The oldest books are still only just out to those who have not read them.

Samuel Butler

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyên Anh
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2986 / 66
Cập nhật: 2016-10-05 22:29:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12/27
ắp hết tháng mười một, tháng của giận hờn nhè nhẹ, của ghen tuông bóng gió và của buồn vui man mác. Buổi học sáng nay Phượng như con chim khuyên chào đón nắng xuân trên giàn hoa vàng thắm. Nàng quay xuống:
- Sáng nay lại có chuyện lạ.
Tôi hỏi:
- Chuyện trong lớp mình?
Phượng cười tinh nghịch:
- Anh Chương mà biết trước, anh Chương sẽ... cảm nặng hơn vì hút thuốc lá vàng phổi.
Phượng đưa tay vén mớ tóc mai:
- Ðêm qua Phượng đã làm xong lời truyền của Ðấng tiên tri. Anh Chương biết không, Phượng phải moi óc tìm đủ ba mươi người bạn để gửi cho họ. Phượng nhờ bưu điện truyền lên mãi Hà Nội.
- Phượng viết?
- Gửi thôi. Anh Chương viết, anh tốn giấy mực. Phượng gửi, Phượng tốn phong bì và tem. Như thế Ðấng Phretphrachanh ban ân sủng đồng đều.
- Chuyện lạ của Phượng đấy à?
- Ồ, chuyện lạ ly kỳ hơn. Thêm một ông muốn thành nhà văn chuyên viết thư...
- Lén để trong ngăn bàn học?
- Ðúng rồi.
- Ông ta sẽ thành Nguyễn Bính.
- Tại sao anh biết?
- Tôi nghĩ thế.
Ðáng lẽ tôi sẽ ngừng lại, thầm thì cám ơn Ðấng Phretphrachanh nhưng tôi đánh vuột cảm giác sung sướng. Trong ý nghĩ của tôi chỉ còn Tùng đang lang thang trên bờ đê, vở cuốn tròn đút sau túi quần, ngỡ mình thất tình nặng nên cần phiêu bạt hải hồ. Tùng còn lang thang ở bờ đê nhưng tâm hồn đã đi xa lắm và buồn lắm. Sau Tùng là một anh học trò nữa. Rồi nhiều anh học trò nữa. Yêu Phượng bao nhiêu người trốn học. Biết đâu, họ chả có người trở thành Ðinh Hùng, Thâm Tâm, Huyền Kiêu, Nguyễn Bính. Tôi yêu họ. Tôi thương họ. Tôi đã lang thang trên bờ đê. Tôi đã trốn học. Tôi đã muốn thoát đi...
- Anh Chương!
- Dạ.
- Hình như Phượng làm anh buồn?
- Không.
- Anh đang suy nghĩ gì đó?
- Tôi muốn Phượng... Mà khó nói ghê đi mất.
- Anh cứ nói.
- Phượng có giận tôi không đã?
- Ðã bảo Phượng xóa chữ giận rồi. Trong cuốn tự điển của Phượng, chữ giận và đồng nghĩa với nó bị Phượng bôi đen.
- Phượng hứa nhé!
- Vâng.
- Phượng đừng cười sau khi đọc xong những bức thư tình bỏ trong ngăn bàn.
- Tại sao?
- Có cái gì tàn nhẫn quá.
- Với ai?
- Với tác giả của nó.
- Họ không biết mà.
- Tôi sợ họ mơ hồ cảm thấy. Tôi sợ ngày nào đó tôi sẽ làm như họ... Chắc tôi khổ sở, Phượng ạ!
Phượng nhìn tôi, chớp mắt. Rồi nàng nói:
- Những hoàng tử trong cổ tích không có kẻ mù, anh Chương nhỉ?
Tôi muốn nắm lấy bàn tay Phượng. Nhưng chưa dám. Tôi muốn nắm lấy bàn tay Phượng và thầm thì một câu thật dài hai tiếng cám ơn. Cám ơn. Cám ơn. Cám ơn Phượng. Cám ơn Phượng. Phượng đưa mắt ra khoảng trời xanh quen thuộc của tôi. Giọng nàng xa vắng:
- Có bao giờ hoàng tử gửi thư cho công chúa không, anh Chương?
Tôi chưa kịp trả lời, Phượng đã nói:
- Họ chỉ gặp nhau trong rừng mơ...
Tôi ngắm suối tóc của Phượng. Dòng suối tóc Phượng hẳn không có sóng cả đủ sức đánh đắm những chiếc thuyền muốn bồng bềnh trôi lướt. Suối tóc Phượng tỏa lan một mùi hương. Và mùi hương đó thơm ngát dễ thấm vào tâm hồn những cậu trai vừa lớn khiến các cậu ngây ngất tưởng mình bị quyến rũ mà chính mình thì muốn buộc gió lại cho mùi hương ở riêng tâm hồn mình.
- Phượng ạ!
- Gì thế anh?
- Về chuyện những bức thư trong ngăn bàn.
- Phượng hiểu rồi, hoàng tử và công chúa chẳng làm ai buồn khổ bao giờ.
Tôi lặng im. Thấy yêu Phượng dù đã yêu Phượng. Lại thấy thêm rằng mỗi cậu học trò vừa lớn là một thi sĩ thích lạc vào rừng mơ. Cơ hồ rừng mơ đầy trái chín vàng chỉ nhìn rõ bởi những đôi mắt thiếu niên. Ơi, niên thiếu của đời ta. Mi giống đóa hoa đã nở. Mi muốn là hoa bất tử cũng không được đâu. Rồi mi sẽ phải kết trái. Và trái ngọt hay trái chua nào có biết. Ðiều chắc chắn là khi mi đã kết trái, tay đời mi hết vẻ vụng dại đặt những bức thư tình không dám ký tên trong ngăn bàn của cô bạn cùng lớp. Trái mơ ngon hóa thành trái mộng đắng. Tay đời mi khôn ngoan bao nhiêu, trái mộng đắng cao bấy nhiêu. Nó luôn luôn xa tầm tay với của mi. Mi múa vu vơ. Tay đời mi càng mỏi rã. Một đôi lần, tay đời mi vừa giơ cao toan hái trái mộng đắng, chiếc còng sắt nào đã khóa chặt tay mi hay ngọn roi nào đã quật sước da, chẩy máu tay mi. Trường đời khác trường học. Trường học mi cần đơn sơ như con bồ câu. Trường đời mi cần ranh mãnh như con rắn. Ở trường học, cảm thấy thất tình, mi trốn học đi lang thang. Ở trường đời, bị thất tình, mi có thể cầm giao giết người.
- Anh lại suy nghĩ gì đó, anh Chương?
Phượng đã bỏ khoảng trời quen thuộc của tôi. Nàng ngó tôi. Tôi ngó nàng. Như hai kẻ lạc trong rừng mơ gặp nhau.
- Tôi nghĩ tháng mười hai.
- Tháng mười hai, ngày Giáng Sinh?
- Sau vụ thi lục cá nguyệt.
- À, Phượng đã hiểu. Ðêm Giáng Sinh anh dẫn Phượng tới nhà thờ nhé!
- Phượng...
- Về vụ thi, anh Chương hãy yên lòng...
Tôi không biết Phượng định nói gì. Nhưng hôm sau, đúng ngày cuối tháng mười một, giờ ra chơi, Tùng mời tôi xuống nhà ông tùy phái uống nước. Anh nắm chặt tay tôi. Cái bắt tay thân ái.
- Cám ơn bạn.
- Cám ơn tôi?
- Nhờ bạn mà Phượng đã trả lời tôi. Nàng bảo nàng đọc thư tôi nàng thích lắm. Nàng khuyên tôi đừng viết thư nữa, hãy dành thì giờ học thi. Cuối năm thi đậu sẽ tiếp tục viết thư và cho nàng biết tên tôi.
Tùng hả hê:
- Tôi đã được yêu. Tôi không trốn học đi lang thang trên bờ đê làm gì. Cuối năm tôi sẽ đậu ựu hạng.
Phượng thông minh tuyệt vời. Nàng đã chiều ý tôi. Và tôi chợt hiểu câu nàng dặn dò "Anh Chương hãy yên lòng". Tôi hơi vui và tôi hơi buồn. Một chút ghen nhẹ nhàng. Tôi vội an ủi tôi: Phượng nhắc mình đấy. Nàng nhắc mình qua anh chàng Tùng đấy. Tôi hỏi tôi: Tại sao mình không bảo với Tùng là mình đã yêu Phượng? Tôi lại mất vui và buồn rồi. Lạ quá. Tôi chẳng hiểu được tôi. Có lẽ, tôi nên hút một điếu thuốc lá. Thôi, chào mi, tháng mười một chơi ú tim hồi hộp.
Phượng Vĩ Phượng Vĩ - Duyên Anh Phượng Vĩ