Chuyên nghiệp là biết cách làm, khi nào làm, và làm điều đó.

Frank Tyger

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyên Anh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3727 / 57
Cập nhật: 2016-06-14 12:09:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ỪNG LÁC NẮM CHẶT LẤY TAY NGƯỜI CON GÁI:
- Anh yêu em, anh yêu em như anh yêu má anh...
Người con gái để nguyên bàn tay nhỏ bé, thon mềm trong lòng bàn tay chai đá của tên trùm du đãng Phú Thọ. Nàng lơ đãng nhìn những giọt nước mưa trong vắt còn đọng trên ngọn cỏ công viên. Nắng chiều sau một cơn mưa nhỏ có vẻ gay gắt và nóng bỏng như lời tỏ tình yêu của Mừng lác. Những viên sỏi dưới ghế trước mặt nàng đã bị mũi giầy của nàng dí sâu xuống đất. Mừng lác nói như thở:
- Em nghe anh nói gì không?
Người con gái khẽ gật đầu. Mừng lác hơi giật bàn tay nàng:
- Vậy trả lời anh đi, em có yêu anh không?
Người con gái thở dài:
- Còn sớm quá chăng anh?
Mừng lác buông tay nàng ra. Nó thấy tiêng tiếc như vừa buông rơi mất vật quý trên đời mà nó vừa nhặt được trong một sự tình cờ nào đó. Người con gái ngồi cạnh nó chính là một vật quý trên đời hay trong cuộc đời khốn nạn của một tên du đãng.
Mừng lác vừa mới gặp người con gái cách ba ngày. Trên quãng đường vắng, nàng đi xe đạp bị ba tên du đãng chận đường trêu cợt. Mừng lác bèn giở nghề đấm đá của nó giải thoát cho nàng. Câu chuyện thật khôi hài và tiểu thuyết rất rẻ tiền. Nhưng không ngờ nó lại trở thành phần mào đầu của một chuyện tình tha thiết.
Mừng lác cũng tưởng giải thoát cho nàng xong là vai trò hiệp sĩ của nó cũng xong. Nào ngờ người con gái níu nó lại, cám ơn nó rối rít và nhờ nó đưa nàng về tận nhà. Mừng lác đã chở nàng về nhà. Khi chia tay, bốn con mắt gặp nhau. Mừng lác tự nhiên thấy trái tim rung động. Người con gái thẹn thùng nhiều. Mừng lác bối rối không ít.
Tên du đãng khét tiếng miệt Phú Thọ là một thứ ma cô ngoại hạng không ngờ trái tim sắt đá của nó lại còn có lần mềm nhũn bởi đôi mắt long lanh của người đẹp. Mừng lác không dám đứng lâu, không dám nói gì, nó bỏ về vội, chỉ kịp hẹn nàng chiều mai nó tới tìm.
Chiều hôm sau, Mừng lác tới tìm nàng. Nó đã mời nàng tới công viên ngồi trên băng gỗ như chiều nay. Mừng lác không cần biết tên tuổi nàng, gia cảnh nàng, nó tỏ tình rất nhanh, rất vội. Nó sợ tương lai ruồng bỏ nó, cố bám nhanh lấy hiện tại để xem có “vớt vát” được tí gì không. Nhưng người con gái không hiểu rõ nỗi lòng nó. Nàng cho rằng Mừng lác tỏ tình sớm sủa quá.
Mừng lác nhìn theo vệt nắng xuyên qua vòm cây thưa. Đôi mắt nó xa vắng chưa từng thấy. Tim nó đập nhanh hơn. Nó vuốt tóc người con gái:
- Không sớm gì đâu em...
Người con gái sẽ mỉm cười:
- Anh chưa biết cả tên em.
- Anh không cần biết tên em, không cần biết gì về em cả. Anh chỉ biết yêu em.
Người con gái hơi cúi đầu:
- Em tên là Duyên. Bố chết hồi em còn nhỏ, mẹ em mới lấy chồng. Người chồng mới của mẹ em là người thứ tư sau bố em. Em lớn lên trong hoàn cảnh buồn thế đó. Em sợ kể hết anh nghe, anh sẽ hết yêu em.
Mừng lác lắc đầu:
- Anh còn tệ hơn. Em biết tên anh là gì không? Bố mẹ đặt là Mừng, cuộc đời tặng thêm tiếng đệm: Mừng lác. Em muốn nghe về đời anh không?
Duyên gật đầu. Mừng lác đan hai bàn tay của nó lại. Giọng nó chìm trong sự thống khổ.
- Anh là du đãng hồi xưa, và giờ là ma cô...
Nó liếc xem Duyên có phản ứng gì không. Nhưng Duyên thản nhiên, không mảy may xúc động. Mừng lác yên tâm tiếp:
- Bố mẹ anh chết cả rồi. Anh làm lấy đời anh. Nhiều người làm đời mình bằng tiền bạc của gia đình, nhiều người làm đời mình bằng mồ hôi, nước mắt. Riêng anh, anh làm đời anh bằng căm hờn.
Duyên hơi biến sắc:
- Anh căm hờn ai?
Mừng lác mím môi một lát rồi lại trầm giọng:
- Căm hờn tất cả. Nhưng nếu em yêu anh, bằng lòng sống khổ với anh, anh sẽ không... căm hờn nữa. Anh sẽ giải nghệ ma cô. Anh không muốn đâm chém, anh cô đơn quá, anh cũng thèm yêu, thèm khóc, thèm giận hờn...
Nó ôm chầm lấy Duyên. Người con gái khẽ gỡ đôi bàn tay tên ma cô khỏi người mình. Nàng thở dài. Lại thở dài:
- Em cũng cô đơn như anh. Anh biết mẹ em là gì không?
- Không cần biết.
- Mẹ em là “chị hai” của bọn gái điếm! Anh ngạc nhiên không?
- Không.
- Tại sao anh không ngạc nhiên?
- Vì anh thấy cuộc đời bẩn hết không riêng gì một ai. Anh cũng bẩn, cũng hèn và nếu sống ở chỗ sang trọng thì cũng đốn mạt, đê tiện, ăn cắp như chúng nó thôi.
Duyên đứng phắt dậy:
- Vậy thì anh đừng nói chuyện yêu tôi nữa. Tôi muốn vươn lên chứ không muốn ngụp lặn trong tội mỗi.
Mừng lác níu kéo Duyên:
- Em có tội lỗi gì đâu?
Duyên bĩu môi một cách đau đớn:
- Tôi, tôi khổ sở vì có người mẹ làm nghề bốc lột gái điếm.
Mừng lác chặn lời Duyên:
- Anh biết.
Duyên giật mạnh cánh tay nàng khỏi Mừng lác:
- Anh không biết gì cả, thật sự anh không biết gì cả. Anh đã lầm rồi đó. Tôi đóng kịch với anh từ mấy hôm nay chứ không dễ dàng và ngây thơ như anh tưởng đâu.
Như một tiếng sét nổ tung đầu óc. Mừng lác bủn rủn cả đôi tay, lặng lẽ đan đôi bàn tay lại để bớt run. Mừng lác nói đứt khúc:
- Cô.. nói... thật... hả.. cô Duyên?
Trùm du đãng Phú Thọ có để ai làm nó thất vọng, bối rối. Vậy mà lại có phút giây, tâm hồn Mừng lác xao xuyến trước cả một lời nói có thể làm nó hoa dao đâm nát thây kẻ đối diện.
Duyên quay lại nhìn Mừng lác. Đôi mắt nàng hiền hậu đó trong phút giây tuyệt vọng. Lửa yêu khơi dậy ở tim nó. Mừng lác nói thật nhỏ:
- Cô nói thật hả, cô Duyên?
Duyên đã ngồi xuống ghế. Nàng mỉm cười:
- Tôi nói thật thì anh nghĩ sao?
- Tôi muốn biết cô nói dối, cô cứ bảo nói dối đi, để tôi được tin rằng đời còn có nấc thang để tôi trèo lên.
- Anh cũng muốn vươn lên?
- Ai chẳng muốn vươn lên. Nhưng Duyên nghĩ xem, đã có ai ròng dây cứu một đứa mà họ cho là kẻ khốn nạn?
- Có chứ.
- Ai. Cô chỉ chỗ tôi đi.
- Tôi đây.
- Vậy thì Duyên hãy ròng dây xuống vực sâu, hãy nói rằng cô không đóng kịch với tôi.
Duyên xoắn ngón tay:
- Tôi muốn ròng dây cứu anh, nhưng tôi không muốn nói dối anh. Tôi biết anh đã bị đem ra triển lãm ở đường Tự Do. Tôi biết anh hay đi trên con đường về nhà tôi và tôi đã giàn cảnh để anh trổ tài hiệp sĩ...
Mừng lác trố mắt nhìn Duyên. Người con gái nói tiếp:
- Còn tôi không phải là Duyên. Tôi là Thy Kent anh biết không?
Mừng lác giật mình. Người con gái mảnh mai đương ngồi cạnh nó là Thy Kent, một nữ chúa rằn ri, một đứa con gái chỉ huy cả một bầy con trai du đãng. Mừng lác đổi thái độ. Nó cười gằn:
- Thy Kent đấy à? Cho xin điếu Kent hút đi nữ chúa!
Thy Kent vén ống quần lên. Bao thuốc là đầu lọc được nhét vào sợi dây thun quấn một vòng ở cẳng nàng. Nữ chúa rằn ri lôi ra, ném cả bao cho Mừng lác:
- Thuốc nhẹ, hút được không?
- Được chứ.
Thy Kent ném luôn cho Mừng lác hộp quẹt:
- Lửa đấy.
Mừng lác đưa tay trái bắt hộp quẹt, đồng thời, tay phải nó chụp lấy cánh tay Thy Kent. Nữ chúa rằn ri nhún vai:
- Quê thế?
Mừng lác vội buông tay Thy Kent ra:
- Quê à?
- Chứ sao?
Mừng lác rút điếu thuốc Kent, quẹt lửa mồi thuốc. Nó hít đầy một hơi rồi liệng điếu thuốc ra xa:
- Biết sự nổi giận của vua du đãng Phú Thọ không?
Thy Kent không thèm trả lời. Nữ chúa rằn ri giơ tay lên, lấy hai ngón tay vẩy vẩy:
- Cho xin lại bao thuốc, anh Mừng lác.
Mừng lác cười rất đểu:
- Dễ thế à?
Thy Kent lại nhún vai:
- Không dễ với người khác nhưng không khó với tôi.
Mừng lác trao gối Kent và hộp quẹt cho Thy Kent, gật gù nhìn nữ chúa rằn ri:
- Đúng đấy. Sao hôm nay nữ chúa mặc áo dài?
Thy Kent hỏi xỏ:
- Sao hôm nay vua giết người tán gái hay thế?
Mừng lác tức sôi ruột. Nó nện gót giầy xuống nền đất công viên:
- Muốn sinh sự gì nói luôn đi.
Thy Kent đổ thêm dầu vào lửa:
- Anh nói với cô Duyên hay nói với nữ chúa?
- Nói với nữ chúa.
- Nói với nữ chúa ăn cái giải gì mà hằn học thế?
Mừng lác nghiến răng ken két:
- Tao hỏi lại, mầy biết sự nổi giận của vua du đãng Phú Thọ không?
Thy Kenh bình tĩnh:
- Nghe nói Mừng lác biết “nín” lắm mà.
Mừng lác nhổ một bãi nước miếng.
Thy Kent cười rộ:
- Mầy đi lạc đường rồi Mừng lác ạ!
Nữ chúa rằn ri đanh nét mặt lại:
- Gây sự với tao chỉ tổ lỗ vốn thôi. Nhất là ở đây. Lâu nay mầy nghỉ phóng dao, chắc mầy không biết trên đời đã có nhiều đứa phóng dao giỏi hơn mầy. Muốn biết tên những đứa đó không.
Bị khiêu khích, Mừng lác hất hàm:
- Biết làm gì?
Thy Kent lờ đi, nói chuyện phóng dao:
- Có ba đứa phóng dao như xi nê. Chắc mầy muốn biết tên.
Mừng lác không còn hiểu Thy Kent định cho nó đi phiêu lưu tới đâu nữa. Nó bỗng thay đổi thái độ. Đang hục hặc nó điềm tĩnh và giọng nói lịch sự hơn:
- Kể đi, nữ chúa!
Thy Kent lẳng lơ nhìn Mừng lác. Đôi mắt tóe lửa chỉ ra lệnh cho đàn em đấm đá, đâm chém ấy không ngờ lại làm cho Mừng lác nổi cảm hứng. Mừng lác nhếch mép:
- Nhớ đừng có bịp nhau đấy nhé!
Nữ chúa bĩu môi, cái bĩu môi rất nũng nịu:
- Bịp. Mừng lác đâu có lời lãi gì?
- Lãi nhiều chứ!
- Thử nói nghe...
- Tao có nhiều “nghệ thuật”.
- Mừng lác lầm rồi, tao đâu có cần “nghệ thuật”. Cũng như mầy, mầy chỉ mết con nhà lành, mầy tán con Duyên chớ mầy đâu có tán Thy Kent. Tao ngán du đãng như cơm nếp nát. Nằm chung với bọn nó, tao lạnh băng như tảng nước đá. Tao coi chúng mầy như mầy coi lũ điếm của mầy? Hiểu nhau quá rồi, nói chuyện “nghệ thuật” của mầy với tao làm gì, Mừng lác.
Mừng lác chưa kịp mở miệng, nữ chúa đã tiếp lời:
- Tao không thừa ái tình để tặng mấy thằng du đãng. Mầy cũng không dễ gì rung động trước tao. Tao biết, trái tim tao nếu không chai đá thì cũng thối rồi; khó rung động nổi. Tao thèm si tình lắm chứ, nhưng không si mầy đâu.
Nữ chúa chìa tay trước. Mừng lác buông tay nữ chúa, mỉa mai:
- Thế mà cũng là nữ chúa à?
Nữ chúa trả miếng:
- Điều khiến đàn em bằng sức mạnh thì tầm thường quá Mừng lác, vô số kẻ đã làm. Nhưng chưa ai điều khiển đàn em bằng sức yếu cả. Lại là con gái nữa. Tao không có tài phóng dao nhưng muốn hạ tên khốn nạn nào, chỉ cần búng tay khẽ là có đứa tình nguyện đâm người để vào tù ngay. Biết chưa?
- Tao biết.
- Tao muốn mầy biết điều hơn.
- Ô kê.
- Bây giờ tao kể tên ba thằng phóng dao nhé..
- Kể đi.
- Thằng thứ nhứt tên là James Coburn.
Mừng lác cười khanh khách:
- Nó là tài tử Mỹ hả?
- Không nó là dân SaiGon.
- James Coburn là thằng phóng dao trứ danh trong tuồng “Bảy tên giết mướn” mà.
- Đúng, thằng Hồng lai đã đi xem phim “Bảy tên giết mướn”, nó khoái thằng James Coburn quá và tự nhận mình là James Coburn.
- Kể tiếp đi.
- James Coburn có thể đứng bên đây đường phóng dao sang bên kia đường để hạ một tên “cớm” dễ như bỡn. Nó đã hạ mười tên “cớm” vồ được mười con chó lửa đem về làm đồ chơi.
- Sao nữa.
- Tụi này thỉnh thoảng cũng kẹt tiền nên phát mại mất năm con rồi.
Mừng lác trừng mắt nhìn nữ chúa:
- Sao nữa?
- Thằng thứ hai tên là Minh “tay trái” vì nó phóng dao bằng tay trái.
Nữ chúa cười nhạt:
- Nó hiền hơn James Coburn Hồng lai nhiều. Không bao giờ nó giết địch thủ, chỉ phóng dao vào cánh tay cảnh cáo thôi. Chuôi dao của nó khắc tên nó, phóng địch thủ xong, nó tặng luôn địch thủ con dao của nó để làm kỷ niệm. Thằng thứ ba tên là Bản gàn. Nó gàn kinh khủng.
Mừng lác ngắm nghía Thy Kent một lát rồi đột ngột hỏi:
- Này nữ chúa, mầy muốn gì cứ việc nói trắng ra. Bầy đặt chuyện lộn xộn quá.
Thy Kent đáp:
- Không muốn gì cả.
- Vậy giàn cảnh lừa tao làm gì?
- Cho đỡ buồn.
- Mầy buồn lắm à?
- Ừ, buồn lắm. Không buồn đi làm nữ chúa rằn ri làm gì?
Thy Kent đứng dậy vươn vai. Nàng mở sắc lôi ra chiếc còi nhỏ thổi “toét” một tiếng. Chừng mười thằng con trai, thằng nào thằng nấy to con, khỏe mạnh đứng nấp gần công viên xuất hiện. Thy Kent vẫy tay ra hiệu chho chúng rút về. Nàng ngồi xuống ghế cạnh Mừng lác.
- Tối nay muốn mời mầy đi ăn.
Mừng lác mất hết cả tự chủ. Vua giết người lúc này cơ hồ như một cậu học trò lớp bét không thuộc bài đứng khoanh tay nghe cô giáo mắng. Khoảnh khắc, hình ảnh phòng tạm giữ hiện ra với những khuôn mặt chó đẻ của bọn cai ngục, với những trận đòn thừa sống thiếu chết, với những bất công đầy đọa, với những hống hách xằng những bộ mặt nhơ nhớp chất “mã tà” của những ông cảnh sát dưới chế độ Cộng Hòa Nhân vị hiện ra. Hưng mặt thẹo quằn quại. Bảy rỗ bấy nát thịt da. Anh bán nước dừa gục đổ. Cô nữ sinh Thủy bị hãm hiếp... Mừng lác dần dần hồi tỉnh. Những đau đớn ê chế ở phòng tạm giữ chính là những mũi thuốc “tỉnh” chích vào mạch máu nó.
- Mầy muốn xóa tên tao khỏi sổ bụi đời?
Thy Kent lạnh lùng:
- Nếu như mầy không muốn làm ăn với chúng tao, thì tự mầy xóa tên mầy. Tối nay đi ăn không?
Mừng lác không trả lời. Nó lầm lũi bước khỏi công viên, quên cả giã từ Thy Kent. Nữ chúa nhìn theo gã du đãng có vẻ hài lòng. Nàng rút một điếu quẹt lửa, mồi thuốc. Thy Kent cúi xuống vén ống quần lên dắt gói thuốc vào cẳng. Nàng hít chừng vài hơi thuốc rồi liệng đi. Và, rất yểu điệu, nữ chúa nhẹ nhàng bước. Thành phố đã sửa soạn lên đèn. Nàng bị hoàng hôn nuốt mất hút.
Nước Mắt Lưng Tròng Nước Mắt Lưng Tròng - Duyên Anh Nước Mắt Lưng Tròng