Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: House Of A Thousand Screams
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 242 / 9
Cập nhật: 2019-12-23 22:17:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
hậm chí tôi không kịp kêu lên. Toàn thân nó trùm lên tôi giống như một cái lưới đánh cá.
Tôi vùng vẫy chống lại, tim đập nhanh như trống làng, dạ dày cuộn lên từng đợt. Tôi cố kêu, nhưng bị một phần cái vật màu vàng đó bịt miệng. Vẫn thở được, chỉ không thể nào cất tiếng kêu lên mà thôi.
Phần quấn dưới chân chợt thít chặt lại, tôi cố lê ra cửa kêu cứu:
— Cứu tôi với, nó bóp cổ tôi!
Tôi đấm đá dữ dội. Nó mềm và xốp, thậm chí ánh sáng có thể lọt qua nó nhuốm một màu vàng vàng. Dường như tôi đang bị chụp kín trong một cái lều vải.
Cuối cùng tôi cũng xé thủng được một chỗ để thoát ra. Thoát rồi! Sau đó tôi vội bò ra xa thật nhanh, càng nhanh càng tốt. Con quái vật vẫn nằm im đằng kia. Tẹt dí. Hình như tôi đã giết được nó!
Freddy từ phòng nó chạy bổ sang:
— Sao lại ầm ầm thế? Tại sao cái khăn trải giường lại nằm giữa đường thế này?
— Hả?
Tôi nhìn trừng trừng vào tấm vải trải giường màu vàng.
Nhưng mà vừa mới một phút trước thôi nó đã đuổi theo tôi!
Tôi vò nhàu tấm vải và giẫm dưới chân rồi nói với Freddy:
— Đi vào đây với chị.
Trong khi kể cho Freddy nghe những chuyện vừa xảy ra, tôi gập tấm vải trải giường lại và nhét vào ngăn kéo. Rồi chợt nhận ra là suốt đêm tôi sẽ phấp phỏng chờ xem nó có chui từ ngăn kéo ra không. Tôi nhấc cái tủ quần áo lên và bảo Freddy nhét xuống dưới chân tủ. Nó phản đối:
— Bẩn mất!
Tôi nghiến răng:
— Chị chỉ mong nó bẩn đi thôi. Chị chỉ mong đêm nay chuột sẽ cắn nát nó ra. Bây giờ cứ ấn nó vào đây cái đã.
Freddy làm theo lời tôi. Xong xuôi đâu đấy tôi hạ cái tủ xuống. Tấm khăn trải giường vừa khít. May mà nó không phải là một cái nệm dày mùa đông!
Tôi vẫn còn run lây bẩy. Ba lần trong một ngày! Làm thế nào sống nổi được?
Tôi gọi:
— Freddy. Tối nay chị ngủ trong phòng em được không?
Dù nó có tin hay không tôi cũng phải bảo nó thế. Tôi biết thừa là phòng nó có một cái giường tầng. Thật ra từ lâu lắm rồi chúng tôi mong mỏi có được phòng riêng cho mỗi đứa. Nhưng nó cũng sợ. Đặc biệt là sau một ngày như ngày hôm nay!
Chúng tôi mỗi đứa ở nguyên trong phòng mình cho đến khi bố mẹ vào phòng ngủ. Cố giải thích cho họ cũng chẳng được ích gì. Sau đó tôi chui vào phòng Freddy.
Nó đang ngồi trên tầng hai dựa lưng vào tường, tay khư khư cầm một cái gậy đánh bóng chày. Nhìn thấy tôi ló vào nó như nhẹ cả người.
— Chị có muốn em ngủ ở tầng dưới không?
Tôi vừa ngáp vừa trả lời:
— Thế nào cũng được. Chị mệt quá rồi. Cả một ngày như vậy rồi còn gì!
Freddy nói:
— Chị sẽ phải nghe ngáy đấy.
Tôi mỉm cười một mình. Đây là đặc tính của bố. Nhưng thật buồn cười khi nghĩ rằng sẽ phải nghe tiếng ngáy của nhà thông thái tí hon.
Thời gian trôi đi, mặc dầu đã díp cả mắt nhưng tôi vẫn không sao ngủ được. Tôi nằm trong bóng tối và lắng nghe từng tiếng động nhỏ cùng những tiếng kẽo kẹt trong ngôi nhà. Mẹ bảo đó là tiếng mọt nghiến gỗ. Nhưng trong đêm khuya thanh vắng này tôi không chắc có phải đúng là mọt không.
Còn cái tiếng răng rắc đó là cái gì? Hay là con yêu lại đang rình mò chúng tôi? Nếu như nó đã có thể làm cho con rối mặc quần áo và cái khăn trải giường sống dậy được thì liệu nó còn có thể làm những gì được nữa? Liệu nó có tấn công bố mẹ không? Liệu nó có điều khiển họ, làm cho họ đi lang thang trong ngôi nhà như những người máy không?
Tôi rùng mình vùi người sâu hơn vào chăn. Có cái gì đó châm vào cánh tay tôi. Tôi trở mình tìm thấy vật đó và nhìn thật kỹ.
Cái kính thần!
Nhưng tôi đã cất nó ở phòng tôi kia mà! Tôi nhớ rõ là mình đã giúi nó xuống đáy tủ đựng quần áo. Ngay trước khi đi đánh răng.
Tôi khẽ gọi:
— Freddy!
Không có tiếng trả lời.
Tôi với tay lên đẩy vào nó:
— Freddy, dậy đi.
Nó nhổm phắt dậy, tay giụi mắt:
— Cái gì? Cái gì thế? Cái gì?
Tôi vội nói:
— Cái kính thần. Em có đem cái kính thần sang đây không?
Freddy nhoài người với cái kính của nó để trên đầu giường:
— Không.
— Vậy thì tại sao nó lại ở trong giường của chị?
Tôi lại cảm thấy nỗi sợ dâng lên và bóp nghẹt họng.
Cái kính thần tự đi được!
Freddy nói:
— Hay là con yêu đem đến đây?
Có thể. Nhưng để làm gì?
Tôi đeo kính lên và nhìn quanh phòng. Đeo kính này lên tôi có thể nhìn xuyên qua bóng tối rất dễ dàng. Tôi đoán đó cũng là một trong những phép lạ của nó. Trong phòng không thấy có con yêu nào.
Rồi tôi nghe thấy có những tiếng động dưới nhà dưới. Nghe giống tiếng cào cái gì đó trên sàn nhà.
Chắc chắn là có cái gì đó dưới ấy. Chúng lại đến chỗ tôi và Freddy chăng? Hay là bố hoặc mẹ?
Tôi tự nhủ: Bình tĩnh nào.
Đúng rồi.
Tôi tốc chăn, trèo ra khỏi giường và ra lệnh cho Freddy:
— Dậy đi.
Không thể chỉ cứ nằm yên đó và chờ chúng đến. Phải làm một cái gì đó.
Dẫu cho có phải liều mạng đi chăng nữa!
Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon - R.l.stine Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon