Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Black.f
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 810 / 2
Cập nhật: 2016-06-08 00:19:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
a, có người cầu hôn con." Sau khi xác định người tiếp điện thoại là ba đáng kính, hắng giọng, tôi bình tĩnh mở miệng.
Dù sao chuyện này cũng phải nói cho bọn họ, ai trước ai sau đều thế cả, vậy xem ai nhận điện thoại đi.
Nhưng tôi vẫn hy vọng là mẹ tiếp, bởi vì đối với vấn đề này, ba tôi luôn không dễ để khống chế cảm xúc.
Cho nên sau khi nói xong tôi để ống nghe cách xa tai, trong lòng đếm từ một đến năm, sau đó để lại chỗ cũ.
"Cái gì!"
Vừa vặn nghe thấy âm cuối của đoạn thét chói tai, xem ra tôi vẫn hiểu biết thấu triệt thói quen vạn năm không đổi của phụ thân đại nhân.
"Có người cầu hôn con." Giọng nói của tôi tiếp tục bảo trì bình tĩnh.
" Con con con con con ngay cả bạn trai cũng không có, làm sao có thể tự nhiên nhảy ra một người cầu hôn." Ngữ khí này, phản ứng này, vừa nghe đã biết tính cách của tôi là từ đâu ra.
"Con quên chưa nói." Tôi nhẹ nhàng bâng quơ âm mưu bỏ qua vấn đề này, kỳ thật cũng không phải thật sự quên nói cho bọn họ sự tồn tại của Thiệu Vũ Triết, mà là trước khi xác định rõ ràng tôi không biết nên mở miệng như thế nào, bởi vì đối anh là chân thành, cho nên mới trở nên quá mức cẩn thận.
"Quên chưa nói quên chưa nói chuyện lớn như vậy quên chưa nói... Nó là ai, làm nghề gì, hai đứa làm sao quen nhau, quen bao lâu rồi..." Cơ hồ có thể nghe thấy giọng nói bên kia tuôn ra không dứt, nuốt nước miếng, vẫn nên đẩy ống nghe ra xa một chút, miễn cho màng tai bị tổn thương.
Nhớ rõ trước đây ai đó có nói với tôi, mỗi người cha đều rất yêu con gái.
Chuyện này tôi cũng đã biết từ lâu, tuy rằng chưa từng yêu đương, nhưng mỗi lần mẹ muốn cùng tôi thảo luận vấn đề bạn trai, mặt ba sẽ dài ra, đi tới đi lui xung quanh chúng tôi, nghĩ biện pháp quấy nhiễu đề tài.
Khi đó tôi còn cảm thấy ba thật sự là đáng yêu rối tinh rối mù.
Hiện tại cuối cùng tôi cũng đã cảm nhận được thực lực tiềm ẩn của ba.
"Đi sang bên, để tôi nói chuyện với con gái." Nghe tiếng mẹ ra trận, tôi lập tức ngồi nghiêm chỉnh, chuẩn bị nhận nghi vấn.
"Nói đi." Không hổ là mẹ, ở vấn đề này biểu hiện vô cùng bình tĩnh, chỉ hai chữ vô cùng đơn giản, khiến cho tôi ngoan ngoãn bắt đầu nói về tôi hai mươi tuổi năm ấy.
Bởi vì mẹ không có nói phạm vi dừng lại, cho nên tôi nói đến vô biên vô hạn, kết quả chính là muốn biết, không nghĩ tới phải biết rằng, mẹ hết thảy đều đã biết đáp án.
"Nghe qua thì đứa nhỏ này đều làm cho người ta vừa lòng trên mọi phương diện." Đây là đánh giá của mẹ sau khi nghe tôi trần thuật hết.
"Bà đừng nghe nó nói, nó nói nó không phải đứa trẻ cần che chở nữa." Đây là ba lên tiếng sau khi nghe mẹ đánh giá.
Tôi im lặng không nói gì giả bộ vô tội.
"Không cần để ý ba con, con gái lớn như vậy còn lo lắng, ba con tuy rằng phản ứng quá độ, nhưng nói có đạo lý, mẹ thấy, ba mẹ phải đi một chuyến."
Tôi nghĩ, dù sao tôi đã gặp ba mẹ Thiệu Vũ Triết rồi, ba mẹ tôi, anh sớm hay muộn cũng phải gặp.
Sờ chiếc nhẫn trên tay, từ ngày anh đeo cho tôi, tôi chưa hề tháo ra, mỗi lần nhìn đến nó, sẽ nghĩ đến khuôn mặt cười rộ của Thiệu Vũ Triết, sau đó sẽ không tự giác cười rộ lên theo anh.
Thật sự là mười phần tiểu nữ nhân sắc mặt a.
Sau đó nhớ tới An đã nói, yêu thương một người chính là làm cho bản thân biến thành loại phụ nữ khinh bỉ nhất, sau đó đi làm những chuyện ngốc nghếch, nhưng vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Tôi đồng ý.
Đợi chút, nhìn nhẫn tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, "Mẹ, đừng cúp điện thoại vội, còn có chuyện con quên chưa nói với ba."
"Chuyện gì nói với mẹ đi, ba con đang gọi điện thoại đến công ty hàng không đặt vé máy bay." Trong giọng nói của mẹ có chút bất dĩ đã thành thói quen.
Gió lạnh thổi qua... Không nhanh như vậy chứ, tôi còn chưa nói mà, nhưng để sau này gặp ba mới nói thì tôi nhất định sẽ chết rất khó coi, không bằng dự phòng trước, cũng để ba chuẩn bị sẵn sàng mà phản ứng.
"Thế này..." Tôi do dự một chút.
"Công ty hàng không nói hôm nay máy bay đã bay hết rồi, hơn nữa vé máy bay trong 1 tuần tới đã bị đặt hết, rốt cuộc là thế nào đây, người nhiều như vậy, có việc gấp không nên ngồi máy bay chứ, này... Con gái à, có chuyện gì tìm ba thế?." Tiếng nói ba từ xa truyền tới và cuối cùng đặt lên điện thoại.
Trước lau đi một đầu mồ hôi lạnh, tôi hắng giọng hai tiếng, sau đó lại dùng ngữ điệu bình tĩnh tuyên bố: "Ba, có người cầu hôn con..."
"Không phải con vừa nói sao." Tính ba vốn nôn nóng, không đợi tôi nói cho hết lời.
"Sau đó, con đồng ý rồi." Tôi vẫn duy trì bình tĩnh trước khi bị ba cắt ngang.
"Hả... Cái gì..." Tôi còn chưa kịp đem điện thoại cách xa tai thì bên kia đã ngắt kết nối.
Mẹ, người khiến tôi cảm động khôn nguôi.
Đặt điện thoại xuống, tôi dùng sức vặn thắt lưng, lòng bàn chân chạm vào cái gì đó đen đen đang lủi qua.
"Hắc Vũ, mày là mèo không phải chó, không cần mẫn cảm như vậy được không." Thật muốn cắt cái đuôi nó đi, mỗi lần Thiệu Vũ Triết đến nó đều có phản ứng này, thực chịu không nổi.
Quả nhiên, chuông cửa vang.
"Chào buổi sớm." Khuôn mặt tươi cười thật to xuất hiện ở trước cửa, làm cho tôi đột nhiên nhớ tới Đường Lỗi sau khi cầu hôn được An.
Đương nhiên, không cười ngốc giống Đường Lỗi là được.
"Tảo Xuyên còn chưa tới sao, hôm nay không phải là ngày anh ta hứa sẽ nấu nướng tốt hơn sao." Anh xoay người giơ Hắc Vũ lên sau đó ôm trên vai.
"Ừ, anh ta, à, anh ta hôm nay tới rồi, bởi vì lại phát sốt, em gọi bố mẹ anh ta đưa anh ta đi rồi." Chà, vì sao tôi nói chuyện lại lắp bắp.
"Không mời anh vào nhà, cứ đứng ở trước nhà nói chuyện sao?" Anh vuốt tóc tôi, vẻ mặt buồn cười nhìn tôi.
Ừ nhỉ, tôi quên mất, bởi vì tôi chắn đường, nên anh chỉ có thể tiếp tục đứng ở trước nhà.
Đợi chút, tại sao có thể như vậy, rốt cuộc tôi đang khẩn trương cái gì, đọc vô số ngôn tình tiểu thuyết có sóng to gió lớn gì mà tôi chưa gặp qua, hơn nữa, tôi đã là người trưởng thành hai mươi lăm tuổi rồi, cũng không phải trẻ con, bình tĩnh bình tĩnh.
"Thật ra, em vừa nói chuyện điện thoại với ba mẹ." Ngồi vào chỗ trên sô pha, tôi quyết định vội nói cho anh chuyện này.
"Ừ." Anh ngừng vuốt tóc tôi, nhìn tôi lắng nghe.
"Em đem chuyện của chúng ta nói cho ba mẹ, chính là chuyện đồng ý lấy anh."
"Tất nhiên rồi, nếu em không nói cho bọn họ, anh sẽ lo lắng." Anh khoa trương làm dáng vẻ thở một hơi nhẹ nhõm, sau đó đột nhiên nâng ngón tay mang nhẫn của tôi lên nhẹ hôn một chút, nhìn vào mắt tôi nói nói, "Như vậy bác trai bác gái đồng ý đem con gái họ gả cho anh sao?"
"Ba em tuy rằng rất muốn lập tức bay đến gặp mặt một lần 'Tên cướp đi con gái của tôi' nhưng thật không ngờ, chỉ mua được vé tuần sau." Tôi thuận tay nhéo mặt anh một chút, vẫn cảm thấy làn da trên mặt anh rất có độ co dãn, cho nên tôi làm chuyện muốn đã lâu.
"Em nói..." Anh sửng sốt một chút.
"Ba em thật ra rất khó dây dưa, chủ yếu biểu hiện vì chuyện liên quan đến con gái bảo bối của ông ấy thôi." Tôi giả vờ đồng tình.
"Như vậy thì, anh phải làm như thế nào?" Thấy anh nhíu mày, đùa thật vui.
"Lấy một ít máu của anh cho ông ấy xem." Tôi ôm mặt anh, dùng ánh mắt sáng quắc cố định nghiêm túc vô cùng nhìn anh.
"Chúng ta tiện đường đi mua dao nhỏ luôn đi." Anh nháy mắt mấy cái, làm dáng vẻ đáng thương hề hề, có cảm giác vô cùng chân thành.
"Nhưng còn có đường tắt, chính là thu phục mẹ em là được, chỉ cần mẹ em vừa lòng, lời nói của ba em sẽ bị xem nhẹ." Tôi thành thực nói, không biết đây có tính như khửu tay hướng ra bên ngoài như trong truyền thuyết không, ba mẹ à, thực xin lỗi công lao dưỡng dục của hai người, tôi sám hối trong lòng một chút.
Thật ra ba tôi chỉ luyến tiếc tôi, thật sự là ác hàn, tôi đã hai mươi lăm tuổi, ở trong mắt ba vẫn chỉ là một con dê con, hơn nữa người chung quanh chỉ có hai loại, sói đội lốt cừu và sói không đội lốt cừu, không giống mẹ tôi, khi tôi học năm nhất đã cổ vũ tôi lập tức tìm bạn trai, bằng không sẽ bị chọn cho, nói tóm lại chính là dựa theo lý niệm của mẹ tôi, tuổi như tôi, bản tính như con trai của tôi sớm đã bị vùi dập.
Thật sự đáng sợ, lý niệm của hai người đều thật cực đoan, còn kém cách xa vạn dặm, làm sao để càng ngày càng hạnh phúc mỹ mãn hơn nữa, hạnh phúc mỹ mãn trong từng ấy năm như vậy, mắt thấy còn hạnh phúc mỹ mãn trong cả cuộc sống sau này.
"Suy nghĩ gì đấy?" Thiệu Vũ Triết bất mãn hôn hôn tôi, đem kéo lực chú ý của tôi về.
"Làm thế nào để đối phó với cha mẹ em?." Đáp án này thực tàn nhẫn, trăm ngàn không thể để ba mẹ tôi biết.
Tôi thật sự là tội nghiệt.
"Đúng rồi, em quên nói, hôm nay An và Đường Lỗi sẽ đến, còn có Dư Mặc cùng Tiếu Viễn, bởi vì ngày nghỉ của Lâm cùng Giang Thần sắp hết, muốn em đón gió tẩy trần với họ." Sao số tôi khổ vậy chứ, người mời tôi ăn cơm đã ít, nấu cơm cho tôi ăn còn ít hơn, có thể tự nhiên mà nói những lời này là người không có lương tâm nào đó tôi không biết, nhưng hắn ta nhất định là người ăn ké cơm dài hạn.
Vừa lúc có thể tuyên bố một chút tin tức, đem một chút hi vọng về cho cuộc sống của Đường Lỗi, tiện thể lừa anh ta một phen, để tôi được tiền thưởng dài hạn.
"Bọn họ không biết chuyện anh cầu hôn em sao?" Thiệu Vũ Triết lại bất mãn kéo sự chú ý của tôi về anh.
"A? Ừ, đúng vậy." Không rõ tại sao anh đột nhiên hỏi như vậy.
"Quả nhiên, anh nghĩ nếu bọn họ biết, nhất định sẽ chạy tới đây đầu tiên, nhà em sẽ không im lặng như thế này." Anh vẻ mặt buồn cười nói.
Thấy chưa, hóa ra tôi kết bạn với mấy người chỉ biết gây tổn hại không thì bát quái nhiều chuyện, ai cũng thấy thế.
Máy bay đến lúc 1 rưỡi trưa, ngày hôm qua An thực dũng cảm nói với tôi, Noãn cậu không cần đón các cậu ấy đâu, việc chạy chân này giao cho tớ cùng A Mặc được rồi, cậu cứ thong thả ở nhà chuẩn bị đại tiệc cho chúng tớ đi, vì cậu mà chúng tớ quyết tâm không ăn gì rồi, cậu nhớ chuẩn bị nhiều đấy.
Cô nàng này, muốn tôi chuẩn bị phần ăn cho tám người chưa kể một con mèo béo đến mức không giống mèo mà còn có bản lĩnh nói ra từ thong thả sao, thật sự là quan không biết dân khó khăn, chỉ biết áp bức, một đám đều bị tôi chiều đến hư.
"Như vậy cùng nhau chuẩn bị đi." Thiệu Vũ Triết kéo tôi vào lòng, xoa tóc tôi nói.
Tôi bất mãn bắt lấy tay anh, xem ra anh nghiện chơi đùa với tóc tôi rồi, có vết xe đổ, tôi quyết định phải bóp chết thói quen này ngay từ đầu.
Nhưng hình như chậm mất rồi.
"Đói quá a a a a a ~" chưa nghe thấy tiếng chuông cửa mà đã nghe thấy tiếng An gào loạn lên mất hết cả hình tượng, bình thường An toàn giả bộ làm thục nữ, xem ra lần này vô cùng đói bụng.
Thực chịu không nổi, ai bảo cô ấy không ăn điểm tâm.
"Noãn, đã lâu không thấy, đây là lễ vật." Vừa mở cửa, phi vào đầu tiên không phải An, mà là La Lâm, trước tiên ôm tôi một cái, sau đó nhét một đống thượng vàng hạ cám gì đó vào lòng tôi.
Thật sự là chiêu không chịu nổi, nhưng nhìn La Lâm vui vẻ như vậy tôi cũng thật cao hứng, kỳ thật cô ấy là người rất tốt bụng, lâu nay không đi chơi, xem ra thật sự là nghẹn hỏng rồi.
"Tiểu Hắc Vũ yêu dấu của tớ đâu?" Xong chuyện liền lập tức tìm con mèo kia, đúng ra con mèo thật không có lương tâm, chủ nhân về mà cũng không thèm chạy ra chào đón một chút.
"Giang Thần, cô đang làm gì thế?" Đang tìm xung quanh, lúc xoay người thì thấy Giang Thần ngồi trên mặt đất đưa lưng về phía chúng tôi không biết làm gì, tôi tò mò đi tới.
"Cân." Cô ấy không ngẩng đầu lên trả lời.
Chỉ thấy cô ấy đặt con Hắc Vũ lên cân nhà tôi, rồi chuyên tâm đếm số.
Cô làm như nó là heo ấy, còn cân, thiếu chút nữa bị cô ấy làm cho tức giận đến thổ huyết.
"Béo, hoàn hảo." Cô vừa lòng đứng lên, đem Hắc Vũ đặt vào tay La Lâm.
Tôi hoàn toàn không nói gì, về sau tôi cự tuyệt bình luận và phát biểu về cô nàng này.
"Noãn, cậu cùng Thiệu Vũ Triết ở chung sao?" Một tiếng nói lạnh lùng từ bên cạnh thổi qua, lâu nay không nhìn thấy Dư Mặc, gần đây cô cùng Tiếu Viễn bận việc công ty đến mức thần long đầu đuôi cũng không thấy, hôm nay nhìn thần sắc hai người tôi nghĩ nên chúc phúc cho bọn họ.
Về vấn đề cô ấy vừa hỏi...
Tôi mỉm cười, mọi chuyện từ đầu đến cuối đã lộ gần rõ.
"Chúng mình không có ở chung, còn chưa phát triển tới bước đó đâu." Nhìn ánh mắt mọi người thất vọng thật vui vẻ.
"Nhưng chúng tớ sẽ kết hôn sớm thôi." Mọi người vẻ mặt chết đi sống lại, bao gồm cả Tiếu Viễn ôn hòa nhưng thâm sâu khó lường không rõ anh ta suy nghĩ gì cùng với Giang Thần tôi không hề hình dung đều lộ ra biểu tình chưa bao giờ có, tôi tiếp tục đắc ý cười.
"Chỉ cần ba mẹ tớ đồng ý." Nói xong câu cuối cùng, nhớ tới tật xấu thở mạnh của Tảo Xuyên, một khi lây bệnh, hại bao nhiêu đồng chí tốt a.
"Ha ha, rốt cục cũng có thể kết hôn." Đường Lỗi rống ra một câu ngữ điệu y hệt như Tôn Ngộ Không vừa phá được phiến đá.
Chỉ có mình anh ta hưng phấn.
Ai không biết lại tưởng anh ta là cha tôi.
Cho nên không có ai để ý anh ta.
"Vũ Triết là đồng chí tốt, bác trai đã rõ, nhưng không phải còn bác gái sao?" An vỗ vỗ vai tôi, dùng ánh mắt sáng quắc tôi hay dùng mà nói.
"Cô cứ yên tâm, tôi ý chí kiên định, mục tiêu rõ ràng, mặc kệ bác trai là người như thế nào, tôi vẫn sẽ cưới được Đông." Thiệu Vũ Triết không biết khi nào thì xuất hiện ở sau lưng tôi, ôm tôi vào trong ngực tuyên cáo chủ quyền, ngữ khí rất kiên định.
Không khí này thật tốt, nếu không có một đống bóng đèn Philips bền bỉ bám trụ ở đây, tôi nghĩ tôi nhất định sẽ hôn anh sau đó ôm nhau đến mặt trời lặn.
"Thật sự là quá tốt, tôi cùng Dư Mặc hôm nay cũng muốn tuyên bố với mọi người, tôi cuối cùng đã thuyết phục được bác trai bác gái Dư gả Dư Mặc cho tôi." Tiếu Viễn nói rất hùng hồn.
Tuy rằng chúng tôi đã đoán được, nhưng nghe chíng miệng bọn họ nói ra, vẫn nhịn không được cùng nhau hoan hô chúc mừng.
Tôi nghĩ đây là bữa cơm vui vẻ nhất của chúng tôi.
Rồi đến một tuần sau đó.
Noãn Đông Noãn Đông - Black.f