Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:21 +0700
Chương 12
"K
ẹo mềm!" Benny chép môi cậu ta. "Tôi yêu kẹo mềm!"
Daphne Nói Xin chào
Kevin trông như thể cô đã đấm anh vậy. "Làm thế nào cô biết? Không một ai biết điều đó cả!"
"Tôi đoán."
"Tôi không tin cô. Bà ấy đã nói với cô! Chết tiệt bà ta!"
"Cô ấy không nói điều gì cả, nhưng tôi chỉ thấy một người có đôi mắt xanh lá giống đúc như thế, đó chính là anh.”
"Cô biết điều đó khi chỉ cần nhìn vào mắt bà ta.”
"Và một vài thứ khác." Molly đã chứng kiến khao khát trên khuôn mặt của Lilly khi cô ấy nhìn chằm chằm vào Kevin quá mãnh liệt đối với một người dì. Và đó là manh mối Lilly đã đưa cho cô.
"Cô ấy nói với tôi cô đã trẻ như thế nào khi rời khỏi nhà, và cô ấy cũng nói rằng cô đã vướng vào những rắc rối. Tôi biết cha mẹ của anh lúc đó đã lớn tuổi, nó chỉ là một linh cảm."
"Một linh cảm tốt chết tiệt."
"Tôi là một nhà văn, ít nhất đó là điều tôi có thể sử dụng. Chúng tôi thường có xu hướng trực giác khá tốt."
Anh ném chiếc búa xuống. "Tôi phải ra khỏi đây."
Và cô đã đi với anh. Anh đã không bỏ rơi cô đêm qua, và cô cũng sẽ không từ bỏ anh bây giờ. "Hãy đi leo núi nào", cô buột miệng nói ra.
Anh dừng lại và nhìn chằm chằm vào cô. "Cô muốn đi leo núi?"
Không, tôi không muốn đi leo núi! Anh nghĩ tôi là đồ ngốc chắc? "Tại sao không?"
Anh nhìn chằm chằm vào cô ấy một lúc lâu. "Được rồi, theo ý cô."
Đó chính xác những gì cô sợ, nhưng đã quá muộn để quay trở lại bây giờ. Nếu cô cố gắng, có lẽ anh sẽ chỉ gọi cô là "cô thỏ" một lần nữa thôi. Đó là những gì mà những đứa trẻ mẫu giáo đã gọi cô khi cô đọc cho chúng nghe câu chuyện của cô, nhưng, từ anh, âm thanh đó không giống như là vô tội.
Một giờ rưỡi sau, cô nằm trên một tảng đá bằng phẳng gần rìa dốc cố gắng để bắt kịp hơi thở của mình. Khi nhiệt từ tảng đá thấm qua quần áo ướt của cô, cô quyết định leo núi không phải là một điều tồi tệ nhất. Cô là một người leo núi giỏi, và nó thậm chí phần nào rất thú vị. Phần tồi tệ nhất là lôi cơ thể của cô quay trở về con đường đó và cô không thể bắt đầu cuộc đua một lần nữa.
Cô nghe thấy anh đang đến, nhưng không giống như cô, anh đã không thở một cách khó khăn. Cô nhắm mắt mình lại. Bởi vì nếu cô mở, cô sẽ thấy những gì cô đã được biết, rằng anh đang hoàn toàn trần trụi cho đến chiếc quần lót ống rộng màu xanh nước biển trước khi anh nhảy xuống nước. Thật là đau đớn để nhìn vào anh, tất cả những gợn sóng, những nơi phẳng lì, và những cơ bắp trơn mượt. Cô sợ hãi hay hy vọng? Có thể chiếc quần ống rộng đó sẽ rơi ra trong khi nhảy xuống, nhưng anh bằng cách nào đó đã giữ lại được nó.
Cô kìm lại sự tưởng tượng của mình, đó chính xác là điều tưởng tượng đã khiến cô gặp rắc rối khủng khiếp đến như vậy. Và có lẽ đã đến lúc cô nhắc nhở mình rằng Kevin không chính xác là người tình đáng nhớ nhất. Trên thực tế, anh đã bị động.
Điều đó không công bằng. Anh đã làm điều đó dưới gấp đôi sự bất lợi. Anh đang ngủ say, và anh đã không quyến rũ cô.
Một số điều đã không thay đổi. Mặc dù anh dường như đã hành động không còn sự khinh miệt với cô, nhưng anh cũng không gửi bất kỳ tín hiệu nào cho rằng anh thấy hấp dẫn tình dục không thể cưỡng lại hoặc thậm chí là sự lôi cuốn nhỏ nhất đối với cô.
Thực tế rằng cô đã nghĩ về tình dục với sự khó chịu nhưng mặt khác cũng khuyến khích nó. Bông hoa nghệ tây đầu tiên dường như đã xuất hiện trong mùa đông tăm tối của tâm hồn cô.
Anh nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô và duỗi thẳng lưng anh. Cô ngửi thấy hơi nóng, mùi ẩm ướt, và mùi đàn ông nguy hiểm.
"Không nhào lộn thêm nữa, Molly. Tôi nghiêm túc đó. Cô quá gần với những tảng đá."
"Tôi chỉ làm một lần, và tôi biết chính xác rìa dốc ở đâu."
"Cô nghe tôi nói chứ."
"Hừ, anh nói giống như Dan vậy."
"Tôi thậm chí không thể nghĩ về những gì anh ấy sẽ làm nếu anh ấy nhìn thấy cô làm điều đó." Họ cùng nằm đó im lặng trong một thời gian thân mật đáng ngạc nhiên. Mỗi cơ bắp của cô cảm thấy đau nhức nhưng thoải mái.
Daphn nằm đó phơi nắng bản thân trên một tảng đá khi Benny chạy nhanh đến. Cậu đang khóc. "Có chuyện gì vậy, Benny?"
"Không có gì. Đi đi!"
Đôi mắt cô bật mở. Đã được gần bốn tháng kể từ khi Daphne và Benny đã có một cuộc trò chuyện tưởng tượng trong đầu cô. Có lẽ chỉ là một may mắn. Cô lăn về phía Kevin. Mặc dù cô không muốn làm hỏng khoảng thời gian tốt đẹp họ có, anh cần sự giúp đỡ để chấp nhận Lilly cũng giống như cô cần sự giúp đỡ để chấp nhận sự mất mát Sarah. Đôi mắt của anh đang nhắm lại. Cô nhận ra rằng lông mi của anh đậm hơn so với tóc của anh, mái tóc đã khô trở lại ở thái dương. Cô để cằm trên tay. "Có phải anh đã luôn biết rằng Lilly là mẹ đẻ của anh?"
Anh không mở mắt. "Cha mẹ tôi nói với tôi khi tôi lên sáu."
"Họ đã làm đúng khi không cố giữ bí mật." Cô chờ đợi, nhưng anh đã không thêm bất cứ điều gì. "Cô ấy phải rất trẻ. Nhìn cô ấy bây giờ giống mới bốn mươi tuổi"
"Bà ấy đã năm mươi."
"Wow". "Bà ấy là một típ người Hollywood, cả tấn phẫu thuật thẩm mỹ."
"Anh có được gặp bà nhiều khi anh còn nhỏ không?"
"Trên truyền hình"
"Nhưng không gặp trực tiếp à?" Một chim gõ kiến đang gõ gõ không xa, và một con chim ưng bay liệng trên mặt hồ. Cô nhìn sự nhấp nhô lên xuống của ngực anh.
"Bà ấy xuất hiện một lần khi tôi mười sáu tuổi. Đó đúng là khoảng thời gian buồn tẻ ở Thị trấn Tinsel." Anh mở mắt ra và ngồi dậy. Molly trông đợi anh đứng dậy và bỏ đi, nhưng anh nhìn ra hồ. "Theo như tôi biết, tôi có một người mẹ, Maida Tucker. Tôi không biết trò chơi nào mà nữ hoàng Bimbo kia nghĩ rằng bà ấy đang chơi khi đến đây, nhưng tôi không chơi với bà ấy."
Cái từ "Bimbo" khuấy động những ký ức xưa cũ bên trong Molly. Đó là từ được sử dụng khi mọi người nghĩ về Phoebe. Molly nhớ những gì mà chị gái cô đã nói với cô vài năm trước. Đôi khi chị nghĩ "Bimbo" là một từ mà người đàn ông đặt ra để họ có thể cảm thấy giỏi hơn phụ nữ, những người sống sót tốt hơn hơn họ.
"Có thể điều tốt nhất là đi nói chuyện với bà ấy," Molly nói. "Sau đó anh có thể biết bà ấy muốn gì."
"Tôi không quan tâm." Anh đứng dậy, chộp lấy chiếc quần jeans, và xỏ chân vào. "Thật là một tuần đánh kinh tởm."
Có thể đối với anh, nhưng không phải với cô. Đây là tuần hóa ra là tốt nhất của cô trong nhiều tháng.
Anh đã đẩy ngón tay vuốt mái tóc ẩm ướt của mình và nói một cách nhẹ nhàng. "Cô vẫn muốn đi vào thành phố chứ?"
"Đương nhiên."
"Nếu chúng ta đi ngay bây giờ, chúng ta có thể trở về lúc năm giờ chiều. Rồi cô sẽ chuẩn bị bữa trà được chứ?”
"Được, nhưng anh phải biết anh sẽ giải quyết với bà ấy sớm hay là muộn mà thôi."
Cô xem sự biểu hiện cảm xúc gay gắt trên khuôn mặt của anh. "Tôi sẽ giải quyết với bà ấy, nhưng thời gian và địa điểm là do tôi chọn."
Lilly đứng ở cửa sổ tầng áp mái và xem Kevin lái xe đi với nữ thừa kế của đội bóng. Cổ họng của cô thắt chặt khi cô nhớ sự khinh bỉ của anh. Cậu bé của cô... con cô đã sinh ra khi cô hầu như không hơn một đứa trẻ. Đứa con trai cô giao cho chị gái mình để nuôi nấng như là của con của chị ấy.
Cô biết rằng đó là điều đúng đắn phải làm – một điều không ích kỷ - và những thành công mà anh đạt được trong cuộc sống đã chứng minh điều đó. Cơ hội nào anh sẽ có được khi là con của một người không có giáo dục, chếnh choáng hơi men khi lên mười bảy tuổi người lun mơ ước trở thành một ngôi sao?
Cô buông màn và ngồi trên mép giường. Cô đã gặp một chàng trai cùng ngày mà cô xuống xe buýt tại L.A, anh là một thiếu niên đến từ một trang trại Oklahoma và tìm kiếm công việc diễn viên đóng thế. Họ đã chia sẻ phòng trong một khách sạn nhếch nhác để tiết kiệm tiền. Họ rất trẻ và đầy khát khao tình dục. Họ đã che giấu nỗi sợ hãi của họ khỏi một thành phố nguy hiểm đằng sau việc quan hệ tình dục không hiểu biết và nói chuyện thô lỗ. Anh ta đã biến mất trước khi anh biết cô đã mang thai.
Cô đã may mắn tìm được công việc chạy bàn. Một trong các phục vụ bàn nữ lớn tuổi, một phụ nữ tên là Becky, đã thương hại cô và để cô ngủ trên chiếc đi văng của mình. Becky là một bà mẹ đơn thân không có sự chịu đựng nào còn lại sau khi xong một ngày dài làm việc cho nhu cầu của đứa con ba tuổi của cô ta. Xem cô bé co rúm mình khỏi những từ ngữ cay nghiệt của mẹ cô ta và thỉnh thoảng những cái tát thể hiện sự lạnh lùng của thực tế. Hai tuần trước khi Kevin được sinh ra, Lilly đã gọi Maida và nói với chị ấy về đứa bé. Chị gái của cô và John Tucker đã ngay lập tức lái xe đến Los Angeles.
Họ ở lại với cô ấy cho đến khi Kevin được sinh ra và thậm chí đã nói với cô rằng cô có thể trở lại Michigan với họ. Nhưng cô không thể quay trở lại, và cô biết được điều đó theo cách họ nhìn nhau, rằng họ không muốn cô trở lại.
Tại bệnh viện, Lilly đã ôm cậu bé của cô mọi lúc có thể và cố gắng thì thầm một tình yêu của cả đời cô với cậu bé. Cô nhìn thấy một tình yêu nở trên khuôn mặt của chị gái mình bất cứ khi nào chị ấy nâng cậu bé lên, và thấy biểu hiện của John mềm đi với sự khát khao. Họ tuyệt đối xứng đáng để nuôi nấng con cô không thể chối cãi được, và cô đã yêu và ghét họ cùng lúc về điều đó. Nhìn họ lái xe đi với đứa con trai của cô đã trở thành khoảnh khắc tồi tệ nhất trong cuộc đời cô. Hai tuần sau, cô gặp Craig.
Lilly biết cô đã làm điều đúng bằng cách cho Kevin đi, nhưng cái giá phải trả vẫn quá cao. Trong ba mươi hai năm cô đã sống với một lỗ hổng lớn trong trái tim mình mà cả sự nghiệp hay cuộc hôn nhân của cô có thể bù đắp được. Ngay cả khi cô có thể có thêm con, cái lỗ hỗng đó vẫn sẽ còn. Bây giờ cô muốn chữa lành nó.
Khi cô mười bảy tuổi, cách duy nhất cô có thể đấu tranh cho con trai mình là để cho cậu bé đi. Nhưng cô không còn mười bảy nữa, và đây là thời gian để giải quyết mọi chuyện, một lần và cho tất cả mọi vấn đề, nếu cô có thể có một vị trí trong cuộc sống của con cô, cô sẽ nhận bất kì điều gì anh trao cho cô. Một thiệp Giáng sinh mỗi năm một lần. Một nụ cười. Hoặc một cái gì đó để nói cho cô biết rằng anh không còn ghét cô. Thực tế rằng anh không muốn cô lại gần anh, anh đã tỏ rõ tàn nhẫn mỗi lần cô cố gắng liên lạc với anh kể từ cái chết của Maida, và điều đó thậm chí còn rõ ràng hơn ngày hôm nay. Nhưng có lẽ cô đã không cố gắng đủ nhiều.
Cô nghĩ đến Molly và cảm thấy ớn lạnh. Lilly đã không dành sự tôn trọng cho những người đàn bà săn đuổi đàn ông nổi tiếng. Cô đã nhìn thấy điều đó xảy ra hàng tá lần ở Hollywood. Thật đáng buồn, những phụ nữ chưa biết đến sự giàu có trong cuộc sống của họ đã cố gắng khẳng định bản thân bằng cách bẫy những người đàn ông nổi tiếng. Molly đã bẫy anh với việc mang thai cộng với địa vị là em gái của Phoebe Calebow.
Lilly đứng dậy khỏi giường. Trong những năm Kevin lớn lên, cô đã không thể bảo vệ anh khi anh cần, nhưng bây giờ cô đã có một cơ hội để bù đắp cho điều đó.
Hồ Gió là một khu du lịch điển hình với làng mạc ở trung tâm và một chút hoang sơ ở vùng ven. Các đường phố chính chạy dọc theo con hồ, nổi bậc với một vài nhà hàng và cửa hàng quà tặng, một bến du thuyền, một cửa hàng quần áo cao cấp cho khách du lịch, và nhà nghỉ Hồ Gió.
Kevin đậu xe lại và Molly bước ra khỏi xe. Trước khi họ rời bãi đất cắm trại cô đã tắm rửa, chăm sóc lại mái tóc, sử dụng một ít phấn trang điểm mắt và tô một ít son môi MAC Spice. Bởi vì cô chỉ còn có đôi giày thể thao, nên một chiếc váy không phải là sự lựa chọn hợp lý. Vì vậy cô đã mặc cái quần short dây rút màu xám sáng và một chiếc áo vạt ngắn màu đen, sau đó tự an ủi mình rằng cô đã bị mất trọng lượng đủ nhiều để cho cái quần short chạy xuống dưới rốn.
Khi anh đến phía trước của chiếc xe, đôi mắt anh nhìn lướt qua cô, sau đó nghiên cứu cô kỹ càng hơn. Cô cảm thấy một sự náo nức không mong muốn và tự hỏi anh có thích những gì anh nhìn thấy, hoặc anh có làm một phép so sánh không thiện chí với những cô bạn gái liên hợp quốc của mình không. Sẽ ra sao nếu anh làm điều đó? Cô thích cơ thể và khuôn mặt cô, có thể nó không được đáng nhớ với anh, nhưng cô hạnh phúc với những thứ cô có. Bên cạnh đó, cô chẳng cần quan tâm anh nghĩ cái gì.
Anh ra hiệu về phía cửa hàng. "Họ nên có những đôi giày trong đó nếu cô muốn thay thế những chiếc cô bị mất trong hồ."
Cửa hàng giày đó dường như cách xa khỏi phạm vi thanh toán của cô. "Tôi sẽ thử với một cửa hàng bán trang phục biển."
"Đồ của họ khá là rẻ thôi."
Cô đẩy kính râm lên cao trên mũi. Không giống như cái kính hiệu Revos của anh, cô chỉ chi chín đô la cho một cái kính hiệu Marshall. "Tôi có sở thích đơn giản." Anh nhìn cô tò mò. "Cô không phải một trong những triệu phú keo kiệt đấy chứ?"
Cô suy nghĩ một lúc, sau đó quyết định không đùa giỡn thêm với anh về việc này nữa. Đây là lúc để cho anh biết cô là ai, điên rồ và tất tần tật. "Tôi không thực sự là một triệu phú."
"Ai cũng biết cô là người thừa kế cả một gia sản."
"Vâng, thì cũng..." Cô cắn môi.
Anh thở dài. "Tại sao tôi lại nghĩ rằng tôi sẽ được nghe một điều gì đó thực sự điên rồ nhỉ?"
"Tôi đoán rằng nó còn phụ thuộc vào quan điểm của anh."
"Tiếp tục đi, tôi đang lắng nghe đây."
"Tôi đã phá sản, được chưa nào!"
"Phá sản?"
"Không bao giờ đầu óc anh sẽ không hiểu được trong một triệu năm!" Cô bước ra xa khỏi anh.
Khi cô băng qua đường tiến về phía cửa hàng bán trang phục biển, anh chạy đến bên cạnh cô. Cô tức tối khi thấy rằng anh trông có vẻ thất vọng, mặc dù cô nên trông đợi điều đó từ Ngài Tôi-Sẽ-Bước-Trên-Con đường-Danh Vọng, người mà có thể trở thành một mẫu hình chàng trai lý tưởng cho những đứa trẻ, con của người truyền giáo, cho dù anh phủ nhận nó.
"Cô đã thổi bay tất cả tiền trong cơ hội đầu tiên cô có nó à? Đó là lý do tại sao cô lại sống ở một nơi tồi tàn như vậy."
Cô quay bật về phía anh ngay ở giữa của con đường. "Không, tôi không thổi bay nó đi. Tôi đã tiêu hoang phí một chút trong năm đầu tiên, nhưng tin tôi đi, số còn lại rất là nhiều."
Anh nắm lấy cánh tay cô và kéo cô ra khỏi con đường để tiến lên lề đường. "Chuyện gì đã xảy ra sau đó?"
"Anh có việc gì làm tốt hơn là quấy rầy tôi không?"
"Không hẳn. Một vụ đầu tư tồi tệ à? Hay cô đặt tất cả mọi thứ cô có vào thịt cá sấu chay?”
"Rất buồn cười."
"Hay cô đầu cơ vào thị trường dép thỏ?"
"Còn nếu nó như thế này thì sao?" Cô dừng lại phía trước cửa hàng bán trang phục biển. "Tôi đã đặt cược tất cả mọi thứ tôi có vào đội Ngôi Sao trong trận đấu cuối cùng, và một tên ngu ngốc nào đó đã ném bóng vào vùng double coverage của đối phương.”
"Thật là hèn mọn."
Cô hít một hơi thật sâu và đẩy kính râm lên trên đầu. "Trên thực tế, tôi đã cho đi tất cả một vài năm trước đây và tôi không hề hối hận với điều đó."
Anh chớp mắt, sau đó cười. "Cô đã đem cho đi?"
"Có vấn đề với thính giác của anh à?"
"Không, thật đấy, nói cho tôi biết sự thật đi."
Cô trừng mắt nhìn anh và bỏ đi vào trong cửa hàng.
"Không thể tin được, cô thật sự đã làm điều đó." Anh tiến tới đằng sau cô. "Cô đã cho đi bao nhiêu?"
"Rất nhiều hơn lương của anh, chàng trai ạ."
Anh mỉm cười. "Thôi nào, hãy nói cho tôi biết."
Cô thấy trước mặt là một thùng giày dép, sau đó cô ước rằng mình đã không, bởi vì nó toàn là dép nhựa neon.
"Hơn 3 triệu?"
Cô phớt lờ anh và cố tìm một đôi đơn giản nhất, cô thấy một đôi kinh tởm với lấp lánh ánh bạc ở mũi giày.
"Nhiều hơn 3 triệu?"
"Tôi không muốn nói. Bây giờ thì hãy tránh ra và đừng làm phiền tôi nữa."
"Nếu cô nói cho tôi biết, tôi sẽ đưa cô đến cửa hàng kia, và cô có thể lấy bất cứ thứ gì cô muốn bằng thẻ tín dụng của tôi."
"Anh thắng!" Cô ném xuống đôi giày lấp lánh bạc và đi ra cửa.
Anh tiến tới trước và mở cửa cho cô. "Cô muốn tôi phải năn nỉ để cô có thể giữ lại lòng kiêu hãnh của mình đúng không?"
“Anh có thấy những đôi giày ở đây cực kỳ tệ không? Bên cạnh đó, tôi biết anh kiếm được bao nhiêu mùa giải trước."
"Tôi rất vui vì chúng ta đã ký thỏa thuận tiền hôn nhân. Ở đây tôi nghĩ rằng chúng ta đang bảo vệ tài sản của cô, nhưng thật trớ trêu, một sự thay đổi mỉa mai của cuộc đời đôi khi lại nhắm ngược vào bạn, bây giờ chúng lại thực sự quay ra bảo vệ tôi." Nụ cười của anh trở nên lớn hơn. "Ai mà có thể đoán được cơ chứ?"
Anh đã thích thú với bản thân mình hơi quá, do đó, cô sải nhanh bước chân của mình. "Tôi sẽ đặt cược rằng tôi có thể làm tối đa thẻ tín dụng của anh trong nửa giờ."
"Có phải nó hơn 3triệu?"
"Tôi sẽ cho anh biết sau khi tôi đã mua sắm xong." Cô mỉm cười với một cặp vợ chồng già.
"Nếu cô nói dối, tôi sẽ lấy lại tất cả."
"Không có cái gương nào gần đây để anh có thể chiêm ngưỡng lại chính mình nhỉ?"
"Tôi chưa bao giờ biết một người phụ nữ nào khó chịu với vẻ đẹp của tôi."
"Mọi cô gái của anh đều khó chịu trước vẻ đẹp của anh, họ chỉ làm ra vẻ lịch thiệp thôi".
"Tôi thề rằng, ai đó cần đá đít cô."
"Như Anh, chẳng hạn, có vẻ không phải là người có thể làm được điều đó."
"Như Cô, chẳng hạn, là một cô nhóc chết tiệt."
Cô mỉm cười và tiến vào cửa hiệu. Mười lăm phút sau cô xuất hiện với hai đôi giày. Chỉ khi cô đeo kính mát trở lại cô mới nhận thấy Kevin cũng mang một túi mua sắm "Anh đã mua gì vậy?"
"Cô cần một bộ đồ tắm."
“Anh mua nó cho tôi?”
"Tôi đã đoán size."
"Chiếc áo tắm đó như thế nào?"
“Hừm, nếu ai đó mua cho tôi một món quà, tôi sẽ cảm thấy hạnh phúc thay vì hành động nghi ngờ như vậy."
"Nếu đó là loại dây mảnh, hãy trả lại nó."
"Vậy là bây giờ, tôi đang xúc phạm cô theo cách đó sao?" Họ bắt đầu lang thang xuống con phố.
“Loại dây mảnh chắc có lẽ là loại duy nhất tồn tại mà anh biết. Tôi chắc đó là những gì các cô bạn gái của anh mặc."
“Cô nghĩ rằng cô có thể đánh lạc hướng tôi à, nhưng nó không hiệu quả lắm đâu." Họ đi qua một cửa hàng đồ ngọt được gọi là Say Fudge. Bên cạnh nó là một khoảng vườn công cộng nhỏ, với một vài bụi cây và một cặp băng ghế. "Đây là lúc thực hiện cam kết, Daphne." Anh chỉ về phia một trong các băng ghế, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô. Cánh tay anh lướt qua vai cô và để dọc theo lưng ghế. "Hãy kể cho tôi về số tiền đó. Cô có phải đợi đến khi đủ hai mốt tuổi để được chạm tay vào số tiền đó không?"
“Vâng, lúc đó tôi vẫn còn đi học, và Phoebe không cho tôi đụng đến một đồng xu nào. Chị ấy nói nếu tôi muốn vào tài khoản trước khi tôi tốt nghiệp, tôi phải kiện chị ấy."
"Một phụ nữ thông minh."
"Chị ấy và Dan đã quản tôi khá chặt, vì vậy sau khi tôi tốt nghiệp chị ấy cuối cùng cũng bàn giao nó cho tôi, tôi đã làm tất cả mọi thứ như anh đã nghĩ. Tôi mua một chiếc xe, dời vào một căn hộ cao cấp, mua vô số quần áo. Nhưng sau một thời gian sống cuộc đời với quỹ ủy thác, nó đã mất đi ánh hào quang."
“Tại sao cô không tìm một công việc?"
"Tôi đã làm, nhưng một đống tiền treo lơ lửng trên tôi. Tôi đã không kiếm được một đồng xu nào từ công việc. Có lẽ nếu nó đã đến từ một ai khác ngoài Bert Somerville, tôi sẽ không có một thời gian khó khăn với nó, nó như thể ông ấy vẫn đang xen một cách khó chịu vào cuộc sống của tôi, và tôi không thích nó. Cuối cùng tôi quyết định thành lập một quỹ từ thiện và cho đi tất cả. Và nếu anh kể với ai, tôi thề sẽ làm cho anh hối tiếc đấy."
"Cô đã cho hết tất cả à?"
"Tất cả từng đồng xu.”
"Bao nhiêu?"
Cô nghịch các dây rút quần short của cô. "Tôi không muốn nói với anh. Anh sẽ lại nghĩ rằng tôi dở hơi.”
"Việc trả lại những đôi giày đó rất dễ dàng đấy."
"Mười lăm triệu đô, được chưa!”
Anh nhìn với khuôn mặt đóng băng. “Cô đã cho đi mười lăm triệu đô la! "
Cô gật đầu.
Anh lắc đầu và cười."Cô đúng là ngớ ngẩn!"
Cô nhớ lại lần nhào lộn ra khỏi vách đá. "Có lẽ, Nhưng tôi không hề hối tiếc cho dù là một khoảnh khắc". Mặc dù bây giờ cô không phiền nếu có lại một ít trong số đó để giúp cô tiếp tục trả tiền thế chấp của mình.
"Cô thực sự không nhớ nó à?"
“Không, Ngoại trừ số quần áo, cái mà tôi đã đề cập. Và cảm ơn anh vì những đôi giày. Tôi thích chúng."
“Rất hân hạnh. Thực tế là, tôi đã rất thích câu chuyện của cô, tôi sẽ thêm cho cô một bộ trang phục mới trong lần tới cô vào thị trấn."
" Xong! "
"Chúa ơi, thật đau lòng khi nhìn phụ nữ đấu tranh vất vả để trở nên cứng rắn."
Cô cười.
"Hey! Kevin!"
Molly Nghe thấy một giọng Đức rõ ràng và nhìn thấy một cô gái tóc vàng yểu điệu vội vàng lao về phía họ với một hộp nhỏ màu trắng trong tay. Người phụ nữ mặc một chiếc tạp dề sọc màu xanh và trắng trên bộ quần áo màu đen với chiếc cổ áo chữ V. Cô trông khá đẹp. Mái tóc dày, đôi mắt nâu, trang điểm hoàn hảo. Cô có lẽ lớn hơn Molly vài tuổi, và gần bằng tuổi của Kevin.
"Hey, Christina." Kevin nở nụ cười quá sexy với người phụ nữ đó như anh sống chỉ để chào đón cô ta vậy. Cô ta mở cái hộp các-tông màu trắng, và Molly phát hiện một con dấu màu xanh với dòng chữ Say Fudge dập nổi trên nó. "Anh dường như thích kẹo mềm vào đêm hôm qua nhỉ? Đây là một món quà nhỏ để chào đón anh đến Hồ Gió. Một hộp mẫu của chúng tôi."
"Cảm ơn rất nhiều."Anh trông rất hài lòng đến nỗi Molly muốn nhắc nhở anh đó chỉ là kẹo mềm, không phải là một chiếc nhẫn Siêu cúp. "Christina, đây là Molly. Christina sở hữu cửa hàng kẹo ở kia. Tôi đã gặp cô ấy ngày hôm qua khi tôi đi vào thành phố để mua một cái bánh kẹp thịt."
Christina trông mảnh dẻ hơn hơn so với một người phụ nữ sở hữu một cửa hàng kẹo. Điều đó đập vào Molly như là một tội ác chống lại tự nhiên.
"Hân hạnh gặp cô, Molly."
"Rất vui được làm quen." Molly có thể bỏ qua sự tò mò trong biểu hiện của cô ta, nhưng cô không tốt đến thế. "Tôi là vợ của Kevin."
" Ồ. " Sự thất vọng của cô ta thể hiện trắng trợn như sứ mệnh của cô với hộp kẹo.
"Chúng tôi đang ly thân," Kevin thêm vào. "Molly viết sách cho trẻ em."
"Ồ, vậy sao? Tôi đã luôn muốn viết một cuốn sách cho trẻ em. Có lẽ một lúc nào đó cô có thể cho tôi một vài gợi ý"
Molly giữ biểu hiện của cô sẵn lòng nhưng không hứa hẹn.
Chỉ cần một lần thôi cô muốn gặp gỡ một người nào đó không muốn viết một cuốn sách cho trẻ em. Mọi người đều cho rằng họ có thể dễ dàng viết bởi vì nó rất đơn giản. Họ đã không biết những gì cần thiết để viết một cuốn sách thành công, cái mà trẻ em thực sự thích và chúng có thể học hỏi được từ nó, không phải chỉ là một cái gì đó người lớn quyết định một đứa trẻ cần.
"Tôi rất tiếc việc anh sẽ bán khu cắm trại, Kevin. Chúng tôi sẽ rất nhớ anh." Trước khi Christina có thể nhỏ dãi thèm anh thêm nữa, cô ta đã phát hiện ra một người phụ nữ đi vào cửa hàng kẹo. "Tôi phải đi. Hãy ghé lại đây trong lần tới các bạn vào thị trấn để tôi có thể giới thiệu mẫu sô-cô-la anh đào của tôi."
Khi cô ta đã đi ra khỏi tầm nghe, Molly quay về phía anh. "Anh không thể bán khu cắm trại được!"
"Tôi đã nói với cô từ đầu đó là những gì tôi đang làm."
Đúng, nhưng điều đó không có nghĩa lý gì vào thời điểm đó. Bây giờ cô không thể chịu đựng được ý tưởng rằng anh sẽ vứt bỏ nó đi. Khu cắm trại là một phần vĩnh viễn thuộc về anh, một phần của gia đình anh, và một cách kỳ lạ, cô không thể phân tích, nó đã bắt đầu trở thành như một phần của cô.
Anh hiểu lầm sự im lặng của cô. "Đừng quá lo lắng. Chúng ta sẽ không phải ở lại lâu. Giây phút tôi tìm thấy một ai đó mua nó, chúng ta sẽ ra khỏi đây ngay."
Trên đường trở lại khu cắm trại, Molly đã cố gắng để sắp xếp suy nghĩ của mình. Quê hương duy nhất Kevin có là ở đây. Anh đã mất cha mẹ, anh không có anh chị em ruột và anh dường như không có vẻ để cho Lilly bước vào cuộc sống của mình. Ngôi nhà nơi anh lớn lên thuộc về nhà thờ. Anh không có gì để liên kết với quá khứ của mình ngoại trừ khu cắm trại. Sẽ là một điều sai lầm khi anh từ bỏ nó.
Bãi cỏ hiện lên trong tầm mắt, và những suy nghĩ lộn xộn của cô nhường chỗ cho một cảm giác bình an. Bà Charlotte Long đang quét trước hiên nhà của mình, một người đàn ông già cưỡi trên một chiếc xe đạp ba bánh, và một cặp vợ chồng trò chuyện trên một cái ghế dài. Molly ngắm nhìn say sưa hình ảnh một câu chuyện ngôi nhà tranh với những cây râm.
Không còn nghi ngờ gì cô đã có kinh nghiệm về ý nghĩa một gia đình thời điểm cô rời khỏi đây. Cô quay bước trở lại vào các trang sách của mình trong rừng Nightingale.
Thay vì đi dọc theo hồ nước nơi cô có thể gặp ai đó, Lilly đi theo một con đường hẹp dẫn vào rừng bên ngoài bãi cỏ. Cô đã thay một cái quần thoải mái và cái áo cổ hình vuông, nhưng cô vẫn cảm thấy nóng, và cô ước rằng cô đủ thanh mảnh để mặc những chiếc quần short. Những chiếc màu trắng cái mà đã là một phần vĩnh viễn trong tủ quần áo của cô ở Lace, Inc. Chúng hầu như không vừa với phần dưới cơ thể cô.
Cỏ dại lướt qua chân cô như mở ra để cô vào bãi cỏ. Ngón chân của cô ấy cảm thấy chạm nhẹ nhàng vào sạn bên trong dép của mình, và những căng thẳng cô đã mang theo trong ngày bắt đầu dễ dàng được xóa đi. Cô nghe thấy tiếng nước chảy từ một dòng suối và quay lại tìm nó, chỉ để thấy một điều khác lạ khiến cô chớp mắt.
Một cái ghế bằng crôm và chỗ ngồi được bọc màu đỏ.
Lilly không thể tưởng tượng được tại sao nó lại ở giữa đồng cỏ. Khi cô bắt đầu tiến về phía đó, cô nhìn thấy một con lạch với dương xỉ mọc giữa các hàng lau sậy và các phiến đá phủ đầu rêu. Chiếc ghế được đặt trên một tảng đá cuội với địa y phủ bên ngoài. Phần ghế ngồi bọc màu đỏ của nó lấp lánh trong ánh sáng mặt trời, và không thấy có gỉ sắt, do đó, nó đã được đặt ở đó gần đây thôi. Nhưng tại sao? Đặt nó ở trên cao như vậy rất chênh vênh, và nó lắc lư khi cô chạm vào.
"Đừng có chạm vào nó!"
Cô quay xung quanh và nhìn thấy một người đàn ông to lớn cúi xuống trong các tia nắng mặt trời ở rìa bãi cỏ.
Cô vụt tay chạm vào cổ họng mình.
Sau lưng cô chiếc ghế ngã văng vào con lạch.
"Chết tiệt!" Người đàn ông nhảy lên.
Ông rất to lớn, với vai rộng như là hai làn xe cao tốc ở LA và rất cau có, vẻ vụng về thô kệch như các nhân vật phản diện trong một bộ phim Miền Tây cũ. Điều duy nhất còn thiếu là một tuần thật tệ với râu mọc lởm chởm trên cái quai hàm khắc nghiệt đó.
Mái tóc của ông mang cái kiểu hoặc là một cơn ác mộng hoặc là tạo hình của các diễn viên Hollywood, cô không chắc đó là cái nào. Dày và bạc màu ở hai bên thái dương, mọc quá dài ở nơi cổ áo, cái mà nó trông như thể ông là tên cướp với con dao mà ông chắc chắn giữ trong đôi bốt của mình. Ngoại trừ ông mang một đôi giày chạy mòn vẹt thay vào đó, với tất luộm thuộm xung quanh mắt cá chân. Và cặp mắt đen bí ẩn trên khuôn mặt rám nắng với những đường nét nguy hiểm.
Mọi nơi casting ở Hollywood sẽ chảy nước miếng với ông.
Rất nhiều suy nghĩ xáo trộn chạy trong đầu Lily thay vì một suy nghĩ cần phải có: Bỏ Chạy!
Ông sải bước về phía cô. Bên dưới quần short kaki, chân ông có màu nâu và rất mạnh mẽ. Ông mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh cũ với tay áo cuộn lên để lộ cánh tay cơ bắp phủ một lớp lông đen. "Cô có biết tôi phải mất bao lâu để đặt chiếc ghế ở đúng nơi tôi muốn không?"
Cô lùi lại xa ông. "Có lẽ anh có quá nhiều thời gian rỗi."
"Cô nghĩ điều đó buồn cười à?"
"Ồ, không." Cô tiếp tục lùi lại. "Không buồn cười. Chắc chắn không phải."
"Nó làm cô buồn cười khi phá hỏng cả ngày làm việc của người khác?”
"Làm việc?"
Lông mày của ông nhíu lại. "Cô đang làm cái gì ở đây?"
"Làm gì?"
"Đứng yên đó, chết tiệt, và đừng có sợ hãi như vậy!"
"Tôi không sợ hãi!"
“Vì Chúa, tôi sẽ không làm hại cô!" Ông càu nhàu dưới hơi thở của mình, ông quay trở lại nơi ông đã ngồi và lấy một cái gì đó lên khỏi mặt đất. Cô lợi dụng lúc ông mất tập trung để lùi lại tiến gần con đường.
"Tôi đã nói với cô là đứng yên đó!"
Ông đang giữ một cái gì đó như một cuốn sổ, và ông không còn có vẻ nguy hiểm, chỉ là vô cùng bất lịch sự. Cô đánh giá ông với sự hống hách kiểu Hollywood. "Cách cư xử thường dùng để đánh giá con người anh ta.”
"Thật là phí sức, tôi đến đây để tìm sự riêng tư. Đó có phải là đòi hỏi quá nhiều?"
"Không hoàn toàn như thế, tôi sẽ đi ngay bây giờ."
"Ở đằng kia!" Ông chỉ một ngón tay tức giận về phía với con lạch.
"Xin lỗi?"
"Ngồi ở đó."
Cô không còn sợ hãi, mà là khó chịu. "Tôi thì không nghĩ như vậy."
"Cô đã phá hoại công việc cả một buổi chiều của tôi. Ngồi ở đó cho tôi là điều ít nhất cô có thể làm để bù đắp cho nó."
Cô nhận ra ông đang giữ một bản phác thảo, nó không phải là một cuốn sổ. Ông là một họa sỹ. "Tại sao tôi không chỉ việc bỏ đi thay thế?"
"Tôi đã nói với cô là ngồi ở đó!"
"Đã có ai nói anh thật thô lỗ chưa?"
"Tôi đang làm việc chăm chỉ. Ngồi trên tảng đá đó và quay mặt về hướng mặt trời."
"Cám ơn, nhưng tôi không thích ánh nắng. Không tốt cho da."
"Chỉ một lần thôi tôi muốn gặp một người phụ nữ đẹp mà không rỗng tuếch."
"Tôi đánh giá cao những lời khen đó," cô nói suông, “nhưng tôi đã qua cái thời phụ nữ đẹp mười năm và ít hơn bốn mươi pound trước đây rồi."
"Đừng có ấu trĩ thế." Ông rút một bút chì từ trong túi áo sơ mi của mình và bắt đầu phác thảo, không buồn tranh luận với cô nữa, hay thậm chí ngồi xuống trên một dụng cụ cắm trại nhỏ cô phát hiện cách đó một vài bước chân. "Nghiêng cằm của cô đi, vì Chúa, cô thực sự rất đẹp."
Ông thốt ra những lời khen bình thản đến nỗi nó chẳng có gì là tăng bốc. Cô chống lại thôi thúc mạnh mẽ muốn nói ông nên thấy cô trước kia. "Anh nói đúng về sự rỗng tuếch," cô nói, chỉ để chọc tức ông. "Đó là lý do tại sao tôi sẽ không đứng dưới ánh mặt trời nữa."
Bút chì tiếp tục bay trên bản phác thảo của mình. "Tôi không thích người mẫu nói chuyện khi tôi đang làm việc."
"Tôi không phải là người làm mẫu của anh."
Xem đó như là lần cuối cùng cô quay đi, ông thọc mạnh cây bút chì vào trong túi áo sơ mi của mình. "Làm thế nào cô mong đợi tôi tập trung được khi cô không chịu đứng yên?"
"Chú ý này: Tôi không quan tâm việc anh có tập trung hay là không!”
Trán ông nhăn lại, và cô có cảm giác ông đang cố gắng để sắp xếp lại suy nghĩ của mình được hay là không ông có thể bắt cô ở lại. Cuối cùng, ông đóng bản phác thảo của mình. "Chúng ta sẽ gặp nhau ở đây vào sáng mai. Đúng bảy giờ. Bằng cách đó mặt trời sẽ không quá nóng đối với cô."
Sự phát cáu của cô nhanh chóng trở thành sự thích thú. "Tại sao không phải là 6h30?"
Đôi mắt của ông hẹp lại. "Cô đang ra lệnh cho tôi à?"
"Thô lỗ và láu cá. Một sự kết hợp đầy thú vị đấy."
"Tôi sẽ trả tiền cho cô."
"Anh không đủ khả năng để trả cho tôi."
"Tôi nghiêm túc nghi ngờ điều đó."
Cô mỉm cười và rẽ vào con đường.
"Cô có biết tôi là ai không?" ông gọi với.
Cô nhìn lại. Biểu hiện của ông không có gì là hăm dọa hơn cả. "Tôi có nên chăng?"
"Chết tiệt, tôi là Liam Jenner!"
Cô hít vào một hơi thật sâu. Liam Jenner. Một J. D. Salinger[73] của hội họa Mỹ. Chúa ơi... Anh ta làm gì ở đây?
Ông có thể thấy rằng cô ấy biết chính xác ông là ai, và vẻ cau có của ông biến thành sự tự mãn. "Vậy là chúng ta sẽ thỏa thuận vào bảy giờ sáng mai."
"Tôi –" Liam Jenner! "Tôi sẽ suy nghĩ về nó."
"Cô nên làm điều đó."
Thật là một người đàn ông đáng ghét! Ông rời bỏ sự ngưỡng mộ của cả thế giới để được sống ẩn dật. Nhưng vẫn còn...
Liam Jenner, một trong những họa sĩ nổi tiếng nhất ở Mỹ, muốn cô ngồi làm mẫu cho ông ta. Ước rằng cô đang hai mươi và lại xinh đẹp một lần nữa.