Số lần đọc/download: 2709 / 17
Cập nhật: 2016-07-13 10:12:07 +0700
Chương 11
B
ình minh tới cùng với niềm tin của Theo - cô sẽ không bao giờ đi lại nữa. Trên thực tế, một thử nghiệm nhỏ đã thuyết phục cô rằng có lẽ tốt nhất là ngừng cử động chân. Sau lần thứ hai làm tình, cô đã mẫn cảm và sưng đến mức James phải rót nước lạnh vào chậu rửa trên chiếc bàn trang điểm và dịu dàng rửa ráy cho cô, cảm giác ấy tuyệt đến mức cô bật cười khúc khích.
Sau đó họ ăn tối, nhưng rồi James thực hiện lời hứa hôn cô ở chỗ đó, và chẳng mấy chốc cô đã không ngớt nài nỉ anh, kéo anh lên bằng toàn bộ sức mạnh của mình. Khi anh đầu hàng, cả cơ thể cô ngân nga.
Nên mặt trời đã mọc mà họ vẫn nằm trên giường, không thể bỏ qua cảm giác lạ lẫm tuyệt diệu khi có một cơ thể khác ở bên cạnh. Một người để tiêu khiển. Một người để chơi đùa. “Anh yêu đầu gối của em,” James nói, đặt một nụ hôn lên đầu gối tròn. “Chúng phẳng một cách trang nhã.”
“Anh đừng có mà chạm vào em ở phía trên đầu gối đấy,” Theo ra lệnh. “Em què rồi.” “Chắc chắn không phải.”
“Phải đấy. Anh nợ em.” “Gì cũng được.” Anh nằm sấp, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển trên mắt cá chân của cô. “Đây là mắt cá chân tinh thế nhất anh từng thấy. Như những con ngựa đua quá tinh tế để nhảy qua chướng ngại vật, chưa nói đến việc phi nước kiệu.”
“Em muốn anh hát cho em,” Theo nói, nhìn ánh sáng hồng chiếu qua cửa sổ, chơi đùa trên da anh. Nó chuyển từ màu rượu whisky khi hắt lên trên thắt lưng anh sang màu trắng hoàn toàn ở cặp mông cơ bắp. James rên lên và gục đầu xuống chăn. “Em biết anh ghét hát mà.”
Giọng anh nghèn nghẹn, nhưng cô vẫn nghe ra. Mẹ anh rất thích anh hát, nhưng sau khi bà mất, anh đã ngừng hát hẳn, trừ lúc đến nhà thờ. Theo muốn thử nghiệm quyền lực của mình, thử sải cánh. “Anh sẽ làm vì em chứ?”
Anh lật người lại. “Em không thích điều gì khác sao, điều gì đó mà chỉ anh có thể trao cho em? Ai chẳng hát được.” Cô bắt đầu nhận ra đôi mắt xanh dương của anh sáng lên đầy khiêu gợi. “Tuyệt đối không.”
“Anh chẳng biết gì ngoài thánh ca.” Cô kéo anh. “Lại đây, ngồi với em.” Cô đang dựa vào đầu giường. “Hãy hát cho em nghe bài hát mà mẹ anh rất thích, bản nhạc cũ từ thời Nữ hoàng Elizabeth,” cô nín thở. Anh sẽ hát chứ? Nó không phải là một thử thách công bằng, họ mới cưới nhau được hơn một ngày.
“Bài hát dành cho Celia,” James nói bằng vẻ mặt vô cảm. Nhưng rồi anh nhìn cô và mỉm cười, sau đó đi vòng ra đầu giường để cơ thể cô ngả dựa vào người anh. Và anh ôm lấy cô, hít sâu rồi cất tiếng hát, “Dùng mắt em để uống cùng anh, và anh sẽ dùng ánh mắt để nâng cốc cùng em.”
Trái tim Theo gần như ngừng đập trước vẻ đẹp đang lấp đầy căn phòng. Giọng anh cũng giống anh, giọng hát hoàn hảo phát ra từ một cơ thể hoàn hảo. Anh dừng lại. “Hát cùng anh đi.”
Cô không giỏi nhạc, nhưng như mọi phụ nữ quý tộc khác, cô đã được đào tạo. Giọng họ quyện vào nhau, giọng anh giúp giọng cô hay hơn. “Hoặc để lại một nụ hôn trong cốc, và anh sẽ không tìm rượu vang.” Khi họ hát, trời sáng dần lên, những tia nắng mang màu hổ phách phủ lên khăn trải giường.
Khi bài hát kết thúc, Theo hạnh phúc đến mức không nói nổi nên lời. James hôn tai cô. “Nếu em kể với người khác là anh hát cho em thì anh sẽ kể với mẹ em việc em tới vũ hội Devonshire mà không mặc váy lót đấy.” Không phải lần đầu tiên, Theo nghĩ rằng mẹ anh đã làm hại con trai khi bắt anh vào phòng khách để hát mỗi tối. Sau từng ấy buổi biểu diễn, anh không thể quý tài năng của mình được nữa. “Em hứa,” cô nói, ngả đầu ra sau để nhận nụ hôn của anh. “Anh sẽ hát cho em mỗi sáng chứ?”
Mắt anh cười nhưng miệng thì không. “Chỉ sau những đêm như thế này thôi,” anh thì thầm. Sau đó anh về phòng mình, để lại sự trống trải trên giường cô. Có lẽ, cô thoáng nghĩ, mình có thể thuyết phục anh ngủ cùng. Bất kể họ đã làm gì cùng nhau… và cô đỏ mặt khi nhớ lại một số hành động ấy… hoàn toàn không có chuyện ngủ nghê. Ít nhất, không phải cho tới khi anh về giường của mình, dù sự phấn khích vẫn còn đó. Theo chỉ muốn ngủ liền tù tì hàng tiếng đồng hồ.
Một lúc sau, Amélie nhòm vào cửa. “Nước nóng chứ, phu nhân?” cô ta thì thào. Theo gật đầu. “Mấy giờ rồi?” cô hỏi, chống một khuỷu tay để gượng dậy. Chỉ thế thôi cũng làm cô nhăn mặt.
“Mười một giờ sáng ạ,” cô hầu nói, “Đức ngài nói đừng đánh thức cô dậy ăn sáng.” “Cám ơn em,” Theo nói, ngẩn ngơ nhìn mặt trời chiếu xuống tấm thảm nhạt màu. Loại vải lốm đốm đáng yêu này được dệt ở Ấn Độ. Có lẽ nhà máy dệt Ryburn có thể làm một loại lụa chuyển từ màu cao lương sang màu kem. Dù hình như lụa được làm từ sâu sống trong kén? Hình như thế. Và cô chưa từng thấy cây cho kén nằm ở Anh quốc.
Một lát sau, Amélie thông báo rằng bồn tắm của cô đã được chuẩn bị. Nếu không có ai nhìn, Theo hẳn sẽ tập tễnh đi tới bồn tắm, nhưng cô không muốn Amélie đoán được cảm xúc của mình, nên cô thẳng lưng và vờ như mọi thứ đều bình thường. Tuy nhiên, sau nửa tiếng ngâm mình trong bồn nước nóng, cô cảm thấy khoẻ hơn một cách đáng kể, và cô ngồi bên cửa sổ để lau khô tóc, lờ đi mọi kháng nghị hốt hoảng của Amélie liên quan đến cảm lạnh. Cô luôn yêu khu vườn phía sau ngôi nhà, nhưng giờ cảm xúc ấy mạnh mẽ hơn khi cô biết chúng thuộc về James chứ không phải cha anh.
Thuộc về cả hai người bởi James đã hết lần này đến lần khác nói rằng khu vườn cũng thuộc về cô. Cô vừa chải mái tóc ướt vừa quyết định sẽ thay đổi khu vườn quy cũ đó. Nó đủ rộng để xây một mê cung nhỏ với hình trang trí đáng yêu ở trung tâm.
Với giường hoặc sofa bên trong, má cô nóng lên vì suy nghĩ đó. Trong một đêm mùa hè ấm áp, cô và James có thể tản bộ ra mê cung. Ý nghĩ đó dẫn thẳng tới một ý tưởng khá tai tiếng, một ngày nào đó cô muốn hôn anh ở đó, như cách anh đã hôn cô. “Đức ngài gửi tin báo rằng ngài ấy sẽ về sớm hơn dự định,” Amélie nói, đặt một bộ váy xuống.
“Ta nghĩ mình sẽ gặp công tước vào bữa trưa,” Theo nói một cách hờ hững. “Không phải bộ đó,” cô nói thêm khi thấy bộ váy Amélie bỏ ra, “Ta ước gì những món đồ mà ta đặt hôm qua đã được làm xong.” “Ít nhất phải ba tuần, Madame đã nói vậy,” Amélie nhắc cô.
Theo thở dài. “Ta nghĩ bộ váy vàng cũng được, dù ta không thích sự tương phản của nó với màu tóc.” Amélie gật đầu, “Màu vàng sẫm sẽ đẹp hơn đấy ạ.”
Đó là một trong số rất nhiều điểm mà Theo thích ở cô hầu của mình - Amélie cũng nhiệt tình với màu sắc và vải vóc giống cô. Nhưng tâm trí cô lại nghĩ về James. Cô hẳn sẽ chẳng bao giờ nghĩ rằng cảm giác mình đang sống lại mạnh mẽ thế này. Tất nhiên cô biết mình đang sống, nhưng đêm qua, khi họ nhìn vào mắt nhau, cảm giác ấy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Ai quan tâm cô là ‘nữ công tước xấu xí’, miễn là James nhìn cô như thể cô đẹp đến mức không sao tả nổi? Cô thấy mình ngân nga bài hát lúc trước trong khi Amélie cài váy hộ. Và cô không thể ngừng mỉm cười với gương khi cô hầu cuốn tóc cô một cách thanh lịch. Trước lễ đính hôn, cô đã nghĩ sẽ cắt một kiểu đầu táo bạo và mới lạ, nhưng bây giờ thì không. Giờ cô đã biết James yêu nó đến mức nào. Giữa đêm, anh đã châm nến quanh giường và chơi đùa với tóc cô. Không. Cô sẽ không bao giờ cắt tóc.
Cô ngẩn lên và nhìn vào mắt cô hầu trong gương. “Tôi rất vui khi thấy cô hạnh phúc, phu nhân,” Amélie nói bằng chất giọng Pháp làm vẻ chân thành của cô ta thêm phần quyến rũ. “Tất cả bọn tôi đều thấy vậy. Lũ khốn gọi cô là... họ nên bị đánh đòn. Nhưng bá tước giúp mọi chuyện ổn hơn. Đúng như một người chồng.”
Nụ cười của Amélie hết sức mờ ám. “Đúng vậy,” Theo nói, cười đáp lại. “Đúng vậy. Biệt hiệu đó vẫn làm ta khó chịu, ta thừa nhận. Nhưng kết hôn có nghĩa là chỉ ý kiến của một người có trọng lượng, không phải sao?”
“Tôi chưa kết hôn bao giờ,” Amélie nói, “Nhưng tôi cũng nghĩ vậy. Phần lớn đàn ông đều ngu ngốc, nhưng ngài bá tước, ngài ấy luôn biết cô xinh đẹp. Ngài ấy đã ngắm cô trong bữa ăn, đó là những gì ông Cramble nói. Và ngài ấy không thể rời mắt khỏi ngực cô.” “Anh ấy cũng đã nói vậy với ta! Ta không thể tin là mình chưa từng nhận ra điều đó trong khi ông Cramble thì có.”
“Cô vẫn còn non nớt về mặt quan hệ nam nữ,” cô hầu của cô nói một cách thông thái. Theo nhìn cô ta châm biếm. “Và cô đang giả vờ là mình lớn lắm đấy, Amélie? Bởi vì chúng ta đều biết cô bước sang tuổi mười tám đúng một tuần sau khi ta mười bảy.”
“Tôi là người Pháp mà,” Amélie nói với vẻ tự mãn. “Đây là chiếc khăn mà cô muốn, phu nhân.” “Nhìn này!” Theo cầm chiếc kéo nhỏ mà Amélie dùng để cắt móng tay cho cô lên và nhanh nhẹn cắt đôi chiếc khăn.
Amélie kêu ré lên, “Lụa Ấn Độ!” Theo rũ hai mảnh vải vuông bằng lụa, “Nó sẽ làm bộ váy nhạt nhẽo này khác hẳn đi.” Cô giật miếng ren được luồn vào thân váy đi và thay nó bằng chiếc khăn. Nó có màu đỏ mâm xôi nổi bật trên nền chiếc váy muslin màu quả hạnh.
Cô quay lại gương. “Tôi thích nó,” Amélie nói. Cô ta vươn tay ra và khéo léo chỉnh lại miếng lụa. “Tôi sẽ ghim nó vào đây và đây, thưa phu nhân.” “Nó thu hút sự chú ý vào ngực của ta,” Theo nói, tự hỏi James có chú ý đến hay không.
“Thế là chắc chắn rồi,” một lát sau Amélie nói rồi lùi lại. “Tôi có thể khâu nó vào sau.” “Ta không nghĩ hôm nay mình sẽ rời khỏi nhà,” Theo nói. Tự dỗ mình rằng chỉ ý kiến của James mới quan trọng là một chuyện. Còn đi bộ trên phố Bond với cả đống tranh chân dung của mình nhìn thẳng vào mặt lại là chuyện khác.
“Hãy để sự hiếu kỳ nguội xuống,” Amélie nói, gật đầu, “Đến tuần sau, sẽ có một linh hồn tội nghiệp khác bị tấn công.” “Có lẽ ta sẽ xem xem chồng ta có thích tới Staffordshire, dinh thự Ryburn hay không.” Đột nhiên cô khá chắc chắn rằng James sẽ tới bất kỳ đâu cô tới. Cô có thể cảm thấy má mình nóng lên, nhưng cô nói giọng đều đều. “Trên thực tế, cô có thể đóng gói quần áo của ta, Amélie, ta tin rằng chúng ta sẽ về vùng quê, có lẽ tầm một tháng.”
“Cô sẽ rời khỏi Luân Đôn trong những ngày còn lại của mùa vũ hội sao?” “Cô có nghĩ ta nhát gan không?”
“Không bao giờ!” Amélie nói, “Nhưng có lẽ người ta sẽ càng bàn tán nhiều hơn nếu cô về vùng quê, thưa phu nhân. Bởi vì họ sẽ nghĩ cô sợ hãi.” “Chúng ta có thể trở lại dự vũ hội Elston,” Theo quyết định, “Đến lúc ấy tủ đồ mới của ta đã được chuyển tới, ông Cramble có thể gửi nó về vùng quê và chúng ta sẽ chỉnh đồ lần cuối ở đó.”
Cô đứng dậy và nhìn gương lần cuối. Bộ váy vẫn quá tinh khôi, nhưng vẻ đối lập của màu đỏ mâm xôi giúp nó thời trang hơn. Tim cô khẽ đập loạn trước ý nghĩ được gặp lại James. Dù hẳn là bây giờ anh đã ra khỏi nhà, cưỡi ngựa, hoặc đấm bốc ở câu lạc bộ quý ông Jackson. Anh có nguồn năng lượng dữ dội và không thể ở trong nhà, không thì anh sẽ khổ sở như một con hổ bị giam cầm.
Cô sẽ phải nhớ kỹ điều đó, cô mơ màng nghĩ, ngón tay rê dọc tay vịn sáng bóng khi xuống gác. Chồng cô cần luyện tập thường xuyên. Khá giống một chú chó. Dù James không hề giống thú cưng. Ở anh có gì đó hoang dã và bất trị, không hề giống bất kỳ quý tộc nào mà cô từng gặp. Cô chỉ dám hi vọng mình có thể quyến rũ anh về với mình.
Chưa đến lúc ăn trưa. Nếu James về nhà, có lẽ anh sẽ ở trong thư viện. Cảm giác quyền lực của phái nữ lan đi khắp người cô. Có lẽ anh đã quyết định ở lại nhà, ít nhất cho tới khi gặp được cô. Có lẽ họ có thể cưỡi ngựa ở Hyde Park. Giờ họ đã kết hôn, cô thật sự nên cưỡi ngựa giỏi hơn. Nhưng không phải trước khi cô có thể mặc một bộ đồ cưỡi ngựa quyến rũ do mình tự thiết kế, viền dây tết, có cầu vai và gấu loe kiểu quân đội.