Số lần đọc/download: 1609 / 27
Cập nhật: 2017-08-25 12:50:52 +0700
Vì Chúng Ta Bỏ Lỡ Nhau
Đ
ôi khi sự gặp gỡ trong quãng thời gian cô đơn nhất, quãng thời gian mệt mỏi nhất được gọi là định mệnh.
Cái ngày mà cô lạc lõng về một vùng quê xa xôi, vì gia đình làm ăn lụn bại, cô không còn là một nàng công chúa, một cô tiểu thư kiêu kỳ. Cô không còn gì cả, ngoài trái tim bị tổn thương khi gia đình tan vỡ, gia nghiệp sụp đổ, người mà cô mười bảy năm gọi là bố đã đi theo người phụ nữ khác ngay sau đó vài ngày. Còn cô, người con gái mang danh tiểu thư, sống trong nhung lụa, người con gái được coi là bảo bối được nâng niu nhất, sau cùng bị đẩy về vùng quê xa xôi sống cùng một người bác chưa từng gặp gỡ.
Cuối cùng thì cô cũng đã dần quen với cuộc sống nơi đây, hai tuần nhanh chóng qua đi. Cô đã thích nghi với nhịp sống yên bình, không xô bồ và ồn ào như ở thành phố. Cô thích những ngày ngồi trên đồi nhìn xuống phía dưới, cảm giác bình yên chưa từng có.
"Chị, mẹ bảo chị về ăn cơm!" Tiếng gọi non nớt còn chưa vỡ giọng vang lên ở chân đồi.
Cô thoát ra khỏi tâm trạng ngẩn ngơ, đứng dậy phủi sạch quần áo rồi nhanh chóng đáp lại: "Được rồi, xuống đây."
Trở về nhà, cô rửa sạch tay trước khi ăn cơm. Căn nhà của bác không lớn lắm nhưng cũng được coi là khang trang so với những nhà xung quanh. Trong nhà không thiếu đồ dùng gì cả, chỉ thiếu internet. Cô mang theo chiếc iPad nhưng chưa thể sử dụng được, mạng 3G ở đây cũng trở thành thứ vô nghĩa.
Cuộc sống mỗi ngày của cô trôi qua vô cùng tẻ nhạt, cô không đi học, vì cô không chấp nhận được việc phải học ở nơi cơ sở vật chất quá kém đến thế. Và lý do lớn hơn là vì cô học ở thành phố chưa đến cuối kỳ, còn hai tháng nữa là kết thúc học kỳ thì cô nghỉ giữa chừng nên nếu đi học lại ở đây, cô sẽ phải học cùng những đứa em kém cô một tuổi. Với cô, đó là một sự sỉ nhục rất lớn.
Cô không đi học nên hằng ngày cô chỉ thức dậy, ăn sáng rồi ngủ tiếp đến trưa, khi buồn chán sẽ đi lên đồi, còn không thì đi dạo xung quanh. Mặc dù cô được sinh ra trong gia đình có điều kiện tốt nhưng lại là người thích những điều giản dị, mộc mạc. Nét đẹp ở đây chưa được khai thác, giống như một hòn ngọc sơ nguyên chưa được mài giũa.
Chiều hôm sau, đứa con của bác cô nói rằng có một gia đình trên thành phố về để xây dựng một nông trại trồng hoa, rất nhiều loài hoa quý hiếm được mang từ nước ngoài về gây giống. Cô đã tò mò và đi đến theo sự chỉ đường của đứa nhóc.
Những thứ tưởng như chỉ diễn ra trong phim lại thật sự xảy ra ở ngoài đời thực, cô nhìn thấy trước mắt là một nông trại bằng kính trong suốt, bên trong là rất nhiều hoa, rực rỡ sắc màu khiến cô hoa mắt.
Cô từng bước lại gần nông trại bằng kính ấy. Nó rất lớn, còn lớn hơn cả trong phim ảnh. Bên trong có vài người đang đi qua đi lại bê những chậu hoa xếp ngay ngắn.
Thật ra cô không phải mẫu người lãng mạn nên cô không thích hoa. Đối với cô, hoa là thứ dễ tàn nhất. Còn cô thì không thích những điều chóng vánh, nên với cô, hoa để ngắm nhìn thì được, yêu thích thì không bao giờ.
Nhìn một lúc để giải tỏa sự hiếu kỳ rồi cô quay lưng rời đi. Một chàng trai đang đi ngược lại phía cô. Anh ta rất cao, cao hơn cô hẳn một cái đầu. Anh ta mặc chiếc quần bò cùng một chiếc áo phông đơn giản, không quá cầu kỳ nhưng lại toát lên sự sang trọng của một người có tiền, tư phong của giới thượng lưu rất lâu rồi cô chưa bắt gặp, hôm nay thấy lại, trong lòng có cảm giác chua chát lạ thường.
Cô không để tâm mà rời mắt bước đi. Có những thứ không nên nhìn, không nên nhớ, những vết thương chỉ nên để nó ngủ quên, không nên khơi dậy.
Đi được vài bước thì giọng nói phía sau kéo cô dừng lại.
"Này cô!"
Cô quay lại, chàng trai vừa rồi đang nhìn cô bằng ánh mắt tò mò.
"Cô là người làm ở đây à? Sao tôi nhớ là chưa từng thấy cô?"
Cô thực sự rất muốn chửi thề, nhìn lại người mình từ đầu đến chân xem có chỗ nào giống với người làm nhà anh ta không. Nhưng đây là vùng quê, cô cũng không nên sinh sự làm gì, cô vẫn điềm tĩnh đáp: "Không phải."
Nói xong, cô quay đi thì anh chàng điên rồ này bước qua mặt cô ngáng đường.
"Vậy sao cô lại ở đây?" Anh ta thắc mắc một cách vô lý.
Cô nhíu mày, khó chịu hỏi lại: "Vậy sao tôi không được ở đây?"
Anh ta cười nhạt, như đang nghe một vở hài, bàn tay rắn rỏi chỉ về phía tấm bảng.
"Đi về thì nhân tiện nhìn tấm bảng đấy nhé!"
Nói xong, anh ta nhét tay vào túi quần kiêu ngoại rời đi, cô không kịp nói thêm câu nào.
Cô tức đến đỏ ửng hai gò má, bước nhanh ra nhìn tấm biển trước mặt, hàng chữ màu đỏ rất to: "Không phận sự miễn vào."
Chẳng lẽ nguyên một khoảng đất lớn thế này đều của nhà anh ta? Cô cắn môi rời đi, rồi đột nhiên dừng lại nhìn tấm biển gỗ mà tức càng thêm tức, một cước đá mạnh, tấm biển lăn xuống lùm cỏ, như chưa từng có.
Anh nhìn tấm biển bị đổ dưới cỏ rồi nhìn ra phía xa, bóng lưng nhỏ bé đang bước đi nhẹ tênh, tựa như không có việc gì diễn ra. Cúi người cắm lại tấm biển, chàng trai bất giác nở nụ cười.
Sau hôm đó cô không lui tới khu vực lân cận đó nữa. Mọi việc lại diễn ta như những ngày bình thường, chuyện đã qua cô không còn nhớ đến.
Ngồi trên đồi nhìn xuống bên dưới, có cảm giác như mình đã cách xa nhịp sống trước kia lâu lắm rồi. Đôi lúc cô rất nhớ thành phố, đó là nơi cô đã sống mười bảy năm trời. Nhưng bây giờ điều đó cũng chẳng còn quan trọng. Cô thở dài, mái tóc dài được buộc cao để lộ phần gáy trắng mịn. Mặc dù ở quê nhưng cô chỉ ra ngoài vào lúc nào trời không nắng nên làn da vẫn giữ được màu trắng hồng mà nơi này hiếm ai có.
Cô không quá xinh đẹp nhưng làn da và đôi môi đỏ mọng nhìn đặc biết cuốn hút. Cô khẽ ngân nga bài hát cô yêu thích. Cô hát không hay nhưng chất giọng nhẹ nhàng, cộng thêm cảm xúc khiến lời hát càng da diết.
Thu không anh úa xanh
Đông chưa sang đã lạnh
Xuân quên đi lời anh hứa
Vì hạ đã xa rồi anh hỡi
Màu của lá thu vàng đã rơi
Phố không anh, phố như dài hơn.
Đột nhiên có cảm giác như có ai đang nhìn mình, cô quay ngoắt lại, tám mắt nhìn nhau. Một trong số ba người kia là người hôm trước cô gặp. Anh ta đưa tay lên miệng hơi ho khan, nói với hai người đi cùng: "Đất ở đây khá tốt, tôi đã xem rồi, lấy một ít về thử nghiệm."
Hai người kia nhanh chóng dùng xẻng xúc đất vào một chiếc túi bóng kính. Cô đứng dậy rời đi. Đi ngang qua anh ta, cô chỉ kịp dành cho anh ta một ánh mắt đầy chán ghét rồi rảo bước đi.
"Cô gái này là người ở đây sao?" Anh lên tiếng hỏi hai người làm ở đây, họ đều là dân ở đây dù nghe giọng của cô thì anh biết không phải người chốn này.
"Không đâu, cô gái này là cháy cái Vân ở phía đằng kia." Anh người làm chỉ về hướng bên dưới đồi rồi nói tiếp: "Là người thành phố, cũng không rõ có chuyện gì mà về đây sống, cũng được hơn hai tuần nay rồi, ít nói nên cũng chưa ai tiếp xúc bao giờ."
Anh gật đầu tỏ ý biết rồi, cũng không tiện hỏi gì thêm, chỉ nhìn xa xăm, một cách vô thức anh đang nhìn về hướng ngôi nhà mà người làm vừa chỉ.
Cái ngày hai người gặp lại nhau cũng chính là ngày cơn bão lớn đổ về. Cô ngồi trên đỉnh đồi, mây đen vừa kéo tới thì mưa đổ xuống tầm tã. Lần đầu gặp tình huống này cô luống cuống chạy đến vấp ngã. Mưa rất nhanh thấm xuống lòng đất, đường đồi trơn trượt khiến cô di chuyển khó khăn. Mưa xóa hết mọi vết cũ khiến cô không xác định được hướng xuống đồi, ngọn đồi không quá cao nhưng vì mưa nên vô cùng nguy hiểm.
Là một tiểu thư được bao bọc, cô chưa từng rơi vào hoàn cảnh đáng sợ đến thế này, bao nhiêu kiên cường cũng không kìm nổi nước mắt rơi xuống cùng mưa.
Cô đợi mãi, đợi mãi đến mười lăm phút sau cũng không thấy bác hay ai đến cứu cô. Hay bọn họ nghĩ cô thật sự có thể tự mình về nhà an toàn hoặc tìm một chỗ trú mưa?
Cô bám vào một thân cây, ngồi xổm xuống, tán cây khá to nhưng cũng không che được cho cô, người cô ướt nhẹp.
Trời dần tối, cô sợ hãi đến mức bật khóc, gục mặt vào lòng bàn tay không dám nhìn xung quanh. Một mình cô ở đây, một quả đồi rộng lớn chỉ có một mình cô, chẳng lẽ cô sẽ chết ở đây sao?
Những tán cây xào xạc, tiếng các con vật nhỏ kêu nghe vô cùng kinh dị. Đột nhiên một giọng nói vang trên đỉnh đầu, cô không dám nghĩ là thật hay ảo ảnh nên cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn.
"Đi xuống thôi."
Cô vẫn không ngẩng đầu, rồi một bàn tay nắm lấy cánh tay cô, lực mạnh khiến cô tin là đã có người đến cứu mình rồi. Ngẩng đầu nhìn người đối diện, tại sao lại là anh ta?
"Sao...lại là anh?" Cô lắp bắp kinh ngạc.
"Sao không thể là tôi?" Anh nhướng mày nhìn cô, nước mưa chảy xuống khuôn mặt anh như những giọt mồ hôi.
Ý cô không phải như thế, chỉ là tại sao không phải người nhà cô mà lại là một người đàn ông xa lạ.
Cô cười tự giễu, hóa ra đến bây giờ cô không hề có lấy một người thân thiết, đến khi gặp nguy hiểm cũng chỉ có thể tự cầu Trời khấn Phật, không thể nương tựa vào thứ gọi là tình thân.
"Đi xuống thôi!", anh nhắc lại, một tay kéo tay cô, để cô đi sau lưng mình.
Cô không chống cự vì cô hiểu lúc này cô chỉ có thể dựa vào anh ta.
Cả đường đi xuống chỉ nghe thấy tiếng anh ta nói. Trong đêm tối lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp của anh ta lại như một ngọn lửa nóng rực, xua tan đi lạnh giá.
"Cần thận một tí, đoạn này rất trơn, không cần đi nhanh quá, từ từ thôi."
Anh ta không nói những câu thừa thãi, chỉ khi nào cần mới lên tiếng.
Đến khi cô đứng vững ở dưới chân đồi, mưa vẫn rơi xối xả, nhưng nhịp tim đã trở lại bình thường. Nhìn anh ta cả người ướt sũng, những vết bùn đất lấm lem, cô áy náy vô cùng.
"Cảm ơn anh."
Anh ta không đáp lại lời cảm ơn của cô mà như đàn anh dạy bảo đàn em: "Cô đã về đây ở thì nên tìm hiểu về thời tiết ở đây đi. Bây giờ là mùa mưa, chẳng ai dại mà đi lên đồi vào những ngày như thế này."
Cô rất muốn phản bác là: "Chẳng phải hôm trước anh cũng tới đây sao?", nhưng lời ra đến miệng lời không thể nói ra, đành ngậm ngùi không đáp. Dù sao anh ta cũng đã cứu cô, ít nhất cô còn sống, đấy là việc quan trọng.
"Trời đang mưa lớn, từ đây về nhà cô đường không có đèn, rất nguy hiểm."
Nếu không về nhà cô biết phải đi đâu bây giờ. Cô đang rối ren trong mớ suy nghĩ mà mưa ngày một lớn hơn chứ không có dấu hiệu giảm bớt thì anh ta lại nói: "Trang trại của tôi gần hơn, về đấy một lúc, khi nào tạnh mưa tôi đưa cô về."
Cô ngẩng đầu tìm kiếm sự tin cậy trong mắt anh ta, không thấy một sự lừa dối nào ở đây, cô lí nhí nói: "Có tiện không?"
Anh ta lườm cô, nói giễu cợt: "Hôm nay sao cô không như hôm trước, tự tiện xông vào một lần rồi giờ còn hỏi có tiện không?"
Không thèm nghe cô trả lời, anh ta quay lưng rời đi. Cô chỉ còn cách đi theo sau, mang trong lòng sự ấm ức không thể bộc phát.
Cô đang đứng nhìn những chậu hoa tỏa ra thứ mùi hương kỳ lạ thì anh ta bước đến, ném cho cô một cái khăn màu xanh lục rồi quay người đi khỏi nhà kính. Cô nhìn theo bóng lưng anh ta, thấy anh ta đi vào một căn nhà gỗ ở cách nhà kính không xa.
Cô còn chưa kịp hỏi vì sao anh ta lại xuất hiện ở trên đỉnh đồi, vì sao lại nửa đêm vô cớ có mặt ở đấy thì người đã đi mất rồi.
Trú mưa tại nhà kính đến gần nửa đêm mưa vẫn chưa ngớt thì anh ta lại xuất hiện, lần này anh ta đã thay một bộ quần áo mới, mái tóc cũng khô ráo, khuôn mặt tuấn tú nhưng trong tranh vẽ khiến cô không khỏi cười giễu bản thân mình, sao cô lại cảm thấy bối rối cơ chứ, lúc này cô chẳng còn như trước kia nữa nên ngay cả tư cách để bối rối cũng không có.
"Sao khi đấy anh lại ở trên đỉnh đồi?" Cô ngẩng đầu lên hỏi.
Anh ta cầm một bình tưới cây, tỉ mỉ chăm sóc cho từng chậu hoa, đôi tay nâng niu từng chiếc lá như thể đó là bảo bối của mình.
"Có việc thôi!" anh đáp hời hợt.
Thấy đối phương không muốn trả lời, cô cũng không tiện hỏi thêm, nhìn ra bên ngoài, những hạt mưa rơi xuống nhà kính, cô lại thấy đẹp không tả xiết, giống như đang ngồi giữa màn đêm, mưa rơi bao nhiêu cũng không thể ướt người.
"Cô có thích hoa không?" Anh lên tiếng phá vỡ sự yên lặng.
Cô lắc đầu. "Không thích." Cô trả lời rất thành thật.
Anh hơi dừng tay, tỏ ra khó hiểu: "Không phải con gái đều thích hoa sao?"
Đúng là thường như thế, nhưng cô không giống tất cả mọi người, cô không thích hoa, rất không thích.
"Hoa nhanh tàn, không thích lắm."
Anh đưa tay vuốt vuốt cánh hoa. "Biết cách chăm sóc thì nó sẽ không tàn."
Cô cười nhạt. "Vậy anh có thể chăm sóc được nó mãi không? Nếu cứ đợi người ta chăm sóc mới có thể duy trì sự sống thì chẳng khác nào cây tầm gửi. Vì thế tôi không thích hoa, yếu ớt và phụ thuộc."
Anh thấy buồn cười nhưng không lên tiếng. Suy nghĩ của cô thật sự rất mới lạ, anh cảm thấy cũng có phần đúng.
"Sao cô lại về đây sống, nhìn cô có lẽ không phải sinh ra trong gia đình nghèo khó?" Anh nhìn bàn tay mịn màng của cô, làn da trắng hồng cùng mái tóc dài được uốn thẳng kĩ lưỡng, rất dễ dàng nhận ra cô không phải một cô gái bình thường.
"Gia đình phá sản!", cô trả lời hời hợt như thể chẳng phải đang nói chuyện liên quan đến mình.
Anh im lặng không hỏi thêm, có những vấn đề biết đủ để hiểu, không nên đào bới quá sâu.
Đến khi mưa tạnh đã là một giờ sáng, anh cầm đèn pin đưa cô về đến nhà, lời cảm ơn bối rối trao đi, anh chỉ gật đầu qua bước.
Cô vào đến nhà, đèn đã tắt, ngoài của là đầy đủ những đôi dép. Cô cười mệt mỏi, mình lại là kẻ không có chút giá trị nào. Cô không có bố, không có mẹ, không có người thân, cô không có ai thân thiết trên đời này, chỉ có một mình.
Hôm sau, cô không lên đỉnh đồi nữa mà chỉ đi loanh quanh đồng ruộng, ít nhất khi đi ra ngoài, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Cầm một cành cây, cô vừa đi vừa chọc xuống mặt đất thì tiếng còi "tinh tinh" của xe đạp vang lên. Cô nhìn lên thì thấy anh đang đi một chiếc xe đạp màu đen, vẫn là bộ dạng xa cách đó, cô chỉ gật đầu chào hỏi rồi ngoảnh đi.
Chiếc xe bỗng dừng lại ngay bên cạnh cô. Anh lên tiếng: "Lên huyện chơi không?"
Cô nhíu mày, anh ta điên à?
"Lên đấy làm gì?"
"Tôi đi mua ít đồ, cô rảnh thì đi chơi cùng, không thì thôi." Vừa nói anh vừa nâng chân lên đạp xe tỏ ý nếu cô không đồng ý nhanh thì anh sẽ đi ngay.
Thấy anh đạp xe cô nhanh chóng hét lên: "Này này, tôi đi với!"
Nói xong, chưa kịp đợi anh dừng xe lại cô đã nhảy lên ngồi đằng sau xe, chỗ ngồi bằng sắt khiến cô đau đến nghiến răng mà không nói thành lời.
Lúc ấy không hiểu vì sao cô lại vội vàng đến thế, có lẽ vì sợ anh bỏ cô ở lại.
Hai người đi ngang qua cánh đồng, cô bám vào lưng áo anh, người dân xung quanh nhìn hai người bằng ánh mắt lạ thường.
"Anh có rất nhiều tiền, sao lại phải đi xe đạp?"
Anh im lặng rất lâu không đáp, cô chỉ nhìn thấy bóng lưng cao ngạo.
Hai người đi ngang qua một con suối, tiếng nước chảy róc rách,nước trôi qua các phiến đá, ngang qua hàng cây xanh. Tiếng lá cây xào xạc, khung cảnh lúc này bình yên lạ thường.
"Tôi không biết đi xe máy, đi ô tô thì bất tiện!", anh trả lời ngắn gọn, không thừa một từ.
Cô khẽ "Ừ" một tiếng. Ngồi sau xe anh, giống như cô đã phó mặc tất cả cho anh, anh đi đến đâu cô cũng không lo lắng, mặc dù đường lên huyện cô cũng chưa từng đi qua.
Rất lâu sau này, đây lại là ký ức thanh xuân đẹp nhất của cô, ký ức mà cô dùng cả đời để lưu giữ.
Anh lên huyện mua một vài loại xẻng, những vật dụng này gửi ở thành phố về rất mất công mà ngay đây cũng có. Cô ngồi trên xe đợi anh vào bên trong chọn lựa, lúc bước ra trên tay anh là một túi đồ lỉnh kỉnh, anh đặt vào giỏ xe. Đi được một đoạn thì anh hỏi: "Cô có khát nước không?"
"Không!" cô đáp mặc dù cổ họng đã khô khốc.
Anh không nói gì mà rẽ vào một hàng ven đường bán sữa đậu nành, mua hai túi, đưa cho cô một túi.
Nhìn túi sữa đậu nành trên tay, trong lòng có cảm giác bi ai. Chẳng ai biết cô thích ăn gì, uống gì, nhưng lúc này một người lạ, xa lạ đến mức không thể xa lạ hơn lại đưa cho cô thứ đồ uống cô rất thích. Cô thích những gì làm từ đậu nành.
Cầm túi sữa ngồi ở đằng sau xe, một tay cô bám vào lưng áo anh đến nhăn nhúm nhưng anh vẫn không nói một lời nào.
"Cô thích ở đây không?" Anh hỏi.
Cô nhìn con đường xác xơ, nhìn cảnh vật mộc mạc, bình yên mà lắc đầu. "Không."
Anh nhìn về phía trước, trầm giọng đáp: "Thế sao không cố gắng trở về thành phố?" Nếu đã không thích ở đây, sao không cố gắng để trở lại cuộc sống cũ?
"Tôi không rõ mình nên cố gắng vì điều gì." Cô không có động lực để cố gắng, không có động lực để đứng lên. Cô chính là một người như thế, bất kể điều gì cô làm đều cần có mục tiêu, nếu không có mục tiêu, cô sẽ không thể làm được, giống như món đồ chơi cần được lên dây cót, nếu không sẽ chỉ đứng im.
"Đây là hoa hải đường, có ý nghĩa là giữ vững tình bạn thân thiết."
"Đây là hoa dạ lan hương, thường là sự vui chơi."
"Còn đây là hoa tuệ tây, được ví như sự thanh khiết."
...
"Còn hoa này?"
"Đây là hoa lưu ly, ý nghĩa là đừng quên tôi."
"Forget Me Not..."
Cô chăm chú nhìn chậu hoa lưu ly, màu xanh khiến cô có cảm giác bình yên, cô vuốt nhè nhè những cánh hoa. Cô thích tên của loài hoa này, cũng thích ý nghĩa của nó. "Forget Me Not..."
Những ngày sau trôi qua thật bình yên, cô và anh dần thân thiết với nhau hơn, mùa mưa qua đi, anh thường cùng cô lên đỉnh đồi. Có lúc anh kể chuyện những ngày anh đã đi qua, có khi anh hát, có khi anh lại vẽ.
Hôm đó, cô cùng anh bê một chậu hoa lưu ly lên đỉnh đồi, anh đi phía sau cô, bắt cô đi ở đằng trước. Cô thắc mắc hỏi lý do nhưng anh chỉ nói rằng để cô đi trước, có việc gì thì cô chết trước, anh quay đầu chạy nhanh hơn.
Rất lâu về sau cô mới biết, anh đi ở phía sau cô vì lo lắng cô sẽ trượt chân, nếu đi ở phía trước anh sẽ không kịp bảo vệ cô, vì thế anh lựa chọn cách đi ở phía sau cô. Thầm lặng và nhẹ nhàng.
Anh đào một cái hố nhỏ.
"Đặt hoa vào đây." Anh chỉ vào cái hố.
Cô cầm cây lưu ly đặt vào theo ý anh. Anh vun đất xung quanh cây hoa.
"Hằng ngày tưới nước, hai lượt sáng chiều, nó sẽ không chết được!", anh nói.
Cô gật đầu khẳng định: "Em sẽ không để nó chết."
Anh cười dịu dàng, nụ cười dịu dàng đến mức ngay cả anh cũng không biết.
Đêm nay, bầu trời đầy sao, nhà kính thắp đèn sáng trưng, dưới một khu đất tối, nhà kính như một bầu trời mới, tỏa ra thứ ánh sáng đẹp đến mê hồn. Cô cùng anh ngồi ở trên cỏ, nhìn về một hướng rất xa.
Thời gian quen biết không lâu, hai tháng thấm thoắt trôi qua, anh không còn mang lại cho cô cảm giác xa cách, cô cũng không còn cảm thấy hời hợt với anh. Cả hai đều quen thuộc với sự hiện diện của nhau.
"Em thích ở đây chứ?" Anh hỏi lại câu hỏi mình đã từng nói.
Lần này cô hơi chần chừ, rất lâu mới đáp: "Thích."
Anh mỉm cười, quay sang nhìn cô, gương mặt trắng mịn cùng mái tóc buộc cao, màn đêm cũng không thể giấu nổi nét đẹp mộc mạc của cô.
"Tôi thích em." Anh nói rõ ràng, rành mạch từng tiếng một.
Thời gian như ngưng lại ngay khoảnh khắc này, cô không dám quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh, không dám để lộ lồng ngực đang phập phồng, bao nhiêu cảm xúc đang dâng lên trong cô.
Không thấy cô lên tiếng, anh cho rằng cô ngại, liền hỏi: "Em thích tôi chứ?"
Rất lâu sau, rất lâu sau mới nghe thấy tiếng cô nói, rất khẽ, nhưng lại đủ cho anh nghe thấy: "Không thích."
Anh như không tin vào tai mình, ấp úng hỏi lại: "Em không thích tôi?"
Lần này cô trả lời nhanh hơn nhưng vẫn rất nhỏ: "Không thích."
Anh bật cười, nụ cười gượng gạo khó coi vô cùng.
"Không sao, là tôi hoang tưởng rồi."
Cô nắm chặt bàn tay, trước khi chạy đi chỉ nói với anh hai từ: "Xin lỗi."
Chạy như bay ra khỏi tầm mắt anh, cô không dám quay đầu, không dám nhìn lại, sợ rằng cô sẽ không có can đảm mà ôm lấy anh, mà nói rằng là cô nói dối, không phải cô không thích anh, mà là cô rất thích, rất thích, nhưng cô không có tự tin, không có can đảm đó. Lúc này cô chẳng là ai cả, vốn dĩ cô không xứng với anh. Không phải không yêu anh, cô yêu anh, yêu anh, nhưng cô lại không xứng có được anh.
Nước mắt rơi như mưa, cô ngồi xuống bên đường òa khóc. Nước mắt càng lúc càng tuôn.
Tại sao không gặp nhau sớm hơn? Tại sao không phải là lúc cô có đủ tự tin để yêu anh? Tại sao lại là lúc cô không có gì trong tay? Tại sao lại gặp gỡ vào lúc cô tự ti nhất?
Cô có trăm ngàn điều muốn nói với anh, bao nhiêu ngôn từ cũng không thể nói cho anh hiểu cô của lúc này. Tất cả chỉ gộp thành từ "xin lỗi."
Ba ngày sau cô và anh không gặp lại, đến ngày thứ tư cô ở trên đồi về thì bác gọi cô vào nói: "Cái thằng nhà đại gia ấy, nó chuyển về thành phố rồi đấy."
Trái tim cô như rơi xuống đất, vỡ vụn.
"Sao bác biết?" Cô cố gắng giữ bình tĩnh hỏi lại.
"Người làm ở đấy là hàng xóm gần đây kể, bây giờ chỗ đấy để cho anh trai nó quản lý thì phải..."
Cô không nghe được câu cuối bác nói gì, cô cũng không rõ mình ra khỏi nhà bằng cách nào, đến khi ý thức trở lại thì cô đã ngồi ở trên đồi từ khi nào.
Nhìn cây lưu ly đang đung đưa trong gió, cô thì thầm một mình trong vô thức.
"Anh giận em nên bỏ đi à? Em sai rồi à? Em chỉ nói là không thích anh chứ đâu có nói rằng em không yêu anh...Sao lại đi như thế? Đi thật rồi sao? Thật là đi rồi sao?... Em sai rồi, là em kém cỏi, là em thiếu tự tin, là em sai..."
Nói đến đây cô bỗng òa khóc, nhìn cây lưu ly đung đưa mà lòng như bị ai cứa nát. Cô khóc nấc thành tiếng, nước mắt rơi như mưa.
"Người đàn ông như anh đúng là đồ ngốc, em nói không thích anh là anh tin sao? Em nói không thích anh là anh bỏ đi sao? Anh là đồ ngu ngốc! Anh cứ thế mà bỏ em đi sao? Thật sự tàn nhẫn đến thế sao?..."
Hôm đó cô ngồi trên đồi đến tận sáng hôm sau. Lúc bình minh dần lấp ló phía chân trời thì cô chậm rãi đứng dậy, vì ngồi quá lâu khiến cô loạng choạng suýt ngã. Cô phủi bụi đất trên người. Trước khi xuống đồi, nhìn về vị trí anh từng ngồi cùng cô trồng hoa, khóe môi cô nở nụ cười dịu dàng.
"Không được quên em, cả đời này không được quên em. Đời này ai cũng có thể quên em, còn anh không được phép quên em."
Hai năm sau.
Đường phố Hà Nội hôm nay thực vắng vẻ, ngày mùng Một Tết, ngoài phố hiếm hoi mới có một bóng người. Cô đi xe ngang qua các con phố, hít thở không khí trong lành, cô yêu thành phố này những ngày Tết. Vì khi ấy cô mới có thể tận hưởng những gì mộc mạc nhất, cổ kính nhất của Hà Nội.
Hai năm rồi, hai năm trôi qua chỉ như vừa mới đây. Nhìn chiếc ô tô cô đang lái, chiếc nhẫn cô đeo trên tay, chiếc vòng sang trọng cô đang sở hữu, tại sao cô chưa từng thấy hài lòng với những gì mình đang có?
Hai năm qua cô đã làm những gì? Phục vụ, rửa bát tại quán cơm,đứng làm PG cả một ngày trời tại các trung tâm thương mại. Cô nhớ rõ những ngày ngay cả chiếc bánh ngọt cô thích ăn cô cũng không có khả năng mua. Có ngày bụng đói cồn cào, chân bật máu vì đi đôi guốc quá cao suốt thời gian dài. Cô nhớ rõ những ngày cô làm PG bị nhìn bằng những ánh mắt khinh miệt. Những người đi ngang qua coi cô như món đồ rẻ tiền. Nhìn những tờ quảng cáo của cô bị ném xuống đất không chút thương tiếc, cô mới thật sự hiểu rằng, cuộc đời này không ai có thời gian để tâm bạn là ai, bạn đã trải qua những gì, phía sau lưng bạn là cả một câu chuyện như thế nào, họ chỉ để tâm đến những gì họ nhìn thấy, và họ cho mình cái quyền thêu dệt nên câu chuyện theo ý mình.
Nhưng trời không phụ lòng người, từ một cô PG thấp kém, cô được nhận làm nhân viên quảng cáo, ban đầu là những mục chạy quảng cáo trên internet, dần dần cô được lên chức trưởng phòng quảng cáo rồi cô được ngồi vào vị trí bây giờ, giám đốc sáng tạo.
Đây là thành quả của cô, là thành quả sau một chặng đường cố gắng, nhưng cô lại chưa từng cảm thấy vui vẻ với những gì mình có hiện tại, một góc trong lòng cô vẫn luôn trống rỗng, không thể lấp đầy.
Cô mở radio. Trên đài đang phát bản nhạc có sức ảnh hưởng rất lớn với nhiều ngày nay, giai điệu nhẹ nhàng nhưng lại không quá bi thảm...
Thu không anh úa xanh
Đông chưa sang đã lạnh
Xuân quên đi lời anh hứa
Vì hạ đã xa rồi anh hỡi
Màu của lá thu vàng đã rơi
Phố không anh, phố như dài hơn.
Chuông điện thoại vang lên, cô bấm nghe.
"A lô, tôi đây."
"Tối nay bên công ty có buổi xã giao ở Bàng Anh, tôi đang ở quê, cô đi thay tôi nhé!" Sếp cô nói bằng giọng trầm đục, dễ nghe và rất thiện cảm với người nói chuyện.
Cô không từ chối, vì tối này là Ba mươi hay mùng Một tết với cô cũng đều như nhau.
"Được ạ."
"Cảm ơn cô."
Lái xe đi dạo quanh Hà Nội, từ ngày cô ngồi lên được vị trí này, cô luôn thích những lúc rảnh đi dạo quanh thành phố. Đi ngang qua những nơi quen thuộc, những con phố từng có biết bao kỷ niệm, hoặc đang tìm kiếm một hình bóng mà cô cố gắng mong nhớ suốt hai năm nay.
Cô ra khỏi xe, đưa chìa khóa cho bảo vệ nhà hàng. Cô mặc chiếc váy màu da, bên ngoài khoác chiếc áo lông dài đến đầu gối, cô cầm một chiếc túi dạng hộp phù hợp với bộ đồ trên người. Mái tóc dài uốn xoăn khiến cô nàng thêm tinh tế. Mỗi bước đi của cô rất từ tốn nhưng dứt khoát.
Cánh cửa phòng mở ra, cô nhẹ nhàng chào hỏi những vị khách đã đến trước, phong thái lịch sự và chuẩn mực càng tôn thêm sự chuyên nghiệp của cô.
Mười lăm phút trôi qua, cánh cửa một lần nữa mở ra, người đàn ông mặc sơ mi đen, quần âu đen tiến vào, bước đi chắc chắn, kiên nghị. Anh ta bắt tay với hai người đàn ông có chức vị ở trong bàn, mỉm cười chào cô đúng mực rồi ngồi xuống phía đối diện cô.
Đến khi tất cả ngồi xuống, cô mới giật mình nhận ra chỉ còn mình cô đang đứng. Cô nhanh chóng ngồi xuống, lấy lại thần thái. Bữa ăn trôi qua nhanh chóng. Sau đó tất cả đều lên xa ra về, chỉ còn cô đứng ở trước cổng nhà hàng, bên cạnh còn có một người đàn ông.
Hai người đứng cạnh nhau nhưng không ai chủ động lên tiếng, cô im lặng, anh trầm mặc. Cuối cùng anh vẫn là người phá vỡ sự tĩnh lặng.
"Đây mới là em thật sự sao?"
Cô mỉm cười. "Đúng." Đây mới là cô, mới là lúc cô tự tin nhất, đây mới là cô xứng với anh.
Cắn môi hồi lâu, cô mới nói: "Anh khỏe chứ?"
"Anh khỏe." Anh đáp, giọng nói vẫn luôn ấm áp và dễ nghe như thế.
Cô im lặng hồi lâu, mạnh mẽ nói ra suy nghĩ của bản thân: "Em đã tìm anh rất lâu."
Anh tỏ ra ngạc nhiên: "Sao lại tìm anh?"
Cô quay người nhìn thẳng vào mắt anh, lất hết can đảm kiễng chân lên hôn vào môi anh, cô cảm thấy tim mình đập mạnh đến điên cuồng. Đến khi rời khỏi môi anh, gò má cũng đỏ ửng. Anh vừa định nói cô đã đưa một ngón tay lên môi anh ngăn lại.
"Để em nói trước. Em yêu anh, rất yêu. Năm đó em nói không thích anh là vì cảm thấy bản thân khi ấy không xứng với anh, là em tự ti. Sau khi anh đi, em đã lên thành phố, cố gắng để có được ngày hôm nay. Đến bây giờ, em tự tin đứng trước mặt anh, tự tin nói với anh rằng em yêu anh."
Anh nhìn cô, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, không biết phải nói gì với cô lúc này. Đột nhiên một chiếc ô tô dừng lại, cánh cửa mở ra, một giọng nữ dịu dàng vang lên: "Anh đợi lâu chưa?"
Cô gái mặc chiếc váy đỏ bước đến cạnh anh, tự nhiên vòng tay qua tay anh. Lúc này mới nhớ đến sự tồn tại của cô mà quay sang hỏi: "Bạn anh à?", cô gái lịch sự mỉm cười. "Chào chị."
Cô cười nhạt, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh.
"Em vào xe trước đi, đợi anh chút nhé!" Anh ân cần nói với cô gái bên cạnh, đôi mắt không thể giấu nổi sự chiều chuộng.
Cô gái mỉm cười, nói lời chào cô rồi vào xe chờ anh.
Anh nhìn cô, cười nụ cười vẫn như năm ấy. "Chúng ta không thể nữa rồi."
Bàn tay trong lớp áo khoác lông không giấu được run rẩy, bề ngoài cô vẫn cố gắng giữu bình tĩnh, đợi anh nói tiếp.
"Tình cảm không phải là xứng hay không xứng mà là yêu hay không yêu. Trong tình cảm thì không phân biệt giàu nghèo hay địa vị, hoặc anh là ai hay em là ai. Năm đấy anh thích em, rất thích nên cho dù em là ai anh cũng không để tâm, cho dù ngày hôm nay em có thành công thế nào, cũng không vì thế mà anh sẽ lại yêu em thêm một lần nữa. Tình yêu không có chờ đơi trong vô vọng. Nếu ngày ấy em nói cho anh biết sự thật, anh sẽ chờ đợi em. Nhưng em lại không nói gì, để anh tuyệt vọng như thế, rồi cô ấy đã giúp anh tìm lại niềm vui. Anh không thể phụ lòng cô ấy, đành phụ lòng em. Xin lỗi em."
Nói xong, anh dang tay kéo cô vào lòng, ôm cô rất chặt, cô ngửi thấy mùi hương nam tính trên cơ thể anh. Nước mắt chực rơi nhưng cô không cho phép mình yếu đuối, cô cố gắng mỉm cười rực rỡ nhất có thể.
Trước khi anh bước đi, cô hỏi: "Là em bỏ lỡ anh đúng không?"
Anh cười ấm áp, nụ cười mà cô nhớ nhung bao đêm ngày.
"Không phải em bỏ lỡ anh mà là chúng ta bỏ lỡ nhau. Nếu khi ấy anh hiểu được suy nghĩ của em, chúng ta sẽ không như thế, nếu em bỏ đi cái tôi mà đến bên anh, mình cũng sẽ không như vậy. Đáng tiếc cuộc đời không có chữ nếu, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ."
Anh bước xuống bậc thang, ngồi vào trong xe, không biết anh nói gì với cô gái ngồi bên trong. Sau một màn vừa rồi cô ấy không túc giận ngược lại còn cười rất dịu dàng. Cô nhìn thấy sự yêu thương nồng đậm trong mắt anh và cô ấy.
Lấy xe, cô đi vô thức trên đường, đột nhiên trời đổ con mưa, cô phanh gấp vào lề đường, gục mặt xuống vô lăng òa khóc.
Năm ấy là do cô không có can đảm nắm lấy tay anh, để rồi bỏ lỡ, là cô cho rằng chỉ cần mình thành công, nhất định sẽ có cơ hội ở bên cạnh anh. Cô đã sai rồi, thời gian không chờ đợi ai bao giờ. Anh có thể yêu cô, rất yêu cô nhưng là do cô không dám nắm lấy hạnh phúc, là cô để tuột mất, cô còn có thể trách ai được đây.
Cô đấm mạnh vào vô lăng, tiếng khóc ngày một nức nở. Cô mở cửa xe bước xuống dưới, mưa như trút nước, cả cơ thể cô như bị nước mưa nhấn chìm. Cô ngồi bệt xuống đất, gào lên dưới mưa. Cô cố gắng bao nhiêu, chịu khổ cực bấy nhiêu là vì điều gì, là vì ai, cuối cùng đổi lại cô nhận được gì.
Con phố này rất vắng nhưng vẫn có lác đác người qua lại. Vì cơn mưa quá lớn nên không ai để ý đến xung quanh, chỉ tập trung vào hướng đi của mình, không ai thấy bên lề đường, có một cô gái khóc đến điên dại.
Không phải anh không yêu em, là do em bỏ lỡ. Không phải mình không yêu nhau, lò do em đánh mất.
Anh nói đúng, tình yêu thì không phân biệt địa vị, giàu sang, không phân biệt anh là ai, em là ai, cũng chẳng có xứng hay không xứng, chỉ có yêu hay không yêu. Nhưng đến khi cô nhận ra điều này thì đã quá muộn mất rồi, cả hai đã bỏ lỡ nhau một quãng đường rất xa rồi.
Mưa trộn lẫn với nước mắt, trái tim đau đến nghẹn đắng. Cuối cùng, thành công với cô còn có ý nghĩa gì, cố gắng hai năm qua của cô còn có ý nghĩa gì đây!
Ngày anh yêu em, em không có tự tin ở bên anh. Đến khi em đủ tự tin yêu anh thì anh không còn bên em nữa. Đời người là con đường một chiều, vĩnh viễn không thể quay đầu...