Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mary Balogh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: More Than A Mistress
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1826 / 21
Cập nhật: 2018-05-19 20:08:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
hiều người quen của Mick Boden ghen tỵ với công việc của y. Có một sức mê hoặc khi là một thám tử lừng danh của Bow Street. Ảo tưởng thường thấy là hàng ngày y đuổi bắt những tên tội phạm liều lĩnh nhất London và nửa nước Anh, lôi chúng tới chỗ chánh án gần nhất để chịu hình phạt đích đáng cho những hành vi đê tiện. Họ thấy cuộc sống của y như một chuyến phiêu lưu bất tận, nguy hiểm, gay cấn - và thành công. Hầu hết thời gian việc của y là lặp đi lặp lại và khá buồn tẻ. Đôi lúc y tự hỏi tại sao mình không làm công nhân ở bến tàu hay người quét đường. Đợt này là một trong những lần như thế. Tiểu thư Sara Illingsworth, cô gái từ nhỏ cho đến lớn sống ở nông thôn và có lẽ chưa bao giờ biết mùi thành phố, lại khó tìm một cách bất ngờ. Ngót một tháng tìm kiếm mà dấu vết y phát hiện được về cô ta không hơn gì mấy ngày đầu.
Bá tước Durbury vẫn một mực khăng khăng cô ta ở London. Cô ta không còn nơi nào khác để đi, ông ta khẳng định, vì không có bạn bè hay họ hàng nào ngoài một người hàng xóm già hiện đang sống cùng chồng ở Somersetshire. Nhưng cô ta không ở đó. Điều gì đó mách bảo Mick rằng Bá tước nói đúng. Sara Illingsworth đang ở đâu đó trong thành phố. Nhưng cô ta không quay lại nhà phu nhân Webb, dù rằng Nam tước phu nhân hiện đã trở về. Cô ta không liên lạc với quản lý tài chính của người cha quá cố cũng như Bá tước hiện tại. Nếu cô ta tiêu xài phung phí, thì cô ta cũng không làm điều đó trong bất cứ cửa hàng thời thượng nào. Nếu cô ta tìm cách bán hoặc đem cầm bất kỳ món nữ trang ăn cắp nào, thì cô ta không đến những địa chỉ mà Mick biết - và y tự hào là mình biết tất cả các địa chỉ. Nếu cô ta cố tìm một chốn ăn ở tươm tất trong một khu đàng hoàng, thì cô ta không làm thế ở bất cứ ngôi nhà nào mà y và các cộng sự đã gõ cửa không biết mệt mỏi. Cô ta không tìm việc làm
những ngôi nhà y đã hỏi thăm - và y đã hỏi tất cả những ngôi nhà có khả năng trừ những dinh thự bề thế nhát khu Mayfair. Cô ta ắt sẽ không liều mạng đến mức tiếp cận một trong những ngôi nhà đó, y đã kết luận. Không một trung tâm giới thiệu việc làm nào có người nộp đơn dưới những cái tên mà Mick nghĩ cô ta có thể sử dụng. Không ai nhớ có một cô gái xinh đẹp tóc vàng, cao và mảnh dẻ. Thế nên một lần nữa y thấy mình chẳng có gì để báo cáo với Bá tước Durbury. Đó là sự tuột dốc, nó đủ để khiến một người đàn ông suy nghĩ nghiêm túc về chuyện đổi nghề. Nó cũng đủ để khơi dậy quyết tâm sắt đá của người đàn ông không để cho sự lẩn trốn của một cô gái cản trở bước tiến của mình.
"Cô ta không làm đầy tớ, thưa ngài ” y quả quyết với ngài Bá tước mặt mũi đã đỏ tía lên vì giận dữ, chắc là đang nghĩ đến cái hóa đơn nặng ký đã nợ Pulteney một tháng qua. “Cô ta sẽ không tìm công việc gia sư hay người bầu bạn của các quý bà quý cô - nó quá công khai. Cũng với lý do ấy cô ta sẽ không làm nhân viên bán hàng. Cô ta sẽ phải làm việc ở một nơi không bị ai trông thấy. Một cái xưởng nào đó. Một xưởng may hoặc xưởng làm mũ và trang phục phụ nữ chẳng hạn.” Nếu như cô ta đang làm việcBá tước chưa bao giờ nói với y chính xác cô gái đó đã lấy đi bao nhiêu tiền. Mick bắt đầu nghi ngờ rằng nó không nhiều nhặn gì. Dù sao cũng không đủ để cô ta sống xa hoa. Chắc chắn một phụ nữ trẻ và thiếu kinh nghiệm như thế đến giờ phút này ắt sẽ mắc sai lầm là tiêu xài nếu có một khoản tiền lớn.
“Thế thì anh còn chờ gì nữa?” Bá tước lạnh lùng hỏi. "Sao anh không đi tìm tất cả các cong xưởng ở London đi? Những thám tử Bow Street lừng danh chẳng lẽ lại để cho một đứa con gái qua mặt?” Giọng ông ta đầy mỉa mai. “Có phải tôi đang tìm một kẻ giết người?” Mick Boden hỏi. “Con trai ngài thế nào rồi, thưa ngài?”
“Con trai ta,” Bá tước cộc cằn, “đã ở ngưỡng cửa cái chết rồi. Anh đang tìm một kẻ giết người. Ta nghĩ anh nên tìm ra nó trước khi nó lặp lại tội ác.” Thế là Mick bắt đầu tìm kiếm lại từ đầu. London, tất nhiên, có quá nhiều công xưởng. Y chỉ ước sao mình biết chắc cái tên cô gái đang sử dụng. Và ước sao cô ta không tìm cách che giấu mái tóc vàng, hình như là đặc điểm nổi bật nhất của cô ta.
Đó là một tuần lễ dài lê thê. Buổi tối Jocelyn dành phần lớn thời gian uống rượu và chơi bài, còn ban ngày anh cố rèn luyện bằng cách bỏ nhiều giờ dùi mài kỷ năng đánh kiếm và tăng cường sức chịu đựng của cơ thể trên sàn đấm bốc ở Câu Lạc Bộ Quý Ông Jackson. Chân anh đã đáp ứng tốt việc luyện tập. Ferdinand đã nổi điên khi hay tin chuyện xảy ra với cỗ xe và quyết tâm lùng cho ra anh em nhà Forbes, chúng đã lặn mất tăm sau cuộc đua, để ném găng tay vào mặt từng tên. Ban đầu cậu ta không đồng ý rằng đấy là ân oán của anh trai mình. Xét cho cùng mạng sống của cậu đã bị đe dọa. Nhưng Jocelyn kiên quyết không cho.
Angeline thi ngất xiu khi biết tin về cáí trục xe gãy. Cô gọi ngay Heyward từ nghị viện về, và sau đó, để xoa dịu những dây thần kinh bị chấn động, cô đã đi mua một chiếc mũ bonnet mới. "Anh tự hỏi có trái cây nào còn sót lại trên các sạp hàng ở Covent Garden không, Angeline,” Jocelyn nhận xét, nhìn qua chiếc kính một mắt với vẻ đau lòng khi anh cưỡi ngựa đi qua Hyde Park và tinh cờ gặp em gái đang diện cái mũ trên một chiếc xe ngựa hở mui cùng với mẹ chồng. “Anh dám chắc chúng đều được dùng để trang trí cho cái vật quái dị trên em."
“Anh cứ khéo đùa,” cô nghiêng đầu làm dáng, “mặc kệ anh nói gì, Tresham. Anh phải hứa không được đua xe nữa. Cả anh và Fredie. Anh sẽ tự giết mình và thần kinh em sẽ không bao giờ hồi phục được. Nhưng anh Heyward bảo đó không phải là ngẫu nhiên. Em dám chắc là một gã nhà Forbes. Nếu anh không điều tra ra kẻ nào và bắt hắn giải thích, em sẽ lấy làm xấu hỗ khi xưng họ mình là Dudley.” "Hỉện giờ em đâu còn mang họ ấy,” anh dửng dưng nhắc trước khi ngã mũ chào Bá tước quả phụ Heyward và cưỡi ngựa đi tiếp. “Em đã mang họ chồng từ khi cưới mà, Angeline.”
Anh không nôn nóng lùng tìm nhà Forbes và trừng phạt chúng như em trai và em gáỉ. Thời điểm ấy sẽ đến. Chúng cũng như anh chắc chắn đều biết. Trong thời gian chờ đợi, cứ để chúng ở yên trong nơi ẩn náu, tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra khi cuối cùng chúng cũng phải đối mặt với anh. Cứ để cho chúng toát mồ hôi hột. Rất nhiều người hỏi về Jane Ingleby. Con địa chấn nhỏ cô tạo ra bằng giọng hát của mình ngoài sức tưởng tượng của anh. Anh bị hỏi han tới tấp rằng cô là ai, cô còn làm ở Dudley House không, cô có định hát ở nơi nào nữa không, giáo viên luyện thanh của cô là ai. Một tối ở White, Tử tước Kimble thậm chí còn hỏi thẳng cô có phải tình nhân của anh không – một câu hỏi khiến anh ta nhận lãnh ánh mắt lạnh nhạt qua chiếc kính một mắt của Công tước.
Đó là điểm kỳ lạ. Trước nay Jocelyn chưa từng giữ bí mật về nhân tình của mình. Trên thực tế anh còn thường tổ chức những bữa ăn và tiệc tùng ở ngôi nhà ấy mỗi khi anh muốn chúng bớt trang trọng. Nhân tình của anh cũng kiêm luôn vai bà chủ tiệc - một vị trí sẽ rất hợp với Jane. Nhưng anh không muốn bạn bè biết anh đang giữ cô. Không hiểu sao anh cảm thấy như thế là không công bằng với cô. Anh liền bảo họ rằng cô chỉ làm tạm ở chỗ anh và giờ đã đi rồi, anh không biết là đi đâu.
“Tiếc quá, Tresham,” Conan Brougham nhận xét. “Giọng ca ấy nên được đưa tới chỗ Raymore. Cô ấy có thể có một cuộc sống tươm tất với nó.” “Còn tôi sẽ đích thân đề nghị cô ấy về làm cho mình,Tresh ạ,” Kimble nói, “thân hình chứ không phải giọng hát. Nhưng tôi e mình đang xâm phạm lãnh địa của cậu. Nếu cậu nghe phong thanh chỗ ở của cô ấy, nhớ báo cho tôi một tiếng đấy."
Jocelyn, bất thường căm ghét người bạn thân nhất, bèn đổi sang chủ đề khác. Tối hôm ấy anh đi bộ một mình về nhà bất chấp mối nguy hiểm rình rập từ bọn cướp đường. Anh chưa bao giờ sợ chúng. Anh mang cây ba toong chắc khỏe và tay nắm chặt cán. Có lẽ những tên côn đồ từng nhìn thấy anh cũng đủ thông minh để ước lượng chính xác cơ hội thắng. Anh chưa bao giờ bị tấn công.
Nhắc đến Jane Ingleby khiến anh nóng ruột khôn tả. Năm ngày trôi qua dài như thể năm tuần. Ngay hai ngày sau Quincy đã đích thân đưa bản hợp đồng ngu ngốc ấy cho cô. Jocelyn ngạc nhiên là cô đã ký. Anh đã tưởng với tính cách ngang ngạnh của mình nhất định cô sẽ tranh cãi vài chi tiết nhỏ. Cô đã chính thức trở thành nhân tình của anh.
Cô nhân tình trinh trắng của anh. Mọi người quen không hiểu sẽ cười đến đâu nếu họ biết anh có một cô nhân tình từng đuổi Công tước ra khỏi chính ngôi nhà của mình, khăng khăng đòi một bản hợp đồng, và hoãn thời điểm quan hệ một tuần sau khi anh đã làm cho cô đồng ý. Đột nhiên anh cười lớn, dừng bước giữa con phỗ vắng im lìm. Jane xấu tính. Thậm chí trong lúc ‘lâm trận’ chắc chắn cô sẽ không đóng vai một trinh nữ nhút nhát co rúm lại.
Jane ngây thơ. khao khạo không hề nhận ra mình thông minh thế nào. Anh đã muốn cô từ một tuần trước. Anh khao khát cô từ năm ngày trước. Nhưng giờ anh bị thiêu đốt vì cô. Anh khó mà nghĩ sang chuyện khác. Jane với suối tóc vàng óng ả, và anh chẳng thể đợi để được quấn mình vào đó. Anh buộc phải chờ thêm hai ngày trurớc khi lời nhắn rốt cuộc cũng đến. Nó vô cùng vắn tắt và đi thẳng vào việc chính.
“Việc sửa nhà đã hoàn tất” cô viết. “Ngài có thể đến bất cứ lúc nào.” Những từ ngữ lạnh nhạt. không hề giống một tình nhân nhưng đủ khiến anh nóng rực người.
Jane bồn chồn đi đi lại lại. Cô đã gửi lời nhắn đến Dudley House ngay sau bữa điểm tâm, nhưng cô biết thường thì anh rời nhà từ sớm và đến nửa đêm mới về. Có thể qua ngày mai anh mới đọc nó. Có thể một hai ngày nữa anh mới đến đây. Nhưng cô đang đi qua đi lại. Và cố gắng không nhìn ra cửa sổ trước nhà mười phút một lần, nhưng vô hiệu.
Cô đang mặc chiếc váy mới bằng muslin màu xanh lá cây thanh nhã. Chiết eo cao, cổ áo đơn giản, hai ống tay áo ngắn và bồng. Một kiểu giản dị, nhưng được tạo dáng tinh tế để ôm sát và tôn lên đường cong phía trên eo đồng thời buông dài thành những nếp gấp mềm mại tới mắt cá chân. Nó rất đắt tiền. Đã quen với giá của người thợ may ở nông thôn, Jane đâm bị sốc. Nhưng cô không đuổi bà chủ cửa hàng và hai phụ tá đi. Công tước đã chọn và điều họ đến với chỉ dẫn chi tiết về số lượng và chất liệu những chiếc váy may cho cô. Cô tự chọn vải và kiểu may, từ màu nhẹ nhàng đến gam màu nóng, thiết kế đơn giản đến công phu, nhưng cô không tranh luận về số lượng hay giá cả, trừ váy đi đạo và váy để đi xe thì cô dứt khoát chỉ cần mỗi thứ một cái. Cô không định đi bộ hay đi xe ra ngoài trong thời gian trước mắt.
Anh sẽ không cho cô toàn quyền hành động trong việc sửa chữa ngôi nhà nếu không định quay lại, cô nghĩ khi nhìn qua cửa sổ một lần nữa vào đầu giờ chiều. Anh sẽ không gửi người thợ may hay bản hợp đồng đến. Anh còn gửi những hai lần, đầu tiên là hai bản để cô xem và ký, rồi sau đó là một bản để cô giữ, có chữ ký của anh - Tresham - phóng khoáng và rắn rỏi bên đưới chữ ký của cô. Ông Jacobs là người làm chứng cho chữ ký của cô, về phía anh là ngài Quincy. Nhưng cô không sao giũ bỏ được ý nghĩ rằng anh sẽ không quay lại. Một tuần lô dài vô tận. Chắc hăẳn giờ này anh ta quên cô rồi. Chắc chắn anh đã có một người khác.
Cô không hiểu nổi - cũng không buồn tìm hiểu - nổi lo lắng của mình. Nhưng tất cả lo lắng đột nhiên được thay bằng niềm vui vỡ òa khi Jane nhìn thấy bóng dáng quen thuộc sải bước dọc con phố về phía ngôi nhà. Cô nhận thấy anh bước không hề khập khiễng trước khi quay người vội vàng đi mở cửa phòng khách. Cô kịp ngăn mình không lao ra mở nốt cửa chính. Cô đứng yên tại chỗ, náo nức chờ tiếng gõ cửa của anh, và đợi Jacobs ra mở cửa.
Cô đã quên bờ vai anh rộng nhường nào, diện mạo anh u tối và đáng sợ ra sao, sự linh hoạt với một nguồn năng lượng bị dồn nén, nam tính như thế nào. Anh đang cau mày như thường lệ khi đưa mũ và găng tay cho quản gia. Một lúc sau anh mới nhìn sang cô. Rồi anh bước vào phòng khách và cuối cùng dán mắt vào cô. Cô nghĩ đôi mắt ấy không chỉ nhìn chiếc váy, gương mặt và mái tóc, mà còn soi vào mọi ngóc ngách bên trong. Đôi mắt ấy đốt lên trong cô tia lửa lạ kỳ, mãnh liệt chưa từng thấy.
Phải chăng đó là đôi mắt của người đàn ông sắp đòi hỏi nhân tình của mình? “Chà, Jane,” anh nói, “cuối cùng em cũng chơi đùa xong với ngôi nhà.”
Phải chăng cô đã mong đợi một nụ hôn lên tay? Lên môi? Hay những lời yêu đương ngọt ngào? “Có rất nhiều việc phải làm,” cô lạnh nhạt trả lời, “để biến ngôi nhà này thành một nơi ở chứ không phải nhà chứa”.
“Và em đã làm xong rồi chứ?” Anh bước vào giữa phòng và nhìn quanh, hai chân dang ra, tay chắp sau lưng. Dường như anh lấp đầy cả căn phòng. “Hmm,” anh nói. “Ra là em không kéo sập các bức tường?”
“Không,” cô đáp. “Tôi để nguyên. Tôi không phung phí một cách không cần thiết.” “Nếu là em thì em sẽ không thích nhìn gương mặt Quincy đâu,” anh độp lại. “Mấy ngày qua cậu ta xanh như tàu lá. Ta hiểu rằng các hóa đơn đã tới tấp bay đến.”
“Một phần là lỗi của ngài,” cô bảo anh. “Tôi không cần quá nhiều váy áo và phụ kiện. Nhưng bà thợ may ngài gửi tới bảo rằng ngài rất kiên quyết và bà ấy không dám trái lệnh ngài.” “Em thấy đấy, có những phụ nữ rất biết vị trí của mình. Họ biết tỏ ra phục tùng và ngoan ngoãn.”
“Và trong quá trình đó cũng biết cách moi được rất nhiều tiền,” cô bổ sung. “Ngài thấy là tôi giữ nguyên màu oải hương ở đây, dù tôi sẽ không chọn màu đỏ nếu được trang trí ngay từ đầu. Kết hợp màu xám và bạc thay vì màu hồng, rồi bỏ hết nhửng món đồ trang trí rườm rà ngớ ngẩn thì trông nó sẽ tinh tế và thanh lịch hơn. Tôi thích nó. Tôi có thể sống ở đây một cách thoải mái.” “Thật ư, Jane?” Anh quay đầu nhìn cô - lại bằng đôi mắt cháy bỏng ấy. “Và em có làm tốt như thế với phòng ngủ không? Hay ta sẽ nhìn thấy hai cái giường đơn bằng gỗ cứng cùng áo vải tóc[1] trải trên mỗi giường?”
[1] Áo của các thầy tu khổ hạnh, mặc để ăn năn sám hối. “Nếu ngài thấy màu đỏ là sự kích thích cần thiết ” cô cố lờ đi tiếng tim đập thình thịch và hy vọng nó không lộ ra trong giọng nói, “thì dám chắc ngài sẽ không thích những gì tôi đã làm. Nhưng tôi thích, và điều đó mới quan trọng. Tôi là người phải ngủ ở đấy hàng đêm.”
“Vậy là ta không được ngủ ở đấy hả?” Anh nhướng mày. Lại đỏ mặt nữa rồi. Jane không thể giẩu được dấu hiệu cảm xúc ấy. Cô có thể cảm thấy hai má mình nóng ran.
“Không,” cô nói. “Tôi đã đồng ý - trên giấy tờ - rằng ngài được tự đo đến và đi theo ý thích. Nhưng tôi chắc chắn ngài không định sống ở đây như tôi. Ngài chỉ đến đây khi ngài... ờ, khi ngài...” cô đã mất khả năng kiểm soát ngôn từ. “Muốn làm tình với em?” anh gợi ý.
“Vâng.” Cô gật đầu. “Đúng thế." “Và ta không được đến đây khi không có nhu cầu sao?” Anh mím môi và im lặng quan sát cô trong vài phút dài khó chịu. “Điều đó có nằm trong hợp đồng không? Rằng ta chỉ được đến đây vì tình dục, Jane? Không được đến uống trà? Hay tán gẫu? Hay có thể chỉ để ngủ?”
Như vậy sẽ giống một mối quan hệ tình cảm thực sự. Ý nghĩ đó quá cám dỗ. “Ngài có muốn xem phòng ngủ không?"
Anh quan sát cô thêm một lúc nữa trước khi mỉm cười - nụ cười thắp sáng đôi mắt, làm cong hai khóe miệng và khiến đầu gối Jane bủn rủn> “Để xem những đồ đạc mới? Hay để làm tình, hả Jane?”
Cô bối rối trước cách dùng từ sống sượng của anh. Nhưng cô nói khác đi thì ý nghĩa vẫn thế. “Tôi là nhân tình của ngài.”
“Phải, đúng thế.” Anh bước lại gần, hai tay vẫn chắp sau lưng. Anh nghiêng đầu xuống và nhìn sâu vào mắt cô. “Không có dấu hiệu tử vì đạo sắt đá. Vậy là em đã sẵn sàng nhập cuộc?”
“Vâng.” Cô cũng nghĩ mình sắp sửa nhục nhã khuỵu xuống dưới chân anh, nhưng chuyện đó không liên quan gì đến quyết tâm bị lung lay của cô, mà do hai đầu gối cô đang run rẩy. Anh thẳng người lên và chìa tay ra.
“Vậy ta đi thôi,” anh nói. Đồ đạc trong phòng vẫn y nguyên, chỉ thay đổi cách phối màu. Nhưng anh sẽ khó mà biết mình vẫn ở trong căn phòng cũ nếu có người bịt mắt, nhấc bổng anh lên và đặt anh vào đây. Tất cả đều mang màu xanh thẫm, kem và vàng. Bản thân những màu này đã thanh lịch.
Nếu có một thứ mà Jane Ingleby giàu có, thì đó là khiếu thấm mỹ, cộng thêm con mắt tinh nhạy với màu sắc và thiết kế. Một kỹ năng nữa học ở trại mồ côi? Hay ở nhà mục sư, ở một dinh thự miền quê, hay bất cứ chỗ quỷ quái nào cô đã lớn lên? Nhưng anh không vào đây để kiểm tra nội thất căn phòng.
“Thế nào?” Mắt cô sáng long lanh, hai má ửng hồng. “Ngài nghĩ sao?" “Điều ta nghĩ, Jane ” ánh mắt anh nheo lại trên người cô, “là cuối cùng cũng được thấy em xõa tóc. Tháo kẹp tóc ra.”
Nó không được búi chặt như thường lệ, mà gợn sóng và quấn thành một kiểu rất hợp với chiếc váy xinh xắn thanh nhã cô mặc. Nhưng anh muốn thấy nó xõa tung. Cô khéo léo tháo những chiếc kẹp và lắc lắc đầu.
À. Nó dài quá eo, đúng như cô đã nói. Một dòng suối vàng óng, sáng lấp lánh, gợn lăn tăn. Trước đó cô vốn đã đẹp. Ngay cả trong chiếc váy gớm guốc của người hầu và chiếc mũ xấu điên trông cô vẫn đẹp. Nhưng bây giờ... Không còn lời nào để diễn tả. Anh siết chặt hai tay sau lưng. Anh đã chờ đợi quá lâu nên lúc này không cần phải vội vã.
“Jocelyn.” Cô nghiêng đầu sang một bên và nhìn thẳng vào anh bằng đôi mắt xanh biếc. “Tôi không quen với chuyện này. Ngài sẽ phải chỉ dẫn.” Anh gật đầu, tự hỏi trước cơn sóng lớn - ồ, không thể gọi đó là dục vọng - vừa ập vào anh. Khao khát ư? Nỗi khao khát tận trong gan ruột, sâu thẳm tâm hồn ấy đôi khi thình lình đến và bị tống khứ ngay. Anh gắn nó với âm nhạc và hội họa. Nhưng lúc này, khi tên anh vừa được gọi, vô tình nó lại bị khuấy động lên.
“Jocelyn là cái tên được dùng trong gia đình ta qua nhiều thế hệ. Từ khi còn nằm trong bụng mẹ ta đã được đặt như thế. Cho đến giờ ta không thế nhớ có ai đã từng gọi tên mình nữa.” Mắt cô mở to. “Mẹ ngài? Cha ngài? Em trai và em gái ngài? Chắc chắn...”
“Không,” anh nhún vai cởi chiếc áo vét ôm sát người ra và tháo khuy áo gi lê. “Ta sinh ra đã là người thừa kế tước hiệu. Ta chào đời với tước hiệu bá tước, Jane ạ. Gia đình đều gọi ta là bá tước đến khi ta trở thành Công tước Tresham năm mười bảy tuổi. Quả thực em là người đầu tiên gọi ta bằng tên riêng.” Anh đã yêu cầu thế. Anh chưa từng làm vậy với những nhân tình khác. Họ gọi anh bằng tước hiệu, như tất cả mọi người. Anh nhớ lại cảm giác rúng động khi nghe tên mình trên môi Jane cách đây một tuần. Anh không ngờ nó lại... thân mật đến thế. Anh đã không nhận ra mình thèm sự thân mật ấy đến nhường nào. Chỉ cần thế thôi. Ai đó gọi tên anh.
Anh ném áo gi lê sang một bên và cởi nút thắt cà vạt. Cô đang nhìn anh, hai tay siết lại ngang hông, che giấu cảm xúc thật. “Jocelyn cô nhẹ nhàng nói. “Ai cũng nên biết cảm giác được gọi bằng tên ra sao. Đó là cái tên riêng khắc sâu vào tim. Ngài có muốn tôi cũng cởi váy áo không?”
“Chưa đến lúc.” Anh kéo áo sơ mi qua đầu và rút chân khỏi đôi giày ống Hessian, nhưng vẫn để nguyên quần chẽn. “Ngài rất đẹp,” cô làm anh ngạc nhiên khi lên tiếng, mắt chiếu vào thân hình anh. Không thể tin Jane lại có một nhận xét như thế! “Tôi cho rằng mình đã xúc phạm ngài khi dùng cái từ khác thường đó. Nó không đủ mạnh mẽ, tôi dám chắc thế. Nhưng ngài không điển trai. Không phải theo tiêu chuẩn thông thường. Những đường nét của ngài quá thô ráp và góc cạnh, da ngài quá sẫm. Ngài chỉ đẹp mà thôi.”
Một gái bao dày dạn kinh nghiệm cũng không thể khéo khuấy động anh như thế, ngay cả bằng những từ gợi tình xảo trá nhất. “Giờ thì em còn chừa cho ta lời nào để nói về em không?” anh hỏi, bước tới và cuối cùng cũng chạm vào cô. Anh khum lẩy gương mặt cô trong hai bàn tay, lùa tay vào mái tóc ấm và mượt của cô. “Em không xinh đẹp, Jane. Hẳn là em biết thế. vẻ xinh đẹp chỉ là phù du, sẽ biến đổi theo năm tháng. Em sẽ đẹp khi em ba mươi tuổi, năm mươi tuổi, tám mươi tuổi. Ở tuổi hai mươi em rực rỡ, hút hồn. Và em là của ta.” Anh cúi đàu áp đôi môi hé mở lên môi cô, nếm cô bằng lưỡi trước khi lùi lại khoảng vài phân.
“Vâng, Jocelyn.” Cô cắn răng vào bờ môi dưới mềm mại, ẩm ướt. “Từ bây giờ em là của ngài. Theo bản hợp đồng của chúng ta.” “Cái hợp đồng chết giẫm đó.” Anh khẽ cười. “Ta muốn em muốn ta, Jane. Hãy nói với ta rằng không chỉ vì tiền hay ngôi nhà hay bổn phận mà những tờ giấy xấu xa đó đã ép buộc em. Nói là em muốn ta đi. Ta - Jocelyn. Hoặc thành thực nói với ta rằng em không muốn và ta sẽ để em lại với ngôi nhà cùng tiền lương trong năm năm tới. Ta sẽ không ngủ với em trừ khi em muốn ta.”
Từ trước đến nay anh không quan tâm điều đó. Ngoài tính tự cao tự đại ra, anh biết mình không thuộc loại đàn ông làm những phụ nữ kiếm sống bằng nghề bán thân cảm thấy khó chịu. Và anh luôn coi việc làm cho họ thỏa mãn là vấn đề về lòng kiêu hãnh. Nhưng anh chưa bao giờ quan tâm phụ nữ muốn anh hay chỉ là cái mác quý tộc giàu sang phóng đãng với tiếng tăm nguy hiểm của anh. Thực ra, nếu có nghĩ đến, chắc anh sẽ quyết định rằng mình không muốn cho phụ nữ ở quá gần để họ nảy sinh lòng khao khát. Anh chưa bao giờ là Jocelyn đối với ai. Người trong gia đình. Những người phụ nữ. Kể cả bạn bè thân thiết. Nhưng giờ anh thà quay lưng bỏ đi ngay còn hơn để Jane nằm trên chiếc giường kia chỉ vì đó là nghĩa vụ. Anh hoang mang trước ý nghĩ đó.
“Em muốn ngài, Jocelyn cô thì thầm. Rõ ràng là cô nghiêm túc. Đôi mắt xanh của cô nhìn anh đăm đăm. Cô đang nói thật.
Và rồi cô nghiêng người tới, để toàn bộ cơ thể mình khẽ dựa vào anh. Cô áp môi vào chỗ hõm ỡ cổ anh. Một cử chỉ đầu hàng ngọt ngào. Càng ngọt ngào hơn vì nó dường như khác hắn vởi bản tính của Jane. Anh biết Jane đủ rõ để hiểu cô sẽ không bao giờ làm thế chỉ để anh nghĩ là cô đầu hàng.
Anh cảm thấy như được trao một món quà kỳ lạ. Anh cảm thấy một niềm ham muốn khác thường. Trước giờ anh chưa từng cảm thấy thế.
“Jane,” anh nói, áp mặt vào mái tóc óng ả của cô. “Jane, ta muốn ở bên trong cơ thể em. Trong em. Hãy để ta vào." “Vâng.” Cô ngửa đầu và nhìn vào mắt anh. “Vâng, Jocelyn. Nhưng ngài phải chỉ cho em cách nào. Em không chắc là mình biết.”
À, đúng là Jane. Cô nói bằng giọng bình tĩnh, thiết thực - mà anh chợt nhận ra đó là cái mặt nạ che giáu nỗi lo lắng. “Rất hân hạnh,” môi anh khóa lấy môi cô trong khi những ngón tay tháo hàng khuy nằm dọc sau lưng áo cô.
Tin Em Và Yêu Em Tin Em Và Yêu Em - Mary Balogh Tin Em Và Yêu Em