Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-17 16:10:16 +0700
Chương 12
A
nnie gọi cho Jane trước tám giờ sáng thứ hai một chút, thông báo là cô không phải tới làm vườn với bà trong vài ngày, và bà không muốn ai trong số hai bọn họ làm phiền bà cho đến khi bà yêu cầu. Như bà vẫn lo lắng, bà nói, một đôi vợ chồng mới cưới nên làm gì đó tốt hơn là quấy rầy một bà già sắp chết.
Jane khẽ mỉm cười khi cô gác điện thoại và quay trở lại với món cháo yến mạch cô đang nấu. Khi cô trở thành một cụ già, cô hi vọng cô có đủ can đảm để trở nên tuyệt vời như Annie.
“Ai gọi đấy?”
Cô giật nảy mình và làm rơi cái thìa khi Cal, vẫn nhàu nhã và huy hoàng như vừa từ phòng ngủ bước ra, lang thang vào trong bếp. Anh mặc một cái quần jeans và một cái áo sơ mi vải flannel không cài cúc. Tóc anh rối bù, và anh đang đi chân đất.
“Dừng có rón rén sau tôi như thế!”
Cô nói một cách không chào đón như thể trái tim đang đập huỳnh huỵch của cô là vì sợ hãi chứ không phải là vì cái cách anh nhìn đẹp trai một cách rồi bù và không thể nào chịu được. “Tôi không rón rén. Tôi chỉ đi lại nhẹ nhàng thôi.”
“Well, thế thì dừng đi lại nhẹ nhàng đi.”
“Em quả là một cô nàng đầu to mắt cận cáu kỉnh.”
“Đầu to mắt cận?”
“ĐẦU TO MẮT CẬN. Những kẻ vai u thịt bắp chúng tôi gọi mấy người bọn em là đầu to mắt cận.”
Cô tóm lấy một cái thìa sạch và quấy mạnh nó lại vào món cháo yến mạch. “Những kẻ đầu to mắt cận chúng tôi gọi mấy người các anh là vai u thịt bắp chỉ để cho thấy mấy kẻ đầu to mắt cận chúng tôi thông minh cỡ nào thôi.”
Anh tặc lưỡi. Anh đang làm gì ở đây vậy? Anh thường đã đi mất khi cô xuống nhà ăn sáng. Thậm chí trong những buổi sáng tuần trước khi anh phải ở quanh để chở cô tới nhà Annie, họ cũng không ăn sáng cùng nhau. Anh luôn ăn trong phòng làm việc của mình. “Ai gọi điện đến đấy?” Anh lặp lại.
“Annie. Bà không muốn chúng ta làm phiền bà hôm nay.”
“Tốt.”
Anh bước đến chỗ tủ đựng thức ăn, lôi ra một trong nửa tá hộp Lucky Charms anh để ở đó, cùng với khoai tây chiên, bánh quy và những thanh kẹo. Cô theo dõi từ chỗ lò vi sóng khi anh dốc ra một núi ngũ cốc nhiều màu sắc vào trong cái bát ô tô, sau đó bước tới tủ lạnh, nơi anh lôi ra một hộp sữa.
“Là con trai của một bác sĩ, anh có một chế độ ăn sâu không đáy.”
“Khi tôi đang trong kỳ nghỉ, tôi ăn bất cứ thứ gì tôi thích.” Anh tóm lấy một cái thìa, quăng chân qua một cái ghế gần bàn bếp, và ngồi theo kiểu đầu gối dang rộng ra, gót chân trần ngoắc vào thanh ngang ở chân ghế.
Cô đưa mắt ra khỏi đôi chân hẹp và dài đó chỉ để rùng mình trước cái cảnh anh trộn ngũ cốc. “Tôi nấu khá nhiều cháo yến mạch. Anh có muốn ăn một chút thay vì cái đống hổ lốn kia không?”
“Thông báo cho em hay, đây không phải là đống hổ lốn. Nó tình cờ là đỉnh cao của một công trình nghiên cứu khoa học kéo dài ròng rã hàng năm trời đấy.”
“Có mấy con yêu tinh trong hộp đấy.”
“Anh chàng tí hon dễ thương.” Anh khoa tay về phía cô với cái thìa còn dính đầy sữa. “Em biết phần tuyệt vời nhất của nó là gì không? Kẹo dẻo.”
“Kẹo dẻo?”
“Bất cứ ai nghĩ ra việc thêm vào những cái kẹo dẻo xinh xắn này chắc hẳn phải là một anh chàng thông minh. Tôi đã phải viết vào hợp đồng của mình là đội Stars phải luôn có Lucky Charms trên bàn ăn ở trại huấn luyện chỉ để cho tôi thôi.”
“Thật là thú vị. Tôi đang nói chuyện với người tốt nghiệp loại xuất sắc, và tôi có thể thề là tôi đang đối diện với một kẻ hoàn toàn ngu ngốc.”
“Điều mà tôi đang băn khoăn là… Đã ngon như Lucky Charms rồi, có lẽ các hãng ngũ cốc khác đang đợi để phát minh ra một loại ngũ cốc khác chắc còn ngon hơn.” Anh xúc thêm một thìa nữa. “Đó là điều tôi sẽ làm nếu tôi có được bộ não vĩ đại như em, Giáo sư. Thay vì làm rối xung quanh lên với mấy hạt sơ cấp, tôi sẽ xuất hiện với món ngũ cốc dành cho bữa sáng ngon nhất thế giới. Bây giờ, tôi biết đó không phải là chuyện dễ. Họ đã thêm vào chocolate và và sprinkles và bơ đậu phộng, chưa kể đến tất cả những cái kẹo dẻo màu sắc khác nhau đó, nhưng hãy thử trả lời tôi điều này-Đã có ai nghĩ về M&Ms chưa? Không, ma’am, họ chưa hề. Chưa ai đủ thông minh để tìm ra có một thì trường rộng lớn cho M&Ms trong ngũ cốc dành cho bữa sáng.”
Cô mải mê nhìn anh ăn. Anh ngồi đó cạnh bàn bếp-chân trần, vòng ngực trần trưng bày qua cái áo sơ mi không cài khuy, cơ bắp cuồn cuộn như thép lỏng mỗi khi anh chuyển động. Một bức tranh huy hoàng của một kẻ ngốc. Ngoại trừ kẻ ngốc có hạng này thông minh như cáo già ấy.
Cô đổ cháo vào đầy bát rồi mang nó đến bàn bếp cùng với một cái thìa. “Đậu phộng hay ăn không?”
Anh nghĩ một chút. “Có thể sẽ phải trả giá nếu võ đoán. Tôi sẽ chọn ăn không.”
“Lựa chọn thông minh đấy.” Cô rót sữa ra cho mình và ngồi xuống cạnh anh.
Anh liếc sang chỗ cô. “Em thật sự định ăn nó à?”
“Tất nhiên rồi. Đây là ý định của chúa về ngũ cốc đấy.”
Anh vươn tới mà không cần mời và xúc một thìa đầy cháo yến mạch bao gồm tất cả chỗ đường nâu đang tan chảy ở giữa bát. “Không tệ.”
“Anh xúc hết chỗ đường nâu của tôi rồi!”
“Nhưng em biết cái gì sẽ ngon nhất khi ăn kèm với nó không?”
“Để cho tôi nghĩ nhé… M&Ms?”
“Em quả là một cô nàng thông minh.” Anh nhấc hộp Lucky Charms lên và rắc một chút ngũ cốc lên trên cháo yến mạch của cô. “Chỗ này là tôi đền bù cho chỗ bị tôi chén mất.”
“Gee, cảm ơn.”
“Tôi thật sự rất thích kẹo dẻo.”
“Anh nói thế thôi.” Cô đẩy hộp Lucky Charms sang một bên và xúc thêm một thìa nữa. “Anh biết, phải không, rằng ngũ cốc như thế chỉ dành cho trẻ con thôi?”
“Vậy thì tôi đoán tôi vẫn là trẻ con trong tim.”
Điều duy nhất về anh nhắc nhở cô về một đứa trẻ là quan điểm thiếu chín chắn của anh về phụ nữ. Đó có phải là thứ giữ anh không về nhà cho đến tận ba giờ sáng? Chọn lựa mấy cô nàng trẻ trung?
Cô thấy mình không việc gì phải chịu đựng tình trạng mập mờ này lâu hơn nữa. “Anh đã ở đâu tối hôm qua?”
“Kiểm tra tôi hả?”
“Không. Tôi chỉ ngủ không ngon thôi, và tôi nghe thấy anh về trễ. Tất cả chỉ có thế.”
“Chuyện tôi ở đâu không phải là việc của em.”
“Nó có đấy nếu anh ở bên một người đàn bà khác.”
“Đó là điều em nghĩ hả?” Tia nhìn của anh dạo chơi trên khắp người cô theo cái cách cô chỉ có thể giải thích là hành động của một cuộc chiến tâm lý. Cô đang mặc một cái áo phông đỏ với phương trình của Maxwell được in trên đó, mặc dù phần cuối của phương trình biến mất trong cái cạp quần nơi cô nhét đuôi áo vào. Ánh mắt anh nấn ná trên hông cô, bộ phận mà chắc chắn không thanh mảnh như những cái hông mà anh đã quen nhìn thấy trên mấy cô nàng của anh. Tuy nhiên cô vẫn tin bằng cả trái tim vào thực tế rằng anh không nhìn nó với vẻ chỉ trích một tí nào.
“Nó chỉ sượt qua đầu tôi thôi.” Cô đẩy bát cháo yến mạch ra và xem xét anh. “Tôi chỉ muốn biết luật lệ ở đây là gì. Chúng ta chưa hề nói về chuyện này, và tôi nghĩ chúng ta nên. Chúng ta có thể tự do ngủ với người khác trong khi chúng ta đang kết hôn hay không?”
Lông mày anh dựng ngược lên. “Chúng ta? Cái gì mà chúng ta chứ?”
Cô giữ cho vẻ mặt mình ngây ra một cách cẩn trọng. “Xin lỗi. Tôi không theo kịp anh.”
Anh luồn một tay qua mái tóc mình. Nó đã dài hơn một chút so với vài tuần trước, và rẽ ngôi về một phía. “Chúng ta đã kết hôn rồi,” anh nói một cách cộc cằn. “Chuyện là thế đấy.”
“Thế đấy cái gì?”
“Đấy!”
“Uhmm.”
“Em là phụ nữ có chồng rồi, thêm vào đó lại đang mang thai nữa, trong trường hợp em quên mất.”
“Và anh là đàn ông có vợ rồi.” Cô dừng lại. “Trong trường hợp anh quên.”
“Chính xác.”
“Vậy thì nó có nghĩa là chúng ta đưựơc lộn xộn với người khác trong khi đang cưới nhau hay là không đây?”
“Có nghĩa là chúng ta không!”
Cô cố che đậy sự nhẹ nhõm khi nhỏm dậy khỏi ghế. “Okay. Không lộn xộn linh tinh, nhưng chúng ta vẫn có thể say sưa chè chén đến tận khuya lắc khuya lơ mà không cần phải giải thích hay xin lỗi, đúng không?”
Cô theo dõi anh nghiền ngẫm điều cô vừa nói và tự hỏi anh sẽ làm méo sự việc bằng cách nào. Cô hoàn toàn không ngạc nhiên khi anh thậm chí còn không buồn thử. “Tôi có thể chè chén. Còn em thì không.”
“Tôi hiểu rồi.” Cô nhặt bát cháo yến mạch lên và mang nó tới bồn rửa. Cô có thể cảm thấy anh đang đợi cô xé toạc nó ra khỏi anh, và cô hiểu anh rõ đủ để nghi ngờ anh đang thích thú trước thử thách bảo vệ một vấn đề mà anh biết rất rõ rằng không thể bảo vệ được. “Well, Tôi cho rằng theo quan điểm của anh đó là sự logic duy nhất.”
“Thế ư?”
“Tất nhiên rồi.” Cô tặng anh một nụ cười mềm như lụa. “Anh còn có thể làm cách nào khác để khiến cả thế giới này tin rằng anh vẫn đang hai mươi mốt chứ?”
Tối thứ tư, cô dành thời gian để ăn mặc cho buổi hẹn hò bí ẩn mà cô cuối cùng cũng đồng ý tiến hành, dù khá là nghi ngại. Cô tắm, xoa phấn, bôi nước hoa. Sau đó cô tự xấu hổ với bản thân vì đã quá chú tâm vào một dịp như thế. Nhưng cô đã có một ngày thật là tuyệt, và thật khó có thể khó chịu với bản thân mình lâu được. Công việc của cô tiến triển rất tốt, và cô cực kỳ hài lòng về cái thực tế là Cal lượn lờ quanh nhà nhiều hơn vào tuần này. Hôm nay anh còn kiếm cớ hộ tống cô đi dạo, nói rằng anh sợ là cô quá bận tâm vào việc giải mấy cái công thức chết tiệt đến nỗi có thể đi lạc mất.
Cô không thích phải thú nhận cô thích có anh lượn lờ xung quanh đến nhường nào. Cô chưa bao giờ gặp ai khiến cô cười phá lên như anh, trong khi trí óc thông minh của anh luôn giữ cô luôn phải căng ra trả miếng. Thật là mỉa mai khi chính sự thông minh đã khiến anh thật cuốn hút đối với cô, nó cũng là ngọn nguồn của sự lo lắng lớn nhất của cô.
Cô đẩy cái suy ngĩ về tuơng lại không hạnh phúc của con cô sang một bên và nghĩ về cái xe Ford Escort đỏ mòn vẹt vừa được đưa tới vài giờ trước đây và đang được dấu kín đằng sau một túp lều cũ ở một góc thật xa trong mảnh đất này. Mua một cái ô tô đã qua sử dụng bằng điện thoại có lẽ chẳng phải là một thói quen khôn ngoan, nhưng cô vẫn rất thoả mãn với việc mua bán của mình. Đúng, cái ô tô đó quả là chẳng đáng để liếc mắt tới với cửa xe thì lồi lõm, cửa kính phía trước thì vỡ, và cực kỳ cần phải sửa sang lại, nhưng nó phù hợp với túi tiền của cô và tất cả những gì cô cần là một phương tiện giao thông vận tải cơ bản để cô có thể đi lại trong một vài tháng tới cho đến khi cô trở lại Chicago và chiếc Saturn hoàn hảo, tuyệt vời đang đợi cô trong ga ra.
Cô cũng không có ý định dấu diếm chiếc xe, nhưng cô biết Cal sẽ nổi giận, và cô muốn tận hưởng buổi tối của mình trước khi thông báo cho anh cái tin tức sự cầm tù của anh dành cho cô đến đây là kết thúc.
Cô mỉm cười khi thay xong quần áo. Cô đã theo hướng dẫn anh về việc mặc quần jean, nhưng thay vì áo hai dây, cô lại chọn một cái áo cánh bằng lụa và một cặp khuyên tai mạ vàng vô giá trị hình bán nguyệt trông thích hợp với mấy cô nàng búp bê của Cal hơn là một nhà vật lý lý thuyết. Cô không thể tìm ra lý do tại sao cô thích chúng đến thế.
Cô mở cái khuy đầu tiên trên áo lụa của mình và theo dõi nó rơi mở ra trưng bày phần đăng ten phía trên của chiếc bra màu đen của cô. Cô nghiên cứu mình, thở dài, và cài lại khuy áo. Đến lúc này, đôi khuyên tai vô giá trị là sự chuẩn bị táo bạo nhất mà cô dám vươn đến.
Cal bước ra từ phòng giải trí khi cô xuống cầu thang. Anh mặc một chiếc áo phông cũ của đội Star, khoe hết vòm ngực với những cơ bắp tuyệt đẹp và nhét vào một chiếc quần jean bạc màu, xơ xác và chật đến nỗi anh nhìn như trần truồng vậy.
Cái nhìn của anh lang thang trên cô như một dòng chảy lười biếng trong một ngày hè nóng nực. Cô đỏ mặt, sau đó trượt chân trên bậc thang và phải bám chặt vào tay vịn.
“Có gì không ổn à?”
Anh hỏi, ngây thơ vô số tội. Đồ khốn. Anh ta biết rõ là cái gì không ổn mà. Anh ta là một ảo ảnh gợi cảm biết đi, biết nói. “Xin lỗi. Tôi đang mải nghĩ về học thuyết của Seiberg-Witten. Khá là phức tạp.”
“Tôi cá là thế rồi.” Mắt anh quét khắp người cô theo cái cách khiến cô cảm thấy thời gian cô dành để tân trang không uổng phí tí nào. “Không thể tìm thấy cái áo hai dây nào hả?”
“Bọn chúng trong máy giặt hết rồi.”
Anh cười, và khi cô nhìn cái lúm đồng tiền không mong đợi nở ra trên phần má phẳng phía dưới xương gò má của anh, cô tự hỏi cô sẽ phải làm gì với một người đàn ông như thế này đây? Anh cách xa cô đến hàng dặm, anh rất có thể đã đến từ một hệ mặt trời nào khác.
Cô nhận ra cô quên mất áo khoác và quay lại cầu thang để chạy lên lấy nó.
“Đã sợ hãi chạy trốn rồi sao?”
“Tôi cần áo jacket.”
“Mặc cái này đi.” Anh tiến đến tủ áo và kéo ra chiếc áo len kéo khoá màu ghi của mình.
Cô bước xuống gặp anh, và anh quàng nó quanh vai cô, tay anh nấn ná ở đó trong một khoảnh khắc. Cô ngửi thấy mùi gỗ thông đậm, mùi xà phòng và một mùi gì đó không nhầm lẫn được của Cal Bonner, một vệt nhỏ xíu đầy say sưa của nguy hiểm.
Nếp gấp mềm mại của cái áo chạm vào hông cô. Cô nhìn xuống và ước cô là một trong những người phụ nữa trông dễ thương trong quần áo đàn ông, nhưng cô nghi ngờ rằng mình chỉ trông vừa lùn vừa béo. Tuy nhiên, anh hình như không tìm thấy có gì không ổn với cô vì thế cô giữ nó trong tim mình.
Anh để chiếc Jeep ở sân để xe, như mọi khi, anh mở cửa xe cho cô. Khi anh khởi động xe, lái ra đường lái xe dẫn đến dường cao tốc, cô nhận ra cô đang lo lắng, và ước anh nói điều gì đó để phá vỡ sự căng thẳng, nhưng anh dường như chỉ quan tâm đến việc lái xe.
Họ phóng qua thị trấn, nơi những cửa hàng đóng cửa vì buổi đêm, cùng với quán Petticoat Junction Cafe. Cuối một con phố, cô nhìn thấy một toà nhà sáng trưng ánh đèn với vô số ô tô đậu phía ngoài. Cô suy luận ra đó là Mountaineer.
Họ ra đến rìa của thị trấn và lái xe vòng đến Heartache Mountain. Ngay khi cô quyết định anh đang đưa cô đến nhà Annie, anh lái xe chậm lại và vòng vào một con đường mòn rải sỏi gồ ghề. Ánh đèn pha chiếu sáng một toà nhà xiêu vẹo không lớn hơn một cái nhà giam nằm ngay sau một sợi xích lớn vắt ngang đường.
“Chúng ta ở đâu đây?”
“Tự em nhìn đi.” Anh dừng xe lại, kéo ra một cái đèn pin từ dưới ghế ngồi. Sau khi anh hạ kính chắn gió xuống, anh chiếu đèn ra bên ngoài.
Cô ngó đầu ra và nhìn thấy một bảng hiệu Starburst được làm từ những bóng đèn màu đã bị vỡ, bức vẽ màu tía tróc lở với hàng chữ Pride of Carolina. “Đây là nơi anh đưa tôi đến trong buổi hẹn hò của chúng ta?”
“Em nói em chưa bao giờ có một buổi hẹn hò tại rạp chiếu phim trong ô tô khi em còn là thiếu niên. Tôi đang đền bù cho em đấy.” Anh toe toét trước vẻ mặt chết điếng không nói được tiếng nào của cô, gạt nút tắt đèn pin, leo ra khỏi xe để tháo sợi xích sắt cấm đường.
Khi anh quay trở lại, anh lái xe về phía trước, khiến cô bị xóc khi ô tô đâm phải mấy cái ổ gà.
“Buổi hẹn hò đầu tiên của tôi với một triệu phú,” cô càu nhàu, “và đây là những gì mà tôi có được.”
“Đừng có làm tôi tổn thương bằng cách nói là em đã xem bộ phim này rồi đấy nhé.”
Cô mỉm cười và và nắm lấy tay mở cửa để khỏi bị va vào nó. Mặc kệ những lời cằn nhằn của cô, cô không hoàn toàn không hài lòng với cái ý tưởng được ở một mình với anh trong một rạp chiếu phim trong xe hoang phế thế này. Nó là vì lợi ích của con cô, cô tự nói với bản thân, nếu cô và Cal hiểu nhau nhiều hơn.
Đèn pha của chiếc Jeep quét qua một nơi vắng vẻ, trông giống như phong cảnh trong một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng kỳ quái với những ngọn núi đồng tâm và những hàng nối tiếp hàng những chiếc loa kim loại đối diện nhau. Chiếc xe tròng trành khi anh hướng về rìa bãi chiếu phim và cô tóm chặt cái bảng đồng hồ bằng một tay trong khi tay kia đặt lên bụng một cách đầy bản năng
Anh liếc sang. “Đánh thức cậu nhóc tí hon dậy hả?”
Đây là lần đầu tiên anh công nhận tình trạng bầu bí của cô với một thái độ khác hơn là thù địch. Cô cảm thấy như thể một bông hoa chầm chậm nở ra bên trong mình và cô mỉm cười.
Anh rẽ vào hàng cuối cùng. “Cậu nhóc có thể ngủ lại chỉ trong vài phút nữa thôi. Đấy là nếu cậu ta không bận giải mấy cái phương trình.”
“Anh sẽ không thấy buồn cười khi cô bé bắt đầu phân loại Cheerios của nó thành bội của mười trong khi những đứa trẻ khác vẫn đang chệu chạo không chịu ăn.” (Cheerios: tên một loại ngũ cốc dùng cho bữa sáng.)
“Tôi thề em là người phụ nữ hay lo xa nhất mà tôi đã từng gặp. Em hành động như thể thông minh là thảm hoạ tệ hại nhất trên thế giới này không bằng ấy. Cậu nhóc sẽ ổn thôi. Chỉ cần nhìn vào tôi đây này. Thông minh có làm phiền tôi tẹo nào đâu.”
“Đấy là bởi vì anh giữ sự thông minh của mình dưới mấy cái ổ khoá.”
“Well, vậy thì khoá sự thông minh của em lại đi để chúng ta có thể thưởng thức bộ phim chết tiệt này.”
Cô chẳng có thể nói gì nhiều về chuyện đó nên cô không thử.
Anh lái xe đến trung tâm của hàng cuối cùng, ngay trước cái hàng rào dựng bằng sợi xích sắt vắt ngang, và lùi vào một chỗ trống để bánh xe trước được nâng lên bởi một mô đất. Anh chọn một cái loa, mang nó vào trong xe, đặt nó lên trên vô lăng, sau đó đóng cửa sổ lại để ngăn không cho không khí lạnh buổi đêm tràn vào. Cô kìm lại không đề cập đến việc cái loa không có dây.
Anh tắt đèn pha và động cơ đi, khiến họ chìm trong bóng tối chỉ được giảm bớt bởi vành trăng khuyết bàng bạc. Cô hướng sự chú ý của mình lên màn hình phía xa, bị chia đôi bởi một dải ánh trăng. “Chúng ta đáng lẽ phải đến đây sớm hơn để có được chỗ ngồi tốt.”
“Hàng ghế cuối là chỗ tốt nhất đấy.”
“Sao lại thế?”
“Không có cậu nhóc nào nhìn qua cửa kính. Tôi thích riêng tư khi vui vẻ.”
Cô nuốt xuống một cách khó nhọc. “Anh đưa tôi đến đây để vui vẻ à?”
“Có vẻ thế.”
“Oh.”
“Em có vấn đề với chuyện đó hả?”
Mặt trăng trượt vào phía sau một đám mây, bỏ họ lại trong bóng tối. Anh bật một ngọn đèn nhỏ phía trước, và cô nhìn thấy khoé miệng anh khẽ nhếch lên, khiến anh trông giống hệt một bức tranh mẫu mực về một người đàn ông tự mãn. Anh vặn người về phía ghế sau, với xuống, và quay lại với một túi to bỏng ngô mua ở cửa hàng.
Não cô nhá lên những tín hiệu cảnh báo với tốc độ ánh sáng, những cô đang không có tâm trạng để nghe. Cô muốn được tán tỉnh, và anh đang làm điều đó dù anh có chọn một cách thật riêng biệt để tiến hành. Dù anh có nói thế nào đi chăng nữa, cô không nghĩ là anh vẫn còn ghét cô vì anh cười thật nhiều mỗi khi họ ở bên nhau.
Anh ta cũng khôn như cáo nữa, cô tự nhắc nhở bản thân, và anh cũng không bí mật gì chuyện anh khao khát cô. Vì mật mã đạo đức của anh có vẻ chính xác như thể được in ra, ít ra trong vài tháng tới, anh hoặc là sẽ quyến rũ cô, hoặc là sẽ bỏ cuộc. Cô muốn tin rằng anh sẽ theo đuổi cô ngay cả khi họ lâm vào tình trạng không thể nào tiến triển được, nhưng cô không thể tin tưởng nhiều vào nó được. Có lẽ cô sẽ dàn xếp một sự thoả hiệp.
“Tôi không có vấn đề gì với điều đó chừng nào anh vẫn còn hiểu rằng tôi không đi tới bến trong buổi hẹn đầu tiên.”
Anh mở túi ra, vốc một vốc đầy bỏng ngô. “Tôi tôn trọng em vì điều đó. Tất nhiên, có thể chúng ta nên thảo luận xem em đã tính toán chính xác đến nhường nào khi chúng ta hẹn hò lần đầu tiên. Hình như tôi nhớ có một món quà sinh nhật bất ngờ…”
“Cal…”
Anh tống chỗ bỏng ngô vào miệng. “Có bia và nước hoa quả trong thùng lạnh ở ghế sau. Liệu em có thể với xuống lấy nó không.”
Cô quay xuống và nhìn thấy một thùng lạnh nhỏ hiệu Styrofoam yên vị trên băng ghế. Cô quỳ gối, với ra sau chỉ để thấy mình bị nhấc lên, nhẹ nhàng nhưng rất mạnh mẽ. Khi cô vụng về trườn về cái ghế phía sau để tự giữ thăng bằng, cô nghe thấy một tiếng tặc lưỡi khe khẽ đầy hiểm ác.
“Ý kiến hay đấy, em yêu. Tôi sẽ xuống đó với em ngay lập tức.”
Trước khi cô có thể phản ứng, anh đã leo qua cửa trước, mở cửa sau, và yên vị ngay cạnh cô.
“Jeez…” Cô vuốt thẳng áo. “Mấy ông bố chắc phải khoá con gái họ lại mỗi khi họ nhìn thấy anh đi đến.”
“Tôi không phát triển những bước tiến vượt bậc của mình cho đến khi tôi học đại học.”
“Sao anh không im lặng và xem phim đi.”
“Đưa tôi một lon bia trước đã.”
Cô làm như anh bảo, cầm lấy một lon nước táo cho mình và từ chối bỏng ngô. Anh nhấm nháp lon bia của mình, cô nhấm nháp lon nước hoa quả của cô. Cả hai bọn họ đều ngả đầu vào thành ghế trong sự im lặng thân thiện, với ngọn đèn tròn toả sáng phía trên.
Anh duỗi tay trên thành ghế phía sau cô. “Bộ phim này khiến tôi bị khuấy động.”
Trái tim cô thụi một phát đáng ngờ trong lồng ngực. “Phần nào? Khi Maria hát về núi đồi trở nên sống động với âm nhạc? Hay là đoạn lũ trẻ hát đồ rê mí?”
Một nụ cười nham nhở lướt qua đôi môi khô cứng đó. “Đúng là Maria. Em sẽ phải tự hỏi cô ấy mặc gì dưới cái tạp dề đấy.”
Cuộc thảo luận này chắc chắn đang trở nên nguy hiểm. Cô không thể nhớ đã bao giờ cảm thấy hoang mang, bối rối hơn và ít tin tưởng vào bản thân mình hơn. Cô quyết định câu giờ bằng cách thay đổi chủ đề. “Anh làm gì khi không gặp gỡ những nhà lãnh đạo địa phương?”
Lúc đầu cô không nghĩ là anh sẽ trả lời, nhưng anh nhún vai. “Tôi làm việc tại Y, thăm hỏi bạn bè, quan tâm đến việc này việc khác. Hôm nay tôi dành vài giờ ở phòng khám của bố. Ông thích khi tôi lượn lờ xung quanh.” Anh cau mày. “Có chuyện gì không ổn à?”
“Không hẳn là thế. Tôi không biết. Tôi đoán vấn đề giữa bố và mẹ nghiêm trọng hơn là tôi nghĩ.” Vết hằn trên trán anh sâu hơn. “Bố nói mẹ sẽ đến ở với Annie một thời gian. Tôi nghĩ bố hàm ý ở qua đêm, nhưng hình như mẹ đã ở đó từ cuối tuần, và hôm nay bố nói với tôi mẹ vẫn không định về nhà.”
“Oh, dear.”
“Tôi không hiểu sao mẹ lại làm những chuyện như thế. Nó thực sự khiến bố rất buồn.”
Anh uống cạn lon bia và liếc cô. “Tôi không muốn nói về chuyện đó nữa, thế nên em không phiền nếu phải giữ những câu hỏi đó cho bản thân mình chứ.” Anh mới là người tình nguyện đưa ra thông tin, nhưng cô không định nhắc nhở anh điều đó.
Anh thụi mạnh lon nước trống không về phía màn hình phía xa. “Với cái cách em cứ chuyện phiếm thế này, tôi không thể nào tập trung vào xem phim được, và Maria đang hát bài hát yêu thích của tôi. Khỉ thật, nhưng người phụ nữ đó trông rất tuyệt khi khoả thân.”
“Maria không hát khoả thân trong The Sound of Music!”
“Mắt tôi vẫn còn tinh lắm, và cô ấy trần truồng như ngày cô ấy được sinh ra. Em thậm chí còn có thể…”
“Anh nhầm rồi. Người khoả thân là Baron von Trapp. Và anh ta chắc chắn có một thân hình rất ấn tượng.”
“Em gọi đó là ấn tượng hả? Cái gã bé tẹo…”
“Tôi gọi thế đấy.”
“Man-oh-man, nếu em nghĩ đấy là ấn tượng, tôi chắc chắn có thể khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc.”
“Đồ khoác lác.” Cô hoàn toàn điên mất rồi? Cô đang cố tình trêu trọc anh.
“Em, về mặt khác, theo tôi được biết có thể có mấy cái mụn cóc ở trên bụng đấy.”
“Tôi không có mụn cóc ở trên bụng.”
“Là em nói thôi.” Anh lấy lon nước táo ra khỏi tay cô, và quẳng nó, cùng với lon bia của anh vào thùng lạnh, cái vật mà anh đã nhấc và chuyển lên ghế trước. “Okay, bây giờ thì em có thể cho tôi thấy.”
“Cho anh thấy cái gì?”
“Tôi đang cực kỳ nghiêm túc ở đây đấy. Nếu em có mụn cóc, cậu nhóc của tôi có thể sẽ kết thúc cùng với nó, và nếu đó là sự thật, tôi cần thời gian để chuẩn bị tư tưởng.”
“Anh là kẻ mất trí đã được kiểm chứng rồi.”
“Chỉ cần kéo khoá quần jeans của em ở chỗ đó xuống một chút. Đủ để cho tôi ngó một cái.”
“Không.”
“Okay, vậy thì tôi đành phải xờ thử vậy.”
Cô phát vào tay anh khi anh vươn tới cái khuy quần. “Tôi nói với anh tôi sẽ vui vẻ với anh! Tôi không nói tôi sẽ để anh kiểm tra thân thể tôi.”
Khi cô nhận ra cô vừa nói cái gì, anh đang cười nham nhở như thể anh vừa mới thắng xổ số vậy. “Đúng rồi, em đã nói em sẽ vui vẻ với tôi. Well, lại đây, em yêu. Cho tôi xem em có gì nào.”
“Tôi sẽ không.”
“Nhát chết.”
“Tôi sẽ không bị nhử đâu.”
“Em sợ phải vui vẻ với tôi.” Chỉ với một chuyển động, anh đã cởi được cái áo len to kềnh càng và quẳng nó phủ lên trên thùng lạnh đã bị vứt bỏ. “Sợ rằng em sẽ không thể xoay xở được với tôi hả. Em là con mèo béo đầy sợ sệt.”
“Tôi không phải.”
“Sợ phải cho tôi xem em có những gì. Sợ rằng em sẽ không đọ lại được với hàng nghìn phụ nữ trong quá khứ của tôi.”
“Làm gì có đến hàng nghìn phụ nữ trong quá khứ của anh.”
Nụ cười rộng đến mang tai của anh trông giống lão cáo già đến nỗi cô gần như có thể nhìn thấy cái lông gà dính bên mép anh.
Tim cô đập thình thịch vào xương xườn. Cô sợ hãi, khuấy động, và ngạc nhiên cùng một lúc, khiến việc cau mày và làm ra vẻ cáu kỉnh thật khó mà thực hiện. “Oh, được rồi. tôi đoán tôi sẽ vui vẻ với anh. Nhưng giữ tay anh trên người mình ấy.”
“Thật không công bằng vì tôi sẽ để em đặt tay mình lên bất cứ nơi nào em muốn.” Cả chục địa điểm nhảy ào vào tâm trí cô.
“Tôi chắc là tôi không muốn.”
“Tôi cực kỳ nghiên túc hi vọng là không đúng.” Anh tắt ngọn đèn tròn phía trên họ và đẩy họ vào trong bóng tối dày đặc đến nỗi cô cảm thấy như tất cả những ngôi sao đã bị tắt phụt mất.
Mặt cô dần dần điều chỉnh đủ để thấy được hình dáng anh, nếu không phải là từng đường nét. Anh chạm vào vai cô, và cô cảm thấy anh nhích lại gần. “Có lẽ em cần tôi nhắc em nhớ lại một vài nơi tuyệt vời nhất ở đâu.” Môi anh trượt qua chiếc khuyên tai hình bán nguyệt vô giá trị của cô và đậu vào vùng da nhạy cảm bên dưới. “Chỗ này, là một ví dụ, là một vùng khởi động rất tuyệt.”
Cô thở hắt ra và tự hỏi sao anh biết cô nhạy cảm ở chỗ đó. “Nếu anh định nói chuyện suốt trong việc này, anh có thể ít nhất là nói ain’t một vài lần để tôi có thể mơ mộng viển vông được không?”
Môi anh khẽ kéo dái tai cô, chỗ ngay cạnh cái khuyên mạ vàng, khuỷu tay anh va mạnh vào cửa xe. “Kẻ em mơ mộng về có tuyệt vời hơn tôi không?”
“Well…” Cô đấu tranh để nói khi da cô nổi đầy gai gà. “Có một nhà vật lý học rất đào hoa thường được gọi là kẻ săn hạt sơ cấp ở Fermilabs…”
“Tôi nghi ngờ anh ta nói ain’t.” Anh chơi đùa với khoé môi cô. “Em đáng lẽ phải cho tôi thấy em có gì. Cho đến giờ tôi đang làm hết mọi việc ở đây.”
Cô đánh mất luôn những kiềm nén cuối cùng và ngẩng đầu lên đủ để môi cô gặp anh. Sự kết nối khiến cô choáng váng đến nỗi cô quên hết về trò chơi họ đang tiến hành và khi nụ hôn của họ sâu hơn, cô buông thả bản thân mình trong sự thoả mãn gợi tình. Cô nếm thấy vị bia và bỏng ngô và một thứ gì đó nguy hiểm khiến cô nhớ đến sấm chớp.
“Em là cô nàng đáng bị kết tội nhất,” anh thì thầm.
Cô hôn anh lần nữa. Anh kéo đuôi áo cô ra, và bàn tay to lớn, mạnh mẽ, đầy sở hữu của anh trượt vào làn da bên dưới nó. Ngón tay cái của anh lần theo dấu sống lưng nhỏ nhắn của cô cho đến khi chúng chạm đến cái bra của cô, sau đó anh thì thầm trên đôi môi mở rộng của cô. “Chúng ta phải cởi nó ra, Rosebud.”
Cô thậm chí còn không nghĩ đến việc phản đối. Khi cô thưởng thức sự xâm lược ngọt ngào của lưỡi anh, anh nhanh chóng làm việc với những cái khuy trên áo cô, mặc kệ cái thực tế bóng tối khiến anh không thể nhìn thấy chính xác anh đang làm cái gì, sau đó anh tháo cái móc trước trên cái bra của cô. Những chuyển động của anh đi kèm với những tiéng bump, thịch mạnh khi anh va mạnh vào hết chỗ này đến chỗ khác của chiếc xe.
Anh cúi xuống để nhận lấy cô trong miệng anh. Núm vú trở nên nhạy cảm hơn vì mang thai, và khi anh bắt đầu mút, cô cong người lên và luồn những ngón tay mình vào tóc anh. Sự nhức nhối từ việc anh mút nhẹ khiến cô muốn hét lên với anh dừng lại và cầu xin anh đừng dừng.
Cô biết cô phải chạm vào anh như anh đang chạm vào cô, và cô kéo áo phông của anh lên. Không khí trong xe chợt trở nên nóng và ẩm ướt, lớp vải cotton mềm mại chợt trở nên ướt át dưới tay cô. Vai cô va mạnh vào cửa kính, cô cảm thấy hơi ẩm đọng lại trên nó thấm ướt qua lớp áo của cô.
Anh giúp cô cởi chiếc áo phông của anh ra, sau đó chuyển sự chú ý của anh vào chiếc quần jean của cô. Anh ném giày của cô lên ghế trước, sau đó kéo mạnh lớ vải bông chéo trong khi cô khám phá những đường nét của vòm ngực trần của anh.
Cô bật ra một tiếng oof đầy ngạc nhiên khi anh giật phắt chiếc quần jean của cô ra và bộ mông trần của cô tiếp xúc với lớp nệm ghế lạnh ngắt. Cơn sốc khiến cô choáng váng và đột nhiên mọi thứ dường như diễn ra quá nhanh. Cô cần phải cân đo đong đếm cái thực tế này, xem xét những lựa chọn của cô. “Tôi không… Tôi…”
“Yên nào.” Tiếng thì thầm khản đặc của anh tràn đầy không gian ướt át khi anh nâng đùi của cô lên và tách chúng rộng ra. Cô nghe một tiếng chửi thề khe khẽ.
“Tối quá,” anh lầm bầm. “Tôi vẫn không nhìn thấy em.”
Cô vuốt dọc theo những cơ bắp ở ngực anh và lần ngón tay cô dọc theo đầu ti anh. “Tiếp tục bằng xúc giác đi,” cô thì thầm.
Anh làm còn tuyệt hơn thế. Anh tiếp tục bằng vị giác, và cô nghĩ cô sẽ chết vì niềm khoái lạc cô chỉ mới mơ tới nhưng chưa bao giờ được trải qua.
“Anh không…” Cô thở hắt ra. “Anh không phải làm thế.”
Tiếng cười lục khục của anh không hẳn là vững vàng, và cô rên lên một tiếng khi hơi thở thì thầm nóng hổi của anh rơi xuống trên cô. “Chú tâm vào công việc của em đi.”
Một lần nữa đầu anh lại cúi xuống, và cô cảm thấy như thể mọi phần của cô đang tan chảy ra. Cô va mạnh khuỷu tay vào cánh cửa sổ đọng nước khi cô bấu chặt vào bờ vai trần ẩm ướt của anh. Anh chửi thề và va mạnh vào ghế ngồi khi điều chỉnh lại trọng lượng, nhưng tất cả chúng đều không thành vấn đề.
Nó thật quá tuyệt vời, quá kỳ diệu. Cô như đang lên cao, bay theo đường xoắn ốc, nhưng ngay khi cô cảm thấy bản thân mình sắp trượt qua ngưỡng, thì anh lùi lại. “Oh, không, em không. Không nếu không có tôi.”
Cô nằm đó, mở rộng và yếu đuối trước anh. Hơi thở anh trở nên nhanh và nặng nề. “Chúa ơi, đây là một ý tưởng ngu ngốc. Chúng ta nên làm chuyện này trong phòng ngủ nơi chúng ta có thể nhìn thấy nhau, nhưng tôi không đợi lâu được thế. Tôi cần em bây giờ.”
Cô với tới khoá quần anh, cảm thấy anh đã cứng và dầy lên rồi. Hơi thở của anh chuyển thành một tiếng rít khi cô nhàn nhã kéo khoá xuốngvà khám phá cho đến khi sự kiềm chế của anh vỡ tan với một tiếng rên khàn khàn. “Không nữa, Rosebud. Tôi không chịu được nữa.”
“Đồ nhút nhát.” Cô cúi đầu xuống ngực anh và liếm một đường dài đặc biệt theo cách của riêng mình.
Anh tạo ra một âm thanh nghe như thể một nửa là tiếng cười lục khục, một nửa là tiếng rên. Cùng lúc đó, anh ngả ra sau và nhấc cô lên để cô có thể ngồi dạng ra trên anh. Cô đã cởi toàn bộ quần áo ngoại trừ cái áo cánh vẫn còn mặc mở tung đến tận vai cô. Anh mới chỉ cởi mỗi cái áo phông. Mặc dù cô đã cởi anh ra khỏi quần jean của anh, không gian quá chật hẹp để cô có thể hoàn toàn cởi chúng ra. Tuy nhiên ngực anh để trần ra, trần truồng như mông của cô vậy, và cô nhấm nháp anh với miệng mình.
Anh thốt ra một tiếng rên kỳ lạ, nhưng cô cực kỳ yêu thích vị trí của mình và không hề động lòng chắc ẩn một tí nào hết. Mặc dù chân cô bị chèn một cách vụng về vào lưng ghế trước, cô không để nó ngăn cản mình hôn anh bất cứ nơi nào và bất cứ cách nào cô muốn.
Trong khi bóng tối ngăn cản thị giác của cô, những giác quan khác dường như nhạy bén hơn, và cô cho rằng từ những cái vuốt ve, nếm náp, và sự mơn chớn thật sâu và đầy thân mật, chúng cũng như vậy đối với anh.
Một sợi ánh trăng mỏng như một dòng suối le lói chảy qua cửa kính đầy nước và mồ hôi từ cơ thể của họ ẩm ướt dưới lòng bàn tay cô. Anh khum bộ mông trần của cô trong đôi tay to lớn và nâng cô lên. “Bây giờ, em yêu. Bây giờ.”
Cô rên rỉ khi anh hướng dẫn cô xuống trên anh, nhưng cơ thể cô chấp nhận anh mà không hỏi han gì hết. Cô thốt ra một âm thanh thổn thức và áp ngực cô vào miệng anh. Anh vuốt ve cô với môi, răng và lưỡi cho đến khi cô phải lùi lại và di chuyển trrên anh trước khi cô phát điên lên.
Ngay cả khi anh túm chặt lấy hông cô, anh cũng không cố gắng ép cô vào nhịp điệu của anh mà để cô tìm lấy nhịp điệu của riêng mình. Cô nâng lên và hạ xuống bên trên anh, chà sát núm vú vào vùng lông mềm mại trên ngực anh và đáp trả nụ hôn thật sâu, như muốn nuốt chửng lấy cô của anh. Cô cảm thấy thật mạnh mẽ và chắc chắn khi cô gặp niềm đam mê của anh. Đợt sóng này đổ ập lên đợt sóng khác cho đến khi thực tế bị cuốn trôi đi và cô cảm thấy như thể mình bị ném mạnh vào máy siêu gia tốc hạt, bay vượt tốc độ ánh sáng qua một đường hầm hướng tới một nơi mọi thứ vỡ vụn ra.
Và rồi cô hét lên khi tất cả những phân tử ấy hợp thành cô, người vừa mới vỡ vụn ra: nguyên tử bị phân tách, hạt nhân tách rời, mọi thứ vỡ vụn, tiêu tan, và cuối cùng để lại cô trọn vẹn như cô vẫn từng.
Anh cứng lên với tiếng hét của cô. Răng anh chìm vào một bên cổ cô, không đủ để khiến cô bị đau, nhưng đủ để giữ chặt cô khi anh phóng bản thân mình vào sâu thẳm trong cô. Trong một phần triệu giây cô cảm thấy anh hoàn toàn không có khả năng phòng vệ và cô nghiêng về phía trước, bảo vệ anh cho đến khi anh tìm lại được sự thoải mái của mình.
Tim họ như đập cùng một nhịp, trái tim này như áp chặt vào trái tim kia. Cô khẽ đặt môi trên tóc anh.
Cuối cùng khi anh cũng chuyển động bên dưới cô, tay anh khẽ động đậy, chân khẽ dịch chuyển. Chỉ khi đó cô mới dần dần nhận thức được sự căng cứng ở cặp đùi đang dang rộng của cô, sự đau nhức ở bắp chân cô. Không khí bên trong xe đặc quánh lại đến nỗi thật khó mà hít thở được một hơi, nhưng cô không muốn chuyển động. Sự thân mật này thật quý giá đối với cô.
“Tôi sẽ làm gì với em đây?” anh thì thầm trên ngực cô.
Anh có thể thử yêu em.
Ý nghĩ không lời ấy khiến cô chao đảo, sau đó tràn đầy cô với yếu đuối. Đây là con đường huỷ diệt mà tiềm thức cô đang dấn bước vào? Cô muốn anh yêu cô? Cô đã trở thành kẻ không thực tế từ khi nào vậy? Điều gì khiến cô nuôi dưỡng, thậm chí là tưởng tượng rằng người đàn ông không muốn bất kỳ sự ràng buộc nào này có thể yêu cô, đặc biệt khi mà không ai đã từng có thể yêu?
“Đưa tôi về nhà,” cô nói vẻ mạnh mẽ. “Chuyện đó khá là dễ chịu, nhưng tôi có rất nhiều việc phải làm ngày mai, và tôi cần nghỉ ngơi.”
“Khá dễ chịu?”
Nó đã như thể trái đất vỡ vụn ra nhưng cô không thể thú nhận điều đó với anh cũng như không thể giải thích tại sao việc họ cùng nhau lên đỉnh lại cho cô một cách nhìn nhận mới về sự va chạm của hạt hạ nguyên tử tốc độ cao.
Chúa ơi. Sao cô lại nghĩ đến điều đó lúc này chứ? Mọi thứ mọi người nói về cô đều đúng. Cô hoàn toàn là một kẻ lập dị.
Cô với lấy quần áo của mình. Quần lót của cô đã lạc mất ở nơi nào đó trong bóng tối, vì thế cô mặc quần jeans mà không có nó, kéo nó phủ lên sự ẩm ướt của cô.
Anh quẳng cánh cửa bật mở, và khi cái bóng đèn tròn nhá lên, cô kéo vội hai vạt áo vào ngực. Anh liếc xuống cô khi khéo khoá quần jeans. “Em cũng không tệ, Giáo sư, đối với một kẻ không có nhiều thời gian để chơi đùa.”
Sự xa cách vô tình của anh quan trọng với cô đến nỗi cô muốn oà khóc. Đồ ngốc! Nhưng cô mong đợi gì chứ? Cô nghĩ anh sẽ quỳ xuống bày tỏ tình yêu bất tử của anh dành cho cô chỉ đơn giản bởi vì cô cuối cùng cũng tặng anh thứ mà anh chắc chắn phải biết anh sẽ đạt được?
Họ lái xe về nhà trong im lặng. Anh vào nhà cùng cô, cô cảm thấy tia nhìn của anh khi cô leo lên cầu thang về phòng.
Cô ngập ngừng, sau đó nhìn xuống khi anh dõi theo cô từ phòng giải trí phía dưới. “Cảm ơn vì một buổi tối rất đáng yêu.”
Cô muốn mình nghe thật mạnh mẽ, nhưng những từ ngữ của cô lại đầy vẻ khao khát. Cô không muốn mọi thứ kết thúc theo cách này. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô chìa tay ra và mời anh vào giường với cô? Ý nghĩ đó khiến cô lạnh buốt. Đó là cách duy nhất cô có thể giữ anh ở bên mình?
Anh thả người dựa vào cánh cửa trước và trông thật buồn chán. “Yeah, nó thật tuyệt.”
Anh không thể tìm được cách nào rõ ràng hơn để nói với cô rằng anh đã xong việc với cô rồi. Với một người đàn ông như Cal Bonner, cô nhận ra, cuộc chơi là mọi thứ, và một khi nó kết thúc, anh cũng mất luôn hứng thú. Tổn thương và giận dữ, cô quay đi và hướng về phía phòng mình.
Một lát sau, cô nghe tiếng anh lái xe đi.