Nguyên tác: The Flame Of Olympus
Số lần đọc/download: 233 / 9
Cập nhật: 2020-04-04 20:34:18 +0700
Chương 11
T
ừ rất sớm trước khi bình minh lên, bầu trời bỗng tối sầm lại và đánh thức Emily với Joel bằng một cơn mưa lạnh kinh hoàng. Hai đứa trẻ nhanh chóng tìm đèn pin và dắt Pegasus vào lại trong nhà kho, người cả hai cô cậu đều ướt đẫm nước mưa và run lẩy bẩy vì lạnh. Túm tụm với nhau trong nhà kho, họ nhìn ra bầu trời mưa to cứ giội nước xuống mái tòa nhà.
“Đỡ được một điều là không có sấm sét.” Emily nói qua hai hàm răng đang run lập cập đánh vào nhau.
“Đó là tất cả những gì chúng ta cần lúc này!” Joel đồng tình. Khi cậu thấy Emily lạnh run nên, cậu tiến lại gần hơn. “Tớ nghĩ bọn mình không nên ở lại đây lâu hơn. Chúng ta đang ngâm nguyên người trong đống quần áo ướt dầm dề và bắt đầu ngấm lạnh rồi đó.”
“Nhưng mình không muốn bỏ Pegasus lại một mình.”
“Tớ cũng thế,” Joel nói, “nhưng chúng ta sẽ không chăm sóc tốt được cho nó nếu cả hai chúng ta bị nhiễm lạnh và viêm phổi.”
Emily đưa tay ra vuốt ve cổ của con tuấn mã. Lớp da của nó khá ấm khi cô chạm tay vào. Nó không hề run chút nào.
“Cậu nói đúng. Mình thực sự đang lạnh cóng đây này.” Emily bước lại gần Pegasus hơn, “Bọn chị sẽ quay lại ngay, Pegasus à!”, Cô bé hứa. Sau đó, cô và Joel băng nhanh qua khu vườn trên mái tòa nhà và hướng tới cửa, cầu thang xuống phía dưới.
Trở lại trong căn hộ, Emily lấy tạm quần áo của bố mình cho Joel mặc, rồi cô đi vào phòng riêng của mình để thay đồ, rồi cô quay trở lại phòng khách, cô thấy Joel đã ngủ khì trên trường kỷ.
Lấy ra một tấm chăn, cô bé đắp lên người của người bạn mới của mình. Sau khi đứng do dự một lúc, cô đi trở vào phòng ngủ của mình và cuộn tròn trên giường. Chỉ chừng một phút sau, cô bé đã thiếp đi.
Cơn mưa tiếp tục kéo dài trong tất cả những ngày tiếp theo. Mặc dù mới chỉ là đầu mùa hè, nhưng với cơn mưa dai dẳng, nhiệt độ đã bị giảm xuống khiến Emily và Joel không thể ở cả ngày trên mái tòa nhà với Pegasus được. Thay vào đó, họ phân chia thời gian của mình cho hai việc: ở lại trên đó và thu gom thức ăn cho con tuấn mã ở trong nhà bếp.
“Hiện giờ chúng ta đã hết sạch sành sanh đường rồi.” Emily nói. “Và cả si rô bắp, ngũ cốc và mật ong nữa.”
“Tớ chưa bao giờ chứng kiến một con vật nào tham ăn đến như thế.” Joel đồng ý. “Con ngựa đó ăn không ngừng nghỉ luôn!”
“Đừng để nó nghe được cậu đã gọi nó là ngựa,” Emily cười. “Nó ghét lắm đó.”
“Nó không nghe thấy đâu mà.” Joel cười khúc khích.
Joel đi tới một trong rất nhiều cửa sổ của căn hộ. “Cơn mưa đang dịu đi một chút,” cậu nói, “và tớ có thể nhìn thấy ở dưới đường, phía bên kia đã có vài cửa hàng tạp hóa mở cửa rồi nè.”
“Trong khi đang cúp điện như thế này sao?” Emily hỏi khi cô chạy tới nhìn cùng cậu bé.
“Ừ hình như vậy đó.” Joel nói. “Cửa hàng tạp hóa gần nhất là ở đâu vậy Emily?”
“Có một cửa hàng tạp hóa lớn cách đây vài ngã tư.” Emily nói. “Bố và mình vẫn thường đến đó vào ngày thứ Bảy để mua đồ.”
“Thế thì tớ sẽ đi đến đó.” Joel quyết định. “Bếp nhà cậu đã cạn sạch đồ ăn cho cả ba chúng ta rồi, mà Pegasus thì đang cần có thêm nhiều thức ăn hơn. Mà không chóng thì chầy bố cậu cũng sẽ phát hiện ra tất cả mọi thứ đồ ăn trong nhà đã bốc hơi sạch sành sanh.”
“Cậu định xoay xở như thế nào đây?” Emily hỏi. “Joel à, đang bị cúp điện đó. Vì vậy thang máy không hoạt động được. Nếu cửa hàng có mở cửa bán thì cậu sẽ phải vác máy cái túi nặng leo lên hai mươi tầng lầu mới tới được căn hộ này đấy. Cậu có nhớ chúng ta đã mệt nhừ tử như thế nào khi lần đầu tiên phải leo lên không?”
“Tớ biết, nhưng để tớ thử xem sao.”
“Nếu vậy, mình sẽ đi với cậu luôn.” Emily nói. “Có thế thì hai chúng ta mới mang được nhiều đồ hơn.”
Joel lắc đầu từ chối. “Cám ơn đề nghị tuyệt vời của cậu nhưng tớ nghĩ cậu không nên đi với tớ. Cậu biết Pegasus cảm thấy khó chịu như thế nào khi cậu không ở bên cạnh nó mà. Cậu cần phải ở lại trên gác mái với nó.”
“Tớ hứa tớ sẽ không đi lâu đâu.”
Emily thực sự muốn giúp, nhưng cô biết Joel nói đúng. Khi Pegasus lành hẳn, nó sẽ càng lúc càng trở nên kích động hơn. Hiện tại việc giấu kín nó trong nhà kho đang ngày một vất vả hơn.
“Cậu nói đúng!” Cuối cùng cô bé cũng đồng ý. Cô đi vào phòng của bố mình để mở ngăn kéo bí mật, nơi họ đang cất một số tiền mặt. “Bố mình để số tiền này ở đây để phòng những trường hợp khẩn cấp”, cô nói. “Có lẽ nó đủ để mua tất cả những thứ mà chúng ta cần.”
Joel cầm lấy tiền cô bé đưa và cả chiếc áo mưa của bố cô. Sau khi cầm đèn pin và một số túi đi mua sắm dành riêng để đựng những món hàng nặng mà Emily đưa cho cậu, Joel dẫn cô bé lên lại trên mái tòa nhà. Sau đó khi cậu quay trở lại xuống cầu thang, cậu ngoái nhìn ra sau vai và nhoẻn cười với cô.
“Không được thử nghiệm bất kỳ chuyến bay nào mà không có tớ đó nghe!”
Emily mỉm cười và hứa sẽ không làm vậy. Rồi cô đóng cửa rồi lên mái tòa nhà và tiến về phía nhà kho.
“Cậu ấy đã đi ra ngoài để mang về cho em thật nhiều đồ ăn ngọt rồi”, cô giải thích khi chỉnh lại tấm chăn đắp phủ cả lên đôi cánh của con tuấn mã. “Chị chỉ hy vọng các cửa hàng mở cửa hoạt động.”
Khi Emily vuốt ve cổ của con tuấn mã, cô cảm giác như thân người Pegasus bắt đầu run run nhẹ. Nhưng không phải bởi vì cơn mưa lạnh. Tấm chăn đắp cho nó vẫn sạch sẽ khô ráo và da của nó lại rất ấm khi chạm vào. Tuy nhiên, con tuấn mã dường như càng lúc càng lo lắng hơn khi móng guốc của nó cào cào xuống ván sàn.
“Cái gì vậy, Pegasus?” Cô bé hỏi. “Có chuyện gì vậy? Em bị đau à?”
Rất lo cho con tuấn mã, Emily vội kiểm tra cái cánh bị gãy của nó. Cô bé thực sự có thể cảm nhận được mấy cái xương bị gãy chẳng hiểu vì sao đã được nối khít trở lại với nhau. “Ừm, không phải là do cánh của em. Không biết còn vết thương do ngọn giáo đâm thì sao nhỉ?”
Đi vòng qua phía bên kia, Emily nâng chiếc cánh lành lặn còn lại của Pegasus lên và gỡ nhẹ miệng băng keo được dán trên sườn con tuấn mã ra. Cô bé rất kinh ngạc khi nhìn thấy vết thương đã hoàn toàn bình phục.
“Ôi!” Cô kêu lên. “Vết thương biến mất rồi. Làm thế nào em làm được điều đó? Có phải là nhờ tất cả số đường đó không?”
Pegasus gõ gõ móng chân xuống mặt đất. Đôi mắt con tuấn mã sáng ngời và lanh lợi. Nhưng có một điều gì đó trong ánh mắt ấy đã khiến cô bé bỗng cảm thấy thật lo lắng.
Họ cùng nhau nhìn ra phía bầu trời đang mưa.
Trời mưa nặng hạt trở lại và cô bé càng lo lắng hơn về Joel. Mải mê suy nghĩ, Emily quên bẵng cả thời gian cho đến khi cô nghe Joel gọi to tên mình từ dưới cầu thang.
“Cậu vẫn ổn phải không?” Cô bé chạy về phía Joel.
“Tớ sẽ như vậy sau khi tớ đã vác được lên hết trên kia”, cậu bé thở hổn hển, nặng nề tựa thân mình mỏi nhừ vào khung cửa cầu thang.
Emily với lấy cái túi trong tay cậu bé và khá sốc bởi trọng lượng của cái túi ấy. “Cậu đã mua hết bao nhiêu vậy?”
“Nhiều nhất mà tớ có thể vác về. Ngoài kia hỗn loạn vô cùng. Người ta mua sắm cứ như là đang sắp đến ngày tận thế vậy. Tớ thậm chí còn phải giành với một bà cụ để có được hai chai mật ong cuối cùng nữa. Gian hàng bán ngũ cốc thì cứ như là chiến trường ấy.”
Trong nhà kho, con tuấn mã Pegasus bắt đầu hí lên.
“Ôi lại có người rên đói bụng nữa rồi kìa.” Joel nói với giọng đầy mệt mỏi. Cậu kéo ra từ trong túi một hộp ngũ cốc đầy màu sắc dành cho trẻ em và xé nó ra. Cậu bé từ từ đổ dần ngũ cốc ra tô cho Pegasus ăn.
“Còn hơn là đói nữa.” Emily nói. “Có điều gì đó đang thực sự làm nó lo lắng đấy.”
“Cậu có biết điều đó là gì không?” Joel hỏi.
Emily lắc đầu. “Bất cứ là gì thì mình vẫn có cảm giác điều đó không hay ho chút nào.”
Sau khi chắc chắn Pegasus đã có đủ thực phẩm để ăn no, họ đi xuống căn hộ và mở các túi thực phẩm còn lại. “Theo kế hoạch thì chút xíu nữa bố mình sẽ về đến nhà.” Emily nói. “Mình nghĩ rằng để cậu gặp ông ấy lúc này không ổn lắm.”
“Tại sao?” Joel hỏi và thấy hơi bị xúc phạm. “Cậu không muốn ông gặp tớ à?”
“Joel, bố mình là cảnh sát.” Emily nói rõ. “Do đó, chắc chắn là ông sẽ nghi ngờ. Nếu ông phát hiện ra cậu là trẻ mồ côi đang được trông nom, ông hẳn sẽ muốn liên hệ với cha mẹ nuôi của cậu và có lẽ họ sẽ muốn đưa cậu về ngay đó. Pegasus cần cả hai chúng ta mà.”
“Vậy thì cậu có gợi ý nào không?” Joel hỏi.
Emily thở dài. “Mình thực sự rất ghét phải nói dối bố mình. Nhưng mình nghĩ cậu nên ở lại đây, nhưng cậu phải trốn đấy nhé.”
“Ở đâu?” Nói xong, cậu nhìn xung quanh khắp căn hộ. “Chỗ này cũng đâu có rộng cho mấy.”
“Mình nghĩ là cậu chỉ có thể ở lại trong phòng của mình thôi.”
“Vậy còn cậu, cậu sẽ ngủ ở đâu?”
“Cũng trong phòng mình.” Emily nói. “Có khối chỗ trên sàn cho cậu và mình nằm mà. Bên cạnh đó, chúng ta sẽ hoàn toàn được ở cạnh Pegasus suốt quãng thời gian của chúng ta. Đó chỉ là để phòng hờ khi bố mình ở nhà thôi. Và với sự cố mất điện này, ông sẽ phải làm gấp đôi ca hàng ngày.”
“Tớ có thể ở lại trên mái tòa nhà với Pegasus mà.” Joel ngại ngùng đề nghị.
Emily lắc đầu. “Không, không, trời vẫn đang còn mưa. Cậu không thể ngủ bên ngoài trời được, cậu sẽ bị lạnh cóng đến chết thôi.”
“Nhưng nếu bố cậu bắt gặp tớ thì phải làm sao đây?”
“Cậu chỉ cần cẩn thận hết sức có thể để ông không bắt gặp được cậu là xong,” Emily nói. “Chỉ cần thế thôi.”
Joel nhún vai. “Nói thì lúc nào lại chẳng dễ hơn làm.”
Ngay khi bố Emily vừa từ sở làm về, Joel lao như bay vào phòng ngủ của
Emily. Dù Joel rất lo nhưng cậu nấp rất kỹ và đã chìm vào giấc ngủ ngon lành trên sàn nhà bên cạnh giường của Emily. Khi cậu thức dậy vào buổi sáng hôm sau, Emily đã lên phòng và bố cô cũng đã rời nhà để đến sở cảnh sát.
“Cậu ngủ ngon không?” Cô vừa hỏi vừa đưa cho cậu một cốc nước cam.
“Rất ngon.” Cậu vừa nói vừa vươn vai. “Tớ nghĩ rằng có lẽ giấc ngủ tối qua là giấc ngủ bình yên nhất mà lâu rồi tớ mới có.”
Khi họ trở lên trên mái tòa nhà, Pegasus đang tỏ ra rất cảnh giác. Con tuấn mã đã ra khỏi chuồng, thở phì phà phì phò và giận dữ giậm mạnh chân xuống đất. Mấy cái móng sắc nhọn của nó đã tạo thành những rãnh sâu trên nền đất. Emily nhận ra rằng nếu họ không sớm làm gì đó để ngăn chặn con tuấn mã, nó có thể tạo ra một hố to xuyên thủng xuống phía dưới căn hộ.
“Chuyện gì vậy, Pegasus?” Emily kêu lên rồi chạy nhanh về phía con tuấn mã. “Có chuyện gì thế, em?”
“Emily, nhìn kìa,” Joel vừa nói vừa chỉ vào đống đồ ăn cho con tuấn mã. “Nó không hề đụng vào bất cứ một món ăn nào. Tớ đang thắc mắc không biết có phải tất cả số đường đó đang làm cho nó khó chịu hay không.”
“Mình cũng không biết nữa.” Emily vuốt ve cổ của con tuấn mã.
Cô có thể cảm thấy từng sợi dây thần kinh trong cơ thể của con tuấn mã như đang căng ra. “Nhưng nó trông không có vẻ gì là bị ốm. Nhìn vào mắt nó đi này, Joel, Pegasus đang sợ hãi.”
“Sợ hãi điều gì chứ?”
Emily nhún vai. “Dù là gì đi chăng nữa thì nếu có thể khiến cho Pegasus phải hoảng sợ tột độ đến vậy thì điều đó ắt không tốt chút nào.”
Cả buổi sáng hôm đó Emily và Joel ở lại với Pegasus. Thay vì bình tĩnh lại, con tuấn mã càng lúc càng trở nên kích động hơn. Con tuấn mã càng gõ móng mạnh xuống nền đất tạo ra một cái lỗ lớn trên mái tòa nhà. Bây giờ thì Emily có thể nhìn từ trên này thẳng xuống được vào tận phòng ngủ của bố mình.
“Trời ơi, làm sao chúng ta có thể giải thích được chuyện này đây?” Cô la lên. “Pegasus, chị xin em đấy, em cần phải bình tĩnh lại.”
Tuy nhiên, dù cả hai đã rất cố gắng nhưng họ vẫn không thể làm gì để xoa dịu được con tuấn mã. Khi hoàng hôn bắt đầu nhuộm màu thành phố, hai đứa trẻ nghe thấy những giọng nói ồn ào, đầy cảnh báo phát ra từ tòa nhà cao tầng ở phía bên kia đường.
“Ôi không.” Emily tuyệt vọng nhìn đám người bên đó đang đứng trước những cửa sổ mở toang. Họ liên tục gào thét và chỉ tay lên phía mái tòa nhà của Emily. “Joel, họ đã nhìn thấy Pegasus!” Joel nhìn trân trối vào những nhóm người tụ tập đằng sau các khung cửa sổ khác nhau. Cậu có thể thấy trên khuôn mặt họ một điều còn hơn cả sự tò mò. Đó là sự sợ hãi.
“Trông họ cũng đang sợ hãi lắm.” Cậu nói. “Emily, nhìn bọn họ kìa. Họ không chỉ tay hướng vào Pegasus. Họ đang chỉ tay về phía bên hông tòa nhà của cậu.”
Khi hai đứa trẻ lắng tai nghe, chúng nghe thấy tiếng nói của những người đang băng qua đường bảo chúng phải rời khỏi mái nhà và chạy nhanh đi.
“Họ kêu chúng ta chạy đi nghĩa là sao vậy?” Emily hỏi, khi cô bước lại gần mép của mái tòa nhà hơn.
Bỗng nhiên Pegasus nổi điên lên. Nó rướn mình đứng thẳng trên hai chân sau, giơ cao hai chân trước của nó và bắt đầu hí lên những tiếng dài. Khi đôi cánh nó dang rộng ra, con tuấn mã va trúng Emily và đẩy cô bé văng xa vài mét vào trong, cách xa mép của mái tòa nhà Pegasus chồm mình qua người cô. Nó giận dữ hí vang và đá cao hai chân trước của nó lên.
“Emily, mau quay lại đây đi!” Joel gào lên. “Nó bị điên mất rồi!” Khi Joel cố gắng kéo Emily vào lại, thì Pegasus đã lao nhanh về phía trước. Tiếp tục lao người băng qua Joel, con tuấn mã phi lên mép của mái tòa nhà thì một sinh vật giống một con quái vật xuất hiện và đang cố trèo lên mép của mái tòa nhà.