To read a book for the first time is to make an acquaintance with a new friend; to read it for a second time is to meet an old one.

Chinese Saying

 
 
 
 
 
Tác giả: Lavyrle Spencer
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: November Of The Heart
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1696 / 14
Cập nhật: 2015-12-02 02:06:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
au khi gia đình Barnett dọn về thành phố, biệt thự mùa hè Rose Point của họ trở nên vắng vẻ tiêu điều. Chỉ còn bác làm vườn Smythe còm cõi khuân những cây bông hồng vào nhà kính để giữ chúng khỏi chết dưới băng giá.
Jens chỉ thỉnh thoảng tình cờ nhìn thấy bác thấp thoáng sau những thân cây. Đôi lúc chàng nghe thấy tiếng bánh xe bác Smythe chở cây cối vào nhà kính.
Sáng và chiều chàng đi bộ mỗi lần bốn mươi phút từ khách sạn Leip đến "xưởng". Chàng làm việc một mình. Chỉ thỉnh thoảng Tim Iversen đến với chiếc tẩu trên miệng và máy ảnh, ông chụp vài kiểu rồi đi. Con thuyền đã dần dần thành hình. Jens làm việc say mê, nhưng những lúc dừng tay chàng thấy trào lên một nổi cô đơn mà xưa nay chưa bao giờ chàng thấy.
Tháng mười đã sắp qua đi. Tuyết rơi ngày càng nhiều. Mấy hôm nay đến phần lắp ráp những bộ phận cuối cùng, một mình làm quá khó khăn, chàng phải rủ Ben Jonson đến trợ giúp.
- Cậu được tin gì cô Lorna đấy? - Ben hỏi, lúc đóng đanh lên sàn con thuyền.
- Sao cậu bảo mình được tin?
- Thôi đi mình đâu ngu dốt như cậu tưởng?
Jens ngừng tay, ngẩng đầu nói:
- Cô ta là loại con gái mình khó có thể quên được.
- Mình thương hại cậu đấy Jens! Cậu tưởng cậu yêu cô ta cho nên mới như vậy thôi.
Kiểu suy nghĩ yếm thế của Ben tác động khá mạnh đến Jens. Đôi lúc chàng đã nghĩ, mối tình của chàng với Lorna quá rắc rối. Vướng vào đó làm cuộc sống của chàng đâm phức tạp. Có lẻ nên trả cô ta lại cho Taylor Duval là yên.
Tuy nhiên nghĩ như thế, Jens vẫn không sao quên được Lorna. Những kỷ niệm về nàng quá đậm và tuy cố gạt đi, chúng vẫn cứ ám ảnh chàng, không chịu buông tha. Và những lá thư của nàng, lá nào cũng biểu lộ một tình cảm thắm thiết, chân thành. Jens đọc đi đọc lại những lá thư đó cho đến lúc chúng nát bươm.
Nhiều lúc Jens khao khát vô cùng chỉ được nhìn thấy nàng trong giây phút. Không phải không có lúc chàng đã tính bỏ việc một ngày đáp tầu hỏa về thành phố Saint Paul, nhờ Phoebe bố trí để được gặp nàng.
Sang tháng Mười Một con thuyền Lorna D đã cơ bản hoàn thành, chỉ còn nốt vài việc nhỏ trang trí bên trong khoang thuyền.
Hôm đó chàng đang ngồi ở đuôi thuyền khoan một lổ thì cửa xịch mở. Chàng ngẩng đầu lên.
- Lorna? - Tim chàng đập loạn xạ khi thấy khuôn mặt nàng hiện ra trong khung cửa.
- Lorna! - Chàng hét lên và quăng mũi khoan đấy chạy ra đón.
Nàng cũng chạy băng vào.
Họ ôm ghì nhau để bù lại phần nào bao ngày xa cách, nhớ thương.
Lát sau Jens buông nàng ra, lặng ngắm nghía nàng:
- Ôi, anh sung sướng quá! Vậy là em đã đến!
Chàng lại lao đến định ôm nàng hôn thêm lần nữa, nhưng Lorna ngăn lại.
- Khoan! Để em ngắm anh một lúc đã Jens! Ôi, em nhớ anh biết chừng nào.
Nàng vừa ngắm chàng vừa bước đến, ôm mặt chàng vuốt ve:
- Ôi, khuôn mặt thân yêu này, bao đêm em khao khát được sờ vào, được ôm, được hôn lên khắp.
Jens ôm chặt nàng trong tay, tấm thân mềm mại thân thiết.
- Lorna, em đến đây làm gì?
- Đến thăm anh. Em không thể đợi thêm được nữa.
- Ôi, em làm anh như được sống lại, - Jens nhắm mắt hít mùi hương trên người nàng, vuốt ve nàng.
Lorna mĩm cười ôm cổ chàng và cả hai cứ ôm nhau như thế đi vào trong xưởng.
- Em nói dối cha mẹ là em đi đâu?
- Em bảo em sang chơi nhà Phoebe.
- Rồi em ra tầu?
- Vâng.
- Em có thể ở lại đây đến lúc nào?
- Ba giờ.
Jens lấy trong túi ra chiếc đồng hồ quả quýt, mười giờ bốn mươi lăm. Chàng ngẩng đầu lên nhìn người yêu:
- Đến bây giờ anh vẫn chưa tin là em đến thật. Hay anh mơ? Em cho anh ngắm em thêm lần nữa, ôm em nữa, để anh tin chắc đây không phải là giấc mơ.
Jens lại ôm nàng, hôn nàng. Họ quấn chặt vào nhau, vuốt ve nhau để bỏ những ngày xa nhau. Khi Jens ôm hai bầu vú nàng qua lớp vải dầy. Nàng thì thầm:
- Ôi, em nhớ anh quá lắm.
- Anh cũng vậy.
- Em thèm được hai bàn tay anh lướt trên da thịt em quá!
Jens luồn tay vào bên trong áo nàng, vuốt ve da thịt nàng.
- Em nhận được thư anh chứ?
- Có. Anh cũng nhận được thư em chứ?
- Có. Nhưng đọc thư em, anh rất lo. Em đã trở lại bình thường chưa?
- Em đã khỏe. Anh lại đây!
Lorna cầm tay Jens kéo đến chiếc băng đặt gần bếp lò.
- Em có chuyện cần bàn với anh.
Họ ngồi xuống, áp đùi vào nhau, cầm tay nhau.
- Hình như em có thai Jens.
Lorna cảm thấy những ngón tay của Jens lỏng ra rồi lại nắm chặt vào tay nàng:
- Ôi, Lorna, - Chàng thì thầm.
Lorna thấy giọng của Jens lạc, đi mặt chàng tái nhợt và hai cánh tay ôm nàng trở nên vụng về.
- Không phải đâu, Lorna - Jens run rẩy nuốt nước bọt.
- Anh không mừng ư?
Không thấy Jens đáp, một nổi kinh hoàng luồn qua ngực nàng.
- Jens... anh nói đi...
Cánh tay đang ôm Lorna lỏng ra.
- Anh rất tiếc... - Giọng Jens khàn lại, lo lắng. Anh rất tiếc... Nhưng em có chắc không?
Lorna gật đầu, toàn thân lạnh buốt vì sợ hãy. Lorna đến đây đinh ninh sẽ được Jens động viên nhưng chỉ thấy một vẻ ân hận và lo lắng trên mặt người yêu. Jens nói:
- Em đừng lo, Lorna. Bây giờ thì chúng mình sẽ cưới nhau.
Từ lúc biết mình có thai, Lorna chưa hề khóc nhưng lúc này nhìn bộ mặt buồn bã của Jens nàng chỉ muốn òa lên.
- Jens! Anh nói gì đi! Anh làm em sợ đấy.
Jens đặt nàng ngồi, đưa hai bàn tay ôm mặt nàng.
- Anh không định để em có thai... khiến em gặp khó khăn. Nhưng cha mẹ em biết chưa?
- Chưa.
- Nhưng em biết chắc là có thai chứ?
- Em đã khám bác sĩ. Bác Agnes đưa em đi.
- Bao giờ thì em sinh con?
- Tháng Năm hoặc tháng Sáu; Ông bác sĩ không dám nói dứt khoát.
Jens đứng lên đi đi lại lại, mặt cau lại, cặp mắt đờ đẫn. Nhìn theo mỗi bước chân của chàng, Lorna càng thêm vỡ mộng. Bếp lò hắt cái nóng ra. Mùi sơn và mùi hồ làm nàng khó chịu. Mồ hôi chảy bên trong ống tay áo và sau lưng nàng. Nổi hoảng sợ đọng lại trong bụng làm nàng thấy ruột cồn cào như vừa ăn phải thứ gì thiu.
Lorna cố lấy nghị lực tự kiềm chế, nói dứt khoát.
- Đừng đi kiểu như thế nữa, Jens. Và ngồi xuống đây.
Jens đứng lại.
- Từ khi biết tin đó em không hề lo sợ, vậy mà thái độ của anh làm em lần đầu tiên biết sợ.
Nàng nói và cố giữ cho giọng nói điềm tĩnh.
Bao lo lắng của Jens đột nhiên biến mất. Chàng vội chạy đến, quỳ một chân xuống trước mặt Lorna.
- Tha lỗi cho anh, em yêu. Tha lỗi cho anh.
Jens nắm hai bàn tay Lorna hôn nhận lỗi. Rồi chàng dướn người lên, áp mặt vào đùi nàng:
- Anh không định làm em sợ. Chỉ là tin đó đến với anh quá bất ngờ và anh chưa kịp đón đợi. Chỉ có vậy thôi... Anh đang nghĩ chúng ta làm thế nào bây giờ, đâu phải anh định bỏ em? Không bao giờ Lorna, không bao giờ anh bỏ rơi em. Anh yêu em. Bây giờ anh còn yêu em hơn trước nữa kia, nhưng chúng ta phải bàn tính, chọn cách nào tốt nhất. Chúng ta phải...
Lorna không ghìm được nữa nàng thổn thức khóc.
- Đừng khóc, em! Lorna! Nín đi em!
Jens ôm mặt nàng, quệt nước mắt trên đó bằng ngón tay cái:
- Nín đi em!
Lorna lao mình vào vòng tay Jens. Chàng ôm nàng một cách vụng về, khiến người Lorna cong lại.
- Ở nhà em có khóc đâu, vậy mà đến đây... Anh đã làm em sợ.
- Tha lỗi cho anh, em yêu! Anh đã làm em thêm lo lắng. Anh ngốc quá! Em báo tin đó, anh đã chẳng hỏi gì đến cái thai, lại đi đi lại lại như thằng đần. Lạy Chúa tôi! Vậy là anh sắp có con! Con của chúng ta.
Jens cởi khuy áo vét Lorna và vuốt ve bụng nàng, giọng thành kính:
- Ôi, con chúng ta! Con của anh đang nằm trong này, trong em!
Lorna đặt tay lên bàn tay người yêu, cảm thấy hơi ấm của chàng thấm qua lớp vải áo sơ mi.
- Không sao đâu. Anh đừng sợ đụng mạnh. Không sao đâu.
Jens ngẩng lên nhìn nàng:
- Con của chúng ta, - Chàng thì thầm.
Lorna áp trán vào trán người yêu và họ cùng nhắm mắt.
- Anh không thất vọng chứ, Jens? - Nàng thì thầm hỏi.
- Không! Anh mừng chứ!
- Hôm bác sĩ bảo em có thai, em nói với bác Agnes rằng Jens biết tin này sẽ mừng lắm và bây giờ thì không ai có thể ngăn cháu lấy anh ấy.
Jens quỳ xuống một chân, cầm cả hai bàn tay Lorna, sôi nổi nói:
- Anh và em hãy đến gặp cha mẹ em và thú thật ngay. Cái thai trong bụng em là cháu của hai ông bà. Tất nhiên khi chúng bảo chúng ta yêu nhau và xin được cưới, cha mẹ em sẽ ủng hộ thôi. Anh sẽ kiếm một nơi nào đó ở đây, một chỗ nào nhỏ thôi và không đắt tiền. Tại đây mùa đông rất nhiều nơi bỏ trống. Mùa Xuân anh của anh sẽ đến đây và chúng ta lập xưởng đóng tầu ngay. Không phải đợi cho đến Hội đua thuyền buồm làm gì! Mọi người đã đồn ầm lên về con thuyền Lorna D này và hội viên các Câu lạc bộ thuyền buồm sẽ xếp hàng dài thuê anh đóng thuyền cho họ. Chúng ta chưa giầu nhưng đủ ăn thì chắc chắn. Lorna anh sẽ lo được cho em với con. Chúng ta sẽ có cuộc sống dễ chịu. Anh hứa là như thế.
Lorna ôm mặt Jens mĩm cười âu yếm, nhìn vào cặp mắt xanh biếc của chàng.
- Em biết. Em cũng chẳng cần giầu. Em chẳng cần nhà lớn. Tất cả em chỉ cần là anh, Jens.
Họ hôn nhau và lần này cái hôn lại đằm thắm da diết. Giống như họ hôn cái thai trong bụng Lorna và đóng con triện dưới bản giao kèo với nó. Jens kéo Lorna đứng lên, quàng tay ôm nàng. Hai người đứng như vậy một lúc lâu, trong tâm trạng hy vọng, cái thai của Lorna áp vào bụng cha nó.
- Em thấy trong người thế nào?
- Chủ yếu là mệt thôi.
- Em có ăn được không?
- Được. Nhưng bây giờ em sợ thịt. Ngửi thấy mùi thịt là em sợ.
- Hoa quả, rau tươi?
- Những thứ đó em ăn vẫn thấy ngon.
Nàng mĩm cười nhìn Jens, nói tiếp:
- Ôi, Jens, em yêu anh.
- Anh cũng yêu em.
- Anh có nghĩ rằng chúng mình có rất nhiều con không?
- Anh tin là như thế.
- Anh đoán đứa đầu này là trai hay gái?
- Trai. Và sẽ là thợ đóng tầu như cha nó.
- Tất nhiên rồi. Em hỏi thật dớ dẩn.
- Đứa thứ hai có thể là gái. Một đứa con gái tóc cũng mầu sẫm như mẹ nó. Sau đó anh thèm có liền hai đứa con trai, bởi khi đó xưởng đóng tầu đã phát đạt và cần người trông nom. Rất có thể chúng ta sẽ đặt tên hãng đóng tầu của chúng mình là "Harken và các con".
Lorna đã lại cười rất tươi và mơ ước đến tương lai.
Cuối cùng Jens buông người yêu, hỏi:
- Em thuê xe để đi từ ga đến đây chứ?
- Nhưng em chỉ thuê một lượt và thả cho họ đi rồi.
- Vậy em sẽ phải đi bộ bốn mươi phút trên đường phủ đầy tuyết đấy? Có đi nổi không?
- Đi với anh? Nếu vậy thì không có nghĩa lý gì hết.
- Nếu vậy thì anh tính thế này. Ta ghé đến khách sạn Leip. Em đợi dưới nhà trong khi anh chạy lên tranh thủ tắm một cái rồi thay sang bộ âu phục Chủ nhật. Sau đấy ta đáp tầu về thành phố và tối nay chúng ta sẽ thưa chuyện với cha mẹ em. Làm xong công việc đó, anh sẽ tính xem sau đây chúng ta sống ở đâu và em có thể suy nghĩ về đám cưới.
- Lấy tiền ở đâu?
- Anh đã dành dụm được một số, đủ cho chúng ta sống qua mùa đông, thậm chí có thể lâu nữa.
Lorna không hỏi thêm xem có nên để dành lại một khoản để lập xưởng không, bởi đấy là một bước khổng lồ của họ.
o O o
Cả một ngày đôi người yêu đi bên nhau, tay khoác tay, trên đường chỉ có tuyết trắng và trời xám. Họ ghé đến khách sạn Leip. Lorna ngồi đợi dưới nhà bên cạnh lò sưởi. Jens lên tắm và lúc xuống, anh đã trong bộ y phục đen Chủ Nhật, bộ mà Lorna đã nhìn thấy hôm họ hẹn gặp nhau bên bờ hồ, trong khu rừng vắng.
Trên tầu xuống họ thuê xe đến đại lộ Summit. Lúc gần đến tòa biệt thự đồ sộ sang trọng của gia đình Barnett. Lorna nói:
- Dù tối nay cha mẹ em có nói thế nào đi nữa thì em thề em cũng rời khỏi tòa nhà này với anh.
Jens hôn nhanh lên miệng nàng đúng lúc con ngựa chở xe đập vó đứng lại trước cổng tòa nhà. Lorna định móc túi lấy tiền thì Jens ngăn lại.
- Để anh.
Trả tiền xong, Jens kéo Lorna đến cổng.
- Mẹ em lúc này chắc đang ở trong phòng khách, còn cha em thì phải sáu giờ mới về. Em muốn lúc nào có đủ hai cha mẹ ta hãy lên gặp. Anh có ngại nếu phải xuống chờ dưới bếp không? Lúc nào cha về em sẽ xuống bếp rủ anh lên gặp.
Vào đến gian tiền sảnh, bao may mắn của họ biến mất. Đúng lúc họ bước vào, bé Theron tưởng không có ai, đang tụt lan can cầu thang, trên thành gỗ đánh xi, Lorna vội đưa mắt nhìn Jens và nàng quyết định, cách phòng ngự tốt nhất là tấn công. Đợi Theron vừa tụt xuống đến chân cầu thang, nàng đã mắng khẽ:
- Theron!
Theron quay phắt lại sững sốt.
- Mẹ mà nhìn thấy em làm cái trò đó là mẹ đánh vào đít ấy!
Theron vội vã chắp hai tay lên sườn:
- Chị định mách mẹ à?
- Không, chị không mách nếu em cũng không mách mẹ về chị.
- Thế chị làm gì mà chị sợ mẹ biết?
- Chị trốn mẹ đến Rose Point xem con thuyền.
- Thật ạ? - Theron tròn xoe mắt - Thế nó ra sao rồi?
- Hỏi anh Harken đây này.
- Ôi, anh Harken. Thuyền anh đóng xong chưa?
- Gần xong rồi. Tôi phải về đây trình với cha cậu vài việc.
- Cha không có ở nhà.
- Tôi biết, - Jens Harken nói - Tôi vào thăm dưới bếp một lát.
- Em đi với được không?
Jens nghĩ, nếu cho Theron đi cùng một tiếng đồng hồ, cậu bé sẽ không thể lên phòng khách bảo cho bà Levinia biết Jens Harken đã về đây.
- Được, - Jens nói, ôm đầu đứa bé kéo đi - Tôi sẽ kể cậu nghe về con thuyền Lorna D.
Jens vào bếp, thấy bác Schmitt ngẩng đầu lên nhìn và giơ cả hai tay lên trời:
- Lạy Chúa! - Bác chạy đến nắm tay Jens - Cậu về có việc gì đấy Harken?
- Tôi cần báo cáo với ông chủ về công việc đóng thuyền.
Mọi người đều tin lời giải thích của Jens Harken. Các cô gái phục vụ dưới bếp kéo đến chào chàng. Ruby đợi mọi người chào xong rồi mới thẹn thò đến nhoẻn miệng chào chàng. Jens nghĩ cô ta thế kia mà có lần mình hôn được. Tại đây chàng biết mặt được một chàng trai mới đến làm tên là Lowell Hugo.
Để ăn mừng Jens Harken đến thăm, bác Schmitt cho phép mở một can bia nhà làm. Mọi người giải lao mười lăm phút ngồi xung quanh bàn bếp uống bia và thăm hỏi nhau. Jens đã bắt đầu thấy Theron ở đây hơi lâu.
Đúng như vậy, bốn mươi lăm phút sau, chị hầu phòng Ernesta chạy xuống bếp, thở hổn hển nói:
- Ôi, thì ra cậu ở đây, Theron! Bà chủ sắp lên phòng cậu kiểm tra học hành của cậu đấy. Lên mau kẻo bà chủ mắng cho bây giờ.
Theron vội vã chạy đi.
Sau sáu giờ một chút, Lorna xuống bếp. Nàng mặc một bộ váy áo may rất vừa vặn với thân hình, quàng khăn màu ngà, tóc chải cẩn thận và hai gò má đỏ hồng một cách không bình thường.
- Harken! - Nàng gọi theo đúng nghi thức - Cha tôi muốn gặp anh đấy.
Jens Harken vội đứng dậy:
- Vâng, tôi lên đây, thưa cô Lorna.
Nàng quay lưng lại chàng.
- Đi theo tôi.
Harken làm đúng theo mệnh lệnh của cô chủ, đi đằng sau, cách Lorna ba bước chân. Có tiếng đàn trong phòng âm nhạc vẳng ra. Daphne ngừng đàn ra. Hai bà bác độc thân cũng nhìn ra, nhưng Lorna không nhìn họ, cứ đi thẳng đến cửa phòng giấy. Đúng lúc đó Jenny bước ra đầu cầu thang trên gác thò đầu xuống nhìn.
Lorna mở cửa dẫn Jens Harken vào.
Ông Gideon ngồi trên ghế nệm bọc da, gác hai chân lên nhau, miệng ngậm điếu xì gà và tờ báo đặt trên đùi. Trong phòng sực nức mùi khét: mùi xì gà cháy, mùi gỗ cháy trong lò sưởi, mùi khí đốt. Ông Gideon ngẩng đầu lên, lúc Lorna và Jens đứng lại ở cửa.
- Chào cha ạ.
Ông Gideon bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng, dáng điệu chậm chạp không đáp.
- Mẹ con đâu ạ? - Lorna hỏi.
- Trên gác với thằng Theron.
- Thưa cha, mẹ xuống đây bây giờ chứ ạ?
Ông Gideon chăm chú nhìn Harken. Ông cầm điều xì gà trỏ:
- Nó đến đây làm gì?
- Con mời anh ấy đến. Chúng con cần thưa chuyện với cha mẹ.
- Con mời nó?
Bây giờ ông mới quay sang nhìn con gái. Mắt ông trợn lên và mặt ông đỏ bừng.
- Con nói vậy là sao? Con mời nó?
- Con xin cha nói khẽ thôi ạ, - Lorna quay sang Harken nói:
- Anh đợi ở đây, tôi lên mời mẹ tôi.
Lên đến giữa cầu thang thì Lorna gặp bà Levinia đang đi xuống. Mặt bà cau có. Bà đi nhanh dáng vội vã, một tay túm váy, một tay vịn thành cầu thang.
- Có chuyện gì thế? Em Jenny bảo con đi với thằng đóng thuyền đến đây?
- Mẹ xuống phòng giấy của cha rồi con thưa chuyện, được không ạ!
- Vậy hả - Giọng bà run lên vì tức giận.
Lúc bà vội vã đi theo con gái, bộ ngực đồ sộ của nẩy lên theo nhịp chân. Lại lần nữa Lorna bắt gặp Jenny đứng bậc cầu thang trên cao đang tò mò nhìn xuống.
Trong phòng giấy, ông Gideon đã đứng lên, đang tự rót cho mình ly rượu Bourbon từ chiếc bình pha lê. Jens vẫn đứng đó đợi từ lúc Lorna bỏ ra ngoài. Levinia đi vòng qua anh phụ bếp của bà, coi như kẻ xa lạ mới ngoài đường lọt vào.
- Có chuyện gì đấy ông? - Bà hỏi chồng.
- Nào tôi có biết.
Lorna đóng cửa ra hành lang, rồi đứng bên cạnh Jens
- Mời cha mẹ ngồi xuống được không ạ?
- Cha cảm thấy có chuyện tai họa, mà tai họa thì bao giờ cha cũng đứng nghe. Bây giờ nói đi chuyện gì?
Lorna khoác tay Jens Harken.
- Anh Jens và con muốn...
Jens bóp bàn tay Lorna ý bảo nàng đừng nói nữa. Rồi chàng nói thay:
- Thưa ông bà Barnett. Tôi biết chuyện này sẽ làm ông bà rất ngạc nhiên, nhưng tôi phải đến đây để thưa với ông bà rằng tôi rất yêu con gái của ông bà và tôi kính cẩn xin ông bà cho phép tôi cưới cô ấy.
Miệng bà Levinia há hốc.
Ông Gideon thì nổi cơn thịnh nộ. Ông quát:
- Sao? Anh làm sao?
- Con gái ông bà và tôi...
- Anh dám đề ra cái điều hổn láo ấy hả?
- Thưa cha, không phải chỉ anh Jens mà cả con cũng xin cha mẹ.
- Câm mồm, con ranh! Tao sẽ nói chuyện với mày sau!
- Con yêu anh ấy thưa cha. Và anh ấy yêu con.
- Một thằng sai vặt dưới bếp! Lạy Chúa, mày điên rồi sao Lorna?
Trong phòng âm nhạc bên cạnh, bà Agnes đang đàn bản "Niềm vui của phù thủy" và nhấn hết sức mạnh vào phím đàn. Lorna thấy rõ bà không thuộc bản nhạc, sai nhiều nốt và đánh rất tồi.
Bà Levinia rên rỉ:
- Ôi, Lorna! Thì ra vì thế mà cô khước từ thằng Taylor!
- Con biết tất cả những lý lẽ cha mẹ có thể đưa ra để ngăn cấm con, nhưng tất cả những lý lẻ ấy không quan trọng gì hết. Con yêu Jens và muốn lấy anh ấy.
- Lấy rồi sống bằng cái gì? Sống ở đâu? - Ông Gideon quật lại - Bằng lương thằng phụ bếp và sống trong gian phòng bằng lổ mũi trên tầng ba chứ gì?
- Chúng con sẽ ra vùng hồ White Bear sống và Jens mở xưởng đóng tầu ở đó.
- Cô đừng nói chữ "đóng tầu" ra với tôi! - Ông Gideon gầm lên - Mặt ông đỏ bừng lên và hai bàn tay ông run lên - Tất cả chuyện này xẩy ra chỉ là tại con thuyền ấy, và cô... - Ông trỏ một ngón tay vào Jens. - Anh đã lợi dụng hoàn cảnh ấy ngấm ngầm quyến rủ con gái tôi. Tôi nói cho anh biết, tôi đã cứu vớt anh mà anh không biết thân. Nghe đây: dù anh có là Christopher Columbus đi nữa thì cũng không đời nào tôi gả con gái tôi cho anh!
Lorna nói, kẹp tay vào cánh tay Jens chặt thêm.
- Thưa cha, con đã dành rất nhiều thời gian trong vụ hè vừa rồi trò chuyện với Jens. Con biết rõ anh ấy hơn bất cứ bè bạn nào khác của con. Con biết Jens trung thực, thông minh, chăm làm, rất phúc hậu. Và Jens yêu...
- Khoan! - Ông Gideon nhăn mặt, - Cô làm tôi buồn nôn.
- Con rất tiếc phải nghe cha nói như thế. Bởi con nghĩ những điều cha mẹ quan tâm nhất tưởng phải là xem người con muốn lấy có đúng là người con yêu không và anh ta có yêu con không?
- Không được! Tôi xin nói dứt khoát! Tôi không cho cô lấy bất cứ một thằng phụ bếp nào! Xong. Tôi nói thế là đủ!
Jens lên tiếng, đặt bàn tay lên vai Lorna:
- Ngay cả khi con gái ông bà đã có thai với nó?
Gideon phản ứng như thể ông vừa bị ai đập vào giữa đỉnh đầu. Bà Levinia vội bịt miệng, rú lên. Phòng âm nhạc bên cạnh, tiếng đàn của bản "Niềm vui của phù thủy" càng ầm ĩ.
- Lạy Chúa tôi! - Cuối cùng ông Gideon thở hổn hển, mặt tái mét. Ông quay sang Lorna - Có thật thế không?
- Thật, thưa cha. Con đang mang thai đứa cháu của ông bà.
Trong một khoảnh khắc ông Gideon đã chịu thua. Nổi đau làm hai vai ông rủ xuống. Ông đưa tay lên vuốt tóc rồi cất bước đi đi lại lại.
- Chưa bao giờ, kể cả những cơn ác mộng tồi tệ nhất, cũng chưa bao giờ tôi tưởng tượng ra được sự việc này! Con gái tôi bôi tro trát trấu vào bố mẹ như thế này. Dám đi lại với một thằng... ngủ với nó và trơ trẽn thừa nhận chuyện đó! Cô đừng gọi cái hạt máu ấy là cháu tôi! Lạy chúa! Sao Người ruồng bỏ chúng con như thế này!
Bà Levinia nói đầu gối run rẩy và bà phải vịn vào một chiếc ghế để ngồi xuống.
- Vậy là Chúa đã hành hạ chúng con! Lạy Chúa! Tôi biết nói thế nào với bạn bè tôi đây? Tôi đâu còn dám ngửa mặt nhìn ai? Còn cô, cô nghĩ những người lương thiện, tự trọng, có còn nhìn mặt cô nữa không. Họ sẽ nhổ nước bọt vào cả cái gia đình này ấy chứ!
- Mẹ ạ, mẹ quá phóng đại đấy thôi.
Ông Gideon tỉnh táo trước. Ông ưỡn vai nắm chặt hai bàn tay, mặt ông hồng hào trở lại.
- Bà đưa con Lorna lên gác! - Ông ra lệnh cho vợ.
- Thưa cha, chúng con đến đây để lể phép thưa chuyện với...
Ông Gideon ngắt lời:
- Bà đưa nó lên gác. Và nhốt nó vào phòng của nó, khóa cửa lại. Harken! Từ lúc này tôi không thuê anh nữa.
- Nhưng còn...
- Thưa cha! Cha không thể làm thế! Chúng con đến để cầu cứu cha mẹ, mong cha mẹ giúp đỡ, vậy mà...
- Levinia - Ông Gideon quát - Bà có đưa con Lorna lên gác không nào? Và khóa cửa lại, không cho nó đi đâu hết. Cấm các em nó cũng như mọi người trong cái nhà này không ai được vào với nó. Còn Harken, anh cút khỏi đây ngay, trước khi tôi đếm đến ba. Nếu không Lạy Chúa, tôi lấy khẩu súng kia bắn anh chết ngay tại đây bây giờ.
Bà Levinia hoảng hốt vội túm cánh tay con gái, Lorna dằn ra.
- Thưa cha, con yêu anh ấy. Con sắp sinh con với anh ấy. Bất kể cha nói thế nào đi nữa con vẫn có quyền lấy anh ấy.
- Đừng nói với tao về quyền! Mày đã dám ngủ với nó không hơn gì một con đĩ. Mày làm thế tức là mày đã tước đi mọi quyền của mày. Bây giờ mày không có quyền gì hết. Cả gia đình này, cả cái nhà này đều không thừa nhận mày. Mày không có quyền đòi tao giúp đỡ gì hết. Bây giờ mày không được hưởng bất cứ thứ gì, xem thử mày sẽ sống ra sao!
Ông quay sang nói với vợ:
- Bà đưa nó thẳng lên phòng, không nói câu gì hết. Chuyện đến tai mấy đứa em nó là sẽ ảnh hưởng đấy. Thôi, đi đi!
- Không, con không đi đâu hết! - Lorna nói giọng thách thức, bước lên nắm tay Jens.
- Tao nói có được không hả? - Ông Gideon gầm lên - Bà có dẫn nó đi không, Levinia?
Bà Levinia nắm tay con gái.
- Lên gác! - Bà ra lệnh.
- Không, con không lên! Jens! - Lorna vừa khóc vừa chìa tay ra cầu cứu Jens, trong khi bà Levinia nắm tay bên kia kéo.
- Lorna! - Jens nắm một tay Lorna.
Gideon quát:
- Buông con gái tao ra, đồ con lợn! Mày đã sờ soạng nó thế đủ rồi. Từ nay thì cấm. Tao cấm mày không được đặt chân vào cái nhà này cũng như vào tất cả những đất đai của tao. Mày làm trái tao sẽ cầu cứu đến pháp luật trị tội mày!
- Jens! Hãy đem em đi cùng! - Lorna gào lên. Bà Levinia lại lôi con gái đi.
- Cha đã nói như vậy, đừng có cưỡng lại!
Lorna giật được tay ra khỏi tay mẹ.
- Không! Con đi một mình!
Bà Levinia bị mất đà ngã vào ghế. Tóc bà xổ ra.
Ông Gideon xăm xăm chạy đến, tát một cái làm Lorna loạng choạng
- Đi với mẹ, mau!
Lorna trừng mắt nhìn cha, cặp mắt đầm đìa nước mắt.
- Ông tàn bạo thế? - Jens thét lên, túm ngực áo ông Gideon. - Ông nở đánh con gái ông?
Jens nói rồi đẩy mạnh khiến ông Gideon ngã ngồi xuống ghế bọc da. Ông vùng dậy hùng hổ nắm quả đấm tay lao đến Jens.
- Mày là thằng khốn nạn. Mày đã làm con gái tao có thai.
Hai người đàn ông sắp nhảy vào cuộc tử chiến thì bà Levinia hét lên:
- Thôi đi! Tôi xin hai vị! Lorna nghe mẹ đã... Cô có thấy cô đã gây ra chuyện gì không? Cô muốn người ta giết nhau hay sao? Cô muốn ra khỏi cái nhà này và đi với nó chứ gì? Được thôi. Nhưng đi như thế nào để khỏi ảnh hưởng đến hai đứa em của cô. Chúng còn nhỏ dại, mong sao chúng đừng theo tấm gương của cô.
Lorna gục mặt nhìn qua hàng nước mắt xuống tấm thảm trải sàn.
Bà Levinia vẫn tiếp tục đay nghiến:
- Tôi nói sao với bạn bè tôi, với thằng Taylor, với con Phoebe, với thằng Mitchell... Các bạn của cô sẽ nghĩ gì về cô, về gia đình nhà này...
Bà trỏ vào bụng Lorna:
- Đứa trẻ nằm trong bụng kia là đứa con hoang! Cô hiểu chưa? Nó lớn lên cũng vẫn chỉ là đứa con hoang! Cô muốn con cô đẻ ra phải chịu đựng tất cả sự nhục nhã của một đứa con hoang chăng?
Đột nhiên trong phòng im lặng hẳn lại. Jens bước đến nắm tay Lorna.
- Lorna! - Jens dịu dàng nói nhưng không biết nói gì thêm.
Bà Levinia nói:
- Cô nên biết điều chút ít, hãy lên phòng. Để tôi và cha cô bàn xem nên thế nào. Cần phải có thời gian cân nhắc, suy tính.
Lorna ngẩng cặp mắt ướt đẫm nhìn Jens:
- Jens... hay là...
Họ nắm tay nhau, không biết nên thế nào bây giờ.
- Có lẻ chúng ta đều phải có thời gian suy tính - nàng thì thầm - Em cần đến cha mẹ giúp đỡ, anh cũng vậy. Hãy chịu đựng vài tháng tới... Có lẽ em nên lên với mẹ em...
Jens nuốt nước bọt cố nén lại.
- Cũng được. Nếu em muốn như thế.
- Em đâu muốn thế! Nhưng không có cách nào khác.
Jens gật đầu.
- Em sẽ gặp anh một ngày gần đây, - Lorna nói.
Jens lại gật đầu, dùng cả hai tay kéo nàng lại và hôn lên má nàng:
- Anh yêu em, Lorna - Jens thì thầm - Anh rất ân hận đã để chuyện này xẩy ra.
- Rồi đâu sẽ vào đấy thôi - Nàng đáp - Em cũng yêu anh.
Hai người đứng im lặng một lát, cho đến lúc ông Gideon đã chỉnh đốn được áo quần, bước ra mở rộng cửa phòng. Bà Levinia lôi con gái ra ngoài. Vừa ra đến cửa, bà ra lệnh:
- Nín đi! Lau nước mắt đi!
Tại nơi sâu thẳm trong đáy lòng, Lorna nhận biết rằng nên tuân theo mệnh lệnh của mẹ. Nàng sụt sịt rồi đưa tay quệt nước mắt. Nàng theo mẹ ra hành lang, thấy các em nàng đang đứng ngoài đó nép vào góc nhìn mẹ và chị. Nàng gặp cả bà Henrietta đang đi vào phòng âm nhạc, nơi bà Agnes đang đàn.
Bà Levinia đay nghiến.
- Chỉ là do cái trò đua thuyền buồm ấy. Đấy đâu phải môn thể thao của đàn bà con gái. Cô có thấy ai là phụ nữ tham dự Hội đua thuyền buồm bao giờ đâu?
Lúc đi ngang qua phòng hai em gái, nàng liếc mắt vào thấy Jenny nước mắt đầm đìa. Nàng nghe thấy sau lưng nàng tiếng chào "tạm biệt" và biết rằng Jens đang ra khỏi nhà. Tiếng cánh cổng bên dưới đóng lại. Lorna thầm tự nhủ, không gì chia rẽ được Jens và nàng nếu họ vẫn còn yêu nhau.
Vào đến phòng, Lorna đi nhanh đến giường, ngồi xuống. Bà Levinia đóng cửa, quay vào nói:
- Tôi không khóa cửa, vì tôi biết cô phải đợi đến sau khi cha và tôi bàn chuyện này ra sau đã. Nhưng cô không được nói chuyện với ai, hiểu chưa?
- Con hiểu, thưa mẹ, - Lorna đáp như cái máy.
- Và đừng có tơ tưởng đến chuyện trốn đi với nó, một thằng vô liêm sỉ, một thằng nhập cư.
- Vâng, thưa mẹ.
- Hừm! Bây giờ thì cô hài lòng rồi chứ? Cô đã nêu tấm gương đẹp đẽ cho các em cô rồi đấy!
Lorna không nói gì. Nàng đang suy nghĩ về hai chữ "con hoang" và về chuyện liệu "vụ" của nàng có ngăn cản các bạn trai của các em nàng không dám gặp gỡ chúng hay không?
- Chuyện này ló ra thì không người đứng đắn nào muốn nói chuyện với cô chứ chưa nói muốn cầu hôn với cô. Phụ nữ đã mất trinh thì khó lấy được chồng hẳn hoi. Cầu Chúa tha tội cho cô. Tôi không biết tại sao cô dám làm cái chuyện đồi bại ấy, Lorna! Từ nay cả cha mẹ cô đâu còn dám ngẩng mặt nhìn ai? Cô đã bôi nhọ tên tuổi mọi người trong gia đình này và tôi lo rồi hậu quả sẽ đến mức tôi không chịu nổi nữa. Nhưng chuyện đã rồi, cha mẹ cô đành phải chịu đựng thôi. Cô ở đây chờ xem cha cô quyết định ra sao. Rõ chưa nào?
- Vâng, thưa mẹ.
Cửa khép lại và Lorna thấy tiếng chân bà Levinia xuống thang gác. Nàng ngồi im lặng trong bóng tối, hai bàn tay chắp lại đặt trên bụng, chỗ đứa con nàng. Lorna tự hỏi, không biết cha nàng sẽ quyết định những gì và liệu nàng có được gặp lại Jens nữa không?
Tháng Mười Một Của Trái Tim Tháng Mười Một Của Trái Tim - Lavyrle Spencer Tháng Mười Một Của Trái Tim