Số lần đọc/download: 3904 / 30
Cập nhật: 2015-09-18 18:31:31 +0700
Chương 12
L
ời đốp chát thẳng thừng đã ở đầu lưởi cô, nhưng cô không nói ra, vì lúc hai người đi ra khỏi chuồng ngựa, một chiếc xe con tiến vào sân điền trang. Xe mang dấu hiệu của chính quyền địa phương trên cửa xe. Diana quên ngay cơn thịnh nộ của mình. Cô đứng lại ngập ngừng nhìn Holt.
- Anh nghĩ người này muốn gì ở chúng ta? - Cô hỏi, răng bặm chặt môi dưới.
- Chúng ta sẽ biết ngay bây giờ.
Chiếc xe dừng lại trước ngôi nhà chính. Diana và Holt cùng đi về phía đó. Một người đàn ông nhỏ nhắn, tuổi trạc bốn mươi nhảy xuống xe. Anh ăn vận theo kiểu áo quần làm việc, mặc quần bò, áo sơ mi kẻ sọc và đội chiếc mũ rơm rộng vành. Anh định đi vào nhà nhưng nhìn thấy Holt và Diana nên đứng lại đợi, lớn tiếng chào.
- Chào anh chị.
Diana đáp lại lời chào này với nụ cười mỉm có tác động tước bỏ hết vũ khí của người đàn ông đang đứng đối diện.
- Chào anh. Anh cần gì ở đây? - Chúng tôi có thể làm được điều gì cho anh?
- Có lẽ sẽ phải ngược lại, - giọng anh ta nghe rè rè, lúng búng nhưng nét mặt thân thiện, - Tôi là Keith Jackson. Tôi là người của chính quyền địa phương và muốn gặp ông Somers.
- Tôi là Diana Somers, con gái ông ấy, cô tự giới thiệu. Người khách bỏ mũ xuống đáp lễ, để lộ cái đầu hói nhẵn bóng. - Cha tôi trong người hiện không được khoẻ. Có thể tôi sẽ giúp ích được cho anh.
Người đàn ông ngập ngừng nhìn Holt, như thể miển cưỡng không muốn nói chuyện công việc với người đàn bà. Holt chìa tay ra bắt.
- Tôi là Holt Mallory, người quản lý của điền trang.
- Tôi thực sự không cần phải nói chuyện trực tiếp với thiếu tá. - người đàn ông nói và quay về phía Holt. - Tôi tin chắc rằng anh có thể cung cấp được cho tôi những thông tin mà tôi cần.
- Tôi sẽ cố, Holt đáp lại với vẻ lịch sự và đáng yêu. - Vậy anh muốn biết gì nào?
- Chúng tôi nghe nói các anh đang gặp khó khăn với bầy ngựa hoang phải không?
- Anh nghe thấy điều đó ở đâu? - Holt hỏi lại, vẻ hơi thích thú.
Người đàn ông mỉm cười.
- Anh thừa biết những chuyện như vậy lan truyền đi rất nhanh. Người này kể cho người khác nghe chuyện gì đó và họ cứ kể tiếp cho nhau nghe. Sớm muộn rồi câu chuyện cũng lọt đến chỗ chúng tôi.
- VẬy anh đã nghe được cái gì? - Diana nín thở dò hỏi.
- nghe thấy kể có con ngựa đực hoang cướp đi của các anh hai con ngựa cái.
- Đúng là có hai con ngựa cái của chúng tôi đã bỏ đi. - Holt nói. - Chúng tôi đã tìm và tìm thấy chúng.. nhưng chẳng hề thấy bóng dáng của con ngựa đực nào ở bên cạnh chúng cả.
Câu trả lời nữa thật, nửa dối này làm cho Diana thích thú. Và cô phải rất tự kiềm chế để không phá lên cười. Con ngựa đực hoang đúng cũng không có mặt ở bên cạnh lúc họ tóm lại hai con ngựa cái.
- Ồ, tôi hiểu.. - Jackson ngập ngừng trong giây lát. Rồi anh tiếp lời. - chúng tôi có nghe về một cuộc ẩu đã giữa hai con ngựa đực. - Chăng biết có đúng vậy không?
- Đáng tiếc là đúng như vậy. - Holt công nhận. - chúng tôi không rõ sự việc xảy ra như thế nào vì không có nhân chứng. Có lẽ ai đó không đóng thật chặt những thanh cửa ra vào khuông thả trong chuồng. Một con bị giết, còn con kia bị thương.
- xin có lời chia buồn. - Người đàn ông nói, vẻ thông cảm.
- Cám ơn anh. Một sự mất mát đáng tiếc. - Holt đồng tình. - Con ngựa chết là con ngựa giống rất quý. Đối với chúng tôi thay thế nó không phải là một việc dễ dàng gì.
- Điều đó tôi có thể hiểu được. Tôi có nghe Thiếu tá nuôi dưỡng hai con ngựa quý đắt tiền. Nếu vậy thì.. - Anh thở dài, - Có lẽ tôi đi ra đây mà chẳng nên công chuyện gì.. nếu các anh chẵng phải gặp khó khăn nào với lũ ngựa hoang.
- Năm nay có đủ nước và cỏ. - Holt nói, như thế điều đó giải thích cho tất cả.
- Đúng, nhưng cũng là trường hợp ngoại lệ. - Jackson đội mũ lên đầu. - Nhưng sau này giả sử có gặp phải chuyện gì với bầy ngựa hoang, các anh thông báo cho chúng tôi biết chứ?
Holt khẽ mỉm cười:
- tự nguyện thì không đâu. Cá nhân tôi thấy bộ luật bảo vệ lũ ngựa hoang thật hơi vô duyên.
Diana ném về phía anh cái nhìn nửa tức giận nửa sợ hãi. Nhưng hình như Jackson chẳng hề bực mình gì về ý kiến của Holt, anh nhếch mép, nhún vai:
- Anh chẳng phải là thiểu số với quan điểm này. Phần lớn những người chủ điền trang đều nghĩ vậy. Thôi, xin tạm biệt anh chị.
- Tạm biệt anh. - Holt đáp lại.
- Tôi rất thích được vinh dự làm quen với cô, cô Somers ạ.
- tôi cũng vậy anh Jackson ạ. Tạm biệt anh.
Lúc người đàn ông đi khỏi, Diana thốt lên:
- Sao anh lại nói như vậy, Holt?
- Nếu ta tỏ ra quá hợp tác, có thể anh ta sẽ nghi ngờ. Tôi đã cư xử như hàng trăm ông chủ điền trang khác mà anh ta đã gặp.
- Tôi vẫn biết anh là người vô cùng láu cá, nhưng thật không hề nghĩ rằng anh còn biết nói dối khéo đến như thế. Từ nay về sau, có lẽ tôi phải luôn nhớ tới điều ấy.
Anh không trả lời, chỉ hơi mỉm cười và đi khỏi.
- Nhờ cô nói lại với thiếu tá rằng khoảng bảy giờ rưỡi tối nay tôi sẽ đến. - Anh nói với lại phía sau.
Đúng bảy rưỡi, Holt có mặt trước ngôi nhà chính. Khi nghe thấy tiếng chân bước ngoài sân Diana rời phòng làm việc đi sang phòng khách. Đúng lúc ấy, anh bước vào.
- Thiếu tá đang đợi anh trong phòng làm việc của ông. - Diana quay người ngay đi để dẫn anh tới chỗ cha mình.
Thiếu tá ngồi trên cái ghế bành sau bàn làm việc rộng. Ông đứng dậy khi cả hia bước vào.
- Đến nay đã hai lần anh không về ăn trưa rồi đấy Holt ạ. - Ông nói và bắt tay Holt.
- Tôi bận quá.
- Tôi biết, tôi biết. Diana, con đem cho chúng ta cà phê nhé.
Mấy phút sau, cô trở lại với bộ cốc chén bằng sứ trên cái khay. Hai người đàn ông đang trao đổi về một con ngựa đực mà Holt đã tới xem. Diana rót cà phê ra tách, Holt liếc nhìn về phía Diana. Lúc này anh biết rằng cả cô nữa cũng tham dự vào cuộc nói chuyện.
Lúc anh ngả người ra sau ghế, cô mới ngồi xuống cái ghế tựa đặt cạnh anh. Cô nhấp ngụm cà phê và để mặc cho Thiếu tá vào đề câu chuyện vốn là nội dung chủ yếu của cuộc gặp gỡ này. Trong lúc chờ đợi, cô chẳng hề lưu tâm hay tham gia vào cuộc trao đổi về con ngựa đực và chất lượng của nó.
- Tôi còn muốn xem hai con ngựa đực khác trước khi có quyết định cuối cùng.
Holt nói như để kết thúc câu chuyện.
- Tôi chưa hề được biết việc anh làm là quyết định chuyện gì đó ở đây?
Diana chen lời giọng lạnh lùng.
Không nên hiểu nhận xét của tôi theo nghĩa đen của nó. - Holt đáp lại.
- Holt có con mắt lựa chọn rất tốt đối với ngựa. - Thiếu tá bảo vệ anh. - Anh ta cũng là người chọn con Fath.
Diana lặng nhìn vào tách cà phê, cô cố gắng nén lại nỗi bực tức của mình.
- Điều đó thật con không biết.
- Chúng ta chưa có đủ ngựa con lấy giống của nó để chắc chắn rằng sự lựa chọn của tôi là đúng. - Holt nói.
- Nhưng chúng trông đầy hứa hẹn. - Thiếu tá nói. - Thế thôi nhé, còn bây giờ đi vào việc. Tôi không mời anh đến đây để trao đổi với anh về con ngựa đực, Holt ạ.
- Tôi cũng đã nghĩ thế, - Holt đặt cái tách xuống khay và liếc nhìn Diana. - Vậy Thiếu tá muốn nói gì với tôi?
- Diana đã nói với tôi rằng cô ấy muốn đảm nhận việc quản lý điền trang.
- Vậy có nghĩa là tôi sẽ thất nghiệp. - Holt đáp lại. Diana cảm thấy thái độ thản nhiên, chẳng lo lắng gì của anh gần như vô liêm sĩ.
- Không phải thế. - Thiếu tá vội quả quyết. - Diana chỉ muốn thay tôi cho tới khi tôi hồi phục được như trước. Vị trí của anh chẳng hề thay đổi gì. Anh chỉ chịu trách nhiệm trước Diana chứ không phải trước tôi nữa.
Holt nhíu mày nghi hoặc.
- Tôi e rằng làm như thế không được.
- Tại sao không? - Diana thách thức hỏi. - Anh không thích nhận lệnh từ một người phụ nữ hay sao?
- Không phải thế, - Holt đáp lại và lạnh lùng nhìn cô - Nhưng tôi không thích nghe lệnh của cô. - Cái găng tay thách thức bị ném trở lại.. vào giữa mặt cô.
- Tôi biết anh có một vài bất đồng với Diana. - Thiếu tá gắng gượng làm dịu bầu không khí căng thẳng.
- Xin lỗi Thiếu tá. - Holt nói, nhưng trong giọng anh không hề có vẻ xin lỗi. - Nếu không còn làm việc cho ông nữa thì tôi sẽ chẳng làm việc ở đây. Hoặc là để cho sự việc vẫn như trước, hoặc là ông chiều ý muốn thất thường của con gái mình và tôi sẽ đi khỏi đây.
Diana bắt đầu thấy lạnh ớn lưng và biết trước được cha mình sẽ trả lời như thế nào.
- Tất nhiên tôi muốn anh ở lại, Holt ạ, đó cũng là mong muốn của Diana.
Cái nhìn châm biếm của Holt như muốn nói lên rằng anh nghi ngờ lời quả quyết này. Thực ra Diana không mong muốn gì hơn ngoài giành lấy vị trí xứng đáng cho mình với tư cách là con gái Thiếu tá.
- Thưa thiếu tá.. - giọng cô run rẩy. - Con có thể trao đổi riêng với Holt được không ạ?
Thiếu tá ngập ngừng đứng dậy.
- Được, có khi tốt nhất là hai người nhất trí với nhau.
Lúc ông rời khỏi gian phòng, Holt đi lại về bên lò sưởi, đặt tay lên bệ lò. Hình như tiếng đập của con tim Diana còn to và ngân vang hơn tiếng tích tắc của cái đồng hồ quả lắc treo trên tường ở đó.
- Thế nào, Diana, cô muốn nói gì với tôi nào? Holt thách thức hỏi. - Cô định làm gì nào? Truy ép nhau chắc? Có lẽ cô sẽ doạ kể cho Thiếu tá nghe rằng tôi đã cưỡng hiếp cô.. nếu như tôi không chấp nhận điều kiện cô đưa ra.
Cái mỉa mai châm chọc của anh làm cô nghẹn thở trong mấy giây.
- Anh định không thú nhận đã làm vậy hay sao?
- Và tôi cũng tìm thấy được một nạn nhân hết sức bỉ ổi. - Anh đáp lại, giọng châm biếm.
Cô run rẩy đứng bật dậy.
- Thế là không công bằng. Tôi là con gái ông ấy, là máu thịt của ông ấy.. là đứa con độc nhất của ông ấy. Tôi phải giữ trách nhiệm ở đây.. chứ không phải anh.
Anh nhìn cô, nét mặt hoàn toàn thản nhiên.
- Điều đó phải do Thiếu tá quyết định.
- Tại sao anh lại ép buộc ông ấy quyết định vấn đề này? Cô bực tức kêu lên. - Vì anh biết rằng ông ấy sẽ đứng về phe của anh. - Nước mắt cô ứa ra, chảy dài xuống hai bên má. Ông ấy luôn luôn thiên vị anh. Luôn luôn! Bàn tay cô nắm lại tuyệt vọng.
- Diana ạ, điều đó thật đáng buồn cười. - Anh tiến lại gần cô một bước.
- Như thế không công bằng.. - Bộ ngực nở nang của anh là một cái đích rất dễ trúng cho ánh mắt của cô, dẫu bị nước mắt làm mờ nhoà. Cô vung tay đấm như gỗ trống vào đó, giận dữ khóc nức nở. Anh nắm lấy tay cô, lắc rất mạnh làm đầu cô hất ngửa ra sau.
- Thiếu tá quyết định công chuyện làm ăn, chứ không phải cá nhân thuần tuý.
Cái nắm chặt tay làm cô thôi khóc nức nở. Lúc này, một cơn cười điên dại trào dâng trong cổ cô.
- Anh nghĩ vậy thật sao? Ông ấy chẳng cần đến tôi bao giờ. Mà cũng đúng thôi. Cần để làm gì? Ông ấy có anh rồi. - Rồi những dòng nước mắt lại chảy dài trên má cô.
- Em không hiểu những gì vừa nói ra. - Holt thì thầm.
Diana không thể nhận ra đường nét khuôn mặt mờ ảo của anh nữa. Anh ôm lấy cô vào lòng, ép đầu cô gục vào vai mình. Cô nhận thấy cằm anh đặt lên trán mình. Anh bối rối vuốt ve mái tóc đến mềm mại như lụa của cô.
- Đúng thế đấy, Holt ạ. - Cô thì thầm, môi áp chặt vào áo anh. - Đã luôn như thế này từ ngày anh đến đây.
- Không phải đâu, Diana ạ. - Anh cãi lại.
Cô ngẩng đầu để nhìn thẳng vào mặt anh, những chỉ nhìn thấy được đôi môi anh, cái miệng anh, nó rõ nét, rắn rỏi và đàn ông làm sao! Cô hé môi, muốn nói lên điều gì đó nhưng không diễn tả được thành lời. Bàn tay anh thôi không vuốt ve mái tóc của cô nữa. Rất từ từ, chuyển động từng xăng ti mét một, miệng anh cúi sát gần miệng cô cho tới khi hơi thở nóng hổi và hối hả cảu anh phà lên mũi cô, lên gò má cô rồi mơn trớn đôi môi cô. Con tim Diana đập rộn trong cảm giác chờ mong và cô hoàn toàn ý thức được thân hình đàn ông của anh đang áp sát vào cơ thể cô. Ánh mắt anh trượt trên mắt cô, dừng lại bên đôi môi hé mở.
Miệng anh chạm lên miệng cô, nhẹ như một cái lông tiếp đất.
- Anh đã thề không bao giờ đến gần em nữa.. - Holt không nói hết câu thì thầm bên môi cô và dầu bằng sự thôi thúc và quyến rũ của thể xác mạnh hơn sự phản ứng của lý trí.
Nụ hôn của anh làm Diana run rẩy. Khi cơn rùng mình khoái cảm đầu tiên chạy lan toả khắp người cô, cô cảm giác anh đang căng người ra. Anh đẩy cô đứng lùi lại. Cô mở choàng mắt, nhìn tư thế căng thẳng của anh. Như thể hiểu được cái nhìn của cô, anh khẽ nói:
- Em lắng nghe xem!
- Cô lắc lắc cái đầu trong cơn choáng váng phản đối.
- Có cái gì đấy làm lũ ngựa sợ cuống cả lên. - Anh giải thích.
Hơn cả tiếng đồng hồ bực mình, bây giờ Diana cũng nghe được tiếng gầm gừ lạ lùng, tiếng hí hốt hoảng, tiếng chân đập tuyệt vọng. Nhưng rõ ràng chưa đến mức hốt hoảng hỗn loạn.
- Con ngựa hoang chăng? - Diana thì thầm.
Đôi mắt Holt nheo lại:
- Đúng, con ngựa hoang. - Anh rảo chân bước vội ra cửa và Diana chạy ra theo. Không trông thấy Thiếu tá đâu khi họ chạy ra phòng khách. Ra khỏi nhà, họ có thể khẳng định được tiếng động từ đâu vọng lại. - từ hai.. (hông đọc được ) lớn hiện đang nhốt bầy ngựa cái và ngựa con.
Trăng bán nguyệt lấp lánh ánh bạc trên nền trời đêm, soi lối đường cho họ đi. Holt nhảy ngay qua hàng rào đầu tiên. Anh không chờ đợi Diana phải trèo qua. Cô nghe tiếng chân bước theo sau. Cô ngoảnh lại và nhận ra Rube đang chạy theo.
- Lại đúng con ngựa đực trắng chết đẫm này, đúng không? - Rube tung người nhảy qua hàng rào. - Tôi nghe những tiếng động của bầy ngựa cái, thế là hiểu ngay ra vì sao chúng hoảng sợ.. - Ông nói luôn miệng trong lúc chạy bên Diana, nhưng cô đâu để ý những gì ông nói.
Holt đã chạy tới hàng rào bãi thả. Anh trèo đứng hẳn lên trên hàng rào để nhìn được rõ hơn vào đồng cỏ. Diana và Rube cũng bắt chước anh.
- Nó kia kìa. - Diana chỉ tay về một phía đầu bãi thả. Ánh trăng chiếu lấp lánh sáng trắng trên bộ lông con ngựa đực đang chạy đi chạy lại dọc hàng rào với kiểu đi như lướt chao đảo trên mặt đất. Những cơ bắp nổi hằn u trên cổ nó lúc đầu nó lắc lư sang hai bên và đuôi nó vẫy vẫy như một ngọn cờ trắng ở phía sau trong khi nó kích động, quyến rũ và doạ dẫm lũ ngựa cái với những tiếng gọi khẽ khàng, lôi cuốn, tán tỉnh. Dần dần, chúng siêu lòng trước sức quyến rũ của nó và không phản ứng một cách hốt hoảng như trước nữa.
Diana nhìn như bị thôi miên vào bức ảnh trước mặt mình. Cô không để ý thấy những người chăn bò khác của điền trang cũng bị tiếng động thu hút kéo tụ cả đến. Cô chẳng hề nghe thây 1tiếng thì thầm hồi hộp của họ lẫn mệnh lệnh của Holt phân việc cho họ. Chẳng có gì làm hư hỏng toàn cảnh đẹp tuyệt vời cho tới khi những tiếng la hét, tiếng huýt sáo của mấy người đàn ông xua tan những thân hình tối sẫm của bầy ngựa cái tới tụ chen chúc bên hàng rào. Con ngựa hoang trắng đứng lặng như một pho tượng, nhìn trực diện và chờ đợi những kẻ thù hai chân của mình. Rồi nó quay người, dáng điệu uyển chuyển như một vũ sư và biến mất trong màn đêm.
- Vậy ra đó là con ngựa đực hoang. - Thiếu tá đứng bên hàng rào nói. Ông như nghẹt thở, hồi hộp chẳng kém gì những người khác. Trên gương mặt ông phản phất dấu ấn của cuộc đấu tranh giữa sự tức giận và thán phục.
- Nó thật tuyệt vời, phải thế không cha? - Diana thì thầm.
- Từ trước tới nay chưa hề thấy con ngựa hoang nào như thế cả. - Ông thú nhận.
Sau khi con ngựa đực chạy biến, những người đàn ông cũng trở về nhà mình, vừa đi vừa sôi nổi trò chuyện. Holt đi lại hàng rào, nơi Thiếu tá và Diana đang đứng đợi. Ánh trăng dường như biến gương mặt thon dài của anh thành một chiếc mặt nạ bằng đồng và biến đôi mắt thành những mảnh bạc vụn.
- Nó sẽ trở lại, - anh tiên đoán - Chúng ta phải cảnh giác. Cứ bốn giờ sẽ đổi gác một lần.
- Đồng ý. - Thiếu tá nói, mặc dù mình chẳng hề được hỏi gì.
- Có thể chúng ta sẽ gặp may. Sau vài lần thử không đạt kết quả gì, có thể nó sẽ từ bỏ ý định tiến sát vào gần lũ ngựa cái của chúng ta. - Holt nhìn về phía rặng núi đen sẫm mà con ngựa đực vừa đi hướng ấy.
- Chắc chắn.. - Thiếu tá nhìn từ Holt sang phía Diana. - Hai người đã..
Diana ngắt lời ông:
- Cha không cần phải lo rằng sẽ mất Holt nữa. Chúng con đã nhất trí với nhau. Anh ấy sẽ tiếp tục chỉ huy ở đây và con sẽ không làm khó dễ anh ấy nữa. Con sẽ làm việc với lũ ngựa, thuần dưỡng những con ngựa con và có thể giúp cha trong công việc sổ sách kế toán, cha ạ. Nhưng tất cả chỉ có thế thôi.
Diana đã hối hận rằng để trong nhà xảy ra cảnh tình cảm yếu mềm đó. Qua đấy cô đã mách bảo Holt rằng điểm yếu của cô ở đâu. Cho dù một sức hút tình dục rất mạnh đẩy hai người lại với nhau, vẫn còn nhiều dòng máu xấu chảy giữa họ, và Holt vẫn còn là kẻ thù của cô. Bây giờ cô đã giúp anh giành được một chiến thắng.
- Vậy thì mọi cái đã được giải quyết. - Thiếu tá nói.
Lần này Holt trả lời:
- VÂng. - anh nhìn Diana dò xét trong giây lát rồi lại quay sang cô. - Bây giờ tôi xin phép Thiếu tá, tôi phải đi phân công người canh gác.
- Được rồi. Anh cứ đi đi. Ngày mai tôi chúc anh một chuyến bay tốt. - Sau khi Holt đã đi về phía những người đàn ông khác, Thiếu tá hỏi con gái mình.
- Chúng ta vào nhà chứ?
- Vâng. - Cô nhảy xuống hàng rào. - Ngày mai Holt bay đi đâu vậy hả cha?
- Đi Kalifornia. Anh ta muốn đến xem một con ngựa đực. Cha rất vui là hai người đã nhất trí được với nhau. Ông quay người chậm rãi đi vào nhà. Diana đi theo ông. - Cha vẫn luôn mong ước hai đứa hiểu nhau hơn. Holt là người chồng tuyệt vời đối với con. Anh ta giỏi viễc và trung thành nhưng.. - Thiếu tá thở dài. - Chắc không được như vậy. Rất may cha chưa tìm cách mai mối hai đứa cho nhau.
Diana đứng lại như bị mọc rễ ở chân.
- phải chăng vì thế mà cha đã thuê nhận anh ta? Đó làm người chồng tương lai của con? - cô rất muốn nói thêm. Phải chăng chính vì thế mà cha đã khuyến khích tham vọng của anh ta và cất nhắc anh ta làm người thừa kế của mình.
- Trời ơi, không phải thế, - ông cười giải thích cho con gái hiểu. - Cha đã thuê nhận anh ta vì anh ta có trình độ và khả năng cần thiết cho chổ làm việc ngày ấy còn trống. Mãi ba hoặc bốn năm sau cha mới hình dung được rằng anh ta có thể là con rể cha được. Ngày ấy con đã thường xuyên cãi nhau với anh ta rồi. Cha từng hy vọng sự căm thù này rồi sẽ chuyển biến thành tình yêu. Nhưng đáng tiếc là chẳng thành đạt gì.
- Cha chẳng nói gì với con về việc này.
- Đúng. Cha không bao giờ đòi hỏi ở con một cuộc hôn nhân không có tình yêu.
- Nhiều khi tình yêu cũng có thể trở nên rất xấu xa.
- Bây giờ chắc con lại nghĩ về Rand. Đó chẳng phải là tình yêu anh ta cảm nhận được với con. Nếu không anh ta đã chẳng tung những tin đồn nhảm như vậy về con. Tình yêu con người đầy hơi ấm và điều kỳ diệu.
Diana nghẹn thở:
- Cha.. cha đã nghe những chuyện ấy à?
- Có. Người cha công nhận.
- Con..
- Con không cần phải giải thích gì cho cha cả. - ông ngắt lời cô. - Con hãy quên đi tất cả.
Diana nhận ra trong gọng nói của ông rằng sự ông thật sự không muốn biết cái gì về các chuyện ấy nữa, rằng ông muốn chôn vùi vĩnh viễn đề tài này. Diana đưa tay vào túi quần bò. Điều đó không hề làm cho cô cảm thấy nhẹ nhỏm trong lương tâm. Thiếu tá đã nghe về những gì sau câu chuyện ấy, và bây giờ quyêt tâm chẳng để ý gì đến chúng nữa.
Đêm hôm sau, con ngựa đực đến thăm bầy ngựa cái lần thứ hai. Những tiếng động làm Diana thức giấc và sau đó cô không tài nào ngủ lại được. Sáng hôm sau, cô thức dậy muộn. Thiếu tá đã đi nghỉ sau bữa ăn sáng như lời bảo và căn dặn. Vì không biết nên làm việc gì, cô rảo bước đến chuồng ngựa. Mặt trời chiếu rọi nóng ấm lên mặt cô. Buổi chiều, trời sẽ rất nóng. Làn hơi nước bao phủ các ngọn núi. Những bóng mây trời ngang qua các đồi núi.
- Diana!
Cô quay người khi nhận ra giọng Guy. Cô không gặp anh kể từ lúc cách đây hai ngày anh nói ra lời cay đắng ấy rồi bỏ đi để cùng với những người khác dồn lũ ngựa vào chuồng thả bên trong.
Một nỗi đau làm cô đến nghẹt thở chạy lan khắp người cô lúc anh rảo bước dài đi lại phía cô. Liệu anh có biết rằng anh rất giống Holt không? Nhưng Diana xua đẩy được những suy nghĩ này và chăm chú nhìn vào bó hoa trên tay anh.
Anh dừng lại trước mặt cô, bối rối nhìn cô.
- Một đề nghị giảng hoà.
Cô đón nhận bó hoa.
- Hoa dại! Đẹp quá Guy ạ.
Anh thở hắt ra, nhẹ nhõm khi thấy cô mỉm cười.
- Anh đã cố ý đi tìm hoa dại. - Anh giải thích với nét mặt tự tin. - Anh đã nghĩ không biết có nên mua sẵn bó hoa trồng ở trong các cửa hàng của thành phố hay không. Nhưng những bông hoa ở đây giống hệt như em, xinh đẹp, không thể thuần dưỡng được vì đầy sự phản kháng một khi người ta định chinh phục nó. Ngày ấy anh đã thử trồng em ở nơi anh muốn, nhưng người ta không thể làm được như vậy với một bông hoa dại. Anh rất lấy làm tiếc. Em tha lỗi cho anh chứ?
Tại sao anh cứ phải đáng yêu và đầy sự thông cảm người khác thế? Cô hối hận đã làm dau người khác và bỏ rơi họ. Chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều nếu như anh luôn giận cô và vẫn giận cô.. tốt hơn đối với anh. Cô không thể tiếp tục để cho Guy lý tưởng hoá con người cô.
- tôi đã quá thô lỗ đối với anh khi từ chối anh cục cằn như thế. Và tôi chỉ có một lời xin lỗi duy nhất cho hành động ấy là đang bận tâm về những việc khác trong đầu.
- Tất cả chúng ta đều thỉnh thoảng trải qua những khoảnh khắc chẳng khao khát gì khác ngoài được ở một mình. - Ánh mắt anh đong đầy vẻ sủng ái cô.