Nguyên tác: The Gold Hunter
Số lần đọc/download: 1368 / 28
Cập nhật: 2016-11-21 01:11:22 +0700
Chương 11: Tiếng Thét Trong Hẻm Núi
N
ếu Mukoki là người da trắng, ông hẳn đã phân tích ý nghĩa của những tiếng thét kỳ lạ đó. Nhưng vùng đất hoang dã và muôn loài dữ dội của nó đã hình thành nên thế giới của ông. Và thế giới của ông, cho tới đêm nay, chưa từng có một con người hay con vật nào có thể phát ra những âm thanh khủng khiếp mà ông đã nghe. Vì thế suốt một giờ ông vẫn nằm co nơi ông ngã xuống, vẫn còn run lên vì nỗi sợ hãi không tên, và cố gắng tìm một lý giải về điều đã xảy ra. Dần dần ông bình tĩnh lại. Suốt nhiều năm ông đã sống chung với người da trắng ở Bưu cục và lý trí lúc này đang đánh nhau với những mê tín của chủng tộc của ông.
Ông đã bị bắn. Ông đã nghe tiếng đạn xé gió trên đầu, và nghe nó đập mạnh vào thân cây phía sau ông. Có một người đã ẩn núp phía sau đống đá đó. Nhưng đó là loại người nào! Ông nhớ những tiếng kêu xung trận của tổ tiên trong bộ lạc mình, và của các bộ lạc thù địch, nhưng không có tiếng kêu nào giống như những tiếng kêu sau phát súng. Ông như vẫn còn nghe thấy nó, nó rung lên trong tai ông, và làm ớn lạnh cả người. Càng cố nghĩ ông càng thấy sợ một nỗi sợ không tên. Và rồi, như một con thú, ông lao xuống sườn núi, băng qua trũng đất, băng qua đồng cỏ. Và với nỗi sợ không tên ấy sát sau lưng, rượt theo ông với những khủng khiếp của nó, ông chạy theo con đường mà ông đã đi qua ban sáng, không ngưng nghỉ một giây phút nào cho tới khi ông về tới khu trại của Rod và Wabigoon.
Thông thường một người da đỏ che giấu những nỗi sợ hãi của mình, anh ta che giấu chúng như một người da trắng che giấu những tội lỗi. Nhưng đêm nay, trải nghiệm của Mukoki đã vượt xa khỏi tri thức của nòi giống ông, và ông kể lại những gì đã xảy ra, vẫn còn run rẩy, giật bắn người khi có một con thỏ trắng lớn phóng vụt qua gần đống lửa. Rod và Wabigoon lắng nghe ông với sự im lặng sửng sốt.
Wabi hỏi:
- Đó có thể là một tên cướp Woonga chăng?
Người lính già lắc đầu, đáp nhanh:
- Không phải! Bọn Woonga không thể kêu như thế!
Ông rời khỏi đống lửa, trùm lên người một tấm da thú, rồi bò vào trong túp lều mà Rod và Wabigoon đã dựng. Hai chàng trai lặng lẽ nhìn nhau.
Cuối cùng Wabi nói:
- Hẳn nhiên Mukoki đã có một cuộc mạo hiểm khác thường nhất. Chưa bao giờ tôi thấy ông ấy như vậy cả. Dễ đoán ra ý nghĩa của phát súng. Một số tên cướp Woonga vẫn còn ở vùng này, và một tên đã thấy Mukoki, rồi bắn ông. Nhưng tiếng thét! Cậu nghĩ sao?
Rod thì thào, nói khẽ vào tai bạn:
- Cậu có cho rằng chính trí tưởng tượng của Mukoki đêm nay đã làm ông hoảng sợ hay không?
Anh ngưng một lúc khi nhìn thấy vẻ bất đồng trong đôi mắt của Wabigoon, rồi nói tiếp:
- Tôi không có ý nói rằng ông bịa chuyện. Ông đang đứng trên đỉnh núi. Đột nhiên có ánh lửa, tiếng súng nổ, và một viên đạn vụt qua đầu. Và vào chính lúc ấy, hay một khoảnh khắc tiếp theo, chà, cậu có nhớ tiếng gào của con mèo rừng không!
- Cậu tin rằng đó là tiếng gào của một con mèo rừng, giật mình bởi phát súng và vừa chạy đi vừa gào lên?
- Phải.
- Không thể được. Khi nghe tiếng súng nổ, một con mèo rừng sẽ nằm im như chết rồi!
Chàng trai da trắng khăng khăng:
- Nhưng vẫn có những ngoại lệ chứ.
Wabigoon tuyên bố:
- Không, trong trường hợp của loài mèo rừng. Không có con vật nào lại kêu như thế. Mukoki không biết sợ như một con sư tử. Tiếng gào của một con mèo rừng chỉ làm máu ông tràn ngập niềm vui kích động thay vì sự sợ hãi. Dù những tiếng kêu đó là gì, chúng đã làm máu Mukoki biến thành nước. Chúng biến ông thành một kẻ hèn nhát, và ông chạy, chạy, cậu thấy không! Cho tới khi ông về tới đây! Có giống Mukoki không? Tôi cho cậu biết cậu những tiếng thét đó...
- Sao?
Wabigoon lặng lẽ kết thúc, đứng lên:
- Là một cái gì rất khác thường. Có lẽ sáng mai chúng ta sẽ phát hiện nhiều hơn. Còn bây giờ, tôi tin rằng tốt hơn chúng ta nên tổ chức canh gác trại. Tôi đi ngủ ngay, và một lúc sau cậu có thể đánh thức tôi.
Lời nói và thái độ lạ lùng của Wabigoon làm Rod thấy xìu xuống, bất kể những lý luận vài giây trước đây của anh, và ngay khi anh thấy mình đang ngồi một mình bên đống lửa, anh bắt đầu bị ám ảnh bởi sự linh cảm về một nguy cơ đang rình rập. Anh ngồi rất yên trong một lúc, cố nhướng mắt xuyên qua những bóng tối bên ngoài ngọn lửa và lắng nghe những tiếng động của rừng đêm. Khi đang cảnh giác quan sát và lắng nghe, tâm trí anh không ngừng hoạt động, trải hết hình ảnh này sang hình ảnh khác khả dĩ về nguy cơ đó, cuối cùng, anh rời khỏi đống lửa và giấu mình vào bóng tối của lùm cây. Từ đây, anh có thể nhìn thấy túp lều, và an toàn trước một phát súng lén lút có thể bắn ra từ bóng tối.
Đêm dần trôi với sự chậm chạp kinh khủng, và anh mừng rỡ khi, sau nửa đêm, Wabigoon ra để thay ca gác. Vào rạng sáng anh lại được Wabigoon đánh thức. Mukoki đã thức và chuẩn bị túi hành lý. Rõ ràng ông đã lấy lại tinh thần, nhưng cả Rod lẫn Wabigoon có thể thấy rằng nỗi sợ của đêm trước vẫn còn ám ảnh ông. Sáng hôm đó ông không dẫn đầu mà đi sau hai chàng trai trẻ, ngừng lại nghỉ khi họ hạ chiếc thuyền xuống, đôi mắt không ngừng quan sát cánh đồng và những đỉnh núi xa. Một lần khi Mukoki trèo lên một tảng đá để quan sát xung quanh, Wabi thầm thì:
- Tôi bảo với cậu điều này thật lạ, Rod, thật sự lạ lùng!
Một giờ sau, người chiến binh già dừng lại và ném túi hành lý xuống. Ba người đã tới gần trong phạm vi một phần tư dặm tính từ trũng đất trên núi.
Ông nói:
- Để chiếc thuyền lại đây. Đi như cáo tới khu trại cũ.
Lúc này ông lên dẫn đầu. Theo sát sau lưng là hai chàng trai. Khóa an toàn khẩu súng của Mikoki đã được mở, và theo gương ông, Rod và Wabigoon cầm súng trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Khi họ tới đỉnh của ngọn núi, sự hồi hộp của hai chàng trai gần như đến tột cùng. Những hành động của Mukoki không chỉ làm họ kinh ngạc, mà còn làm máu họ đông cứng theo nỗi sợ hãi lạ lùng của ông. Wabigoon đã nhiều lần trông thấy người đồng đội già trong những phút hiểm nghèo đầy nguy cơ chết chóc, nhưng chưa bao giờ, ngay cả khi bọn Woonga rượt theo họ, anh cũng chưa thấy ông thật nghiêm trọng trong từng hành động như lúc này. Cứ mỗi bước chân Mukoki dừng lại, lắng nghe và quan sát. Không một cành cây nhỏ nào bị gẫy dưới gót giày của ông, chuyển động của con chim nhỏ nhất, sự run rẩy của một bụi cây, tiếng chạy sột soạt của một con thỏ cũng làm ông dừng lại, bất động, súng thủ trên vai. Chẳng bao lâu trái tim của cả Rod và Wabigoon cũng phủ đầy bởi cùng nỗi sợ. Nỗi sợ kinh hoàng nào đã phủ xuống linh hồn Mukoki? Có điều gì ông đã nhìn thấy mà không kể lại cho họ nghe không? Ông có nghĩ tới một cái gì mà ông không thể tiết lộ ra chăng?
Từng bước một, họ lên tới đỉnh của ngọn núi. Mukoki vươn thẳng người, và đứng yên. Không có dấu hiệu của một sinh vật nào quanh họ. Ở phía dưới vùng đất trũng là chiếc hồ nhỏ, lấp lánh dưới nắng trưa. Họ có thể nhận ra những tàn tích của căn lều bị cháy mà họ từng trải qua mùa săn trong đó, gần bên là cái túi mà Mukoki đã đánh rơi đêm qua. Không có ai chạm tới nó. Gương mặt Wabi giãn ra. Rod thở một cách thoải mái hơn, cười nhỏ. Có gì phải sợ đâu? Anh nhìn Mukoki dò hỏi.
Người lính già nói, để trả lời cái nhìn của Rod:
- Đống đá đó, cái cây đó, tiếng thét xuất hiện ở đó!
Ông chỉ xuống cánh đồng bên dưới.
Wabi đã đi tới thân cây.
- Đến xem này, Rod! Một phát suýt chết!
Anh chỉ một lỗ nhỏ mới toanh trên bề mặt trơn láng của thân cây khi hai người kia tới gần.
- Đứng đó, Mukoki, quay lưng lại thân cây, như lúc ông nghe súng nổ. Chà, viên đạn này suýt vào đầu ông, chỉ cách vài phân! Chẳng lạ gì nó làm cho ông nghĩ tiếng gào của một con mèo rừng là một cái gì khác!
Mukoki nói, mặt tối sầm:
- Không phải mèo rừng!
Wabigon cười:
- Xấu hổ quá, Muky. Đừng nổi giận. Tôi không lặp lại nữa đâu nếu nó làm ông điên lên.
Rodrút con dao săn ra và chỉa mũi dao vào lỗ đạn. Anh nói:
- Tôi chạm vào viên đạn. Nó chỉ cách vài phân.
Wabigoon đến gần Rod:
- Lạ vậy. Lẽ ra ít nhất nó phải xuyên vào đến nửa thân cây! Chà, Muky? Tôi không tin rằng nó có thể làm bị thương...
Anh ngưng lời. Rod đã quay lại với một tiếng kêu kích động. Anh giơ con dao ra, chỉa mũi dao lên, và chỉ ngón trỏ vào đó. Đôi mắt Wabi đáp xuống mũi dao. Mukoki nhìn trừng trừng. Trong khoảnh khắc, cả ba đứng lặng trong nỗi kinh ngạc không nói nên lời. Dính vào đầu mũi dao là một miếng vẫy màu vàng nhỏ xíu, lấp lánh chói lên dưới ánh nắng khi Rod chậm rãi xoay cán dao.
- Một viên đạn vàng khác!
Những từ này rơi khỏi đôi môi của Wabi rất chậm, và trầm đến mức gần như là một tiếng thì thào. Mukoki dường như nín thở. Mắt Rod bắt gặp ánh mắt của người chiến binh già.
- Có nghĩa là gì?
Wabi đã rút dao ra và đang khoét vào thân cây. Một vài nhát sâu và viên đạn được moi ra.
- Có nghĩa là gì?
Chàng trai da trắng lặp lại câu hỏi. Với Mukoki.
Mukoki đáp:
- Người bắn gấu chưa chết. Cùng khẩu súng, cùng loại vàng, cùng...
- Cùng gì?
Mắt Mukoki chợt ánh lên một tia sáng lạ kỳ trong giây lát, ông quay ra và chỉ vào dải đồng cỏ hẹp nằm giữa họ và hẻm núi bí mật mà họ đang tìm đến trong chuyến săn vàng. Ông nói ngắn gọn:
- Tiếng thét đến đó!
Wabi nói:
- Tới hẻm núi!
Rod lặp lại:
- Tới hẻm núi!
Bị thôi thúc với cùng một ý nghĩ, ba nhà mạo hiểm đi về hướng những đống đá mà từ đó đã phát ra tiếng súng. Chắc chắn họ phải phát hiện ra một dấu hiệu nào đó tại chỗ, hoặc dưới cánh đồng cỏ, nơi lớp tuyết tan chảy đang làm mềm mặt đất. Mikoki dẫn đầu cuộc tìm kiếm. Từng bước một, họ kiểm tra khoảnh diện tích nơi con người bí ẩn có thể đứng khi bắn viên đạn vàng sát bên trên đầu của Mukoki.
Nhưng hắn không để lại dấu vết nào cả. Tiếp tục tìm kiếm, cả ba đi dần xuống núi. Khi họ đi được gần một phần ba quãng đường tới cánh đồng cỏ thì Wabi, đang đi giữa Mukoki và Rod, gọi to lên báo hiệu anh đã khám phá ra điều gì đó. Mukoki đã tới sát anh trước khi Rod tới nơi, cả hai đang nhìn chằm chằm vào một cái gì đó đang phất phơ trong lùm cây.
- Lông mèo rừng!
Rod la lên.
- Một con mèo rừng đã chạy qua chỗ này!
Anh không giấu được vẻ thắng lợi trong giọng hét của mình. Đêm qua anh đã suy diễn đúng, tiếng gào làm Mukoki sợ hãi là của một con mèo rừng!
- Phải, một con mèo rừng đã qua đây, một con mèo cao một thước hai.
Wabigoon lặng lẽ nói, và giọng nói của anh bảo đảm với Rod anh vẫn còn phải học hỏi nhiều bài học về sự sống trong vùng hoang dã.
- Mèo rừng không cao đến thế được Rod!
- Vậy đó là...
Rod sợ phải nói tiếp.
- Áo khoác da mèo. Chính là như vậy. Ai đó đã bắn Mukoki đêm qua mặc áo da mèo. Bây giờ cậu có thể nói điều này có nghĩa là gì chứ?
Không chờ lời đáp, Wabigoon tiếp tục tìm kiếm. Nhưng sườn núi không còn đưa ra chứng cứ nào khác. Họ không tìm thấy một dấu chân nào trên đồng cỏ. Người bí ẩn đã bắn viên đạn vàng phải nhảy từ đỉnh núi ra khoảng không mới có thể không để lại dấu vết nào sau lưng. Sau một giờ, Rod và các bạn quay trở lại chỗ chiếc thuyền, mang hành lý tới chỗ đất trũng và chuẩn bị bữa ăn. Sự hồi hộp và sợ hãi của họ, đặc biệt là nỗi sợ của Mukoki, đã mất đi phần lớn. Nhưng đồng thời họ cũng hoang mang một cách vô vọng hơn hẳn. Vẫn có nguy cơ trước mặt, mối đe dọa của viên đạn vàng là có thật, cả ba đều đồng ý, nhưng ánh nắng và một nguyên do khá hơn đã xua tan những nỗi khủng khiếp đầy mê tín của đêm trước và họ bắt đầu đối diện với hoàn cảnh mới bằng lòng tự tin vốn có.
Wabi nói, sau khi họ ăn xong:
- Không thể để việc này trì hoãn chúng ta. Trước khi trời tối chúng ta phải tới khu trại cũ ở đỉnh hẻm núi, nơi chúng ta đã nhốt bọn Woonga mùa đông trước. Càng cách xa con đường của viên đạn vàng, càng tốt cho chúng ta!
Mukoki so vai. Ông lẩm bẩm:
- Đạn vàng sẽ đi theo, tôi đoán thế. Tiếng thét đi tới đó – tới hẻm núi!
- Tôi không tin rằng cái gã đó, dù hắn là ai, cứ đi theo con đường của chúng ta.
Wabi tiếp tục, ném cho Rod một cái nhìn ẩn ý. Một lúc sau anh tìm được cơ hội để nói nhỏ:
- Chúng ta phải quét cái tiếng thét đó ra khỏi đầu Mukoki, Rod, không thì sẽ không bao giờ chúng ta tìm thấy vàng!
Khi Mukoki đã đi khỏi để chuẩn bị hành lý của ông, chàng trai da đỏ nói với người bạn.
- Muky không sợ đạn, dù là đạn vàng hay đạn chì. Ông ấy không sợ bất kỳ thứ gì trên mặt đất. Nhưng tiếng thét ấy ám ảnh ông. Ông cố không để chúng ta biết, nhưng nó vẫn còn ám ảnh ông ấy như cũ. Cậu có biết ông ấy đang nghĩ gì không? Không hả? Còn tôi thì biết! Ông ấy rất mê tín, như mọi người trong dòng giống, và hai viên đạn vàng, những tiếng thét khủng khiếp, và sự kiện chúng ta không tìm được dấu vết gì trên đồng cỏ, tất cả đã đưa ông đến một kết luận, rằng kẻ lạ đã bắn vào ông là...
Wabigoon ngừng lại, lau mặt, và Rod dễ nhận ra rằng anh đang kềm chế một sự kích động nào đó.
- Ông ấy nghĩ đó là gì?
Chàng trai da đỏ nói tiếp:
- Tôi không chắc. Nhưng nghe này! Đây là một truyền thuyết trong bộ lạc của Mukoki, nói rằng cách đây nhiều thế hệ, đã xuất hiện một chiến binh khủng khiếp do Thần linh Vĩ đại cử xuống để bắt họ làm vật hiến tế, một vật hiến tế bằng chính sự sống, vì một lỗi lầm lớn mà người trong bộ lạc đã thực hiện khi trước. Và chiến binh này, dù vô hình, có một tiếng thét làm núi non rung chuyển và sông ngòi ngưng chảy vì sợ hãi, và những mũi tên bắn ra từ cái cung lớn của ông ta làm bằng vàng! Cậu có hiểu chưa? Đêm qua tôi nghe Mukoki nói mớ về nó trong giấc ngủ. Hoặc là chúng ta phải nghe được tiếng thét đó, và tìm hiểu thêm về nó, hoặc là nhanh chóng đi tới một nơi không còn nghe thấy lại nó. Những viên đạn vàng, những tiếng thét và những mê tín của Mukoki sẽ còn tồi tệ hơn bọn Woonga nếu chúng ta không cẩn thận!
Rod nói với vẻ ngạc nhiên:
- Nhưng toàn bộ sự việc đơn giản như ban ngày! Một người đàn ông bắn con gấu, và cũng người đó bắn Mukoki, và hắn bắn bằng đạn vàng. Chắc chắn...
Wabi cắt ngang:
- Người đó không có nghĩa lý gì cả. Cái quan trọng là tiếng thét. Kìa, Mukoki đã thu xếp xong hành lý. Chúng ta hãy lên đường tới hẻm núi ngay!
Lần này hai chàng trai phải vác nặng hơn thường lệ, vì trong thuyền họ chứa thêm một hai gánh đồ đo Mukoki vác lúc trước, hậu quả là tiến trình đi tới hẻm núi bị chậm lại hơn nhiều khi băng qua cánh đồng. Trời đã xế chiều khi họ tới khe núi dẫn tới hẻm núi, và khi họ cẩn thận xuống núi, Rod nghĩ về cuộc săn đuổi kinh hoàng của bọn Woonga, và việc họ đã phát hiện ra cái khe này vừa kịp lúc để Wabi, anh và Mukoki, cả ba đều bị trọng thương, thoát chết. Với cảm giác gần như kinh sợ, ba nhà mạo hiểm tiến ngày càng sâu vào bóng tối sâu thẳm của khe sâu phủ đầy bí ẩn giữa hai ngọn núi, và khi họ đi tới đáy vực, họ đặt hành lý xuống một cách lặng lẽ, ngước mắt nhìn lên những bức tường đá đen, tim họ đập nhanh hơn với sự kích động.
Từ đây, ở khe núi này, bắt đầu con đường lãng mạn được vạch ra bởi những người đã chết từ lâu, con đường dẫn tới kho vàng.
Khi cả ba ngồi im lặng, bóng tối trong hẻm núi dầy hơn. Mặt trời đã khuất sau những cánh rừng hướng tây nam, và xuyên qua kẻ núi hẹp giữa những bức tường núi đá chỉ còn rơi lại một ánh sáng nhòa nhạt của chiều tàn, tan loãng dần vào những bóng đen. Trong vài phút, bước chuyển tiếp nhanh giữa ngày và đêm như xiết chặt ba nhà mạo hiểm trong vòng tay của nó. Sự quạnh vắng lẻ loi của hẻm núi giữ đuợc gì cho họ? Nó dẫn họ tới đâu? Trong đầu Rod hiện lên hình ảnh của con cáo trắng và ý nghĩ về giấc mơ của anh, khi anh khám phá ra những bí mật của thế giới kỳ lạ, không ánh sáng mặt trời bị khép lại giữa những bức tường đá này. Một lần nữa anh nhìn thấy những bộ xương nhảy múa, nghe tiếng lách cách của những khúc xương, và ngắm nhìn cuộc chiến đấu trong mơ đã đưa anh tới tấm bản đồ bằng vỏ cây bạch dương. Đôi mắt của Wabigoon long lanh trong bóng tối cô đặc, nghĩ về cuộc tẩu thoát khỏi bọn cướp của họ, và Mukoki...
Chàng trai da trắng hơi xoay người nhìn người chiến binh. Mukoki ngồi bất động như một pho tượng cách anh một cánh tay. Đầu ngẩng thẳng, hai cánh tay khoanh lại, đôi mắt ông long lanh một cách lạ lùng, nhìn đăm đăm vào bóng tối giữa những bức tường đá. Rod rùng mình, anh biết, biết mà không cần hỏi, rằng Mukoki đang nghĩ về tiếng thét!
Và chính vào lúc đó, nổi lên trên những khối đen hỗn độn phía trước, xuất hiện một âm thanh, trầm và kỳ lạ, như tiếng rên rỉ của một cơn gió đông xuyên qua đỉnh những cây thông, lớn dần, tới gần dần, cho tới khi nó kết thúc bằng một tiếng rít – một tiếng rít dội lại và dội lại mãi giữa những vách đá, tắt dần ở phía xa trong một thứ tiếng gần như là tiếng khóc làm máu của ba người đang ngồi đây đông cứng lại!