Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-07-16 17:10:48 +0700
Chương 12
K
atie trở mình tỉnh giấc và mở mắt, lờ mờ thoát ra khỏi giấc ngủ sâu, mệt mỏi với cảm giác khó chịu không thật. Căn phòng cô đang ở ngập tràn ánh sáng và sạch bong bẩy, kê rất ít đồ đạc chỉ với một cái bàn cổ bằng gỗ thích và một chiếc tủ đầu giường
“Xin chào” giọng nói nhẹ nhàng của Gabriella phát ra từ phía cửa phòng. Trí óc của K tập trung trở lại khi Gabriella bước vào và đặt một tách cà phê nóng hổi lên chiếc tủ đầu giường. Ở tuổi 24, vẻ đẹp của Gabriella thật rực rỡ. Gò má cao và đôi mắt nâu long lanh là ước ao của một nhiếp ảnh gia chụp hình đăng trên tạp chí đẹp. Tối qua, cô đã thổ lộ cho Katie nghe chuyện mình được một nhiếp ảnh gia nổi tiếng người đã bắt gặp cô trong làng hỏi xem liệu cô có đồng ý cho anh ta chụp vài kiểu ảnh không, nhưng chồng cô, Eduardo, đã không cho cô làm việc đó. Katie cáu kỉnh nghĩ bụng, đó hoàn toàn chính xác là thứ mà cô mong chờ từ gã đàn ông đẹp trai, thiếu cởi mở mà cô đã gặp tối hôm qua. Katie mở lời cám ơn vì tách cà phê còn Gabriella chỉ mỉm cười. “Sáng nay Ramon đến gặp cô trước khi đi, nhưng khi biết cô còn đang ngủ, anh ấy nói là không muốn đánh thức cô dậy,” Gabriella lên tiếng. “Anh ấy nhờ tôi nói với cô rằng sẽ gặp cô tối nay lúc anh ấy quay trở lại.”
“Từ Mayaguez,” Katie thêm vào, đơn thuần chỉ để giữ cho cuộc nói chuyện được tiếp nối.
“Không, từ San Juan cơ,” Gabriella sửa lại. Một ánh nhìn gần như là sợ hãi lướt qua trên khuôn mặt cô. “Hoặc có thể là Mayaguez. Xin lỗi vì tôi không nhớ rõ cho lắm.”
‘Không sao đâu mà. “ Katie trấn an cô, bối rối vì cách xử sự khó hiểu ấy.
Gabriella thở phào nhẹ nhõm. “Ramon để tiền lại cho cô. Anh ấy nói chúng ta nên bắt đầu mua sắm ngay hôm nay nếu đã sẵn sàng.”
Katie gật đầu và liếc sang chiếc đồng hồ báo thức nhựa đặt bên cạnh giường, ngạc nhiên thấy rằng đã gần 10 h sáng. Cô tự nhủ ngày mai mình sẽ phải thức giấc để gặp được Ramon trước khi anh đến khu nông trại của mình ở Mayaguez làm việc.
****
Bầu không khí trầm lắng lơ lững giữa bảy người đàn ông ngồi xung quanh chiếc bàn lớn trong phòng họp của ban điều hành tại trụ sở công ty Gaverra International đặt tại San Juan – tiếng đồng hồ cổ theo xu hướng nghệ thuật Barốc điểm 10 giờ đột ngột phá tan sự im ắng nặng nề - đánh dấu những hơi thở hắt cuối cùng của một tập đoàn đang lụi tàn một thời từng là đế chế hùng mạnh trên toàn thế giới.
Từ vị trí đầu bàn, ánh nhìn của Ramon lướt nhanh đến 5 nhân vât ngồi phía trái anh, họ là ban điều hành của Galverra International. Mỗi một người trong số họ đều được bố anh chọn lựa cực kỳ cẩn trọng, và tất cả bọn họ đều sở hữu ba tính cách mà Simon Galverra đòi hỏi ở ban điều hành của ông: trí thông minh, lòng tham vô độ và bản chất nhu nhược. Suốt hai mươi năm, Simon đã tôi luyện trí thông minh của họ, khai thác lòng tham trong họ và lợi dụng triệt để sự bất lực không dám làm trái những mệnh lệnh của ông, cũng như không dám biểu lộ một thách thức nào dù là nhỏ nhoi trước những quyết định mà ông đã đưa ra.
“Tôi xin hỏi,” Ramon lặp lại bằng một chất giọng lạnh băng gọn ghẽ. “Liệu bất kì ai trong số các ngài đưa ra được một đề xuất hợp lý khác trong việc đệ trình kế hoạch phá sản này không.” Hai vị giám đốc hắng giọng đầy lo lắng, một vị khác với tay lấy chiếc cốc đựng nước lạnh đặt giữa bàn.
Những ánh mắt né tránh của họ và bầu không khí im phăng phắc ngoan ngõan đã khiến cơn thịnh nộ mà anh cố kìm nén bùng phát lên thành ngọn lửa. “Không đề nghị nào?” anh lên tiếng hỏi lại một lần nữa bằng chất giọng uy hiếp mựơt mà như nhung. “Và có lẽ không một ai trong số các vị ở đây đủ khả năng giải thích cho tôi tại sao tôi lại không hề được thông báo về những quyết định tai hại của bố tôi hay về cách cư xử thất thường của ông trong vòng 10 tháng vừa qua.”
Thò một ngón tay nới lỏng phần giữa họng và cổ áo sơ mi, một vị lên tiếng. “Bố anh cho rằng anh không hề bận tâm đến những vấn đề đang diễn ra ở đây. Ông ấy đã đặc biệt nhấn mạnh với chúng tôi điều đó, phải không nhỉ, Charles?” ông ta gật đầu xác nhận với một vị người Pháp đang ngồi bệ vệ ngay bên cạnh. “Ông ấy nói nguyên văn với chúng tôi rằng “Ramon sẽ điều hành hoạt động kinh doanh tại Pháp và Belgium trong vòng 6 tháng, rồi nó sẽ thông báo ở Hội nghị Thương mại Quốc tế tại Thụy Sĩ. Khi nó rời khỏi đó, nó sẽ bận bịu tiến hành các cuộc đàm phán với đối tác ở Cairo. Nó chẳng bận tâm đến những quyết định nhỏ nhoi mà chúng ta đang đưa ra ở đây đâu.” Chính xác đó là những gì mà ông ấy nói, phải không?” Năm cái đầu gật cùng một lúc.
Ramon nhìn vào họ khi anh chầm chậm xoay một chiếc bút chì giữa những ngón tay. “vì vậy,” anh kết luận cũng bằng giọng nói nhẹ đầy nguy hiểm. “không ai trong số các vị thấy cần phải “bận tâm” đến tôi. Không hề ngay khi ông ấy bán một đội tàu chở dầu và một chiếc máy bay giá chỉ bằng một nữa so với giá trị thực … không hề ngay cả khi ông ấy quyết định tặng toàn bộ số lợi nhuận khai thác mỏ ở Bắc Mỹ cho chính quyền địa phương?”
“Đó… đó là tiền của cậu, và của bố cậu, Ramon.” Người đàn ông ngồi cuối bàn đưa hai tay lên ra hiệu bất lực. “Tất cả chúng tôi gộp lại chỉ sở hữu một lượng cổ phần nhỏ trong tổng công ty này. Phần còn lại thuộc về gia đình cậu. Chúng tôi biết nhưng gì ông ấy đã làm không phải vì lợi ích tốt nhất cho công ty, nhưng gia đình cậu hoàn toàn nắm giữ quyền quyết định. Và bố cậu cho biết ông ấy muốn công ty phải có vài khoản khấu trừ thuế.’”
Cơn thịnh nộ dâng lên trong lòng Ramon, tràn ngập trong từng tĩnh mạnh, chiếc bút chì trong tay anh gẫy gập làm đôi. “Các khoản KHấu trừ thuế?” anh hung dữ bật ra thành lời.
“Đ… đúng như vậy,” một vị khác lên tiếng trả lời. “Anh biết đấy… những khoản khấu trừ thuế của doanh nghiệp.”
Bàn tay Ramon đập mạnh xuống bàn với sức ảnh hưởng tương đương một vụ nổ trong lúc anh đứng bật dậy. “Các vị đang định nói với tôi là các vị đã cho rằng ông ấy hoàn toàn đủ lý trí để vứt đi cả đống tài sản của công ty chỉ vì chúng tôi không phải trả thuế cho bọn họ ư?” Quai hàm anh nghiến chặt lúc anh lia cái nhìn chất người cuối cùng qua từng người bọn họ. “Tôi chắc các vị sẽ hiểu được rằng công ty này sẽ không thể thanh toán các khỏan công tác phí để tham dự cuộc họp này của các vị.” Anh dừng lời, cố tình thưởng thức những ánh nhìn choáng váng từ phía họ. “Tôi cũng sẽ không chấp thuận thanh toán các khoản phí trả trước hàng năm cho các dịch vụ của các ngài trong cương vị “những nhà điều hành” trong suốt một năm vừa qua. Cuộc họp này bị hoãn lại.”
Thẫn thờ, một vị chọn đúng thời điểm để bắt đầu tỏ thái độ quyết đoán. “Ờ, Ramon, theo luật của công ty thì ban điều hành được thanh toán một khoản hàng năm về…”
“Vậy kiện tôi ra tòa luôn đi.” Ramon đập lại. Anh xoay gót bước ra phía cửa thẳng hướng phòng làm việc của anh ở ngay bên cạnh, tiến về phía người đàn ông vẫn đang ngồi trong phòng phía bên phải, lặng im quan sát những gì vừa xảy ra.
“Tự pha lấy đồ uống của cậu đi, Miguel.” Ramon gầm gừ lúc cởi phăng chiếc áo khoác. Giật mạnh cà vạt cho lỏng bớt, anh sải chân về phía cửa sổ căn phòng.
Miguel Villegas liếc sang tủ rượu công phu ẩn sâu trong bức tường ép gỗ, rồi nhanh chóng ngồi xuống một trong số 4 chiếc ghế bành bọc nhung màu vàng đậm kê xung quanh chiếc bàn gỗ cổ. Đôi mắt ủ ê của anh tối lại tràn ngập niềm cảm thông kìm nén khi liếc nhìn Ramon, nguời đang đứng cạnh khung cửa sổ quay lưng lại phía anh ta, một cánh tay đưa cao chống vào thành cửa, bàn tay siết chặt.
Sau một vài phút căng thẳng, bàn tay nới lỏng ra và cánh tay buông xuống. Bằng một cử chỉ cam chịu muộn phiền, Ramon buông xuôi đôi vai rộng, bàn tay xoa bóp phía sau gáy, cố gắng làm dịu bớt những phần cơ bắp cứng nhắc. “Vài tuần trước tôi đã nghĩ mình chấp nhận thất bại rồi.” anh thở dài cay đắng và quay người lại. “Hình như là không.”
Bước vòng qua bàn anh ngồi xuống chiếc ghế bành đồ sộ và nhìn người con trai cả của Rafael Villegas. Trưng ra một khuôn mặt vô hồn, anh lên tiếng. “Tôi cá là công cuộc tìm kiếm của cậu chẳng đâu vào với đâu.”
“Ramon,” Miguel gần như biện hộ. “Tôi là một kế toán quèn, cái đó là việc của các nhà kiểm toán viên công ty cậu – cậu không thể chỉ dựa vào các số liệu của tôi.”
Ramon không hề nản lòng trước sự lảng tránh của Miguel. “Các kiểm toán viên của tôi đang bay đến từ New York sáng nay, nhưng tôi sẽ không để cho họ tiếp cận được những bản báo cáo cá nhân của bố tôi mà cậu đang giữ. Cậu phát hiện được gì rồi?”
“Hoàn toàn như cậu dự tính.” Miguel thở dài. “Bố cậu đã bán hết toàn bộ những tài sản thuộc công ty hiện đang tạo ra lợi nhuận, và chỉ giữ lại những công ty hiện thời đang thua lỗ. Khi ông ấy không còn thứ gì còn tiếp tục tạo doanh thu nữa, thì ông ấy hiến hàng triệu đô là cho bất cứ một tổ chức từ thiện nào có mặt trên đời này.” Anh ta lôi ra một xấp giấy tờ sổ cái ra khỏi cặp và đồng thời trải ra trên chiếc bàn lớn ngay trước mặt Ramon. “Mục khiến tôi nản nhất là những tòa cao ốc cho thuê giá cao mà cậu đang xây dựng dở ở Chicago và St. Louis. Cậu đầu tư hai mươi triệu đô cho mỗi một tòa nhà. Nếu các ngân hàng chỉ cho cậu vay số tiền còn lại thì cậu đủ khả năng hòan thành chúng, sau đó bán hết, ngoài khoản đầu tư ban đầu, sẽ còn khoản lợi nhận đáng kể.”
“Các ngân hàng sẽ không chịu hợp tác.” Ramon cộc lốc lên tiếng. “Tôi đã gặp họ ở Chicago và St. Louis.”
“Nhưng vì sao chứ, khốn khiếp thật?” Miguel phun ra, chửi thề, quẳng tung đi thái độ giả vờ làm một anh kế toán nhà nghề đạo mạo. Khuôn mặt anh ta lộ vẻ đau đớn khi nhìn vào biểu hiện dửng dưng lạnh như băng của người đàn ông mà anh ta yêu quý như ruột thịt. “Họ đã cho cậu vay một phần trước đó để bắt đầu tiến hành, tại sao họ lại không tiếp tục cho vay nốt số tiền còn lại để hoàn thành cho xong?”
“Vì họ đã không còn tin vào óc phán đoán và khả năng của tôi nữa.” Ramon trả lời, nhìn vào những ngón tay đặt trên nhưng trang giấy trong cuốn sổ cái. “Họ không tin rằng tôi đủ khả năng xây dựng xong các tòa nhà và trả hết nợ. Về phía quan điểm của họ thì trong lúc bố tôi còn sống, họ đã thu về khoản lãi một triệu đô la mỗi tháng. Ông ấy chết, tôi đứng ra điều hành công ty, và đột nhiên chúng ta nợ họ gần như là 4 tháng lãi vay chưa trả.”
“Nhưng đó là do lỗi của bố cậu công ty mới không đủ tiền để thanh toán.” Miguel rít lên qua kẽ răng.
“Nếu cậu mà giải thích như thế với các ngân hàng, họ sẽ xem lại quan điểm đầu tiên và chỉ ra rằng trong lúc ông ấy còn là chủ tịch thì tôi vẫn là tổng giám đốc điều hành, tôi đáng ra phải theo sát từng bứơc mà ngăn chặn ông ấy khỏi việc đưa ra những quyết định sai lầm.”
“Sai lầm!” Miguel phẫn nộ. “Chúng không phải là sai lầm. Ông ta đã lên kế hoạch để cậu chẳng còn một xu dính túi. Ông ta muốn tất cả mọi người phải nghĩ rằng khi ông ta chết, cái công ty này sẽ tan tác nếu thiếu ông ta.”
Đôi mắt Ramon chuyển sang lạnh như băng và khắc nghiệt. “Ông ấy có một khối u ở não, ông ấy không kiểm soát được các hành động của mình.”
Migule Villegas ngồi cứng đơ trên ghế, khuôn mặt Tây Ban Nha rám nắng của anh ta bạnh ra. “Ông ta là một tên khốn đáng thương, một gã tài phiệt nhỏ mọn tự cao tự đại, cậu thừa biết chuyện đó. Ai cũng biết. Ông ta ngăn cản thành công của cậu và căm ghét danh tiếng của cậu. Những gì mà cái khối u đã làm là khiến ông ta cuối cùng không tự chủ nổi sự ghen ghét của mình.”
Cảm nhận được nỗi tức giận đang dâng cao từ nét mặt biểu hiện của Ramon, Miguel đành hạ giọng. “Tôi biết cậu không muốn nghe, nhưng đó là sự thật. Cậu tham gia vào công ty và trong vòng vài năm ngắn ngủi, cậu đã tạo dựng được cả một đế chế tài chính toàn cầu đáng giá gấp ba trăm lần so với những gì mà bố cậu đã làm ra. Cậu đã tạo dựng nó, chứ không phải là ông ta. Cậu là nhân vật được các tạp chí đăng tin, là người mà họ gọi là một trong những doanh nhân tài năng nhất; là người được vinh danh trong Hội nghị Doanh nghiệp toàn cầu tại Geneva. Tôi đã ăn trưa trong một khách sạn, một bàn gần bàn bố cậu trong cái ngày ông ta phát hiện ra điều đó. Ông ta không hề tự hào mà chỉ là tức tối. Ông ta cố thuyết phục mọi người ngồi cùng là hội nghị vinh danh cậu chỉ là hạng thứ vì ông ta không thể bớt chút thời gian để đến Thụy Sĩ.”
“Đủ rồi đấy!” Ramon cắt ngang, khuôn mặt anh trắng bệch vì cơn giận. “Ông ấy vẫn là bố tôi, và giờ thì đã chết. Khi còn sống cũng còn chút tình cảm giữa hai chúng tôi; đừng phá bỏ chút tình cảm đó mà tôi còn dành cho ông ấy.” Ramon trong nỗi câm lặng dữ dội của mình tập trung vào những tờ giấy mà Miguel đưa cho anh. Khi lướt đến mục cuối cùng, anh ngẩng đầu lên. “Khối tài sản trị giá 3 triệu đô của tôi mà anh đưa vào cuối cùng là gì thế này?”
“Cũng không hẳn là tài sản.” Miguel ủ rũ đáp. “Tôi tìm thấy một văn bản trong đám giấy tờ riêng của bố cậu tại ngôi nhà ở Mayaguez. Trong chừng mực mà tôi nói được, đó là một khoản cậu cho Sidney Green vay tại St. Louis, Missouri, 9 năm trước. Anh ta vẫn còn nợ cậu số tiền đó, nhưng hiện thời không đủ kiện anh ta ra tòa hay tiến hành bất kỳ hành động pháp lý nào để đòi lại được, theo luật thì cậu chỉ có thời hạn bảy năm để đệ trình việc tố tụng – thời hạn đó đã qua mất rồi.”
“Khoản nợ đó đã được hoàn lại.” Ramon nhún vai.
“Không theo như những tài liệu mà tôi tìm thấy.”
‘Nếu cậu moi móc đủ sâu cậu sẽ biết rằng khoản nợ đó đã được hoàn trả, nhưng tốt hơn hết là đừng phí thêm thời giờ của cậu vào việc tìm kiếm đống tài liệu đó nữa. Cậu có đủ việc để làm rồi.” Một tiếng gõ cửa ngắn gọn phát ra từ bên ngoài căn phòng, theo ngay sau đó là sự xuất hiện của cô thư ký đầy duyên dáng ăn mặc chau chuốt từ đầu đến chân của Simon Galverra.
“Các kiểm tóan viên đến từ New York hiện đang ở đây. Và hai phóng viên tin tức địa phương đề nghị lên lịch phỏng vấn, và một cú điện thoại khẩn từ Zurich.”
“Dẫn các kiểm toán tới phòng họp, nói với các phóng viên rằng tôi nhận lời phỏng vấn vào tháng tới; chuyện đó sẽ khiến họ cút xéo đi. Tôi sẽ nhận cuộc gọi từ Zurich sau.” Gật đầu, cô ta lùi lại, cái váy mềm mại quấn quanh đôi chân dài thẳng tắp nuột nà.
Miguel quan sát Elise rời đi, đôi mắt nâu của anh ta lộ vẻ đầy ngưỡng mộ. “Ít nhất thì bố cậu cũng có khẩu vị tốt về những cô thư kí. Elise đẹp thật đấy.” anh ta phát biểu bằng một giọng đánh giá mỹ học bâng quơ.
Ramon mở ngăn kéo chiếc bàn cổ khắc chạm công phu và thật đồ sộ, không đáp lời khi anh mở tung ba tập hồ sơ đánh dấu “Mật.”
“Mạn đàm về phụ nữ đẹp thì,” Miguel tiếp tục bằng sự lãnh đạm đầy cố ý khi anh gom hết đống giấy tờ của mình lại, chuẩn bị rời đi. “Khi nào tôi có thể gặp mặt cô con gái của ông bán tạp hóa đây?”
Với tay sang chiếc máy bộ đàm nội bộ bên tay phải, Ramon nhấn nút và đưa ra những chỉ định cho Elise. “Gọi Davidson và Ramirez lên đây. Khi họ tới, hãy đưa họ vào phòng họp cùng với các kiểm toán viên.” Ramon vừa nói vừa tiếp tục chú tâm tới những tập tài liệu đặt ngay trước mặt. “Cái gì mà con gái của ông bán tạp hóa?”
Miguel đảo tròn mắt vì thích thú. “Cô gái mà cậu đưa về từ Mỹ ấy. Eduardo nói trông cô ấy vô cùng quyến rũ. Thừa biết chuyện anh ta ghét phụ nữ Mỹ, thế có nghĩa là cô ấy hẳn phải xinh đẹp lạ thường. Anh ta nói cô ấy là con gái một nhà buôn hàng tạp hóa.”
“Con gái của….?” Trong một thoáng Ramon cáu kỉnh và trống rỗng, sau đó đường viền kiên quyết trên quai hàm chầm chậm giãn ra. Đôi mắt truớc đó vừa lạnh lẽo và cay nghiệt., giờ ánh lên vẻ ấm áp, khuôn miệng cứng rắn của anh cong lên thành một nụ cười thật khó tin. “Katie,” anh thở mạnh. “Cậu ta đang nói đến Katie.”
Tựa người ra sau ghế, Ramon nhắm mắt. “Làm sao tôi lại có thể quên được mình có Katie ở bên cạnh nhỉ?” Liếc sang Miguel qua đôi mắt nhắm hờ, Ramon cất lời với tâm trạng hài hước giễu cợt. “Katie là con gái một công dân Mỹ giàu có sở hữu cả một chuỗi các siêu thị lớn. Tôi đưa cô ấy về từ Mỹ ngày hôm qua. Cô ấy sẽ ở cùng Gabriella và Eduardo trong vòng hai tuần tới cho đến khi chúng tôi kết hôn.”
Trong lúc Ramon giải thích ngắn gọn rằng anh đang mê muội Kaite, và giải thích lý do, Miguel từ từ trườn người xuống cái ghế mà anh ta vừa mới đứng lên. Anh ta gật mạnh đầu. “Dios mio, tôi cũng nghĩ cô ấy sẽ trở thành bà chủ nhà của cậu.”
“Eduardo biết là không phải. Anh ta mất niềm tin với toàn bộ phụ nữ Mỹ, anh ta thà nghĩ rằng tôi sẽ thay đổi quyết định cưới cô ấy còn hơn. Một khi hiểu được Katie, anh ta sẽ yêu mến cô ấy. Trong lúc này, vì tôn trọng tôi nên anh ta sẽ đối xử với cô ấy như một người khách trong gia đình, và sẽ không bép xép chuyện quá khứ của tôi cho cô ấy nghe đâu.”
“Nhưng sự quay lại của anh hoàn toàn khiến cho cả ngôi làng này bàn tán. Katie của anh hẳn sẽ tình cờ nghe được chuyện ngồi lê đôi mách của hàng xóm láng giềng chứ.”
“Tôi chắc thế, nhưng cô ấy sẽ không hiểu nổi đến một từ. Katie không nói được tiếng Tây Ban Nha.”
Nhấc người lên khỏi chiếc ghế bành, Miguel bắn sang Ramon một ánh nhìn lo lắng. “Thế còn về những người còn lại trong gia đình tôi- bọn họ đều nói được tiếng Anh – những thành viên nhỏ tuổi có khi vô tình để lộ thân phận của anh.”
“Chỉ có bố mẹ cậu, Gabriella cùng chồng cô ấy mới nói được tiếng Anh.” Ramon khô khan đáp. “Kể từ ngày hôm qua, anh chị em nhà cậu sẽ chỉ biết một thứ tiếng Tây Ban Nha.”
“Ramon, sau chuyện này, chả việc gì anh nói hay làm sẽ khiến tôi phải kinh ngạc nữa đâu. “
“Tôi muốn anh trở thành bạn thân thiết nhất của tôi.”
Nụ cười của Miguel rầu rĩ. “Chhuyện đó không khiến tôi ngạc nhiên. Tôi lúc nào cũng trông đợi trở thành bạn tốt nhất của cậu, chỉ vì cậu đã bay về từ Athen để trở thành bạn tôi. “ Anh ta đặt một tay lên bàn. “Chúc mừng, bạn tôi.”
Chiếc máy bộ đàm nội bộ phát ra tín hiệu, và giọng nói của cô thư ký vang lên thông báo rằng hai luật sư thuộc công ty, những người mà Ramon yêu cầu cô triệu đến, hiện giờ đã có măt trong phòng họp chờ các kiểm toán viên.
Vẫn yên vị trên chiếc ghế bành, Ramon dõi theo Miguel sải bước qua khoảng chiều dài tấm thảm dày màu đồng sáng. Khi cánh cửa phòng khép lại phía sau lưng anh ta, Ramon đưa mắt chăm chú nhìn bao quát khắp căn phòng như thể anh đang nhìn nó một lần cuối cùng, vô thức ghi nhớ toàn bộ sự tráng lệ tĩnh lặng của căn phòng.
Bức tranh phong cảnh Renoir mà anh đã mua với một cái giá cao ngất ngưởng từ một nhà sưu tập tư nhân được treo bên dưới một ngọn đèn rọi, những màu sắc của bức tranh tương phản mạnh mẽ với các bức tường ốp gỗ ấm áp. Anh đã đặt toàn bộ tài sản cá nhân của mình như là một khoản phụ thêm để vay được những khoản tiền dành cho công ty trước khi anh khám phá ra công cuộc hủy hoại khủng khiếp mà bố anh đã gây ra. Cùng với tất cả những gì thuộc về anh, bức tranh Renoir sẽ sớm bị đưa ra đấu giá. Anh chỉ mong người chủ nhân mới sẽ yêu quý nó nhiều như anh đã từng.
Dựa lưng lại vào ghế, Ramon nhắm mắt. Trong một phút đồng hồ anh sẽ bước chân vào phòng họp, hướng dẫn cho các luật sư của công ty hoàn thành các thủ tục pháp lý để thông báo đến tòa án và giới kinh doanh về việc Galverra International bị phá sản. Sụp đổ hoàn toàn.
Trong vòng bốn tháng qua, anh đã đấu tranh hết sức mình để giành giật duy trì và giữ lại công ty, cố gắng rót tiền riêng của mình cho nó – làm tất cả những gì có thể để duy trì hoạt động. Anh đã thất bại một cách thảm hại. Giờ đây việc cuối cùng mà anh làm được là chắc chắn để cho cái công ty này chấm dứt hoạt động của nó một cách nhanh chóng và tự trọng.
Bao đêm dài thức trắng, anh sợ giây phút này đến vớimình.Cuối cùng thời điểm đó cũng xảy ra, anh đang đối mặt với nó mà không hề cảm thấy một sự đau đớn tổn thương nào mà anh tưởng mình sẽ có hai tuần trước đây.
Vì giờ anh đã có Katie bên cạnh.
Anh đã dành cả đời mình cho cái công ty này. Giờ anh sẽ dành phần đời còn lại bên cạnh Katie. Chỉ có Katie mà thôi.
Lần đầu tiên trong nhiều năm qua, Ramon cảm thấy mộ đạo một cách thật sâu sắc. Như thể Chúa toàn năng đã quyết định lấy hết của anh gia đình, tiền bạc, địa vị xã hội và rồi, lại nhận ra rằng Ramon hoàn toàn trắng tay. Chúa hối tiếc và thay vào đó tặng lại cho anh Katie. Katie là toàn bộ những gì mà anh đã mất.
Katie thoa lên đôi môi một lớp son màu vàng nâu hợp với màu sáng bóng phủ trên những móng tay dài thon nhọn. Cô kiểm tra lại lớp mascara, rồi đưa tay luồn vào mái tóc, sửa lại kiểu tóc phồng hợp thời trang. Cô hài lòng rời khỏi tấm gương trên chiếc bàn trang điểm và liếc nhìn đồng hồ. Vào thời điểm 5 giờ rưỡi này thì trời vẫn còn sáng rực rỡ, Ramon đã nói với Gabriella anh sẽ trở về đây khoảng tầm 5 giờ rưỡi đến 6 giờ để đưa Katie đi ăn tối tại nhà Rafael.
Trong một phút bốc đồng, Katie quyết định rời khỏi nhà và tới gặp anh. Sau khi đã thay chiếc quần màu trắng và áo sơ mi lụa màu xanh hải quân điểm sọc trắng, cô bước ra phía cửa trước, cảm thấy thỏai mái hơn khi thoát khỏi sự có mặt phần nào ngột ngạt của anh chồng thiếu thiện cảm với mình của Gabriella, Eduardo.
Trên đầu cô, những đám mây dày màu kem lờ lững trôi trên bầu trời xanh lơ. Những ngọn đồi hút tầm mắt, phủ một màu xanh lục tươi tắn và điểm xuyết bởi những cụm hoa đỏ và hồng rực rỡ. Thở một hơi dài thỏa mãn, K ngẩng mặt đón làn gió trong lành thơm ngát và bắt đầu băng qua khu vườn trước nhà tiến về con đường đất giữa hai hàng cây dẫn ra đường cái..
Cô đã cảm thấy hơi chút lạc lõng giữa những con người xa lạ cả ngày hôm nay, và cô đã nhớ sự hiện diện an toàn của Ramon bên cạnh. Cô đã không gặp lại anh kể từ khi anh giới thiệu cô với vợ chồng Gabriella tối qua, rồi một tiếng đồng hồ sau đó lại phải quay trở lại nhà của Rafael.
“Katie!” Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến cô dừng lại. Quay đầu, Katie thấy Ramon cách đó khoảng 50 yards phía bên trái mình. Anh đang vòng qua sườn đồi từ nhà Rafael, và cô rõ ràng là vừa mới bước đúng con đường của anh đi khi cô định tới. Anh dừng lại, chờ cô đến với anh. Bằng một cái vẫy tay mừng rỡ, Katie háo hức lao lên ngọn đồi.
Ramon buộc bản thân mình đứng yên một chỗ, đắm mình trong nỗi vui sướng ngập tràn biết được cô đã ra khỏi nhà để được gặp lại anh. Cái nhìn mê mải của anh dõi theo cô âu yếm dịu dàng, theo cách mái tóc của cô tung bay trên bờ vai và tỏa sáng một màu nâu đỏ rực rỡ. Đôi mắt xanh sâu thẳm của cô đang sáng lên nhìn vào anh, và một nụ cười chào đón mở rộng trên đôi môi đầy đặn lôi cuốn của cô. Cô di chuyển từng bước bằng một vẻ duyên dáng rất tự nhiên, đôi hông mảnh mai hơi nhẹ đưa chỉ đủ để kích thích người đối diện một cách ngây thơ.
Trái tim anh đập dồn khao khát được ôm lấy cô vào lòng và ép chặt cô sát vào anh, hòa cùng anh làm một. Anh những muốn hôn cô và thì thầm hàng ngàn câu nói, anh yêu em, yêu em, yêu em. Anh những muốn nói với cô điều đó, nhưng không đủ can đảm để đối mặt với một rủi ro có thể xảy ra là sự kháng cự của Katie – rằng cô không hề yêu anh. Chịu đựng điều đó với anh thật quá khó khăn.
Katie dừng bất động cách Ramon một quãng, vẻ mặt vừa vui mừng vừa ngại ngùng. Chiếc áo sơ mi màu xanh thẫm của Ramon mở phanh lộ khuôn ngực mạnh mẽ,
Vòng tay Ramon rộng mở đón cô. Anh đáp lại bằng một giọng khàn khàn. “Xin chào, mi amor.”
Katie lưỡng lự, và rồi quăng mình vào vòng tay chào đón của anh. Cái ôm của anh siết chặt quanh cô, giữ cô thật sát như thể anh sẽ không bao giờ buông cô ra nữa.
“Nhớ anh không?” anh thì thầm nặng nề, khi đôi môi anh cuối cùng cũng áp vào môi cô cho một cái hôn nồng cháy.
Katie áp miệng mình vào một bên cổ của anh, hít vào thật sâu mùi hương nồng nàn tỏa ra từ làn da ấm áp, nam tính và mùi nước hoa cạo râu của anh. “Có. Anh nhớ em không?”
“Không.”
Ngửa đầu ra sau, Katie ngước lên nhìn anh, nụ cuời của cô có chút đùa nghịch. “Không ư?’’
“Không,” anh nghiêm nghị trả lời cô. “Bởi vì suốt từ lúc 10 giờ sáng nay, anh đã giữ em bên cạnh; anh không hề để em thoát khỏi anh.”
“Từ lúc 10 giờ…?” Katie mở miệng định hỏi, song có một thứ gì đó trong giọng nói của anh buộc cô phải nhìn anh gần hơn. Bằng trực giác cô nhận thấy những cảm xúc tàn phá ẩn sâu trong đôi mắt màu mã não ấy. Cô vươn tay chạm vào cằm anh bằng ngón cái và ngón trỏ của mình, xoay khuôn mặt đang biểu lộ vẻ kinh ngạc của anh sang trái, rồi lại sang phải. Giữ cho vẻ mặt của mình rạng rỡ, cô trêu anh. “Những gã đàn ông kia trông thế nào?”
‘Những gã đàn ông nào?”
“Những kẻ đã cố hạ gục anh ấy.”
“ý em là anh trông như thể vừa mới đánh nhau một trận ra trò à?” Ramon tiếp lời.
Katie chầm chậm gật đầu, nụ cười của cô rộng mở. “Cùng với ít nhất là 6 gã trang bị đến tận răng và một gã cầm đầu điên loạn.”
“Tệ vậy?” anh toét miệng cười chế giễu.
Katie lại gật, rồi trở nên nghiêm túc. “Làm việc cho một công ty mà anh biết trước sẽ đóng cửa hẳn là khó khăn và buồn chán lắm.”
Cái nhìn sửng sốt của anh khiến Katie hiểu được rằng câu nói vừa rồi của cô là hoàn toàn chính xác. “Em biết không,” anh lắc mạnh đầu, “Rất nhiều người đủ các quốc tịch đã từng nói với anh rằng anh có một bộ mặt tuyệt đối không biểu lộ chút xúc cảm nào mỗi khi anh chủ ý làm như thế.”
“Và anh đã muốn không biểu lộ chút xúc cảm nào tối nay, bên cạnh em?” K xét đoán. “Vì anh không muốn em nhận ra anh mệt mỏi và phiền muộn ư?”
“Đúng thế.”
“Anh có đầu tư tiền của mình vào công ty đó không?”
“Gần như toàn bộ tiền của anh và gần hết cuộc đời anh.” Ramon thừa nhận và mỉm cười trước sự kinh ngạc của cô. “Em cực kỳ mẫn cảm. Nhưng không cần phải lo lắng thế đâu. Sau ngày hôm nay mọi chuyện sẽ tốt hơn lên rất nhiều, và anh sẽ không phải ở lại công ty đó nhiều giờ đồng hồ mỗi ngày nữa. Chiều mai anh có thể bắt đầu trợ giúp những người đang sửa chữa lại ngôi nhà của chúng ta.”
Bữa tối tại nhà Rafael diễn ra hết sức thoải mái giữa những tiếng cười đùa vang lên khắp bàn ăn. Senora (Bà: danh xưng người phụ nữ có chồng bằng tiếng Tây Ban Nha) Villegas, phu nhân của Rafael, là một phụ nữ om xòm, to béo đối xử với Ramon với sự quan tâm tương tự như cách bà vung vãi lòng tốt của mình vào ông chồng và đám trẻ - hai cậu con trai tầm dưới tuổi hai mươi và một cô con gái khoảng 14 tuổi. Vì sự có mặt của Katie nên hầu hết cuộc chuyện trò trong bữa tối đều diễn ra bằng tiếng Anh, những thành viên nhỏ tuổi của gia đình không nói được nhưng hình như cũng hiểu đôi chút, vì thi thoảng Katie bắt gặp nụ cười của chúng sau một vài điều mà Rafael và Ramon nói với nhau.
Sau bữa tối toàn bộ đàn ông trong nhà rời đến phòng khách còn phụ nữ dọn dẹp bàn ăn và rửa chén bát. Khi xong xuôi, họ gia nhập cùng mọi người và phục vụ cà phê. Như thể anh đã ngồi đợi cô trong suốt thời gian vừa rồi, Ramon ngẩng lên nhìn và vẫy một tay ra hiệu cho cô. Katie trượt tay mình vào cái siết chặt mạnh mẽ của bàn tay anh, anh kéo cô ngồi xuống ngay bên cạnh anh. Cô lắng nghe Rafael Villegas nói chuyện với Ramon, đưa ra một số đề xuất cho khu nông trại, nhưng bất kể lúc nào cô cũng nhận thức một cách rõ rệt một bên đùi cứng cáp của Ramon đang áp sát bên cô. Cánh tay anh đang đặt thư giãn suốt dọc chiều dài chiếc ghế sofa, bàn tay đặt hờ hững dịu dàng trên vai cô, ngón cái lơ đễnh rà quanh vùng gáy phía sau mái tóc trĩu nặng của cô. Thật ra hành động của anh chẳng có gì là lơ đễnh hết, - anh đang cố ý buộc cô phải nhận thức thật rõ sự gần gũi của mình. Hoặc là anh, Katie đột nhiên tự hỏi mình. Cô nghĩ về những gì anh nói trước đó về việc giữ cô lại bên cạnh anh, bóng gió rằng anh đã khao khát cô suốt cả ngày hôm nay. Có phải giờ đây anh đang giữ cô gần lại bằng sự gần gũi thể xác không, chạm vào vào cô bằng cách đó vì anh cũng khao khát cô suốt cả tối nay?
Katie lén lút liếc sang khuôn mặt nghiêng nghiêng như khắc của anh, và trong cô đột ngột dâng lên một sự thương cảm mãnh liệt, cô nhận ra nỗi phiền muộn trên nét mặt anh.
Katie tế nhị che cái ngáp nhẹ của mình sau lòng bàn tay, và đôi mắt Ramon ngay tức khắc chuyển sang cô. “Em mệt ư?”
“Một chút thôi,” Katie đáp không thật.
Trong vòng ba phút, Ramon hiểu ý cô, bày tỏ lý do với gia đình Villegas và tháp tùng cô ra cửa chính. “Em đủ sức đi bộ về không, hay thích anh lái xe đưa em về?”
“Em đủ sức làm bất cứ thứ gì,” Katie cười nhẹ, “nhưng trông anh có vẻ mệt mỏi và kiệt sức, thế nên em viện lý do để lấy cớ đưa anh ra khỏi đó.”
Ramon không hề phủ nhận. “Cám ơn em, “ anh dịu dàng lên tiếng.
Gabriella và chông cô đã lên giường ngủ từ lâu, nhưng họ để cửa khép hờ cho họ.
Katie dừng lại bật ngọn đèn tường tỏa thứ ánh sáng êm dịu trong khi Ramon sải bước và ngồi xuống ghế sofa. Khi cô lại gần, anh với tay ra kéo cô vào trong vòng tay anh, đỡ cô ngồi vào lòng. Kiên quyết vùng ra khỏi cái ôm siết của anh, Katie vòng ra đằng sau.
Dưới đôi tay chăm sóc của cô, đôi vai rộng của anh đầy căng thẳng khi cô bắt đầu xoa bóp làm dãn những vùng cơ trên đó. Cô cảm thấy anh xa lạ trong tâm trạng ấy. Có một sự gần gũi thanh thản mà trước đó chưa bao giờ có giữa hai người; Ramon dường như lúc nào cũng sở hữu một nguồn sinh lực nhục dục mạnh mẽ bùng phát khiến cho cô cảm thấy mình trong một trạng thái phòng vệ run rẩy. Nhưng tối nay nguồn sinh lực đó chỉ là một sức hấp dẫn trầm lặng dịu dàng. “Cảm thấy thế nào?” cô lên tiếng hỏi, xoa bóp những dây chằng quanh cổ anh.
“Tốt hơn em tưởng,” anh đáp lại, cúi đầu xuống để cô có thề tiếp cận vùng cổ anh dễ hơn. “Em học điều này ở đâu vậy?” anh hỏi sau vài phút khi Katie bắt đầu đấm vai và lưng cho anh.
Hai bàn tay Katie cứng lại. “Em không nhớ.” Cô nói dối.
Điều gì đó ẩn chứa trong giọng nói của cô khiến cho Ramon phải quay phắt lại. Anh nhận thấy vẻ đau đớn hiện ra trong mắt cô, anh giữ lấy tay cô và buộc cô phải vòng qua đứng trước mặt anh, kéo cô vào lòng. “Giờ anh sẽ làm em thấy khỏe hơn,” anh lên tiếng, đôi bàn tay anh tháo tung cúc áo sơ mi của cô, luồn tay vào hai bầu áo lót, nâng chúng lên và tháo hẳn ra.
Trước khi Katie kịp trấn tĩnh lại, miệng anh đã ở trên ngực cô, xóa tan đi những dòng suy nghĩ, cuốn cô vào một tráng thái khao khát nóng bỏng. Một bên tay vòng quanh vai cô, tay kia vòng qua eo, anh đặt cô xuống ghế sofa, phần trên cơ thể anh bao phủ lấy cô. “Anh ta chết rồi.” anh dữ dội nhắc cho cô nhớ. “Còn anh không muốn bóng ma của anh ta lởn vởn giữa chúng ta.” Mặc cho giọng nói cục cằn phát ra, cái hôn của anh lại tràn ngập nỗi ngọt ngào. “Quên anh ta đi.” Anh khẩn nài bằng một câu nói thì thầm. “Nhé!”
Katie vòng tay quanh đôi vai rộng của anh, uốn cong thân dưới áp sát vào anh, và tức khắc quên hết mọi thứ xung quanh mình.