Số lần đọc/download: 1715 / 2
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:02 +0700
Chương 10
T
ư Nam đẩy cánh cửa khép hờ đi vào trong phòng nghỉ, khuôn mặt mỉm cười của Uông Phong Lân liền in vào trong mắt y.
"Tư Nam, đã lấy được tài liệu chưa?" Uông Phong Lân chỉ chỉ lên giường, ý bảo y ngồi xuống.
"Được rồi!" Tư Nam ngồi xuống, cúi nửa đầu, không nhìn tới Uông Phong Lân.
"Nếu như tài liệu nhiều quá, cứ từ từ mà xem, những việc khác cứ đưa cho Tu xử lí. Làm sao vậy? Thoạt nhìn chẳng cao hứng chút nào vậy? Thật là muốn sờ vào khuôn mặt của y, "Làm sao vậy? Làm việc với những đồng nghiệp khác thấy thế nào?"
"Tốt lắm." Tư Nam gật đầu.
"Vậy là tốt rồi!" Ta cũng biết tốt lắm, còn có phụ nữ tặng chocolate cho mi, ta nhiều năm như vậy chưa từng có loại đãi ngộ này nha! Bất quá, tại sao vẫn nhìn thấy không vui ta? "Cậu có tâm sự gì à?"
"Không có!" Đã biết là làm sao vậy, chỉ là vừa nghe nói anh hôn thê, tự nhiên đã biến thành như vậy, sau này làm sao còn có thể tiếp tục làm việc cùng với anh đây? Tư Nam cố dựng tinh thần dậy, lộ ra nụ cười tươi, "Người anh hôm nay thế nào rồi?"
"Rất tốt, lát nữa có thể sẽ bất tỉnh lại." Cười là tốt rồi! Ta muốn ôm mi nha, hơn nữa ta có thể cam đoan vừa ôm vừa đi! Muốn thì chỉ là muốn thôi, cũng chẳng thể thành sự thật, nếu không mi đã làm cho ta điên lên mất. Chờ tới tối nay tắm rửa chung, rồi sẽ lại ăn đậu hũ cũng được.
"Anh có muốn đứng lên vận động một chút không?" Nằm ở trên giường trong thời gian dài, cơ thể không vậy động có thể sẽ bị thoái hoá không? Tư Nam nghĩ tới, y không hi vọng con người cơ lí rắn chắc cùng làn da màu lúa mì này sẽ biến thành một đống thịt mỡ.
"Cũng được!" Uông Phong Lân gật đầu, "Tôi cũng nên đi dạo qua các tầng một lượt, để cho nhân viên các bộ phận nhìn thấy thì cũng yên tâm."
"Như vậy đi," Tư Nam nghĩ một chút, "Chúng ta dùng thang máy đi xuống, ghé qua các bộ phận nói chuyện một chút, sau đó lên sân thượng phơi nắng?"
"Được." Uông Phong Lân nhìn đồng hồ một chút, "Đi dạo lâu một chút cũng được, hoặc là chúng ta có thể lên sân thượng ngắm mặt trời lặn nữa."
"Anh thích ngắm mặt trời lặn?" Tư Nam nhìn Uông Phong Lân đầy nghi vấn.
"Không phải, tôi nghĩ tới hoàng hôn có thể trị liệu đó mà!"
Là vậy sao? Tư Nam cũng không biết Uông Phong Lân không phải định trị liệu cho vết thương trên người hắn sau khi bị tai nạn mà là muốn điều trị cho ưu thương của y.
...
Sân thượng tập đoàn Uông thị.
Uông Phong Lân nhàn nhã rót hai tách trà, một tách để cho mình, một tách đưa cho Tư Nam bên cạnh.
Hoàng hôn đỏ rực, tất cả chân trời tựa như nhuốm máu. Lúc này nhìn đến mặt trời, thật sự có thể cảm nhận thấy được thời gian đang trôi qua. Trầm xuống một chút, thẳng đến khi thu lại những tia sáng cuối cùng, chân trời hồng thắm dần ngả xám. Chậm rãi màu xám càng ngày càng đậm, đậm đến mức giống như là màu đen.
Uống trà, hai người ngắm mặt trời lặn vẫn không nói gì, mãi cho đến khi tất cả ánh sáng phía chân trời đã tắt hẳn, thay thế cho ánh mặt trời trước đó chính là ánh đèn rực rỡ.
"Cô bé lọ lem cũng phải quay về với thân phận thật của mình rồi." Uông Phong Lân thở dài, đứng lên, "Tôi phải về trước, lại sắp bất tỉnh rồi. Cậu tự đi thang máy xuống, được chứ?"
"Uh." Tư Nam gật đầu, không biết tại sao, y cảm giác được lúc này Uông Phong Lân rất gần mình, không phải là khoảng cách về mặt vật lí, mà là khoảng cách giữa trái tim hai người.
Uông Phong Lân đi tới cửa thang máy, quay đầu lại nhìn Tư Nam: "Tôi hi vọng em hạnh phúc." Nói xong mới đi vào thang máy.
Nhìn cửa thang máy chậm chạp đóng lại, Tư Nam ngơ ngác không biết muốn nói cái gì. Bi thương của mình rõ ràng đến như vậy sao? Tại sao anh lại nói như vậy?
Thang máy khác mở ra, Tư Nam đi vào trong. Khi mở ra lại, đã quay về tầng mười tám, A Kim cũng đã nhào tới, dưới chân y cọ cọ rồi lại cọ cọ.
"Anh Đường," Phan Già đứng trước mặt Tư Nam, đưa ra một hộp chocolate, "Cái này cho anh."
"Oh?" Tư Nam sửng sốt.
"Đừng hiểu lầm, không phải là tôi tặng." Phan Già chỉ chỉ vào trong phòng nghỉ, "Tôi đánh cuộc thua Uông tổng, anh ta nói tôi tặng cho anh."
"Cảm ơn. Anh ấy ngủ lại rồi?" Nhận lấy chocolate, hai mắt nhìn về phía phòng nghỉ, kì quái, anh tại sao biết mình thích chocolate, trước giờ y vẫn cảm thấy mắc cỡ khi nghĩ tới việc là con trai mà lại thích ăn đồ ngọt, cho nên ngay cả anh Hai còn không biết mình thích ăn chocolate nữa mà.
"Uh." Phan Già gật đầu, "Tôi đi vào trước."
Nhìn hộp chocolate trong tay, Tư Nam có cảm giác ngọt ngào khác thường, mặc dù biết anh đã có hôn thê, từ lúc phỏng vấn ngày hôm qua tới bây giờ, thời gian bên cạnh nhau cũng chưa quá bốn tiếng đồng hồ, nhưng anh lại cùng mình ngồi ngắm mặt trời lặn, còn tặng chocolate cho mình, thân cận như vậy, mình cũng có thể thỏa mãn rồi chứ?
Toàn bộ nhân viên công ti đều biết thân thể Uông tổng đã không có vấn đề gì nữa, chỉ hơi chút suy yếu mà thôi. Cho nên, cơ bản một ngày hai mươi bốn tiếng cứ việc mình mình làm. Hết thảy công việc kinh doanh của công ti cũng không bị ảnh hưởng, mọi người cũng đều bình tĩnh trở lại.
...
A Kim nhàm chán ghé vào cửa ngoài ban công của Tư Nam. Đã được hai tuần rồi, hắn đội lốt chó sục sạo qua từng tầng lầu. Nghe được không ít đồn đãi trong công ti, có một số vấn đề sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của tập đoàn, nhất định phải xử lí. Ví dụ như hắn chưa từng ngờ tới một trong những cây đa cây đề của bộ phận hậu cầu - Lâm giám đốc...
Nghe thấy tiếng chuông thang máy, A Kim quay đầu, nhìn thấy một người mặc trang phục thiếu niên đi ra. Ai vậy?
"Chào, người đẹp, anh Tu có hẹn với tôi." Trên người thiếu niên lộ ra chút bỉ khí, nguyên nửa thân trên chồm qua bàn làm việc của Thước Nhã.
Thước Nhã giương mắt nhìn người này một chút: "Anh Tạ?"
"Uh. Bất quá cô có thể gọi tôi là A Kha!"
"Anh chờ một chút." Thước Nhã bấm số máy nội bộ kết nối với phòng làm việc của Tu, lập tức Tu từ trong phòng đi ra, đưa thiếu niên tên A Kha khia đi vào phòng làm việc của mình.
"A Kim," Tư Nam đi từ phòng làm việc ra, "Nam muốn đi xuống phòng thị trường..." Ngẩng đầu lên lại nhìn thấy A Kha, "A Kha, sao bạn lại ở đây?"
"Hi, good man," A Kha đi lại ôm lấy bả vai Tư Nam, mặt cơ hồ cũng đã dán dính vào mặt Tư Nam luôn rồi, "Tôi với anh Tu này có việc cần hợp tác với nhau."
"Gấu!" (Buông tay!) người nào hả? Tại sao lại ôm vai Tư Nam? Thân với mi tới mức đó sao? Con chó to đùng rất không hài lòng mà kéo A Kha ra, lộ ra vẻ mặt hung ác.
"Oa!" A Kha lại càng hoảng sợ, "Đây không phải là A Kim sao? Mấy năm không gặp, quên tao rồi sao?"
"Gấu gấu!" (ai cần quen biết mi hả?) che phía trước người Tư Nam không cho kẻ trước mặt chạm vào thân thể Tư Nam thêm bất kì lần nào nữa.
Thước Nhã phía sau bàn làm việc nheo mắt nhìn tình cảnh trước mặt, con chó này có phải có ý muốn bảo hộ Tư Nam quá mạnh mẽ không vậy?
"Tư Nam, em biết A Kha?" Tu đặt câu hỏi.
"Dạ, bọn em là bạn học hồi trung học." Tư Nam gật đầu.
"Đúng vậy, hơn nữa chúng tôi còn ngủ cùng giường nữa nha!"
"Gấu!" (Cái gì?) cùng giường? A Kim muốn nổi điên, cư nhiên còn dám nói từng ngủ cùng một giường với Tư Nam, chỉ có ta mới có thể ngủ cùng một giường với Tư Nam, tất cả những người khác đều không được!
"A Kha, bạn rảnh quá phải không!" Tư Nam cười cười, vuốt đầu A Kim, nói với Tu, "Đừng nghe bạn ấy nói bậy, hồi trung học bọn em đi cắm trại, lều của bạn ấy dựng không tốt bị sập, nên chui vào lều của em ngủ một đêm."
"Gấu gấu!" (Hắn không ăn đậu hủ của mi chứ?) đậu hủ của mi chỉ có thể để ta ăn mà thôi! Nhìn tên tình địch A Kha kia, cái tên bại hoại này có gì mà phải nói với Tu chứ?
"Không làm phiền hai người nữa, em xuống bộ phận thị trường." Tư Nam cúi đầu nhìn A Kim một chút, "Cục cưng có muốn đi theo không?"
"Gâu!" (Không muốn!) chen ở giữa Tư Nam và A Kha, A Kim nằm lăn ra đất.
"A Kha, đến phòng tôi đi!" Tu đưa A Kha vào phòng, A Kim cũng lon ton đi theo.
"A Kim, nghe lén người ta nói chuyện là không ngoan nha!" Thước Nhã lầm bầm liếc mắt nhìn A Kim một cái.
Trừng mắt nhìn cô ta một cái. Uông Phong Lân do dự xem xét có cần tỉnh lại một lát hay không, nhưng mà không biết Tư Nam sẽ xuống tầng dưới bao lâu. Cho nên không có hành động, chỉ ghé nửa người vào cánh cửa phòng của Tu.
"Cậu và Tư Nam từng có gì với nhau à?" Là câu hỏi của Tu.
"Cậu ấy không nói gì à?" Đây là câu trả lời của A Kha.
"Chỉ là ngủ chung một lều?" Tu tiếp tục hỏi.
"Chứ anh cho rằng là như thế nào?" Thanh âm của A Kha.
"Uh?" Tại sao Tu lại quan tâm đến mối quan hệ giữa Tư Nam và A Kha như vậy? Mặc dù bản thân mình cũng rất muốn biết, nhưng mà hỏi cung như vậy hình như không tốt lắm thì phải?
"Các người không có thân mật..."
"Tu, anh câm miệng cho tôi!" A Kha giống như là rất tức giận, "Tôi là bị anh..." Bỗng nhiên quăng ra một câu, "đó không phải là tôi đối với bất kì thằng đàn ông nào đều có hứng thú."
"Nhưng mà, Tư Nam..."
"Tư Nam rất là tốt, nhưng chúng tôi chỉ là anh em tốt, OK?" A Kha tựa hồ thật sự đã rất tức giận, "Đừng đem ý nghĩ xấu xa của anh đi áp vào suy nghĩ của kẻ khác."
"Cậu nói tôi xấu xa?" Tu cũng tức giận.
"Không xấu xa thì sẽ không dùng sức mạnh đối với người khác.
"Hả?" Nghe khẩu khí này, A Kha này bị Tu dùng sức mạnh để... Uông Phong Lân, không phải, vốn là cằm A Kim cơ hồ bị rớt lên mặt đất rồi, cũng may thân mình của hắn đang quì rạp trên mặt đất nha. Úi? Tại sao lại không còn tiếng nào vậy?
"Hỗn đãn! Anh lại như vậy!" Thanh âm của A Kha.
Chẳng lẽ, Tu cưỡng hôn A Kha? Uông Phong Lân nghĩ tới đó, hai tròng mắt thế nhưng lại nhìn về phía cửa thang máy, không biết mình khi nào mới có nụ hôn chính thức đầu tiên với Tư Nam đây! Hẳn là không cần vô lương tâm cưỡng hôn như vậy đâu? Nghĩ đến nụ hôn nồng nàn triền miên, thật sự là không biết sẽ có bao nhiêu ngọt ngào nữa.
Điện thoại trên bàn Thước Nhã vang lên.
"Alo, chào ngài, đây là thư kí tổng tài." Thước Nhã cầm lấy điện thoại, "Oh? Được, được, cô để cho cô ta chờ một chút, tôi đi tìm Tu."
"Gấu?" (cái gì vậy?)
Không để ý đến tiếng kêu của A Kim, Thước Nhã gõ gõ vào cánh cửa phòng Tu.
"A Kim - Uông Phong Lân lập tức chạy tới gần cửa, chuẩn bị nhìn cảnh tượng bên trong một chút. Hắn đúng là một tổng tài vô lương tâm mà, làm chó rồi mà vẫn còn muốn đi rình, trong lòng Uông Phong Lân cười thầm chính mình, nhưng mà cũng không có bất kì tia xấu hổ nào xuất hiện.
"Vào đi!" Là giọng nói của Tu.
Thước Nhã đẩy cửa ra: "Tu, Tằng Khải Trữ đang đợi ở dưới, nói muốn lên thăm tổng tài."
Nhìn thấy rồi, há há, quần áo A Kha cũng bị kéo xuống rồi. -- Chờ một chút? Ai muốn tới nhìn mình? Tằng Khải Trữ? Hắn ta tới chỗ này làm cái gì?
"Cứ nói là tổng tài đang nghỉ ngơi, không gặp ai cả," Tu cau mày.
"Gấu!" (Đúng vậy!)
"Tiểu Luyến đã nói như vậy rồi, nhưng hắn vẫn nằng nặc đòi lên, nói là chỉ liếc mắt một cái rồi đi ngay!
"Không thì anh cứ để cho hắn lên đi." A Kha sửa sang quần áo lại, "Hoặc là, có thể hỏi thẳng mặt hắn một chút cũng được."
Xem ra là cần mình chủ động ra mặt rồi. A Kim thừa dịp ba người chụm đầu lại nghiên cứu đối sắc, lắc mình đi vào trong kho.
"Phiên Gia MM," Uông Phong Lân mở mắt, "Làm phiền cô, gọi Tu cùng Thước Nhã vào đây."
"Được. Tỉnh lại rồi sao!" Ôi, vừa mới nhìn thấy làn da rất đẹp của hắn đang muốn vẽ lên mấy cái bông xem như thế nào mà! Phan Già lặng lẽ đem cây bút cầm trong tay nhét vào trong túi áo.
Phan Già đi tới, nói với Tu cùng Thước Nhã tổng tài vừa tỉnh lại, mời bọn họ vào đó.
"Tỉnh lại thật là đúng lúc mà!" Tu cười cười nhìn Thước Nhã, "A Kha, cậu cũng qua đó một chút đi!"
"Phong Lân," Tu đi vào cũng không hỏi tình trạng cơ thể của hắn như thế nào, hơn tuần nay cũng đã quen với việc hắn có thể thình lình tỉnh lại bất kì lúc nào rồi, "Tằng Khải Trữ đang ở dưới, nói muốn gặp cậu."
Uông Phong Lân gật đầu: "Thước Nhã, cô cho Mạnh Ba dẫn hắn đi lên, sau đó để cho hắn chờ trong phòng khách mười lăm phút. Nói với Mạnh Ba, lúc nào cũng phải quan sát hắn. Được rồi, Tư Nam đâu?" Làm bộ hỏi một chút.
"Đến bộ phận thị trường rồi." Thước Nhã trả lời.
"Vậy cô gọi điện thoại cho Tư Nam, nói là tôi nhờ cậu ấy khi nào nói chuyện xong thì xuống dưới lầu gọi dùm tôi một phần cháo gà nấm hương." Trong lòng Uông Phong Lân thầm tính toán thời gian, hẳn là không nói chuyện xong nhanh như vậy đâu, như vậy chờ khi Tư Nam có thể trở về nhanh nhất cũng phải tốn hết một tiếng, việc ở trên này xử lí cũng cần chừng đó thời gian.
"Vâng." Thước Nhã xoay người đi ra ngoài.
"Tu, vị này là bạn của cậu à?" Mang theo một chút ý cười ám muội cố ý kéo chữ bạn ra thật dài, Uông Phong Lân đánh giá A Kha, hóa ra lại nhỏ nhắn xinh xắn đến như vậy, cho nên, hẳn là không thể có vấn đề gì với Tư Nam rồi. Ah, đúng rồi, buổi sáng ngày mà mình trực tiếp phỏng vấn Tư Nam, hẳn là đến gặp A Kha này rồi.
"Tạ Kha," Tu giới thiệu, "Ông chủ văn phòng thám tử GATING, là thám tử tư rất nổi tiếng ở đại lục."
Ah, hóa ra chính là Tạ Kha trong truyền thuyết nha, Tu đúng là thật có bản lãnh nha! Uông Phong Lân tiếp tục cười mập mờ, "Đại thám tử!"
"Gọi tôi A Kha là được rồi, Uông tổng."
"Uh" Uông Phong Lân gật đầu, ánh mắt nhìn Tu, thật sự là khó có thể tưởng tượng được Tu mà mình quen biết nhiều năm như vậy bên cạnh bộ mặt nhã nhặn tỉnh táo vẫn còn bộ mặt khác nha, đã thế lại còn dùng sức mạnh đối với đại thám tử này nữa, bản thân phải tự kềm chế rất lớn, không thì cười chết mất thôi.
"Tôi đã điều tra được chiếc xe mà Uông tổng bị tai nạn, quả thật là đã bị người khác động tay động chân." A Kha nói, "Hơn nữa, thủ pháp rất chuyên nghiệp, ngay cả người rất rành kĩ thuật trong nghề cũng chưa chắc nhìn thấy chỗ nào có vấn đề."
Uông Phong Lân gật đầu, tiếp tục nhịn cười.
"Phong Lân, cậu có cái gì buồn cười thì cứ cười đi, thân thể còn chưa có khỏe lại, đừng có để nghẹn mà nội thương." Tu lạnh lùng nói.
"Há há, đúng vậy!" Uông Phong Lân cũng chẳng thèm để ý tới thái độ của hắn, nhiều năm trôi qua riết cũng phải quen thôi, "A Kha, nói tiếp đi."
"Tôi nghĩ, ai tới vị trí này, trong lĩnh vực này cũng đã là người chuyên nghiệp." A Kha đương nhiên không thể biết tại sao Uông Phong Lân vẫn cười cười, nghe nói xe của mình bị người khác động tay động chân mới xảy ra tai nạn, đáng lẽ phải rất tức giận chứ?
"Đúng vậy, hắn ta hẳn là biết rất rõ." Nụ cười mập mờ bị thu lại, thay vào đó là nụ cười lạnh.