Nguyên tác: The Godfather's Revenge
Số lần đọc/download: 2491 / 71
Cập nhật: 2016-05-06 21:42:47 +0700
Chương 11
M
ichael nhún vai biểu thị sự đồng ý - lại là sự bắt chước Bố già Vito.
Ở quầy bar bằng đá hoa cương gần phòng khách, Michael Corleone xếp ra ba cái ly và rót vào hai cái rượu Strega, ly của Michael chỉ là nước, và một chút rượu để nó hơi ngả sang màu vàng.
Tom đẩy Johnny vào phòng. Johnny nói, tay hắn dang rộng:
- Michael! Tôi rất xin lỗi nếu tôi lên tầng...
Michael đặt chiếc bình đủ mạnh để cắt ngang lời Johnny:
- Lên đây ư? Hôm nay là ngày quan trọng của anh mà, John.
Bố già nói bằng giọng trầm trầm khiến khó mà đoán được ý của ông ta, do đó cũng không nên cố thử làm gì.
Họ ôm nhau. Michael lắc đầu:
- Nếu gia đình không nhắc nhở, tôi hẳn đã quên sinh nhật của chính mình, điều mà ai luống tuổi cũng mắc phải. Nhưng còn anh, điều vinh dự này thì sao? Tôi nợ anh một lời xin lỗi.
- Xin lỗi cái gì?
Cái nhún vai không tán thành của Michael đã trở thành một tiếng vọng ma quái như Bố già Vito trước đây.
- Tôi đã muốn đi, muốn xem buổi diễu hành, nhưng tôi bận trăm công nghìn việc cả ngày, kể cả cuối tuần. Thật tồi tệ. - Bố già vỗ vào lưng Johnny
- Chủ nhật người ăn xin cũng phải làm mà, phải không?
Johnny Fontane đi ra phía cửa sổ, nhìn xung quanh căn phòng như thể chưa từng tới một căn hộ áp mái bao giờ:
- Cảnh đẹp thật!
Hagen khoanh tay và xem màn biểu diễn này qua đôi mắt ti hí. Hắn không thích những kẻ kinh doanh show diễn nói chung và Fontane nói riêng. Đến bất kỳ nhà hát nào, vào bất kỳ đêm nào trong tuần, bạn có thể nghe được những ca sĩ hấp dẫn hơn. Bất kỳ đêm nào, bạn cũng có thể đến một nơi không phải Broadway, nơi mỗi diễn viên đều dư dả tài năng hơn Johnny. Khiêu vũ, tiếu lâm? Con gái của Hagen, theo ý kiến của riêng hắn, giỏi ở cả hai lĩnh vực này. Johnny từng là một thằng ngổ ngáo, thằng nhóc không phải chịu trách nhiệm về những vấn đề mà nó gây ra, mà đều được người khác giải
quyết hộ - thường là Hagen (chính Hagen là ngựời làm theo lệnh Bố già Vito, đã có những khoản đầu tư thích đáng giúp Fontane nhận được giải thưởng của Viện Hàn lâm). Về phần Tom Hagen, hắn không thích khi mọi người xử sự với Johnny Fontane như thể hắn là người quá quan trọng. Thậm chí Michael cũng không thích hắn ta.
Michael chìa những cái ly ra, nói:
- Bố hẳn sẽ tự hào về anh lắm, Johnny. Nâng ly nào. Cả ba chạm ly và uống.
Michael và Johnny hỏi thăm về gia đình nhau. Họ đều là những người cha ly thân - với Johnny thì đó là điều bình thường, nhưng với Michael, điều này không bình thường chút nào. Một người cha Công giáo ly thân. Johnny hỏi:
- Anh có thường đến thăm chúng không? Anthony và Mary, phải không?
Chúng không đến đây kể từ ngày Quốc khánh. Michael có máy bay riêng nhưng một tháng nay Bố già chưa bay tới Maine lần nào. Lần cuối cùng gặp con mình là khi ông ta đi xem Anthony hát trong một vở kịch và hôm đó Mike lại đến muộn.
Johnny nói:
- Nếu người đàn ông không dành thời gian... - Hắn dừng lại, gãi gãi đầu và xoa mặt trong tình thế khó khăn này - Điều mà tôi học hỏi được từ những kinh nghiệm đau thương, đó là nếu anh không gặp chúng thường xuyên, anh sẽ rất nhớ. Anh biết đấy, tôi không định kể mọi thứ, nhưng tôi sẽ nói điều này, mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi, chắc chắn là như vậy. Con gái tôi sẽ tới trường ở thành phố này và vừa mới...
Michael nói:
- Trường Juilliard. Tôi nghe được là như vậy. Rất ấn tượng. Johnny hỏi:
- Rita thì sao?
Khi nghe tên Rita, Michael chợt thấy vui trong lòng. Bố già nói:
- Cô ấy vẫn ổn. Cô ấy gửi lời chào tới anh đấy.
Johnny nhìn Tom Hagen, rồi quay lại đôi mặt với Michael:
- Nhìn xem! Anh phát điên vì cô ấy, phải không? Tôi biết mà. Đừng nói dối tôi. Michael hơi đỏ mặt, giơ tay kiểu đầu hàng. Người đàn ông làm gì được?
Johnny nói:
- Tôi biết mà. Tôi bảo rồi, phải không? Nhìn những đôi chân nghệ sĩ này, thực sự tuyệt mỹ. Cô ấy quả là nghệ sĩ múa tài năng. Tôi hạnh phúc thay cho anh đấy.
Marguerite Rita Duvall nợ phần lớn sự nghiệp của cô với Johnny Fontane. Khi hắn gặp cô, cô là vũ nữ thoát y cho một chương trình khá nổi tiếng, một cô bé người Pháp khỏe mạnh, chân dài nhưng lại nghiện tình dục. Johnny liên hệ cô với một thầy giáo dạy nhạc và vài người có tiếng tăm khác. Rất mau chóng cô có vị trí ở Kasbah. Điều này giúp cô nhận được vai diễn phụ trong vở kịch ở Broadway Cattle Call. Giới phân tích không thích vở diễn, nhưng những cảnh nhà thổ nóng bỏng gây sự chú ý, đối với sự ngạc nhiên của những nhà hát New York, cô bước ra, trên tay là giải thưởng Tony. Johnny cũng cho cô tham gia vài bộ phim của hắn và trong buổi lễ ra mắt của Tổng thông, cùng với những ngôi sao khác. Cô không ngủ với Jimmy Shea lúc đó. Điều đó xảy ra trước đấy. Nhiều năm liền Johnny giới thiệu Rita cho vài người bạn của mình, người không hiểu nhưng theo kinh nghiệm của Johnny, ngủ cùng với một người đàn bà làm những người bạn gắn kết hơn.
Michael Corleone đẩy Johnny ngồi xuống chiếc ghế sofa. Michael ngồi trên chiếc ghế bành cạnh đó. Chúng đều được phủ bằng loại vải Ý mềm và chất lượng nhất. Hagen ngồi trên cái ghế đẩu bằng sắt cạnh quầy bar.
Johnny hỏi:
- Anh thật sự nghĩ Bố già sẽ tự hào về tôi? Michael nói:
- Chắc chắn rồi. Khi còn bé, cha thường đưa tôi tới lễ diễu hành đó. Cha chỉ cho tôi thấy những khung cảnh hoành tráng đi qua trước mặt và nhắn nhủ tôi rằng, ở Mỹ tôi có thể trở thành bất kỳ ai tôi muốn. Christopher Columbus đến đây và tìm được một địa điểm đủ lớn để gây dựng ước mơ cuộc đời. Tân thế giới.
Johnny buột miệng:
- Columbus chưa bao giờ đặt chân tới đây. Hơi máy móc một tí. Nhưng tôi hiểu ý anh. Hagen thở dài nặng nề. Michael nói:
- Đấy là suy nghĩ của cha tôi. Johnny lẩm bẩm:
- Tôi không có ý xúc phạm.
- Vậy tôi có thể giúp gì cho anh, John, vào ngày lễ trọng đại này?
- Tôi đoán anh đọc báo ngày hôm nay rồi, phải không?
Johnny nhìn chằm chằm vào con trai của Bố già. Michael Corleone mặt lạnh tanh như sàn đá hoa cương dưới chân ông ta.
- Không phải... ý tôi là, không có... mấy thằng khốn đó... anh biết không? Anh chắc phải biết.
Đúng không, Mike? Chúng chỉ giỏi xuyên tạc, bôi nhọ và...
Michael không thèm chớp mắt.
Johnny cúi thấp đầu và giừ như thế một lúc rồi nói tiếp:
- Tôi muôn nói rằng tôi chịu trách nhiệm mọi chuyện. Tôi đã gây ra nhiều sai lầm, rất nhiều vấn đề dính líu tới tiền bạc. Anh và gia đình, rồi Bố già... Anh là một nguồn... có thể gọi là bộ não thứ hai của tôi. Kể cả anh nữa, Tom. Anh có nhiều cơ hội giúp một kẻ như tôi…
Hắn cuối cùng cũng ngẩng mặt lên.
- Nói tóm lại, tôi cần bán cổ phần của mình... ở sòng bạc bên ngoài Tahoe trước khi tôi bị ép buộc phải bán. Điều này không dễ chấp nhận, nhưng phải nói thực với anh, tôi có thể sử dụng tiền mà khoản đầu tư này sinh lời mỗi tháng, nhưng sẽ thu về bộn tiền nếu tôi bán nó đi. Ý tôi định nói là, tôi nghĩ tốt nhất cho tất cả mọi người liên quan đến... Có vẻ như là quyết định của riêng tôi vậy. Hãy bán nó đi.
Michael gõ ngón trỏ và ngón giữa lên môi mình. Với Fontane, nó giống như tiếng nổ từ khẩu súng. Michael nói:
- Tôi hơi băn khoăn. Anh đang hỏi ý kiến tôi để bán cổ phần của anh ở Lâu Đài Trên Mây? Johnny Fontane nhún vai.
- Đây là một khoản đầu tư, Johnny, giống như những khoản khác. Đây chỉ là công việc kinh doanh, tôi đảm bảo.
- Nếu anh muốn, từ lòng trung thành của mình, tôi sẽ đuổi hết lũ cao bồi ở Hội đồng cá cược...
- Nó hoàn toàn phụ thuộc vào anh, Johnny. Johnny không ngờ Michael phản ứng như vậy.
Hắn là kẻ làm việc bằng cách nói là làm, nhưng giờ đây, hắn đang đối mặt với một người có luồng ý kiến trái ngược. Johnny đứng dậy, đi đi lại lại và nói:
- Tôi sẽ thật thà nhất có thể. Tôi đã liên lạc với Jimmy Shea để xem ông ta có giúp gì được không. Vụ việc liên quan tới Hội đồng cá cược, nhưng...
- Anh đã tìm bọn chúng?
- Tôi chưa đến gặp chúng, Mike. Mây thằng Ailen chó chết đó. Tôi không có ý xúc phạm đâu, Tom. Nhưng mẹ kiếp, bọn chúng, anh biết không?
Hagen giơ tay biểu thị bỏ qua những lời vừa rồi của Johnny. Johnny nói:
- Sau bao công sức tôi làm cho bọn chúng, đây là lần duy nhất tôi yêu cầu được giúp đỡ.
- Vậy tôi là phương án B. Hãy đến với tôi.
- Không, Chúa ơi! Không.
Fontane cảm thấy mặt mình đỏ bừng.
- Kế hoạch A là vẫn giữ cổ phần của tôi bằng mọi giá. Nhưng không hợp lý nếu tôi tìm đến anh và bọn ở Hội đồng cá cược thành phố cho rằng tôi và anh dính líu đến nhau. Nếu tôi có thể giải quyết vụ việc không như dự tính, Mike, tôi thực sự xin lỗi. Tôi muốn nói chuyên với anh về điều này, nhưng
lúc nào anh cũng bận rộn. Tom có thể làm chứng cho tôi. Đây là lần đầu tiên tôi có cơ hội nói chuyện trực tiếp với anh.
Michael nhún vai biểu thị sự đồng ý - lại là sự bắt chước Bố già Vito. Johnny nói tiếp:
- Nỗi lo sợ của tôi là, nếu tôi không bán, chúng sẽ làm mọi cách để tên chúng xuất hiện trên giấy tờ. Bọn chúng là chính trị gia. Chúng biết nếu lặp lại một lời nói dối đủ lâu thì dư luận sẽ tin vào điều đấy. Còn báo chí, chúng sẽ in những lời cáo buộc lên trang nhất, và ngày hôm sau thì hóa ra mọi việc đều chẳng có gì. Hãy nhìn xem, chúng sẽ chạy một hàng tít bên cạnh những lời châm biếm. Nếu tôi bán nó đi, nó sẽ kết thúc cuộc điều tra, cũng như khẳng định rằng những lời xuyên tạc của bọn khốn kia là đúng. Tôi nghĩ rằng mọi người sẽ quên điều đó một khi báo chí ra tay. Nhưng cũng có mối nguy hiểm rằng, vì nó có vẻ giống như tôi thú nhận điều gì đó, chúng sẽ tiếp tục cuộc điều tra.
Michael nhắm mắt và giơ tay bảo Johnny dừng lại. Johnny im lặng. Có những điều tốt hơn hết không nói ra. Michael nói:
- Thứ lỗi cho tôi, nhưng có điều tôi không hiểu.
Hầu hết mọi người khi bàn bạc điều gì đó họ không hiểu, thường họ sẽ nhìn trần nhà hoặc nhìn ra xa. Michael thì nhìn chằm chằm Johnny:
- Vấn đề bây giờ của anh là tiền nong phải không? Đúng vậy không? Johnny nhăn nhó:
- Đúng không ư? Tôi có những khoản chi phí ngất trời mà anh không thể tin được. Chuyến lưu diễn gần đây nhất, tôi phải mang theo bôn mươi nhạc sĩ trong dàn giao hưởng, có nghĩa tôi phải lo không chỉ đồ ăn, chốn nghĩ mà cả xe đưa đón, người phục vụ, thư ký chuyến đi, luật sư. Chúng tôi trả tiền hàng đêm cho đội lái xe khi họ đứng xung quanh nhìn những lái xe khác làm việc. Nó làm đầu óc tôi muốn nổ tung. Show diễn rất tuyệt vời, và hy vọng đĩa hát của tôi vẫn bán chạy, nhưng có rất nhiều kẻ “nhúng mũi” vào chuyện vé lưu diễn vì album mà tôi bán hoặc những khoản tiền chảy vào túi tôi. Rồi còn thuế má. Chú Sugar hẳn sẽ không ngọt ngào đến vậy nếu không có sự giúp đỡ của anh. Những gì còn lại, tôi phải trả phí tổn cho căn nhà ở Palm Springs và một căn nữa ở Vegas. Tôi có đủ khoản hóa đơn từ bọn trẻ, học đại học không rẻ chút nào, tôi có thể thu xếp được, nhưng nó vẫn ngốn rất nhiều tiền. Rồi xuất hiện trước công chúng. Sự nổi tiếng không tạo ra tiền. Sự nổi tiếng cần được nuôi dưỡng. Điều đó có nghĩa là quản lý, bọn phóng viên, vệ sĩ, người hầu, quần áo, xe hơi, quà cáp, chưa kể những thứ mà tôi phải hướng tới. Rồi con thư ký biến mất. Nhưng trên hết mọi khó khăn ập dến với vợ cũ của tôi. Và mọi thứ khó khăn gấp bội. Tôi vẫn không phàn nàn gì.
Tin tôi đi, tôi vẫn rất thoải mái. Theo kế hoạch mọi thứ vẫn hoạt động tốt. Nhưng vì anh hỏi... Michael và Tom ném cho nhau những cái nhìn. Michael hỏi:
- Biến mất ư?
- Nó ấy hả? Chắc giờ đang trong khu rừng nhiệt đới nào đó, uống rượu, tôi cá vậy, và...
Hagen hỏi lại:
- Anh cá?
Johnny xoay người lại:
- Xin lỗi, tôi có đang nói chuyện với anh không? Tom châm điếu thuốc, hỏi:
- Anh nói khoản nợ đánh bạc năm trước là bao nhiêu, Johnny?
- Tôi không nhận ra là tôi đang nói chuyện với anh.
Johnny quay trở lại, đối mặt Michael, người giờ đây mặt lại lạnh tanh. Johnny nói:
- Tôi hiểu ý anh, luật sư ạ. Nhưng tôi đoán được những gì anh hỏi. Tôi đã cắt giảm mọi thứ có thể. Có một thời gian, mọi thứ tôi làm đều hoàn mỹ, kể cả nỗ lực khi đại diện cho người bạn Tổng thống của tôi, chưa kể những bức tranh, đĩa hát mà tôi sản xuất, những khoản đầu tư lớn... Khi một người thành công đến vậy, cũng dễ hiểu tại sao anh ta lại thử vận may ở đường đua và tham gia vài vụ cá cược. Khi vận may của tôi bắt đầu lảng tránh, tôi dừng lại ngay. Mặc dù không liên quan đến anh, nhưng anh hỏi thì tôi nói.
Michael mời Johnny một điếu thuốc. Johnny bỏ thuốc một năm trước theo yêu cầu của bác sĩ.
Khí quản hắn có vấn đề, nhưng hắn vẫn lấy một điếu. Michael bật lửa, nói:
- Lý do khiến tôi và Tom tò mò về tình hình tài chính của anh. Nếu anh định bán phần của mình ở Tahoe, anh sẽ không nhận được những gì mà anh đang cần. Thực tế anh sẽ không được bồi thường khoản đầu tư đầu tiên hoặc bất cứ gì liên quan tới nó.
- Anh đùa tôi đấy à? Những gì tôi bỏ ra ngang với một kho vàng. Một khoản tiền rất lớn.
- John, đây không phải lần đầu tiên anh nhận ra rằng, giá trị của một công ty tư nhân đôi khi chẳng liên quan gì đến lợi nhuận của công ty đó. - Michael gạt tàn thuốc trên cái khay và nhún vai điệu bộ bất lực - Với những khoản buôn bán công khai, nó còn tệ hơn nhiều. - Ông ta cười - Giờ thì anh nghĩ đấy là một thủ đoạn, phải không? Không có một nhà đầu tư nào ở phố Wall có thể sống sót được trước những kiểu điều tra mà anh đang phải chịu đựng ở Nevada đâu, John ạ.
Johnny Fontane trông khổ sở bởi những điều mà hắn chưa nói hết. Hắn mất bình tĩnh tới nỗi hút thuốc rất nhanh. Johnny gắng gượng nói:
- Không liên quan gì tới khoản đầu tư đầu tiên của tôi ư? Thật khó tin. Michael nói:
- Đấy là một sự mạo hiểm mới. Những sự mạo hiểm mới có những phí tổn mà phi vụ lần trước không có. Rồi dư luận không tốt, phí tổn luật sư. Vậy nên...
- Bố già nhìn Hagen - Không có gì dính dáng cả.
Johnny gật đầu, thở dài. Toàn thân hắn như co rút. Tom Hagen nén tiếng cười.
Johnny lấy lọ aspirin trong áo mà con gái đưa cho hắn, từ chối ly nước của Michael, lấy ra bốn viên rồi nuốt thẳng. Hắn nói:
- Tôi sẽ... xin thêm một điếu thuốc nữa, nếu anh không phiền. Michael ném cho Johnny bao thuốc. Bố già lên tiếng:
- Tôi có lời khen ngợi. Nhưng trước khi anh đi, có điều anh cần biết, cổ phần của anh ở Lâu Đài Trên Mây, như anh nói, công việc kinh doanh của anh. Nhưng cổ phần của chúng tôi trong công ty sản xuất phim của anh là của tôi hết.
Bố già không cần phải nói ra - ít nhất là trên giấy tờ - cổ phần chứa phần lớn tài sản. Mặt Johnny nhăn nhó:
- Tôi không biết vì sao anh lại không vui mừng vì điều này. Gần như mỗi bộ phim chúng ta sản xuất ra dù không đạt được giải thưởng nào, nhưng chúng vẫn đáp ứng đủ tiêu chuẩn. Năm ngoái là năm tồi tệ nhất với Hollywood trong vòng năm mươi năm trở lại đây. Với truyền hình và những thứ liên quan, tôi không biết liệu anh có định quay trở lại xem phim như những ngày hoàng kim trước đây không?
Michael và Hagen nhìn nhau.
Michael mỉm cười. Nụ cười rất hợp với đôi mắt ông ta. Nó thuộc về kẻ chuẩn bị nói chiếu tướng.
- Tôi không nói về lợi nhuận, Johnny, mà tôi đang nói về sự quản lý của anh.