ thể, dùng để nhử bò nhọt rất hiệu quả.
Theo dõi từ đầu vụ bắt kiến ​​bò nhọt, Toàn thấy hay hay. 982 nút chặt ống tre bảo vệ rồi dựng bên một đá rìa nơi anh ta đặt đồ nghề với chiếc nón lá bùa mang từ Việt Bắc về. Lúc đó, tất cả mọi người còn ngồi nghỉ sưởi dưới bóng cây hay dựa vào vách đá thiu ngủ. Hai tên cảnh báo đã bị chặn cờ, mỗi tên quay nhìn một bên cánh. Giám thị leo lên ngồi trên một đá cao hơn người đầu, phì phèo thuốc lá một cách kênh kiệu đáng sợ. Làn gió thơm nồng nàn lan rộng, nhiều anh thích chẩy rộng rãi, thoải mái hoài hoài.
Toàn không nhai thuốc lá nhưng đói. Trong thời gian bị giam cầm, anh vẫn thói quen ăn bữa trưa dữ dội, Bụng đói như cào và " sôi " òm ọp, cách cả thước cũng nghe " sấm động " trong bụng. Để quên đi cơn đói, anh bước sâu vào sau vách đá vài bước làm như cần các chất "chất thừa" trong bụng ra ngoài!
Sự thật là anh "đói meo" vì có gì trong bụng đâu. Đã có lần làm củi rồi đói quá, Toàn nghĩ lẩn thẩn, phì cười một mình:
- Giá mà cứ một tuần lễ đi cầu một lần, có lẽ bụng cũng giảm... trống rỗng!
sau đó, anh suy nghĩ rồi tự nhiếc thầm thầm: Tinh thần mình sa hoang quá! Đừng cảnh giác trong trại giam làm mình mất trí, lẩn thẩn rồi nên đột kích cũng nên!
Toàn bộ đã được dựng lại. Có tiếng ồn ào rất nhẹ nhàng trên cành cây, chỉ những người quen làm việc ở rừng mới nhận thấy. Rồi ngay phía trên đỉnh cao, có tiếng kêu của cắc kè nhưng lại là tiếng kêu thất thanh, đặc biệt sợ hãi. Nhờ trực giác giác nhạy, Toàn bé đật nhẩy lùi lại dăm bước, đề phòng rồi ngửng lên nhìn nơi phát ra tiếng " Cắc kè... Tắc kè ".
Ra trên nhánh cao đang tiến tới một cuộc xung đột giữa một con thằn lằn và con rắn dài tới một kích thước. Con cắc kè khá lớn, mình bằng cổ tay trẻ nhỏ, đang chống cự một cách tuyệt đối với con rắn đen. Con rắn rồng mình vào cành cây, tuồn tăng đến trước con cắc kè, bắn cướp thủ. Con cắc kè nhẩy thoát sang cành kế bên, kêu rời rạc vài tiếng rồi rơi xuống đất.
Con rắn tấn công trượt cũng bị rớt, bỏ bò vào bụi nước. Còn lại chất ngoạn mục cho giây lát rồi chạy về phía có vách đá.
Một ý nghĩ thoáng qua trong kính, Toàn quơ nhanh một cành cây búa cón cắc kè khiến nó nẩy lên, toàn thân chạy bần bập rồi nằm ngay đơ. Toàn cây cành lên đầu cắc nhìn xung quanh để phòng con rắn đen quay lại. Không thấy gì cả, anh ta đập thêm một roi lên mình cắc kè rồi thôi nhé nó nằm ngửa trên mặt đất.
-Đánh rồi phải không? Hay quá!
982 mừng rỡ nói tiếp:
- Ngon lắm! Béo lắm! Thịt nó lại được chữa bệnh nữa.
Toàn tò mò hỏi:
- Chữa cái gì? Mà thịt nó ăn có độc không?
Toàn vốn và chưa ăn thịt từng lát. Anh chỉ thấy người ta ngâm cắc kè trong rượu thuốc chứ chưa thấy làm thịt ăn bao giờ!
- Chữa " bệnh hen " chứ còn bệnh gì nữa!
Toàn mừng quýnh nhưng vẫn giữ vẻ thảnh thơi. Anh chớm mắc bệnh hen từ tháng nay; if true như vậy, thật sự là dịp hiếm có:
- Anh đã ăn thịt tắc bao nhiêu lần chưa?
- Nhiều lần!
- Ăn bao giờ?
- Tiền tháng trước, khi còn ở Việt Bắc. Ngon lắm, bổ sung!
Toàn thân mật cười hỏi:
- Biết làm thịt không?
- Biết.
Toàn suy nghĩ rồi hỏi lại:
- Trong cơ thể cắc kè, có bộ phận nào độc, ăn nguy hiểm người chết như gan cóc không?
- Không! Trả lại, vẫn còn ăn được, câu chuyện là cắc kè.
Nghĩ đến cóc, Toàn lại sợ hãi, mất hết nhuệ khí. Nhưng khi anh nhớ trước đây, tù nhân Pháp đã nướng cóc ăn vì đói quá mà không nghe nói có người chết thì ăn thịt cắc kè chắc cũng không sao.
982 xung quanh giây lát rồi hỏi:
- Còn thì giờ nào? Được nghỉ bao nhiêu lâu nữa anh Trưởng toán?
- Phản xạ 20 phút là nhiều.
- Có thể đáp ứng việc làm thịt kè.
Nói rồi, 982 bảo Toàn cầm dao trong khi yểu đật vun lá khô và ít cành cây để dúmfire.
982 Rạch một đường từ lông mày cắc kè xuống đến sân khấu rồi lột lột như da ếch, rất gọn gàng. Thịt cắc kè hồng lợt như thịt ếch, Toàn thấy mà nhạt. Rồi 982 Sâu bụng con vật, moi hết cọ gan ra liệng bỏ, dùng hai ngón tay rung khúc đuôi rồi nhìn Toàn gật gù nói, môi bĩu dài ra:
- Béo quá, mỡ không!
Sau khi chặt "mõm" cắc kè và bốn chân, 982 dùng một cây que nhỏ qua mình con vật, đưa ra lại nướng trên ngọn lửa đốt kiến. 982 hỏi Toàn:
- Có khói, màn nhìn có sao không?
Toàn suy, nghĩ liên tục:
- Thôi! Để xin phép giám sát chắc chắn...
Vừa đi được mấy bước, đã nghe một hồi nòi ré lên: hết giờ nghỉ!
Viết lại đoạn văn dài, hướng dẫn 982:
- Hết giờ! Sự cố tắt máy. Trở lại làm việc!
982 minh họa đôi con cắc dấu trong nón lá, lấy mấy chiếc lá đậy thật kín.
Mọi người đang lười tiếp tục công việc. Tiếng chặt cây vang vang, tiếng hòm gỗ tạo khu rừng nhiệt đới trở lại. Người phục vụ trong toán của Toàn bàn nhau sắp xếp số đốt chặt trước khi chỉnh sửa từng bó cho mỗi người về.
Đầu võ toàn vẫn sôi sục đến con cắc kè. Anh đã tiếc rẻ: sớm chỉ mười lăm phút nữa, anh và 982 đã đủ thì giờ chín nướng con cắc kè. Nếu không tiện ăn ngay thì mang về Trại, đến bữa ăn mang thịt cắc béo ngậy thơm phức hợp ra chấm với muối ớt thì " ngon quên chết ". Xin lỗi quá! Xin lỗi quá! Toàn lại càng đói, ao ước lát nữa đây trên con đường về dài mười mấy cây số, kiếm trộm được trái cây gì bỏ vào miệng thì sướng quá! Cái gì chào ăn giám thị, tù có cả trăm bánh lới khác nhau. Đã có lần Toàn ăn hết nửa khoái sống trong khi lặn dưới nước.
Nghĩ đến bữa cơm chiều hôm nay có chất thịt cắc kè béo lại vừa chữa bệnh hen, Toàn đã thấy ngon miệng quá nhẹ.
Cảnh báo súng cầm tay đi lại, ngón tay này, nhìn ra đám mây kia. Toàn nhìn mặt trời để mong chờ giấc ngủ. Phía xa, trên lưng nhẹ sườn núi, có sương mù loáng thoáng.
Khoảng trời sắp xếp theo chiều. Căn nhà sàn ở chân núi xa xa trong sương gió nào. Toàn bộ giảm nhẹ anh em:
- Sắp xếp tới giờ rồi. Anh em nhanh tay lên để đáp ứng.
Năm người đã hoàn thành việc lưu trữ số gỗ trong rừng theo tiêu chuẩn mới của trại giam. Và bắt đầu bó gánh lại từng bó, đường kính hai gang tay. Một người chạy chặt thêm dây leo và mây quân bó. Toàn mã cây cành thẳng và vừa cỡ, làm đòn gánh cho cả bọn.
Ai ai cũng nhanh chân nhanh tay cho đáp ứng. Công việc thăng tiến. Những "rào đốt" được sắp xếp thành một hàng dài với vách núi, ngăn cách ngăn xếp một khe nhỏ làm giới hạn cho mỗi toán. Giám sát lần kiểm soát kết quả công việc của nhân viên. Hôm nay, có mấy đống củi không hợp lệ, Trưởng toán cùng thành viên phải làm gấp, xếp thêm một, hai lần nữa trên đống củi cho đủ. Cố nhiên, Trưởng toán tử cùng ba nhân viên toán học có thể sai sót khi được ghi tên vào sổ đen. Ba lần thiếu trí tuệ trong công việc sẽ bị trừng phạt, giảm nhẹ tùy chọn đề xuất của thị giác và quyết định cấm Quản trị trại.
Giám thị cầm cây roi, vừa đi vào những đống củi mà y cho là hợp lý. Toàn hồi hộp chờ đợi cho đám gõ một cái vào thùng gỗ sồi của toán anh rồi mới quay lại nhìn mấy người trong bó ôm mà tủm tỉm cười. Thế là xong một phần công việc.
Phần thứ hai chiến thắng và dai dẳng hơn gây ra nhiều nhân bị... vì mệt mỏi và đói, nhất là đói. Đó là gánh 50 ký tự gỗ trên quãng đường 14, 15 cây số.
Không có thì giờ nói chuyện vì ai cũng chăm sóc cho mau rồi. Những bó được sắp xếp có dây nâu hoặc dây mây buộc chặt hai đầu và giữa bó. Mỗi người đều có một cây cánh thẳng hai vòng đùi, dùng làm đòn gánh. Họ sử dụng sức mạnh thẳng cây đòn ngập vào hai bó gỗ, gánh thử sức nặng giảm nhẹ thăng bằng. Sau đó thả xuống đất, chờ lệnh của màn hình lên đường về trại.
Gió lạnh từ trong núi đá bắt đầu bùng ra ào ạt. xuân xuân t từ hồi sáng, mưa lại dăng dăng mờ mờ xóa hết những ngọn cây cao.
Ngọn núi sau rừng biến mất trong làn mưa bụi. Con đường đất đỏ sắp phải đi qua trở nên ướt át và mịn láng.
Trông con đường về, dù ai thì ai cũng phiền thầm.
Toán tử của Toàn đã chuẩn bị ở đâu vào đấy, từ bẫy chỉ còn chờ lệnh của màn thị lên đường. Những cành lá rơi rụng rác và những cành cây vụn được thu gom vào một thùng rác gọn gàng sẽ. Tù gọi công việc đó là " thu chiến trường ". Toàn đã sử dụng lá bọc kín con cắc kè lại rồi giá trị treo vào đòn gánh. Chiều nay, có bọt thịt thì sướng " thần khẩu " biết nhẹ nhàng nào! Từ lúc 982 nói thịt cắc kè "béo ngậy", hai sản phẩm từ này cứ "xoáy" vào Kính Toàn. Đã rất lâu, từ khi được đưa vào trại giam Đầm Đùn, Toàn chưa được "thưởng thức" miếng một thịt nào " béo ngậy ". Chúng thực sự là chủ đề! Toàn hưng phấn, nước bọt ứ đầy miệng hoài.
982 lại gần Toàn, thì thầm:
- Coi chừng nhé!
- Coi chừng cái gì?
- Cột cẩn thận, nhẹ nhàng lại rơi mất thì tiếc lắm đó.
Toàn tủm tỉ mỉ cười, thoáng nhìn gói lá bọc con cắc treo lủng ở đòn gánh, trả lời vẻ như hóm hỉnh:
- Kiến trúc miệng chén còn bò đi đâu! Droping to go thì có!
982 cười buồn:
- Biết đâu đấy!
Một hồi phục ré lên. Đó là lệnh lên đường trở về của giám thị. Đám đông đông ào ào chuyển động. Rồi tiếng chiên giòn, tiếng hét vào bó củi, tiếng gọi nhau, tiếng nói xì xào, tiếng bước chân, tiếng nguyền rủa nặng, tiếng rên trời mưa...
Nhưng tại hàng cuối cùng của thư giãn trong thùng kín, đã có nhiều tiếng nói sảng khoái xông hơi xào chung. Toàn vẫn ôm củi trên vai, quay lại góc. Đã có vài người hạ xuống, vây quanh và chật vật gì trên mặt đất mà Toàn nhìn không thấy, mong không ra.
Giám sát ghita chạy lại, mặt tưng tưng khít như mỗi khi y không vừa ý. Đám đông đông và nứt ra một mắt để giám sát bước vào. Toàn hạ gánh xuống, tò mò lại gần.
Thì có hai người té chúc. Một người đang cố gắng đứng lên nhưng không nổi, mặt xanh lét như mùi gió. Người còn lại, hơi thở hôi ra mặt đầy, đã ngồi lên được và đang lau mồ hôi bằng một mảnh giẻ rách, mệt mỏi như người ốm nặng. Toàn tâm thầm nghĩ không nên hiểu điều này thành viên trại sẽ làm thế nào cần bò về trại với thùng đựng 50 ký tự trên vai. Nếu lâm cảnh này Toàn cầm chắc cái chết.
Giám-thịt nổi giận, chỉ ngọn roi vào mặt một trong hai người đang nhăn nhó:
- Thằng kia! Có đứng lên không?
- Dạ, dạ...
Người này lại quệt mồ hôi trên mặt, chống tay xuống đất, lấy sức lực thảm lên. Đã được rồi, y mới bước tới gần hiền khô dừng lại, đầu chúi xuống lát, đường đi nhiên liệu chạy quanh ôm mấy vòng mà không té, còn lại con gà sẽ được thông minh đầu óc chạy vòng quanh sân. Sau đó, y vị trí vào một người gần đó, chạy ngay ngắn. Giám thị cũng ngạc nhiên chưa đáp ứng la, y đã chậm rãi nói sau một hơi thở ra thật dài:
- Những lúc quá mệt mỏi, tôi thường bị "động kinh". 1
Giám thị không cần biết lý do đã khiến nhân viên bị lo lắng, thoải mái:
- Thư giãn về trại hay muốn "ngủ luôn" trong rừng?
"Ngủ luôn" có nghĩa là ngủ một giấc viễn viễn. Người tù sợ hãi, quá hai tay lễ " sống " giám thị. This name rere:
- Thôi! Vẫn chưa bỏ được các phong cách kiến ​​trúc, câu lạc bộ hậu kỳ.
Người thứ hai cũng đã tiến lên. Anh ta nhăn nhó ôm bụng rồi trong lúc mọi người không ngờ tới, anh ta vây quanh nhìn như tìm kiếm vật gì rồi chạy lại bên vách đá. Nơi đây có một mô đất, cỏ non mọc mơn mở nhờ mấy trận mưa xuân. Người tù xoè bàn tay ra nắm lấy một búi cỏ, bức lên một ngọn ngọn xanh cỏ trong tay. Y hoàn một giây rồi sau đó sẽ hoàn toàn cỏ vào môi nghiền trạo Mộc, như ăn rau Rôm.
Lúc anh ta loạng choạng trở về bên người gánh, chỉ còn lại một vài lá cỏ ra ở miệng. Rồi thì chu hết. Người đã đánh lừa cơn đói và gánh vác như mọi người. Toàn thư giãn người nghĩ thầm chua chát:
- Tù nhân trở thành một " loài ăn cỏ " như trâu bò. Nhưng coi nhẹ! Ăn cỏ là mất lập trường, vi phạm quan điểm của nhân dân. Lại chết nữa!
Anh lan man nghĩ trong khi vẫn đều đều bước theo người đi trước: " If người ăn cỏ mà sống được, may ra tù nhân cũng giảm đói ".
Đoàn kỵ đi thành một hàng dài trên con đường ngoằn ngoèo đưa họ trở về nơi có bữa cơm chiều. Đi được một lần, Toàn nhận ra anh đã xuống hàng cuối cùng. Anh đổi vai ba lần và bắt đầu cảm thấy ê ẩm cả hai vai. Có khúc đường trơn như mỡ tạo ra và giảm nhiều lần.
Gió thổi từng cơn dài trên quảng đường vắng mà anh không thấy lạnh, hai bên lông mày còn hôi hôi hôi. Đường càng đi càng trơn. Toàn tránh một vũng nước trượt chân một cái, chỉ vừa thoáng thấy thoáng một khoảng trời mờ mờ mưa trắng trắng xóa thì đã thả lỏng trên vũng nước, nhẹ nhàng nghiêng về một bên trên đám mây cỏ.
Toàn chửi thề một câu tiếp tục tĩu, lóp nhọn bò dậy. Toàn bộ phần lưng bị burm bét. Anh hùng áo ra cao lên ngọn cỏ thoáng mưa xuân cho trôi giảm bùn và nước dậm. Sau đó, anh dựng lại hai bó gỗ, võ giáp cho chắc chắn, Yên tĩnh nhìn về phía trước, thấy con đường dài chiến dặc mà đáng sợ.
xuân vẫn không ngừng mưa. Một làn nước suối mờ mờ. Phía trước, Toàn chỉ còn tìm thấy mấy mươi người loáng thoáng đi trong mưa rơi. Toàn nhớ về vài bức tranh thủy mạc cổ của người Tàu treo tại phòng khách nhà anh Hải ở Hải Dương. Trong bốn bức tranh, có bức vẽ vẽ một người phụ nữ nhẹ nhàng, lom khom bước trên tuyết, đầu đội nón tu bỏ, chung quanh là núi trắng tẩy trắng bền bỉ trong sương. Vai củi, xách tay một con cá, có thể anh tiêu phu Trung Hòa được trong khe hở. Cúi ôm toàn thân trong mưa phùn và có con cắc treo ở đòn gánh.
Toàn bộ bất kỳ góc nhìn dài. Chao ơi! Không ngờ cái cảnh trong ý tưởng của họa sĩ lại là cái cảnh thực tế của anh bây giờ. Đúng, anh là người phụ nữ trong cuộc tranh. Nếu vợ con tiếu phu Toàn gặp anh lúc này, họ sẽ nghĩ sao?
Toàn xốc ôm củi, đổi vai, rảo bước cho đáp ứng. Anh chăm sóc mặt đất để tránh những chỗ trống được hỗ trợ dễ dàng, cố gắng ngừng lại lâu dài mới chịu dừng lại đổi vai. Đến lúc ngửng lên theo dõi người ở phía trước, anh đứng yên lại vì nghe được tiếng ồn giải om xòm tại một thửa ruộng xanh ngắt mé mặt mặt. Trên đường có tới 6, 7 tấm chắn ngang mà không có người tìm thấy. Thì ra họ đã xuống hết ruộng xanh vừa nói. Cô gái toàn thân đặt gánh nặng đến coi.
Một cảnh tượng kỳ lạ, quái gở, thảm thương một tức cười hiện ra.
Giữa một thửa ruộng trồng xu hào xanh ngắt, có ba người nằm thoải mái nghiêng. Người ngu ngốc không lăn lộn xuống dưới đất, vật vã hết bên trái qua phải, hai tay ôm bụng, cứ giây lát lại mồm mồm mồm ra để ngáp. Còn hai người ngồi phệt, chân thon dài, hai tay chống trên mặt đất, cặp mắt hỗ trợ ngược chỉ còn lòng trắng phát ác, cơn căng phồng đưa lên xuống theo từng hơi thở rất dài. Cũng như người ở dưới đất, khoảnh khắc người này há miệng ngoác ra để nói mà không được, chỉ thấy dồi dào lòng thôi.
Toàn tìm thấy lá xu hào liệng rác và cả nước gốc xu hào còn khoáng đất đây. Hai ba trái xu hào đã lên rồi nhưng còn nguyên. Toàn thoáng suy nghĩ, mong ra ngay đầu đuôi câu chuyện, nhất là khi anh nhận được hai người trong ba người: khi buông, một người vì đói quá đã phải bứt bỏ vào miệng thạch, và một người bị "kinh vì quá mệt" nên té ngã.
Giây phút này, hai người đó đang ngoác mồm ra thở từng hơi thở như cá ngáp chết, mắt trợn ngược như bị cứng cổ. Tên thị giám từ tỉnh không nói gì, chỉ nhìn một cơn thịnh nộ, ân sủngt túi bụi vào hai người má suy:
- Chúng bay đã xâm phạm hoa màu của nhân dân, ăn sống tươi sống nuôi hoa xu hào, bây giờ chúng bay đang ăn vạ ở đây chắc chắn?
Quá xong, tên giám thị tới nhộn nhịp năm, sáu mươi lăm roi đám mây vào mặt, vào cổ, vào lưng hai người. Lạ thay, hai người này không phản ứng cũng không lộ vẻ sợ hãi, chỉ ngoác rộng thêm thở hổn hển, mắt mở trừng phạt mà không thấy lòng càng ngày càng khủng khiếp. Trong khi đó, người nằm lăn dưới lòng đất rút cong người lại, sảng khoái được một đống, khởi sự rên rỉ hừ hừ và như thở mạnh, tuyệt nhiên không lưu ý đến sự việc đang nhanh chóng ra ở ngay bên cạnh.
Toàn chứng kiến ​​trúc thảm thương từ hài đến giờ, vừa sợ vừa tội nghiệp, lại vừa thương thân mình vô hạn. Qua hình ảnh đang phơi bày trước mắt, anh thấy cảnh ngộ của anh, cảnh ngộ chết đói khát thường xuyên của tù nhân trại giam Cộng sản.
Toàn biết ba người này khó lòng thoát chết vì bội thực. Nhưng cái chết là phương tiện giải thoát cho họ. Trong cảnh đói khổ liên miên, chết là hoàng thoát vĩnh viễn, nhất là chết sau khi ăn một bữa thật không, thật nhiều. Ba người tù này đã phát giác ruộng xu hào từ như đi, nên bàn nhau khi về sẽ hái xuống ruộng làm một bữa no nê phưỡn Bụng cho đã thoáng, rồi sau muốn ra sao thì ra, chết cũng được.
Quả nhiên, ăn đầy chặt một bụng xu hào sống, họ bị bội thực và đang chết... không. Măc cho giám đốc đánh bóng tay tét cả ngọn roi song, họ chỉ lặng im trả lời bằng cách ngọc mắt lại ngồi mặt lên trời, há mồm thở dốc từng bước nhanh. Mưa phùn sương mặt, họ cũng không vuốt cho giảm nước.
Toàn lại gần giám thị, xin phép được cứu chữa cho mấy người này. Anh nghĩ ra cách khắc phục thời gian cho người bội thực. Đang lúc giận dữ, giám thị gật đầu cho phép, mặt y vẫn cau có dễ sợ.
Toàn bảo mấy người đứng đó phụ anh xốc người bội thực qua một bãi đất đổ phiu gần bên, để anh làm cho họ tỉ ra giảm số lượng thức ăn trong dạ dày.
Khi họ đã xốc xốc "người ăn cỏ" qua bãi đất trống. Toàn nắm tay người này và quay cho chạy vòng quanh. Nhưng chỉ chạy được hai vòng, anh ta rối loạn choạng té huỵch xuống đất, thủ ra một ít. Rồi anh ta ngồi lên, hỗ trợngước mắt mà thôi cuối cùng như sống hơi đến nơi, xem bộ khó chịu nổi cơn lũ thực.
Toàn Thả vào tai " người ăn cỏ " và nói:
- Cho tay vào ngôn, móc để tuyên ra. Sáng làm, không thì nguy hiểm.
Người đó chạy hết sức mới lắc đầu được vài cái, tiếp tục gấp một cách béo hơn trước, bụng y đường tự tài tiền lên cao rõ ràng. Từ kết, giám thị vẫn tỏ ra suy nghĩ gay go. Hướng về phía xa xa, thấy chỉ còn thấp thoáng vài người gánh chậm đi sau cùng, y liền lạnh lùng ra lệnh:
- Nếu ba chàng kia không đứng lên gánh trở về thì tao cho chúng bay luôn được chọn việc làm. Tao không có thì giờ chờ chúng ta bay tiêu hóa xong cả hoàng xu hào ăn trộm!
Rồi chỉ vào Toàn và mấy người đứng, ly:
_ Người chủ này cũng ở đây luôn hả?
Toàn và mấy người chạy kinh thui thủi quay trở lại nơi đặt gánh, thì thầm bên nhau:
- Chắc chắn ba người đó "đi dư" mất rồi. Out phương pháp chữa trị. Nếu ở trong trại, có thể ra...
Rồi họ xốc ôm lên vai rảo bước, sau khi quay nhìn một chút về phía ruộng xu hào. Trời vẫn mưa phùn, cảnh vật về chiều sâu dày đặc, bóng tên màn chắn sừng trên bờ ruộng. Toàn tự hỏi: Không biết Đánh giá đang làm gì?
Sự thật, tên giám thị đang suy nghĩ lung lắm. Trước khi "giải quyết", y nền nhìn ba người thỏa mãn lần cuối. Người say đang hấp hối sắp chết xong, mắt còn mở ti hí như người buồn ngủ. Nước mưa chán nản trên hàng mi mắt anh ta như mờ tranh. Còn hai người kia vẫn ngồi trong một phong cách kỳ lạ, giây lát " ngoáp " một cái, hai con mắt trắng dã mất hết lòng đen như lườm trời, oán trách cuối cùng Trời cao bất công, độc địa. trải ra đã phồng lên khiến họ phải ngả người ra sau gần té xoa. Giám sát rút súng lục, chỉ vào một người ngồi, kéo quýt sành sứ sạch sẽ cho nghe tiếng, rồi:
- Sau đó, có đứng lên không?
Người nội không nghe hoặc nghe mà không chủ tâm trả lời, chỉ "ngáp" một cái để đùa với câu hăm dọa. Giám sát lạnh lùng trước mặt người thứ hai chỉ súng hỏi nhưng cũng không gây sợ hãi như mọi lần. Y nói rằng nghĩ rằng bước tới trước mặt người thứ ba. Người này nằm im, bụng thôi phập phồng vì đã hết rồi. Giám sát thầm nghĩ; còn hai tên phải thanh toán!.
Đã tới giây phút nhẹ nhàng, giám thị một vài người tù, bỏ tay vào túi áo họ, rờ khắp quần quần rồi bĩu môi khinh bỉ. Host tên này không có đồ vật hết, thật đáng chết!
Trong khi đó, Toàn và mấy người thùng củi đang cố gắng rảo bước để đón lũ đi trước. Một người quay lại phía sau nhìn kỹ thuật rồi rút gọn trong người ra một củ xu hào còn nguyên cả lá. Anh ta đã lợi ích lúc giám thị quay đi nhìn nơi khác, xoa dịu một hương dấu trong áo, mang đi luôn. Lúc này, anh ta mới lấy ra, bứt cành lá cho người đi kế bên. Người này chọn liền vào ngôn ngữ nhồm nhoàm. Chủ nhân nhồi xu hào vừa vừa vừa xốp hải sản rau ráu rồi chia cho Toàn. Toàn không nói rằng, luôn có hai miếng thật lớn rồi nhét tay cho người thứ ba. Anh này làm luôn như hai người trước. Bàn tay nhau được bốn người như thế thì hoa xu hào không còn. Người thứ tư là người ăn từng chút một trong lũ buột miệng khen:
- Mát quá! Tinh dầu ba người bội thực mà...
Đúng lúc đó, một tiếng nổ như tiếng pháo vẳng nghệ trong làn sóng không khí ẩm ướt.
Toàn bộ yên tĩnh trình bày mắt cho ba người kia, Viết dài. Một bản sao chép:
- Thế là xong!
Họ rảo bước như để từ phải nghe thêm tiếng súng giết người.
Nhưng tiếng nổ thứ hai lại vang lên, không ai nói mà cùng nhau Thở dài. Toàn sự nghĩ ra nhe răng cho người đi bên cạnh coi, rồi hỏi:
- Có răng không?
Người ngóc đầu rồi cũng nhe răng nhờ bạn coi dùm.
Cuồng toàn hét làm cho mọi người kinh nghiệm:
- Thôi, chết tôi rồi!
Rồi đặt đứng yên: con tắc nghẽn đã bị mất từ ​​lúc nào!
Toàn thẫn thờ, chán nản như chưa bao giờ chán nản đến như thế. Anh đã một lần thua một cánh bạc lớn cũng không tìm thấy được sự tiếc nuối bị mất con chip. Trời ơi! Con cắc kè béo ngậy, con cắc kè múp míp chất béo bổ sung chữa bệnh hen suyễn rồi.
Từ đó về đến lửa, Toàn như người nghiện, không nói, không nghe một tiếng ồn. Đầu giáp anh chán chường, thân thể anh rã rời, anh chỉ muốn chết phứt cho xong! Con cắc kè đã mất, cuộc đời anh coi như hết luôn!
Về đến trại, sau khi hạ củi vào chỗ nghỉ, câu nói đầu tiên của Toàn là cơn khát với 982 về nhiệm vụ làm rơi con cắc kè. 982 nhìn anh để nhận định Toàn nói thiệt hay không, rồi nói:
- " Nhất món một giai do tiền định nghĩa ". Tôi đã sẵn sàng rồi mà vẫn chưa được giữ! Chỉ có ổ kiến ​​bò nhọt của tôi còn nguyên.
982 túi đựng ống tre rút ổ kín dưới chân giường, đánh bóng tối nay trước khi đi ngủ sẽ thả kiến ​​trúc bắt rận trong quần áo của mình và của một số anh em muốn tẩy rửa. Đợi sau buồi học tập, lúc sửa đi ngủ, bạn sẽ "thông báo" cho anh em sau.
Ai ngờ rằng trong trại giam cộng sản lại thiện chí gây ra tai họa trời tối.
° ° °
Bữa cơm chiều hôm đó, đám tù làm việc về sau hơn mọi ngày cả tiếng đồng hồ nên ăn xong, trời vừa tối. Trong bữa ăn, tên giám thị đi lại bên trong đám mây về chậm, hầm hầm giận dữ chưa nguôi.
Lũ tù lét nhìn trộm y, ăn nắng vàng cho mau xong. Tuy thế tin ba người kín đáo xuống ruộng ăn sống hoa xu hào được bội thực rồi ngắc ngoải tạo ra thị giá mấy viên đạn, đã được lan truyền rất mau. Đến giờ học tập, hầu hết trại giam đều rõ chuyện.
Một làn sóng không khí buồn thảm phản xạ khắp nơi. Đầu năm, đã có ba người bị " ra bài " một cách " lãng mạn ". Đó là một bất bình luận cho nhân vật. Hãy nhớ đến dịch vụ Tấn công đòn trừng phạt. Người tù bang khuâng, lo lắng cho số phận của mình. Sau giờ học tập tại nhà Tiểu Công Nghệ, vì trời mưa không ngồi được ngoài sân - tù âm thầm sợ hãi về lửa ngủ. Trước khi đi vào, 982 cho biết Đánh sẽ phát động cuộc tổng tấn công rận đêm nay bằng kiến ​​bò nhọt, ai muốn "tẩy rửa" hãy đưa luôn quần áo cho sạch.
Gặp gỡ cơ hội tốt, nhiều đồng cảnh mông đật đưa quần áo cho 982 nhờ tẩy uế. 982 giở hết quần áo ra bỏ trong một tấm vài rộng, dùng tấm vải như cái túi rồi buộc chặt, thật kín mép túi lại. Trước đó, ống tre tinh độc cũng được bỏ vào giữa chồng quần áo. 982 còn cẩn thận dùng dây rồng thêm nhiều vòng quanh viền túi, phá kiến ​​trúc độc chui ra ngoài. Xong đâu vào đấy, đánh mới mở khúc cây nút ống tre, thảnh thơi kiến ​​trúc. Kiến trúc độc "cải" cả một đêm trường, từ có bình rận hay tân rận sống sót nổi.
Trong bóng tối, 982 thích chí chí cười, đặt bọc quần áo ngay dưới chân giường ngủ của anh, xác định bụng đến chiều mai, vào giờ nghỉ sẽ đưa quần áo ra sân chiều hết bò nhọt, luôn xác rận, rệp cho sạch sẽ trả lại cho mọi người.
Tù nhân trực giáp nhỏ ngọn đèn dầu lửa trên kệ sát vách, Việc hô số tù đã xong, thiếu mất 3 người. Đó là 3 người đã "ngủ" trên bãi đất phiu bên rìa ruộng xu hào, sau khi được ăn một bữa thật no nê như ao ước từ lâu.
Toàn nghĩ Liệt đến con Cắc Kè rớt mà tiếc nuối.
Sau cùng, Anh nhớ ra lúc trượt chân té, cây đòn gánh nhẹ nhàng đầu làm con Cắc Kè rớt xuống bãi cỏ. Anh đứng lên, quên phut quay lại nên không dè dặt. Toàn tiếc tiếc tiếc nuối tiếc đến lúc nhịp đi trong giấc ngủ mệt mỏi. Đêm hôm đó, Anh mơ kiếm lại được con Cắc Kè, ăn một bữa thịt ngon thật là ngon. Ăn xong, làm một giấc thật kỹ.
... Chủ tiếng la thống vang sân toàn Toàn Tỉnh Tỉnh. Bên ngoài, trời đã sáng mờ. Đúng lúc đó, tiếng đánh thức nổi lên một hồi lãnh lanh. Dưới chân giường 982, viên giám thị đang la thế giới om sòm, vừa la, vừa rờ lung tung khắp mình như đang giống như độc chui vào trong người sáo tứ tung.
Toàn giành tỉnh táo của mình. 982 cũng đã ngồi im lên rồi vội vã nhảy xuống đất, nhìn nơi chân giường có đặt một chiếc quần bó lớn. Chết rồi! hiện tượng này chết rồi. Bất giác, 982 hôi mồ hôi mình như tắm.
Các cuốc con gái dật tự nhiên dậy thông như. Ai ai cũng quá sợ hãi, ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ tìm thấy một người rãnh mếu, mãng thời tay cứng chết nhìn tên giám thị một cách tối thiểu không như chưa biết xử lý trí ra sao. Nhìn kỹ, họ tiếp nhận viên đạn 982.
Giám thị vừa la hét vừa hấp tấp lột áo ngoài, cuống quýt xoa trên cổ, trên eo, trên bụng, hai chân nhảy lung tung như điên cuồng.
Đột nhiên y được một vật gì đó nhỏ bé trong tay, Bước đi thảnh thơi xuống đất, nhìn. Té ra đó là một con kiến ​​bò nhọt. Những nhân viên có quần áo đưa ra 982 tẩy rửa chất tẩy rửa ít nhất hiểu ra ngay lập tức. Một kẻ bạo tàn gần gũi xuống sát bên dưới chân giường. Trên tấm vải bọc ngoài quần áo, hàng trăm con bò nhọt đang thưa bò, đen ngòm.
Giám thị sắp la lên một tiếng thất thanh rồi vừa ôm chặt một khoảng dưới rốn, vừa khít dây thắt lưng quần, tắm rong phạch. Bình luận kiến ​​bò rụng rác trên mặt đất. Giám thị đi luôn bốn năm cái xuống đất, mấy con kiến ​​trúc độc nát. Chứng tỏ đã êm dịu. Y bỏ qua:
- Thằng nào đem kiến ​​bò nhọt ở rừng về giải phóng cho đốt nhân viên trong trại? Thằng nào? khai báo ngay, mặc dù hiện tại chúng đang nằm xà lim cả lũ.
Trước cơn lốc của giám thị, nhiều tù nhân chạy lên cầm cận. Sáng sớm, trời lạnh như thế mà y chỉ còn mang quần đùi, vì quần áo ngoài y đã hết sức vắt lên eo lưng. Một anh tù có máu nịnh bợ, trịnh trọng cầm quần của giám thị bóng thật mạnh. Mãi mới có một con kiến ​​độc rớt ra giúp anh ta lần tân công:
- Thưa giám thị: Có kiến ​​! Có kiến ​​bò nhọt!
Trong trại, anh chàng này cũng có danh xưng là " lưỡi dài ".
Giám thị hét lên một tiếng như rắn rắn. Y võ luôn quần cụt đang mặc ngay trước mặt tù nhân, rồi vẩyh phạch thứ bảy cái.
Trên bụng, eo, cổ, đùi giám thị nhiều vết đỏ sảng khoái cho vay thành quần. Nọc độc kiến ​​bò nhọt đang lan khắp cơ sở. Tuy rất sợ giám thị mà Toàn phải trả lời mới được cười. Giám thị xuýt xoa dịu, hai tay thoai thoải cùng hết. Mặc dầu trần như con bùng, đánh vẫn đeo súng lục trước bụng, trông càng đổ ngày, đỏ mắt. Nhưng có một điều chắc chắn: Nọc kiến ​​bò nhọt độc bao nhiêu, tai họa kẻ phạm lỗi phải chịu càng ghê sợ bấy nhiêu. Cái nguy hiểm ở đó!
Sau khi mặc lại quần dài hoàng gia, chỉnh sửa cây súng lủng cho oai bảo vệ, giám thị quắc mắt nhìn đám đông, rồi chỉ bó quần áo dưới đất, lớn tiếng:
- chăm sóc quần áo này của ai?
982 Lớp rè bước lại trước mặt giám sát, thở không ra hơi:
- Dạ, thưa ông giám thị, của cháu và mấy anh em cùng trại...
- Sao mướp thư giãn trong trại ngủ? Thằng nào là thủ phạm tha ở rừng về trại?
- Dạ...dạ...cháu khép kín trong bọc kín kín cho kiến ​​bắt rận...Không dè bọc bọc có lỗ bảo vệ, kiến ​​chui ra...Xin ông giám sát rộng lượng tha lỗi cho cháu.
- Giấu giếm mang kiến ​​cai nghiện vào lửa ngủ thảnh thơi cho người đốt... cận chết!... Tha hả?...Tha hả!
Bất ngờ thay, giám thị co chân bước vào giữa 982 đến "Hự" một cái, 982 Cánh tới cuối giường ngã phi xuống đất. Biết mình bị kiện, 982 lại khúm núm đến trước mặt giám thị xong tay, trả gằm mặt. Command command:
--Mọi người ở bên ngoài. Trại viên 982 ở lại...
Các nhân vật ồn ào kéo nhau ra ngoài, xếp hàng đi rửa mặt. Còn một mình 982 với giám thị. Kem nói rằng, vỏ thị yên tĩnh mảnh cánh tay lên coi vết kiến ​​độc, lót nền đỏ trên da đã lan rộng bằng sừng, giám thị rờ lên vết nhăn, nhăn nhúm rồi gật gù, hầm chui:
- Lên văn phòng!
982 lại sau hai tay " lễ sống " viên giám thị như bổ sung và tỏ ra vẻ sợ hãi đến kiệt sức. Trên mặt nụ cười sát khí, miệng giám thị khaoét ra thành nụ cười sảng khoái, đểu cáng:
- Lên văn phòng khai tội về "thiết sát" nhân viên ban Quản Trị. Sắp xếp chuyến bay trong suốt rồi con ơi!
Giám sát rút trong một túi ra một vật. Sau một tiếng "cách" nhỏ, hai cổ tay 982 đã còn sót lại. 982 phải đưa cả hai tay còng lên để làm sạch những mồ hôi hôi ra đầy mặt.
Rồi thất bại có thể bước đi như người mất hồn, đi lên văn phòng. Giám thị theo sau, vừa đi vừa xoa dịu, rên rỉ.
Ngoài kia, tù nhân đã xếp hàng trở về nhà Tiểu- Công nghệ chờ ăn bữa sáng trước khi đi lao tác. Vì Sợ quá, 982 quên cả đói. Và cũng vì quá sợ hãi, anh ấy tuôn chảy hết chân lúc nào không biết. Trước khi vào văn phòng, 982 đột ngột nhận thấy, phải dừng lại vài giây, dùng bàn chân nan lên chân kia cho khô nước tiểu, để khỏi bị bắt lỗi là vô lễ, và từ cơn giận thêm nhân viên ban Quản Trị.
--------------------------------
1 Làm kinh
Trại Đầm Bùn Trại Đầm Bùn - Trần Văn Thái Trại Đầm Bùn