If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thuỳ An
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Lop van Truong
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1509 / 8
Cập nhật: 2015-11-05 10:58:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12 -
ấy hôm rày mưa tầm tã, bầu trời chùng thấp xuống và những hàng phượng rụng lá xác xơ. Không hiểu có bão rớt đâu đấy hay là trời buồn dùm tôi?
Tôi thi hỏng rồi các bạn ạ, thật ra bài làm của tôi cũng không đến nỗi kém, chỉ thiếu có hai điểm. Thoại đã đậu, cả Khoa và Tuấn nữa.
Trong lớp tôi có năm mươi bạn nhưng nghe nói chỉ có hai mươi bạn thi vào đại học và chỉ đậu có ba. Khoa đã mở một tiệc lớn để ăn mừng, tôi đến dự với một bó hồng trên tay cùng vui với Khoa. Thật ra, tôi đã chuẩn bị tinh thần từ trước nên tin thi hỏng đã không làm tôi buồn nữa mà trái lại, tôi cảm thấy như mình lớn hẳn lên.
Mùa hè cuối cùng của cấp ba đã đi qua đời tôi bằng những bước chân phượng hồng êm ái, bằng những cánh hoa dầu lung linh kỷ niệm, bằng ánh mắt Thoại nồng nàn trao gửi thiết tha. Tôi đã trưởng thành, từ một con bé vô tâm, háo thắng và ích kỷ tôi đã thấy được những khuyết điểm của mình để dần dần sửa đổi cho được tốt đẹp hơn. Tôi đã thành công phần nào khi đã lâu không còn bị anh Trí nhắc nhở: "Ái Minh phải như thế nầy, Ái Minh phải như thế kia", ba cũng khen tôi đằm thắm hẳn ra, Thoại đã bỏ vẻ e dè và hoàn toàn tự nhiên trước tôi.
Bây giờ thì chúng tôi rất thân nhau, nên tôi muốn tổ chức một buổi họp mặt thân mật tại nhà để mừng Thoại thi đậu đồng thời chia vui cùng anh Trí nhân dịp anh vừa được làm việc chính thức tại một nhà máy lọc dầu với tư cách chuyên viên. Trong những lần đi chơi với Thoại, tôi biết Thoại rất thích món chè đường xôi vò, tôi sẽ tự tay nấu món nầy cho Thoại ăn. Dù không ngon bằng người ta nhưng chắc Thoại sẽ sung sướng lắm khi được biết tôi muốn săn sóc anh theo cách của tôi, một điều mà từ trước đến nay chưa hề xảy ra. Nhưng không biết tổ chức đêm vui như thế nào cho độc đáo đây, phải nhờ anh Trí làm quân sư mới được. May ghê, không ngờ những "tư tưởng lớn" đã gặp nhau, anh Trí cũng định tổ chức đêm thơ nhạc kỷ niệm ngày ra trường cùng các bạn anh tại phòng khách nhà tôi sau khi đã xin phép ba mẹ.
Hôm đó, anh Trí và các bạn anh sẽ giới thiệu một vài bài thơ do họ phổ nhạc hoặc hát những bài thơ phổ nhạc của các nhạc sĩ và thi sĩ nổi tiếng. Anh Trí bận lung tung nên nhờ Bích dượt cho tôi bài thơ "Mùa hè êm ả" của tôi do anh phổ nhạc để trình diễn trong đêm họp mặt ấy, nhưng rồi Bích cũng bận với ban nhạc của nó nên tôi mừng rỡ trốn luôn. Quả thật tôi chả thích hát giữa chốn đông người chút nào. À, tôi còn quên kể cho các bạn nghe, Trần Hổ bị trục xuất, trước khi đi, anh ta còn nhắn lại với dì Đào là tại tôi kênh kiệu quá nên anh ta chơi mẹ một vố cho hả tức. Dì Đào vừa kể lại vừa nguyền rủa, đồ trời đánh thánh vật, vậy tại sao nó chơi cả với bác Thống nó? Điều làm tôi sung sướng nhất là mẹ đã quay quan niệm sống của mẹ một góc một80 độ. Mẹ không bảo tôi đi bán hàng nữa, mà khuyên tôi gắng học lại để sang năm thi, cũng như mẹ rất quí Bích và Thoại. Mẹ thường nói với ba "Tiền bạc khiến em mù quáng nên đôi lúc đã làm cho anh và các con buồn".
Hôm nay phòng khách nhà tôi thật đẹp, những tấm màn cửa đã thay mới, những chụp đèn màu xanh hắt làn ánh sáng dịu dàng xuống chiếc bàn tròn trải khăn trắng nổi bật hai bình hồng Đà Lạt đỏ tươi. Bạn của anh Trí có hai chị và ba anh, bạn của tôi có Tuấn, Khoa, Thoại và Bích, về phía người lớn có ba mẹ, dì Phượng và chú Vinh. Mở đầu chương trình, anh Trí hát bài "Mùa hè êm ả" sau khi giới thiệu đó là thơ của tôi khiến mọi người nhìn tôi chăm chú làm tay chân tôi luống cuống chả biết để đâu.
Tung bay muôn tà áo trắng
Ru êm lá mát sân trường
Phượng hồng lung linh bóng nắng
Gửi em câu chào mến thương
*
Giã từ bạn bè sách vơ?
Em ôm kỷ niệm vào đời
Cửa thiên đường nào rộng mơ?
Cho tâm hồn em chơi vơi
Chú Vinh liền "phỏng vấn" tôi:
- Xin thi sĩ nhí của chú cho chú biết, bao giờ thì tập thơ đầu tay của thi sĩ ra mắt bạn đọc?
Tôi đỏ mặt nấp sau lưng mẹ:
- Cháu làm chưa đủ, chắc cũng vài tháng nữa chú ơi.
Chú Vinh chọc tới:
- Vậy thì mừng Thoại thi đậu, cháu phải hát một bài tặng Thoại chứ? Một bài thơ phổ nhạc của cháu? Được chứ?
Mọi người vỗ tay ầm ĩ, tôi ấp úng:
- Không có bài của cháu, cháu sẽ hát một bài thơ phổ nhạc của... của...
Ngẫm nghĩ mãi chẳng nhớ ra bài gì, may nhờ Bích nhắc, tôi hát bài "Quê Hương" của Đỗ Trung Quân:
Quê hương là chùm khế ngọt
cho con trèo hái mỗi ngày…
Lần lượt các bạn trẻ đều hát, song ca hoặc đơn ca, bài nào cũng hay và đầy hứng thú. Chờ họ trình diễn xong, tôi phục thù chú Vinh:
- Bây giờ Ái Minh xin giới thiệu hai lão tiền bối: dì Phượng và chú Vinh, hai người phải hát à nghen.
Không ngờ chú Vinh đứng lên mạnh dạn:
- Sợ gì, chú sẽ hát bài "Thoi Tơ" thơ của Nguyễn Bính, nhạc của Đức Quỳnh, đây là bài hát thời chú còn nhỏ xíu nhưng vẫn sống mãi với thời gian. À, mà chú chỉ tặng riêng cho... dì Phượng thôi đấy nhé.
Cả bọn vỗ tay muốn bỏng rát.
Em lo gì trời gió
Em lo gì trời mưa
Em lo gì mùa hè
Em tiếc gì mùa thu
Thơ anh làm em hát
Tơ em dệt anh may
Ta xây đời bằng mộng
Như tiếng dệt con thoi
Đêm dần khuya... Giọng hát của dì Phượng mong manh như sương khói…
Một bài thơ của Kim Tuấn:
Anh cho em mùa xuân
nụ hoa vàng mới nở
Chiều đông nào nhung nhớ…
Ôi, mối tình của họ thật đẹp! Tôi bước ra hàng hiên, nhìn lên trời cao lấp lánh muôn sao, thầm thì mong cho dì Phượng và chú Vinh yêu nhau hoài hoài.
Có tiếng bước nhẹ sau lưng, tôi quay lại, Thoại đang ở bên tôi:
- Ái Minh gắng luyện thi để sang năm vào học cùng với Thoại nhé.
- Vâng, nhưng không phải bây giờ đâu.
Thoại ngạc nhiên:
- Sao vậy?
- Minh phải lang thang một thời gian để hoàn thành tập thơ của Minh đã, nhưng Thoại cứ yên chí đi, Minh sẽ thi lại và sẽ cùng học với Thoại.
Không gian tràn ngập hương đêm, hẳn trên cây cao kia, sau đám lá mềm xao xuyến, một đóa ngọc lan vừa hé nở trong sáng như tình bạn giữa chúng tôi.
Mùa Hè Êm Ả Mùa Hè Êm Ả - Thuỳ An Mùa Hè Êm Ả