Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Catherine Bybee
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Highland Shifter
Dịch giả: Hà Fli
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-08-05 10:59:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ội thất u mờ trong quán bar phủ lên không khí hỗn loạn thường nhật. Helen nép mình trong bức tường phía xa và nhâm nhi ly thức uống nào đó. Một cặp đôi quay đầu nhìn Simon khi anh bước vào phòng. Người phụ nữ sau quầy bar quét cái nhìn từ đầu tới chân dọc theo chiều cao của Simon và để nụ cười nở rộ trên môi. Đối với quý cô quyến rũ đó, anh không có giây nào dành cho cô ta vì anh đang bận đi tới chỗ Helen.
Helen không ngước mắt khỏi ly nước lúc anh đặt tay lên cái bàn trước mặt họ.
Cô phục vụ đi tới, nhưng Simon vẫy tay ngăn cô. Người phụ nữ hiểu được ám hiệu và chuyển đến bàn một nhóm khách quen khác đang dán mắt lên màn hình treo trên bức tường trung tâm.
“Họ có thuốc trị điên”, Helen nói khi môi kề ly nước.
“Thuốc làm cho cơn điên cảm giác vững chắc hơn, làm cho họ giống tỉnh táo hơn.”
“Em không bị điên, tiểu thư.”
Cô cười giễu một tiếng và đưa ly lên môi. “Sự tỉnh táo có thể được xét đoán và hợp lý hóa. Tôi không thuộc loại người đó. Chống đối tất cả tri giác, không đề cập đến mọi chuyện mà tôi từng được dạy trong cuộc đời, tôi bắt đầu tin vào những chuyện anh nói với tôi kể từ khi chúng ta gặp nhau.” Cô hớp một ngụm nữa và nheo mắt khi chất lỏng màu hổ phách trôi qua cổ họng. “Và anh chỉ đơn giản là nhảy vào một cái chuồng nhốt khỉ đột. Thế là điên rồ, Simon à! Hoàn toàn điên rồ.”
“Một người mẹ không nhảy xuống biển cứu con mình vì bà ấy không biết bơi sao?”
“Anh đâu phải mẹ đứa bé.”
“Nhưng tôi là người duy nhất giúp được. Cậu bé cần một ai đó trông chừng.”
“Ai mượn anh chứ?”
À, giờ Simon bắt đầu nhìn thấy sự căng thẳng trong ánh mắt cô. Sự tức giận của cô xuất phát từ lòng quan tâm đến anh.
“Em có sợ mèo không?”
“Gì? Mèo hả?” Cô nheo mắt nhìn anh.
“Mèo con? Nếu em trông thấy một đứa trẻ kéo đuôi mèo, em sẽ chẳng cố ngăn nó trước khi nó bị cào hay bị cắn à?”
“Mèo con thì vô hại”, cô lập luận. “Khỉ đột, ít có hại lắm nhỉ. Tôi xem đủ chương trình Animal Planet để biết chúng có thể xử gọn một người đàn ông, thậm chí còn to con hơn anh, mà chẳng tốn chút công sức.”
Simon ngồi thẳng lưng. Sự thiếu hiểu biết của cô công kích vào cái tôi ấm nóng bên trong con người anh và khiến anh nở nụ cười trên môi. “Nguy cơ khi nhảy vào giữa bầy thú không lớn bằng ngồi trên chiếc xe em lái xuống đường cao tốc.” Anh nắm tay cô, siết chặt. “Một khi em biết những khả năng của tôi, em sẽ hiểu rõ hơn.”
“Thật à?” Cô nghiêng ly và uống cạn. “Làm tôi hiểu đi nào, Simon. Còn gì nữa?”
Sự can đảm của cô chỉ là lớp mặt nạ, một là anh không muốn xé toạc nó trong một căn phòng đầy người lạ. Bên cạnh đó, đâu phải anh có thể chứng tỏ khả năng biến thành động vật của mình ở nơi công cộng.
“Có lẽ giờ chưa phải lúc thuận tiện để giải thích.”
Cô lắc đầu. “Tất nhiên là không phải. Giờ tôi sẵn sàng rồi, anh chưa à.” Helen vẫy cô phục vụ, trỏ vào ly của mình.
Ai đó cao giọng trong quán bar. “Thằng con hoang điên khùng!”
“Anh có nhìn thấy không?”
Simon liếc về phía ti vi rồi quay lại nhìn Helen. Hai mắt Helen mở lớn và tóm lấy cánh tay anh. Vượt lên hẳn tiếng ồn trong quán bar, Simon nghe lời bàn tán về người anh hùng trong sở thú, toàn thân anh như đóng băng.
Miệng Helen không ngậm lại được, dán mắt vào ti vi. Khi nhìn sang, Simon thấy chính mình trong một đoạn clip quay nghiệp dư. Anh đứng vững vàng trên đôi chân mình giữa vòng vây khỉ đột đang nhìn chằm chằm với ánh mắt hoang dã.
“Cô tin nổi anh chàng đó không?”, cô bồi bàn vừa hỏi khi rót rượu cho Helen.
Simon cầm lấy cái ly và uống cạn trong một hơi.
Hình ảnh của anh tràn ngập trên các phương tiện truyền thông sẽ đem lại sự chú ý không mong muốn, điều mà Simon muốn tránh né khi thời gian của anh ở thế kỷ này khá ngắn ngủi. Đột nhập vào nhà Philip Lyons hay do thám con người đó hầu như không thể thực hiện được nếu người lạ nhận ra anh.
“Quỷ thần ơi, là anh!”
Vài người khách chuyển chỗ và sự tò mò bùng nổ. Ngón tay Helen cắm sâu vào cánh tay Simon.
“Tới lúc đi rồi.” Simon giúp Helen đứng dậy, tìm ví và ném lại tiền trả hóa đơn.
“Đó là anh, phải không?”
Simon lắc đầu. “Cô sẽ không nhìn thấy tôi trong lồng khỉ đột đâu”, anh chối. “Gã đó chỉ trông giống tôi thôi.”
Không dưới tám cặp mắt nhìn cả hai khi họ rời quán bar.
***
“Trông có vẻ hai đứa khá bận rộn”, lời chào đón của bà Dawson dành cho hai người khi họ tới nhà bà.
“Bà đã xem tin tức ạ?”
“Cháu đang nổi tiếng, Simon à. Cái gì trên thế giới này nhập vào và bắt cháu đối đầu với con quái thú đó vậy?”
Helen nhìn Simon cúi người hôn lên má bà Dawson. “Cứu một đứa bé là một trong nhiều tài năng cháu có”, anh đùa.
Bà Dawson vỗ nhẹ lên ngực anh. “Anh chàng tốt với trẻ con và động vật, Helen. Cháu biết người ta nói gì về loại đàn ông này, nhỉ?”
“Không, nhưng cháu chắc rằng bà sẽ nói cháu nghe.” Đầu óc Helen quay cuồng kể từ lúc rời khỏi quán bar. Kế hoạch lẻn vào nhà Philip của họ bị hoãn lại. “Quá nguy hiểm”, Simon đã nói như thế rồi đề nghị quay lại nhà bà Dawson, nơi họ có thể thảo luận những kế hoạch tiếp theo mà không bị quá nhiều hàng xóm nhìn ngó.
“Một người đáng giữ lấy. Đàn ông đối đãi tốt với trẻ con và động vật rất hiếm thấy.”
Ra thế! Simon đâu phải trẻ lạc mà Helen có thể giữ. Và anh cũng không ở đây mãi, vì thế toàn bộ ý nghĩa của từ “giữ lấy” là một chủ đề cần tranh luận.
Chẳng phải cô đang cân nhắc giữ lại bất cứ điều gì. Mang cuộc sống của mình trở về như bình thường… giờ là thứ hấp dẫn nhất.
Bình thường. Nó sẽ như thế nào? Philip không đáng tin cậy, và chuỗi vòng quanh cổ cô có thể cuốn cô tới bất cứ thời đại nào không biết được. Sự bình thường duy nhất chỉ xảy ra lần nữa nếu Helen hộ tống Simon trở lại thời đại của anh ấy, rồi quay về, tìm một công việc khác, nơi mà ông chủ không đột nhập căn hộ của cô. Vậy thì mọi thứ mới bình thường được.
Helen tảng lờ ánh mắt Simon khi cô đặt cái va li nhỏ xuống chân cầu thang. “Tôi sẽ đi lấy mấy cuốn sách”, cô nói rồi quay ra cửa.
“Để tôi đi”, Simon nói.
Được! Cứ để anh chàng cơ bắp, có máu nam nhi này khuân vác nặng nhọc. Chết tiệt, anh đã từng gần như rút thanh gươm lớn của mình và cắt phăng đầu người ta.
Helen khoác tay bà Dawson, dìu bà tập tễnh khi họ đi vào thư viện.
“Cháu ổn chứ, cháu gái?”
Helen nặn một nụ cười trên môi. “Cháu ổn. Chỉ là mấy ngày nay hơi điên rồ.”
“Những ngày thú vị, ta chắc thế. Ta đã không cảm thấy mình được sống trong nhiều năm trời.”
Đôi mắt nâu lấp lánh của bà Dawson hằn những vết chân chim.
“Thú vị thì hay, nguy hiểm… không tệ.”
Bà Dawson tìm một chỗ ngồi và kéo Helen ngồi bên cạnh mình. “Nguy hiểm? Ai nói gì về sự nguy hiểm vậy?”
“Simon và cháu trông thấy ông chủ cháu lẻn ra khỏi căn hộ của cháu.”
Nụ cười của bà Dawson tắt ngấm. “Sếp cháu làm gì ở đó?”
“Cháu không biết. Anh ta đột nhập nhưng không lấy đi thứ gì. Không có vẻ anh ta cần bất cứ thứ gì của cháu.”
“Cháu đã đối chất hắn?”
Helen lắc đầu. “Simon nghĩ chúng cháu cần quan sát để biết điều anh ta muốn. Giờ Simon xuất hiện trên tất cả các kênh bốn, năm, bảy, ẩn nấp và không gây chú ý chẳng thể thực hiện được rồi.”
Simon trở vào phòng với đống thùng sách, anh đặt chúng lên bàn. “Như thế có nghĩa là chúng ta cần tìm ai đó khác giúp xác minh động cơ của gã đàn ông đó.”
“Nhưng ai?”, Helen hỏi. “Bà Dawson quá thừa tuổi cho một vụ xâm nhập. Chẳng có cách nào cả.”
Bà Dawson nháy mắt. “Ta e là cháu nói đúng. Mặc dù ta thích thử điều đó nếu ta trẻ ra vài tuổi.”
Sự nhiệt tình của bà đã làm Helen nở nụ cười.
“Chúng cháu có thể nhờ giúp đỡ bằng chuyện xin một chỗ trong nhà của bà”, Simon nói.
“Helen luôn được chào đón ở đây. Cháu cũng vậy.” “Cảm ơn rất nhiều, thưa bà. Nhưng cháu xin bà mở rộng sự chào đón cho những thành viên khác trong gia đình cháu.”
Helen vặn mình ngay trên ghế để nhìn sang anh. “Ai?” “Chúng ta cần thêm tai mắt và những quyền năng mà tôi không có.”
“Bất cứ người nhà nào của cháu đều được chào đón, Simon”, bà Dawson nói.
“Bà không cần phải như vậy”, Helen nói với bà và liếc Simon. Mang nguy cơ đến ngay trước thềm cửa nhà bà Dawson là điều cuối cùng cô muốn.
“Cháu lo lắng nhiều quá”, bà Dawson đáp lại. “Ngôi nhà này vắng vẻ. Khi ông Dawson ra đi, bà từng tính đến việc bán nó và chuyển đến một nơi nhỏ dễ quản lí hơn, nhưng điều gì đó ngăn bà gọi môi giới.”
“Cháu nghĩ bà cảm thấy gần gũi với chồng mình khi ở đây và sẽ không thể có cùng những kí ức trong một nơi ở mới.”
“Thật vậy, cháu yêu, nhưng giờ ta nghĩ nguyên nhân còn hơn thế. Mọi chuyện xảy ra đều có lí do và có lẽ việc ta giữ lại căn nhà lớn không chỉ dành cho ta, mà còn cho những người khác.” Bà Dawson vừa nói vừa cười với Simon.
“Gia đình cháu sẽ đền bù cho bà.”
Bà phẩy tay vào không khí. “Khi nào ta gặp những người khác?”
“Khi chúng cháu trở lại.”
Đầu Helen dựng lên. “Trở lại? Có phải anh đã tìm được cách rời khỏi đây?”
Lúc Simon đáp lại bằng nụ cười, toàn thân Helen nổi da gà rần rật. Anh ta có cách. Người đàn ông mặc váy, nói chuyện với động vật, búng lửa, một Druid và là một kẻ đối đầu với khỉ đột, đã tìm được cách đưa họ trở về quá khứ. Điều này có nghĩa là Helen sẽ trải nghiệm Scotland Trung Cổ một lần nữa. Ôi, vui. Lần đầu tiên quá sức vui vẻ. Sao lại không thử lần nữa nhỉ?
***
“Tại sao chúng ta phải đi ban đêm ban hôm? Sáng sớm mai không được hả?”
Simon nắm lấy đôi tay Helen và buộc cô nhìn thẳng anh. “Chúng ta đã bàn không bao giờ thử ở hai nơi trong cùng một thời điểm. Chúng ta sớm quay lại với Amber và Cian, sẽ dễ dàng do thám Philip hơn. Đợi tới sáng, hắn biết em không có mặt trong khách sạn ở Scotland và hắn hoặc là quay về hoặc là tiếp tục tìm kiếm. Em đã để lại dấu vết của mình ở Scotland, hắn sẽ tìm đến.”
Simon đã chỉ đạo Helen gọi tới khách sạn và chuyển tiếp cuộc gọi đến một khách sạn khác nằm sâu hơn trong vùng Cao nguyên. Tùy thuộc vào quyết tâm của Philip, anh ta có thể theo dấu vết họ tạo ra, trì hoãn anh ta thêm vài ngày. Giữ con người đó ở xa thì an toàn hơn so với việc anh ta tìm kiếm Helen tại Los Angeles. Bà Dawson cũng không gặp nguy hiểm khi Simon không có mặt để bảo vệ bà.
“Nhưng hôm nay chỉ còn cách ngày mai vài tiếng đồng hồ.”
Anh đọc được nỗi sợ hãi trong mắt cô. “Tôi sẽ bảo vệ em, tiểu thư.”
“Nhưng…”
Simon đặt một ngón tay lên môi cô. “Giải pháp của tôi nhằm đưa chúng ta về quá khứ có khả năng không hiệu quả.” Nó sẽ hiệu quả, nhưng anh không muốn cô biết. Lizzy, mẹ của Simon, đã từng chỉ anh biết cách bà ấy và Fin trở lại thế kỷ XVI bằng một viên đá. Những ca từ vần điệu của mẹ anh hiện lên trong đầu như một bài hát chúc mừng sinh nhật.
“Anh không nghĩ nó hiệu quả à?”
Anh không trả lời. “Ôi, lạy Chúa.”
“Bà cũng muốn đi nếu bà không cần ở lại dọn dẹp phòng ốc cho trống trải.” Bà Dawson đứng sau cửa nhà.
Người già luôn thích mạo hiểm hơn thanh niên. Người ta sẽ đưa ra ý kiến tranh luận, nhưng Simon đã chứng kiến những màn tranh cãi quá đủ trong đời. Cuộc sống quá ngắn ngủi. Chấp nhận mạo hiểm là cách duy nhất để thấy ta thực sự đang sống.
Simon thích mạo hiểm.
Helen cũng thích nếu anh có thể tìm ra cách làm cô bình tĩnh.
Anh nắm lấy tay cô và kéo cô bước qua cửa, rời khỏi nhà bà Dawson. Ở chái hiên, Simon nghiêng đầu hôn lên má bà Dawson. “Chúng cháu sẽ gọi bà khi quay về. Cháu để dao găm của mình lại trong phòng, bà hãy sử dụng nó, nó sẽ dẫn lối cho người nhà cháu đến đây nếu vắng mặt cháu.”
Bà Dawson gật đầu. Simon lại hôn lên má bà.
Anh bước lùi lại, Helen kéo người phụ nữ lớn tuổi ôm vào lòng. “Cháu đang làm đúng chứ?”
“Ồ, cháu yêu dấu, cháu là người dẫn đường tốt nhất. Ta ganh tị đấy. Hãy cam đoan cháu sẽ mang cậu ta lại với một cái váy nhé.”
Helen cười khúc khích. “Cháu yêu bà.”
“Ta cũng yêu cháu, Helen thân mến.”
Những tán cây xung quanh sân sau nhà bà Dawson và trong hàng dặm sân khác của láng giềng tạo cho Simon đủ sự riêng tư cần thiết.
Bàn tay Helen run rẩy trong tay anh khi anh dẫn cô rời xa ngôi nhà. Lizzy từng nói về sức mạnh của huyết thống Druid và cách nó đáp lại bà. Helen sẽ không thích điều Simon sắp thực hiện. “Tôi cần bàn tay em.”
Helen giơ tay trái lên và anh rút ra con dao đã lấy từ bếp của bà Dawson.
“Để làm gì vậy?”
“Chúng ta cần vài giọt máu.” Anh nâng lưỡi dao lên kề vào đầu ngón tay cô và cô rụt nó lại
“Tôi không thích kiểu này nhé.” “Em cần tin tưởng tôi.”
Cô cắn môi dưới và đẩy tay về phía anh lần nữa. Anh cứa một vết nhỏ trên ngón tay cô và cũng làm tương tự với mình. Sau khi cất con dao vào túi, anh siết hai bàn tay mình và cô với nhau, nặn ra những giọt máu nhỏ thành một vòng tròn xung quanh họ.
Khi hoàn tất vòng tròn nhỏ, anh thắp lửa trên ngón tay mình và ném vào vòng tròn. Helen ép sát mình vào người anh, sức nóng từ hai cơ thể gặp gỡ nhau. Hơi thở cô phập phồng trong lồng ngực, cảm nhận nó đập mạnh qua lớp vải áo. Simon dùng bàn tay không chảy máu của mình ôm cô vào lòng. “Hãy tin tôi.”
Điều gì đó ánh lên trong mắt cô, Simon đặt ngón tay đang rỉ máu của hai người vào mặt dây đeo trên cổ. Sau đó anh bắt đầu khấn. “Trong ngày hôm nay và trong thời khắc này, chúng con triệu hồi quyền năng thần thánh. Đưa chúng con băng qua biển cả, trở về với gia đình. Nếu các đấng Tổ tiên chứng nghiệm, hãy đưa chúng con đi ngay bây giờ.”
Một tiếng nổ ầm ầm quen thuộc làm rung chuyển mặt đất dưới chân họ. Nỗi sợ lan khắp cơ thể Helen.
Simon thực hiện điều duy nhất anh có thể nghĩ đến để giúp cô phân tâm.
Anh cúi người về phía trước và làm tan chảy đôi môi cả hai.
Tình Yêu Vượt Thời Gian Tình Yêu Vượt Thời Gian - Catherine Bybee Tình Yêu Vượt Thời Gian