Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Tác giả: Madeline Baker
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1251 / 10
Cập nhật: 2016-07-02 16:51:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ọ đi tiếp trong ba ngày, không trông thấy bất kỳ ai, nhưng J.T từ chối quay lại. Như một tên đàn ông bị quỷ sứ điều khiển, gã cưỡi ngựa từ lúc bình minh cho đến chập tối, chỉ dừng lại để cho ngựa nghỉ. Brandy vẫn im lặng và thu mình. Trong suống cả ngày, gã lờ cô đi, chỉ tập trung nghĩ về việc tìm kiếm người Lakota. Nhưng đêm đến, một mình trong chăn, cô choáng hết tâm trí gã. Cơ thể gã nhức nhối vì cô, thiêu đốt vì cô, bị thúc đẩy bởi những ký ức về nụ hôn họ đã chia sẻ và cảm giác có được cô trong vòng tay mình, như thể đó là nơi cô thuộc về. Gã có thể quan sát cô lúc này, đang nằm phía bên kia ngọn lửa. Cô đã ngủ chưa? Có nghĩ về gã không? Có ghét gã không? Cứ để cô ghét, gã chua chát nghĩa. Gã chưa bao giờ cần bất cứ ai trong cuộc đời mình, và chắc chắn là gã chẳng cần cô. Quỷ thật, gã hầu như không biết cô...
Điều gì khát biệt với mái tóc đen lụa là của cô, và làn da cô luôn có mùi của hoa và nắng? Gã sẽ chẳng thèm để ý đến đôi mắt xám mềm mại to tròn của cô, hay môi cô hồng hào và hoàn hảo, hay ngực cô... Nỗ lực, gã kéo ánh mắt khỏi thân hình quyến rũ kia và nhìn chằm chằm lên bầu trời đầy sao. Sau một lúc, mí mắt gã trở nên nặng nề.
Trước khi bị treo cổ, gã chưa bao giờ bị mất ngủ, nhưng giờ đây, biết những cơn ác mộng đang chờ đợi mình, gã cố gắng giữ tỉnh táo. Một chiếc bùa đuổi bắt giấc mơ, gã nghĩ. Đó là những gì gã cần. Lơ lửng trong thế giới bóng tối giữa giấc ngủ chập chờn, dường như gã nghe thấy giọng nói của mẹ, kể cho gã truyền thuyết về những chiếc bùa đuổi bắt giấc mơ của người Lakota.
J.T cau mày, cố nhớ lại câu chuyện, thứ gì đó về Iktomi, về con nhện đầu đàn và nó đang tự làm một chiếc bùa từ cành liễu và trang trí bằng những chiếc lông vũ, lông ngựa, những chuỗi hạt và bắt đầu đan. Và khi nó đan chiếc bùa của mình, nó đang nói chuyện với gã về chu kỳ của cuộc sống, và vòng đời luân hồi như thế nào. Một người đàn ông bắt đầu là một đứa trẻ sơ sinh, sau đó là thời thơ ấu, và đến tuổi trưởng thành, và rồi, khi về già, anh ta được chăm sóc và quan tâm, như một đứa trẻ sơ sinh. Có rất nhiều biến cố trong cuộc đời một người đàn ông, con nhện nói, những chuyện tốt, những chuyện xấu. Và trong lúc đang nói, con nhện vẫn tiếp tục đan, từ ngoài vào trong. Để tìm thấy hạnh phúc, một người đàn ông phải lắng nghe Chúa Trời vĩ đại và làm theo lời răn dạy của Ngài. Anh ta không được cản trở những gì là tự nhiên, nhưng phải là một phần của đất trời, của vòng luân hồi. Khi Iktomi nói xong, nó nhấc vòng lên. “Chiếc bùa này thật hoàn hảo,” nó nói, “có một lỗ nhỏ ở giữa. Nếu anh tin vào Chúa vĩ đại, chiếc bùa sẽ bắt lấy những giấc mơ tốt. Những giấc mơ xấu sẽ đi qua.”
Con nhện đầu đàn quay về phía những người dân của mình. Và rồi, chúng tự làm những chiếc bùa của riêng mình. Những chiếc bùa sẽ bắt lấy giấc mơ tốt, những suy nghĩ và ý tưởng tốt, những giấc mơ xấu sẽ đi qua lỗ nhỏ ở giữa. Gã bám vào ý nghĩ đó khi chìm vào giấc ngủ.
*** Cuối chiều hôm sau J.T trông thấy một đoàn xe ngựa. Gã hơi bất ngờ, ruột gan gã quoặn thắt khi nhìn đoàn xe tiến về phía họ. Mắt gã thận trọng nhìn về phía sáu người cưỡi ngựa, tự hỏi có nên để họ qua trước không. Cuối cùng, gã quyết định tốt hơn là nên tiếp tục đi tránh gây nghi ngờ. Nếu may mắn, họ sẽ đi qua mà không nói một lời nào.
Brandy nhận thấy các toa xe sau vài phút. “Đó là cái gì?” cô hỏi, chỉ tay. “Xe tù,” gã trả lời cộc lốc.
Brandy nheo mắt trước ánh mặt trời, cố gắng nhìn rõ hơn. Sáu người đàn ông được trang bị vũ khí đang đi kèm toa xe. Một người dẫn đầu; năm người khác bao quanh cỗ xe. Một người thứ bảy đánh chiếc xe tứ mã. J.T nhích ngựa lại gần Brandy khi một người đàn ông cưỡi ngựa phi nước đại về phía họ. “Tôi không cần cảnh báo em phải ngậm miệng lại, đúng không?”
“Đó có phải một lời đe dọa không?” Ánh mắt khinh khỉnh của gã cũng lạnh băng như giọng nói. “Chết tiệt là đúng đấy.”
J.T ghìm cương ngựa dừng lại, hai tay để hờ hững trên túi yên. Một lát sau, người thi hành luật pháp phóng tới. “Chào hai người,” anh ta lên tiếng.
“Xin chào,” J.T trả lời. “Hai người đang định đi đâu?” anh ta hỏi.
“Thành phố South Pass.” J.T liếc mắt cảnh báo Brandy. “Chúng tôi đang đi tìm vàng.” “Khởi đầu muộn, phải không nào?”
J.T nhún vai. Vàng được phát hiện ở Thành phố South Pass cuối năm 67[17]. Khi Carissa Mine đào trúng mỏ vàng, hàng trăm người đã đổ xô đến khu vực này, hy vọng sẽ tìm thấy mỏ quoặng chính. Đến năm 68[18], dân số thành phố đã lên đến hai ngàn người gồm những chủ quán rượu, những người làm ngân hàng, thương nhân, thuyền viên tàu vận tải, thợ rèn và thợ mỏ. Lần cuối gã nghe được, đã có gần ba mươi mỏ vàng và hàng chục tấm lưới đãi vàng đang hoạt động trên các sườn đồi. “Tôi không nghĩ là anh quan tâm.”
“Không, tôi đoán là không,” người thi hành pháp luật trả lời lịch sự. “Anh trông khá quen. Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?” “Theo như tôi nhớ thì chưa.”
Anh ta gật đầu, đôi lông mày nâu nhíu lại trầm ngâm. “Không an toàn cho hai người khi cưỡi ngựa ở đây một mình đâu,” anh ta nhận xét, ánh mắt dán chặt vào gương mặt J.T. “Anh có muốn đi cùng chúng tôi càng xa càng tốt không.” J.T nhìn qua vai anh ta. Toa xe ngựa đã dừng lại cách đó vài mét, những người khác đang đứng phía đầu xe. “Tôi không nghĩ vậy.”
“Anh có lẽ sẽ muốn đổi ý đấy. Chúng tôi đã thấy vài dấu hiệu của người Da đỏ quanh đây. Những người Sioux đang muốn gây hấn.” “Tôi được cảnh báo rồi.”
Anh ta gật đầu. “Tôi có thể hỏi tên anh không?” “Lusk. John Lusk.”
“Anh từ đâu tới, anh Lusk?” “Denver.”
Anh ta quay về phía Brandy. “Và còn cô?” “Cô ấy là vợ tôi,” J.T xen vào trơn tru.
“Phải vậy không?” người thi hành luật pháp nói chuyện với J.T nhưng lại đang quan sát gương mặt Brandy. Brandy nhìn chằm chằm vào anh ta, tâm trí cô đang chạy đua. Giờ là cơ hội của cô. J.T sẽ không dám một mình chống lại bảy người đàn ông thi hành luật pháp được trang bị vũ khí. Tất cả những gì cô phải làm là nói với anh ta J.T thật sự là ai. Họ sẽ tống gã vào tù và cô sẽ được an toàn tới thị trấn tiếp theo.
Từ đó, cô có thể bắt tàu đến Cedar Ridge. Cô liếc nhìn J.T. Gã trông khá thoải mái, như thể chẳng có gì phải che giấu. Và rồi ánh mắt gã gặp mắt cô và cô biết, không nghi ngờ gì, rằng gã hoàn toàn biết được những điều cô đang nghĩ. Nhìn gần hơn, cô nhận ra gã không hẳn thoải mái như cô nghĩ. Hàm gã đang siết lại; đôi mắt cảnh giác, như một con vật đang bị mắc bẫy.
Brandy liếm môi. Người thi hành luật pháp đang chờ cô trả lời. Anh ta đang nhìn cô rất kỳ lạ. Ban đầu, cô nghĩ đó là vì cô đang mặc bộ đồ thổ dân, và rồi, sự nhận thức lóe lên, cô nhận ra anh ta đang nghĩ cô là tình nhân của J.T. “Cô có phải vợ anh ta không, quý cô?”
“Tôi...” Cô không thể làm được. Bất kể gã đã làm gì, bất kể cô muốn về Cedar Ridge bao nhiêu, cô không thể để những người này bắt được J.T. “Phải,” cô trả lời chắc chắn. “Đúng vậy.” Cô trông thấy thoáng ngạc nhiên ngắn ngủi trong mắt J.T.
“Đó là tất cả phải không, ông cảnh sát?” J.T hỏi. “Tôi nghĩ vậy,” anh ta nói. “Chúc cô may mắn, cô Lush, thưa cô.” Với một cái nhấc mũ chào, anh ta quay ngựa bỏ đi.
J.T quan sát đoàn hộ tống cho đến khi nó khuất khỏi tầm mắt. Sau đó gã quay sang Brandy. “Tại sao?” “Ý anh là gì?”
“Cô biết tôi đang nói cái chết tiệt gì mà. Cô sắp sửa nói với con chó già thực thi luật pháp đó tôi là ai, và rồi cô đổi ý. Tại sao?” “Bởi vì tôi không nghĩ tôi có thể tự mình về lại được thời đại của mình mà không có anh, đó là lý do đấy.” Brandy vặn lại, dù cho đó chỉ là một nửa sự thật. Nửa còn lại chính là việc cô không thể chấn nhận được ý nghĩ J.T sẽ bị treo cổ lần hai. Cô giật cái ánh mắt khỏi cái nhìn của gã. Không thậm chí còn không muốn nghĩ về lý do tại sao ý nghĩ về việc gã phải đối mặt với sợi dây thừng lần nữa lại khiến cô thấy kinh khủng đến thế. Cô từ chối thừa nhận sự thu hút đang ngân vang giữa họ lúc này.
Gã đang quan sát cô. Cô có thể cảm nhận thấy ánh mắt gã trên khuôn mặt mình chắc chắn như cô có thể cảm nhận được sức nóng của mặt trời. Liếc nhìn lên, cô thấy gã đang cười toe toét với mình. “Anh không cần trông tự mãn thế đâu!”
“Xin lỗi,” gã nói, vẫn đang cười toe. “Chúng ta sẵn sàng đến Thành phố South Pass chưa?” Cô đã luôn thích nơi đó, dù cô chưa tới bao giờ. Thành phố South Pas là thị trấn đầu tiên ở phía Tây, nơi những người phụ nữ được quyền bỏ phiếu và giữ chức vụ trong nền chính trị. Vào năm 1869, William Bright, một người đại diện của cơ quan hành pháp đã kiến nghị dự luật về quyền bầu cử của nữ giới. Nó được thông qua và có chữ ký của thống đốc. Hai tháng sau, Esther Morris đã được bổ nhiệm, trở thành vị thẩm phán nữ đầu tiên của đất nước. Đó là nơi Brandy luôn muốn khám phá.
“Tôi không biết. Có thể.” “Anh vẫn muốn tìm những người Sioux phải không?”
J.T gật đầu. “Và từ những gì người đàn ông kia nói. Chúng ta sẽ không phải tìm kiếm xa xôi gì nữa đâu. Đi nào, tốt nhất là nên rời khỏi đây.” Đã gần hoàng hôn khi họ dựng trại. Brandy ngồi bên đống lửa, với một tách cà phê ấm trong tay, khi nghe thấy J.T chửi thề dưới hơi thở. Cô đang định hỏi gã có chuyện gì khi gã với lấy khẩu súng trường của mình.
“Để nó ở đó!” Giọng nói cất lên từ khoảng không yên tĩnh, theo sau là âm thanh không thể nhầm lẫn của tiếng lên đạn.
J.T ngập ngừng, bàn tay gã đang đặt trên khẩu súng của mình. “Tôi sẽ để anh sống,” giọng nói cất lên bình tĩnh. “Nhưng tôi sẽ vắt anh ngang lưng ngựa nếu anh nhấc khẩu Winchester lên.”
J.T thở hắt ra, đứng thẳng người và bước ra xa khỏi khẩu súng. “Quỳ xuống và đưa hai tay ra sau lưng.”
Quai hàm J.T siết chặt và gã làm như anh ta nói. “Thưa cô, nếu có thể mong cô bước qua đây, tôi rất đánh giá cao điều đó.”
Brandy nhận ra giọng nói đó là của người đã dừng họ lại sớm hôm nay. Cô liếc nhìn J.T. Gương mặt gã tối lại vì giận dữ. “Thưa cô.”
Với một tiếng thở dài cam chịu, cô bước về phía giọng nói của người thi hành luật pháp. Ngay sau khi cô bước xa khỏi J.T, năm người đàn ông của chính quyền xuất hiện từ bóng tối, súng đã lên đạn. Một người tiến đến cạnh gã, rút ra một chiếc còng tay từ túi sau và bé tay J.T ra sau lưng.
“Cô có sao không thưa cô?” anh ta hỏi, nhét súng vào bao. Brandy gật đầu. “Vâng, ổn ạ. Sao lại không chứ?”
“Chúng tôi biết hắn là ai. Chúng tôi cũng biết hắn chưa từng kết hôn. Cô là người đàn bà da đỏ của hắn sao?” “Chắc chắn là không!” Brandy trả lời đầy phẫn nộ. “Tên tôi là Brandy Talavera. Tôi là giáo viên ở Cedar Ridge.”
“Cô là giáo viên sao?” anh ta hỏi hoài nghi. “Tôi nghe thấy rồi,” lời nhận xét đến từ một người khác.
“Đó là sự thật,” Brandy lên tiếng. “Chưa từng nghe thấy một người lai lại dạy học cả.”
“Đủ rồi đấy, Lockwood.” Người đàn ông cạnh cô bỏ mũ. “Tôi là Martin Hawkins, thưa cô Talavera.” “Anh điên rồi, Hawkins, đối xử với người đàn bà da đỏ như thể cô ta là một quý cô vậy.”
“Giữ mồm giữ miệng đi, Lockwood.” “Cô ta chỉ là một người lai thôi.”
Brandy nhìn chằm chằm vào Lockwood, thấy xấu hổ bởi sự khinh miệng trong ánh mắt và giọng nói của anh ta. “Chết tiệt, Lockwood, tôi nói im đi.”
Lockwood quay đi, lẩm bẩm dưới hơi thở. “Tôi xin lỗi về điều đó, Hawkins nói. Anh ta liếc nhìn Brandy sau đó vẩn vơ nghịch chiếc mũ của mình. “Đừng làm chuyện sai lầm, thưa cô, nhưng nếu cô không phải người phụ nữ da đỏ của hắn, tại sao cô lại đi với hắn?”
“Tôi... tôi là tù nhân của anh ta. Anh ta bắt cóc tôi từ Cedar Ridge.” “Buồn cười nhỉ, chúng tôi nghe nói hắn bị treo cổ rồi. Hẳn là hắn đã thoát án được vào phút cuối.”
“Phải,” Brandy nói, “anh ta bắt cóc và sử dụng tôi làm con tin. Đó là cách tôi bị đưa khỏi thị trấn.” “Nghe có vẻ giống hắn,” Hawkins nói. “Tôi mừng vì đã nhớ được hắn ta là ai trước khi quá muộn.”
“Vâng,” Brandy trả lời nhanh. Cô liếc nhìn J.T. Gã đang đứng cạnh đống lửa, đôi tay bị còng lại sau lưng, biểu hiện của gã trống rỗng. “Chuyện gì sẽ xảy ra bây giờ đây? “Chúng ta sẽ nghỉ lại đêm nay, sau đó cưỡi ngựa đến điểm dựng trại sáng mai.” Hawkins mỉm cười, biểu hiện của anh ta hài lòng. “Thật không dễ để bắt kịp được cô. Chúng tôi không thể làm được nếu không để lại cỗ xe phía sau.”
Brandy đứng cạnh Hawkins, quan sát khi những người khác ổn định chỗ nghỉ. “Chuyện gì sẽ xảy ra với Cutter?” Brandy hỏi, cố giữ sự lo lắng không hiển hiện trong giọng nói. Sẽ chẳng được việc gì nếu để Hawkins nghi ngờ cảm xúc thật cô dành cho J.T.
“Hắn sẽ được gửi về Cedar Ridge, và họ sẽ xét xử hắn.” “Ý anh là họ sẽ treo cổ anh ta sao?”
“Đó là những gì sẽ đến đối với một tên trộm ngựa,” Hawkins trả lời lạnh lùng. Brandy liếc nhìn lại J.T, tự hỏi gã có nghe thấy anh ta nói không. Một cái liếc mắt và cô biết gã nghe thấy từng từ. Khuôn mặt gã nhợt nhạt; quai hàm gã siết lại. Cô nghĩ về những cơn ác mộng đã ám ảnh gã. Giờ thì chúng sẽ còn tồi tệ đến đâu nữa, khi gã biết gã sẽ lại đối mặt với giá treo cổ lần nữa?
Cô giữ vẻ mặt không cảm xúc một cách cẩn thận khi những người thi hành luật pháp xích chân J.T lại, sau đó ném cho gã một tấm chăn. Một lát sau, những người đàn ông đã đi nghỉ – tất cả ngoại trừ Hawkins. Sau khi chúc Brandy ngủ ngon, anh ta đến ngồi bên đống lửa để là người đầu tiên canh gác.
Họ lên đường vào sáng sớm hôm sau, sau một bữa sáng nhanh chóng với thịt xông khói, ít đậu và cà phê. “Điểm dựng trại của chúng tôi cách khoảng nửa ngày cưỡi ngựa,” Hawkins nói khi anh ta giúp Brandy leo lên ngựa. “Cứ nói với tôi nếu cô thấy mệt, hoặc cần dừng lại để...” Anh ta hắng giọng. “Nếu cô cần dừng lại.”
“Tôi sẽ nói, cảm ơn anh,” Brandy trả lời. Cô liếc qua vai khi gật đầu với anh ta. J.T đang ngồi trên ngựa của gã, biểu hiện giận dữ với người thi hành luật pháp giữ dây cương và leo ngựa phía sau Hawkins. Những người đàn ông lên đường thận trọng, và Brandy nhớ lại những điều Hawkins nói về việc trông thấy dấu hiệu của người Da đỏ. Không nghi ngờ gì J.T sẽ chào đón một người Lakota gây chiến ngay bây giờ, cô nghĩ. Và dù cô ghét việc sẽ có bất cứ chuyện gì xảy đến với Hawkins và người của anh ta, cô không thể ngừng suy nghĩ rằng việc đâm bổ vào đám người Da đỏ sẽ giải quyết được tình thế ngặt nghèo của họ lúc này.
Cứ thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn J.T, nhưng gã từ chối nhìn lại. Họ đến được điểm dựng trại vào cuối buổi chiều hôm đó. Brandy quan sát mọi việc trong nháy mắt. Có tất cả ba tù nhân, mỗi người đều bị xích vào một bánh xe của cỗ xe ngựa.
Chỉ mất vài phút để họ ổn định lên đường. Brandy cảm thấy một sự bứt rứt tội lỗi khi cô nhìn J.T trèo vào ngồi trong cỗ xe ngựa với những tù nhân khác. Nếu cô ở lại với những người Crow, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra. Mải suy nghĩ, cô hầu như không nhận thức được những đặm dường họ đã đi qua. Họ sẽ gửi J.T về lại Cedar Ridge để treo cổ gã. Lần nữa. Đôi lúc, cô bắt gặp ánh nhìn trên giương mặt J.T. Đôi mắt gã tối lại và khó dò.
Đã tới hoàng hôn khi cỗ xe dừng lại. “Cô Talavera?”
Brandy nhìn xuống Hawkins. Anh ta đang đứng cạnh ngựa của cô, đôi tay nâng lên để giúp cô xuống ngựa. “Cảm ơn anh,” cô thì thầm lơ đãng.
Ngồi trên một phiến đá, cô quan sát những tù nhân bị xích lại với bánh xe. Chỉ mất chút thời gian để những người đàn ông dựng trại, nhóm lửa, sắp xếp chỗ nghỉ và chuẩn bị bữa tối. Rõ ràng họ đã làm việc này trước đây, nhiều là khác. Brandy ngồi tách biệt khỏi những người đàn ông, vị trí cô có thể quan sát J.T. Gã ngồi quay lưng lại với bánh xe, tay phải bị xích sau lưng. Cô để ý thấy gã ăn rất ít. Cô lắng nghe những người đàn ông khi họ nói chuyện về những kẻ ngoài vòng pháp luật, về những người vợ và những đứa con của họ, về kế hoạch tương lai. Dần dần ngọn lửa lụi tắt và những người đàn ông quay lại chỗ nghỉ của họ.
Hawkins sắp xếp cho cô bên đống lửa đã tàn và chúc cô ngủ ngon. Một lát sau, tất cả mọi người đều đã đi nghỉ để lại người dẫn đoàn canh gác trong bóng tối.
Brandy đặt tay lên bụng và quan sát J.T. Gã đang ngồi dựa lưng vào bánh xe, chân co lại, cánh tay không bị xích đặt trên đầu gối. Trong ánh trăng mờ ảo, cô có thể trông thấy gương mặt gã, giận dữ và kiềm chế, như một bức tượng điêu khắc.. Cô quan sát gã một lúc lâu, hy vọng gã nhìn lại cô hoặc thừa nhận sự hiện diện của cô, nhưng gã chỉ nhìn chằm chằm vào bóng tối, những suy nghĩ của gã rõ ràng đang ở đâu đâu.
Cô không nhớ mình chìm vào giấc ngủ khi nào, nhưng cô tỉnh ngay lập tức, nhận thức được âm thanh đánh thức cô là tiếng J.T đang rên rỉ. Ngồi lên, cô trông thấy gã đang quẫy đạp bên dưới tấm chăn. Cô nghe thấy tiếng gã lí nhí. “Không, đừng nữa mà! Gideon! Gideon, ông đang ở chỗ chết tiệt nào?” Brandy liếc nhìn quanh. Tù nhận và những người thi hành luật đang ngáy khe khẽ, thậm chí người canh gác dường như cũng đã ngủ.
Tiếng rên khe khẽ khổ sở vang lên bên tai cô – và trong tim cô. Không thể lờ đi sự đau khổ của J.T thêm chút nào nữa, cô vội vã đến bên gã. “J.T, J.T, dậy đi.” Cô lắc nhẹ vai gã. “J.T.”
Gã giật mình tỉnh giấc, đôi mắt gã tối lại hoang dã. “Ổn rồi mà,” Brandy thì thầm, bóp nhẹ vai gã. “Chỉ là một cơn ác mộng thôi.”
Gã đặt tay lên trên tay cô, như thể để chắc chắn rằng cô là thật. “Chết tiện, Brandy, tôi không thể trải qua chuyện đó nữa đâu,” gã thì thầm, giọng gã vụn vỡ bởi nỗi đau và nó làm tim cô tan vỡ. “Tôi ước rằng họ bắn quách tôi đi thế là xong.” “Không!” cô khẽ kêu lên. “Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó.”
“Sao nào? Cô đâu có cần tôi. Dường như cô đang rất ổn trong việc tán tỉnh Hawkins đó thôi.” “Đó có phải là những gì đang khiến anh phiền lòng không, sao anh không chịu nhìn tôi suốt cả ngày trời? Bởi vì anh nghĩ tôi đang tán tỉnh Hawkins sao?”
“Phải vậy không?” “Tất nhiên là không! Tôi chỉ nghĩ chúng ta sẽ có cơ hội bỏ trốn nếu anh ta nghĩ rằng không có gì giữa chúng tao cả.”
J.T khụt khịt mũi. “Trừ khi có phép lạ, còn đâu tôi không có cơ hội chết tiệt nào để bỏ trốn mà còn nguyên vẹn đâu.” “Vậy thì tôi sẽ cầu xin một phép lạ.”
Không thể ngăn được bản thân, J.T lướt nhẹ ngón tay lên gò má cô. Gã sẽ không trở lại Cedar Ridge. Ngày mai hay ngày kia, bất cứ khi nào có cơ hội, gã sẽ bỏ trốn. Nếu gã may mắn, họ sẽ giết gã. Một viên đạn, ít nhất đó sẽ là một sự thương xót. “J.T...” Cô lắc đầu, như thể biết được điều gã đang nghĩ.
Cô là người phụ nữ đẹp nhất gã từng biết. Như một đóa hoa hồng sau cơn mưa và được tỏa sáng dưới ánh mặt trời, hương thơm của cô sạch sẽ và tươi mới. Đôi mắt long lanh bởi những giọt nước mắt. Cảnh tượng đó khiến tim gã đau nhói. Không có ai từng khóc vì gã. Ánh mắt gã rơi xuống môi cô. Ấm áp. Mềm mại. Mời gọi. Chắc chắn một người đàn ông đầy tội lỗi như gã cũng xứng đáng có một nụ hôn cuối chứ. Nghiêng người về phía trước, gã ôm lấy đầu cô bằng bàn tay không bị xích, sau đó ép môi lên môi cô. Cô rên rỉ khe khẽ khi nhắm mắt lại, và rồi cô hôn lại gã, đôi môi cô tách ra mời gọi và tay cô co lại trên vai gã.
Cô là mật ngọt, là lửa cháy và là mơ ước không bao giờ thành hiện thưc. Những ngón tay gã luồn trong tóc cô xoa nhẹ gáy cô. Gã cảm thấy tay cô siết chặt trên vai gã, nghe thấy tiếng rên khe khẽ vì phấn khích dâng lên trong họng khi cô nhích lại gần gã hơn. Lưỡi gã tìm kiếm trong miệng cô và trượt dọc theo môi dưới cô. Gã quấn tay quanh cô và kéo cô lại gần hơn nữa, tay gã lướt lên lưng, vai, đường cong ngực cô. Đây là sự tra tấn ngọt ngào nhất mà gã từng biết. Thời gian và địa điểm như bị lãng quên khi tay Brandy trượt xuống cánh tay gã, sau đó luồn vào trong áo sơ mi để khám phá ngực gã. “Brandy.”
Mi mắt cô chớp mở và cô ngước lên nhìn gã. Mắt cô xám lại như bầu trời dông bão, bất ổn bởi ham muốn. “Hôn em đi, J.T,” cô thì thầm trong hơi thở. “Hôn em lần nữa và đừng ngừng lại.” Gã cúi người về phía cô, gã chỉ nghĩ đến chuyện làm như cô yêu cầu, khi gã nghe thấy tiếng bước chân đi tới. Thì thầm nguyền rủa, gã giật cánh tay khỏi eo cô. Brandy nhìn chằm chằm vào gã, bối rối bởi biểu hiện cáu tiết bất ngờ trên gương mặt gã, và rồi cô nghe thấy tiếng nói, tiếng bước chân đến từ phía bên kia cỗ xe.
Nhanh như cắt, cô chạy trở lại tấm trải của mình và lỉnh xuống dưới tấm chăn. “Chuyện gì thế nhỉ? Tôi nghe thấy tiếng ồn.”
J.T nhìn lên thấy Hawkins. “Tôi chẳng nghe thấy gì cả.” Hawkins liếc nhìn Brandy, đôi mắt anh ta chăm chú trước khi quay lại J.T. “Sao anh bắt cóc cô Talavera?”
“Tôi không thấy đó là việc của anh,” J.T trả lời thẳng thừng. “Có thể là thế, có thể là không, nhưng khi chúng ta đến được Rawlins, tôi định sẽ khiến cô ấy là việc của tôi.”
J.T siết chặt tay chống lại thôi thúc bảo Martin Hawkins hãy cút xuống địa ngục đi. Đó là điều không mấy khôn ngoan để khiến anh ta nghi ngờ gã có quan tâm đếm Brandy. Đó cũng không phải là điều J.T muốn thừa nhận với chính mình.
*** Brandy cưỡi ngựa bên cạnh Hawkins, nghe chỉ bằng nửa tai khi anh ta nói với cô về ngôi nhà anh ta đang định xây ở Rawlins. Nó là một thị trấn còn rất hoang dã, anh ta lưu ý, một nơi khởi đầu cho những người đi tìm miền đất mới và trạm nghỉ cho những cỗ xe lên phía tây bắc để tìm vàng. Nhưng nó là nhà, và anh ta cảm thấy sớm hay muộn cũng sẽ định cư ở đó.
Brandy gật đầu, cô chỉ tập trung chú ý vào cỗ xe đang phi ầm ầm phía trước họ. Xuyên qua đám bụi xoáy, cô có thể trông thấy J.T đang ngồi trên một tấm ván cứng bên cạnh một trong những tù nhân khác, tay gã bị cùm lủng lẳng giữa hai đầu gối, đầu gã cúi xuống, quai hàm lún phún râu. Gã trông hoàn toàn nản lòng, và ai có thể đổ lỗi cho gã chứ? Gã ngước nhìn lên, ánh mắt gã gặp cô, đôi mắt gã tối lại và trống rỗng với niềm hy vọng.
Đôi môi cô thì thào tên gã, dù cô không nói thành lời. Đột nhiên, cô nhận ra rằng Hawkins đang nói gì đó và cô không biết đó là gì. “Tôi xin lỗi,” cô nói, “anh vừa nói gì nhỉ?”
“Tôi nói tôi sẽ chuẩn bị cho cô ít quần áo tươm tất khi chúng ta đến Rawlins.” “Ồ, cảm ơn.”
“Cô có định ở lại trong một thời gian không?” “Tôi không biết,” Brandy trả lợi. Cô liếc nhìn J.T lần nữa. “Tôi đang muốn trở về nhà.”
“Dĩ nhiên rồi, nhưng...” Anh ta mỉm cười với cô, má anh ta hồng lên. “Tôi muốn có cơ hội để hiểu rõ về cô hơn, cô Talavera.” Brandy rời mắt khỏi J.T và nhìn chằm chằm vào người thi hành luật. Anh ta là một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, với mái tóc màu nâu sáng và đôi mắt xanh lam. Núm đồng tiền trên má trái khiến anh ta trông như một cậu bé nghịch ngợm mỗi khi mỉm cười. “Anh Hawkins, tôi không biết phải nói gì. Đương nhiên là tôi cảm thấy rất vinh dự trước sự quan tâm của anh.”
“Tôi không có ý...” “Không sao mà, anh Hawkins.”
“Làm ơn gọi tôi là Martin.” “Vậy thì anh phải gọi tôi là Brandy.”
Anh ta mỉm cười và cô cười lại. Nụ cười của anh ta thật tự nhiên, cời mở, cô nghĩ, so sánh với nụ cười của J.T. À, nhưng khi anh ta cười, nó không trông giống như ánh mặt trời sau cơn bão dữ dội. Hawkins nhàn nhã trò chuyện với Brandy trong suốt cả ngày. Đoàn xe dừng lại ăn trưa, và rồi họ lại lên đường. Brandy khao khát muốn có cơ hội nói chuyện với J.T, nhưng Hawkins cứ kè kè bên cạnh cô, luôn miệng hỏi cô có cần nghỉ ngơi không, cô có muốn uống nước không, khi mà cô chỉ muốn ở một mình với J.T, để đảm bảo với gã rằng, rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.
The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) - Madeline Baker The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt)