Số lần đọc/download: 183 / 5
Cập nhật: 2020-01-25 21:17:59 +0700
Chương 10 - Điều Bất Ngờ Dành Cho Bà Snow
H
ôm sau, khi đến thăm, Pollyanna thấy bà Snow vẫn nằm trong căn phòng tối om như lần trước.
Vẻ mệt mỏi, Milly thông báo cho mẹ cô biết: “Mẹ ơi, cháu gái bà Polly tới thăm mẹ đấy.”
Nhưng khi vào phòng, Pollyanna không thấy Milly đâu, chỉ có một mình em với người bệnh khó tính này.
“Cháu đấy ư?” Một giọng nói bực dọc vang lên từ phía giường. “Tôi vẫn rất nhớ cháu. Tôi nghĩ bất cứ người nào cũng nhớ cháu dù họ chỉ gặp cháu một lần. Hôm qua, tôi đã mong cháu đến, vậy mà cháu...” Bà Snow bỏ dỏ câu nói.
“Bác mong cháu thật ư, thưa bác? Cháu vui sướng biết bao khi nghe bác nói câu ấy. Nhưng bác ơi, từ hôm qua đến hôm nay có lâu lắm đâu ạ.” Pollyanna tươi cười nói thật suy nghĩ của mình với người bệnh khó tính, rồi nhẹ nhàng đặt giỏ đồ ăn lên ghế.
“Bác ơi, bác không thấy phòng bác tối lắm sao? Cháu không thể nhìn rõ được bác, bác ạ.” Pollyanna thốt lên, rồi không do dự em bước lại cửa sổ, kéo rèm lên. “Cháu muốn ngắm mái tóc bác lúc này. Ôi, bác đừng chải lại nhé. Bác hiểu ý cháu chứ ạ? Lát nữa bác cứ để cháu chài tóc cho bác. Cháu thích làm việc ấy lắm. Còn bây giờ, bác xem cháu mang món gì đến cho bác này.”
Nghe vậy, bà Snow không thể nằm yên được nữa. Bà cố vươn người về phía chiếc giỏ đặt trên ghế.
“Nào, xem cháu đem cho tôi món đặc biệt gì đây?” Bà Snow giễu cợt, nhưng ánh mắt bà cứ hướng về phía chiếc giỏ.
“Bác thử đoán xem, bác Snow.”
Pollyanna vui sướng nhảy nhót quanh chiếc giỏ đựng đồ ăn. Gương mặt em ngời sáng.
Còn bệnh nhân của em thì nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu. Bà thở dài nói: “Tôi chẳng muốn ăn gì hết. Những món cháu đem đến đều có mùi vị y hệt nhau cả!”
Nghe bà Snow nói vậy, Pollyanna bật cười. Cô bé vui vẻ: “Không phải vậy đâu bác ạ. Những món này rất đặc biệt, bác cứ nếm thử xem. Cháu đảm bảo đây là món bác thích.”
Bà Snow lưỡng lự một lúc lâu. Dường như bà đã quen với việc không thể có được những gì mình muốn. Bà biết, con người nhỏ tuổi đặc biệt này đang háo hức chờ đợi bà phỏng đoán. Sau cùng, bà thốt lên: “Đương nhiên là món súp cừu non rồi.”
“Bác đoán giỏi quá. Cháu phục bác ghê.” Pollyanna reo lên vui sướng.
“Nhưng tôi không thích món đó chút nào!” - Người bệnh thở dài, mặc dù bà rất thèm món xúp cừu. - “Tôi thích súp gà.”
“Ồ, cháu có món ấy bác ạ.” Pollyanna hớn hở.
Người phụ nữ ngạc nhiên quay về phía Pollyanna. Bà hỏi dồn:
“Cô đem cho tôi cả hai món ư?”
“Thưa bác vâng ạ. Cháu còn có cả món thịt bê nấu đông nữa ạ.” - Pollyanna hãnh diện thốt lên - “Cháu rất muốn bác được thưởng thức tất cả những món bác thích nên Nancy và cháu đã cùng vào bếp.”
Dứt lời, Pollyanna bước tới chiếc giỏ. Cô bé từ từ nâng ba chiếc bát nhỏ lên. Mỗi bát đựng một món mà em đã giới thiệu với bà Snow. Pollyanna nói tiếp: “Bác biết không, dọc đường cháu cứ băn khoăn, lỡ như hôm nay bác lại muốn ăn thứ khác như lòng, hành... những món cháu không có trong giỏ thì chị Nancy và cháu chẳng phải đã công cốc rồi sao?” - Em cười sung sướng.
Bà Snow im lặng, dường như chẳng mấy quan tâm tới chuyện ăn uống. Tâm trí bà đang mải tìm kiếm điều gì đấy bị lãng quên.
Như đọc được tâm trạng người bệnh Pollyanna nói dứt khoát: “Cháu sẽ đặt chúng ở đây!” - Pollyanna trịnh trọng thông báo, xếp ba bát thức ăn thẳng hàng trên mặc bàn. - “Theo cháu, sáng mai bác hẵng dùng món súp cừu. Hôm nay, bác thấy trong người thế nào ạ?” - Cô bé lên giọng cuối câu với kiểu cách lịch sự đáng yêu.
“Không khỏe chút nào, cảm ơn cháu đã hỏi thăm.” - Bà Snow lẩm nhẩm với giọng chán chường. - “Buổi tập nhạc sáng nay của bà hàng xóm Nellie Higgins làm tôi thấy ốm thêm và không chợp mắt nổi chút nào. Suốt buổi sáng tôi phải chịu đựng thứ âm nhạc ồn ĩ ấy.”
Pollyanna gật đầu cảm thông:
“Cháu hiếu ạ. Bà White ở Hội bảo trợ cũng mắc bệnh sốt thấp khớp và phải nằm bất động một chỗ. Bà luôn ước giá nhúc nhắc chân tay được một chút, bà và mọi người sẽ đỡ vất vả. Bác có thể vận động nhẹ trên giường được không ạ?”
“Vận động thế nào?”
“Bác thay đổi tư thế nằm, hoặc trở mình cho thoải mái. Vặn mình một chút sẽ khiến bác dễ chịu hơn rất nhiều khi phải nằm nghe thứ nhạc ồn ào đó cả buổi sáng.”
Nhìn chằm chằm Pollyanna một lúc, bà Snow cáu kỉnh: “Đương nhiên tôi làm được như vậy.”
“Bác không thấy vui vì điều đó sao, thưa bác?” - Pollyanna cúi đầu nói - “Vì trận sốt phong hàn, bà White thậm chí không thể trở mình trên giường. Nếu bác bị bệnh ấy, bác cũng đành nằm yên một chỗ thôi. Bà White tâm sự với cháu rằng lẽ ra bà đã phát điên, nếu không nhờ đôi tai điếc đặc của cô White - em chồng của bà.”
“Đôi tai điếc đặc! Ý cô là sao?”
Pollyanna bật cười nói:
“Cháu quên rằng bác không biết gia đình bà White. Cô White điếc nặng lắm, cô thường hay lui tới thăm nom, chăm sóc chị dâu và quét tước căn nhà. Vợ chồng bà White phải rất vất vả mới khiến cô ấy hiểu những gì họ nói. Vậy nên khi tiếng dương cầm du dương từ ngoài phố vọng vào, bà White luôn thầm vui sướng và biết ơn vì đôi tai bà vẫn có thể nghe được âm nhạc. Bà không thể tưởng tượng nổi cảm giác sống trong một thế giới câm lặng như em chồng đang sống sẽ thế nào. Bác thấy đấy, bà White cũng tham gia vào trò chơi mà cháu kể với bà.”
“Trò chơi ư?”
Pollyanna vỗ tay: “Ôi, chút nữa cháu quên mất! Cháu nhớ ra rồi, bác Snow! Cháu đã tìm ra trò chơi có thể khiến bác vui lên!”
“Cháu nói vậy là sao?”
“Mục đích của cháu đến thăm bác là làm thế nào để bác vui. Bác không nhớ ư? Bác đã đề nghị cháu kể nhiều chuyện để giúp bác khuây khỏa, trong lúc bác phải nằm cả ngày trên giường bệnh.”
“Ồ, tôi nhớ ra rồi.” - Bà Snow thốt lên bằng giọng chế giễu. “Nhưng tôi không nghĩ rằng cháu lại nghiêm túc đến vậy.”
“Vâng ạ.” - Pollyanna gật đầu, vẻ hãnh diện lộ rõ trên mặt. “Cháu đã phải suy nghĩ rất lâu. Trò chơi này hơi khó, nhưng vậy càng đảm bảo nó sẽ rất vui bác ạ!”
“Cháu bày được trò gì thế?” - Giọng bà Snow lịch sự giễu cợt.
Pollyanna nghiêm trang nói:
“Trò chơi này sẽ đem niềm vui đến cho bác, bác ạ. Cháu đảm bảo với bác. Chơi trò chơi này rất thú vị nhưng cũng rất khó. Xin bác chú ý nhé.”
Pollyanna bắt đầu câu chuyện về chiếc thùng hàng của Hội truyền giáo, những đôi nạng gỗ và em bé búp bê cô hằng mong ước.
Câu chuyện phải dừng khi Milly xuất hiện trước cửa. Cô uể oải thông báo: “Pollyanna à, dì cô tìm cô đấy. Dì đã gọi điện tới nhà Harlows nhắn là cô phải khẩn trương. Tối nay, cô cần làm xong một số việc.”
Pollyanna miễn cưỡng đứng lên, thở dài nói:
“Vâng ạ, em về ngay đây.”
Nhưng để bà Snow yên lòng, Pollyanna tươi cười nói:
“Cháu vui vì đôi chân cháu sắp được chạy đua với thời gian để về nhà đây ạ. Bác Snow ơi, cháu tạm biệt bác.”
Đáp lại lời em là một sự im lặng. Mặc dù mắt bà Snow đã khép lại, những giọt lệ vẫn trào ra, chảy dài xuống đôi má nhợt nhạt. Cảnh tượng ấy làm Milly tròn mắt kinh ngạc.
Đã ra tới cửa, Pollyanna còn ngoái lại chào: “Tạm biệt bác và chị. Cháu hết sức xin lỗi bác vì cháu chưa kịp chải tóc cho bác. Đến giờ cháu phải về rồi bác ạ. Mấy hôm nữa tới thăm bác, cháu sẽ làm việc ấy.”
Những ngày tháng Bảy nối đuôi nhau chậm rãi trôi qua. Với Pollyanna, đó là những ngày hè êm đềm, vui vẻ. Song, khi đem điều đó nói với Dì Polly, em chỉ thường nhận được những lời đáp thờ ơ: “Pollyanna à, ta hài lòng khi thấy mỗi ngày của cháu đều tràn ngập niềm vui, song cháu cần phải biến chúng thành những ngày có ích nữa. Ta không muốn nghĩa vụ người dì mà mình đảm nhiệm lại thất bại.” Thường thường, Pollyanna chỉ đáp lại dì bằng những cái ôm hôn âu yếm - điều khiến Dì Polly vô cùng bối rối dù nó xảy ra đến lần thứ bao nhiêu đi nữa. Song hôm ấy, trong giờ học may, Pollyanna hỏi dì, vẻ đăm chiêu:
“Dì ơi, mỗi ngày trôi qua trong niềm vui vẫn chưa đủ ạ?”
“Cháu hiểu ý ta rồi đấy!”
“Còn phải có ích nữa ạ?”
“Tất nhiên rồi.”
“Có ích là sao hả dì? Dì nói rõ cho cháu với!”
“Có ích là... là... có ích, là có thành quả. Pollyanna, cháu đúng là một đứa bé tò mò với mọi thứ đấy!”
“Cảm thấy vui sướng không phải có ích ạ?” - Pollyanna lo lắng hỏi dì mình.
“Hoàn toàn không.”
“Ôi, vậy chắc dì sẽ chẳng thích trò chơi ấy đâu. Dì sẽ không dành thời gian chơi cùng cháu rồi.”
“Trò chơi? Trò chơi gì?”
“Một trò chơi mà cha...” - Pollyanna vội đưa tay lên che miệng. - “... Không có gì đâu ạ.” Cô lắp bắp.
Dì Polly cau mày, nói ngắn gọn:
“Giờ học khâu vá sáng nay kết thúc ở đây.”
Chiều hôm ấy, khi Pollyanna từ căn phòng gác mái xuống thì gặp dì đi lên cầu thang. Cô rối rít gọi:
“Dì ơi, dì lên phòng cháu chơi hả dì? Tuyệt quá! Dì vào đi. Cháu thích có khách đến chơi phòng mình lắm!”
Dứt lời, cô bé phóng lên gác mái và mở toang cửa phòng.
Dì Polly không định lên phòng Pollyanna. Bà chỉ lên tìm chiếc khăn len trắng trong chiếc tủ gỗ tuyết tùng kê sát cửa sổ hướng Đông mà thôi. Nhưng giờ, bà lại ngồi đây, trên chiếc ghế dựa trong phòng Pollyanna thay vì ở trong căn gác chính tìm chiếc khăn.
Kể từ khi cô cháu gái xuất hiện, đã nhiều lần Dì Polly lâm vào tình huống như vậy: định một đằng rồi làm một nẻo, cứ luôn bị cuốn vào một việc bất ngờ khác.
“Cháu thích mời mọi người vào phòng mình lắm ạ.” - Pollyanna vừa liến thoắng, vừa nhảy nhót khắp phòng như thể em đang đón tiếp quan khách của cả một cung điện. - “Nhất là từ khi cháu có phòng riêng này. Tất cả những căn phòng thuê trước kia cháu đã từng ở gộp lại cũng không sánh được với một nửa căn phòng của riêng mình. Dì ơi, có thật là từ nay cháu thực sự có một phòng của riêng cháu, phải không dì?”
“Sao, ừ, đúng rồi, Pollyanna.” - Dì Polly khẽ nói, tự hỏi sao mình vẫn chưa rời khỏi phòng để đi tìm chiếc khăn.
“Giờ thì cháu thực sự rất yêu căn phòng này, dì ạ, dù nó không có thảm hay rèm hay tranh treo tường như cháu hằng mong ước -” Nói đến đây Pollyanna im bặt, mặt ửng đỏ. Em chợt nhận ra mình vừa nhắc đến một chủ đề không thích hợp chút nào khi Dì Polly cắt ngang:
“Pollyanna, cháu nói lại ta nghe!”
“Không có gì đâu, thưa dì. Cháu không có ý nói như vậy.” Pollyanna chống chế yếu ớt.
“Nhưng cháu đã nói ra thành lời phải không?” - Dì Polly lạnh lùng đáp - “Cả hai chúng ta đều nghe rõ.”
“Thưa dì, trước khi đến đây cháu đã mong mỏi có thảm trải, rèm treo và những bức tranh tường trong phòng. Cháu đã nghĩ xem nên bày biện chúng ra sao...”
“Cháu đã tính cả chuyện bày biện rồi!” - Dì Polly đột ngột cắt ngang.
Khuôn mặt Pollyanna đỏ lựng hơn cả ban nãy. Cô bé thanh minh: “Cháu biết rằng mình không nên đòi hỏi nhiều như vậy. Chỉ là vì cháu đã mong mỏi có được chúng từ rất lâu rồi mà chưa từng được thỏa mong ước. Hai chiếc thảm trước kia cháu được nhận từ Hội truyền giáo, một chiếc loang lổ vết mực, chiếc còn lại thì thủng lỗ chỗ. Cháu cũng đã từng có hai bức tranh. Một bức đẹp hơn - tức là bức đã bị bán đi, bức còn lại thì bị rách. Vì cháu chưa từng có được những món đồ xinh đẹp bao giờ nên cháu đã mong chờ chúng xiết bao. Khi dì dẫn cháu qua hành lang, cháu đã thực sự háo hức khi nghĩ về căn phòng xinh đẹp sắp là của mình trong ít phút nữa. Nhưng Dì Polly, xin dì hãy tin là cháu chỉ nghĩ vậy trong vài phút ngắn ngủi thôi. Liền sau đó, cháu đã rất mừng vì tủ đồ không gắn gương, như vậy cháu sẽ khỏi phải nhìn khuôn mặt đầy tàn nhang của mình. Cũng chẳng có bức tranh nào sánh được với phong cảnh nhìn từ cửa sổ phòng cháu; và dì đối xử rất tốt với cháu nữa, nên...”
Gương mặt Dì Polly tái đi vì giận dữ. Dì bật dậy khỏi ghế, nói bằng giọng lạnh lùng và cương quyết:
“Đủ rồi, Pollyanna. Ta đã nghe đủ những gì cháu cần phải nói.”
Dứt lời, dì bước nhanh ra khỏi phòng, cứ thế đi một mạch xuống tầng một. Rồi chợt nhớ tới chiếc khăn len trắng, bà lại trở lên.
Ngày hôm ấy, Dì Polly bảo Nancy giọng dứt khoát:
“Nancy à, cô hãy chuyển đồ đạc của Pollyanna xuống căn phòng dưới tầng áp mái. Tôi quyết định cho cháu gái tôi ở căn phòng ấy.”
“Thưa bà, vâng ạ.” - Nancy nói to, rồi lẩm bẩm một mình - “Pollyanna ơi, cô sướng rồi nhé!”
Chỉ một phút sau, Nancy đã tới bên Pollyanna, cô vui sướng kêu lên: “Pollyanna ơi, cô biết gì chưa. Cô sắp được ngủ ở phòng thẳng dưới này luôn rồi. Tôi chuẩn bị chuyển đồ đạc của cô xuống đó đây.”
Gương mặt Pollyanna tái xanh. Em lắp bắp: “Thật không, chị Nancy?”
“Tôi biết thế nào cô cũng hỏi vậy mà. Cô còn chưa tin sao? Tôi sắp mang đồ đạc của cô xuống. Phải khẩn trương lên trước khi bà chủ đổi ý.” Nancy vui mừng đến líu cả lưỡi, tay ôm chồng váy vừa lấy ra được khỏi tủ của Pollyanna.
Pollyanna còn không kịp nghe hết câu. Cô bé phi hai bậc một xuống phòng dì Polly, mở toang cửa ra vào, kéo ghế sang một bên: Pollyanna đã gặp được dì. Em vui sướng thốt lên: “Dì Polly, Dì Polly yêu quý, có thật không hả dì? Trời ơi, căn phòng đó có đủ mọi thứ - thảm trải này, rèm cửa này và hẳn ba bức tranh tường nữa. Và tất nhiên sống động nhất vẫn là bức tranh ngoài cửa sổ. Ôi, Dì Polly yêu quý.”
“Cháu thích căn phòng mới như vậy là tốt rồi. Ta hài lòng vì điều đó, Pollyanna. Song cháu phải có ý thức giữ gìn những thứ ấy nghe không? Bây giờ cháu kéo chiếc ghế kia về vị trí cũ. Và cháu vừa mở toang hai cánh cửa trong nửa phút vừa rồi đấy nhé.” - Dì Polly nghiêm khắc nhắc nhở cô cháu gái hơi quá mức, bởi vì không hiểu sao, bà bỗng cảm thấy nước mắt trực trào dâng - điều mà hiếm khi bà trải qua.
Pollyanna kéo chiếc ghế về chỗ cũ, vui vẻ thú nhận:
“Vâng, thưa dì, cháu biết là mình đã mở cửa quá mạnh. Tại cháu vừa hay tin về căn phòng mới. Cháu đoán là dì cũng sẽ mở toang cửa nếu...” - Pollyanna đột nhiên ngừng lời, nhìn dì với đôi mắt ánh lên vẻ thích thú - “Mà dì đã bao giờ mở toang cửa chưa ạ?”
“Chưa, và sẽ không bao giờ!” - Dì Polly kinh hoàng nói.
“Sao vậy dì? Thật là tiếc!” Khuôn mặt cô bé đầy vẻ cảm thông chân thành với người dì của mình.
“Tiếc ư?” - Dì Polly lặp lại, càng thêm choáng váng.
“Vâng, dì không thấy sao. Nếu dì thích mở toang cửa thì tất nhiên dì đã làm rồi. Đằng này dì lại chưa làm bao giờ, chứng tỏ dì chưa từng được thực sự vui sướng vì điều gì. Thật khó để giữ niềm vui cho riêng mình vào những lúc như vậy. Niềm vui của dì sẽ trào dâng, dì sẽ muốn nhảy múa và mở toang bất kì cánh cửa nào dì đi qua. Cháu thật tiếc vì dì chưa từng được vui như vậy.”
“Pollyanna!” - Người dì kinh ngạc thốt lên. Song, trả lời bà lại là một tiếng sập mạnh cửa từ gác mái vọng xuống. Pollyanna đã phi như bay lên để giúp Nancy chuyển đồ đạc. Ngồi một mình trong phòng khách, Dì Polly cảm thấy tâm trí mình xao động ghê gớm, song bà tự nhủ cô bé Pollyanna đã nhầm rồi, bà biết cảm giác vui sướng hơn tất cả mọi thứ ấy là thế nào chứ.