Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1074 / 27
Cập nhật: 2017-09-05 09:38:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
Ôiiiiiiiiii, Mẹ ơi!
Lẽ nào thế là Chấm dứt?…
Cháy túi ở Vegas
Lại với Cơn vật Thuốc lắc?
Thứ Ba, chín giờ sáng… Lúc này, đang ngồi ở “Will Bill’s Café” ngoại ô Las Vegas, tôi thấy mọi thứ thật rõ ràng. Chỉ có một đường chạy đến LA – đường liên bang 15, chạy thẳng không có đường phụ hay đường tránh, chỉ là một vệt cao tốc thẳng băng, qua Baker và Basrtow và Berdoo rồi lên xa lộ Hollywood là thẳng vào cơn vật vã cuồng điên: an toàn, mờ mịt, lại một tên lập dị nữa ở Vương quốc Lập dị.
Nhưng lúc này, trong năm sáu giờ tới, tôi sẽ là thứ dễ bị phát hiện nhất trên con đường xấu xa khốn kiếp này – chiếc xe mui trần Shark màu đỏ giữa Butte và Tijuana… sáng rực dọc cao tốc sa mạc này, với một kẻ quê mùa tâm thần cởi trần cầm vô lăng. Mặc chiếc sơ mi Acapulco màu tím và xanh, hay không mặc gì thì tốt hơn?
Không cách nào trốn được trong con quái vật này.
Đây không phải là cuộc chạy trốn vui vẻ. Thậm chí Thần Mặt trời cũng không muốn xem. Ngài đã lấp sau đám mây lần đầu tiên trong ba ngày. Không hề có mặt trời. Bầu trời xám xịt và xấu xí.
Ngay khi tôi cho xe vào bãi đỗ Wild Bill nằm khuất cạnh con phố nhỏ, tôi nghe tiếng rồ trên đầu và ngước lên thấy một chiếc DC–8 khổng lồ màu khói bạc đang cất cánh – cách mặt đường cao tốc chừng sáu trăm mét. Có Lacerda trên máy bay không? Gã ở báo Life nữa? Bọn họ đã có những bức ảnh họ cần chưa? Có mọi thông tin chưa? Họ đã hoàn thành trách nhiệm của mình chưa?
Tôi thậm chí còn không biết ai thắng giải đua. Có lẽ không ai cả. Tôi chỉ biết toàn bộ cuộc trình diễn đã bị phá hoại bởi một cuộc náo loạn tồi tệ – một vụ bạo lực tập thể điên khùng, mà khơi mào là mấy kẻ lưu manh say rượu, bọn họ không chịu tuân thủ luật chơi.
Tôi muốn lấp khoảng trống hiểu biết của mình ngay cơ hội đầu tiên. Lấy tờ Thời báo LA và lướt qua mục thể thao tìm tin về Mint 400. Lấy những chi tiết. Rồi tự trang bị cho mình. Dù đang Chạy trốn, trong vòng vây một cơn Hãi hùng khủng khiếp…
Tôi biết Lacerda ở trên máy bay đó, đang quay về New York. Gã bảo tôi đêm qua rằng gã sẽ bắt chuyến bay đầu tiên.
Vậy là gã đã đi… còn tôi ở đây, không luật sư, ngồi sõng sượt trên ghế nhựa đỏ trong quán rượu Wild Bill, bồn chồn nhấp từng ngụm từ chai bia Budweiser tại một quầy bar vừa tỉnh giấc trong cơn hối hả sớm mai của những tên ma cô và kẻ đàng điếm… với một chiếc Red Shark to tướng ngoài kia chứa đầy những tội ác mà tôi sợ đến mức chẳng còn dám nhìn tới.
Nhưng tôi không thể vứt bỏ thứ ôn vật này. Hi vọng duy nhất là bằng cách nào cho nó chạy lộ liễu giữa đường qua ba trăm dặm từ đây đến Sanctuary. Nhưng, Chúa lòng lành ơi, tôi mệt mỏi rồi! Tôi sợ quá rồi. Tôi điên rồi. Thứ văn hóa này làm tôi sa đọa. Tôi đang làm cái chó gì ở đây? Đây còn không phải là câu chuyện mà tôi định viết. Luật sư của tôi đã can rồi. Mọi dấu hiệu đều tiêu cực – nhất là tên Lùn xấu xa với chiếc điện thoại hồng ở Polo Lounge. Lẽ ra tôi nên ở lại đó… bất cứ gì trừ chuyện này.
Ôiiiiii… Mẹ ơi!
Lẽ nào thế là chấm dứt?[17]
Không!
Ai chơi bản nhạc đó? Có phải tôi đang nghe cái bài của nợ này trên máy hát lúc này không? 9:19 vào buổi sáng u ám bẩn thỉu này tại Quán rượu Wild Bill.
Không. Đấy chỉ là tôi tưởng tượng trong đầu thôi, chỉ là tiếng xa xôi từ một buổi ban mai đau đớn ở Toronto vọng về… từ rất lâu rồi, lúc ấy nửa điên nửa tỉnh trong một thế giới khác… nhưng không có gì khác biệt.
CỨU!
Thứ rác rưởi kinh khủng này còn kéo dài bao đêm nữa, bao nhiêu buổi sáng kỳ quái nữa? Cơ thể và bộ não này sẽ chống chọi được cơn điên rồ do số mệnh gây nên này bao lâu nữa đây? Sự nghiến răng này, vã mồ hôi này, máu dồn lên thái dương này… những mạch ven nhỏ màu xanh căng lên hai bên tai, sáu bảy chục tiếng không ngủ…
Và bây giờ lại cái máy nghe nhạc kia! Đúng, không nghi ngờ gì cả… và tại sao không? Một bài hát rất phổ biến: “Như chiếc cầu bắc qua vùng nước động… tôi sẽ nằm xuống…”
BÙM. Cơn hoang tưởng thoáng hiện lên. Kẻ tâm thần thủ đoạn xấu xa nào bật bài hát đó – ngay lúc này, vào thời điểm này? Có ai theo dõi tôi ở đây sao? Cô ả phục vụ biết tôi là ai không? Mụ ta có thể nhìn thấy tôi đằng sau những tấm gương này không?
Phục vụ quầy bar toàn lũ gian giảo, nhưng đây là một phụ nữ trung niên cáu kỉnh, mặc váy Hawaii và áo khoác Iron Boy… có lẽ là vợ Wild Bill.
Chúa ơi, cơn hoang tưởng, điên rồ, sợ hãi và ghê tởm tạo nên những đợt sóng kinh khủng – những rung giật không thể nào chịu thấu tại nơi này. Ra khỏi đây. Chạy trốn thôi… và tôi chợt nghĩ, khi những ký ức cuối cùng về cơn đau nhói điên dại trước lúc bóng tối bủa vây, rằng mãi tận trưa mới đến giờ trả phòng theo quy định… thế là tôi còn ít nhất hai tiếng đồng hồ hợp pháp để lái xe tốc độ cao thoát khỏi cái tiểu bang khốn kiếp này trước khi trở thành một kẻ lẩn trốn trong mắt luật pháp.
Một vận may tuyệt vời. Ngay khi hồi chuông báo động vang lên, có lẽ tôi đang chạy kịch kim đâu đó giữa Needles và Thung lũng Chết – đạp ga xuyên cả sàn xe và nắm tay run rẩy giơ lên trước Efrem Efrem Zimbalist, Jr., người đang lao vào tôi trên chiếc trực thăng FBI/Đại bàng Gào rú.
CỨ CHẠY ĐI, NHƯNG ĐỪNG HÒNG TRỐN ĐƯỢC[18]
Tiên sư nhà ông, Efrem, cái ý tưởng đó cắt cụt hết hai chiều.
Như các bạn và những người Mint đều biết, tôi vẫn ở đó trong phòng 1850 – về mặt pháp lý và tinh thần, nếu không nói về mặt hiện hữu thân thể – với một cái thẻ “Không làm phiền” treo bên ngoài để ngăn phiền nhiễu. Các cô hầu phòng sẽ không đến gần căn phòng đó chừng nào tấm thẻ còn treo trên nắm cửa. Luật sư sẽ lo việc đó – cùng với 600 bánh xà phòng Neutrogena mà tôi đang giữ để chuyển đến Malibu. FBI sẽ lý giải thế nào đây? Chiếc Great Red Shark đầy bánh xà phòng Neutrogena? Tất cả hoàn toàn hợp pháp. Các cô hầu phòng đã đưa cho chúng tôi số xà phòng đó. Bọn họ sẽ cam đoan như vậy… có không nhỉ?
Dĩ nhiên là không. Mấy con mụ hầu phòng giảo trá khốn nạn sẽ thề rằng bọn họ bị hai tên điên súng ống đầy người dùng con xe Vincent Black Shadow dọa dẫm họ, trừ phi bọn họ bỏ hết số xà phòng.
Bố tiên sư! Có cha đạo nào trong quán rượu này không nhỉ? Tôi muốn thú tội! Tôi là một tội đồ khốn kiếp! Tham lam, giết người, dâm dục, tội lớn, tội nhỏ – các người muốn gọi sao cũng được, Chúa ơi… Con có tội.
Nhưng xin giúp con một lần cuối với: Cho con năm tiếng nữa chạy tốc độ cao trước khi người giáng búa xuống; hãy để con tống khứ chiếc xe khốn kiếp này và thoát khỏi cái sa mạc kinh hoàng này.
Đây đâu phải là đòi hỏi gì quá đáng, thưa Đức Chúa, bởi vì sự thật tối hậu là con không có tội. Con chỉ tin lời vớ vẩn của người quá thôi… Người thấy nó gây ra chuyện gì cho con rồi đấy? Bản năng nguyên thủy của người Cơ đốc trong con đã biến con thành một tội đồ.
Rón rén đi qua sòng bạc lúc sáu giờ sáng với một va–li đầy bưởi và chiếc áo phông “Mint 400”, con nhớ đã tự nhắc bản thân, nhắc đi nhắc lại, “Ngươi không có tội.” Đây đơn thuần là một mẹo tất yếu, để tránh một cảnh tượng khó chịu. Sau rốt, con không có một thỏa thuận ràng buộc nào cả; đây là khoản nợ của tổ chức – không phải cá nhân. Toàn bộ cơn ác mộng khốn kiếp này là lỗi của cái tạp chí bốc mùi và vô trách nhiệm kia. Thằng điên nào ở New York gây ra chuyện này cho con. Đó là ý tưởng của hắn, Chúa ơi, không phải của con.
Và giờ, nhìn con xem: nửa điên nửa tỉnh, trong sợ hãi, lái xe 120 dặm một giờ qua Thung lũng Chết trên chiếc xe mà con không bao giờ muốn. Đồ khốn kiếp ác ôn! Đây là việc của người! Đáng ra người phải quan tâm đến con, Chúa ơi… vì nếu không, người sẽ không kết tội con được đâu.
Thác Loạn Ở Lasvegas Thác Loạn Ở Lasvegas - Hunter S. Thompson Thác Loạn Ở Lasvegas