Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Barbara Cartland
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Biên tập: Gió
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2021-10-03 17:29:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
11
úc Diana thức dậy, ánh nắng đã lọt vào căn phòng qua những khe rèm cửa sổ. Những tia nắng vàng rọi vào bóng tối của căn phòng. Nàng nằm đó, vẫn còn ngái ngủ. Rồi nàng chợt nhớ lại đêm hôm qua. Hốt hoảng nàng vội quay sang bên cạnh. Nhưng trên giường chỉ còn mỗi nàng.
Diana nằm duỗi thẳng người, bất động, vẫn còn cảm thấy nỗi kinh hoàng về những gì xảy ra đêm qua. Nàng đã giãy giụa, chống trả đến cùng, cho đến khi nàng hoàn toàn kiệt sức. Nàng đã gào thét cho đến khi phần thì mệt, phần thì bị miệng Ian áp vào khiến nàng không còn gào lên được nữa.
Diana tự thầm nhủ, chuyện đó là không có thật. Rằng không thể có chuyện đó xảy ra với nàng được. Nhưng nàng cố nén một tiếng khóc chỉ chực bật ra, biết rằng đã đoán đúng và bây giờ nàng thật sự trở thành tù nhân trong căn phòng này.
Nàng có cảm giác như một vị thần đã dùng phép thuật đưa nàng sang một thế kỷ khác. Căn phòng ngủ rộng thênh thang này, nơi đã chứng kiến biết bao thế hệ, đâu phải khung cảnh cho một phụ nữ hiện đại? Nàng bị bắt cóc, bị cầm tù và bị hãm hiếp như một cô gái thời xa xưa.
Diana uể oải ngồi dậy, rồi cứ chân không như thế, nàng bước ra cửa sổ, vén rèm. Nàng thấy cần hít thở một chút không khí trong lành để lấy lại bình tĩnh. Ánh nắng ùa vào căn phòng và khi nàng mở cánh cửa, tiếng cánh cửa và tiếng hải âu cũng vọng vào. Nàng nhìn xuống vườn, những luống hoa đua nở rực rõ và xa xa là biển hiền hòa, nước biển xanh thẳm, sóng gợn thành những trắng ngầu bọt và đuổi nhau xô vào bờ, đập vào vách núi thành những đám bọt tung cao.
Diana nhìn ra xa. Rất xa, có một con tàu, trông chỉ như một nét mực gạch ngang sát chân trời. Khi con tàu đi khuất, nàng cảm thấy dường như mình là người thủy thủ bị đắm tàu tiếc rẻ nhìn theo khả năng cứu vớt cuối cùng đã tan biến.
Nàng quay lưng, rời khỏi cửa sổ, liếc mắt nhìn vào gương. Hình ảnh nàng trong đó làm nàng khiếp sợ. Tóc rối bù còn bết vào trán. Cặp má trắng bệch và nước mắt đêm qua vẫn còn đọng lại, tạo thành những quầng thâm xung quanh mắt.
Nhớ lại những dòng nước mắt này, chợt nàng thấy xấu hổ và chua cay. Lẽ ra khi thấy không thể nào chống cự, lòng kiêu hãnh buộc nàng phải tỏ ra ngạc nhiên, phó mặc tất cả, nhưng đằng này nàng lại van lạy khóc lóc.
Nàng buông người xuống ghế tựa trước bàn trang điểm, ôm mặt. Đột nhiên nàng bật đứng dậy khi nghe thấy cửa mở sau một tiếng gõ rất khẽ. Nhưng không có gì đáng sợ: người bước vào là bà Margaret, bưng bữa điểm tâm đến cho nàng.
Hơn mười giờ nàng mới xuống nhà vì nàng từ chối bữa điểm tâm chính nên nàng hy vọng Ian đã đi và nàng chỉ còn lại một mình trong tòa lâu đài, để bình tâm nghĩ cách trốn khỏi nơi đây. Nhưng Ian đã đợi nàng dưới gian tiền sảnh.
- Chào cô, - chàng vui vẻ nói, như chưa hề xảy ra chuyện gì giữa hai người đêm qua.
Diana không đáp. Qua khe hở nàng nhìn thấy một chiếc xe hơi đỗ ngoài thềm đợi họ. Trong một thoáng, nàng giật mình, thầm nghĩ, vậy là Ian thả cho nàng về. Nhưng niềm vui đó không kéo dài được lâu, bởi Ian nói ngay:
- Tôi nghĩ cô muốn tham quan hòn đảo này. Và chiều nay chúng ta có thể cưỡi ngựa dạo chơi.
Mặc dù tâm trạng rối bời, trong lúc họ ngồi trên xe, Diana vẫn không thể không thán phục cảnh đẹp trên đảo. Ian cho xe chạy rất chậm trên những con đường rất hẹp. Sau khi cho xe leo lên dốc, Ian đỗ xe lại, cách một nấm mộ lớn vài mét. Mộ xây bằng đá xám, trên đỉnh đồi.
- Đây là mộ ông tôi, - Ian cắt nghĩa vắn tắt.
Mặc dù Diana không tỏ ra quan tâm chi hết, Ian vẫn kể về ông nội chàng, về cách cụ cai quản hòn đảo này theo kiểu chuyên chế giống như một ông vua con trong vương quốc của mình.
Liếc mắt nhìn lại phía sau, Diana thấy đất liền ở rất xa, nơi nàng ao ước được quay về đó, và nàng hiểu rằng hòn đảo này là một thành lũy không ai có thể chiếm lĩnh. Ngọn núi Ben Nevis cao ngất ở xa giống như đường lên cổng thiên đường, bởi nàng thấy không thể tới đó được nếu không được ai hỗ trợ.
Bất chấp tình thế khó xử và khó chịu của nàng, cặp má nàng vẫn ửng hồng do gió đảo thổi vào. Sáng nay trời tuyệt đẹp và mùi ngải cứu hoang dã mọc trên đồi cộng với mùi mặn của gió biển khiến nàng ngây ngất. Trên đầu họ, bầu trời xanh thăm thẳm trong vắt. Một con hải âu bay ngang qua kêu quang quác. Một con gà rừng bay vụt từ bụi cây lên về phía rừng. Một con dế thấy động, hoảng hốt bay vụt lên cao. Đồng thời một bộ ba vịt trời nối đuôi nhau bay về phía mặt hồ màu ngọc lam.
Tuy nhiên Diana không nói gì và họ quay về lâu đài. Trong suốt bữa ăn trưa, Diana chỉ im lặng, mặt rầu rĩ. Nhưng Ian không quan tâm đến thái độ ấy, thỉnh thoảng chàng bình thản cất tiếng nói để phá vỡ không khí căng thẳng kia.
Bởi Diana không thể từ chối và cũng bởi nàng không còn công việc gì để làm, nàng theo lời Ian gợi ý, thay sang bộ trang phục đi ngựa. Trong bộ đồ kỵ sĩ cắt rất khéo, nàng giống như chàng thiếu niên khôi ngô. Nàng nhảy lên lưng con ngựa màu tro đứng đợi ngoài cửa lâu đài.
- Hôm tậu con Starlight, - Ian nói như thể suy nghĩ thành tiếng, - tôi đã nghĩ rằng cô ngồi lên nó thì rất tuyệt.
Bản thân chàng cưỡi một con ngựa đen cao lớn, rất đẹp, hơi có vẻ dữ một chút. Nhưng con Starlight thì khá thuần, nên Diana không thể không cảm thấy khoan khoái được cưỡi trên một con ngựa vừa đẹp vừa lành như vậy.
Họ cho ngựa chạy nước kiệu rồi bắt đầu thả cương cho ngựa tha hồ phi. Diana cảm thấy như nàng đang bay trên mặt đất và tai chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa. Đến lúc kìm ngựa, Diana đẫ lấy lại được niềm vui tươi. Nàng quên bẵng mất là không nên tỏ ra vui vẻ, nàng hớn hở reo lên:
- Tuyệt vời!- nàng nói. - Con ngựa này đúng là tuyệt.
- Tôi rất mừng thấy cô vừa ý. - Ian đáp.
Nhưng nụ cười của chàng nhắc Diana nhớ đếnn hoàn cảnh "tù nhân" của mình và nàng lại im lặng, làm ra vẻ rầu rĩ và tránh luồng mắt của Ian.
Họ cưỡi ngựa men theo đầm lầy phía Bắc đảo, quặt sang hướng Đông cho đến lúc ra đến bờ biển. Cát ở đây vàng óng và khá mịn, đủ để cho ngựa chạy nước kiệu bên trên. Đuợc chừng một cây số, họ nhìn thấy một túp lều xiêu vẹo dựa lưng vào bờ vách đá, trên cao, ở mức triều dâng, trông khá cheo leo.
Tuy đã quyết định sẽ không nói gì nhưng thấy khói bốc từ mái lều lên, lòng hiếu kỳ đẩy Diana buột miệng hỏi:
- Ai lại ra ở chỗ hoang vu và cheo leo này nhỉ!
Ian đáp:
- Đấy là lều của cụ Nanet Carmichael. Người ta nghĩ bà cụ là phù thủy cho nên không ai muốn cho bà cụ ở gần mình, sợ phép thuật của bà cụ. Thế là bà cụ ra sống ở ngoài bờ biển này. Bởi theo mê tín của dân đảo thì chỗ này là nơi mọi quyền phép ma thuật đều không thể gây tác hại. Họ cho rằng nước thủy triều dâng cao sẽ cuốn đi mọi ma thuật.
- Bà cụ có thật biết phép phù thủy không?
Ian cười vang đáp:
- Tôi biết bà cụ từ khi còn rất nhỏ và tôi nghĩ rằng tôi có thể xét đoán chính xác về bà cụ. Thật ra bà cụ chịu tai họa vì cặp mắt có vẻ xét nét của bà cụ, ngoài ra không có gì khác.
Đúng lúc đó họ nhìn thấy bà cụ bước ra cửa, đưa bàn tay lên che nắng để nhìn xem ai đến. Ian chào bà cụ:
- Chào cụ Nanet, - chàng nói bằng thổ ngữ.- Bà khỏe chứ?
- Ôi, cậu chủ nhỏ! -Bà cụ reo lên rồi bước ra đón khách.
Bà cụ Nanet Carmichael ăn mặc rất kỳ quái, bên dưới chiếc gấu váy dân tộc là đôi chân trần khẳng khiu. Váy cũng bẩn thỉu một cách quá mức. Bên trên người, bà cụ quấn đủ thứ áo lộn xộn, bằng vải, bằng len, có cả một tấm áo măng tô nát. Ngoài cùng bà cụ choàng một tấm khăn vải mỏng, vừa rách vừa bạc, có vẻ hồi xưa nó màu đỏ. Tóc bà cụ bù rối, rủ ra bên dưới chiếc mũ nồi kiểu Scotland. Tai cụ đeo rất nhiều thứ lủng lẳng và các ngón ở hai bàn tay bẩn thỉu đầy nhẫn. Trông hình dạng cụ quái đản đến mức mọi người dân ở đây cho bà cụ là phù thủy cũng là chuyện tất nhiên. Sau lưng bà cụ có ba con mèo gầy còm và lông rụng rất nhiều.
Ian nói:
- Thì ra lều của bà cụ vẫn còn đứng vững. Vậy mà tôi tưởng trận bão mùa xuân vừa rồi đã thổi nó bay tận đâu rồi.
- Đúng thế, lều của già vẫn còn nguyên vẹn, - bà cụ càu nhàu nói. - Chắc Chúa trời thương tình già! Ôi, sau bao trận bão ấy, gỗ ván dạt vào đây vô thiên lủng, toàn là ván những chiếc thuyền bị bão đánh chìm. Ngần ấy tàu thuyền không chịu nổi cơn bão, vậy mà túp lều xiêu vẹo của già Nanet lại chịu nổi mới lạ chứ.
Bà cụ cười khanh khách và tiếng cười của cụ làm Diana rùng mình. Bởi nàng không hiểu bà cụ vừa nói gì.
Bà cụ Nanet nhìn Diana rồi nói với Ian:
- Cô công nương này cũng đẹp lắm, quả là rất đẹp, nhưng công nương này sẽ gây cho cậu chủ nhỏ nhiều đau khổ, nhiều gian truân đấy. Già nhìn thấy rất rõ, cậu chủ nhỏ hãy tin ở già Nanet này.
Bà cụ tiếp tục cau mày ngắm Diana bằng cặp mắt sâu hoắm, rồi lẩm bẩm gì đó, quay vào nhà. Tiếng lẩm bẩm quá khẽ nên Ian không nghe rõ bà cụ nói gì. Chàng tưởng bà cụ đã quên nên cầm cương định cho ngựa đi tiếp. Nhưng chàng chưa kịp nói lời tạm biệt thì bà cụ đã nói thêm:
- Già thấy không chỉ cậu chủ mà công nương đây cũng phải chịu nhiều đau khổ, gian truân. Đúng vậy...
Rồi như bị những lời tiên đoán đó thu hút tâm trí, bà cụ Nanet lặng lẽ đi vào nhà.
- Bà cụ nói gì về tôi đấy,- Diana vội hỏi Ian.
Nhưng Ian không đáp, chảng chỉ thúc đinh giày vào sườn ngựa. Con ngựa chồm lên và Ian liếc mắt lần cuối cùng túp lều xiêu vẹo và bà cụ già Nanet quái đản. Diana đành phải thúc ngựa chạy theo. Họ cho ngựa chạy nước kiệu.
Khi họ về đến lâu đài, bữa ăn nhẹ buổi chiều đã dọn sẵn chờ họ. Nhưng Ian bị người giúp việc gọi đi bàn công việc, thành thử Diana còn lại một mình. Nàng thơ thẩn đi qua ngang phòng thư viện, lơ đãng nhìn những ngăn tủ đựng sách rồi qua phòng ăn, ra tiền sảnh, cuối cùng đến hành lang treo các tác phẩm hội họa. Bất giác nàng chú ý đến một số báu vật của tòa lâu đài cổ kính này. Tuy không thành thạo về đồ cổ nhưng Diana cũng lờ mờ biết rằng những tấm thảm treo tường kia vô cùng quý cũng như những tấm gỗ trạm trổ hết sức công phu trong phòng ăn lớn.
Các bức họa đều vẽ chân dung tổ tiên của dòng họ quý tộc Carstairs, có mang chữ ký của các danh họa, cũng là những thứ hết sức giá trị.
Nhưng trong số vật quý đó có một thứ rất đáng yêu, đó là chân dung Ian hồi nhỏ, do danh họa Sargent vẽ, bên cạnh đó là chân dung vị quý tộc già, ông nội chàng. Sargent là họa sĩ nổi tiếng lừng lẫy về nghệ thuật chân dung, quả đã gặp được đề tài thích hợp với ông. Ông già Carstairs mặc váy dân tộc, khoác tấm "chăn" độc đáo thay áo choàng của đàn ông miền núi Scotland. Bên cạnh cụ là con chó. Khuôn mặt cụ biểu lộ lòng nhân hậu, thông minh và sự chân thành. Đồng thời cũng thể hiện cả chất dữ dội và uy quyền của vị chúa đất, quen bắt dẻ dưới tuyệt đối phục tùng mình.
Trời chuyển sang hoàng hôn và Diana chợt nhớ đã đến lúc nàng phải thay áo quần: sắp đến giờ ăn tối. Nhưng về đến phòng, nàng không thấy phải vội vã. Nàng đi đi lại lại trong phòng, suy nghĩ. Diana nhận thấy lúc ở bên ngoài tòa lâu đài, mỗi khi một người dân trên đảo gặp nàng, họ đều cúi chào kính cẩn và khi nàng đến gần, mặt họ đều rạng rỡ, không phải với thái độ nể sợ như với chúa đất mà với thái độ yêu mến chân tình. Chỉ qua một ngày đi bên Ian, Diana hiểu ngay rằng chàng giống như ông vua và mọi người trên đảo đều là thần dân của chàng. Nếu nàng làm điều gì chống lại Ian thì chắc chắn sẽ không được bất cứ một người dân nào trên đảo Ronsa giúp đỡ.
Diana vẫn tiếp tục đi đi lại lại trong phòng, cố gắng tập trung suy nghĩ. Mãi đến lúc chỉ còn đúng mười phút để thay áo quần, nàng mới quay ra tiến hành công việc đó. Trời bên ngoài đã tối và trong lúc bước thang gác xuống nhà ăn, trong đầu nàng chỉ ám ảnh một băn khoăn duy nhất. Nàng cố tình tạo cho mình kém hấp dẫn. Để nhằm mục đích đó, nàng mặc tấm áo liền váy màu đen giản dị và chải lật tóc ra phía sau. Nàng không đeo trang sức, không thoa son phấn, mặc dù lúc đầu nàng đã nghĩ, dù sao cũng bôi một chút son lên môi.
Diana không biết rằng chính cứ để tự nhiên như thế trông nàng lại càng hấp dẫn. Màu đen của bộ y phục tôn thêm màu da trắng nõn và màu tóc vàng ánh đỏ của nàng. Cặp má không phấn, để nguyên màu nhợt nhạt càng làm nổi cặp mắt sâu thẳm tuyệt đẹp.
Ian khao khát biết chừng nào muốn đề nghị nàng bao giờ cũng như thế này: không son phấn, không trang sức. Chính thế này trông nàng càng đậm đà trí tuệ hơn.
Trong bữa ăn cả hai người đều im lặng. Diana kiên quyết không trả lời bất cứ câu hỏi nào của Ian và nàng ăn chậm chạp, như thể nàng cố gắng lắm mới nhai nuôt nổi.
Bữa tối xong, họ sang phòng thư viện, ngồi vào đúng chỗ ngồi hôm qua, Diana trên đi văng, cũng với vẻ mặt rầu rĩ như thế, và Ian trong ghế bành với mấy con chó nằm dưới chân.
Diana nói:
- Tôi cần phải viết vài lá thư. Tôi có thể bỏ thùng thư tại đây được chứ?
- Không được. Cô chỉ được viết thứ gì mà tôi yêu cầu. Và mọi thứ đều phải qua tôi xem lại. Tôi không muốn có nguy cơ là hòn đảo này bị cả một đám người vô công rồi nghề đến quấy rối.
Diana thở dài. Nàng đã tiên đoán câu trả lời đó và sợ nó được thốt ra từ miệng Ian. Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường to lớn vẫn liên tục và mỗi tiếng tích tắc đó lại khiến Diana thấy giờ đi ngủ đang ngày càng đến gần. Một khúc gỗ bỗng nhiên sụt xuống trong lò sưởi nhưng cả hai vẫn ngồi lặng lẽ. Chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ tích tắc. Và Diana thấy ngột ngạt, và căng thẳng đến mức nàng muốn thét lên.
Rồi không chịu đựng thêm được nữa, nàng vùng đứng dậy. Tà váy mềm mại của nàng xoay tròn, phồng lên như cái chuông xung quanh nàng.
Nàng nói giọng run run:
- Anh đã ngỏ lời cầu hôn, vậy mà anh không có trái tim hay sao? Anh không thể đối xử với tôi như thế này được!
- Vợ tôi phải là người xứng đáng với dòng họ tôi, - Ian nói, giọng khinh bạc khiến Diana cảm thấy như vừa nhận một cái tát. - Tôi sẽ không bao giờ cưới cô đâu.
Rồi chàng nói thêm:
- Mà tại sao tôi phải lấy cô nhỉ?
- Nếu tôi là đàn ông, nguyên câu mạt sát vừa rồi đủ làm tôi phải giết anh. Anh đã lăng nhục tôi!
Giọng nàng quát to hung hãn.
- Đúng thế, nhưng cô không phải đàn ông, - Ian nói rồi nhấc bổng nàng trên cánh tay lực lưỡng. - Cô chỉ là đàn bà, một người đàn bà hết sức quyến rũ.
Trong lúc nàng giãy giụa một cách vô ích thì chàng vác nàng lên tầng trên.
Ngọn Tháp Hạnh Phúc Ngọn Tháp Hạnh Phúc - Barbara Cartland Ngọn Tháp Hạnh Phúc