Số lần đọc/download: 3323 / 46
Cập nhật: 2015-10-05 14:35:46 +0700
Chương 12
Jo đang ngồi bên kia bàn, đối diện cô, phòng bếp sáng vàng vọt, luồng sáng chỉ được chiếu bởi ngọn đèn phía trên bếp lò. Sau khi Katie về nhà, Jo sang chơi, tóc lốm đốm vệt sơn. Katie đã đun ấm cà phê và đặt hai cái tách trên bàn.
“Không có gì, thật đấy. Ăn bánh s’more xong, chúng tôi đi xuống chỗ bãi biển lần cuối, rồi lên xe về nhà.”
“Anh ấy có tiễn cô vào tận cửa không?”
“Có.”
“Cô có mời anh ấy vào nhà không?”
“Anh ấy phải đưa bọn trẻ về nhà mà.”
“Cô có hôn chúc anh ấy ngủ ngon không?”
“Tất nhiên là không.”
“Sao không?”
“Chị không nghe ra chuyện hay sao vậy? Anh ấy đưa bọn trẻ đi chơi biển và rồi anh ấy mời tôi đi cùng thôi. Đâu phải hẹn hò gì chứ.”
Jo nâng cốc cà phê lên. “Nghe như hẹn hò còn gì nữa.”
“Là một ngày của gia đình
Jo ngẫm nghĩ. “Nghe như hai người đã trò chuyện khá là nhiều với nhau rồi đây.”
Katie dựa lưng vào ghế. “Tôi nghĩ chị muốn đó là một buổi hẹn hò.”
“Sao tôi lại muốn thế?”
“Tôi không biết. Nhưng từ khi chúng ta gặp nhau đến giờ, lần nào nói chuyện chị cũng bằng cách này hay cách khác gợi chuyện về anh ấy. Giống như chị đang cố để... Tôi không biết nữa. Kiểu như đảm bảo rằng tôi để mắt đến anh ấy.”
Jo khuấy tách cà phê rồi đặt lại xuống bàn. “Thế cô có để mắt đến không?”
Katie khoát tay. “Hiểu ý tôi chưa?”
Jo bật cười rồi lắc đầu. “Được rồi. Thế này nhé.” Cô chần chừ, rồi nói tiếp. “Tôi đã gặp rất nhiều người, và qua thời gian tôi dần có cảm quan rằng mình đã học được cách tin. Như cả hai chúng ta đều biết, Alex là một người đàn ông tốt, và khi đã biết cô, tôi cũng cảm thấy hệt như thế về cô. Hơn thế nữa, tôi cũng chưa làm gì hơn là trêu chọc cô về chuyện đó. Đâu có phải tôi lôi cô tới cửa hàng và giới thiệu hai người với nhau. Tôi cũng chẳng ở bên cạnh khi anh ấy rủ cô cùng đi biển, một lời mời mà cô đã rất sẵn sàng nhận lời.”
“Kristen rủ tôi đi...”
“Tôi biết. Cô nói với tôi rồi,” Jo nói, nhíu một bên mày. “Và tôi chắc đó là lý do duy nhất khiến cô đi.”
Katie cau có. “Chị có cái cách vặn vẹo mọi thứ buồn cười thật đấy.”
Jo lại phá lên cưòi. “Cô đã bao giờ nghĩ đó là bởi vì tôi ghen chưa? Ồ, không phải vì cô đi với Alex đâu nhé, mà vì cô được đi chơi biển trong một ngày tuyệt diệu, trong khi đó tôi phải ở tịt trong nhà để sơn tường... suốt hai ngày liền? Nếu cả đời tôi không bao giờ phải chạm vào cái lăn sơn nữa thì điều đó vẫn là quá sớm đấy. Cánh tay và vai tôi đau nhức rồi đây.”
Katie đứng dậy khỏi bàn và đi tới quầy. Cô rót cho mình thêm một tách cà phê và giơ ấm lên. “Nữa nhé?”
“Thôi, cảm ơn. Tối nay tôi cần được ngủ mà cafêin thì chỉ làm tôi thức thao láo thôi. Tôi đang định gọi món Trung Quốc. Cô ăn gì không?”
“Tôi không đói,” Katie nói. “Hôm nay tôi ăn quá nhiều rồi.”
“Tôi không nghĩ có khả năng này đâu. Nhưng quả thực cô không bắt nắng lắm. Da cô mà rám nắng thì trông đẹp lắm đấy, mặc dù sau này nó sẽ tạo thành nếp nhăn.”
Katie khịt mũi. “Cảm ơn nhận xét của chị.”
“Bạn bè để làm gì chứ?” Jo đứng lên và vươn người ra như con mèo. “Và nghe này, tối qua tôi đã có quãng thời gian rất tuyệt. Dù phải thừa nhận là sáng nay tôi phải trả giá cho chuyện đó.”
“Quả là rất vui,” Katie tán thành.
Jo bước vài bước rồi quay lại. “À, tôi quên không hỏi. Cô sẽ giữ chiếc xe đạp chứ?”
“Vâng,” Katie đáp.
Jo ngẫm nghĩ một hồi. “Chúc mừng cô.”
“Chị nói vậy nghĩa là sao?”
“Chỉ là tôi không nghĩ cô nên trả lại. Rõ ràng là cô cần nó và anh ấy muốn cô có nó. Sao cô có thể không giữ lại chứ?” Jo nhún vai. “Vấn đề của cô là đôi khi cô hay quan trọng hóa vấn đề quá.”
“Giống như với người bạn lôi cuốn của tôi ấy hả?”
“Cô nghĩ tôi lôi cuốn thật đấy à?”
Katie ngẫm nghĩ. “Có lẽ một chút.”
Jo mỉm cười. “Thế lịch làm việc tuần này của cô thế nào? Cô phải làm nhiều không?”
Katie gật đầu. “Sáu đêm và ba ngày.”
Jo nhăn mặt. “Ôi chao.”
“Ổn thôi mà. Tôi cần tiền, với lại tôi cũng quen rồi.”
“Và tất nhiên, cô đã có một dịp cuối tuần tuyệt diệu.”
Katie ngừng lại. “Phải,” cô nói. “Đúng thế.”