Nguyên tác: “Michel Strogoff’
Số lần đọc/download: 283 / 26
Cập nhật: 2020-07-19 20:13:48 +0700
Chương 12 - Một Vụ Khiêu Khích
E
katêrinbua về mặt địa lý là một thành phố thuộc phần châu Á, vì nó ở về phía bên kia dãy núi Uran, trên những dốc cuối cùng của sườn phía Đông. Song nó lại thuộc quyền cai trị của tỉnh Pecmơ và do đó, nó là một trong những phân khu lớn nhất của nước Nga phần châu Á.
Cả Misen Xtrôgôp và hai nhà báo đều không phải bận rộn về việc tìm phương tiện vận chuyển trong một thành phố lớn được xây dựng từ năm 1723. Vào thời kỳ đó, dân số Êkatêrinbua tăng lên khá nhanh. Người Nga hoặc người Xibir vì bị cuộc xâm lăng của bọn Tactar đe dọa, nên đã dồn tới đây sau khi rút chạy khỏi các tỉnh bị những toán quân ô hợp của Fêôfar-khan xâm chiếm trong đó chủ yếu là xứ Kirghidi trải dài từ tây nam qua Irtys đến tận biên giới Tân Cương.
Nếu để tới Êkatêrinbua thì những phương tiện vận chuyển rất hiếm. Trái lại để ra khỏi thành phố này thì lại rất sẵn xe cộ. Thật vậy, trong hoàn cảnh hiện nay, hành khách ít nghĩ đến việc mạo hiểm đi trên những con đường Xibir. Với hoàn cảnh như thế, rốt cuộc là Hary Blao và Anxiđ Jôlivê dễ dàng thay thế cái “têlêga một nửa” trứ danh đã tạm thời chở họ tới Êkatêrinbua, bằng một chiếc têlêga hoàn chỉnh. Về phần Misen Xtrôgôp thì cái tarantax của anh không bị thương tổn gì mấy qua cuộc hành trình vượt núi Uran, cho nên chỉ cần thắng ba con ngựa tốt vào là có thể bon rất nhanh đến Irkuxk.
Tới Tiumen và tới tận cả Nôvô - Zaimxkôe, con đường này khá gập ghềnh khúc khuỷu vì nó hãy còn nằm trên dải đất gồ ghề như sóng lượn, tạo thành những cái dốc đầu tiên của rặng núi Uran. Nhưng từ Nôvô-Zaimxkôe trở đi, thảo nguyên mênh mông bắt đầu trải dài đến tận vùng lân cận tỉnh Kraxnôiarxk trên khoảng cách chừng một ngàn bảy trăm dặm (1.815km).
Như ta đã biết là hai nhà báo có ý định tới Ichim tức là cách Êkatêrinbua sáu trăm ba chục dặm. Ở đó họ phải thăm dò tình hình, rồi hoặc cùng nhau hoặc riêng từng người, họ đi xuyên qua các vùng bị giặc chiếm, theo sự mách bảo của linh tính người săn tin mà nhào theo dấu vết ở ngả này hay ngả khác.
Đường từ Êkatêrinbua đi Ichim dẫn tới Irkuxk. Đó là con đường duy nhất mà Misen Xtrôgôp phải theo. Song anh không đi săn tin mà ngược lại còn muốn tránh vùng bị giặc tàn phá, nên anh quyết không dừng lại bất cứ nơi nào.
- Các ông ạ! - Anh nói với những người bạn mới. - Tôi hài lòng được đi với các ông một phần đường trong cuộc hành trình, nhưng cũng xin báo trước với các ông là tôi rất vội phải đi tới Ômxk, vì em gái tôi và tôi phải về thăm mẹ ở đó. Biết đâu là chúng tôi sẽ đến được trước khi bọn Tactar tới chiếm thành phố. Vì vậy sẽ chỉ dừng lại ở các trạm để đổi ngựa. Chúng tôi sẽ phải đi liên tục suốt ngày đêm.
- Chúng tôi cũng muốn như thế lắm. - Hary Blao nói.
- Vậy thì, - Misen Xtrôgôp tiếp, - không nên để phí thời gian. Các ông hãy thuê hoặc mua một chiếc xe mà...
- Mà phần thân sau, - Anxiđ Jôlivê vội tiếp, - sẽ tới Ichim cùng một lúc với phần thân trước.
- Nửa giờ sau, anh chàng người Pháp rất nhanh nhẹn và tháo vát đó đã tìm được dễ dàng một chiếc tarantax gần giống như xe của Misen Xtrôgôp và anh ta cùng với bạn đồng nghiệp nhảy lên ngồi ngay.
Misen Xtrôgôp và Nađia cũng lên xe của mình và đúng trưa hôm đó, hai cỗ xe cùng rời thành phố Êkatêrinbua.
Thế là cuối cùng Nađia đã ở trên đất Xibir và rong ruổi trên con đường dài dằng dặc để đi tới Irkuxk. Cô gái trẻ Livôni suy nghĩ gì trong lúc này? Ba con ngựa nhanh nhẹn mang cô đi qua một vùng đất dành cho những người bị lưu đày mà cha cô có thể buộc phải sống lâu dài ở đó, xa cách quê hương biết bao! Song những thảo nguyên dài dặc chỉ vừa mới lướt qua trước mắt cô rồi bỗng như khép lại, vì cô còn nhìn ra xa hơn về phía chân trời và đằng sau chân trời đó, cô tìm lại khuôn mặt người cha bị đày ải. Cô chẳng chú ý gì tới vùng đất cô đang băng qua với tốc độ mười lăm dặm một giờ, tới những địa phương miền Tây Xibir rất khác với những địa phương thuộc miền Đông.
Có lúc Nađia cũng chẳng nghĩ tới những tỉnh xa xôi ở vùng hồ Baican nữa, mà trở về với hoàn cảnh hiện tại của mình. Hình ảnh người cha nhòa đi một chút nhường chỗ cho người bạn đồng hành nhân hậu và hào hiệp gặp trên xe lửa đi Vlađimir như do ý trời run rủi. Cô nhớ lại sự quan tâm của anh trong suốt cuộc hành trình, sự có mặt đúng lúc của anh tại trụ sở cảnh sát ở Nigiơni - Nôpgôrôđ, sự thân mật giản dị khi anh nói với cô, gọi cô là em gái, hết lòng săn sóc cô khi xuôi dòng Vônga, rồi tất cả những gì anh đã làm trong cái đêm giông bão khủng khiếp khi vượt qua rặng Uran, không quản ngại hiểm nguy, miễn sao bảo vệ cô an toàn..., Nađia nghĩ đến Misen Xtrôgôp. Cô cảm ơn Thượng đế đã đem đến đúng lúc, trên đường cô đi, người bạn hào hiệp mà khiêm nhường, người che chở tận tụy và dũng cảm này. Cô cảm thấy hoàn toàn yên tâm và tin cậy khi ở bên anh, dưới sự bảo trợ của anh. Một người anh ruột cũng không thể hơn thế! Cô không còn lo sợ bất cứ một trở ngại nào. Bây giờ cô tin chắc chắn là sẽ đi tới đích.
Còn Misen Xtrôgôp, anh nói ít, nhưng suy nghĩ rất nhiều. Về phần anh, anh cũng cảm ơn Thượng đế đã cho gặp được Nađia để làm một cái vỏ bên ngoài che cho con người thực của anh khỏi bị lộ, đồng thời anh có dịp để làm một nghĩa cử. Lòng quả cảm thầm lặng của cô gái trẻ làm cho tâm hồn kiên nghị của anh thích thú. Há chẳng phải đó là cô em gái thực sự của anh sao? Anh tôn trọng đồng thời quý mến cô bạn gái xinh đẹp và dũng cảm, một tâm hồn trong sáng và đáng tin cậy hiếm có.
Nhưng từ lúc đặt chân lên mảnh đất Xibir, Misen Xtrôgôp bắt đầu gặp những hiểm nguy thực sự. Giả sử hai nhà báo không lầm, nếu Ivan Ôgarep đã vượt qua biên giới, thì anh phải hành động hết sức thận trọng. Hoàn cảnh lúc này đã thay đổi vì bọn gián điệp Tactar lúc nhúc trong các tỉnh Xibir. Giả thử cuộc đi bí mật của anh bị lộ, tư cách người giao liên của Nga hoàng bị phanh phui. Sứ mệnh anh đảm nhiệm sẽ không thể hoàn thành, có thể là cả tính mệnh của anh nữa cũng treo trên đầu sợi tóc! Lúc này Misen Xtrôgôp càng thấy trách nhiệm nặng nề đè trĩu trên vai.
Trong khi ở xe thứ nhất, tình hình như thế thì ở xe thứ hai ra sao? Chỉ có những chuyện bình thường. Anxiđ Jôlivê nói kiểu nhát gừng từng câu một, còn Hary Blao cũng đáp lại từng tiếng một. Mỗi người nhìn nhận sự vật bằng cách riêng của mình và ghi ghi chép chép những sự kiện xảy ra dọc đường đi - mà thực ra cũng chẳng có gì là đa dạng trong cuộc hành trình qua những tỉnh đầu tiên của miền Tây Xibir.
Ở mỗi trạm, hai nhà báo đều cùng xuống xe, lại cùng gặp mặt Misen Xtrôgôp. Khi không cần phải dùng bữa trong nhà trạm, thì Nađia vẫn cứ ở lại trên xe. Khi cần ăn sáng hoặc ăn chiều, thì cô ngồi vào bàn, nhưng luôn dè dặt kín đáo, rất ít khi tham gia chuyện trò.
Anxiđ Jôlivê lúc nào cũng giữ một thái độ hết sức lịch sự, không bao giờ vượt ra ngoài khuôn phép, không tỏ ra săn đón, xun xoe bên người thiếu nữ Livôni mà anh thấy thật duyên dáng dễ thương. Anh cảm phục tính cương nghị thầm lặng của cô biểu lộ trong những trường hợp hết sức khắc nghiệt.
Misen Xtrôgôp không thích thú chút nào với những khoảng thời gian bắt buộc phải dừng xe như thế. Vì vậy cứ đến mỗi trạm là anh giục giã lên đường, thôi thúc những viên trưởng trạm, động viên những gã đánh xe nhanh chóng thay ngựa thắng vào hai chiếc tarantax. Rồi, bữa ăn kết thúc mau chóng - quá nhanh đối với Hary Blao vốn là một người ăn uống có phương pháp - họ lại lên đường. Và cả hai nhà báo cũng vậy, họ được đưa đi như những con phượng hoàng, vì đã trả công hậu hĩ như những ông hoàng. Và nói như Anxiđ Jôlivê thì họ được đưa đi “bằng những con phượng hoàng Nga”*.
Không nói thì chúng ta cũng đã rõ là Hary Blao chẳng có chút gì quan tâm tới cô gái trẻ cả. Trong khi trò chuyện, anh ta cũng rất ít đề cập tới và cũng không tìm cách tranh luận với bạn đồng nghiệp về vấn đề đó. Nhà quý phái đáng kính này không có thói quen cùng một lúc làm hai việc. Có một lần, Anxiđ Jôlivê hỏi anh ta là cô gái Livôni khoảng độ bao nhiêu tuổi.
- Cô gái Livôni nào thế? - Anh ta lim dim đôi mắt và hỏi lại một cách nghiêm chỉnh nhất đời.
- Ồ, em gái của Nicôla Korpanôp ấy mà!
- Em gái hắn à?
- Không, bà nội hắn đấy! - Anxiđ Jôlivê bực mình về thái độ hết sức thờ ơ của bạn, khó chịu đáp. - Ông bảo cô ta độ bao nhiêu tuổi.
- Nếu tôi được chứng kiến lúc cô ta ra đời thì có thể là tôi biết tuổi cô ta đấy! - Vì không muốn bắt chuyện về vấn đề đó, nên Hary Blao đáp với vẻ hài hước.
Hai chiếc tarantax cùng nhau lăn bánh qua một vùng đất hầu như hoang vắng. Thời tiết khá tốt, bầu trời nhiều mây, không khí dễ thở. Với những cỗ xe tốt, du khách không có điều gì đáng phải phàn nàn cả. Hai chiếc tarantax phóng nhanh như những chiếc xe hòm của bưu điện Nga, tức là với một tốc độ tuyệt vời.
Vùng đất này trở nên hoang vắng có lẽ cũng chỉ do hoàn cảnh hiện tại mà thôi. Trên đồng ruộng có rất ít hoặc không có những nông dân Xibir với sắc mặt tai tái vẻ trang nghiêm. Đây kia, một số làng mạc đã sơ tán cho thấy rõ quân đội Tactar đang tới gần. Dân chúng dắt theo những bầy cừu, lạc đà, ngựa... chạy đến những vùng đồng bằng phía Bắc. Một số bộ lạc thuộc những đám dân du mục người Kirghidi ô hợp, nhưng vẫn trung thành với chính phủ, cũng chở lều bạt tới tận phía bên kia sông Irtys hoặc sông Ôbi để tránh sự cướp bóc của bọn xâm lược. Điều vô cùng may mắn là tổ chức bưu vụ vẫn hoạt động bình thường. Đường dây điện tín cũng vậy, còn có thể chuyển điện tới các điểm mà đường dây còn vươn tới được. Ở mỗi trạm giao thông, những viên trưởng trạm cung cấp đủ ngựa kéo, theo đúng điều kiện đã quy định. Ở mỗi trạm điện tín cũng vậy, những nhân viên ngồi phía trong ghi-sê chuyển những điện báo được trao và chỉ tạm ngừng lại khi phải ưu tiên chuyển những bức điện công trước. Vì vậy Hary Blao và Anxiđ Jôlivê được sử dụng rộng rãi những phương tiện này. Cho tới lúc này, cuộc hành trình của Misen Xtrôgôp được tiến hành trong những điều kiện thuận lợi. Người giao liên của Nga hoàng chưa thấy có sự chậm trễ nào và nếu anh tránh được mũi nhọn của quân Tactar do Fêôfar-khan cầm đầu trước thành phố Kraxnôiarxk, thì chắc chắn anh sẽ tới Irkuxk trước chúng trong một thời gian ngắn nhất kể từ trước tới nay.
Một ngày sau khi rời Êkatêrinbua, hai chiếc tarantax tới Tulughixk, một thành phố nhỏ, vào hồi bảy giờ sáng, sau khi đã vượt qua quãng đường hai trăm hai mươi dặm không xảy ra việc gì đáng ghi lại. Ở đó, nửa tiếng đồng hồ dành cho bữa ăn sáng, rồi các lữ khách lại tiếp tục lên đường với một tốc độ mà chỉ có lời hứa về một khoản tiền thưởng bao nhiêu kôpêch nào đó mới giải thích nổi.
Cũng ngày hôm ấy, 22 tháng Bảy vào hồi một giờ trưa, hai chiếc tarantax tới Tiumen, bỏ Tulughixk về phía sau chừng sáu mươi dặm. Tiumen lúc bình thường có khoảng mười nghìn dân, bây giờ tăng lên gấp đôi.
Hai nhà báo lập tức đi săn tin. Tin tức của những người dân Xibir tản cư mang từ chiến trường về không làm cho người ta an tâm.
Trong số những tin đồn, có tin nói rằng quân của Fêôfar-khan đang tiến nhanh tới thung lũng Ichim và khẳng định rằng đại tá Ivan Ôgarep chẳng bao lâu sẽ móc nối được với thủ lĩnh quân Tactar, nếu tên này tới được Ichim. Từ đó đi đến kết luận tất nhiên là các cuộc hành quân sẽ được đẩy mạnh tới miền Đông Xibir với quy mô lớn. Còn về phía quân đội Nga, vì phải điều động chủ yếu từ các tỉnh của nước Nga phần châu Âu khá xa xôi, nên khó có thể ngăn chặn kịp thời được làn sóng xâm lăng. Tuy vậy, lính Côdắc của tỉnh Tôbônxk cũng đã hành quân cấp tốc đến Tômxk với hy vọng sẽ chặn đứng những binh đoàn Tactar.
Tám giờ tối, hai chiếc tarantax lại vượt được thêm bảy mươi lăm dặm, tới Yalutôrôpxk.
Thay ngựa nhanh chóng, ra khỏi thành phố và lên phà qua sông Tôbônxk. Dòng sông nước lặng, nên sang ngang dễ dàng. Trên đường đi còn phải nhiều lần qua sông nữa, nhưng có thể là trong điều kiện ít thuận lợi hơn.
Tới nửa đêm, lại vượt thêm được trên năm mươi lăm dặm (58,5km) tới thị trấn Nôvô-Xaimxk. Thế là các lữ khách đã để lại đằng sau mình vùng đất khúc khuỷu và những đồi cây mọc lởm chởm rìa rặng núi Uran.
Từ đây thực sự đi vào vùng thảo nguyên Xibir kéo dài đến tận các vùng phụ cận Kraxnôiaxk. Đó là bình nguyên vô tận, một thứ sa mạc mênh mông có cỏ mọc. Chu vi của nó là một đường cong do bầu trời và mặt đất giáp nhau tạo thành, như được vạch ra từ một chiếc com-pa khổng lồ vậy. Thảo nguyên phẳng lì trước mắt, chỉ thấy nhấp nhô những cột dây thép trồng hai bên đường. Những đường dây, dưới làn gió nhẹ, kêu vi vu như những sợi dây đàn. Ngay cả con đường cũng chỉ phân biệt được nhờ có đám bụi bốc lên từ các bánh xe đang lăn. Nếu không có cái dải trắng nhờ nhờ trải dài đến ngút tầm mắt này, thì người ta tưởng đây chỉ là một bãi sa mạc. Misen Xtrôgôp và các bạn băng qua thảo nguyên với tốc độ lớn hơn nữa. Những con ngựa, được các xà ích khích lệ và vì không còn có một chướng ngại nào cản trở, ngốn nhanh quãng đường. Những chiếc tarantax phóng thẳng tới Ichim, ở đây hai nhà báo sẽ dừng lại, nếu không có gì xảy ra khiến phải thay đổi lộ trình.
Từ đây tức là từ thị trấn Nôvô-Xaimxk đến thành phố Ichim còn hai trăm dặm nữa. Nếu không bỏ phí một giờ phút nào, thì trước tám giờ tối hôm sau có thể vượt qua chặng đường này. Trong ý nghĩ của những anh đánh xe, nếu các lữ khách này không phải là những đại lãnh chúa, hoặc những viên chức cao cấp, thì họ cũng xứng đáng được coi như thế vì khoản tiền thưởng họ chi vô cùng hậu hĩ.
Ngày hôm sau, 23 tháng Bảy, hai chiếc tarantax chỉ còn cách Ichim ba chục dặm. Giữa lúc đó, Misen Xtrôgôp nhìn thấy trên đường, giữa những đám bụi, lờ mờ một chiếc xe đang đi trước xe anh. Nhờ ngựa anh ít mệt hơn, phi nhanh hơn, nên chẳng mấy chốc xe anh đã đuổi kịp.
Không phải là tarantax, cũng không phải têlêga mà là một cỗ xe hòm bưu điện bụi bám đầy, chắc là đã vượt qua một chặng đường dài. Người đánh xe trạm quất roi túi bụi, chửi rủa ngựa luôn mồm mới giữ được tốc độ hiện thời. Chiếc xe hòm này không qua Nôvô-Xaimxk, chắc là nó đi Irkuxk bằng một con đường hẻo lánh nào đó trên thảo nguyên. Misen Xtrôgôp và các bạn của anh, khi trông thấy chiếc xe hòm đi về hướng Ichim, thì đều cùng có một ý nghĩ là phải vượt và tới trạm giao thông trước nó, để được đảm bảo trước hết là có ngựa thay. Vì vậy họ rỉ tai những người đánh xe, tức thì hai chiếc tarantax tăng tốc đuổi theo chiếc xe hòm lúc này đã đuối sức.
Misen Xtrôgôp đuổi kịp trước. Một cái đầu thò ra ngoài cửa chiếc xe hòm. Anh không có đủ thời gian để nhìn rõ, nhưng dù vượt lên rất nhanh, anh cũng nghe thấy rõ ràng một tiếng thét, giọng hết sức ngạo mạn:
“Dừng lại!”.
Không dừng. Ngược lại, cả hai chiếc tarantax đều vượt lên trước chiếc xe hòm.
Thế là một cuộc đua tốc độ diễn ra vì mấy con ngựa của chiếc xe hòm chắc là bị kích thích bởi những đồng loại kéo hai chiếc xe kia, hăng lên và giữ tốc độ ngang bằng được ít phút. Ba chiếc xe như biến mất trong đám mây bụi mù mịt. Những tiếng roi quất nổ lốp bốp trong không khí, những tiếng thét động viên xen với những lời chửi rủa giận dữ. Song lợi thế vẫn thuộc về Misen Xtrôgôp và các bạn của anh. Lợi thế này có thể rất quan trọng, nếu số ngựa dự trữ ở trạm giao thông sắp tới chỉ còn lại ít. Hai chiếc xe cùng cần ngựa thay. Như vậy, có thể là quá khả năng của người trưởng trạm. Chí ít là phải chờ trong một thời hạn nào đó.
Nửa giờ sau, chiếc xe hòm bị bỏ lại đằng sau, trông lại nó chỉ còn là một chấm nhỏ lờ mờ ở phía chân trời thảo nguyên.
Hai chiếc tarantax tới trạm giao thông ở cửa ngõ thành phố Ichim vào lúc tám giờ tối.
Tin tức về cuộc xâm lăng ngày càng xấu. Thành phố bị đội quân tiên phong của các binh đoàn Tactar trực tiếp đe dọa và từ hai hôm nay các nhà chức trách đã phải rút lui về Tôbônxk. Ichim không còn một viên chức, không còn một người lính nào.
Misen Xtrôgôp tới trạm, đòi ngay ngựa cho xe mình.
Anh đã tính rất đúng khi cho xe mình vượt lên trước. Chỉ còn ba con ngựa có thể thắng ngay vào xe được thôi. Những con khác mới đi một chặng đường dài nào đó trở về, nên còn quá mệt. Người trưởng trạm ra lệnh đóng ngựa vào xe của Misen Xtrôgôp. Còn hai nhà báo, vì thấy cần phải tạm dừng lại ở Ichim, nên cũng không bận tâm đến việc thay phương tiện vận chuyển lúc đó, do vậy họ cho xe vào nhà xe.
Sau mười phút, Misen Xtrôgôp được báo là xe của anh đã sẵn sàng lên đường.
- Tốt! - anh đáp.
Rồi, tới gần hai nhà báo, anh nói.
- Bây giờ, vì các ông ở lại Ichim, nên đã đến lúc chúng ta tạm biệt nhau.
- Sao, ông Korpanôp? - Anxiđ Jôlivê nói. - Ông không nghỉ lại Ichim dù chỉ một tiếng đồng hồ thôi ư?
- Không, thưa ông, chính tôi đang muốn rời khỏi trạm trước khi chiếc xe hòm mà chúng ta đã vượt tới đây.
- Có phải ông sợ người lữ khách đó tranh giành ngựa trạm với ông chăng?
- Tôi cần nhất là tránh tất cả những chuyện rắc rối.
- Vậy thì, thưa ông Korpanôp, - Anxiđ Jôlivê nói, - chúng tôi một lần nữa xin đa tạ về sự giúp đỡ của ông. Rất hài lòng vì đã được cùng đi với ông một chặng đường.
- Có thể trong một vài ngày nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Ômxk. - Hary Blao nói thêm.
- Có thể như vậy, - Misen Xtrôgôp đáp. - Bây giờ tôi đi thẳng tới đó.
- Vậy xin chúc ông lên đường bình yên, ông Korpanôp! - Anxiđ Jôlivê nói. - Và mong Thượng đế dành cho ông những chiếc têlêga tốt!
Hai nhà báo chìa tay cho Misen Xtrôgôp, bắt tay anh hết sức thân ái, trong khi đó bên ngoài có tiếng xe đỗ. Hầu như ngay tức khắc, cửa nhà trạm bất thình lình mở toang và một người đàn ông xuất hiện.
Đó là người lữ khách trên chiếc xe hòm, có dáng dấp nhà binh, khoảng bốn chục tuổi, cao lớn lực lưỡng, đầu to, vai rộng, râu rậm mọc liền với hàng ria đỏ quạch. - Hắn mặc quân phục không đính phù hiệu. Thanh kiếm kỵ binh đeo trễ ở thắt lưng, tay cầm roi cán ngắn,
- Ngựa cho ta đây! - Hắn nói to, giọng hách dịch của một người quen ra lệnh.
- Tôi không còn sẵn ngựa nữa. - Người trưởng trạm nghiêng mình đáp.
- Ta cần ngựa ngay lập tức!
- Không thể được.
- Vậy thì những con ngựa vừa thắng vào chiếc tarantax đỗ ở trước cửa trạm là ngựa nào?
- Chúng thuộc về vị này. - Người trưởng trạm đáp và chỉ tay vào Misen Xtrôgôp.
- Tháo chúng ra! - Người khách nói với giọng không cho phép cãi lại.
Misen Xtrôgôp lúc đó mới tiến lên:
- Những con ngựa đó người ta đã dành cho tôi rồi. - Anh nói.
- Mặc kệ! Ta đang cần. Nào, mau lên! Đừng làm mất thì giờ!
- Tôi cũng vậy, tôi cũng không muốn mất thì giờ đâu. - Misen Xtrôgôp đáp. Anh giữ thái độ thật bình tĩnh, cố gắng tự kiềm chế.
Nađia đứng cạnh anh, cũng bình tĩnh, nhưng thầm lo sẽ xảy ra chuyện mà nếu tránh được thì tốt hơn.
- Thôi đi! - Người đàn ông vẻ quân nhân quát to, rồi bước tới phía người trưởng trạm:
- Tháo ngựa ở chiếc tarantax ấy ra mau! - Hắn làm một cử chỉ đe dọa. - Và thắng ngay vào chiếc xe hòm của ta!
Người trưởng trạm rất bối rối không biết nghe theo ai. Ông ta nhìn Misen Xtrôgôp, người có quyền phản đối yêu sách ngang ngược của người đàn ông này. Misen Xtrôgôp lưỡng lự một lát. Anh không muốn sử dụng đến cái giấy “pôđarôsha” vì có thể làm cho người ta chú ý đến mình, anh cũng không muốn cuộc hành trình của mình bị chậm lại vì phải nhường ngựa và anh càng không muốn lao vào một cuộc đấu đá có thể làm hỏng đến sứ mệnh của mình.
Hai nhà báo nhìn anh, sẵn sàng hỗ trợ, nếu anh kêu gọi đến họ.
- Ngựa của tôi sẽ để nguyên như vậy ở xe tôi! - Misen Xtrôgôp nói, nhưng không cất cao giọng cho hợp với vai trò một nhà buôn bình thường ở Irkuxk.
Người lữ khách kia bước lại gần Misen Xtrôgôp và vỗ mạnh bàn tay lên vai anh:
- Thế đấy! - Và hắn oang oang - Có thật là anh không muốn nhường ngựa cho ta không?
- Không thể nhường được!
- Được rồi, chúng sẽ thuộc về kẻ nào trong hai chúng ta có quyền tiếp tục lên đường. Hãy tự vệ đi! Ta sẽ không nương nhẹ đâu!
Nói xong, hắn ta rút mạnh thanh kiếm ra khỏi vỏ và đứng giữ thế.
Nađia lao tới đứng trước Misen Xtrôgôp.
Hary Blao và Anxiđ Jôlivê cũng bước tới phía anh.
- Tôi sẽ không đấu! - Misen Xtrôgôp nói gọn lỏn và để tự kiềm chế mình tốt hơn, anh khoanh tay trước ngực.
- Anh không chịu đấu?
- Không!
- Ngay cả sau cái này? - Người kia thét to.
Và trước khi có người kịp ngăn, cái cán roi của hắn đã quất mạnh vào vai Misen Xtrôgôp.
Mặt Misen Xtrôgôp tái nhợt khủng khiếp. Hai tay giơ cao và dang rộng như muốn nghiền nát con người thô bạo đó. Nhưng nhờ cố gắng tột độ, anh tự chủ được. Một cuộc đấu kiếm không chỉ làm cho công việc bị chậm trễ mà còn có thể gây trở ngại cho việc hoàn thành sứ mệnh. Tốt hơn hết là đành chịu mất vài ba tiếng đồng hồ chờ đợi... Nhưng làm sao nuốt trôi được cái nhục này!
- Bây giờ thì mi có chịu đấu không, quân hèn nhát? - Tên kia nhắc lại một cách thô lỗ và ngược ngạo.
- Không! - Misen Xtrôgôp vẫn không hề nhúc nhích, đáp lại, nhưng đôi mắt anh chiếu thẳng vào mắt hắn.
- Đóng ngựa ngay lập tức! - Hắn hạ lệnh, rồi đi ra khỏi phòng.
Viên trưởng trạm bước theo hắn, quay nhìn Misen Xtrôgôp và nhún vai vẻ coi thường.
Sự việc xảy ra tác động đến hai nhà báo, hoàn toàn không có lợi cho Misen Xtrôgôp. Rõ ràng đây là một việc bất ngờ đối với họ. Chàng thanh niên trai trẻ vạm vỡ thế kia mà chịu để cho người ta hạ nhục, mà lại không đòi hỏi làm cho ra lẽ. Họ chào anh và lặng lẽ rút lui.
Anxiđ Jôlivê nói với Hary Blao:
- Tôi không ngờ đó lại là con người đã từng rạch bụng gấu núi Uran một cách thần tình! Phải chăng lòng can đảm cũng có từng lúc và có từng hình thái khác nhau! Thật không sao hiểu nổi! Xét cho cùng có lẽ chúng ta đây hãy còn thiếu, thiếu cái khoản chưa bao giờ biết làm nông nô!
Một lát sau, tiếng bánh xe lăn và tiếng roi quất đen đét, chiếc xe hòm đã được thắng những con ngựa của chiếc tarantax đang rời nhanh trạm giao thông. Nađia bần thần, Misen Xtrôgôp thì hãy còn run rẩy. Chỉ còn lại hai người trong phòng khách của trạm giao thông.
Người giao liên của Nga hoàng vẫn khoanh tay trước ngực, ngồi im như một pho tượng. Nhưng một sắc hồng hào, tuyệt nhiên không phải là cái màu ửng đỏ của sự hổ nhục đã thay thế cho sắc tái nhợt của khuôn mặt rắn rỏi và tuấn tú.
Nađia không một chút nghi ngờ rằng tất cả phải có những lý do nào đó hết sức mạnh mẽ mới khiến cho một con người như thế cam chịu một sự nhục mạ như vậy. Cô bước tới gần anh, cũng như anh đã đến với cô ở trụ sở cảnh sát thành phố Nigiơni - Nôpgôrôđ.
- Đưa tay đây cho em, anh! - Cô nói. Và đồng thời ngón tay của cô, y hệt cử chỉ của một người mẹ, chùi giọt lệ sắp chảy xuống từ đôi mắt người bạn trai.