Số lần đọc/download: 1543 / 3
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 12/12
H
ôm nay lớp tôi bàn việc tổ chức liên hoan, Thanh Tân sẽ chia tay với lớp để đi học nước ngoài.
Cuối giờ, tôi thấy hắn không về mà đứng một mình nơi cửa sổ. Thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn tôi.
Tần ngần một chút tôi bước lại chỗ hắn. Hơi lo lắng sợ hắn còn muốn tránh mặt...
Hắn đón tôi bằng một nụ cười như chỉ nhếch môi.
Tôi hỏi:
- Chừng nào Tân mới đi?
- Chưa đâu. Còn lo giấy tờ...
- Nhưng mai Tân không lên trường nữa hả?
Hắn nhìn xa xa:
- Ừ. Hồ sơ mình cắt xong rồi.
Tự dưng tôi thấy có chút ngậm ngùi:
- Qua đó Tân nhớ viết thư về cho... lớp nghe.
Thật ra tôi định nói là cho tôi nhưng lại không dám.
Hắn im lặng.
Tôi hơi lúng túng, cảm giác như mình muốn nói gì đó nhiều lắm nhưng nghĩ hoài chẳng biết phải nói gì. Ðành hỏi:
- Tân buồn lắm hả?
-...
- Mai mốt Tân có bạn mới thế nào cũng vui lại hà.
Trời ơi! Tôi muốn cắn lưỡi mình hết sức. Nói gì mà giống hệt con dở hơi.
Mà sao hắn cứ im ru hoài vậy. Bắt tôi độc thoại từ nãy đến giờ. Tôi ngó xuống đất:
- Tân qua bên đó rồi... đừng nhớ chuyện con bướm mà giận An nữa nghe. Cho An xin lỗi.
Hắn cười buồn hiu, vẫn không nói.
Tôi ngần ngừ một hồi:
- Thôi. Tân đi khỏi nghe. Ðừng quên lớp mình đó.
Tôi vừa quay đi đã nghe hắn gọi khẽ:
- Thục An.
Tôi quay lại, nhìn hắn chờ đợi. Hắn nhìn tôi thật lâu mới nói:
- An có viết thư cho mình không?
Tưởng gì. Tôi gật đầu liền, hăng hái:
- Viết chứ sao không. Tân nhớ cho An địa chỉ nghe.
Hắn chỉ thở dài và quay lưng đi.
Không nghe hắn nói gì nữa, tôi đành bỏ đi. Cũng hơi bực mình. Nói tôi dở hơi hắn còn gấp mấy lần như vậy. Tự dưng hỏi người ta có viết thư không, người ta nhiệt tình nói có. Vậy rồi quay mặt chỗ khác thở dài. Kỳ cục thiệt. Ðố ai mà hiểu cho nổi. Ai bảo con gái là khó hiểu đâu!
Ðúng là oan ức cho kiếp con gái!
Tôi bước đi lòng suy nghĩ thật nhiều về Thanh Tân vẫn còn giận tôi hay có tâm sự chi khó nói nên lời? Người ta nói con gái phức tạp. Tôi thấy con trai còn phức tạp hơn.
Thanh Tân đi du học, nghĩa là lâu lắm mới có thể gặp lại nhau. Sao hắn không có lời lẽ gì cho riêng tôi? Hay là nào giờ những ưu ái nho nhỏ hắn dành cho tôi chỉ là chút tình cảm ban đầu ở tuổi mới lớn, để rồi trôi qua thật nhanh như gió lướt, như mưa rơi?
Mà thôi. Thế cũng được. Tôi coi đó là kỷ niệm đẹp trong đời sinh viên.
Còn anh Hải nữa! Anh cũng là một kỷ niệm đẹp. Như là tình cờ, như là định mệnh? Ai biết được! Tấ cả còn đang ẩn náu ở phía tương lai.
Khánh Di