Số lần đọc/download: 8937 / 420
Cập nhật: 2015-09-12 19:43:45 +0700
Chương 10 - Giao Lộ
N
oah mở cửa cho bà Anne Nelson khi bà đi ra.
“Tạm biệt, Noah,” bà nói lặng lẽ. Anh gật đầu không nói gì. Chẳng còn gì để nói; họ đều biết vậy. Bà quay người bước đi, đóng cánh cửa lại. Noah nhìn bà ra xe, vào trong, lái đi mà không ngoái nhìn. Bà là một phụ nữ mạnh mẽ, anh nghĩ, anh biết Allie có sự mạnh mẽ từ đâu.
Noah liếc vào phòng khách, nhìn thấy Allie đang ngồi, đầu cúi xuống, rồi anh đi ra hiên sau, biết rằng cô đang cần ở một mình. Anh ngồi im lặng trong chiếc ghế đu và ngắm nhìn làn nước trôi đi trong khi thời gian trôi qua.
Sau một lúc tưởng như cả thiên thu, anh nghe thấy tiếng cửa sau mở. Anh không quay lại nhìn cô lúc đó – vì lý do nào đó anh không thể - nhưng lắng nghe khi cô ngồi vào chiếc bên cạnh anh.
“Em xin lỗi,” Allie nói. “Em không biết việc này sẽ xảy ra.”
Noah lắc đầu. “Đừng nói xin lỗi. Chúng ta đều biết việc này sẽ đến, chỉ là đến theo cách này hay cách khác thôi mà.”
“Vẫn thật là khó khăn.”
“Anh biết.” Cuối cùng thì anh cũng quay sang cô, vươn tới để nắm lấy tay cô. “Có việc gì anh có thể làm để khiến nó dễ dàng hơn không?”
Cô lắc đầu. “Không. Không đâu. Em phải làm việc này một mình. Với lại em vẫn chưa biết phải nói gì với anh ấy.” Cô nhìn xuống, giọng cô trở nên mạnh mẽ hơn và nghe hơi xa vắng, cứ như thể chỉ đang nói với chính mình. “Em cho là việc đó còn phụ thuộc vào anh ấy và việc anh ấy biết được bao nhiêu. Nếu mẹ em đúng thì có thể anh ấy có chút nghi ngờ, nhưng vẫn chưa biết chắc.”
Noah cảm thấy dạ dày thắt lại. Khi cuối cùng anh cũng nói được, giọng anh bình thản, nhưng cô có thể nghe thấy nỗi đau trong ấy.
“Em sẽ không kể cho anh ta nghe về chúng ta, đúng không?”
“Em không biết. Em thật sự không biết. Lúc ngồi trong phòng khách, em cứ tự hỏi mình thật sự muốn gì trong đời.” Cô siết lấy tay anh. “Và anh có biết câu trả lời là gì không? Câu trả lời là em muốn hai thứ. Đầu tiên là em muốn có anh. Em muốn chúng ta. Em yêu anh và em luôn yêu anh.”
Cô hít một hơi sâu trước khi nói tiếp.
“Nhưng em cũng muốn một kết cục có hậu mà không làm ai thương tổn. Và em biết rằng nếu em ở lại, sẽ có nhiều người đau lòng. Nhất là Lon. Lúc bảo với anh rằng em yêu anh ấy, em đã không nói dối. Anh ấy không cho em cảm giác như anh đã làm, nhưng em quan tâm đến anh ấy, và việc này sẽ là không công bằng với anh ấy. Ngoài ra ở lại đây sẽ còn làm gia đình và bạn bè của em đau lòng nữa. Em sẽ phản bội tất cả mọi người em biết… Em không biết liệu em có thể làm thế không.”
“Em không thể sống cuộc đời của mình với người khác. Em đã có những thứ thích hợp với em, kể cả nếu việc đó làm đau lòng một số người em yêu quý.”
“Em biết,” cô nói, “nhưng bất kể em chọn cái gì, em cũng phải sống cùng nó. Mãi mãi. Em phải có khả năng đi thẳng về phía trước và không nhìn lại nữa. Anh có hiểu điều đó không?”
Anh lắc đầu và cố gắng giữ cho giọng mình bình thản. “Không hiểu lắm. Không thể hiểu nếu điều đó có nghĩa là mất em. Anh không thể lại mất em nữa.”
Cô không nói gì mà chỉ cúi đầu. Noah nói tiếp.
“Em có thể thật sự rời khỏi anh mà không nhìn lại không?”
Cô cắn môi khi trả lời. Giọng cô bắt đầu vỡ vụn. “Em không biết. Chắc là không.”
“Như thế có công bằng với Lon không?”
Cô không trả lời ngay. Cô đứng lên, lau mặt và đi ra mép hiên tựa người vào một chiếc cột. Cô khoanh tay ngắm nhìn mặt nước trước khi lặng lẽ trả lời.
“Không.”
“Không cần phải như thế này, Allie,” anh nói. “Bây giờ chúng ta đã là người lớn rồi, chúng ta có sự lựa chọn mà trước đây chúng ta không có. Số phận đã định là chúng ta phải ở bên nhau. Chúng ta luôn phải ở bên nhau.”
Anh đi đến bên cô và đặt tay lên vai cô. “Anh không muốn cứ phải suy nghĩ về em và mơ về những gì lẽ ra có thể có trong suốt phần còn lại của đời mình. Ở lại với anh đi, Allie.”
Nước mắt bắt đầu dâng đầy mắt cô. “Em không biết em có thể làm vậy không,” cuối cùng cô cũng thì thầm.
“Em có thể. Allie… Anh không thể sống hạnh phúc khi biết em đang ở bên ai đó. Điều ấy sẽ giết chết một phần con người anh. Điều chúng ta có thật hiếm có. Nó quá đẹp đẽ để có thể đem vứt bỏ.”
Cô không đáp lại. Sau một lúc anh nhẹ nhàng xoay cô về phía mình, nắm lấy tay cô, và nhìn cô chăm chú, buộc cô phải nhìn anh. Cuối cùng Allie cũng nhìn thẳng vào mặt anh, đôi mắt cô mờ nước. Sau một khoảng im lặng dài, Noah lấy ngón tay gạt nước mắt khỏi đôi má cô, mặt anh đầy vẻ dịu dàng. Giọng anh nghẹn lại khi nhìn thấy điều đôi mắt cô đang nói với anh.
“Em sẽ không ở lại, phải không?” Anh mỉm cười yếu ớt. “Em muốn, nhưng em không thể.”
“Ôi, Noah,” cô nói và nước mắt lại bắt đầu dâng lên. “Xin cố hiểu…”
Anh lắc đầu ngăn cô.
“Anh biết điều em đang cố nói – anh có thể nhìn thấy nó trong mắt em. Nhưng anh không muốn hiểu nó, Allie. Anh không muốn kết thúc như thế này. Anh không muốn kết thúc chút nào. Nhưng nếu em đi, cả hai ta đều biết sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.”
Cô tựa người vào lòng anh và bắt đầu khóc dữ hơn trong lúc Noah cố gắng ngăn những giọt nước mắt của chính mình.
Anh vòng tay quanh người cô.
“Allie, anh không thể bắt em ở lại với anh. Nhưng dù điều gì xảy ra trong đời anh, anh cũng sẽ không bao giờ quên những ngày qua với em. Anh đã mơ về điều ấy bao nhiêu năm trời.”
Anh nhẹ nhàng hôn cô và họ ôm chầm lấy nhau như lần đầu tiên cô ra khỏi xe hai ngày trước.
“Em phải đi lấy đồ, Noah.”
Anh không vào nhà với cô. Anh ngồi xuống chiếc ghế đu, người rã rời. Anh nhìn cô đi vào căn nhà, lắng nghe tiếng bước chân cô nhỏ dần đi cho đến khi không nghe thấy gì nữa. Vài phút sau cô xuất hiện với tất cả những gì cô đã mang đến rồi bước về phía anh, đầu cúi xuống. Cô đưa cho anh bức vẽ mà cô đã vẽ buổi sáng hôm trước. Khi cầm nó, anh nhận ra rằng cô vẫn chưa ngừng khóc.
“Đây, Noah. Em làm cái này cho anh.”
Noah cầm lấy bức vẽ và chậm rãi trải nó ra, cẩn thận để khỏi làm rách.
Đó là hai hình ảnh, hình ảnh này chồng lên hình ảnh kia. Hình ảnh phía trước, chiếm gần hết cả trang, là hình vẽ anh bây giờ, không phải mười bốn năm trước. Noah nhận ra rằng cô đã dùng bút chì vẽ mọi chi tiết của gương mặt anh, kể cả vết sẹo. Gần như cô đã sao chép lại từ một bức ảnh chụp gần đây vậy.
Hình ảnh thứ hai là mặt tiền căn nhà. Chi tiết ở đó cũng thật tuyệt vời, cứ như cô đã phác họa nó khi ngồi dưới cây sồi.
“Đẹp quá, Allie. Cảm ơn em.” Anh cố mỉm cười. “Anh đã bảo em là một nghệ sĩ mà.” Cô gật đầu, cúi mặt xuống, mím chặt đôi môi. Đã đến lúc cô phải đi.
Họ từ từ đi đến chỗ chiếc xe của cô mà không nói gì. Khi đến nơi, Noah lại ôm chầm lấy cô cho đến khi anh cảm thấy nước mắt cũng dâng đầy trong mắt mình. Anh hôn môi cô và hai má cô, rồi đưa một ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve những chỗ vừa hon.
“Anh yêu em, Allie.”
“Em cũng yêu anh.”
Noah mở cửa xe cho cô, họ hôn nhau thêm một lần nữa. Rồi cô trườn vào sau vô lăng, không hề rời mắt khỏi anh. Cô đã đặt gói thư và cái ví ngay cạnh chỗ cô ngồi và lần mò tìm chìa khóa, rồi nổ máy. Xe khởi động dễ dàng, động cơ bắt đầu gầm lên một cách thiếu kiên nhẫn. Đã gần đến lúc rồi.
Noah dùng cả hai tay đẩy cửa xe cô đóng lại, Allie hạ kính cửa xuống. Cô có thể thấy những cơ bắp trên cánh tay anh, nụ cười dễ chịu, gương mặt rám nắng ấy. Cô vươn tay ra và trong một chốc Noah nắm lấy, nhẹ nhàng lướt những ngón tay mình trên làn da cô.
“Ở lại với anh đi,” Noah mấp máy môi không nên lời, và điều này, vì lý do nào đó làm Allie đau lòng hơn cô tưởng. Nước mắt bây giờ bắt đầu rơi lã chã, nhưng cô không thể nói gì. Cuối cùng, một cách miễn cưỡng, cô nhìn đi chỗ khác và rút tay ra khỏi tay anh. Cô khởi động xe và nhấn ga một chút. Nếu không đi ngay bây giờ, cô sẽ không bao giờ đi được. Noah lùi lại một chút khi chiếc xe bắt đầu chuyển bánh.
Anh rơi vào một trạng thái gần như bị thôi miên khi cảm nhận được tính thực tế của tình hình. Anh nhìn chiếc xe chậm chạp lăn bánh về phía trước; anh nghe thấy tiếng sỏi xào xạo dưới bánh xe. Từ từ, chiếc xe bắt đầu đi khỏi anh, về phía con đường sẽ đưa cô về thị trấn. Đi khỏi – cô đang đi khỏi! – Noah cảm thấy chóng mặt khi nhìn cảnh ấy.
Dịch dần về phía trước… bây giờ đã đi qua anh…
Cô vẫy một lần cuối, không mỉm cười, rồi bắt đầu tăng tốc và anh yếu ớt vẫy tay lại. “Đừng đi!” anh muốn hét lên khi chiếc xe đi xa hơn. Nhưng anh đã không nói gì, và một phút sau chiếc xe đã đi khỏi và hình ảnh còn lại duy nhất về cô là dấu bánh xe còn lại phía sau.
Anh đứng đó bất động suốt một lúc lâu. Cũng nhanh như khi cô tới, giờ cô đã đi. Lần này là mãi mãi. Mãi mãi.
Anh nhắm mắt hình dung lại cảnh cô ra đi thêm một lần nữa: chiếc xe từ từ chuyển động xa khỏi anh, mang theo trái tim anh cùng với cô.
Nhưng anh buồn bã nhận ra rằng cũng như mẹ cô, cô chẳng bao giờ nhìn lại.