Love at first sight is often cured by a second look.

Love is sweet when it’s new, but sweeter when it’s true.

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lê Trên Đất
Upload bìa: Hạ Uyển Di
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1144 / 3
Cập nhật: 2018-03-18 01:35:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
[4.4] (1)
Ngày khai giảng, ba mẹ cùng nhau đưa tôi đến Thượng Hải nhập học.
Sau khi xong hết mọi thủ tục, một nhà ba người chúng tôi đến một nhà hàng ở gần trường ăn cơm, đang ăn, mẹ bỗng nhiên rơi nước mắt, ba vội vàng đưa khăn cho mẹ: “Yên tâm đi, Lý Nhị của chúng ta chắc chắn sẽ biết tự chăm sóc cho mình.” Ông vừa nói, vừa nhìn tôi nháy mắt.
“Đúng đó, mẹ à.” Tôi cầm tay của mẹ, nói: “Mẹ yên tâm đi, mỗi ngày con sẽ gọi điện thoại cho mẹ.”
Mẹ nức nở: “Con đó, từ nhỏ đến lớn đã có nhiều bệnh, lại chưa xa nhà bao giờ, con bảo làm sao mẹ yên tâm!”
“Được rồi, mẹ.” Tôi thấp giọng nói, “Nơi này đều là sinh viên của trường con, để bọn họ nhìn thấy xấu hổ lắm.”
“Bà đừng khóc nữa,” Ba tôi dỗ dành mẹ, “Tối nay tôi với bà đi tham quan Thượng Hải!”
“Tôi muốn đưa con gái đến bệnh viện lớn của Thượng Hải kiểm tra qua lỗ tai của nó một chút.” Mẹ đột nhiên nói, “Thượng Hải xe nhiều, giao thông lộn xộn, lỗ tai của nó nếu không may…”
“Mẹ!” Tôi ngắt lời mẹ, “Con không sao, mẹ không cần quá lo lắng. Khi nào sang đường, con sẽ nhớ chú ý đèn xanh đèn đỏ, được chưa ạ?”
“Con đừng bao giờ vừa đi trên đường vừa nghe MP3!”
“Dạ.”
“Đến giờ cơm, cố gắng đi căng tin sớm một chút, đồ ăn lạnh không tốt cho bao tử.”
“Con biết rồi.”
“Ở ngoài không thể so với ở nhà, con phải biết đối xử khôn khéo với bạn cùng phòng. Có thể làm được thì làm, không được thì đừng cố gắng quá.” Mẹ thật sự là lải nhải không ngừng, một khắc đó tôi cảm thấy rất khâm phục ba, có thể chịu được mẹ nhiều năm như vậy.
“Dạ.” Tôi vẫn ngoan ngoãn trả lời.
“Con gái nhà ta hiểu hết mà.” Ba tôi nói, “Bình thường nó rất ngoan, bà còn lo lắng gì nữa chứ?”
“Ngoan thì có ích lợi gì chứ, ở bên ngoài phải khôn lanh một chút.” Tâm tư của mẹ tôi thật sự càng nghĩ càng xa, tôi cùng ba chỉ nhìn nhau cười, đều tự hiểu, nên bắt đầu chuyên tâm ăn uống.
Đôi khi nghĩ lại, ba mẹ tôi thật sự rất yêu thương tôi, và tôi cũng thật sự yêu thương bọn họ, nhưng nội tâm của tôi, bọn họ không thể nào hiểu được. Tôi không thể tưởng tượng nếu họ nhìn thấy tôi hút thuốc ở ngoài ban công thì sẽ thế nào, nhìn thấy tôi bị một nam sinh khác ôm ấp thì sẽ thế nào, có lẽ mẹ sẽ ngất xỉu, ba sẽ tức giận không nói nên lời. Chỉ có điều này, đã khiến cho tôi tin rằng: lòng người, quả thật thâm sâu như biển cả.
Ai có thể biết người khác nghĩ gì, ai có thể có thần lực như chúa trời chứ?
Tôi đã sớm hiểu được điều này, nhưng dù đã biết không thể kiên trì, tôi vẫn sẽ tiếp tục kiên trì.
Sau đợt tập huấn dành cho tân sinh viên kết thúc, vừa đúng một tuần, tôi ra ngoài đi mua một cái bản đồ thành phố Thượng Hải, thay một cái váy mới, ngồi xe điện ngầm thật lâu, đi một đoạn đường dài nữa, rốt cuộc cũng tìm được trường đại học kia. Bảng tên của trường có chút phong cách cổ xưa, không khí thế như tôi tưởng tượng, tôi đến cổng bảo vệ hỏi thăm, sau đó hỏi tiếp hai ba sinh viên đi lại gần đó, cuối cùng cũng tìm được nơi cần đến. Tôi đứng dưới lầu ký túc xá nam sinh nhìn vào một bảng danh sách, trên đó ghi tên các sinh viên ở ký túc xá. Danh sách đã bị rách, tôi dùng tay lần mò một lúc lâu, đến khi tìm được cái tên quen thuộc kia, lòng tôi bỗng nhiên tràn ngập đau xót khó tả.
302, anh ở phòng 302.
Đó là một toà nhà cũ kĩ, cầu thang bằng gỗ, bước đi phát ra âm thanh kẽo kẹt, khiến cho bạn có cảm giác như đi vào khoảng không vậy. Tôi đi từng bước một lên lầu, lặng lẽ nói ở trong lòng: “Hứa Dặc, em đến rồi.”
Tôi gõ cửa, một nam sinh với mái tóc húi cua nhìn có vẻ cau có ra mở cửa.
“Tìm ai?” Anh ta đề phòng hỏi tôi.
“Hứa Dặc.” Tôi nói, “Xin hỏi anh ấy có ở nhà không?”
“Không có.” Anh ta muốn đóng cửa.
Tôi lấy tay ngăn lại: “Xin cho tôi biết có thể tìm anh ấy ở đâu?”
“Cô gọi điện thoại cho nó đi.”
“Cho tôi xin số điện thoại của anh ấy.”
“Tôi không có.” Anh ta nói.
“Xin anh đấy.” Tôi nói, “Tôi thật sự có việc gấp tìm anh ấy.”
Anh ta cầm một quyển sách thật dày, nhìn tôi từ trên xuống dưới đánh giá qua, sau đó cho tôi biết: “Cô đi ra khỏi cổng trường, rẽ trái, đi tiếp 10 phút, có một cái quán bar, cuối tuần nó hay đến đó làm công.”
Tôi nói lời cảm ơn anh ta. Thượng Hải tháng 9, mây trời cao xanh. Đã ba trăm sáu mươi lăm ngày, từ khi tôi biết anh đến Thượng Hải học đại học, con đường dài này tôi đã đi đủ ngần ấy. Nghĩ đến bóng dáng lưng đeo cái ba lô to bước ra khỏi cổng trường của anh, trong nháy mắt, tôi đã ngồi ở trong phòng học đau khổ quyết định học tập ngày đêm, để theo đuổi ý muốn không dám xem nhẹ hay khinh thường này. Giờ đây, rốt cuộc tôi đã sắp gặp được anh, nhưng lại không cảm thấy bối rối như bản thân tưởng tượng, giống như chỉ là đi gặp một người bạn cũ, giống như anh ở đây chờ tôi đã nhiều năm rồi.
Tên quán bar chỉ có một chữ: “Đẳng.” (Chờ)
Nó ở một góc khuất nhất trên con phố, có mặt tiền nhỏ hẹp, nếu không chú ý, chắc tôi có thể đã bỏ qua nó. Tôi đẩy cửa đi vào, đang là giữa trưa, trong quán dường như không có người, đồ đạc bên trong cũng rất đơn giản, vài cái sô pha màu đỏ, vài cái bàn dài màu sẫm bằng gỗ, trên bàn có mấy bình thủy tinh cắm hoa cúc dại. Tôi vừa ngồi xuống liền thấy được anh, anh mặc đồng phục của quán bar, cầm cái menu đến trước mặt tôi, nói: “Xin hỏi, cô muốn uống gì?”
Tôi nhìn anh, trong nhất thời không nói được tiếng nào.
Anh nhận ra tôi, liền đem cái menu ném lên bàn, xoay người rời đi.
“Hứa Dặc.” Tôi gọi anh, nhưng lại phát hiện, cổ họng bỗng nhiên như bị tắc lại.
Anh đưa lưng về phía tôi đứng lại.
“Hôm nay anh có thời gian rảnh không?” Tôi nói, “Em muốn nói chuyện với anh.”
[4.4] (2)
Anh xoay người lại nói với tôi: “Thật xin lỗi, tiểu thư, tôi đang làm việc, mười một giờ tối mới hết giờ làm.”
Tôi mỉm cười nhìn anh nói: “Được, vậy mang đến cho em một ly nước đá.”
“Thật xin lỗi, ở đây không bán nước đá.”
“Vậy, nước ép dưa hấu cũng được.” Tôi nói.
Vài phút sau, anh bưng đến cho tôi một ly nước ép dưa hấu màu đỏ, cộng thêm một ly nước đá, bên trên còn có một lát chanh mỏng màu vàng. Anh bỏ tất cả lên bàn của tôi, thấp giọng nói: “Tôi mời, em uống xong thì đi về đi.”
Giọng nói của anh thật lạnh lùng, tôi khống chế bản thân, không cho nước mắt dễ dàng chảy xuống.
Anh rời khỏi đó.
Tôi lấy từ trong ba lô ra một quyển sách mỏng, là cuốn “Người Tình” (4.1) của Marguerite Duras (4.2), tôi đã từng xem bộ phim chuyển thể từ truyện này, Lương Gia Huy và tình nhân người Pháp của ông ta, ở một nhà trọ xa lạ, cô ta liều lĩnh dùng ánh mắt mê hoặc tình yêu làm cho tôi kích động. Thật ra là, tôi chỉ xem được một nửa, bởi vì đang xem thì mẹ mua đồ ăn về, nhìn thấy ánh mắt của mẹ có chút bất an, tôi liền tắt TV.
(4.1) “Người Tình” (The Lover) là một bộ phim dựa trên tiểu thuyết cùng tên của đạo diễn Jean-Jacques Annaud, với các ngôi sao Jane March, Lương Gia Huy và Lisa Faulkner. Bộ phim khởi quay tại Việt Nam vào năm 1986, hoàn thành năm 1990. Phim do hãng Cinematic Hongkong và Liên hiệp điện ảnh băng từ TP HCM thực hiện. Nội dung của tác phẩm kể về chuyện tình giữa một thiếu nữ người Pháp và một người Hoa giàu có.
(4.2) Marguerite Duras (04/04/1914 – 03/03/1996) là một nữ nhà văn và đạo diễn người Pháp. Tác phẩm của Duras gồm khoảng bốn mươi tiểu tuyết và mười vở kịch. Bà cũng đã thực hiện nhiều bộ phim, trong đó có India Song và Les enfants. Cuộc đời của Duras giống như một cuốn tiểu thuyết. Bà không ngừng viết những câu chuyện về nỗi đau, về bão tố, về rượu và những nỗi muộn phiền, về những lời nói và sự im lặng… “Người Tình” là một thành công lớn, được dịch ra hơn 40 thứ tiếng và được dựng thành phim vào năm 1990.
Kết cục của câu truyện cũng giống như tôi nghĩ, là chia lìa.
Khi tôi đóng sách lại, hoàng hôn đã buông xuống, quán bar rốt cuộc cũng bắt đầu náo nhiệt, một nhóm nữ sinh ăn mặc thật đẹp cười nói đẩy cửa bước vào. Bọn họ hình như là sinh viên của học viện nghệ thuật, có vẻ là khách quen của quán bar, tôi nhìn thấy một nữ sinh mặc một cái váy dài có hoa màu hồng, mang giày sandal vươn tay ra, nhéo vào mặt của Hứa Dặc một cái.
Hứa Dặc cười, là Hứa Dặc với nụ cười thiên sứ, anh vẫn đẹp trai đến thế.
“Hứa Dặc, ngày mai mình sẽ đi cắm trại dã ngoại, đến đây nói với cậu một tiếng.” Một giọng nói của một nữ sinh khác vang lên.
“Được rồi!” Hứa Dặc vươn tay, rất nhanh vỗ lên đầu nữ sinh một cái. Các nữ sinh cười một cách vui vẻ đầy mờ ám.
Bọn họ quả nhiên là cực kỳ thân quen.
Tôi bỏ lên bàn 50 đồng, khoác ba lô trên lưng, đứng dậy rời khỏi.
Đi ra khỏi quán bar, nhìn đến bầu trời hoàng hôn Thượng Hải bị che khuất bởi nhà cao tầng san sát nhau, tôi giống như đã mất đi khả năng có thể khóc, tôi phải trả giá cho thói tùy hứng của mình, tôi hiểu rõ.
Bỗng nhiên, có người ở phía sau dùng tay kéo tôi lại.
Tôi quay đầu, là Hứa Dặc.
“Tiền của em,” Anh đưa tiền cho tôi, nói: “Tôi đã nói là tôi mời.”
Tôi đẩy anh ra.
“Cầm lấy đi.” Anh nói, “Tôi còn phải làm việc, không thể nói được nhiều với em. Em về đi, sau này đừng đến nữa.”
Tôi nhận tiền.
Anh xoay người đi vào quán Bar.
Khi đi đến trạm xe điện ngầm, tôi quyết định trở lại. Tôi nói với chính mình, tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng như vậy, tuyệt đối không! Vì thế tôi quay lại quán bar, ngồi xuống bậc thang ở ven đường, bắt đầu đọc sách. Ánh đèn buổi hoàng hôn làm cho mắt của tôi cay xè đau nhức, nhưng tôi vẫn kiên trì ngồi đọc, mấy hàng chữ trên quyển sách dần nhòe đi, tôi vẫn kiên trì không đứng dậy. Tôi đã nói rất nhiều lần, tôi đã bất lực với thói tùy hứng của chính mình.
Mười một giờ năm phút tối, tôi nhìn thấy Hứa Dặc đi ra khỏi quán bar. Anh mặc quần áo của mình, không có ba lô, tay cho vào túi quần, đang huýt sáo đi qua con đường lớn. Đôi chân run rẩy, tôi từ từ đứng lên, tôi muốn đi theo sau anh, con gái theo đuổi anh rất nhiều, tôi tin rằng anh đã có thói quen như vậy, hơn nữa, trừ cách này ra, quả thật chẳng còn cách nào khác. Giờ phút này, tôi thật hy vọng mình có một cái áo sơ mi màu trắng, dùng viết dạ quang màu lục, ghi lên đó bốn chữ “Em yêu Hứa Dặc”. Sau đó, tôi có thể đứng trước mặt anh, không cần nói gì.
Còn chưa đi được tới gần anh, tôi liền nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu lục dừng lại trước mặt anh, trên xe có ba gã nam nhân nhảy xuống, bọn họ nói với Hứa Dặc mấy câu, trong đó có một người giơ tay, đấm vào mặt của Hứa Dặc mấy cái.
Hứa Dặc che mặt, ngồi xổm xuống, anh sau đó rất nhanh đứng dậy, muốn chạy trốn, nhưng bị bọn họ giữ chặt lại, muốn kéo anh lên chiếc xe việt dã.
Tôi bước nhanh chạy tới, lớn tiếng kêu lên: “Các người muốn làm gì?”
Tôi đột nhiên xuất hiện khiến cho bọn họ bị dọa sợ, kể cả Hứa Dặc.
“Sao em còn ở đây vậy?” Anh hỏi tôi
“Chờ anh tan ca.” Tôi nói.
“Con bé đó là ai vậy?” Một gã đầu tóc vàng chóe, đang nhai kẹo cao su chỉ tay vào người tôi hỏi Hứa Dặc.
“Không biết.” Hứa Dặc rõ ràng nói.
Trên mặt anh không có chút biểu cảm, trên mũi còn dính vết máu còn mới. Tim của tôi co thắt đến phát đau.
“Thật không?” Gã tóc vàng nói, “Thật không biết?”
“Các người muốn làm gì?” Tôi tiếp tục hỏi.
“Ha ha ha.” Gã tóc vàng cười rộ lên, “Chúng tôi là bạn bè, muốn mời nó đi uống rượu, cô em đây nếu không có việc gì, thì về nhà tắm rửa đi ngủ đi.”
“Đợi đó!” Tôi nói, “Nếu các người nhất định dẫn anh ấy đi, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại báo nguy!”
“Em đừng có làm loạn!” Hứa Dặc rống lớn tiếng với tôi
“Ồ? Thú vị!” Gã tóc vàng nhìn tôi khiến cho tôi sợ hãi, nhưng tôi cố gắng kềm chế nhìn thẳng vào hắn, không muốn nhận mình thua.
“Rốt cuộc em là ai?” Hắn hỏi tôi.
“Tôi là bạn của Hứa Dặc.” Tôi nói.
“Bạn gái?”
Tôi nhìn Hứa Dặc, mặt của anh không một chút thay đổi, sau đó tôi vất vả gật đầu.
“Vậy bạn trai của em thiếu chúng tôi hơn năm ngàn đồng, có phải em sẽ trả dùm nó?”
Tôi suy nghĩ, liền gật đầu nói: “Được.”
Hứa Dặc giật mình nhìn tôi.
“Được.” Tôi nói, “Nhưng tiền của tôi đều ở ngân hàng, bây giờ muộn rồi, không biết có thể lấy được hay không. Trễ nhất là ngày mai, khi ngân hàng mở cửa, nhất định sẽ mang tiền đến cho mấy người.”
[4.4] (3)
“Nghe rồi chứ, ngày mai nhất định trả.” Hứa Dặc nói, “Bọn mày ngày mai tới lấy đi.”
“Tin mày một lần này nữa đấy.” Gã tóc vàng chỉ tay vào mặt của Hứa Dặc, “Ngày mai là hạn chót, mười giờ sáng, hẹn ở đây trả tiền. Tao cảnh cáo mày đừng có bày trò gian xảo, bằng không, mày đến gặp đại ca bọn tao giải thích đi.”
“Biết rồi.” Hứa Dặc nói.
Gã tóc vàng cả đám nhảy lên xe, khi xe đã khởi động, cửa kính xe đột nhiên mở ra, gã tóc vàng vừa nhai kẹo cao su, vừa lớn tiếng nói với tôi: “Cô em ơi, kết bạn nhớ cẩn thận!” Nói xong, hắn kéo cửa kính lên, rất nhanh phóng đi.
Hứa Dặc liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó đẩy tôi ra, đi về phía trước.
“Này” Tôi kêu anh, “Này!”
“Em đi đi.” Anh nói, “Không nghe người ta nói sao, kết bạn phải cẩn thận.”
“Anh còn nhớ em không?” Tôi có chút tuyệt vọng hỏi.
“Không nhớ.” Anh trả lời giống như tôi nghĩ.
“Anh nói dối.” Tôi nói
Anh lo lắng, hỏi tôi: “Có phải em có thể vay tiền cho tôi?”
Tôi lo lắng, gật đầu.
“Em đói bụng không?” Anh hỏi tôi
“Đói.” Tôi nói.
Chúng ta đi đến đây ăn cơm trước đã.” Anh nói.
Hứa Dặc nói xong, liền đi ra phía trước, tôi đi theo sau anh, chúng tôi vẫn không nói chuyện, anh cũng không quay đầu lại nhìn tôi. Đi đến một nhà hàng cách trường của anh không xa, anh đẩy cửa bước vào, tôi cũng theo đi vào. Đêm khuya nhà hàng không có ai, trên sàn còn có một chút nước sót lại. Trên bàn có trải một cái khăn sọc ca rô màu đỏ sẫm, phía trên còn trải thêm một lớp bằng nhựa dính đầy dầu mở. Hứa Dặc nhíu mày nhăn mặt, kéo mạnh cái tấm trải bằng nhựa xuống, mặt bàn sạch sẽ, trên sọc ca rô có vẽ một con gấu nhỏ, dáng vẻ vô tư nhìn tôi.
Một cô gái béo ú mặt không cảm xúc đem thực đơn đưa cho chúng tôi, Hứa Dặc gọi hai ba món ăn, nói: “Lấy một chai bia ra đây.”
Tôi ôm túi của mình ngồi xuống phía đối diện anh, Hứa Dặc rốt cuộc cũng liếc mắt nhìn tôi, sau đó anh hỏi tôi: “Em có muốn uống một chai không.”
“Em không uống bia.” Tôi nói.
Anh lấy trong túi ra một hộp thuốc lá, rút ra một điếu, đưa ra trước mặt tôi, tôi lắc đầu, anh rút điếu thuốc ra, tự mình châm lửa, im lặng hút.
Tôi hỏi anh: “Vì sao anh thiếu tiền người ta?”
Anh nói: “Không liên quan gì đến em.”
Tôi nói: “Em thay anh trả tiền, còn không liên quan sao?”
Anh ngước mắt lên nhìn tôi, nói: “Cờ bạc thua.”
Tôi nói: “Vậy về sau đừng đi cờ bạc nữa.”
Anh nói: “Được.”
Đồ ăn được bưng lên, anh lấy một bát lớn, ăn ngấu nghiến, nhưng dáng vẻ vẫn cực kỳ nho nhã. Tôi ngồi đối diện nhìn anh ăn, không có chút khẩu vị. Kỳ thật tôi đang rất đói bụng, nhưng không thể ăn nổi, tôi lại nghĩ đến đã rất lâu rồi có một nam sinh ngồi đối diện tôi ăn mỳ, anh cũng nói như vậy, “Tôi thường như vậy, rất đói bụng, nhưng ăn không vô.”
Bản thân tôi bây giờ là giống như vậy.
Hứa Dặc đột nhiên hỏi tôi: “Em ở đâu?” Tôi nói địa chỉ, anh nói: “Xa vậy sao? Em còn phải đến ngân hàng, mười giờ sáng mai có thể kịp quay lại đây sao?”
“Được mà.” Tôi nói, “Em có thể dậy sớm.”
“Nếu không em đừng về.” Anh nói, “Tôi sẽ sắp xếp cho em ở ký túc xá nữ sinh trường tôi.”
Tôi có chút chần chừ, anh nhìn vẻ mặt nghi ngờ của tôi, nói: “Em không phải sợ, ký túc xá nữ đều là nữ sinh.”
Tôi lườm anh một cái, anh lại bỗng nhiên nở nụ cười.
“Em tên gì?” Anh hỏi tôi.
“Lý Nhị.” Tôi nói.
“Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, là tên này.” Anh nói.
Anh cười rộ lên, vẫn đẹp trai như vậy, một khắc đó, thời gian bỗng nhiên như quay lại thời cấp hai của tôi, tuổi mười bảy cô độc, lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh, trong buổi hoàng hôn ở ngã tư đường, một nam sinh đứng dựa vào lan can, lưng đeo một cái cặp trắng toát. Khuôn mặt của anh, vẫn anh tuấn như thế, khi đó, tôi vẫn là một nữ sinh ngây ngô xấu xí, tình yêu ở trong lòng bắt đầu chớm nở, trào dâng, vội vàng, mơ hồ, không còn nhận rõ chính mình.
Thời gian chỉ biết đã qua đi, nhưng nó không bao giờ dối gạt chúng ta. Tình yêu trung thực làm cho nhiệt huyết trong lòng dâng trào, vì thế, tôi cũng nhìn anh mỉm cười.
Anh nhìn nụ cười của tôi có chút sửng sốt, sau đó ăn hết miếng cơm cuối cùng, nói với tôi: “Tính tiền, về thôi.”
Tả Nhĩ Tả Nhĩ - Nhiêu Tuyết Mạn Tả Nhĩ