Số lần đọc/download: 2631 / 3
Cập nhật: 2015-11-23 17:37:12 +0700
Chương 12
Hải Lăng đẩy vội x era cổng trường, toan nổ máy chạy, nghe tiếng anh quay lại. Thấy Tử Lăng, anh mỉm cười:
- Anh Hai gọi em, chà hôm nay anh Hai đi đón em, trời sẽ đại hồng thủy.
Bắt gặp đôi mắt nghiêm nghị của Tử Lăng, Hải Lăng tắt nụ cười hỏi:
- Có chuyện gì không anh Hai?
- Anh có chuyện cần nói với em.
- Có cần lắm không anh, tối đi, bây giờ em cần đi công chuyện một chút.
- Chuyện gì? Đi thăm ông Đinh Lăng phải không?
- Sao anh biết, Hải Ly nói anh nghe à?
- Ba và mẹ cãi nhau vì chuyện của em giúp đỡ ông Đinh Lăng.
- Em làm việc thiện và vì Phượng Thu là bạn của em, mẹ không hài long sao?
- Hôm qua mẹ đánh em phải không?
Hải Lăng đưa tay xoa má ngượng ngùng. Tử Lăng gằn giọng:
- Mẹ đánh em là mẹ không bằng long. Sao em còn cãi lời mẹ?
- Anh Hai, thiết nghĩ em làm đúng chứ không có gì sai để anh hay mẹ phải phiền trách em.
- Em có biết ông Đinh Lăng là ai không?
- Là đạo diễn đòan kịch Bông Hồng, là ba của Phượng Thu.
- Và là ba của chúng ta nữa.
Hải Lăng sửng sốt:
- Là ba của chúng ta?
Tử Lăng mím môi:
- Đúng, là ba của chúng ta và vì mê mẹ Phượng Thu, ba đã bỏ ba an hem chúng tan gay từ lúc vừa san hem, nếu không có ba Hoài Vũ chắc chúng ta không được như ngày nay đâu Hải Lăng ạ.
Hải Lăng cắn môi suy nghĩ, cậu nói lên sự suy nghĩ của mình:
- Nếu ông Đinh Lăng là cha chúng ta, chúng ta l; ại càng quan tâm hơnđến ông nữa. Chứ anh Hai, ông có lỗi là lỗi với mẹ kìa, làm con ta không có quyền phán đóan.
Tử Lăng giận dữ túm ngực áo em quát:
- Mày nói hay nhỉ,từ lúc mày lọt long đến nay ông ta đã ngó tới mày chưa, hay chỉ biết con phù thủy Phượng Thanhhanh?
Hải Lăng gỡ tay anh ra bực dọc:
- Đang ở ngòai đường, anh làm gì thế, em sẽ về hỏi ba Hoài Vũ.
- Mày cứ hỏi đi, tiếp tục làm buồn long mẹ đi. mày sẽ biết tay tao thằng khốn.
Tử Lăng dứt áo đi, mặt hầm hầm Hải Lăng nhìn anh, cậu lầm bầm trong miệng rồi leo lên xe, chạy thẳng về hướng y viện Sùng Chính.
Gặp Phượng Thu ngay cổng bệnh viện, Hải Lăng nhảy xuống xe gọi to:
- Phượng Thu.
Phượng Thu quay lại, đôi mắt đỏ hoe sưng chum bụp, một vết bầm trên má. Hải Lăng hòan hồn hỏi nhanh:
- Ba có chuyện gì hả Thu?
- Không có, ba em đã bớt chút đỉnh nhờ có tiền của anh.
- Vậy sao mặt em bầm tím vậy?
Phượng Thu đưa tay che mặt ấp úng:
- Em té … anh đi thăm ba em hả?
- Ừ, chờ anh gở xe đã.
Phượng Thu đứng bên ngòai. Chờ Hải Lăng gởi xe, cả hai đi vào trong Hải Lăng ngập ngừng:
- Phượng Thu em là con ruột của ba em hả?
Phượng Thu nhìn Hải Lăng ngạc nhiên:
- Là con ruột, sao hôm nay anh hỏi em kỳ vậy anh Hải Lăng?
- Ba thật khỏe chưa?
- Ba bớt ho và nói chuyện nhiều được.
- Ta vào thăm ba đi.
Nhìn ông Đinh Lăng xanh xao nằm xếp ve trên giường bệnh, Hải Lăng xúc động, có đúng ông là ba của mình không? Đinh Lăng, Hải Lăng, Tử Lăng, Như vậy Tử Lăng nói không sai. Cho dù ông lầm lỗi bỏ mẹ đi nữa, ngày nay mẹ cũng đang hạnh phúc sống trong cảnh giàu sang đầy đủ, thì cũng không nên trách ông.
- Bác ơi.
Hải Lăng run giọng gọi nho nhỏ, Phượng Thu cười:
- Ba vừa nói chuyện với em.
Ông Đinh Lăng mở mắt, mắt ông sang ngời khi nhìn thấy Hải Lăng. Anh ngồi bên ông, cúi xuống:
- Bác ơi kỏe không?
- Đỡ nhiều rồi chưa, cháu đi có một mình à?
- Dạ, cháu đi có một nình.
Hải Lăng muốn hỏ ông:
- Bác có thật là cha của cháu không? Nhưng cậu lại không dám hỏi, cứ đắn đo mãi.
Ông Đinh Lăng nhìn thật lâu Hải Lăng và hỏi:
- Còn anh Tử Lăng của cháu học đến đâu rồi Hải Lăng?
- Dạ, anh Tử Lăng của con học năm thứ hai y khoa.
- Vậy à?
Mặt ông đượm chút mừng rỡ, Hải Lăng nắm tay ông:
- Bác ơi, có thật bác là ba của cháu không?
- Anh nói gì vậy anh Hải Lăng?
Đồng một lúc với câu hỏi của Phượng Thu, mặt ông Đinh Lăng chuyển sang tái ngắt, Phượng Thu hốt hỏang đẩy mạnh Hải Lăng quát:
- Anh nói nhăng cuội gì vậy?
Phượng Thu ôm chầm lất cha vuốt ngực ông gọi rối rít, Hải Lăng vội chạy lên phòng trực. Y tá và bác sĩ xuống, đo tăng xông và chích cho ông Đinh Lăng mũi thuốc khỏe, bác sĩ trách và dặn:
- Không được gây xúc động cho bệnh nhân nữa nhé.
Họ lui ra hết, Phượng Thu giận dữ:
- Anh nói chuyện gì lúc nãy cho ba em ngất đi?
- Phượng Thu, anh Tử Lăng của anh nói bác là cha của anh và anh ấy.
Phượng Thu há hốc mồm:
- Có chuyện như vậy sao? Hèn nào …
Cô nghẹn ngào nắm tay Hải Lăng:
- Chúng ta là an hem sao anh Hải Lăng? … Phải rồi, em nhớ hôm qua ba hỏi em về anh và bảo phải coi anh và Hải Ly như an hem ruột thịt.
- Em xem ba tỉnh chưa?
Phượng Thu đặt tay lên ngực cha gật đầu:
- Mạch nhảy đều lại rồi, ba đã ngủ.
- Chúng mình ra đây nói chuyện.
Hải Lăng về nhà gần chin giờ đêm, nhà vắng ngắt buồn tênh, gặp Hải Ly đang ngồi học bài, Hải Lăng hỏi:
- Ba mẹ đâu?
- Mẹ đau, ba đang lo cho mẹ.
- Anh Hai đâu?
- Ông ấy đang ở trong phòng, anh đi đâu về khuya vậy?
- Anh đi thăm bác Đinh Lăng.
- Bác Đinh Lăng bớt chưa?
- Đã bớt nhưng ban chiều gặp nhiều chuyện xúc động nên ngất đi, bác sĩ nói là rất yếu.
- Mẹ đau anh vào thăm mẹ đi.
- Ừ, để anh về phòng thay đồ cái đã, một lát qua phòng anh, anh nói này cho nghe.
- Dạ.
Thay quần áo xong, Hải Lăng đến gõ cửa phòng mẹ. Cửa mở Hải Lăng cúi đầu:
- Thưa ba.
Ông Hoài Vũ hỏi:
- Con muốn hỏi gì Hải Lăng?
- Con nghe Hải Ly nói mẹ đau nên vào thăm.
- Mẹ con đang nằm ở trong con vào đi.
- Cám ơn ba.
Bà Hà Tử quay mặt vào trong khi thấy Hải Lăng vào, Hải Lăng bối rối nhìn cha, ông Hoài Vũ vỗ lên vai cậu:
- Mẹ đang buồn con nói gì với mẹ thì nói đi.
Hải Lăng quì xuống bên giường:
- Thưa mẹ …
Bà Hà Tử quay phắt ra:
- Cậu còn gọi tôi là mẹ nữa sao, hôm đó tôi đánh cậu tôi đã nói thế nào?
- Mẹ Ơi, con xin lỗi mẹ.
- Cậu ra đi.
Hải Lăng quay sang Hoài Vũ cầu cứu:
- Ba ơi giúp giùm con.
- Được rồi, mẹ đang giận để ba nói, con về phòng đi.
Hải Lăng tiu nghỉu đi ra, chuyện người lớn rắc rối thật, mới nói với ông Đinh Lăng có một tiếng, ông đã ngất đi, về đây gặp mẹ lạnh lung cau có. Hải Lăng thở dài đi về phòng mình nằm dài ra giường, gác tay lên trán:
- Anh Hải Lăng.
Hải Lăng mở mắt ra, Hải Ly bước vào, môi điểm nụ cười:
- Sao anh không ăn cơm?
- Mẹ giận anh, đuổi anh ra ngòai khi anh vào thăm mẹ.
- Mẹ đuổi cả em, chỉ có anh Tử Lăng là được ở trong phòng mẹ lâu.
Hải Lăng buột miệng:
- Vì anh Hai với mẹ cùng một phe mà.
Hải Ly cau mày:
- ANh nói gì anh Hải Lăng?
Hải Lăng ngồi dậy:
- Anh Hai nói gì cho em nghe không?
- Không mà chuyện gì?
- Chiều nay … anh Hai đón anh ở trường nói ông Đinh Lăng là cha đẻ của mình.
- Bác Đinh Lăng?
Hải Ly há hốc mồm nhìn anh, Hải Lăng chép miệng:
- Anh nói mẹ rất hận ba Đinh Lăng, nên khi hay mình cầu cứu ba Hoài Vũ mẹ tức gây ba Hoài Vũ.
Rồi Hải Lăng buồn rầu thuật:
- Hồi chiều, lúc vào thăm bác Đinh Lăng, anh suy nghĩ thế này tên anh Hai là Tử Lăng, anh là Hải Lăng thì bác Đinh Lăng đúng là cha của anh, mới hỏi bác, đax ngất đi, làm anh hết hồn.
- Như vậy còn em con ba Vũ hay con ba lĂng?
- Anh đâu có biết, em hỏi mẹ ấy.
Hải Ly rụt cổ:
- Hỏi mẹ để ăn đòn hả, thôi hôm đó anh mới hỏ tiền, mẹ đã tát tai. Chị Thảo nóu hồi sang mẹ gây với ba vì chúng mình.Vậy em hỏi ba Vũ xem.
- Ba đang ở trong phòng của mẹ, hôm khác đi.
Hai an hem ngồi thì thào bàn tán, ông Hoài Vũ bước vào:
- Ba.
Hải Lăng và Hải Ly đồng kêu lên:
- Ba chưa ngủ sao ba?
- Chưa, ba muốn hỏi bác Đinh Lăng đã khỏe chưa?
- Chỉ bớt chút đỉnh thôi ba, nhưng bác sĩ bảo là tâm bệnh lâu quá nên yếu lắm, không hy vọng bao nhiêu, lại nữa số tiền ba cho hôm nọ, con đưa hết cho em Phượng Thu, em bị mẹ lấy đánh bài hết rồi.
Ông Hoài Vũ giận dữ:
- Đúng là con rắn độc mà.
Hải Ly rụt rè ôm ông Hoài Vũ:
- Ba ơi …
Chòang tay qua hông con gái ông Hoài Vũ âu yếm:
- Gì đây cô, muốn nói gì cứ ba ơi không hà.
- Mẹ bớt chưa ba?
- Mẹ con cố chấp chuyện cũ nên nằm dã dượi thou.
- Ba ơi, con muốn hỏi ba cái này nghen.
- Muốn hỏi chuyện ông Đinh Lăng phải không?
Hải Ly nũng nịu nép vào long ông Hoài Vũ:
- Cái gì ba cũng biết hết trơn.
Cốc nhẹ lên đầu Hải Ly, ông Hoài Vũ mắng yêu:
- Biết hết mới là ba của con chứ chó con.
- Bác Đinh Lăng là ba của anh Hải Lăng và Tử Lăng phải không ba?
- Và luôn là ba của con nữa.
- Thật vậy hả ba?
Hải Ly quỳ xuống chân ông Hoài Vũ nghẹn ngào:
- Vậy là mười mấy năm qua ba đã cưu mang nuôi nấng chúng con khôn lớn, ba ơi ơn của ba ngàn đời chúng con ghi tạc dạ.
Giọng ông Hoài Vũ trầm buồn:
- Ngày xưa ba và mẹ con hứa hôn nhau, vì hoadphn cảnh đất nước ba theo nội con sang Úc, năm năm sau trở về thì mẹ con đã yêu ba Đinh Lăng của con, vì ông ngọai eứp buộc, ba đưa mẹ con một số tiền để trốn đi về quê cùn Đinh Lăng và sau đó nhờ dì Hà Xuyên khuyên giải, ông bà ngọai rước mẹ và ba Đinh Lăng của con về. Ba Đinh Lăng của con là một nghệ sĩ, ông đóng chung với bà Phượng Thanh và cặp với bà ấy, có con lúc Hải Lăng được hai tuổi, thỉnh thỏang ba Đinh Lăng trở về, ba con hiể lầm mẹ, bảo đứa con trong bung mẹ con không phải là của ông và ông ly dị. Con có biết không, những năm năm sau ba mới lấy mẹ con.
- Ôi tội nghiệp ba của con.
Hải Ly siết chặt vòng tay bé nhỏ của mình qua người ông xúc động:
- Dù ba không tạo ra con, nhưng ơn ba còn hơn Thái Sơn, ba ơi dù con có nhìn ra ba Đinh Lăng đi nữa, con vẫn luôn bên cạnh ba.
- Cám ơn các con.
Ông Hoài Vũ đỡ Hải Ly và Hải Lăng dậy:
- Thôi hai con đi ngủ đi, cần gì nói ba giúp thêm cho.
- Dạ cám ơn ba.
Hai an hem nhìn nhau. Tình ba Hoài Vũ quả là sâu đậm với mẹ, mẹ có lý khi giận ba Đinh Lăng.
Ông Hoài Vũ đẩy cửa phòng Tử Lăng. ANh đang ngồi đánh đàn bên khung cửa. Vóc dáng thật giống ông Đinh Lăng, Tử Lăng bỏ đàn xuống, chào ông Hoài Vũ:
- Ba chưa ngủ sao ba?
- Ba muốn nói chuyện với con.
- Có chuyện gì vậy ba?
- Chuyện của con.
Tử Lăng nở nụ cười:
- Con biết rồi, ba muốn nói đến ông Đinh Lăng phải không?
- Con biết à?
- Dạ biết chứ ba, con còn biết chiều nay thằng Hải Lăng đi thăm ông ta.
- Tử Lăng, con không nên nói như vậy dù sao ông ấy cũng là cha của ocn.
Tử Lăng quỳ xuống chân ông Hoài Vũ, đầu cậu ngã lên đùi ông:
- Con chỉ biết có ba là ba của con thôi, ngòai ra ông ta không là gì dưới mắt con.
Ông Hoài Vũ nghiêm giọng:
- Ba rất buồn khi con có ý nghĩ như vậy Tử Lăng, dù không nuôi dưỡng, ông Đinh Lăng vẫn là người tạo ra con.
Mặt Tử Lăng bừng nét giận:
- Tạo ra con nhưng ông ta nào có ngó ngàng gì con đâu, nếu không có ba làm gì mẹ con vươn lên nổi để sống mà nuôi con ăn học như ngày nay.
- Do hòan cảnh tạo nên thôi con ạ, không nên trách người đã tạo ra con, ba ruột của con đang đau nhiều lắm đang cần đến sự lo lắng quan tâm của các con.
Tử Lăng lắc đầu:
- Không bao giờ con quên được ngày ông xuất hiện ở tòa án, cùng con mụ phù thủy của ông ấy, nàgy ấy con đã không them đến khi ông ta gọi con, ba giận con thì con chịu, cn không tha thứ cho ông ta đâu.
- Còn như mẹ con đã tha thứ cho ông?
- Con sẽ miễn cưỡng mà vâng lời.
Ông Hoài Vũ thở dài:
- B among con suy nghĩ kỹ hơn, đừng để phải ân hận con ạ.
Tử Lăng cúi đầu làm thinh. Cậu tức mình không hiểu sao ông cha nuôi của mình lại quá bao dung như vậy.
Tiền bị mẹ lấy hết, Phượng Thu không dám hỏi Hải Lăng nữa, bệnh của ba chỉ thuyên giảm đôi chút, ông cứ đòi về, Phượng Thu sợ cha về gặp mẹ rước tình nhân về nhà, ông bắt gặp lại them bệnh nặng nên cứ chần chừ.
Gặp Hải Lăng và Hải Ly vào Phượng Thu như bắt được vàng, cô sụyt sụyt đặt ngón tay lên môi ra dấu cho biết ông Đinh Lăng vừa ngủ rồi kéo cả hai ra ngòai.
Hải Ly ôm lấy bờ vai Phượng Thanhh:
- Pthu. Chúng ta là chị em một cha khác mẹ, ba Hoài Vũ của em nói.
Phượng Thu rưng rưng nước mắt:
- Hôm qua anh Hải Lăng có nói cho chị biết, không được rõ rang lắm, lúc
thiếu 2 trang
- Ba nói ngày xưa mẹ đẹp lắm, chính vì vậy mà ba say mê bỏ mẹ anh, em không thích giống mẹ, vì mẹ làm ba khổ.
- Cho đến bây giờ anh thấy mẹ em cũng còn đẹp
- Nhưng em xấu hổ vì bà không đứng đắn như mẹ anh.
- Đừng đánh giá như vậy em, dù sao cũng là kẻ sinh ra em.
- Anh Hải Lăng ba thức dậy rồi vào với em đi.
Tiếng Hải Ly thì thào phía sau, Hải Lăng đứng dậy kéo theo Phượng Thu, cả ba rón rén đi vào. Trên chiếc giường cá nhân nhỏ, ông Đinh Lăng nằm xếp ve xanh xao, Phượng Thu tiến lại đặt lên trán ông gọi nhỏ:
- BA ơi.
Ông Đinh Lăng mở mắt ra, mắt ông ngời sang, hai tay run run đưa lên cao thều thào:
- Hải Lăng đó hả?
- Dạ con đây ba.
Hải Ly cũng đến gần bến ông, ông nhìn chằm chặm vào hai khuôn mặt đang cận kề mình, nó giống như tạt, vậy mè ngày xưa lúc Hà Tử hòai thau, ông đã nghi ngờ và bóp nát hạnh phúc của mình.
Giọt nước mắt ăn năn rơi trên má
Hải Ly ôm chầm lấy ông cha ruột của mình mếu máo:
- Ba ơi, đừng khóc, có con nè.
Vuốt ve lên mái tóc con gái, gịong ông nghẹn lại:
- Con có giận ba không Hải Ly?
- Không, con thương ba như ba Hoài Vũ của con.
- Cám ơn con.
Quay sang Hải Lăng, ông tìm lấy bàn tay của cậu con trai mình:
- Con đã mười tám lớc quá rồi Hải Lăng, ngày nào con hãy là cậu bé tí đeo theo ngọai và hay vòi vĩnh đi ăn kem.
Hải Lăng vỗ trán mình:
- Con muốn nhớ ghê vậy ba, thế mà không nhớ được, còn anh Tử Lăng thì cứ nhớ như in.
- Tử Lăng không đi với con sao?
Hai an hem nhìn nhau bối rối:
- Anh Tử Lăng sẽ đến thăm bas au ba ạ.
Ông Đinh Lăng thở dài não ruột:
- Chắc là nó ghét ba, ba còn nhớ ngày tòa xử ly hôn ba và mẹ con, ba ngoắc nó lại, nó lắc đầy và chỉ đqusng nhìn ba.
- Ba nghỉ đi ba, nhớ chuyện buồn ấy làm gì.
Nhìn ba đứa con của mình, ông Đinh Lăng nói khẽ:
- Ba cứ sợ Phượng Thu và Hải Lăng có gì với nhau, thì ngàn đời ba ân hận, nhưng các con đã nhìn ra nhau, Phượng Thu à, ba muốn về nhà.
- Để con hỏi ý bác sĩ đã ba.
- Bác sĩ không cho về ba cũng về nữa con, ở đây tù túng khó chịu quá.
- Dạ, con sẽ thu xếp.
Cứ nhìn Hải Ly, ông Đinh Lăng lại muốn rơi nước mắt. Nó là hình ảnh của ông, ông ôm ghì Hải Ly vào ngực, để nghe nỗi ân hận dày vod mình hơn bao giờ hết. Hẳn Hà Tử đã đau khổ biết bao nhiêu vì sự quay mặt của ông.
Có lẽ em chẳng bao giờ tha thứ cho tôi đâu Hà Tử, tôi đã trả thù em bằng sau nàgy ly dị một đám cưới rầm rộ của tôi và Phượng Thanh, tôi đã cùng Phượng Thanh đến những nơi nào em có mặt, có một lần tôi nhìn thấy em bụng cao vượt mặt đứng tái mét mặt vì chạm mặt tôi. Ôi, sao ngày ấy tôi quá hèn mạt. NĂm năm sau em mới về với Hoài Vũ, đến ngày ấy tôi mới bừng tỉnh, để biết mình là thằng ngu và tôi sống mãi trong niềm ân hận… dày vò, cuộc sống giữa tôi và Phượng Thanh cứ gượng ép, Phượng Thanh xã giao rộng quan hệ lung tung, tôi cứ làm ngơ tai điếc, cho là số mình bị quả báo nhãn tiền.
Phượng Thu thu xếp cho ông Đinh Lăng trở về với lời dặn dò thật kỹ của bác sĩ:
- Cố tạo cho ông niềm vui, tránh xúc động mạnh. Cơ thể ông đang yếu ớt mong manh, chỉ một xúc động mạnh thôi, ông sẽ như đàn đứt dây.
Phượng Thu lo ngại. Ba an hem nhìn nhau băn khoăn, nhưng phải đưa ông về thôi, vì ý ông đã muốn.
- Ba muốn về nhà, vì nếu lỡ có chết, ba cũng muốn được chết trong nhà mình, nơi ba đã sống từ nhiều nằm qua.
Phượng Thu về nhà tìm mẹ, sau khi giao cho Hải Ly trông nom cha. Cửa đóng bằng ống khóa to bên ngòai.Phượng Thu thở dài, biết tìm mẹ Ở đâu để cho bà biết đừng làm ba buồn nếu muốn ông sống.
Đồ đạc ly tách chén đĩa bừa bãi, hình nưh hôm qua mẹ lại mang gã đàn ông đó về đây. Phượng Thu quét dọn lại cho sạch sẽ vẫn không thấy mẹ về, đành phải trở vào bệnh viện.
Hải Lăng cũng có mặt, ba an hem lăng xăng lo cho cha. Hải Lăng dìu ông Đinh Lăng đi, Phượng Thu và Hải Ly xách đồ theo sau, xe tãi vừa về đến nhà, Phượng Thu xám ngọet cả mặt nhận ra cửa nhà đang mở, cô láy mắt cho Hải Lăng:
- Anh giữ ba em chạy vào nhà cho mẹ hay.
May chỉ có một mình bà Phượng Thanh ở nhà, Phượng Thu thở phào:
- Mẹ, con đưa ba về, bác sĩ dặn đừng gây xúc động cho ba mẹ cố giùm con mẹ nha.
Bà Phượng Thanh lườm con gái:
- LÀm gì mày phải lo cho ổng, đến phải chạy vào đây dặn dò tao như thế.
Phượng Thu cười làm hòa:
- Ba còn bệnh mà mẹ, con thương ba nên phải dặn mẹ.
- Xí.
Bà Phượng Thanh ngúyt con gái, Phượng Thu vội vã chạy r axe tãi giả như vừa cất xong đồ đạc, cô tười cười bảo:
- Anh Hải Lăng phụ em dìu ba vào nhà đi.
Ngồi bật ngửa ra ghế nhìn ba đứa trẻ dìu ông Đinh Lăng vào nhà, bà hỏi trỏng ông:
- Ông hết bệnh chưa mà về?
Câu hỏi vô thưởng vô phạt làm ông Đinh Lăng buồn lặng, ông đáp lời:
- Hết hay chưa tôi cũng muốn về, hình như bà muốn tôi chết lắm phải không?
- Chuyện, lúc nào ông cũng muốn hỏi móc hỏi ngóeo tôi
- Mẹ Ơi, đừng giận ba mà.
Phượng Thu vuốt mẹ xong hối Hải Lăng đưa cha vào phòng. Bà Phượng Thanh nín thinh không quan tâm đến sự có mặt của Hải Lăng và Hải Ly. Vì với cách ăn mặc của họ, bà biết đó là những đứa trẻ con nhà giàu, chắc hẳn là thằng con trai đưa cho Phượng Thu số bạc mấy triệu hôm nào.
Có bong người thập thò bên ngòai, bà Phượng Thanh hỏi lớn:
- Ai đó?
Tử Lăng xuất hiện bước vào, bà Phượng Thanh nhận ran gay quan hệ của cậu thanh niên này và hai cô cậu bạn của Phượng Thu, bà hất hàm:
- Cậu tìm ai?
- Tôi muốn gặp hai người vừa đi vào.
- Bên trong.
- Nhờ bà gọi giúp.
Tử Lăng biết người đàn bà trước mặt mình, chính là người đã làm cho cha đẻ mình say mê bỏ mẹ mình, cậu nhìn bà bằng cặp mắt thiếu thiện cảm ghét bỏ.
- Anh Hai.
Hải Lăng và Hải Ly thò đầu ra, Tử Lăng trừng mắt:
- Mẹ bảo về nhà ngay.
- Em đã xin ba rồi.
- Nhưng mà mẹ không cho, mẹ bảo anh đến gọiv ề ngay, mẹ và ba cãi nhau luôn vì hai đứa biết không?
Phượng Thu đẩy vai Hải Ly:
- Em về đi Hải Ly, cả anh Hải Lăng nữa hôm nào rảnh thì tới.
Tử Lăng khinh khỉnh:
- Tới đây để làm gì nữa, đây là cái động phù thủy, chuyên quyến dụ người.
- Anh Hai!
Hải Lăng bực dọc kêu lên trong lúc Phượng Thu sững sờm cô không thể ngừo Tử Lăng lại nói những lời như vậy, Phượng Thu nghẹn ngào:
- Anh Hải Lăng và Hải Ly về mau đi.
Hải Ly càu nhàu:
- Anh Hai kỳ ghê.
Tử Lăng trừng mắt:
- Tao bộp tai bây giờ, về mau.
Hải Ly bất mãn đi theo anh trong long tức hầm hầm.
- Ba ơi, dậy ăn chút cháo đi ba.
Phượng Thu đỡ lưng cha dậy tấn phía sau cái gối cao, bón cháo cho cha, ông Đinh Lăng nhìn quanh:
- Tụi nó về hết rồi hả con?
- Dạ, anh Tử Lăng đến gọi về rồi ba ạ.
- Tử Lăng?
Đôi mắt ông Đinh Lăng sang lên, Tử Lăng đến đây, ông nắm tay con gái run giọng:
- Sao con không gọi ba dậy cho ba nhìn Tử Lăng vậy Thu?
Phượng Thu bối rối:
- Lúc đó ba đang ngủ mà, hôm khác đã nha ba.
- Ừ, con nhớ gọi ba.
Niềm hy vọng lóe lên để rồi tắt lịm. Tử Lăng không đến mà cả Hải Lăng và Hải Ly cũng không đến, ông Đinh Lăng cứ thấp thỏm:
- Sao cả ba đứa đều không đến vậy con?
Phượng Thu đáp bừa:
- Con nghe nói mẹ anh ấy đau …
Hà Tử đau. Ông Đinh Lăng nằm im không hỏi nữa. Người xưa đã xa quá tầm tay, sao ông vẫn cứ khao khát gặp lại, một lần thôi, được nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy, để xin được ban cho một lời tha thứ rồi có nhắm mắt cũng vui long.
- Mẹ con đâu rồi Phượng Thu?
- Chắc đã đi đánh bài.
Ông Đinh Lăng thở dài thườn thượt cái thuở yêu thương sôi bỏng vồ vập đã tan đi, tình nghĩa cũng không có, Phượng Thanh đối xử với ông quá vô tình hững hờ, vì Đinh Lăng của thuở nào bây giờ là một ông già, đầi tóc bạc phơ, ốm đói nghèo nàn. Ôi, ta đã thả mồi bắt bong, để đến cuối đời, còn lại đứa con gái tội nghiệp, bé nỏng.
- Ba ơi, sang mai con phải đi học lại, hổm rày con nghỉ nhiều rồi, cháo con sẽ nấu để sẵn trên bàn, có thể Hải Ly, hay anh Hải Lăng đến, ba cứ nằm ngủ đừng lo nghen ba.
- Ừ, sang con cứ đi học đi.
Tờ mờ sang, sau khi để sẵn cháo trong cà men và cho ông uống sữa, Phượng Thu ôm cặp ra khỏi nhà. Cô tranh thủ đi thật sớm và thập thò trước nhà của người anh cùng cha của mình.
Cửa đóng im ỉm mãi, lại đã gần bảy giờ, Phượng Thu nóng ruột vì sợ trễ học, toan lên xe đạp đi, bên trong cửa hé mở, Phượng Thu mừng rỡ nhảy xuống xe.
Tử Lăng chứ không phải Hải Lăng, Phượng Thu bối rối, chặn Tử Lăng lại:
- Anh Hai, có Hải Lăng hay Hải Ly ở nhà không anh?
Tử Lăng cau có:
- Không có.
- Hải Ly đi đâu anh?
- Bị mẹ tôi nhốt rồi.
Tử Lăng vênh mặt bỏ đi, Phượng Thu tủi than lên xe đạp đi một nước, cô không thấy từ trên sân thượng, Hải Ly đang gọi thất thanh.
Hải Ly chạy nhanh xuống lầu một, Hải Lăng đã đi học, Hải Ly đi vào phòng mẹ, bà Hà Tử đang nằm trên giường quay mặt vào vách, Hải Ly rụt rè đến bên mẹ:
- Thưa mẹ.
Bà Hà Tử quay mặt ra nhìn con gái:
- Con cần gì Hải Lăngy?
- Mẹ Ơi, sang nay con thấy chị Phượng Thu đến đây lại mặc áo dài, chắc là đi học, không ai săn sóc ba Lăng, mẹ cho con đến đó thăm ba một chút nghen mẹ.
- Gì?
Bà Hà Tử quắc mắt nhìn con:
- Mẹ không muốn con đề cập đến chuyện này nữa, con biết không Hải Ly?
- Tội nghiệp ba mà mẹ.
- Vắng con Phượng Thu còn có bà Phượng Thanh, con cần gì phải lo lắng?
- Bà ấy đi đánh bài suốt ngày.
- Kệ họ, nếu con muốn ngồi bên mẹ thì nói chuyện khác đi.
Hải Ly xụ mặt. LÀm gì mẹ giận ba dữ vậy, ba Vũ không ghét thì thôi chứ Hải Ly buồn xo rút êm.
Cho đến gần mười giờ, Hải Ly bỗng nghe ruột gan mình bồn chồn, Hải Ly len lén đến phòng mẹ ghé mắt vào. Mẹ đang ngủ, Hải Lăng chạy vội về phòng mình thay nhanh bộ quần áo, phóng hai ba bậc thang một lúc, cổng rào mở vì bà vú đi chợ, Hải Ly thóat ra ngòai.
Tiếng động bên ngòai làm ông Đinh Lăng tỉnh giấc. Thường giờ này bà Phượng Thanh không bao giờ về, Phượng Thu thì đã đi học. Ai vào nhà? Chờ thật lâu không nghe động tĩnh, ông nhắm mắt lại,bụng nghe đói ông gượng dậy, vất vả lắm mới ngồi dậy được để sớt cháo ra chén. Tiếng thì thào rồi lại lục đục, ông Đinh Lăng buông chén cháo ra nghe ngóng, không dừng được, ông với lấy cái gậy trên đầu giường, lần ra ngòai.
Tiếng cười và tiếng khúc khích trong phòng Phượng Thu, ông Đinh Lăng đứng lại áp tai nghe. Tiếng gã con trai:
- Trời ơi bộ muốn chết sao đòi dẫn về đây?
Ông Đinh Lăng run lên, đứa con gái của ông sang nay nó bảo đi học kia mà, rốt cuộc nó dối ông nó dẫn bạn trai vào phòng tình tự, hết biết thật. Vậy sao hồi sang nó giao chìa khóa phòng nó cho ông, xâu chìa khóa còn nằm đây … ông run rẩy tìm chìa tra vào lỗ khóa.
- Trời ơi! …
Khung cảnh bên trong làm ông chết sững vợ Ông và gã đàn ông không còn một mảnh vải trên người đang hốt hỏang ngồi dậy. Máu dồn lên mặt ông, hoa lên không còn thấy gì nữa. Mọi thứ quay cuồng đảo lộn. Ngực nặng như đá treo. Muốn kêu lên mà không được ông buông cây gậy.
- Ba ơi, ba đâu rồi?
Hải Ly từ trong phòng ông Đinh Lăng chạy ra, cô đứng trợn trừng nhìn xác cha mình đổ ập trước cửa phòng Phượng Thu, bên trong bà Phượng Thanh đang vội vã cài lại cúc áo cùng gã tình nhân xông ra.
Hải Ly đã hiểu, cô sụp xuống vữ cha dậy, hai mắt ông mở to trắng dã, mồm há hốc, Hải Ly hỏang kinh ôm mặt cha hét to:
- Ba ơi ba ơi, tỉnh lại đi ba… Trời ơi ba tôi sao vầy nè.
Đặt tay lên ngực cha, Hải Ly rụt vội tay lại, cô lao ra ngòai như bị ma đuổi hét hỏang lọan:
- Ba tôi chết rồi … ba tôi chết rồi…
Mọi người bu lại và kéo vào nhà. Hải Ly cứ quỳ mãi bên ông Đinh Lăng mà khóc cho đến khi Hải Lăng và Phượng Thu về đến.
Từ đàng xa Phượng Thu đã thấy người ra vào tấp nập trong nhà mình cô đã sợ hãi, linh tính báo điều gì đấy, hối Hải Lăng chạy. Vẹt đám đông, Phượng Thu nhìn thấy xác cha nằm bất động trên bộ ván gỗ, trên ngực ông là nải chuối xanh. Phượng Thu quỵ xuống ngất trong tay Hải Lăng, Hải Lăng nói không ra hơi:
- Sao vậy?
- Ba chết rồi.
Phượng Thu tỉnh dậy, cô chồm dậy vật vã hét:
- Tại làm sao mà ba chết?
- Tại mẹ chị đó chị Thu, em đến đây gặp mẹ chị và ông …
Hải Ly im bặt nhưng Phượng Thu đã hiểu. Kẻ giết cha mình là chính mẹ của mình. Phượng Thu gục xuống chân ông Đinh Lăng khóc ngất.
Hải Lăng bình tĩnh hơn, cậu bảo em gái:
- Để anh điện thọai báo cho ba Vũ hay.
Giọng nức nở hốt hỏang rời rạc của Hải Lăng, làm ông Hoài Vũ đã hiểu là Đinh Lăng đã chết, ông không dám điện về báo tin cho bà Hà Tử, mà chỉ gọi báo không về ăn cơm trưa vì bận họp thình lình, xong ông vội vã lái xe đến nơi Hải Lăng cho địa chỉ.
Len trong đám đông ra vào lo ma chay, ông Hoài Vũ thấy Hải Lăng và Hải Ly đang ngồi khóc bên. Cô gái nhỏ Hải Ly nhìn thấy Hoài Vũ trước tiên, cô đứng lên gọi lớn:
- Ba ơi, ba Lăng con đã chết.
Chỉ nói được như vậy, Hải Ly gục vào ngực ba Hoài Vũ của mình mà khóc.
Ông Hoài Vũ nhìn quanh:
- Bà mẹ Phượng Thu đâu?
- Dạ bà ta đi trốn rồi ba.
Ông Hoài Vũ không tiện hỏi them, ông quay sang Hải Lăng:
- Đã lo gì chưa Hải Lăng?
- Dạ vừa cho đòan kịch hay thôi ba.
- Thôi được, phần mua hang để ba gọi điện kêu họ mang đến đây, tạm thời con và Hải Ly đừng cho mẹ con ở nhà hay, lúc này mẹ con đang yếu lắm.
- Dạ, chúng con biết.
Phượng Thu cứ ôm lấy chân cha mình mà khóc, cô tủi thẹn với Hải Lăng và Hải Ly đã có một bà mẹ không ra gì.
Một quyển nhật ký dưới gối ông Đinh Lăng rơi ra khi người ta bắt đầu bó xác ông vào khăn xô để liệm " Nhật ký cho Hà Tử và các con"
Ông Hoài Vũ nhấc lên cầm tay tần ngần nhìn quyển nhật ký và nhìn Phượng Thu, Phượng Thu hiểu ý ông Hoài Vũ muốn giữ nhật ký, nên nói:
- Bác không hẹp lượng với ba con và cả mẹ anh Hải Lăng, bác có quyền giữ để đọc hay trao cho bác Hà Tử.
- Cám ơn con.
Tẩm liệm xong thì tối. Một ngày lo toan đã mệt, biết bà Hà Tử ở nhà trông, ông bảo Hải Lăng:
- Con và em Hải Ly ở đây phụ Phượng Thu, ba về để cho mẹ biết, một lát ba trở lại.
- Dạ ba về.
Hải Lăng và Hải Ly tiễn chân cha, Hải Ly ôm cánh tay ông Hoài Vũ, nét mặt có vẻ mệt mỏi:
- Ba nói giúp cho anh Tử Lăng đến nghe ba, trước đây mấy hôm ba Lăng con đã đợi anh Tử Lăng đến.
Vỗ nhẹ lên đầu Hải Ly, ông Hoài Vũ trấn an:
- Có thể ba đưa cả mẹ con đi, con an long.
- Con sợ mẹ vẫn còn giận.
- Người chết là hết, mẹ con sẽ tha thứ thôi.
Hải Ly nhìn theo xe cha, tình thương và cảm phục dâng lên trong long cô. Ba ơi, con mong người bạn đời của mình mai sau, được những đức tính như ba, con nguyện sẽ hết long một đời vì chồng, vì con, mẹ đã có lý lẽ của mẹ. Khi không muốn nhớ lại dĩ vãng đau buồn.
Ông Hoài Vũ về đến nhà, bà Hà Tử đang đứng tực cửa trông chồng và con, ông vừa dừng xe lại trước sân nhà, bà đã vội vã đi ra:
- Anh có gặp hai con không, Hải Lăng và Hải Ly?
Ông Hoài Vũ chòang tay qua vai vợ dìu vào nhà trả lời:
- Có, cả ngày nay hai đứa nó đều ở bên anh.
- Ở bên anh, sao anh không bảo chúng về luôn, đi cả ngày chưa đủ sao, phần con Hải Ly, lúc sang nó xin em đi thăm đàng đó, em không cho, không ngờ nó trốn đi, chiều lại bỏ học, em giận quá, anh Hoài Vũ, anh đã nuông chiều con quá đáng, cho chúng xem thường em.
Bà Hà Tử nói một thôi dài buồn phiền pha lẫn hờn giận. Ông Hoài Vũ dìu vợ vào phòng ngủ, đặt bà ngồi xuống giường mặt ông buồn hiu:
- Em khoan hãy trách anh và con, anh sẽ cho em biết chúng nó ở đâu, Tử Lăng đâu rồi em?
- Lúc nãy nó than đói chắc là đang ăn cơm.
- Em lo quần áo cho anh tắm và ăn cơm.
- Dạ.
Bà Hà Tử không dám hỏi thêm vì thấy chồng có vẻ mệt, bà pha cho ông một ly nước cam:
- Anh uống đi, trời hơi lạnh, em đun nước sắp nóng cho anh tắm kẻo lạnh.
Ông Hoài Vũ cảm động, tay đón ly cam, tay ôm bà vào long:
- Cám ơn em.
Nụ hôn lướt nhẹ trên má vợ, bà Hà Tử ngồi yên trong long ông, ông nâng mặt bà lên, như để kiếm hình ảnh mình trong đáy mắt vợ:
- Em về với anh đã mười năm rồi, và hình như em yêu anh chỉ vì ân nghĩa phải không Hà Tử?
- Sao anh hỏi em như vậy, nếu phải chết cho anh vui em cũng cam long kia mà.
- Thôi anh đi tắm, vợ chồng mình ăn cơm xong … anh muốn nói với em một chuyện.
- Chuyện quon trọng không, nãy giờ anh đã nhắc đến lần thứ hai rồi anh Hoài Vũ?
- Em dọn cơm đi.
- Dạ.
Sau buổi cơm, bà theo ông về phòng, ông rút quyển nhật ký của Đinh Lăng trong chiếc cặp da của mình, bật ngọn đèn bàn đọc sách và đặt trước mặt vợ, bà Hà Tử ngạc nhiên ngó chồng:
- Sách vở gì anh đưa em xem?
- Nhật ký của Đinh Lăng
Bà Hà Tử ngỏanh mặt đi run giọng:
- Nhật ký của Đinh Lăng anh đưa em làm gì, em không đọc đâu.
- Trước khi đọc nhật ký, anh muốn nói với em một điều. Đinh Lăng đã chết vào sang nay và hai dứa con em đều đang ở đó lo ma chay cho ba nó.
- Đinh Lăng đã chết?
Nhìn nét mặt tái xanh của vợ, ông Hoài Vũ đau long, ông nhìn thấy vẻ sững sờ của bà, đôi dòng nước mắt thóang trào ra lăn trên má, trên khuôn mặt ông yêu thương cả một đời mình là nét đớn đau đang cố che giấu ông đứng lên:
- Anh qua phòng Tử Lăng để khuyên con, em đọc đi, anh muốn một lát được đưa Tử Lăng và em đến phúng điếu Đinh Lăng.
Ông Hoài Vũ đã rời phòng, bà còn ngồi đó câm lặng trong nỗi đau khôn cùng. Đinh Lăng đã chết. Ôi! Đến cuối cùng vẫn không ai nói với nhau điều gì, để giải tỏa mối hận long bao năm vẫn còn mang nặng để bây giờ vĩnh viễn thành thiên thu.
Đinh Lăng ơi! Bà Hà Tử nâng quyển nhật ký ủa anh Đinh Lăng, run lên khi nhìn những nét chữ quen thuộc than thương của ngày nào. Nhật ký cho Hà Tử và các con. Ông còn nhớ tôi sao? Người vợ đã có cùng ông ba đứa con và bị Ông bỏ rơi. Đinh Lăng tôi hận ông tận xương tủy và tôi yêu ông cũng nhất trên đời.
Bà từ từ lật từng trang giấy.!!!Gởi lại Hà Tử yêu thương và các con Tử Lăng, Hải Lăng và Hải Ly.!!!Tôi biết tôi không còn sống được bao lâu nữa, vì ân hận cứ mãi dày vò lấy tôi, bóp chặt trái tim tôi. Cơn ho xé phổi làm tức dội lồng ngực, sức tôi cứ kiệt dần!!!Hà Tử, khi tôi biết được sự thực thì quá muộn, vào năm năm sau khi tôi ly dị em và em đã là vợ của Hoài Vũ.!!!Phượng Thu, đứa con mà tôi yêu thương và vì nó tôi ép long lo cho mẹ nó, để bỏ em với ngày tháng ngày vò võ cô đơn không phải là giọt máu của mình. Tôi biết được sự thật khi đến văn phòng hãng phim Thành Công, Phượng Thanh đang ở bên trong phòng kín, cùng gã đàn ông là cha Phượng Thu. Vì bào thai đó Hòai Sơn đã đẩy Phượng Thanhhanh vào vòng tay tôi và đổi lại tôi được lăng xê và đóng phim đóng kịch tới tấp, để tôi say mê trong bả hào quang danh vọng.!!!Tôi đã bỏ đi lang thang thất thểu hết cả ngày hôm ấy, và bước chân tình cờ đã xui rủi cho tôi gặp lại vú Hai, tôi chận vú lại, long nôn nao hỏi tin về Hà Tử.!!!Vú Hai ngỏanh mặt đi không them nhìn tôi lạnh nhạt:!!!- Cậu hỏi Hà Tử để làm gì, năm năm đã đủ cho Hà Tử mòn mỏi chờ cậu.!!!- Hà Tử ở đâu vú chỉ giùm con đi?!!!Vú Hai thản nhiên:!!!- Hà Tử lấy cậu Hoài Vũ, tiệc cưới được tổ chức hai tháng nay, cậu muốn gặp lại làm chi?!!!Tôi sững sờ lùi lại:!!!- Hà Tử lấy Hoài Vũ mới hai tháng nay thôi ư?!!!Vú Hai mỉa mai:!!!- Chứ cậu nghĩ Hà Tử như cậu đấy à, vừa ly dị xong cậu đã làm đám cưới với Phượng Thanh rầm rộ, trong lúc Hà Tử có mang năm sáu tháng, cứ kêu khóc, một ngày ngất không biết mấy lần.!!!Và tàn nhẫn hơn vú dài giọng:!!!- Trước khi mất, bà Qúi Châu buộc Hà Tử lấy cậu Vũ, vì bà sợ Hà Tử bơ vơ không nơi nưng tựa, cậu trở về chỉ làm khổ Hà Tử.!!!- …!!!- Cậu có biết khi Hà Tử bỏ đám cưới đi theo cậu, là do chính cậu Vũ gợi ý và tấm ngân phiếu một triệu là do cậu Vũ giúp.!!!- …!!!- Con của cậu, con bé Hải Ly nó giống cậu như lột mà cậu không them nhìn, bây giờ tìm chi nữa.!!!Vú Hai bỏ đi sau những câu chì chiết nặng nề, tôi cứ đứng như hóa đá. Cùng một lúc, trong một ngày hai sự việc đến với tôi, tôi gần như muốn điên lên, giámà điên được, thì có lẽ đỡ khổ hơn, để không phải ăn năn, thống khổ dày vò day dứt.!!!Phượng Thu đứa con không phải máu thịt của tôi, nó vẫn yêu kính tôi hết long. Thấy tôi say sưa hay nằm lịm như xác chết, nó chăm sóc tôi từng chút một. Tôi ghê sợ Phượng Thanhhanh nhưng vẫn trụ bộ lại, tôi không còn một mái ấm nào ngòai đứa con không phải ruột thịt của mình.!!!Ôi, bao năm qua tôi đã chạy theo bả phù du, đánh mất hạnh phúc của mình từ bỏ vợ và con, bây giờ đã thuộc về kẻ khác. Hoài Vũ xứng đáng hơn tôi nhiều.!!!Và hơn lúc nào hết, tôi cứ triền mien với bao kỷ niệm ngày mới gặp và yêu Hà Tử, ngày Hà Tử trốn theo tôi, đêm mưa lạnh hai đứa rút trong chiếc áo mưa lìa thành phố, những ngày oqur quê hạnh phúc với đứa con đầu long, và đêm cuối cùng để có Hải Ly.!!!Tôi đã run rẩy bần thần khi gặp em và hai con tại câu lạc bộ sinh viên, đêm hội diễn văn nghệ từ thiện. Vẫn nét đẹp sâu lắng, quí phái em đi bên Hoài Vũ, rồi Hải Ly và Hải Lăng đến bên em. Tim tôi thắt lại. Hạnh phúc đó là của tôi, vậy tôi đã chối bỏ.!!!Hình ảnh em dịu dàng xinh đẹp bên Hoài Vũ cứ ám ảnh tôi mãi không nguôi, tôi cứ phải mượn rượu để tìm quên. Trong men rượu, tôi đã khóc và gọi tên em Hà Tử.. Hà Tử … Phượng Thanh biết được và gia đình bây giờ là địa ngục trần gian.!!!Tôi thèm một lần được gặp em và các con, để được nghe em nói lời tha thứ dẫu đã muộn màng, nhưng tôi biết đó là điều hoang tởng không bao giờ có nếu có họa chăng khi tôi nằm sâu trong long đất lạnh, nhưng tôi cứ mãi trông chờ và mong ngóng...
Hà Tử không đọc được nữa, mắt bà đầy những lệ, mờ nhạt nhòa nhọet bà úp mặt vào những trang giấy với nét chữ viết tháo yêu dấu khóc ngất. Em đã tha thứ cho anh rồi Đinh Lăng, nhưng đã muộn vì anh đã đi vào giấc ngủ ngàn thu.
Ông Hoài Vũ đẩy cửa bước vào cùng với Tử Lăng, đồng hồ đã gần mười giờ đêm. Ông dịu dàng nâng bà lên, lấy khăn lau khô những giọt nước mắt cứ đang mãi rơi vỗ về:
- Đừng khóc nữa em… anh và Tử Lăng đã sẵn sang, em mặc them áo ấm anh đưa đến gặp Đinh Lăng.
Bà nhìn ông với đôi dòng nước mắt và sụp xuống chân ông nức nở:
- Đến chết em vẫn không đáp tạ được tình anh.
Ông lặng lẽ lấy áo chòang vào cho bà và dìu r axe:
- Tử Lăng, con kéo kính xe lên hết đi kẻo lạnh mẹ.
Hà Tử ngồi tựa đầu vào vai ông, một tay lái xe, một tay ông chòang qua vai bà như muốn vỗ về san sẻ nỗi đau tận trong tâm hồn.
Khung cảnh bên trong thật đông, đèn sang choang. Phượng Thu mặc đồ tang đứng cạnh linh cửu. Hải Ly và Hải Lăng cùng ra đón, Hải Ly ôm chầm lấy mẹ thì thào:
- Mẹ đã đến, con mừng quá.
Hải Lăng đi bên ông Hoài Vũ, cậu cao bằng ông, đi sát vào ông hơn cậu thỏ thẻ:
- Con không dám tự quyền mặc áo tang, chờ phép ba và lệnh mẹ.
Ông Hoài Vũ than mật ôm vai cậu con trai như một người bạn:
- Bà và mẹ chấp thuận tất cả, em Hải Ly, con và Tử Lăng đều phải để tang ba Đinh Lăng.
- Cám ơn ba.
Hà Tử đứng bên ba đứa con của mình. Chúng nó đều đang đội khăn tang. Bà đốt nén nhang cắm trên bàn thờ ông Đinh Lăng. Bức di ảnh phóng to, nét mặt ông không cười và hình như đang buồn hiu hắt. Bà cúi xuống quỳ lại ông ba lạy, ba đứa con cũng lạy theo.
Sau lưng bà ông Hoài Vũ đang chắp tay xá xá.
- Tôi đã tha thứ cho ông rồi ông Đinh Lăng và tôi đã đến đây tìm ông, nhưng ông thì nằm sâu trong cỗ áo quan. Ông lánh mặt tôi đấy ư? Ông đã đền tội mình bỏ bê vợ con bằng những chuỗi ngày đau khổ lạnh lung, tôi không trách ông đâu, vì mãi tới bây giờ, hình ảnh ông vẫn là nụ hồng rực rỡ trong tim tôi, tôi vẫn yêu và còn yêu mãi.