To acquire the habit of reading is to construct for yourself a refuge from almost all the miseries of life.

W. Somerset Maugham

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 129
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 614 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:50:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12 - Đại Mĩ Nữ Nhiệt Tình
a ngày sau, Bạch Lạc Nhân giữa trăm công nghìn việc dành chút thời gian đi xem mắt, có thể thấy rằng Bạch thủ trưởng rất coi trọng lần xem mắt này.
Cô gái đến quán cafe trước, chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài ngắm phong cảnh để làm dịu đi tâm trạng hồi hộp.
Một chiếc xe quân đội chầm chậm lướt qua tầm mắt, trái tim cô gái đập loạn nhịp, trước đó cô đã tìm hiểu qua về Bạch Lạc Nhân, người ngồi trong xe này sẽ không phải là.........
Người xuống đầu tiên là tài xế, cô gái vội vàng liếc ra, nhìn thấy một gương mặt cực kì phổ thông, trong lòng có chút thất vọng, có điều lại nghĩ đàn ông quá đẹp trai cũng không phải chuyện tốt, sức hút của một người thể hiện ở rất nhiều mặt, vẫn cứ là tìm hiểu một chút rồi hẵng nói. Cô gái lập tức dời ánh mắt trở lại.
Bạch Lạc Nhân đã đi vào quán cafe, dựa theo số chỗ ngồi mà cô gái cung cấp, trực tiếp đi đến.
"Xin chào, tôi là Bạch Lạc Nhân."
Cô gái ngẩng đầu lên, trong nháy mắt sững sờ tại chỗ.
Một vị quân nhân anh tuấn tiêu sái cứ thế hiện ra sờ sờ trước mắt cô như vậy, vóc dáng cao lớn uy vũ, vẻ bề ngoài không có gì để chê, khí thế ngang tàn, khóe môi hơi cong lên, lộ ra một nụ cười ôn nhu. Lại so với gương mặt phổ thông vừa nhìn thấy, càng nổi trội thêm ngoại hình và khí chất xuất chúng của Bạch Lạc Nhân.
Trong lòng cô gái mừng rỡ phát điên, thứ cảm giác này giống như là trúng sổ xố độc đắc.
"Xin chào, tôi là Địch Song." Cô đưa cánh tay ra.
Bạch Lạc Nhân lịch sự bắt tay, cảm giác được sự ướt át trong lòng bàn tay cô gái.
Hai người đơn giản là nói chuyện một lúc, ấn tượng của Bạch Lạc Nhân về Địch Song không tồi, tự nhiên phóng khoáng, lời nói có đầu có cuối, vừa nhìn liền biết là một cô gái có học thức. Ấn tượng của Địch Song về Bạch Lạc Nhân lại càng tốt, không chỉ đẹp trai, lại còn giỏi ăn nói, lời tuy không nhiều nhưng câu nào cũng tinh túy, giơ tay nhấc chân cũng đều mang đến cảm giác khí chất mê hoặc không thể kháng cự.
"Đây là lần đầu tiên em đi xem mắt." Địch Song cười nói, "Vốn dĩ luôn cảm thấy chuyện xem mắt không đáng tin, có điều hôm nay em đến coi như đúng rồi."
Nghe Địch Song thẳng thắn bày tỏ thiện cảm với mình, Bạch Lạc Nhân cũng không vòng vo, dự định sẽ nói tình hình cho Địch Song hiểu rõ.
"Tôi tạm thời có thể sẽ không dời khỏi quân đội, nếu như cô thật lòng muốn kết giao với tôi, thì phải chuẩn bị sẵn tâm lí sẽ bị lạnh nhạt."
Địch Song cười thầm gật gật đầu, cô sớm đã bị mê hoặc, lúc đó cái gì nghe cũng không vào tai.
Bạch Lạc Nhân lại nói: "Bình thường công việc của tôi rất bận, thậm chí vài tuần, vài tháng cô có thể không gặp được tôi."
Địch Song vẫn cười như cũ, "Không vấn đề, em có thể đợi."
Bạch Lạc Nhân tiếp tục oanh tạc: "Tôi thường xuyên có nhiệm vụ khẩn cấp, một khi chấp hành nhiệm vụ rất có khả năng xảy ra tình huống nguy hiểm đến tính mạng."
"Em không sợ, em có thể ở phía sau âm thầm ủng hộ anh."
Bạch Lạc Nhân đỡ trán, "Tôi cảm thấy chúng ta không hợp nhau lắm."
Địch Song lần này không cười nổi, "Tại sao?"
"Nói thật ra, cô có chút quá tốt rồi, tôi không nhẫn tâm để cô như vậy, cô nghĩ xem, nếu như có một ngày cô trở thành vợ tôi, mỗi ngày đều phải nhẫn nhục chịu khó ở nhà phục vụ tôi, tôi một chút ấm áp cũng không thể đem đến cho cô............"
"Em không tốt như anh nghĩ." Địch Song ngắt quãng câu nói của Bạch Lạc Nhân, "Trước khi gặp anh, em vẫn còn yêu thầm tổng giám đốc của mình."
(Thôi xong )))))))))) )
"Hả?" Bạch Lạc Nhân khẽ nhăn hai lông mày.
Địch Song vội vàng giải thích, "Không, em chính là muốn nói, thật ra điều kiện của em không tốt như anh nghĩ, em bên này cũng có rất nhiều bất tiện, anh không có tự do bản thân, em cũng không có tự do của bản thân, quân đội các anh không cho tùy ý ra ngoài, công ty em còn không cho phép yêu đương cơ."
"Lại có loại công ty như vậy?" Bạch Lạc Nhân ngạc nhiên, "Cô làm công việc gì?"
"Em là kế toán bộ phận tài vụ của một công ty khoa học công nghệ."
"Kế toán sao lại không cho yêu đương?"
Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của Địch Song khẽ mở ra, "Không phải là kế toán không được phép yêu đương, toàn bộ nhân viên đều không được phép, nếu như thật sự yêu thì phải thông qua sự phê chuẩn của cấp trên, đối tượng bắt buộc phải có móc nối với nghiệp vụ của công ty. Nếu như tùy ý tìm một người yêu đương, sẽ lập tức đuổi việc."
"Quy định công ty cô quá hà khắc rồi?" Bạch Lạc Nhân vẫn là lần đầu nghe thấy chế độ như vậy.
Địch Song gật gật đầu, "Thế nên tôi nói, hai chúng ta phù hợp với nhau, chúng ta đều có những điều kiện như thế."
Bạch Lạc Nhân nghiêm túc nói: " Yêu đương là chuyện nghiêm túc, dù thời gian ở bên nhau ngắn nhưng tình cảm vẫn phải rõ ràng minh bạch, xin lỗi, tôi không chấp nhận bạn gái vì mình mà từ bỏ sự nghiệp."
Địch Song mặt lộ vẻ gấp gáp, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên chợt sáng lên.
"Em có thể xin phép cấp trên của mình, bởi vì anh phù hợp điều kiện phê chuẩn, bên em là doanh nghiệp công nghiệp quân sự, anh lại là quân nhân, chắc chắn giúp đỡ cho sự phát triển công ty, tổng giám đốc chắc chắn đồng ý."
Bạch Lạc Nhân hơi hơi nheo mắt, nhỏ giọng hỏi: "Công ty cô tên là gì?"
Địch Song tự hào mà đọc ra toàn bộ tên: "Công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học công nghệ Bắc Kinh Hải Nhân."
Bạch Lạc Nhân, ".................."
Địch Song thấy vẻ mặt Bạch Lạc Nhân đột nhiên biến sắc, cho rằng cậu có thành kiến gì với công ty mình, vội vàng mở miệng giải thích: " Công ty em là kinh doanh chính quy, tuy tổng giám đốc chỉ tuyển nữ giới, nhưng công ty trước nay chưa từng làm điều gì sai luật."
Còn không bằng không giải thích.
Nhìn sắc mặt Bạch Lạc Nhân càng sấm xuống, lòng Địch Song có chút lạnh.
"Bạch Lạc Nhân, em nói câu không dễ nghe, điều kiện của anh tuy tốt nhưng không chắc tìm được người môn đăng hộ đối. Dù đem ra cho anh chọn cả cái thành phố Bắc Kinh này, hễ phù hợp với anh thì đều là làm ở công ty em. Giống như anh không chỉ có một người, có người điều kiện còn tốt hơn anh, họ còn muốn tìm vợ trẻ đẹp, lại có văn hóa, lại đảm đang mọi việc. Kết quả ra khỏi cổng công ty em, họ một người cũng tìm không thấy."
Nụ cười của Bạch Lạc Nhân rất phức tạp, "Nghe cô nói như vậy, tôi cảm thấy công ty cô giống như đang nuôi dưỡng nữ nhân cho các bậc quan chức đại gia?"
"Có thể nói như vậy!" Địch Song không chút nghi ngờ, " Nhưng công ty chúng tôi là dưỡng vợ chính, người được cưới hỏi đàng hoàng, chứ tuyệt đối không dưỡng loại tiểu tam!"
(Tiểu tam: bồ, vợ bé)
Bạch Lạc Nhân bị Địch Song chọc cười rồi.
Địch Song nhìn Bạch Lạc Nhân cười, tâm trạng lại tốt lên, lời nói cũng dịu dàng hơn nhiều.
"Thực ra em muốn nói với anh, anh không cùng với em, cũng phải cùng với cô gái khác ở công ty em thôi. Chúng em trừ việc ngoại hình không giống, những thứ khác cơ bản đều giống nhau, đã là món ăn của anh, sao không ăn luôn đĩa có sẵn?"
Bạch Lạc Nhân, "................"
Lần đầu gặp mặt, hai người nói chuyện rất vui vẻm vì Địch Song buổi chiều phải đi làm, nên chỉ đành tạm biệt sớm, Bạch Lạc Nhân bảo tài xế lái xe trở Địch Song về cổng công ty, Địch Song từ trong xe đi ra, mặt cười tươi như hoa.
Cảnh ấy đúng lúc bị Tiểu Đào nhìn thấy.
Vốn dĩ Tiểu Đào không thích quản việc của người khác, nhưng người này lại là Bạch Lạc Nhân. Cô ấn tượng quá sâu đậm với Bạch Lạc Nhân, đầu tiên là bị cậu mê hoặc ở khách sạn, sau đó đàm phán hợp đồng với cậu, ân tượng lớn nhất của Tiểu Đào về Bạch Lạc Nhân chính là lạnh, người này quá khó tiếp cận. Vì vậy khi cô nhìn thấy Bạch Lạc Nhân chủ động đưa Địch Song đến công ty, mới có loại kinh ngạc phi thường như vậy.
Vì thế cô bước nhanh hai bước, cùng với Địch Song vào thang máy.
"Người đàn ông vừa rồi là ai vậy?" Tiểu Đào hỏi.
Địch Song hai má ửng hồng, "Bạn trai tôi."
Lòng Tiểu Đào cũng không phải quá chua xót, tuy cô không có ý tứ gì với Bạch Lạc Nhân, nhưng lòng đố kị của phụ nữ rất mạnh. Tôi có chỗ nào kém cô? Dựa vào cái gì mà vị quân nhân đẹp trai như vậy lại ở cùng với cô?
Cho nên, tin tức này rất nhanh lan truyền khắp công ty.
Bởi quãng thời gian này rất bận, cộng thêm Nhã Tĩnh có việc, Cố Hải không có thời gian bận tâm cái khác, cũng không hề hỏi qua.
Kết quả Tiểu Đào nhìn thấy Địch Song vẫn yên ổn, trong lòng không kiềm chế được, lợi dụng cơ hội đi báo cáo công việc, nói với Cố Hải chuyện này.
"Cố tổng, ngài có nghe qua không, Tiểu Địch kế toán tài vụ công ty chúng ta đã yêu đương?"
Cố Hải mặt không cảm xúc gật đầu, "Đã nghe qua."
"Vậy ngài tại sao lại không quản? Cô ta coi thường quy chế điều lệ công ty, nếu không áp dụng một số hình phạt, chỉ sợ sau này không ai coi trọng quy định nữa."
Cố Hải liếc Tiểu Đào một cái, "Tôi bắt được chứng cứ xác thực, nhất định sẽ xử lí."
"Tôi chính mắt nhìn thấy rồi!!" Tiểu Đào buột miệng nói ra.
Cố Hải hừ lạnh một tiếng, "Mắt của cô được tính là chứng cứ sao?"
Tiểu Đào lúng túng không lên tiếng.
"Bầu không khí của công ty không chỉ dựa vào mắt mà duy trì, còn phải dựa vào miệng."
Một câu nói ngắn như vậy, đem sự can đảm của Tiểu Đào dọa cho không còn tí nào.
Sau khi Tiểu Đào đi, Cố Hải dựa vào ghế trong văn phòng, hai mắt hơi nheo lại, nhìn những hoa văn trên trần nhà, không biết tại sao lại nghĩ đến khóe miệng Bạch Lạc Nhân. Sau lần vội vàng gặp ở cổng công ty, rất nhiều ngày đã không có tin tức gì của cậu ấy.
Trong lòng lại tràn ra một cảm giác không an phận.
Cố Hải nhẹ nhàng ấn vào ngực, giống như một loại kí hiệu ngầm im lặng của bản thân tôi, cậu phải tiếp tục đập.
Tin đồn về việc của Địch Song lắng lại rất nhanh, đến hôm nay là thứ sáu, Bạch Lạc Nhân nhân cơ hội đi thăm Lưu Xung, liền lái xe đến công ty Cố Hải thăm bạn gái.
Đúng lúc đang tan tầm, Bạch Lạc Nhân tuyệt đối không cố ý, chỉ là cậu bận xong mọi chuyện liền đến đúng giờ này.
Địch Song lần này được xem như trước mắt bao nhiêu người lao vào trong lòng bạn trai.
Đặc biệt người này đã rất nhiều người từng tận mắt gặp qua, là người họ hết lòng cảm mến.
Trong thoáng chốc, cổng công ty náo động một trận.
Thượng Ẩn - Phần 2 Thượng Ẩn - Phần 2 - Sài Kê Đản