Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2023-03-26 23:05:38 +0700
Chương 10
B
a ngày sau, hoạt động xây dựng “Đô thị văn minh thân thiện” của thành phố được công nhận đạt tiêu chuẩn. Thành phố đã trở thành “Đô thị văn minh thân thiện”. Bảy ngày sau, Lý Tuyết Liên được thả ra từ trại tạm giam. Việc xây dựng “Đô thị văn minh thân thiện” và vụ kiện cáo của Tuyết Liên vốn chẳng liên quan gì với nhau, nhưng chính bởi việc xây dựng này mà cô mới bị nhốt vào trại, thành ra lại có liên quan. Tuy vậy khi Tuyết Liên được thả ra, cô không hề truy cứu gì cả. Người người trong thành phố đều biết, bắt giam Tuyết Liên là lệnh của Chủ tịch thành phố Thái Phú Bang ban xuống. Tất cả đều biết, Tuyết Liên cũng biết. Từ trại tạm giam bước ra, Tuyết Liên lại không hề tới tìm Phú Bang, cũng chẳng chây lì ngồi biểu tình trước cổng Ủy ban thành phố nữa, mà quay về huyện, rồi tiếp tục trở về thị trấn, đi tìm Lão Hồ. Lão Hồ vẫn bán thịt ở chợ, trên bàn vẫn ngập đầy thịt, giá móc cũng lủng lẳng đầy thịt. Tuyết Liên đứng phía xa gọi: “Lão Hồ! Ra đây. Em nói với anh chuyện này.”
Lão Hồ đang cắm cúi cắt thịt, ngẩng đầu lên thấy cô, ngạc nhiên vô cùng. Lão vội buông con dao xuống, lon ton chạy theo Tuyết Liên đến căn nhà bỏ hoang lần trước. Lão Hồ: “Ô. Cưng à! Nghe nói cưng bị tạm giam hả?”
Tuyết Liên cười nhạt: “Giờ chẳng phải được thả rồi à?”
Lão Hồ nhìn Tuyết Liên, cảm thấy có gì đó là lạ: “Trông chẳng giống vừa từ trại tạm giam ra tí nào. Mặt mũi sao đỏ hây hây thê?”
Rồi xấn tới hít lấy hít để: “Người còn thơm nưng nức nữa chứ.”
Tuyết Liên: “Em thích trại tạm giam, trong đó chẳng phải lo lắng gì, ngày ba bữa, còn có người mang cơm đến tận nơi.”
Cô đang nói dối. Bảy ngày ở trại tạm giam khổ sở khỏi phải bàn đến. Căn phòng nhỏ tối om, giam đến mười mấy mụ đàn bà, xoay người cũng khó. Một ngày ba bữa, mỗi bữa được một cái bánh hấp, một đĩa dưa muối, no sao nổi. Còn vụ đi vệ sinh, không phải muốn là được, bắt phải đợi đến giờ giải lao; nhiều bà không nhịn được, liền giải quyết luôn trong phòng. Tuyết Liên cũng từng làm vậy, vì thế mùi trong phòng cũng khỏi phải nói. Điều khiến người ta khó chịu hơn cả chính là bị giam cả ngày trong phòng tối như vậy mà không được nói chuyện.
Ăn không no, ngửi mùi khai thối còn có thể chịu đựng, chứ cấm không cho nói chuyện thì đúng là khiến người ta bực muốn chết. Lúc từ trại tạm giam đi ra, Tuyết Liên liên chạy một mạch tới cánh đồng hít thở một hồi, rồi gào tướng lên với rặng núi xa xa: “Tổ sư nhà mày!”
Sau đó cô tới tắm ở nhà tắm công cộng trên thị trấn. Về đến nhà, cô thay ngay một bộ quần áo mới, bôi một đống kem lên mặt; xong xuôi lại trát thêm chút phấn hồng, rồi mới tới gặp lão Hồ. Mắt lão Hồ kèm nhèm, nên nhận ra làm sao được. Tuyết Liên nói: “Lão Hồ, anh còn nhớ cầu anh nói một tháng trước không?”
Lão Hồ: “Câu gì?”
Tuyết Liên: “Anh nói sẽ giết người giúp em.”
Lão Hồ lấy làm lạ: “Anh có nói thế. Lúc đó cưng còn ngăn anh mà. Cưng bảo chỉ đánh người thôi.”
Tuyết Liên: “Hồi đó không muốn giết, giờ lại muốn.”
Mắt lão Hồ đảo lia lịa: “Nếu là giết người, thì mình phải làm chuyện ấy trước, giết người sau.”
Tuyết Liên: “Được.”
Lão Hồ vui đến mức tay chân líu ríu, lao đến xoa vú của Tuyết Liên: “Lúc nào đây? Hay hôm nay luôn đi.”
Tuyết Liên kìm tay lão Hồ lại: “Biết giết ai không?”
Lão Hồ: “Không phải Tần Ngọc Hà à?”
Tuyết Liên: “Ngoài Tần Ngọc Hà ra, vẫn còn nữa.”
Lão Hồ hoảng hốt: “Còn ai nữa?”
Tuyết Liên lôi từ trong túi áo ra một tờ giấy, trên đó ghi một danh sách:
Chủ tịch thành phố Thái Phú Bang.
Chủ tịch huyện Xử Vì Dân.
Chánh án Tuân Chính Nghĩa.
Ủy viên chuyên trách tòa án Hiểu Hiến Pháp.
Thẩm phán Vương Công Đạo.
Tên khốn Tần Ngọc Hà.
Lão Hồ nhìn danh sách mặt mày xây xẩm: “Cưng này. Vào trại tạm giam mấy hôm khiến cưng tức đến lẩm cẩm rồi hả?”
Tuyết Liên: “Cái lũ ấy, thằng nào cũng đáng ghét.”
Miệng lão Hồ bắt đầu lắp bắp: “Một mình anh phải giết ngần ấy người á?”
Lại tiếp: “Còn nữa, ngoài Tấn Ngọc Hà ra, đứa nào cũng là quan chức, từ sáng đến tối đều có người vây quanh, đâu có tiện ra tay.”
Tuyết Liên: “Giết được bao nhiêu thì giết, em đang bực lắm đây.”
Lão Hồ bất chợt hoảng sợ, ôm đầu ngồi phệt lên rìa cối xay, giương đôi mắt trắng dã lên nhìn:
“Cưng thấy vụ làm ăn này của anh đáng không? Chơi cưng được một lần, phải giết tận sáu mạng?”
Rồi ôm đầu khổ sở: “Cưng tưởng anh là xã hội đen à?”
Tuyết Liên nhổ toẹt bãi nước bọt xuống đất: “Biết ngay anh lừa tôi mà.”
Nước mắt cô không kìm được, lã chã rơi nhưng vẫn không quên tung chân đá lão Hồ một cái, rồi quày quả bỏ đi.