Nguyên tác: The Thief And The Dogs
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2020-11-02 22:25:37 +0700
Chương 9
Ôi chao! Cái bóng tối thường trực này! Mình nên hóa thân thành con dơi thì hơn. Và cái mùi mỡ bốc ra từ buồng trong vào giờ khuya khoắt này. Không biết khi nào cô nàng Nua trở về? Cô nàng có về một mình không?
Không biết mình có thể ở đây với cô ta cho đến khi quên hết mọi sự không? Có lẽ Raúp đã tưởng rằng mình đã bị loại trừ mãi mãi chăng? Với khẩu súng này, mình có thể hoàn thành khối việc, với điều kiện là số phận đừng có ngáng trở ta trên đường. Với khẩu súng này tự ta có thể đánh thức những người ngủ trên đường, họ chính là nguyên nhân của mọi sự xấu xa. Chính họ đã tạo ra Nabavigia, Alixơ và Raúp Êluan mà.
Anh nghe thấy tiếng bước đi trong cầu thang. Cảm giác của anh được khẳng định, anh nghiêng người trên lan can và nhìn thấy một đốm sáng chập chờn đang lướt trên đường, chắc là ngọn lửa diêm. Trong khi tiếng bước chân tới gần nhè nhẹ, anh quyết định báo cho nàng biết để khỏi bị kinh hoàng. Anh hắng giọng, tiếng Nua vọng đến vẻ lo sợ.
- Ai đó?
Anh cúi thật thấp xuống qua lan can và thì thào:
- Saít Maran đây.
Tiếng chân bước nhẹ hơn, gấp gáp và cô nàng hiện ra bên cạnh anh, nín thở trong khi ngọn lửa diêm tàn dần. Nàng lao tới, ôm lấy cánh tay anh và réo lên bằng một giọng hấp tấp, cảm động và nghẹn ngào.
- Ôi anh! Lạy Chúa em xấu hổ quá. Anh đợi lâu không?
Nàng mở tung cửa và kéo anh vào trong phòng. Họ đi qua một gian tiền sảnh nho nhỏ, hình chữ nhật và không có chút đồ đạc gì, rồi có nàng dẫn anh vào phía cuối gian nhà và khi đèn bật sáng thì Saít nhận ra một gian phòng vuông vắn, vừa phải. Nua chạy vội đến mở rộng cửa sổ để xua tan không khí tù hãm. Anh ngồi phịch xuống một trong hai chiếc trường kỷ kê đối diện nhau và làu bàu:
- Anh đến đây khoảng nửa đêm và đứng ở đây chờ đợi lâu đến nỗi tóc anh trở nên hoa dâm.
Nàng ngồi xuống chiếc trường kỷ đối diện sau khi đã gạt bỏ những mảnh vải vụn rơi vãi ở trên:
- Quả thực em không có một chút hy vọng nhỏ nhoi nào rằng anh sẽ đến.
Những ánh mắt mệt mỏi gặp nhau, anh mỉm cười để chứng mình rằng trái tim anh không giá lạnh và hỏi nàng:
- Em không tin cả lời hứa long trọng của anh?
Nàng thoáng phác một nụ cười không trả lời, rồi:
- Hôm qua ở Sở cảnh sát, họ truy hỏi em tới tấp, mà xe đâu rồi anh?
Vừa cởi áo, anh vừa trả lời – để lộ ra một chiếc sơmi đã nhàu nát, đầy mồ hô và bụi, rồi ném sang bên:
- Anh đành cam chịu gạt bỏ chiếc xe, mặc dù anh rất cần đến nó. Họ sẽ tìm thấy xe và trả lại cho chủ nhân nó thôi, đúng như qui định của một chế độ dựa vào nòng cốt là bọn ăn cắp trên lưng người khác.
Nàng tỏ ra lo lắng hỏi anh:
- Anh làm gì hôm qua?
- Chẳng làm gì cả, nói đúng ra là như thế. Em sẽ biết hết khi nào cần đến.
Anh quay về phía cửa sổ và thở hít sâu không khí vào phổi:
- Ngôi nhà của em đặt hướng rất khéo, có một luồng gió mát nhẹ thổi rất thú vị.
- Vâng, thoáng lắm, trông thẳng tới khu Báp en Nátx và bên kia là nghĩa trang.
Anh mỉm cười:
- Chính vì thế nên không khí không bị vẩn đục.
Nàng nhìn mình như muốn nuốt chửng. Còn mình thì buồn đến chết. Và đáng lẽ tình yêu của nàng đã an ủi mình thì mình lại bị ám ảnh vì sự sỉ nhục đối với lòng tự trọng của mình. Nua trở lại những điều quan tâm lúc trước:
- Anh phải đợi lâu ở cửa, thật lòng em ngượng quá.
Anh bèn thử thách cô nàng bằng cái nhìn bí hiểm:
- Anh sẽ lợi dụng lòng mến khách của em để nghỉ ngơi một thời gian.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn anh, rạng rỡ hẳn lên:
- Anh có thể ở đây suốt đời, nếu anh muốn.
Anh làm dấu hiệu về phía cửa sổ và cười:
- Để chờ khi nào di chuyển về phía kia!
Hình như nàng không nghe rõ, một cái gì đó ám ảnh nàng. Cô nàng hỏi anh:
- Và gia đình anh không lo lắng gì về anh chứ?
Mắt anh nhìn vào đôi giày cao su, anh đáp:
- Anh không có gia đình.
Cô nàng muốn hỏi đến sự đau khổ, nỗi điên dại và viên đạn không trúng đích. Nàng muốn tìm những lời thú nhận hạ thấp nhân cách. Cô nàng sẽ phát hiện ra rằng đột phá vào một trái tim đã khóa kín không dễ dàng gì đâu. Nhưng mà cần gì phải giấu khi mà các báo chí đã gào thét lên về chuyện này.
- Đấy, anh đã nói là anh không có gia đình mà.
Em sẽ suy ngẫm về ý nghĩ của những lời nói này. Khuôn mặt em rạng rỡ vui mừng. Còn mình thì căm ghét sự mừng vui đó. Và mình đã để ý đến những quầng thâm dưới mắt cô em. Cô gái hỏi anh:
- Anh đã li dị rồi ư?
Anh nói trong một cử chỉ chán nản mệt mỏi:
- Cô ta đã được li dị trong khi anh còn trong tù, nhưng thôi, nói chuyện khác đi.
Cô gái nổi giận:
- Con khốn nạn! Một người như anh thì người ta chờ đợi, dù rằng anh có bị kết tội chung thân.
Láu lỉnh ghê nhỉ. Đừng có thương hại tôi. Hãy coi chừng đó. Ái chà, viên đạn không công bằng đã bắn trúng tim người vô tội!
- Thực tình, anh đã không chăm sóc được cô ta.
- Dù sao, đấy không phải là người đàn bà xứng đáng với anh.
Về điều này, em rất có lí. Không khác gì các người đàn bà khác. Nhưng Nabavigia, cô ta rực rỡ sức sống còn cô em thì lay lắt bên vực thẳm. Chỉ một ngọn gió duy nhất thôi là em ngất xỉu thôi. Giữa trái tim em và anh, chỉ có lòng thương mà thôi. Anh nói:
- Đừng để ai nghi ngờ vì sự có mặt của anh ở đây.
Cô nàng cười to như cô đã khẩn cầu trái tim cô đến suốt đời:
- Em sẽ giấu anh trong kết mạc của mắt em.
Rồi nàng lại lo lắng hỏi:
- Anh có làm điều gì nghiêm trọng không?
Anh nhún vai. Nàng bèn đứng lên bảo anh:
- Em đi làm cơm tối cho anh đây. Anh sẽ thấy em có đủ cả đồ uống. Anh có còn nhớ ngày xưa anh lạnh nhạt với em không?
- Anh chẳng có thời giờ để yêu nữa.
Nàng nhìn anh trách móc:
- Còn có điều gì quan trọng hơn tình yêu nữa? Em tự hỏi không biết trái tim anh có phải bằng đá không? Và tuy vậy, không ai lại buồn như em khi được tin anh bị kết án.
- Chính vì vậy mà anh đã chọn chỗ em làm nơi ẩn náu mà.
Cô nàng vẫn còn giận, làu bàu:
- Anh chỉ tình cờ gặp em. Và có thể là anh cũng không còn nhớ đến em nữa.
Nhưng rồi lại sợ anh giận, nàng đến gần anh, ôm lấy khuôn mặt anh trong tay và xin lỗi:
- Em thật đáng trách, em đã quên mất lời người trông coi vườn bách thú cấm những khách viếng thăm không được quầy rầy sư tử. Nhưng, anh này, hãy nói cho em biết khuôn mặt anh nóng bừng và râu anh rậm quá. Anh nghĩ thế nào về việc đi tắm cho mát?
Anh cười đồng tình. Và cô nàng lại tiếp:
- Nào anh, đi vào phòng tắm đi. Và tắm xong là em cũng làm xong cơm tối. Chúng ta sẽ ăn trong phòng ngủ, phòng đó xinh hơn phòng này. Gian phòng đó cũng trông thẳng ra nghĩa trang…