If you love someone you would be willing to give up everything for them, but if they loved you back they’d never ask you to.

Anon

 
 
 
 
 
Tác giả: Jasmine Oliver
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Prada Princess
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1107 / 4
Cập nhật: 2017-08-25 12:50:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
rankie không thể tin vào mắt mình.
Lee đến quán cà phê sinh viên trong trường cùng với Kim Cosgrove.
“Anh đang làm cái quái gì vậy?” cô sừng sộ, đứng phắt dậy, suýt hất đổ cả chiếc ghế đang ngồi.
Lee nhún vai, “Anh không thể ngăn chị ấy được. Chị ấy nhất định không đi nếu chưa nói chuyện được với em.”
Frankie tỏ rõ thái độ thù địch với Kim Cosgrove. Một đêm miễn phí trên tấm nệm của Lee là đủ lắm rồi, không cần phải mò tới tận đây mà ám cô nữa, “Lại gì nữa đây? Chị còn định nói gì để biện minh cho hành động đột nhập rồi phá tan cuộc sống của bốn con người, hả?”
Kim co rúm trước đòn tấn công, “Chuyện không phải vậy.”
“Không phải vậy? Chị định bảo chị không hề biết ông Martin Kent đã có gia đình chứ gì?”
Kim lắc đầu.
“Vậy, ít nhất chị cũng đã không chối mối quan hệ đó,” Frankie vẫn sôi sục. Nhận thấy những người có mặt trong quán đều có thể nghe được, Frankie đi ra hành lang với Kim và Lee. “Vậy có gì trọng đại đến nỗi chị phải mò đến tìm ông ấy đêm qua? Hai người với nhau ở Niger thế chưa đủ à?”
“Không phải thế,” Kim lặp lại. “Chúng tôi không ai muốn chuyện này xảy ra cả.”
Frankie bật tách ngón tay đầy châm biếm, “Vậy chắc tại ma thuật quá, kiểu kiểu vậy!”
“Không. Chúng tôi đã yêu nhau. Không phải mới trong tuần vừa rồi. Tôi đã gặp Martin lần đầu tiên cách đây hai năm.”
“Ôi, hoàn hảo nhỉ!” Frankie rên rẩm. “Thì ra ông ấy đã lừa dối vợ con suốt hai năm trời!”
“Xin nghe tôi nói!” Kim van nài. “Chúng tôi yêu nhau ngoài chủ ý. Cả hai chúng tôi đều đã cố kết thúc mọi chuyện, nhưng có gì đó... hình như là định mệnh... cứ kéo chúng tôi lại với nhau. Tôi không biết gọi chuyện này là gì...”
“Là dối lừa,” Frankie thẳng thừng. “Xem ra chị vẫn cố luồn lách để chối tội.”
“Có lẽ vậy,” rõ ràng việc phải nói thêm bất cứ lời nào nữa đối với Kim cũng là rất đau đớn, nhưng chị ta cố ép mình phải nói. “Tuần trước ở Niger, tình thế thật nguy khốn. Chúng tôi gặp nguy hiểm khi xe jeep chết máy. Martin bảo rằng nếu chúng tôi thoát khỏi đó thì ông ấy sẽ về thẳng nhà mà nói với Alice rằng cuộc hôn nhân của họ đã kết thúc. Ông ấy một mực muốn sống với tôi.”
“Còn chị?” Frankie hạch hỏi.
“Tôi cũng đã tưởng đó là điều mình muốn.”
“Nhưng?”
“Nhưng trên chuyến bay trở về, khi chúng tôi chia tay ở sân bay, và sau đó nữa, khi biết ông ấy sẽ báo cho toàn thể gia đình biết về quyết định của mình thì tôi cứ lấn cấn và nghĩ đến hàng ngàn điều khác nhau, nhưng gút lại, có lẽ đó không phải là hành động đúng đắn...”
“Tôi muốn biết rõ một điều,” Frankie cắt ngang. “ Tại sao đêm qua chị lại đến quảng trường Walgrave?”
“Để tìm Martin. Như tôi đã nói, tại ông ấy tắt điện thoại.”
“Để nói gì với ông ấy?” Frankie điên tiết hỏi, xòe tay và trợn mắt nhìn Kim.
“Để nói rằng tôi muốn ông ấy trì hoãn mọi việc lại đã,” Kim giải thích. “Khoan hãy nói với bà Alice là ông ấy muốn ly dị, bởi vì tôi không thể mang lại cho ông ấy lòng tận tụy mà ông ấy đang tìm kiếm; ngay bây giờ thì không.”
“Chị định bỏ ông ấy à?” Frankie gào lên. “Và bây giờ chị muốn tôi nói với Marina để chuyển thông điệp đó tới ông ấy trước khi mọi chuyện tan thành mây khói đúng không?”
“Đúng là đồ chết dẫm!” Travis thốt lên khi Frankie thuật lại sự tình. Sinead đế thêm những từ mà một cô gái ngoan hiền không nên biết đến.
Frankie đã “truy nã” cặp Travis-Sinead, và khi tóm được hai người trong phòng chụp ảnh, cô liền thông báo.
“Chà, chuyện lộn xộn quá!” Sinead tán đồng.
“Thế chị ta đâu rồi... tên là gì ấy nhỉ?” Travis hỏi.
“Kim Cosgrove. Vừa mới rời khỏi đây với Lee. Em đã bảo anh ấy đưa chị ta ra ga... rồi muốn đi đâu thì đi, miễn đừng có quanh quẩn ở đây để Marina phải chạm mặt.”
“Thế Marina đâu?” Sinead hỏi. “Nó có đến chỗ Rob không?”
Travis xoa xoa mảng râu lún phún dưới cằm, “Để xem. À, sáng nay Marina có ở đó, nhưng đã đi trước anh rồi.”
“Ơ, có thấy chị ấy về nhà đâu,” Frankie nhăn mặt. “Vậy Rob có nói chị ấy đi đâu không? Hả, Travis, anh nhớ lại xem!”
Travis cố đánh vật với trạng thái lờ đờ buổi sáng và dư vị của thức uống nồng độ cao còn vương lại từ tối qua, mãi mới nhớ ra nổi cái sự thể không mấy tốt đẹp, “Marina về nhà gặp bố mẹ rồi.”
“Ôi Trời, ác mộng!” Frankie thở dài, chợt cảm thấy khiếp sợ sự ngột ngạt tù túng bao quanh mình. “Bọn mình đi uống cà phê đi!” cô nài nỉ.
Thế là cả ba rời căn phòng bé tẹo, đi lùng một cái máy bán hàng tự động gần nhất. Rồi cả đám va phải một nhóm năm nhất bên ngoài văn phòng thầy Tristan và nghe thấy cái tên Katrine Walker bị đem ra bàn tán ầm ĩ.
“... Bị gãy mắt cá!”
“... Daisy bảo nó bất tỉnh.”
“Bất động.... bó bột... vật lý trị liệu...”
“Toàn thế giới đang sụp đổ!” Sinead lẩm bẩm.
“Frankie, sáng sớm mai đến gặp tôi, nhớ mang theo mấy món nữ trang triển lãm của em,” cô Claudia lướt ngang qua, mặt và tay dính vài vệt sơn màu trắng, tóc xổ tung rơi xõa xuống vai. “Còn Sinead, tôi cần xem những bản vẽ gốc của em - tất cả các công đoạn chuẩn bị. Cần phải đưa vào cuộc triển lãm cho mọi người thấy toàn bộ quy trình sáng tạo.”
“Xin lỗi vì đầu óc em muốn nổ tung cả rồi!” Frankie rên lên thảm thiết.
“Cà phê kìa!” Travis dấn bước và vượt lên dẫn đầu. Ba người tìm thấy một cái máy bán hàng và anh đút tiền xu vào khe máy. Xong cả ba bước ra ngoài trời, ngồi bên vòi phun nước ở lối vào chính.
Phải mất một lúc lâu chẳng ai nói câu gì.
Sinead nhìn đăm đăm vào cái cốc giấy trước mặt mình, hít tới hít lui thứ nước nóng màu đen mà chẳng buồn nhấp lấy một lần.
Frankie nhớ lại hình ảnh Marina vào đêm trước, khi phát hiện ra Kim Cosgrove bỗng nhiên từ đâu xuất hiện. Sốc điếng người. Tức giận. Đau đớn.
“Đáng ra em không nên cho chị ta vào nhà,” cuối cùng Sinead lên tiếng. “Frankie đã bảo em đuổi chị ta đi mà em không nghe,” cô giải thích với Travis; anh đang quàng tay ôm vai cô.
“Thôi nào, mất bò mới lo làm chuồng thì có ích gì,” Frankie cố nặn ra một nụ cười.
“Đừng để ý cái kiểu ẩn dụ vớ vẩn đó,” Travis góp lời.
“Không, ý em là việc xảy ra thì đã xảy ra rồi. Kiểu gì Kim Cosgrove cũng không chờ nổi nữa. Nếu không đến nhà bọn mình tìm ông Martin Kent, có khi chị ta cũng mò về quê và xộc thẳng vào nhà họ ấy chứ. Rồi trận chiến sẽ nổ ra ở đó, thay vì ở đây.”
“Nhưng bác Kent có biết bác ấy đã bị chị ta đá không?” Travis hỏi.
Sinead nhìn Frankie, Frankie vỗ bụp tay lên trán, vọt miệng, “Không!”
“Biết ngay mà, dù anh chỉ là một chàng trai trẻ thôi,” Travis nhún vai, “nhưng anh đồ là bác ấy không biết đâu.”
“Quan trọng hơn, cả Marina cũng không biết nốt,” Sinead nói. “Thật tình, em rất ghét cái cách người lớn lôi cổ nó vào vụ này. Nó đâu đáng phải bị như vậy.”
“Chứ ai đáng?” Frankie thêm. “Nhưng em đồng ý với chị điểm đó. Marina vốn là người bản lĩnh đầy mình, nhưng lần này bị người ta xới tung cả óc lên. Chứ bình thường chị ấy vẫn tự chủ lắm.”
“Ừ, nó chẳng đời nào lại dẫm đạp lên người khác để đạt được điều mình muốn,” suy đi ngẫm lại, Sinead chưa từng nghe Marina nặng lời với người khác bao giờ. “Còn nhớ cái blog nó từng viết không?”
“Ờ, ‘ Chào thế giới! ’ Nghiêm túc, thẳng thắn đến tức cười.”
Lại tiếp tục im lặng. Ở ngay phía sau, vòi phun bắn nước lên không và gió thổi bạt những bụi nước li ti lên đầu ba người.
“Bọn mình phải làm gì bây giờ?” Sinead nói.
“Nhắn tin cho Marina đi,” Travis đề nghị.
Sinead móc điện thoại ra.
“Gọi mà nói chuyện trực tiếp có khi tốt hơn đấy,” Frankie quyết định. “Bảo chị ấy là bà Kim đang chơi bài chuồn!”
Marina thấy mình như tên tử tội đang lê những bước chân cuối cùng tới cái ghế điện. Cô đã mở cánh cổng này, đã dẫm lên lối vào ngôi nhà này hàng triệu lần rồi, nhưng chưa bao giờ cô lại mang tâm trạng của ngày tận thế như hôm nay.
Mẹ cô đã mở cửa trước khi cô kịp xoay chìa khóa. “Vào đi con,” bà Alice lặng lẽ nói.
Quái lạ - chẳng nhăn nhó, chẳng phản đối, cũng chẳng “Con làm gì ở đây?”
“Bố đâu rồi mẹ?” cô hỏi, bước vào phòng khách.
“Đi dạo rồi. Ông ấy bảo cần tĩnh tâm một chút.”
“Còn Tom?”
“Trên phòng ấy. Marina, bố đã nói với mẹ là ông ấy sẽ ra đi.”
“Con biết rồi mẹ ạ,” câu nói trôi ra tuồn tuột, chẳng có tí cảm xúc nào. “Bố đã ghé qua chỗ con trước khi về đây.”
“Cũng chẳng có gì bất ngờ. Mẹ đã sống trên lưỡi dao bao năm nay rồi.”
Marina nhìn trơ trơ ra cửa sổ tới chiếc máy xén bị vứt chỏng chơ giữa bãi cỏ. “Mẹ cảm thấy thế nào?” cô hỏi.
“Chết điếng. Nhưng giờ thì qua rồi, mẹ chỉ thấy trống rỗng thôi. Mẹ lo lắng cho Tom.”
“Tom sẽ ổn thôi,” Marina nói. Chẳng lẽ không có cả đến những cái ôm siết, rồi nước mắt, rồi những lời biện hộ và buộc tội sao? Căn nhà im lặng đến quái gở.
“Bố con bảo không có ai khác liên quan đến chuyện này,” bà Alice tiếp.
Mắt Marina trợn tròn nhưng chẳng nói gì.
“Nhưng mẹ không tin đâu. Cái lý do muôn thuở - không người đàn ông nào dứt áo vợ con, gia đình mà lại không dan díu với một mối khác - một người mẫu trẻ, một thư ký văn phòng, một cô gái tình cờ gặp tại quán bar.”
Gương mặt Kim Cosgrove - gương mặt rõ nét, đen, trán cao, miệng nghiêm nghị - tự động hiện ra trong trí Marina.
“Martha Hill ở nhà kế bên kể cho mẹ nghe một chuyện lố lăng hết sức về ông anh rể của bà ấy.” Giờ đây, hoàn toàn xa lạ với tính cách thường nhật, mẹ Marina dường như muốn nói không ngừng. “Ông ta bốn mươi lăm tuổi chứ ít gì, bỗng nhiên lại bỏ vợ bỏ con đi theo một con múa lồng. Con có bao giờ nghe đến cái trò múa máy đó chưa? Giống như múa cột ấy, có điều người ta uốn éo trong một cái lồng! Lố bịch không tả nổi!”
“Vâng!” Marina ậm ừ.
Có nước mắt dâng lên nơi khóe mắt bà Alice khi bà bước lại gần Marina và cầm tay cô, “Con lên gặp Tom đi!” bà năn nỉ. “Kể từ khi chuyện này vỡ lở, nó cứ chẳng nói chẳng rằng!”
“Có thể anh Rob sẽ được vào làm ở đài phát thanh địa phương đấy,” Marina nói với cậu em trai, nhằm phá tan tảng băng lạnh giá. Ở nhà, vào những dịp được nghỉ, Tom vẫn hay làm DJ trong tiệc tùng của đám bạn. “Ban nhạc Bad Mouth của anh ấy có thể sẽ nhận được một hợp đồng ghi âm.”
“Ừ.”
“Nghe ấn tượng nhỉ!”
Tom ngồi bên máy vi tính, lưng quay lại phía Marina. Nó nhấp chuột và rê trên màn hình.
Marina ngồi trên giường, “Mẹ bảo chị lên nói chuyện với em.”
“Nói gì?” giọng Tom ồ ồ, cứng đơ, cố ý không bộc lộ bất cứ điều gì.
“Chị biết, thật là khó nuốt,” Marina nhìn những tấm áp-phích in các tay đua mô tô và xe hơi dán đầy trên tường. Ngồi thừ hồi lâu, mãi cô mới thở hắt ra và nói, “Em nhớ này, Tom, chỉ ba năm nữa thôi là em sẽ vào đại học!”
Cuộc dạo ngắn của ông Martin Kent biến thành một chuyến cuốc bộ dài ba tiếng đồng hồ, Marina đã giúp mẹ xén nốt bãi cỏ, lại còn kịp mở máy chuyện trò với Rob một hồi mà vẫn chưa thấy bố quay về.
“Thế nào, em?” Rob hỏi. Anh đang ở Escape, chờ Sinead và Travis.
“Khốn khổ. Nhưng mẹ rất bình thản. Tom rút tịt vào vỏ ốc của nó.”
“Em yêu, có muốn anh tới đón em không?”
Tựa như chàng hiệp sĩ trên chiếc Yamaha đỏ, cứu cô gái khỏi con chằn tinh đã làm tan nát gia đình mình! “Không, cảm ơn anh,” cô thở dài. “Em không nói gì với mẹ về cô Kim đó đâu, nhưng em muốn bố biết rằng em đã biết chuyện. Nói chuyện với bố xong em sẽ đón xe lửa về ngay.”
“Chắc không?”
“Chắc. À, anh này, em vừa nhận được tin nhắn của Sinead. Em muốn đọc cái đã.”
“Ừ, nói chuyện sau nhé.”
“Yêu anh, bye!” Marina mở tin nhắn của Sinead ra và đọc.
Hi, Marina. Tao đây. Quan trọng lắm. F, T và tao mới khám phá một chuyện. Trời, phải chi lúc đó mày đừng tắt máy. Chuyện thế này, K Cosgrove đã thú nhận với F rồi. Chị ta không muốn trốn đi và sống hạnh phúc trọn đời với bố mày đâu. Mọi thứ đã thay đổi! Bố mày mắc cạn rồi. Thật đấy - K đã đổi ý - đêm qua đến là muốn thú nhận. Nhớ gọi khi nhận tin này. Nhớ mày. xxx
Khoan đã! Kim Cosgrove tính bỏ rơi bố! Marina đi tới đi lui trên bãi cỏ. Bố sẽ bỏ mẹ mà bố lại không có nơi nào để đi!
“Marina!” bà Alice Kent hiện ra ở cửa nhà sau và chỉ lên đồi, nơi dáng ông Martin đang thấp thoáng ẩn hiện. “Vào nhà đi con, đợi ông ấy tháo giày, ngồi xuống xong xuôi rồi hẵng nói gì thì nói.”
Nhưng Marina lắc đầu và lao nhanh qua vườn, lách mình khỏi cánh cổng nhỏ hướng ra cánh đồng. Cô co chân lao về phía bố.
“Bố nói dối!” Marina thụp nghiêng nắm đấm vào ngực ông Martin Kent. “Bố đã nói dối về Kim Cosgrove!”
Mặt ông Martin trắng bợt, môi mím mỏng và bạnh ra. “Bố không nói dối,” ông phản kháng, đứng như trời trồng, nhưng đầu thì ngoẹo sang một bên.
“Có, bố đã không nói cho con biết về chị ta! Như vậy là nói dối!”
Hai chú ngựa lùn trên đồng đủng đỉnh đi khuất về góc xa. Bố Marina ngả người ra sau, dựa vào bức tường đá.
“Vậy mà bố bảo với mẹ là không có ai khác!”
“Bố không muốn làm mẹ con đau lòng.”
“Nói dối!”
“Bố muốn làm cho sự việc nhẹ nhàng hết sức có thể.”
“Nhẹ nhàng cho bố thôi, không phải cho mẹ!” nước mắt tuôn lã chã trên mặt Marina. “Con đã gặp người phụ nữ đó rồi, bố có biết không?”
Ông Martin Kent lắc đầu, vùi mặt vào hai lòng bàn tay.
“Việc đó xảy ra khi bố tắt điện thoại. Chị ta tới chỗ con để tìm bố!”
Ông rên lên.
“Đúng thế đấy - con đã gặp Goody Two Shoes [1] bằng xương bằng thịt. Con chết sững luôn. Chị ta không thuộc típ người của bố đâu!”
“Có im đi không, Marina!”
“Trước hết, bố đáng tuổi cha chị ta!”
“Im ngay!”
Marina nín thở, toàn thân run bắn, bắt đầu lùi lại. Người đàn ông đang đứng trước mặt cô đây không phải là bố cô - người đàn ông mạnh mẽ, hay chơi vật lộn dưới thảm phòng khách hồi cô lên ba và thường công kênh cô trên vai, người đàn ông mà cô luôn kính trọng. Thay vào đấy, cô chỉ thấy bộ mặt của một kẻ phản bội. “Hai người chênh nhau tới hai mươi tuổi. Bố tưởng chị ta sẽ ở lại bên bố chắc?” Marina hỏi, sẵn sàng chọc ngoáy mũi dao.
“Thôi, đủ rồi,” bố cô nói, điềm tĩnh hơn, giờ là kiểu cha nói với con gái, để tự vệ.
Chị ta bỏ bố rồi! Marina muốn nói vậy, nhưng câu đó không thốt ra được.
Ông Martin nói, “Bố biết là con rất tức giận. Bố hiểu. Bố xin lỗi, bố thành thực xin lỗi.”
“Bố nên nói thế với mẹ ấy,” cô gào lên, “rằng bố xin lỗi vì đã dìm mẹ xuống địa ngục.”
“Bố biết,” ông gục đầu. “Con nghe đây, bố và mẹ đã nói chuyện với nhau nhiều rồi, nhiều đến nỗi phát ốm cả lên. Bố và mẹ đã nhay đi nhay lại mãi về những mắc mứu giữa hai người.”
Ngoại trừ cái tiểu tiết về cô bồ nhí! Marina nghĩ.
“Và bố đã quyết định là sẽ thu xếp những thứ cần thiết, càng nhanh càng tốt, sau đó bố sẽ ra đi. Mẹ con cũng cho đó là cách tốt nhất.”
Một lần nữa Marina lại cảm thấy niềm thôi thúc phải thụi vào ngực bố một cái nữa. “Nếu là bố thì con sẽ gọi điện thoại cho Kim trước đã,” cô bảo bố, cảm thấy rằng bất luận chuyện gì xảy ra, bố cũng có quyền biết tất cả sự thật. “Con nghe nói chị ta có điều rất quan trọng muốn nói với bố đấy.”
[1] Tên một cô gái cực kỳ tốt bụng và lạc quan, vốn là chuyện kể trước giờ đi ngủ cho trẻ em, sau đó Oliver Goldsmith, nhà văn Anh, sinh tại Ai-len, viết lại và xuất bản lần đầu năm 1765 - ND.
Những Công Chúa Prada Những Công Chúa Prada - Jasmine Oliver Những Công Chúa Prada