There is a great deal of difference between an eager man who wants to read a book and a tired man who wants a book to read.

G.K. Chesterton

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: hoac huu
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 879
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2094 / 27
Cập nhật: 2015-07-31 11:48:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: Câu Chuyện Của Triệu Ca.
ột lúc sau, Triệu Ca đích thân bưng một đĩa cá rán lên, đặt lên bàn của những vị khách khác. Bàn khách đó là đám sinh viên trẻ tuổi. Lúc Triệu Ca bưng đồ ăn lên, mất cặp mắt liếc nhìn cô, trong đó có người thậm chí còn nuốt cả nước miếng.
Việc này, Triệu Ca đã quá quen rồi, cô coi như đó là không khí, chỉ nhìn mà không thấy.
Bưng đồ ăn lên xong, Triệu Ca xoay người lại, mỉm cười đi đến, nói:
- Hồng Vũ, nghỉ hè à?
Phạm Hồng Vũ sau khi tốt nghiệp đại học thì được vào cơ quan Địa ủy làm việc, điều này gần như tất cả những cán bộ của nhà máy Cơ khí nông nghiệp đều hay biết. Triệu Ca tuy đã rời khỏi nhà máy hơn một năm rồi, nhưng do người của nhà máy thường xuyên đến ăn cơm, có nói chuyện phiếm với nhau nên cô cũng nghe nói qua.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Không phải là nghỉ hè, mà là đã đến nhà máy Cơ khí nông nghiệp làm việc rồi, làm ở ban Nhân sự.
- Gì cơ...cậu không ở Cơ quan Địa ủy nữa à?
Triệu Ca kinh ngạc hỏi.
Phạm Hồng Vũ cười nhạt nói:
- Xuống cơ sở để rèn luyện.
- À, thì ra là như vậy. Về sau có thời gian thì đến đây ăn cơm nhé.
Triệu Ca gật đầu nói. Thật ra cô không hiểu ý của câu “ Xuống cơ sở rèn luyện “ của Phạm Hồng Vũ có ý sâu xa là gì, trong suy nghĩ của cô, việc cấp trên cử cán bộ trẻ xuống cơ sở để rèn luyện là một việc hết sức bình thường.
Kiều Phượng cười nói:
- Ca Nhi, ăn cơm ở chỗ cậu phải mất tiền đấy, đâu chỉ có thời gian là đến được!
Tuổi tác của Kiều Phượng cũng chỉ tương đương với Triệu Ca, tuy “ xuất thân “ không giống nhau, nhưng “ danh tiếng “ thì cũng không được tốt như nhau. Hai cô nàng đều bị những người trong nhà máy coi là “ gái hư “, vì vậy cũng được coi là đồng bệnh tương liên, bình thường hai người cũng rất hợp nhau
Triệu Ca cười nói:
- Bạn cũ ở nhà máy đến, mình chỉ lấy giá gốc thôi, đảm bảo là sẽ không đắt hơn so với nhà ăn bao nhiêu cả.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Thế thì chúng tôi ngại lắm.
Đang nói chuyện, ngoài cửa bỗng vang lên những tiếng đing đing đang đang, thì ra đó Hạ Ngôn và Đóa Đóa đã đến rồi. Đóa Đóa ngồi ở góc cuối bàn, ôm eo của Hạ Ngôn, cười rất dịu dàng. Tính tình của Hạ Ngôn vốn vội vàng, nhưng lúc này lại đặt một chân xuống trước, miệng liên thanh nói: “Từ từ, cẩn thận, cẩn thận…” cho đến khi Đóa Đóa xuống đứng vững vàng trên mặt đất rồi gã mới xuống xe.
Nói ra, tính cách của Hạ Ngôn và Đóa Đóa khác nhau một trời một vực. Hạ Ngôn thì lúc nào cũng vội vội vàng vàng, còn Đóa Đóa thì nhẹ nhàng, làm việc gì cũng suy trước tính sau, cái gì ra cái đó.
- Anh Hai.
Đóa Đóa vừa mở cửa ra liền vui vẻ gọi một tiếng.
- Ồ, Đóa Đóa của chúng ta ra dáng thiếu nữ thật rồi, lại còn xinh đẹp nữa chứ.
Phạm Hồng Vũ đứng lên cười nói.  
Tuy là tháng mười, thời tiết cũng hơi xe xe lạnh, nhưng Đóa Đóa vẫn mặc một bộ áo liền quần mỏng tang, đứng trước mặt mọi người, trên mặt còn nở một nụ cười rất dịu dàng.
Phạm Hồng Vũ đưa tay khẽ xoa xoa đầu Đóa Đóa, như thể cô vẫn còn trẻ con vậy.
Đóa Đóa nhỏ hơn hắn một hai tuổi, cùng chơi với hắn và Hạ Ngôn từ bé, Phạm Hồng Vũ coi Đóa Đóa như em gái của mình. Việc cô và Hạ Ngôn có thể đến được với nhau, từ tận đáy lòng hắn cảm thấy vô cùng vui mừng.
- Nào nào, ngồi đi, Đóa Đóa, em và Hạ Ngôn ngồi ở đây.
Bàn ăn ở quán của Triệu Ca không lớn lắm, năm người ngồi xung quanh là vừa đủ.
- Chị Ca Nhi, trứng ốp la.
Hạ Ngôn còn chưa ngồi xuống đã lên tiếng nói.
Đối với món trứng ốp la ở đây, gã không thể nào mà quên được.
Quán của Triệu Ca đương nhiên là sẽ không có sơn hào hải vị gì cả, mà đều là những món bình dân. Ở những năm tám mươi, những quán ăn ở nông thôn chỉ đơn giản như vậy, nhưng hai mươi năm sau, khi mà việc đến nhà hàng dùng sơn hào hải vị đã trở thành phổ biến thì đôi khi người ta lại nhớ đến những món dân dã này.
Phạm Hồng Vũ luôn cho rằng, những món ngon nhất là những món bình dân như thế này. Có thể biến những món ăn bình thường hàng ngày trở nên thần kỳ, đó mới là những đầu bếp thực thụ.  
- Được..mọi người cứ ngồi đi, tôi sẽ mang thức ăn lên. Dù gì thì cũng chẳng có sơn hào hải vị gì cả, chỉ no bụng được thôi.
Tự nhiên có rất nhiều bạn bè đồng nghiệp đến như vậy, Triệu Ca trong lòng không khỏi vui mừng, cười nói.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cũng được. Chị Ca Nhi, chị làm mấy món ngon rồi lên ăn cùng với mọi người đi, mọi người cùng nói chuyện.
- Được!
Triệu Ca gọi mấy cô phục vụ đem trà đến, sau đó mới quay lại nhà bếp, một lúc sau tiếng dao tiếng thớt nổi lên, mùi thơm ngào ngạt xông lên mũi.
Hạ Ngôn liền lên tiếng tán thưởng:
- Tay nghề của chị Ca thật giỏi, nên mở nhà hàng từ lâu rồi mới phải, đỡ phải nhiều chuyện.
Đóa Đóa liếc nhìn gã một cái, nhẹ nhàng nói:
- Hạ Ngôn, đừng có nói lung tung nữa. 
Hạ Ngôn gãi đầu, cười ha hả.
Mọi người ngồi đó, ai cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Hạ Ngôn.
Đó là câu chuyện của Triệu Ca.
Triệu Ca là con nhà “ bán biên hộ “ (1), ba cô là công nhân của nhà máy Cơ khí nông nghiệp, còn mẹ thì ở nông thôn. Đừng nói đến hai mươi năm trước, mà cho dù bây giờ, việc con gái nông thôn mà lấy được công nhân ở thành phố, thì đó cũng là chuyện hết sức đáng mừng. Nói cách khác, cho dù công nhân ở thành phố có xấu xí như thế nào, nếu như bằng lòng lấy một cô gái nông thôn làm vợ thì tha hồ mà lựa chọn.
(1) Bán biên hộ: Là từ để chỉ cặp vợ chồng mà một người thì ở thành thị, một người ở nông thôn.
Mẹ của Triệu Ca là một phụ nữ rất xinh đẹp.
Triệu Ca học ở thị trấn, sau khi tốt nghiệp trung học thì được vào nhà máy Cơ khí nông nghiệp làm công nhân hợp đồng. Câu chuyện của Triệu Ca, phát sinh ở việc chuyển chính thức.
Ba của Triệu Ca là một người thật thà, không có chỗ dựa nào. Để cho con gái có thể được chuyển chính thức, đã nhờ người ‘chạy’ hộ. Nhà máy Cơ khí nông nghiệp tuy cũng là đơn vị cấp phòng, nhưng dù sao cũng là một xí nghiệp, Ủy ban nhân dân huyện đã ủy thác cho phòng Cơ khí nông nghiệp quản lý, trên danh nghĩa thì là ủy thác quản lý, nhưng trên thực tế là quản chính thức. Trưởng phòng Cơ khí nông nghiệp huyện nếu như chịu giúp đỡ, thì việc công nhân chuyển chính thức ở nhà máy Cơ khí nông nghiệp vẫn có hy vọng.
Ba của Triệu Ca đã đi tìm vị trưởng phòng tên Trương Đại Bảo này, tên không hay nhưng cũng là người có năng lực, tuổi tác không lớn, rất được lãnh đạo coi trọng.
Muốn nhờ người ta giúp đỡ, thì không thể tránh được việc phải mời người ta ăn uống một bữa, bày tỏ ý tứ một chút, thì mới có thể bồi dưỡng tình cảm được.
Không ngờ tay Trương Đại Bảo này cũng là một kẻ háo sắc. Lúc ăn cơm cùng với Triệu Ca trong nhà khách Huyện ủy, lợi dụng men rượu đã đụng tay đụng chân, muốn sàm sỡ Triệu Ca.
Lúc đó, việc này đã gây xôn xao dư luận, nghe nói khi nhân viên của nhà khách đi vào phòng riêng thì thấy hai người quần áo không chỉnh tề. Sau đó, Triệu Ca tố cáo Trương Đại Bảo có ý quấy rối cô.
Vốn việc này, Triệu Ca cũng định nhẫn nhịn cho xong, không ngờ nhân viên của nhà khách đã ‘tóm được chứng cớ’, cho nên muốn bỏ đi cũng không được.
Trương Đại Bảo cũng có chút năng lực, việc này cuối cùng đã bị y giải quyết xong, chỉ nói rằng do say rượu nên có chút thất thố, Triệu Ca đã hiểu nhầm ý tứ của y, cho nên mới vỡ lở ra như vậy. Cuối cùng y bị phạt cảnh cáo là đã xong việc.
Nhưng còn Triệu Ca thì lại gặp phải tai họa.
Để ông xã mình thoát tội, vợ của Trương Đại Bảo đã xông vào tận nhà, quát Triệu Ca là đồ hồ ly tinh, vì để được chuyển chính thức nên đã quyến rũ Trương Đại Bảo, nhưng Trương Đại Bảo là con người đứng đắn, giữ vững nguyên tắc cho nên Triệu Ca mới vu cáo Trương Đại Bảo cưỡng hiếp mình.
Bời vì lúc đó trong phòng riêng chỉ có hai người, không có bằng chứng, cho nên Triệu Ca không thể chứng minh được.
Kết quả, sau đó một truyền mười, mười truyền một trăm, tam sao thất bản, sự việc càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Mà hậu quả trực tiếp nhất đó là Triệu Ca bị bạn trai ruồng bỏ, nhà máy Cơ khí nông nghiệp thì hủy tư cách công nhân hợp đồng của cô.
Một bên là dân đen, một bên là kẻ có quyền thế, kết cục của việc này cuối cùng cũng chỉ như vậy. Từ xưa đến nay, không có ngoại lệ.
Vợ của Trương Đại Bảo còn uy hiếp Triệu Ca, bắt cô phải cút về nông thôn, để không còn quyến rũ chồng mình được nữa. Thậm chí mụ ta còn định thuê người phá hủy khuôn mặt của Triệu Ca, để cô cả đời không dám đi gặp người khác được nữa.
Mẹ của Triệu Ca thì khóc sưng cả mắt, lặn lội từ nông thôn lên, muốn đưa cô về nhà, tìm một người tử tế mà gả đi.
Đám người hung ác ở thành phố, chúng ta không thể trọc vào chẳng lẽ cũng không thể trốn được sao?
Triệu Ca nén nhịn uất hận tronng lòng, nhưng tính cô bướng bỉnh, nhất định không theo mẹ về nhà, thề rằng nhất định phải ở lại thị trấn Thành Quan, sống cho tử tế để Trương Đại Bảo và vợ của ông ta phải chống mắt lên nhìn.
Hạ Ngôn nói như vậy, đương nhiên Đóa Đóa nhìn gã chằm chằm rồi.
Tâm tư của phụ nữ, vốn tinh tế như vậy.
Hạ Ngôn tuy rằng nổi danh là ‘hung quỷ’ ở Thành Quan, nhưng ở trước mặt Đóa Đóa thì luôn ngoan ngoãn nghe lời, không dám ngỗ nghịch.
Một người đàn ông, nếu như yêu một cô gái thật lòng, thì cho dù là anh hùng đến mấy, thì cũng cam tâm để vợ quản nghiêm.
Thấy Hạ Ngôn như vậy, Phạm Hồng Vũ không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cả đời Hạ Ngôn, có thể tất cả mọi việc đều không như ý, nhưng có một điểm sáng, đó chính là vợ chồng hòa thuận.
Triệu Ca có năng khiếu trời sinh làm đầu bếp, chân tay nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát đã chuẩn bị xong tất cả các món ăn.
Bọn họ là những thực khách cuối cùng, Triệu Ca cởi tạp dề, ngồi cạnh Phạm Hồng Vũ nói:
- Hồng Vũ được về nhà máy làm việc, bữa này tôi mời mời nhé, coi như hoan nghênh cậu ấy vậy.
- Sao để cô mời được? Bữa này tôi mời mà.
Vương Trưởng ban vội vàng nói.
Hạ Ngôn cười nói:
- Ai mời cũng được. Tôi đói bụng lắm rồi, chúng ta ăn thôi.
Nói xong liền giơ đũa lên.
Mọi người cười ha hả, đều giơ đũa lên.
Bạn bè cũ găp nhau, đương nhiên sẽ có nhiều chuyện để nói, trong phút chốc, quán cơm nhỏ bé ngập tiếng cười, vô cùng vui vẻ.
Cơm mới ăn xong một nửa, bỗng ‘két’ một tiếng, chiếc xe jeep đỗ ở cổng quán cơm, mấy thanh niên nhảy xuống đi vào thẳng trong quá
Quyền Lực Tuyệt Đối Quyền Lực Tuyệt Đối - Hãm Bính Quyền Lực Tuyệt Đối