Số lần đọc/download: 923 / 12
Cập nhật: 2017-08-04 14:04:52 +0700
Chương 10
K
ristoff mang đống đồ để trước quầy.
“Tất cả hết bốn mươi.” Oaken nói.
“Bốn mươi á?” Kristoff hét lên. “Không, mười thôi.”
“Không được, cậu nhìn xem, đây là đồ dự trữ cho mùa đông của chúng tôi.” Oaken nói với Kristoff. “Cung và cầu đang có vấn đề lớn.”
“Ông muốn nói đến vấn đề cung và cầu hử?” Kristoff hỏi. “Tôi đang bán nước đá để kiếm sống đấy!”
Anna đi tới quầy và mỉm cười với Kristoff. “Nước đá ư?” Nàng nói. “Quả là một nghề khó khăn vào thời điểm này.”
“Bốn mươi.” Oaken lặp lại. “Và tôi sẽ khuyến mại thêm một lần xông hơi hiệu Oaken.”
Cả Kristoff và Anna đều ngó qua vai Oaken, họ trông thấy một gia đình đang vẫy tay từ căn phòng xông hơi ấm áp.
“Mười là tất cả những gì tôi có.” Kristoff nói với ông ta. “Xin hãy giúp tôi, nhé?”
Oaken giơ túi cà-rốt. “Mười thì chỉ có thế này và không những cái khác nữa.”
Kristoff nhìn chằm chằm Oaken, vẻ giận dữ.
“Xin hỏi một điều thôi.” Anna nói, tiến đến gần Kristoff. “Chuyện gì đang xảy ra trên ngọn Núi Bắc vậy? Dường như có... điều kỳ diệu nào đó?”
Kristoff kéo khăn quàng cổ xuống, để lộ khuôn mặt của mình. Chàng nhìn chằm chằm Anna. “Đúng vậy!” chàng ta trả lời. “Giờ hãy chờ đã để tôi đối phó với kẻ lừa đảo này.”
Oaken đứng dậy. Chắc hẳn ông không đánh giá cao việc bị gọi là kẻ lừa đảo. “Cậu vừa gọi tôi là gì nhỉ?” Ông hỏi. Ông chủ cửa hàng cao lớn và to khỏe hơn nhiều so với tưởng tượng của Kristoff. Oaken hiện ra một cách sừng sững sau quầy. Sau đó, chỉ với một cái cau mày, Oaken lập tức ném Kristoff ra khỏi cửa.
Kristoff bay ra khỏi cửa hàng và đập mặt vào một đống tuyết bên cạnh Sven – vẫn đang chờ đợi một cách kiên nhẫn bên ngoài. Kristoff ngóc đầu ra khỏi đống tuyết. “Ôi!” Chàng rên rỉ.
“Tạm biệt!” Oaken nói vẻ hài lòng và đóng sầm cửa lại.
Chú tuần lộc khịt mũi rồi quay qua Kristoff, lại khịt mũi và tìm kiếm trong tuyết.
“Không, Sven.” Kristoff nói. “Tao đã không có cà-rốt cho mày rồi.”
Chú tuần lộc đói bụng giận dỗi. Rồi Kristoff quay đầu lại và chợt sung sướng khi phát hiện ra một nhà kho đằng sau cửa hàng, một nơi ấm áp dành cho buổi tối.
“Nhưng tao đã tìm cho chúng ta một nơi để ngủ.” Chàng thêm vào. “Và nó hoàn toàn miễn phí.”
Còn tại cửa hàng, Oaken vẫn đang tiếp vị khách hàng còn lại của mình. “Tôi xin lỗi vì hành vi bạo lực này.” Ông nói với Anna. “Tôi sẽ thêm một hũ cá chưng để chúng ta đều cùng vui vẻ.” Ông nhìn qua những gì nàng chọn. “Chỉ bộ quần áo và đôi ủng thôi à?”
Anna nhìn những món đồ vừa chọn và sau đó nhìn sang chiếc túi mà Kristoff đã để lại trên quầy. Nàng mỉm cười khi một ý tưởng lóe lên.
Ngay sau đó, Anna rời khỏi cửa hàng của Oaken và tìm kiếm xung quanh. Nàng đã nghe thấy tiếng hát từ phía nhà kho. Nàng lặng lẽ đẩy cửa và nhìn vào bên trong. Kristoff đang nằm bên một kiện cỏ khô, chơi đàn. Chàng đang hát với chú tuần lộc, và sau đó hát thay cho cả Sven, rồi chàng kết thúc bài theo quan điểm của tuần lộc.
“E hèm!” Anna hắng giọng. Khi Kristoff nhìn lên, nàng mỉm cười. “Bài hát được song ca thật ăn ý.” Nàng nói.
“Ồ, hóa ra là cô.” Chàng nói khi nhìn thấy Anna đang đứng trước mặt mình. “Cô muốn gì?”
“Tôi muốn anh đưa tôi lên ngọn Núi Bắc.” Nàng tuyên bố.
“Tôi không đưa đón ai cả.” Kristoff trả lời. Chàng nhắm mắt và ngả người xuống cỏ khô.
“Hãy để tôi nhắc lại cho rõ.” Anna nói. Nàng ném bao tải đồ vừa mua lên người Kristoff. Chúng chính là những thứ chàng muốn.
“Ừm.” Chàng càu nhàu khi nhìn chiếc túi nặng trên ngực mình.
“Hãy đưa tôi lên ngọn Núi Bắc.” Nàng đề nghị.
Kristoff thận trọng nhìn nàng. Chàng chưa từng đưa ai đi đâu theo yêu cầu. Và chàng đặc biệt không thể tìm ra lý do để phải nghe theo Anna.
“Coi này!” Anna nói. “Tôi biết cách dừng mùa đông này lại.”
Kristoff do dự. Nếu thời tiết lạnh giá này chấm dứt, chàng lại có thể xuống Arendelle bán đá.
“Chúng ta sẽ rời đi lúc bình minh.” Cuối cùng chàng nói. “Và cô đã quên mất cà-rốt cho Sven.”
Anna tuột tay làm rơi một túi cà-rốt lên mặt Kristoff.
“Á!” Chàng kêu lên.
“Ối, xin lỗi, tôi xin lỗi.” Anna nói. Sau đó, nàng chợt nhớ ra việc của mình. Nàng đang cố gắng để chịu trách nhiệm sau tất cả. “Chúng ta đi luôn.” Nàng tuyên bố. “Ngay bây giờ!”
Kristoff quay sang Sven, và đưa cho chú ta một củ cà-rốt. Sven ngoạm một miếng thật to. Kristoff cũng vậy. Cả hai nhìn chằm chằm người lạ trong lúc đang nhai nhồm nhoàm. Và họ đều biết rằng nàng không hình dung được chút gì về hành trình phía trước.