Within you, I lose myself. Without you,

I find myself wanting to be lost again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Tuệ Nghi
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: Thái Ngọc BÍch
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3045 / 195
Cập nhật: 2018-08-03 10:39:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ấy mươi năm trời sống với ba tôi là những chuỗi ngày sóng gió không bình yên, điều đó làm nên áp lực về tâm lý và sự khó tính của mẹ tôi sau này. Thỉnh thoảng tôi và " nàng" cãi nhau, nặng lời, giận hờn triền miên. Thật ra điều đó thể hiện rằng người phụ nữ nuôi con đơn thân đã cô đơn hơn,yếu đuối hơn. Cãi nhau đã đời,"nàng" lôi tôi ra "oánh","oánh toe" như cái rẻ rách. Tôi thề "nghỉ chơi" với "nàng" nhưng được mấy bữa thì "chơi lại".
Khi tôi lớn lên và bắt đầu biết yêu đương,ra ngoài kinh doanh,những bữa cơm với mẹ cũng thưa dần. Áp lực công việc bên ngoài khiến tôi cáu khi mẹ than phiền hay muốn tâm sự điều gì đó. Nhiều lúc tôi đang làm việc, "nàng" cầm "smartphone" phi qua chỗ tôi hỏi han chỗ này đánh chữ thế nào, chỗ kia bấm ra làm sao. Tôi cũng cáu. "Nàng" cáu lại,bảo lúc bé tôi là đứa mỏ nhọn,hỏi nhiều hơn mẹ hỏi bây giờ nhưng mẹ chẳng cáu. Rồi "nàng" nguẩy mông đi.
Một dạo trước,tôi nói mẹ làm thủ tục sang Mỹ định cư, tôi luyên thuyên nói về những thứ an sinh xã hội tốt đẹp trên đất Mỹ. Mấy bữa cơm tối có tôi,"nàng" khẽ khàng bóng gió:" Nghe nói ở bển cô đơn lắm,ai biết nhà nấy hà",tôi xua tay:" Tốt chứ mẹ,đỡ nhiều chuyện,con thấy được đó". Mà mẹ tôi vốn vậy,từ bé đến lớn chỉ cần tôi nói tôi muốn thì mẹ chẳng từ chối điều gì dù rằng không biết bản thân có muốn hay không. Tôi bận nên chỉ hay hỏi mẹ tôi giấy tờ đến đâu rồi,đã đi phỏng vấn như lịch hẹn chưa,mẹ tôi ậm ừ.
Rồi thỉnh thoảng mẹ kể cho tôi nghe chuyện trước đây mẹ có một người đàn ông người Pháp theo đuổi,lần cuối cùng trước khi về nước,ông ấy đến tìm xin đưa mẹ theo cùng,mẹ đã né tránh,ông ấy bỏ lại một bó bông hồng ở cửa rồi đi không trở lại. Cám cảnh con gái còn nhỏ dại,đang tuổi mới lớn,mẹ tôi không nỡ đi thêm bước nữa. Ngày nào đọc báo cũng thấy cha dượng làm bậy với con gái riêng của vợ,"nàng" đâm ám ảnh,rồi cương quyết khép mình trước những cơ hội "làm lại". "Nàng" sợ dư luận soi mói một người đàn bà đi thêm bước nữa,"nàng" sợ miệng đời gièm pha,"nàng" sợ mai mốt con gái đi lấy chồng sui gia sẽ đánh giá,"nàng" sợ gia đình mới của "nàng" sẽ làm "nàng" xao nhãng sự quan tâm với tôi - làm tôi tủi,"nàng" sợ đủ thứ....
Mà khi đó tôi cũng ích kỷ,tôi chỉ muốn mẹ ở với tôi. Nhưng tôi không hề nghĩ rằng khi tôi lấy chồng,những đêm đông lạnh giá tôi có chồng ủ ấm thì mẹ chỉ vò võ một mình trong căn phòng rộng thênh thang,chống trọi với những nỗi cô đơn và kỷ niệm bủa vây,những cơn ho trái mùa mà tôi chẳng hề hay biết. Tôi có thể sẻ chia niềm vui,nỗi buồn,sự bực dọc trong công việc và cuộc sống hàng ngày cho chồng mình - Còn mẹ thì chỉ có một mình gặm nhấm những muộn phiền,âu lo khi tuổi xế chiều cứ sầm sập lao đến.
Rồi tôi nhận ra rằng Mỹ chỉ là ý muốn của tôi,chứ chưa bao giờ là giấc mơ của mẹ. Trái tim mẹ đã đặt ở một nơi khác. Nơi đã từng hiện diện trong những lời kể,trong những câu thơ bài hát mà ai đo viết tặng.
20.10 năm nay,tôi không tặng mẹ tôi váy áo phấn son như mọi năm. Tôi tặng mẹ giấc mơ trong chiếc hộp. Chiếc hộp trách nhiệm,đạo đức,nỗi lo sợ đã nhốt giấc mơ của mẹ quá lâu. Tôi có trách nhiệm phải giải phóng sự giam cầm đó và cùng "nàng" thực hiện ước mơ còn đang dang dở trước khi quá muộn...
Sẽ Có Cách, Đừng Lo Sẽ Có Cách, Đừng Lo - Tuệ Nghi Sẽ Có Cách, Đừng Lo