Số lần đọc/download: 1247 / 28
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 12: Oan Gia Ngõ Hẹp
V
ương Chí Đạo phân tích: "Người Tây kia ra quyền mặc dù ác liệt, nhưng bộ pháp rất tán loạn, độ chuẩn xác cũng kém, đấm nhiều như vậy cũng không chính thức đánh trúng được người Trung Quốc kia lấy vài quyền, hơn nữa hắn không có lấy một chút sách lược, chỉ biết một mực tấn công, nóng nảy vội vàng, làm cho thể lực nhanh chóng giảm xuống, bởi vậy có thể thấy được người Tây này chỉ là tay đấm hạng ba mà thôi. Trái lại người Trung Quốc kia mặc dù rất ít ra quyền, nhưng là bộ pháp chu đáo, ánh mắt tỉnh tảo, chiến đấu rất có sách lược, hắn mặc dù thua người Tây chiều cao cân nặng, nhưng tung ra một vài quyền đều có lực bộc phát mạnh hơn người Tây nhiều, hiển nhiên là hắn tay võ giả tinh thông võ thuật Trung Quốc, hơn nữa hắn tập luyện đấm bốc cũng chuyên nghiệp hơn người Tây kia nhiều, nên ta khẳng định, hắn là mạnh hơn người Tây kia nhiều lắm. Vốn là chỉ cần một hiệp hắn có thể đánh bại người Tây, hắn không ra tay, chỉ là để tiêu hao thể lực người Tây, có lẽ là để hiệp sau sẽ bộc phát ra thế công như lôi đình vận quân, một đòn đánh gục người Tây. Hoắc là hắn dùng người Tây kia để tập luyện cho mình, rèn luyện kỹ thuật mà thôi. Bất quá mặc kệ là thế nào đi nữa, người Tây kia cũng đã mệt, có chơi đùa nữa cũng không tác dụng gì, nên hiệp tiếp theo hắn nhất định phát uy, đánh bại người Tây kia."
Thái Gia Dương rất kinh ngạc nhìn Vương Chí Đạo nói: "Vị tiểu huynh đệ này hẳn cũng là người tập võ, hơn nữa đối với Tây dương đấm bốc cũng rất thạo. Xin hỏi quý tính đại danh tiểu huynh đệ, là đệ tử môn phát nào?"
Vương Chí Đạo nói: "Ta là Tinh Võ Môn Vương Chí Đạo."
"Tinh Võ Môn? Khó trách!" Thái Gia Dương nhìn đến cánh tay Vương Chí Đạo đang mang băng tang, chắp tay nói: "Thất lễ, tiểu huynh đệ nguyên lai là đệ tử của Hoắc Nguyên Giáp tiên sinh, khó trách có kiến thức như vậy. Hoắc Nguyên Giáp tiên sinh là một võ giả yêu nước, Thái Gia Dương ta luôn rất kính ngưỡng, đối với việc ông ấy bất hạnh qua đời cũng rất đau lòng, cũng mong tiểu huynh đệ bớt đau thương. Nhưng mà..."
Thái Gia Dương lại đổi giọng, hướng tới trận đấu bốc trên đài, nói tiếp: "Tiểu huynh đệ cho rằng người Tây kia thua thì ta không dám đồng tình. Phải biết rằng người Tây kia tên Johnny do ta đích thân mời tới, hắn ở nước Mỹ là một tay đấm đại danh đỉnh đỉnh, sau khi tới quán bar của ta, đã trải qua mười hai trận đấu không hề thất bại, ngươi nói hắn lại thua người Trung Quốc kia, haha, không có khả năng..."
Vương Chí Đạo ngắt lời hắn, nói: "Ông chủ Thái có muốn đánh cuộc với ta một ván không?"
Thái Gia Dương đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần, cười nói: "Tiểu huynh đệ, ta không phải là xem thường ý tứ của ngươi, nhưng là ngươi lấy cái gì đánh cá với ta?"
Chu Điệp ở bên cạnh nói: "Ta trả tiền thay cho hắn..."
"Không cần thế!', Vương Chí Đạo ngắt lời Chu Điệp, nói: "Cô Chu Điệp, ta cảm ơn cô mời ta uống rượu, nhưng việc đánh cuộc để cho ta và Ông chủ Thái tính đi. Ông chủ Thái, ngươi thử xem nhé, nếu ta thua, ta làm công miễn phí cho ông cả đời, nhưng nếu ta thắng, quán bar của ông vĩnh viễn miễn phí cho ta, ta bất kỳ lúc nào đến uống rượu, cũng không phải trả tiền."
Thái Gia Dương ngạc nhiên nhìn hắn một lúc, gật đầu nói: "Đánh cuộc như vậy cũng công bằng, được, ta cuộc với ngươi, Chu tiểu thư có thể làm chứng cho chúng ta. Để xem người Trung Quốc kia làm sao đánh bại người Tây đây!"
Thái Gia Dương vừa nói xong, đã nghe thấy tiếng cồng vang lên, hai quyền thủ nhanh chóng đi tới giữa sàn đấu, trọng tài còn chưa hô, tay đấm người Tây đã nóng lòng không chịu được, một quyền đã nhằm đánh vào đầu tay đấm Trung Quốc.
Chỉ thấy tay đấm Trung Quốc không chút hoang mang, khom lưng xuống, thân thể đã tiến sát vào bên trong khuỷu tay tay đấm người Tây, một đòn đấm vòng cầu đã đánh vào vùng dạ dày tay đấm phương Tây.
Quả đấm này thật là lực lượng ngàn cân, hơn nữa đánh trúng chỗ dạ dày là bộ vị yếu ớt trên thân thể người, tay đấm phương Tây lập tức oằn người, đau đến nỗi tái mặt. Tay đấm Trung Quốc cũng không vì thế mà dừng công kích, quyền thứ hai vẫn gập cánh tay chín mươi độ, đấm móc ngược vào dưới cằm tay đấm Tây dương.
Chỉ thấy đầu tay đấm Tây dương giống như là bị lôi chùy đánh văng lên, hai chân rời khỏi mặt đất, ngã ngửa nặng nề đập gáy xuống đất, hai mắt trợn ngược ngất xỉu ngay lập tức.
Chỉ hai quyền kết thúc trận đấu, hơn nữa một quyền cuối cùng rõ ràng đánh cho tay đấm Tây dương văng lên khỏi mặt đất.
Lần này, không chỉ đám khán giả Tây dương trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Thái Gia Dương cũng là vẻ mặt kinh ngạc, không thể tin vào mắt mình.
Chu Điệp cười rất vui vẻ nói: "Ông chủ Thái, ông thua rồi, đánh cuộc thua, đừng quên đáp ứng vị tiểu huynh đệ này nhé."
Xem bộ dáng nàng vui vẻ, giống như là chính mình thắng cuộc Thái Gia Dương vậy.
Thái Gia Dương cười khổ nói: "Không ngờ tới tiểu tử Chu Quốc Phú này thật sự lợi hại tới như vậy, ta cũng nhìn nhầm rồi. Tiểu huynh đệ, ánh mắt rất đúng, ta chịu thua, sau này quán bar của ta lúc nào cũng hoan nghênh ngươi đến, tất cả miễn phí."
"Ngươi nói gì, ngươi biết quyền thủ Trung Quốc kia, hắn là Chu Quốc Phú?" Vương Chí Đạo kinh ngạc hỏi.
Thái Gia Dương cười nói: "Đúng vậy, tiểu tư kia nhà hắn và nhà ta là quan hệ nhiều đời, hắn biết ta từ nhỏ. Hắn cũng giống ta, đều từng du học nước ngoài. Hắn từ nhỏ đã bái sư một vị họ Mã là Hình Ý danh gia, tinh thông Hình Ý quyền, còn đấm bốc Tây dương chính là hắn ra nước ngoài học được. Tiểu tử này rất si mê võ học, đem Trung-Tây quyền pháp hòa hợp lại, tự nghĩ ra Chu thị quyền pháp. Đến chỗ ta đánh quyền mục đích chính là để kiểm nghiệm, luyện tập quyền pháp của mình. Ta vốn không đồng ý, nhưng hắn vừa ngang vừa dai, đành phải đáp ứng hắn. Tiểu tử này lại đem chỗ của ta thành nơi thí nghiệm quyền pháp của hắn!"
"Chu Quốc Phú, nguyên lai là hắn!"
Vương Chí Đạo hiển nhiên biết được Chu Quốc Phú là ai, trên thực tế, ở hậu thế những ai từng nghiên cứu lịch sử võ thuật cận đại Trung Quốc đều biết đến đại danh Chu Quốc Phú. Hắn chính là người tiên phong tập đấm bốc ở Trung Quốc, sau lại trở thành huấn luyện viên đấm bốc ở Học viện võ thuật trung ương, bồi dưỡng ra lứa vận động viên đấm bốc xuất sắc đầu tiên của Trung Quốc.
Chu Quốc Phú vốn là một cao thủ Hình Ý quyền, coi trọng nhất là thực chiến, sau khi học tập được Tây dương đấm bốc, đem dung nhập vào trong hệ thống Hình Ý quyền, sáng chế ra Chu thị quyền pháp có phong cách riêng, hai mươi năm sau từng trong Tô giới của người Pháp ở Thượng Hải Cự Ngả đại lộ, trên võ đài thi đấu quốc tế, chỉ có bốn hiệp đã đánh bại tay đấm nổi tiếng nhất Bạch Nga (Belarus), chấn động toàn bộ Thượng Hải. Sau này khi Trung Quốc tổ chức đại hội võ thuật cũng tham gia thi đấu, đoạt chức quán quân, được công nhân là cao thủ thực chiến đứng đầu.
Đời sau Trung Quốc tổ chức không ít trận đấu dùng Trung Quốc tán thủ đánh thắng quyền Anh, cho rằng dương cao quốc uy, nhưng trên thực tế, đấm bốc ở đầu thế kỷ 20 đã bị võ thuật Trung Quốc đánh bại không ít lần.
Đám người Tây vây quanh võ đài đều không cam lòng, nhưng cũng không biết làm sao đành tản ra, Chu Quốc Phú xuống đài, dùng khăn lông lau qua mồ hôi trên người, khoác áo ngoài hướng đến đám người Vương Chí Đạo đi tới.
Từ xa đã hô: "Này, Thái lão ca, cho ta một chai bia, ta khát chết mất!"
Thái Gia Dương cố ý nghiêm mặt nói: "Xin lỗi, không có đâu. Người làm ta thua mất khoản tiền lớn, lại còn không biết xấu hổ, đòi ta cho uống bia, uống nước lã đi!"
Chu Quốc Phú nghe vậy ngạc nhiên hỏi: "Thái lão ca lấy ta đánh cuộc à, mà lại cá ta thua? Ta không phải đã sớm bảo ngươi mua ta thắng, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác nói là không đánh bạc mà? Nguyên lai là ngươi cho ta nhất định thua hả?"
Thái Gia Dương có chút xấu hổ, nói: "Ngươi hiểu nhầm rồi, ta thực là không cho rằng ngươi nhất định thua, chỉ la ta không tin ngươi đánh ngã Johnny ở hiệp này mà thôi, không ngờ tiểu tử ngươi thật sự lợi hại như vậy. Cũng khó có được vị tiểu huynh đệ này đối với ngươi tự tin như vậy, kết quả thắng được quyền vĩnh viễn ăn uống miễn phí ở quán bar của ta."
"Ồ, là chuyện gì vậy? Vị tiểu huynh đệ này là ai?" Chu Quốc Phú vẻ mặt tò mò nhìn Vương Chí Đạo.
Nghe được Thái Gia Dương kể lại một lần hắn cùng đánh cuộc với Vương Chí Đạo, Chu Quốc Phú lại càng tò mò nhìn Vương Chí Đạo, sau mới nghe hắn nói: "Nguyên lai tiểu huynh đệ là Tinh Võ Môn đệ tử, Hoắc Nguyên Giáp tiên sinh cũng là một võ giả mà ta rất bội phục, lần này về nước, nghe nói Hoắc Nguyên Giáp tiên sinh qua đời, bản thân rất là khiếp sợ, đang định ngày mai phải đi bái tế Hoắc Nguyên Giáp tiên sinh, hôm nay lại gặp được truyền nhân của Hoắc Nguyên Giáp tiên sinh, thật là tốt quá. Nhưng mà ta thấy rất lạ, tiểu huynh đệ chưa từng gặp ta, không biết ta, vì sao lại khẳng định ta nhất định chiến thắng?"
Vương Chí Đạo cười nói: "Chỉ cần ánh mắt sáng suốt, có thể nhìn ra được ngươi cùng người Tây kia cao thấp thế nào."
Chu Quốc Phú nghe vậy cười ha hả, nói với Thái Gia Dương: "Nghe thấy chưa, là đang nói ngươi không hề sáng suốt đó, từ giờ ở trước mặt ta bớt khoe khoang ánh mắt sáng như đuốc, không chuyện gì nhìn không thấu đi nhé!"
Thái Gia Dương ngoại trừ cười khổ ra cũng không biết nói năng gì nữa.
Cánh cửa quán bar lại được mở ra lần nữa, ba gã Nhật Bản lãng nhân tiến vào, cũng là đem theo phiền toái.
Mấy gã Nhật Bản lãng nhân này sau khi tiến vào quán bar, liếc mắt nhìn thấy Chu Điệp ngồi ở quầy bar, không khỏi mắt mũi sáng ngời, đều lén lút như kẻ trộm đi tới gần.
Đại khái bọn chúng cũng biết được Chu Điệp là ai, cũng không tỏ ra quá đáng, nhưng cũng không tôn trọng Chu Điệp, trước mặt Chu Điệp dùng tiếng Nhật bình phẩm linh tinh.
Chu Điệp nghe không hiểu tiếng Nhật, nhưng là nhìn thấy vẻ mặt dâm tiện của ba gã Nhật Bản này, biết bọn họ không nói gì hay ho, lập tức đôi mi thanh tú nhíu lại.
Vương Chí Đạo lại nghe hiểu được tiếng Nhật. Năm đó hắn viễn chínhz Nhật Bản, đem Nhật Bản võ đài đánh cho thất điên bát đảo, vì để thuận tiện có học qua vài câu tiếng Nhật. Lúc này nghe ba người Nhật Bản nói ra, chính là lăng nhục Chu Điệp, không khỏi trầm mặt xuống, lãnh đạm nói: "Ở đất Trung Quốc, các ngươi nên có chút tự trọng, đừng dùng loại ngôn từ còn khó nghe hơn lợn kêu chó sủa như thế!"
Ba gã Nhật Bản lãng nhân nghe vậy sửng sốt, ánh mắt không tự chủ đều nhìn Vương Chí Đạo.
Thật không ngờ lại có một gã Nhật Bản lãng nhân hình như nhận ra Vương Chí Đạo, nhìn hắn một lúc, rồi mới dùng tiếng Trung Quốc ngọng nghịu nói: "Hóa ra là tên tiểu tử này, thế nào, lần trước giáo huấn ngươi chưa đủ hay sao? Còn muốn ăn đòn?"
Lời vừa nói ra, Vương Chí Đạo lập tức nhận ra gã Nhật Bản lãng nhân này chính là người Nhật Bản đã đem tiền thân Vương Nhị của mình đánh cho hôn mê mấy ngày, mà nghe Ô Tâm Lan nói, Nhật Bản lãng nhân này cũng bị Vương Nhị đánh gãy chân phải, không ngờ hắn lại đi được rồi.
Đấu võ mồm Vương Nhị không biết, nhưng Vương Chí Đạo tái sinh lại không kém bất cứ kẻ nào, lập tức khinh thường nói: "Ta tưởng là ai, hóa ra là phế vật nhà ngươi hả! Như thế nào, bị ta đánh gãy chân, vừa đi lại được lại bắt đầu kiêu ngạo hả? Ngươi có phải là muốn bị ta hoàn toàn phế đi chân của ngươi?"