Số lần đọc/download: 8069 / 10
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 13 -
Ô
ng Trường tái mặt ngắt lời Hạ Dung:
- Cháu nói cô gái đó là con của lão Minh Sơn sao?
Hạ Dung rơm rớm nước mắt:
- Đạ, đúng vậy. Cháu không ngờ Phúc đành đoạn bỏ cháu để cặp với con bé đó.
Ông Trường lẩm bẩm:
- Thảo nào, vừa nhìn thấy nó, chú đã ngờ ngợ...
Hạ Dung ngắt lời ông:
- Chú đã thấy Quỳnh My rồi à?
Ông Trường ngập ngừng:
- Chú nghĩ chắc là con bé ấy. Quỳnh My rất giống mẹ.
- Chú gặp nó ở đâu?
- Trong phòng của Phúc, chiều hôm qua.
Hạ Dung mím môi:
- Hôm qua mưa rất to. Họ lại ấm cúng bên nhau. Con nhỏ ấy đúng là đê tiện.
Ông Trường hối hả bập mạnh điếu thuốc. Ông hơi choáng vì những gì vừa nghe. Tại sao Phúc lại làm thế? Từ sáng đến giờ, ông vào công ty rất sớm mong gặp Phúc để nghe ở anh một lời giải thích, nhưng chẳng thấy anh đâu.
Ông không hiểu Phúc đang đùa chơi, hay lao vào một cuộc tình mới vì đã quá mệt mỏi với Hạ Dung. Nếu vì lý do thứ hai, Phúc phải chọn lựa thật kỹ chứ đâu thể yêu cuồng như thế được.
Giọng Hạ Dung đều đều:
- Cháu đã nghỉ việc ở đây, vì cháu thấy sau bao nhiêu năm cống hiến tuổi xuân cho P, cho công ty, cháu không được gì ngoài sự bạc bẽo của người mình từng tin yêu.
Ông Trường nhíu mày:
- Cháu bỏ đi thật à?
- Vâng. Mong chú hiểu và đừng trách cháu.
- Không nên như vậy. Đàn ông cứ như con thuyền, có đi tới chân trời góc bể nào rồi cũng trở về bến cũ. Tin chú đi. Chán chê rồi, Phúc cũng quay về với cháu thôi.
Hạ Dung nhếch môi:
- Cháu muốn làm thuyền chớ không thích làm bến đò. Cháu sẽ tìm cho mình chân trời mới xanh hơn, cao hơn, rộng hơn cái cháu đã từ bỏ. Nhất định cháu sẽ làm được điều đó.
Ông Trường chép miệng:
- Thiếu cháu, công ty như mất một cánh tay.
- Chú quá lời rồi. Cháu chỉ là hạt cát trên bãi biển, làm sao sánh với viên ngọc mà anh Phúc vừa rước về công ty.
- Chú cần những hạt cát như cháu, chú không cần viên ngọc lấp lánh nhưng vô dụng.
Hạ Dung có vẻ tự nhiên:
- Nhưng công ty Châu Á cần cháu hơn. Cháu đã ký hợp đồng với họ rồi.
Ông Trường ngỡ ngàng:
- Thật vậy à? Phúc biết chưa?
Dung nhún vai:
- Ảnh đâu còn quan tâm tới cháu nữa, nên đâu tìm hiểu làm gì. Sáng nay, cháu lấy một số đồ còn để quên. Không ngờ gặp chú. Nói hết với chú những ấm ức, lòng cháu nhẹ nhõm.
Nhìn đồng hồ, Hạ Dung đứng dậy:
- Cháu phải đi đây.
Ông Trường nói:
- Vài hôm nữa, chú sẽ mời cháu dùng cơm.
Mỉm cười, Hạ Dung bảo:
- Vâng. Cháu sẽ chờ bữa cơm của chú.
Cánh cửa phòng vừa khép lại là ông Trường đã ngả người ra ghế. Ký ức từ xa xưa bỗng ào ạt tuôn về.
Mới đó thôi mà đã hơn 20 năm, thời trai trẻ qua nhanh hơn gió. Ông đã có tất cả những gì ông muốn trừ tình yêu và người đàn bà ấy.
Ông Trường nhếch môi chua chát. Ngày xưa, với ông, tiền tài, danh vọng là trên hết. Nhưng nếu bây giờ được lựa chọn, ông sẽ chọn tình yêu, cái mà ông đã đánh mất và sẽ không bao giờ tìm lại được.
Đang trầm ngâm với những suy tư trong đầu. Ông Trường hơi giật mình khi cửa xịch mở. Phúc bước vào.
Anh hơi bối rối:
- Chú đến sớm quá.
Ông Trường hờ hững:
- Chú đến đúng giờ, tại cháu đến muộn nên thấy thế.
Rồi ông hỏi mỉa mai:
- Tối hôm qua vui vẻ chứ?
Phúc gãi ót:
- Sao chú hỏi thế? Quỳnh My là nhân viên mới của công ty.
Ông Trường ngắt lời anh:
- Chú biết rồi và đang cố tìm hiểu xem động cơ nào khiến cháu nhận con gái rượu của ông Sơn vào công ty và sa thải Hạ Dung?
Phúc bình thản đáp:
- Cháu chỉ có một động cơ duy nhất là trả hận. Con bé ấy là con cưng của lão Sơn, nên cũng đáng được nhận cái quả mà xưa kia ông bố đã gieo nhân.
Trán ông Trương nhíu lại:
- Như vậy có đáng không?
Phúc từ tốn phà khói thuốc và nhìn khói lan toa? khắp phòng:
- Sao bỗng dưng chú lại cân nhắc? Chẳng phải chú rất ghét họ sao?
Ông Trường ngập ngừng:
- Nhưng con bé ấy vô tội?
Phúc cười nhạt:
- Cháu cũng thế. Tại sao mọi người bắt cháu gánh nặng trên hai vai cái trách nhiệm trả hận? Tại sao cháu phải khốn khổ trong khi Quỳnh My lại vô tư, nhởn nhơ, sung sướng?
Ông Trường khe khẽ thở dài. Ông nhớ tới gương mặt trong sáng của Quỳnh My và thấy nhức nhối.
Con bé giống mẹ quá, giống đến mức ông tưởng mình gặp lại người xưa. Hồi đó, ông yêu cô gái ấy biết bao nhiêu. Vì hoàn cảnh, ông không thể ở lại. Người ta đi lấy chồng, ông không dám trách. Nhưng sao Lam Thúy lại lấy gã đàn ông mà ông ghét nhất chứ?
Càng suy nghĩ, ông Trường càng khó chịu. Nhìn Phúc đang trầm tư chả kém mình, ông hỏi:
- Cháu định làm gì con bé ấy?
Phúc nói bằng giọng vô cảm:
- Cháu sẽ yêu và bỏ con bé y như một tên sở khanh. Để xem lúc ấy lão Sơn sẽ thế nào? Cười, khóc, hận thì cũng đều đã muộn.
Ông Trường chợt dè dặt:
- Cháu đã đạt được mục đích rồi à?
Môi Phúc mím lại:
- Cháu nghĩ sẽ được, vì vờ yêu một cô bé đâu có khó, trái lại còn lời là khác.
Ông Trường đứng phắt dậy:
- Đàn ông không thể làm như thế. Hèn lắm.
- Chính chú đã dạy cháu: "Cứu cánh biện minh cho phương tiện". Với cháu, sử dụng thủ đoạn chỉ là chuyện nhỏ, đạt được mục đích mới quan trọng.
Ông Trường tức tối nhìn Phúc. Dường như trong lời nói của Phúc có chút gì mỉa mai, chua chát. Cậu ta nói thật hay đùa, ông không đoán được, trong khi mới cách đây không lâu, trong một tiệc rượu, sau khi đã uống ngà ngà, Phúc chợt thốt lên nhiều lời chứng tỏ anh đã chán lắm rồi chuyện oán hận. Ông không tin anh l.ai đổi ý. Nếu vậy thì tại sao Phúc lại chọn Quỳnh My làm đối tượng trả thù?
Không lý giải được điều mình thắc mắc, ông Trường chuyển sang vấn đề khác:
- Sao cháu đê? Hạ Dung nghỉ việc?
Phúc nói:
- Tại cô ấy muốn thế. Người ta đã tìm được nơi có điều kiện hơn, mình giữ lại e họ sẽ trách.
Ông Trường lắc đầu:
- ĐDó không phải là lý do.
Phúc im lặng rít thuốc. Anh không muốn phân bua, giải thích việc Hạ Dung rời xa mình.
Ông Trường chép miệng:
- Mất Hạ Dung là mất một cánh tay đắc lực đấy.
Phúc vẫn im lặng. Thái độ của anh làm ông Trường phật ý.
Ông tằng hắng:
- ĐDịnh bàn công việc với cháu, nhưng có lẽ để hôm khác thì tốt hơn..
Phúc nói:
- Với cháu, công việc là trên hết. Chú không nên để tới hôm khác.
Tới bàn lấy tập hồ sơ, ông Trường đưa cho P:
- ĐDây là kế hoạch phát triển chung cư theo hình thức bán trả chậm. Cháu nghiên cứu xong cho chú biết ý kiến. Theo chú, đã tới lúc ta chuyển ngành rồi. Kế hoạch tương lai phải tuyệt đối bí mật. Chú nói thế, cháu hiểu chứ?
Phúc cười gượng:
- Chú không phải lo. Quỳnh My cũng rời khỏi công ty rồi.
Ông Trường ngạc nhiên:
- Sao vậy?
Phúc không trả lời vào vấn đề, anh lơ lửng:
- Như thế vẫn tốt hơn mà. Quỳnh My lá cô gái thông minh, cô ta thừa hiểu rằng bước với cháu chẳng đi tới đâu.
Ông Trường nhếch môi giễu cợt:
- Sao lúc nãy cháu bảo vờ yêu một cô bé không khó?
Phúc tự tin:
- Thì đúng là vậy. Sớm muộn gì cháu cũng đạt được mục đích.
Ông Trường chua cay:
- Chúc mục đích đen tối của cháu sớm thành hiện thực.
Phúc cười khảy:
- Lúc đây, chắc chú cũng hả hê khi thấy vợ chồng lão Minh Sơn đau đớn.
Anh chợt ngập ngừng:
- Có điều này, không biết cháu nên nói hay không?
Ông Trường cau mày:
- Chú ghét nhất là úp mở.
Phúc liếm môi:
- Vợ chồng lão MS đã ly dị cách đây bốn năm, ông ta đã có vợ khác. Hiện nay, Quỳnh My sống với mẹ.
Mặt Ông Trường chợt đổi sắc:
- Thật vậy à? Thế mà chú không hề biết. Nhưng tại sao họ ly dị?
Phúc lắc đầu:
- Cháu chưa tìm hiểu chuyện này. Lâu nay bà Lam Thúy đi hợp tác lao động ở nước ngoài. Bà mới trở về mấy tháng nay. Giữa bà và Quỳnh My không được êm ấm lắm. Cô bé nhất định không làm việc ở những nơi do mẹ giới thiệu, cũng chả vào làm ở công ty của bố. Đã có một dạo, My phu. Minh Như ở tiệm kem. Chính Minh Như giới thiệu My với cháu. Khi nhận con bé, cháu không hề biết My là con gái của lão Sơn.
Giọng ông bồn chồn:
- Chuyện gì đã xảy ra mà lão Sơn lại bỏ cô ấy để cưới người đàn bà khác kìa?
Phúc không trả lời. Anh đang chìm trong cõi riêng của mình, một cõi riêng đầy mâu thuẫn.