Số lần đọc/download: 1882 / 51
Cập nhật: 2017-08-27 08:08:44 +0700
Cá Lớn Cá Bé Rơi Trên Thớt
K
im Lão Cúc cuối cùng đã đến!
Gã tuy rị mọ đến trễ, nhưng bọn họ vẫn đã tìm được một trợ thủ.
Giờ phút sinh tử quan đầu, thêm một người không chỉ thêm một phần lực lượng quyết đấu sống chết, mà còn tăng thêm một phần niềm tin phấn đấu tìm sống.
Người sống còn, không thể không có niềm tin.
Người muốn tiếp tục phấn đấu, phải có lòng tin.
--- Có người kề vai tác chiến với mình, là một đấu chí và lực lượng khiến cho mình hăng hái tiếp tục chiến đấu!
Kim Lão Cúc đã đến!
Kim Lão Cúc đến, ý kiến thứ nhì của gã là: "Đừng đi đò qua sông".
"Tại sao?".
"Vì dưới sông có người của 'Kiếp Sát phái' và 'Đồ Quỷ ốc' ẩn mình, người chèo đò cũng là bọn chúng giả dạng!".
"Vậy bọn ta nên làm sao để qua sông?".
"Đi tiếp tới trước?".
"Đi tới trước?".
"Đằng trước có một chỗ gọi là Khốn Long hạp".
"Khốn Long hạp? Không phải nhảy qua chứ?".
"Cái mỏm núi đó rất rộng, ước khoảng hơn năm chục trượng, ở giữa có một cây cầu treo, tên là 'Phiên Thân kiều', bọn ta qua cây cầu treo đó, có thể tránh lội nước".
Vừa nghe "có thể tránh lội nước", ai ai cũng mặt mày vui vẻ.
"Đừng vội cao hứng". Kim Lão Cúc cảnh cáo: "Không thể đả thảo kinh xà".
"Đừng sợ!". Đại vương ăn cát nói: "Bây giờ mà địch đến bọn ta cũng đâu có sợ".
Bọn họ hành động không hơi không tiếng.
Khí trời tốt lắm.
Dòng nước chảy rất xiết.
Hành động của bọn họ cũng rất im ắng.
Mau, mà lặng lẽ.
Lẹ, mà lanh lợi.
Lẳng lặng lẻn đến Khốn Long hạp.
Trên mỏm núi bầu trời gần như không có mây, trải một màu lam nhạt.
Giữa hai bờ đá có cột một cây cầu treo.
--- Bọn họ muốn nương vào cây cầu treo đó để sang bờ đá bên kia.
Ván cầu rêu đóng loang lổ, dây thừng buông thõng mình, gió mạnh phất qua, lắc lư không ngừng.
Nhưng đó là con đường duy nhất thông qua bờ bên kia.
Mọi người không còn chọn lựa nào khác.
Kim Lão Cúc mở đường, là người đầu tiên đi lên cây cầu treo, Đại vương ăn cát theo sát đằng sau.
Mười một môn hạ của Đại vương ăn cát đi trước, sau đó là Tiểu thư thư và Tiêu Hồn cô nương, rồi đến Lương Trà và Lương Thủy, áp hậu là Lương Thương Trung và Hiệu úy miệng méo.
Mọi người rón rén cất bước, cầu treo đong đưa không ngưng, tim họ cũng treo thót giữa không trung, cơ hồ muốn bay tọt ra khỏi miệng. Dòng nước xoáy cuồn cuộn đổ xô dưới cầu, thu nhỏ trong tầm mắt họ không khác gì từ một con rồng giãy dụa co quắp đang biến thành một con rít to rên rỉ vặn mình.
Từ bên trên nhìn xuống, ai mà không hoảng hốt, ai mà không thất kinh?
Trời xanh sao lại tạo thành một con sông lớn thống khổ đến thế?
Lương Thương Trung từ trên cao ngó xuống một hồi, không khỏi hoa mắt.
Tiểu thư thư và Tiêu Hồn dìu nhau đi, mỗi một bước như sấm rung sét giật sát bên mình, người treo giữa trời, bé xíu đến như không còn tồn tại nữa.
Không chỉ là đáng thương, mà là đáng thương rồi lại đáng sợ.
Gã nhìn đến hoa mắt, vội quay đi ngó hai sợi dây thừng to bự nằm hai bên để vịn tay.
Đột nhiên dây thừng rung chuyển.
Tiếp đó lại chấn động thêm lần nữa.
Không còn là hoa mắt nữa.
Lương Thương Trung thét lên một tiếng tan nát ruột gan.
"Có người chặt dây!".
Tiếp đó, dây thừng bên trái lại rung lên kịch liệt.
Bọn họ có thể nghe được tiếng cây cầu cọt kẹt dao động.
"Trời! Mau! Phái người đi ngăn chặn đi...".
Nhưng đâu có kịp.
Bọn họ đang ở giữa cầu.
Bờ bên kia có người đang cắt dây.
Dây thừng mà bị cắt đứt, mạng người coi như cũng bị cắt đứt giữa trời. Tính mạng của họ như cá lớn cá bé rơi trên thớt.
"Mau nghĩ cách đi!". Lương Thương Trung tức tối ngó Kim Lão Cúc và Đại vương ăn cát rống lên: "Rớt xuống là tiêu!".
Y từng kêu Kim Lão Cúc qua cầu trước để chiếm cứ vị trí an toàn, muốn bọn Đại vương ăn cát đoạn hậu, nhưng họ không đồng ý, vì phân tán binh lực thì dại quá, chi bằng tập trung binh lực, mau chóng qua cầu!
Cả Hiệu úy miệng méo cũng la: "Phải qua, mọi người nhất tề xông qua".
Kim Lão Cúc còn trả một câu: "Hay ngươi xông qua trước đi, hoặc thủ đằng sau cho vững".
Hiệu úy miệng méo đâu có muốn thủ.
Vì gã sợ.
Gã không phải sợ có người đến tập kích.
Đánh đấm gã đã quen thành thói rồi.
Đối thủ mạnh tới cỡ nào đi nữa cũng không thể làm cho gã sợ.
Cái gã sợ là con sông kia.
Gã sợ nước.
Bởi gã không biết bơi!