What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhật Phi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Minh Quân
Upload bìa: Đỗ Minh Quân
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1193 / 58
Cập nhật: 2018-01-29 23:07:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ột vài ngày kế tiếp trôi qua mà tôi hoàn toàn không ý thức được những gì đang diễn ra. Tâm trí tôi như lạc ở đâu đó trong làn sương mù, mà ánh sáng duy nhất là L, mỗi lần tôi ngẩng đầu lên tìm quanh quất và thấy cô ở đó. Quá trình điều tra dài dòng và phức tạp hơn bình thường, đơn giản vì K là một nhà tài phiệt quyền thế. L mang một vẻ mặt hoảng loạn trong suốt mấy ngày đó. Tôi vỗ về cô bằng một vài lời sáo rỗng mỗi khi chúng tôi có dịp ngồi nghỉ cạnh nhau. Cô đáp lại tôi bằng một nụ cười yếu ớt, ánh tro tàn u ám phủ lên ánh mắt cô. Chúng tôi gần lại với nhau hơn sau mấy ngày ấy. Cuối cùng, sang buổi sáng ngày thứ tư, tôi thấy mình đang đứng cùng với L giữa đoàn người đang chờ đến lượt vào viếng tang.
K không có vợ con, đó là điều chúng tôi được biết, song bên cạnh con thuyền sáu ván cuối cùng của ông vẫn có một vài người phụ nữ mặc áo xô gai đứng sụt sùi. Mỗi người trong số họ đều đang nắm tay hoặc một đứa bé hoặc một người thanh niên. Tôi và L đứng nhìn họ lần lượt nhận lòng thành kính phân ưu của đoàn người viếng tang một hồi lâu, rồi chẳng ai bảo ai cùng quay sang nhau, chia sẻ một cái nhìn ngao ngán.
- Cô có định vào viếng không? – Tôi hỏi cô.
- Không! Bên công an đưa tôi đến chứ tôi có định đến đâu! – L lắc đầu, giọng chua chát – Vào để mà họ giới thiệu “Cô Băng, gái gọi cao cấp từng phục vụ ông, vào viếng” ấy à?
Lời cô làm tôi phải bật cười khổ sở. Chúng tôi rời khỏi nhà tang lễ, đi bộ lang thang cho đến khi mùi hương trầm tan đi hết khỏi quần áo mình rồi tìm vào một quán café bên đường. Trong khi lần tìm trong thực đơn một thứ gì để ăn sáng, tôi chợt nghĩ nếu như K đã không quá tự tin đến thế vào sức sống của mình mà làm trước một bản di chúc, liệu ông có lên một kế hoạch tổ chức thật cầu kì xa xỉ cho chuyến đi cuối cùng của đời mình hay không.
***
Tôi có thể hình dung rõ mồn một phần câu chuyện mình đã bỏ qua đêm đó theo lời kể của những người có mặt. Đâu đó sau tuần rượu thứ mười, cuộc vui đạt tới cao trào khi K và những người khác quyết định bỏ qua màn ca hát, dàn loa có thể tự nó hát hay hơn nhiều lần. Không còn phân biệt được các cô gái với nhau nữa, trên sàn phòng la liệt váy vóc và những đồ bà rằn của các cô. Những người đàn ông cũng trút bỏ vẻ lịch lãm bề ngoài, hoan lạc đến hết bản năng của họ. Bốn cái bóng nhấp nhổm mải miết dưới ánh đèn mờ ảo ma mị, những bản nhạc cuồng say không át đi được tiếng người thở hổn hển hay rền rĩ lê thê. “Nếu anh không ngủ quên thì anh và tôi cũng sẽ như vậy thôi!”, L đã nói với tôi như vậy, với một cái nhún vai vô thưởng vô phạt.
Họ dừng nghỉ một chút bằng một hai tuần rượu nữa rồi đổi chỗ cho nhau để tiếp tục hiệp thứ hai. Đó là quyết định của K, hay đúng hơn, của rượu, và được những người khác hưởng ứng nhiệt tình. Giá mà ông đã không thể cho men say dẫn dắt mình đến thế. Cuộc vui tiếp diễn, nhưng không còn lâu nữa. Ba người trẻ hơn bật cười khi thấy K đổ gục xuống thân thể cô gái thứ hai. Cô nũng nịu một câu gì đó khi luồn mình ra khỏi ông. K không đáp. Lát sau, khi tất cả đã xong xuôi, họ mới quay sang người đàn ông hãy còn đang nằm đó sau cuộc ái ân. Tiếp đến là một cơn hoảng loạn trong phòng hát. Các cô gái vội vàng nhặt nhạnh các thứ đồ vụn của họ, cuống cuồng chui vào trong ống váy, còn chẳng buồn nhớ đúng xem ai phải mặc màu nào. Những người đàn ông cũng tá hoả vừa mặc lại áo quần vừa chửi rủa chính người mà họ trước giờ vẫn xưng tụng. Tới khi đó L mới lay tôi dậy, bằng một giọng bàng quan, bảo tôi hãy tới xem đã có chuyện gì với K. Ông đã ngừng thở, cơ thể đã nguội đi nhiều phần. Người đàn ông ngời ngời phong độ đang loã lồ bất động trước mắt tôi. Sự đối lập giữa một K trong bữa tiệc tri ân và cái vỏ vô tri của ông hiện tại làm dấy lên trong tôi một cảm giác như là thương hại. Tôi vuốt mắt cho ông, ánh mắt pha trộn giữa bàng hoàng và thoả mãn. K hẳn đã không còn quá nhiều điều để tiếc nuối vào cái khoảnh khắc ấy, nói cho cùng, ông đã chết trong tận cùng khoái lạc.
***
Ngồi đối diện nhau trong cái quán café bên đường ấy, chúng tôi không nói gì một hồi lâu, chỉ tập trung vào phần ăn sáng với bánh mì kẹp của mình. L ăn một cách khó nhọc, cứ chốc chốc lại đặt bánh xuống đĩa, thở dài, lắc đầu với những suy nghĩ của chính mình. Đến khi tôi đã ăn xong và bắt đầu uống trà thì cô vẫn còn tới gần nửa cái bánh.
- Cô có điều gì lo lắng à?
- Không… Tôi cũng không biết nữa – Cô thẫn thờ đáp – Chắc là tôi đang thấy sợ. Có một người bỗng dưng chết ngay trước mặt mình như thế, anh có sợ không?
- Thú thực là tôi cũng hơi rợn. Nhưng cũng không phải là đột ngột lắm, cô biết nguyên nhân ông ấy chết rồi đấy. Quá sức. Nếu ông ấy đã không cố thác loạn đến thế thì đã không có chuyện gì rồi…
- Không phải về lão ấy… – L cắt lời tôi, cô chép miệng nhiều lần khi cố diễn đạt suy nghĩ của mình – Mà là về cái chết. Tự nhiên tôi cảm thấy nó ở gần hơn mình tưởng rất nhiều. Không thể nào biết được mình còn bao nhiêu thời gian. Có người già rồi chết, như thế thì đã tốt rồi. Có người đi trên đường, tai nạn rồi chết, không bao giờ đến được nơi cần đến, mà có khi còn bao nhiêu người đang chờ người đó đến. Có người chết khi đang ngủ, không bao giờ biết được ngày mai của mình sẽ như thế nào. Giờ thì lại có người sướng quá mà chết. Buồn cười nhỉ?
Tôi không đáp. Ừ thì cũng hài hước đấy, nếu như nói theo cách của cô, nhưng ai mà cười được đây?
- Tôi không sợ chết – Cô nói tiếp – Người chết đi rồi thì xong, chỉ người còn sống là phải đối diện với những nỗi đau buồn, hối tiếc. Mà điều gì là hối tiếc nhất? Là hối tiếc vì đã không sống với nhau được tốt hơn. Chuyện gì qua rồi thì không thể nào làm lại được. Thế là chỉ còn người sống, như tôi, sẽ phải cắn rứt vì những điều đó!
- Chẳng lẽ nhà cô…?
- Mỗi ngày mỗi ngày, lẽ ra tôi phải thấy mừng vì mẹ tôi vẫn còn sống. Lẽ ra tôi phải tranh thủ từng giờ để ở cạnh mẹ mới phải. Nhưng tôi không có đủ thời gian… cho dù đã lấy cả phần của anh.
- Mẹ cô… bà bị bệnh gì à?
- Tôi… – Cô ngước nhìn tôi, ánh mắt đã dịu đi rất nhiều kể từ lần đầu tôi gặp cô – Tôi tâm sự với anh được không? Sao tự nhiên tôi lại muốn thế nhỉ? Ôi trời ơi…
- Nếu có thể thì tôi sẽ lắng nghe – Tôi đáp, và chân thành muốn vậy – Nói ra được cũng sẽ giúp mình thấy khá hơn, nhỉ?
- Này, anh nhìn xem kìa!
L chợt nói, chỉ tay về phía sau chúng tôi. Tôi nhìn theo hướng tay cô chỉ để thấy một người phụ nữ đen đúa đang địu một đứa bé độ hơn một tuổi trước ngực, vẻ lếch thếch. Bà dừng lại ở từng bàn, mời người ta mua giúp một phong kẹo cao su hay một vỉ tăm tre. Thoáng chốc đã thấy bà tới chỗ chúng tôi ngồi. L ngăn lại khi tôi đang định rút ví.
- Không mua đâu cô ơi! – Cô lắc đầu, giọng yếu ớt nhưng kiên quyết.
- Em ơi mua giúp chị hũ kẹo, lấy tiền mua sữa cho cháu…
L vẫn lắc đầu, ánh mắt cô lộ vẻ bất nhẫn. Người phụ nữ nài thêm mấy câu rồi bỏ đi. Chờ bà đi khuất tầm tai, tôi mới quay sang cô.
- Sao không mua giúp bà ấy cái gì đó?
- Này, nếu tôi nói tôi đã từng là một đứa bé được người ta dong đi như thế thì anh có tin không?
- Hả? – Tôi bị dội ngược.
- Đúng là thế đấy! – L cười buồn – Đứa nhỏ không phải là con bà ấy đâu, tôi chắc chắn. Người ta bắt cóc, hoặc là mua từ bố mẹ nó, họ lỡ sinh nhiều con quá, phải bán bớt một hai đứa đi mà lấy tiền nuôi những đứa khác.
- Thật thế à? – Tôi cảm thán yếu ớt.
- Tôi từng là một đứa như thế. Làm sao mà tôi bị tách khỏi bố mẹ đẻ thì tôi không biết được. Tôi vẫn muốn nghĩ là mình bị bắt cóc chứ không phải bị bán, như thế dễ chịu hơn khi nghĩ về bố mẹ đẻ. Rồi tôi được mẹ tôi, ừ, mẹ nuôi tôi, bà chuộc tôi về. Từ đấy tôi… đổi đời, trở thành tiểu thư con nhà thiên kim đấy!
L bật cười, nhận ra sự ngạc nhiên trong mắt tôi.
- Đấy cũng là chuyện của năm, sáu năm trước rồi. Hồi ấy mẹ tôi là một bà chủ lớn lắm đấy. Bà không lấy chồng, chỉ nhận một đứa con nuôi là tôi. Hình như ngày xưa mẹ tôi đã gặp chuyện không vui gì đó, đâm ra bà không còn tin vào đàn ông nữa. Bà bảo tôi cần phải độc lập, tỉnh táo, mạnh mẽ, đặt tên tôi là Băng cũng vì thế…
- Tôi thấy đó là một cái tên rất đẹp! – Tôi vụt miệng và cô gái hơi mỉm cười đáp lại.
- Chuyện hồi bé tí thì tôi không nhớ được, nhưng lớn lên một chút, được mẹ chiều nên tôi cũng đã từng là một đứa con gái nhà giàu đỏng đảnh kiêu kì đấy. Đến cả khi việc kinh doanh của mẹ tôi bắt đầu sa sút, tôi vẫn cứ sống như một tiểu thư, vẫn đỏng đảnh kiêu kì như thế. Nghĩ lại thì tôi đã làm bà lo lắng quá nhiều trong khoảng thời gian ấy. Rồi công ti của mẹ tôi phá sản, trong khi tôi vẫn cứ ăn sung mặc sướng. Hồi ấy tôi vẫn còn đang học phổ thông. Để trang trải cuộc sống và đáp ứng nhu cầu của cái đứa con nhà lính tính nhà quan này, mẹ tôi bắt đầu lao vào làm việc cật lực. Bà kiên quyết không nhận một sự giúp đỡ nào từ người ngoài, dù khi đó vẫn có rất nhiều người theo đuổi bà. Tôi thì không hề hay biết gì cả.
L ngừng lại, buông thêm một tiếng thở dài rồi uống cạn chén trà tôi rót cho cô giờ đã nguội ngắt. Tôi rót thêm cho cô một chén nữa, chợt nghĩ rằng tại một thời điểm nào đó trong quá khứ, L và Q đã chẳng khác gì nhau. Nhưng cuộc sống đã đẩy họ về hai cực xa vợi, chỉ có cùng một kết nối với tôi qua hai hợp đồng mà thôi. Tôi biết L đang chuẩn bị tiết lộ cái cách cô đã được cuộc đời đưa tới vị trí hiện tại.
- Nhiều người đã cảnh báo mẹ tôi cứ làm việc quá sức như vậy rồi sớm muộn cũng sẽ phát bệnh, nhưng bà không nghe. Có lẽ là vì tôi… Rồi cũng đến lúc bà phát bệnh thật. Bà ăn uống kém, sút cân, thỉnh thoảng lại đau bụng. Nhưng bà giấu mọi người, giấu cả tôi. Mà khi ấy tôi còn đang mải mê yêu đương, nào có biết gì khác. Cuối cùng thì tôi đã xao lãng người quan trọng nhất đời mình để chạy theo một điều hết sức vô nghĩa. Đến khi tôi tỉnh ra thì đã quá muộn…
Sai lầm. Tuổi trẻ là những sai lầm. Giống như lăn trái banh tuyết…
- Cùng lúc bệnh của mẹ tôi bắt đầu nặng lên, tôi đã phải trải qua nỗi đau lớn nhất đời mình. Nỗi đau bị phản bội, và bị bán rẻ. Bởi chính mối tình đầu của mình. Đến tận bây giờ nhớ lại tôi vẫn còn thấy tủi nhục khủng khiếp.
- Có chuyện vì giữa cô và anh ta vậy?
- Hừ! Một điều đáng ghê tởm. Hồi ấy tôi vừa mới bắt đầu đi học đại học. Gần ba năm trước. Thằng khốn ấy, nó đã bán tôi lấy một cái ghế trợ lí giám đốc – Bàn tay cô như vô thức siết chặt lại – Hắn đưa tôi đến một bữa tiệc ở công ti hắn, chuốc cho tôi say, vứt tôi cho lão giám đốc của hắn. Đến khi tôi tỉnh dậy thì giao dịch đã xong, lão giám đốc tiện tay vứt lại cho tôi một mớ tiền, bằng cả một tháng tiền nhà. Ha!
Tôi rùng mình, choáng váng với cái cách cô kể trải nghiệm khủng khiếp nhất đời mình trong đúng hai câu phức. Chỉ hai câu ấy thôi hình như cũng đủ khiến cho cô gái cảm thấy lợm giọng. Cô uống thêm một chén trà như để nuốt trôi cái kí ức ấy.
- Tôi mất hết niềm tin vào cuộc đời, vào tình yêu, vào đàn ông – Cô hắng giọng, nhìn tôi, le lói trong ánh mắt một chút gì như là niềm cảm kích – Với anh cũng vậy thôi, nếu như anh đã nhào vào tôi như bọn họ. Nhưng tôi sẽ không bao giờ có thể yêu được nữa, không bao giờ. Kẻ duy nhất có được tình yêu của tôi, và rồi lại giày xéo nó, lại là một thằng khốn nạn. Chỉ riêng chuyện đó thôi đã là cái khốn nạn nhất mà đời ném cho tôi rồi!
Cô phá lên cười, tiếng cười cay nghiệt nhất mà tôi từng được nghe. Giá mà cô đã khóc. Không còn tình yêu. Tôi nhớ tới điều mình đã từng được nghe từ một người lạ, “miễn là còn yêu nhau”. Vậy thì cô gái trước mặt tôi đây sẽ còn gì gọi là cứu cánh nữa đây?
- Nhưng hắn ta với tôi cũng gọi là có tí tác dụng. Năm đấy mẹ tôi phải nhập viện, bệnh phát tới lúc không còn gắng gượng được nữa. Bà đã làm việc cật lực, tới mức tận tuỵ rồi. Ừ, mẹ tôi bị ung thư tuyến tuỵ. Đã tới lúc rất nặng rồi. Viện phí rất cao, nhưng lúc đó bà kiên quyết bắt tôi dùng tiền tiết kiệm của bà để học cho xong đại học. Tới lúc ấy tôi mới nghĩ đến trách nhiệm của mình với gia đình, tôi cần phải chăm sóc mẹ. Phải sống đúng với cái tên mẹ đã đặt cho mình! Tôi bắt đầu vừa đi học vừa đi làm, nhưng tiền lương làm thêm của tôi có đáng là bao. Thế rồi tôi nhớ đến cái mớ tiền mà cái lão khốn kiếp ấy vứt lại. Tôi gọi cho thằng khốn ấy, hỏi xem nó còn bán tôi thêm lần nào được không. Ha! Thế là tôi trở thành một đứa con gái như bây giờ anh thấy đấy, một con gái gọi cao cấp. Sống bằng những thằng đàn ông giàu có, cho chúng nó cái chúng nó cần, nhận lại cái mình cần. Sòng phẳng! Khốn thật, cuối cùng thì tôi cũng chẳng độc lập được với bọn đàn ông!
Tôi chỉ còn biết nhắm mắt lại, xót xa.
- Hàng ngày tôi vẫn đi học và đi làm, rồi đến bệnh viện chăm mẹ. Một tuần tôi chỉ cần đi khách hai ba đêm là tạm đủ trang trải viện phí cho mẹ tôi. Khách của tôi đều là các đại gia, chúng nó không tiếc tiền để có được tôi một đêm. Nhưng rồi mẹ tôi ngày càng yếu đi, tôi phải thuê thêm một hộ lí nữa. Thời gian tôi dành cho mẹ ngày càng ít đi. Và tôi cũng càng lúc càng suy nhược vì thiếu ngủ.
- Tôi tưởng… – Tôi dẫn lại lời của cô – Cô được trả tiền để ngủ? Giống như tôi.
- Anh nghĩ tôi có thể ngủ được với cái đám ấy à? Lũ đại gia luôn luôn trả tiền để tôi ở lại với chúng cả đêm, mặc dù phần lớn bọn chúng nó đều lăn ra ngủ như chết ngay sau một lượt, haha. Nhưng tôi thì không thể nào ngủ được. Tôi ghê tởm bọn chúng, lúc nào cũng vồ lấy tôi như thằng nghiện, vục mặt vào tôi như lợn. Lúc nào cũng một mùi tạp nham, như bãi nôn ấy, nhiều thằng còn nôn thật. Tôi ghê tởm bọn chúng, lần nào cũng phải kìm lại để không phát oẹ lên. Thế là chúng nó tưởng tôi đang sợ hãi, đang e thẹn, chúng nó càng thích. Xong xuôi thì lăn ra ngủ, như lợn! Anh đã bao giờ thử ngủ cạnh một con lợn chưa? Tôi không thể ngủ được, nhưng cũng không thể về. Thế là tôi thức cả đêm bên cạnh bọn lợn ấy, chờ sáng để tếch về tắm rửa rồi lên trường…
- Nên cô đã đến Happy Time?
- Không! Từ lâu rồi tôi đã quyết tâm không tiêu thêm một đồng nào ngoài viện phí và ăn ở cho mẹ con tôi!
- Thế tại sao?
- Anh có nhớ lão già đến nói chuyện nhả nhớt với tôi hôm tôi gặp anh ở cái trung tâm ấy không? Lão béo ấy – Cô đang nói về A – Lão ấy là giám đốc của Happy Time, và từng là khách của tôi, một thằng lợn khác. Lão ấy xong xuôi cũng nằm vật ra, nửa đêm thì thức dậy định đòi tôi tiếp tục. Xong lượt nữa thì lão hỏi tôi sao không ngủ. Tôi nói bị chứng mất ngủ. Thế là lão bảo tôi hãy đến chỗ lão ấy thuê người ngủ thay, lão không lấy tiền của tôi, chỉ cần mỗi tuần tôi dành cho lão ấy một đêm.
- Ra là vậy! Nhờ đó chúng ta đã gặp nhau!
- Mẹ tôi đã chuyển sang hôn mê sâu nhiều ngày nay – Cô kể tiếp, không để ý tới lời của tôi – Mỗi lần đến thăm mẹ, tất cả những gì tôi làm được là nhìn bà ngủ, tha thiết mong bà sẽ bất chợt mở mắt ra gọi tên tôi, nhưng không. Tôi rất muốn được nghe giọng bà. Tại sao tôi đã không dành nhiều thời gian với mẹ hơn từ trước cơ chứ? Bao nhiêu thời gian, bao nhiêu năm qua tôi đã dùng để làm gì cơ chứ?
L gục mặt vào hai lòng bàn tay, bờ vai rung nhẹ. Tôi đã thấy cảnh tượng này ở đâu rồi nhỉ? Nhưng lần này, câu chuyện của cô gái xót xa đến độ tôi cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài lúng túng rót thêm trà vào chén của cô. Nhưng khi L ngẩng đầu lên, tôi thấy mắt cô vẫn hãy còn khô.
- Nhưng dù sao thì tôi vẫn sẽ làm tất cả để mẹ tôi còn được sống – Cô nói vẻ cứng cỏi – Chỉ cần bà còn ở đó, còn thở, đó đã là tất cả với tôi rồi! Cho dù còn phải tiếp lũ lợn thêm bao nhiêu lần nữa, cho dù còn phải thức trắng bao nhiêu đêm nữa trong những cái khách sạn bẩn thỉu ấy, tôi vẫn sẽ đi tiếp. Vậy nên… anh sẽ còn phải tiếp tục ngủ thay tôi lâu nữa đấy!
Bàn tay L đặt nhẹ lên tay tôi trong một giây, đủ để truyền sang tôi một thoáng ấm áp. Trong một giây ấy, ánh mắt cô nhìn tôi cũng đã không còn chút gì là lạnh lẽo. Tôi đã hiểu cô hơn, đủ để nhìn thấu nỗi buồn vô hạn đằng sau màn sương lạnh ấy. Giá mà tôi có thể làm được gì cho em hơn là những giấc ngủ thuê trong hợp đồng. Giá mà tôi có thể làm tan băng…
- Đó là nhiệm vụ của tôi mà!
Tôi khẽ mỉm cười, nhận ra đây là lần đầu tiên tôi thật lòng nói một điều như vậy. Rồi cái phút ấm áp ngắn ngủi ấy qua đi. Chúng tôi đứng dậy trả tiền rồi chào tạm biệt nhau, hai người đi về hai hướng như cái lần ấy. Về thôi, chiều nay tôi còn phải ngủ thay cho khách hàng duy nhất còn lại của mình rồi.
Người Ngủ Thuê Người Ngủ Thuê - Nhật Phi Người Ngủ Thuê