What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2296 / 88
Cập nhật: 2022-07-30 20:40:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tắm Biển
uộc sống trong trại đi vào ổn định; cuộc sống sẽ biến Nicolas và các bạn thành những người đàn ông thực thụ. Kể cả đội trưởng Gérard Lestouffe của chúng cũng thay đổi kể từ ngày đến trại; và nếu đôi khi một chút chán nản có làm ánh mắt trong sáng của anh oải đi, thì ngược lại, anh đã học được cách tự kiềm chế, để cơn kinh hoàng không túm được anh...
Tắm biển
Trong trại hè của tôi, hàng ngày chúng tôi đã làm hàng đống việc:
Buổi sáng, chúng tôi dậy lúc 8 giờ. Nhanh nhanh, phải mặc ngay quần áo, và rồi chúng tôi ra sân tập trung. Và rồi chúng tôi tập thể dục, một hai, một hai, và rồi sau đó, chúng tôi chạy đi đánh răng rửa mặt, và chúng tôi đứa này té hàng đống nước vào mặt đứa kia thích ra phết. Sau đó, nhứng thằng trực nhất phải nhanh chân đi lấy đồ ăn sáng và ăn sáng ngon kinh lên được, với rất nhiều bánh mì quết! Khi chúng tôi ăn sáng rất nhanh xong, chúng tôi lại chạy về nhà để gấp chăn màn, nhưng không phải làm như mẹ làm ở nhà; chúng tôi chỉ gấp khăn trải giường và chăn lại làm tư và chúng tôi xếp trên đệm là xong. Sau đó phải đi dọn dẹp, quét dọn nhà cửa, đi làm các thứ cho ông Genou quản trị trại, và rồi tập trung, phải chạy thật nhanh, sau đó chúng tôi ra bãi biển để tắm. Sau đó lại tập trung lần nữa và chúng tôi quay về trại ăn trưa và lúc ấy đúng là hết sảy bởi vì chúng tôi bao giờ cũng đói mèm. Sau bữa trưa, chúng tôi hát những bài: ‘‘Đi qua vùng Loraine với đôi guốc mộc’’ và ‘‘Các thủy thủ của chúng ta’’. Và rồi cần phải đi ngủ trưa; cũng không thích lắm nhưng đó là bắt buộc, bất kể chúng tôi viện lý do gì. Trong giờ ngủ trưa đội trưởng canh chừng chúng tôi và kể chuyện cho chúng tôi nghe. Và rồi lại tập hợp và chúng tôi lại quay ra bãi biển, chúng tôi tắm, lại tập hợp và chúng tôi về trại ăn tối. Sau bữa tối, chúng tôi lại hát, thỉnh thoảng quanh một đống lửa to, và nếu chúng tôi không có trò gì chơi đêm, chúng tôi sẽ đi ngủ và phải tắt ngay đèn và ngủ. Phần còn lại trong ngày, chúng tôi muốn làm gì thì làm.
Tôi ấy à, thứ tôi thích nhất là đi tắm biển. Tất cả chúng tôi đi cùng với các đội trưởng và bãi biển là dành cho chúng tôi. Không đến mức là những người khác không có quyền đến bãi biển này, nhưng mà họ có đến rồi họ cũng lại đi. Có thể là vì chúng tôi gây ồn ào quá và vì chúng tôi chơi hàng đống thứ trên bãi biển.
Chúng tôi được chia thành từng đội. Đội tôi tên là đội Mắt Báo;chúng tôi có mười hai đứa, chúng tôi có một anh đội trưởng hết sảy và hiệu lệnh tập hợp của chúng tôi là ‘‘Dũng cảm lên!’’. Đội trưởng tập hợp chúng tôi lại quanh anh ấy và rồi anh ấy bảo chúng tôi: ‘‘Được rồi, anh không muốn có sơ suất gì đâu đấy. Các em sẽ đi cả nhóm cùng nhau và các em không được ra xa bờ quá. Nghe còi thổi là phải quay lên bờ. Tất cả đều phải lên! Cấm không được ngụp lặn dưới nước! Anh trái lệnh sẽ bị phạt không cho đi tắm nữa. Rõ chưa? Đi nào, không cần khởi động, tất cả xuống nước!’’ Và rồi đội trưởng của chúng tôi thổi một phát còi to tướng và tất cả chúng tôi cùng với anh ấy ào xuống nước. Nước lạnh thật, và nó gợn sóng, và tóm lại là hết sảy!
Và rồi chúng tôi thấy rằng không phải tất cả đội đều ở dưới nước. Trên bãi biển vẫn còn một thằng đang khóc lóc và nói rằng nó muốn về nhà với bố nó và mẹ nó.
- Nào Paulin, tới đây, đội trưởng của chúng tôi kêu lên.
- Không, thằng Paulin kêu lên. Em sợ lắm! Em muốn về nhà với bố em và mẹ em! Và nó vừa lăn ra cát vừa kêu gào rằng nó thật bất hạnh.
- Thôi được, đội trưởng nói, các em ở nguyên cả nhóm ở đây và đừng có đi đâu. Anh sẽ lên chỗ cậu bạn kia.
Và đội trưởng đi lên bờ, và anh ấy tới nói chuyện với Paulin.
- Sao nào, nhóc, đội trưởng bảo nó, không được sợ chứ.
- Có được sợ! thằng Paulin gào lên. Có được sợ!
- Chẳng có gì nguy hiểm cả, đội trưởng nói. Đi nào, đưa tay cho anh, chúng ta sẽ cùng xuống nước và anh sẽ không rời tay em đâu mà sợ.
Thằng Paulin vừa khóc vừa đưa tay cho anh ấy và anh ấy kéo nó xuống nước. Khi chân nó mới chạm nước nó đã kêu lên: ‘‘Ui! Ui! Lạnh quá! Em sợ! Em chết mất! Ui! Ui!’’
- Nhưng anh đảm bảo là không có gì..., đội trưởng bắt đầu len tiếng; và rồi anh trợn tròn hai mắt và anh hét lên:
- Đứa nào đang bơi kia, gần cái phao dây?
- Thằng Crépin ạ, một thằng trong đội nói; nó bơi kinh lắm, nó đánh cuộc với chúng em là nó sẽ bơi đến tận phao dây.
Đội trưởng buông tay thằng Paulin và anh ấy bắt đầu chạy trong nước rồi vừa bơi vừa kêu lên: ‘‘Crépin! Quay lại đây! Ngay lập tức!’’ và tuýt còi, nhưng ở trong nước còi kêu bà lụp bà lụp. Và thằng Paulin bắt đầu gào lên: “Không được để em một mình! Em chết đuối mất! Ui! Ui! Bố ơi! Mẹ ơi! Ui!” và vì chỉ mới có hai chân nó ở trong nước, trông nó thật là nhắng.
Đội trưởng quay trở lại cùng với Crépin, cái thằng rất tức vì đội trưởng đã bắt nó lên và cứ ở nguyên trên bãi biển. Và rồi đội trưởng bắt đầu đếm chúng tôi, và việc đó chẳng dễ mấy, bởi vì trong lúc anh ấy không có đó, chúng tôi cũng hơi bị tản đi mỗi đứa một chỗ, và vì đội trưởng đã đánh mất còi trong khi đuổi theo thằng Crépin, anh ấy bắt đầu hét lên: “Đội Mắt Báo! Tập hợp! Đội Mắt Báo! Dũng cảm lên! Dũng cảm lên!”
Và rồi đội trưởng khác đi đến và bảo anh ấy: “Này Gérard, cậu gào bé tí đi được không, quân tớ không nghe được tớ thổi còi nữa đấy! ” Và phải nói là các đội trưởng làm ầm ĩ kinh lên được với các kiểu thổi còi, hò hét và kêu gọi của họ. Và rồi đội trưởng lại đếm chúng tôi, anh ấy thấy chúng tôi vẫn còn đủ cả và anh ấy tống thằng Gualbert lên bờ với thằng Crépin, vò thằng này nước ngập đến cằm và nó gào lên: “Tôi bị rơi xuống hố! Cứu tôi với! Tôi bị rơi xuống hố! ” Nhưng thật ra là nó khỵu chân xuống. Cái thằng Gualbert này nhắng thật
Và rồi các đội trưởng thấy sáng nay tắm thế là quá đủ và bọn họ bắt đầu kêu gào và thổi còi: “Các đội tập trung trên bãi biển!” Chúng tôi đứng thành hàng và đội trưởng đếm chúng tôi: “Mười một! anh ấy nói. Còn thiếu một!” Và thằng thiếu chính là Paulin, cái thằng cứ ngồi trong nước và không chịu đi lên.
- Em muốn ngồi trong nước! nó kêu lên. Lên bờ lạnh lắm! Em muốn ngồi đây cơ!
Đội trưởng có vẻ bực mình, lấy tay lôi nó lên bờ, và thằng Paulin cứ gào lên rằng nó muốn về nhà với bố nó, mẹ nó và cứ ở trong nước. Và rồi khi đội trưởng đếm chúng tôi lại lần nữa, anh ấy thấy vẫn thiếu một.
- Thằng Crépin ạ, chúng tôi bảo anh ấy.
- Nó lại không xuống nước đấy chứ, trông anh ấy đã tái mét.
Nhưng đội trưởng đội bên cạnh chúng tôi đã bảo anh ấy: “Bên đội tớ thừa một đứa, có phải là quân nhà cậu không?” Và đúng là Crépin, cái thằng đang đi nói chuyện với một thằng đang có thanh sô sô la.
Khi đội trưởng trở lại cùng thằng Crépin, anh ấy lai đếm chúng tôi lần nữa, và anh ấy thấy chúng tôi có tới mười ba.
- Ai không thuộc đội Mắt Báo? đội trưởng hỏi.
- Em ạ, một thằng nhỏ chúng tôi không quen đáp.
- Thế cậu thuộc đội nào, đội Đại bàng con hay Báo Gấm?
- Không, thằng nhỏ nói, em ở khách sạn Cảnh Biển đẹp. Bố em là cái ông đang ngủ trên đê kia kìa.
Và cái thằng nhỏ đó gọi: “Bố ơi! Bố ơi!” Và cái ông đang ngủ ngóc đầu dậy và rồi rất chậm rãi đi về phía chúng tôi.
- Lai thêm chuyện gì nữa đây, Bobo? ông ta hỏi.
Thế là đội trưởng chúng tôi nói:
- Nhóc nhà chú chơi với bọn trẻ của chúng cháu. Hình như em nó thích trại hè thì phải.
Vậy là ông kia nói:
- Đúng thế, nhưng tôi không đời nào cho nó đi cả. Tôi không muốn làm cậu phật ý, nhưng không có bố mẹ đi cùng, tôi có cảm tưởng bọn trẻ không được trông coi tí gì.
Những Kỳ Nghỉ Của Nhóc Nicolas Những Kỳ Nghỉ Của Nhóc Nicolas - René Goscinny Những Kỳ Nghỉ Của Nhóc Nicolas