Số lần đọc/download: 2873 / 47
Cập nhật: 2014-12-20 08:52:14 +0700
Chương 12
“Em còn ít bia nào không?” Johnny nằm ườn trên chiếc ghế dài ọp ẹp trong phòng khách của Glenda, cảm thấy sốt ruột. Tivi đang mở, phát om sòm một chương trình Vương quốc động vật nói về những loài bướm có độc ở Amazon hay đại loại vậy. Nằm dài trên sàn nhà, đầu gối lên tay, Jeremy nằm xem, sợ khiếp vía. Cậu bé Jake bốn tuổi sung sướng ngồi vào lòng Johnny và nhìn cái tivi chằm chằm, mặc dù Johnny khá chắc là thằng bé không hiểu về cái đang diễn ra trên màn hình cũng y như hắn. “Trong tủ lạnh ấy.” Glenda đang tắm cho hai con gái trong phòng tắm. Chiếc xe rất nhỏ, nên tiếng nghịch nước và tiếng cười khúc khích vang ra đến phòng khách. Johnny kinh sợ khi thấy Glenda có thể sống trong một căn nhà bao gồm hai phòng ngủ bé tí, một phòng khách chỉ đủ kê một chiếc ghế dài, một ghế gấp, một cái ti vi, một nhà bếp bé xíu, và một nhà tắm cũng bé không kém, với bốn đứa con mà không phát điên lên. “Jeremy, cháu có thể đi lấy bia giúp chú được không?” Đáp lại yêu cầu đó là sự yên lặng. Jeremy chú tâm xem tivi nên không nghe thấy. Johnny định thử lần nữa bằng giọng to hơn, nhưng rồi lại thôi. Để thằng bé được yên ổn xem tivi thì tốt hơn. “Nào chiến hữu, ngồi xuống đây,” hắn nói với Jake, thằng bé không thích bị đặt xuống ghế. Johnny đứng dậy, vươn vai và đi chân tất vào bếp để lấy bia. Đôi giày của hắn vừa nãy bị Jake tháo ra đã rơi xuống đâu đó bên dưới chiếc ghế dài, thằng bé có vẻ hứng thú với dây giày. Mở cửa tủ lạnh, Johnny thấy một lốc sáu lon còn nguyên và hơi ngạc nhiên. Hắn thề là có hai hộp. Hắn đã uống bao nhiêu bia rồi nhỉ? Mà bao nhiêu thì nào có quan trọng gì? Johnny mơ màng giật nắp ra và tu một ngụm. “Này, chú Johnny, ném cho cháu một lon Coke!” Jer¬emy ngoái lại gọi. “Không có Coke đâu!” Glenda hét lên từ phòng tắm. Jeremy nhún vai. Johnny rót cho thằng bé một cốc sữa. Thật xúc động khi thấy Glenda đã cố gắng thế nào để làm một người mẹ tốt với bốn đứa con.Ví dụ như bắt chúng uống sữa thay vì đồ uống có ga chẳng hạn. Tắm cho chúng mỗi tối. Đọc sách cho những đứa nhỏ hơn, mặc dù theo như Johnny được biết Glenda chưa bao giờ đọc sách gì phức tạp hơn là sách nấu ăn. Đảm bảo rằng Jeremy và Ashley, cô bé sáu tuổi, làm bài tập về nhà vào các buổi tối trong tuần. Glenda không lớn lên với nhiều sự quan tâm đến thế. Johnny biết tuổi thơ của cô cũng nhọc nhằn y như hắn, và hắn nghĩ cô đã cố gắng rất nhiều để mang lại cho các con những gì tốt đẹp hơn. Chí ít thì từ khi họ bắt đầu hò hẹn, hắn đã đảm bảo rằng trong tủ lúc nào cũng có đồ ăn. Bản thân hắn cũng đã đói quá nhiều nên không chịu đựng được cảnh bọn trẻ không có đủ thức ăn. “Ghê chưa,” Jeremy nói mà không nhìn lên khi Johnny đặt cốc sữa trên sàn nhà bên cạnh thằng bé. “Có gì đâu,” Johnny lạnh nhạt trả lời rồi ngồi xuống ghế dài để uống bia. Ngay lập tức Jake lại trèo lên lòng hắn, dựa mái đầu xoăn vàng lên ngực Johnny. Đứa trẻ tội nghiệp, nó không gặp bố nhiều, và rõ ràng là nó thèm khát sự chăm sóc của một người đàn ông. “Kể chuyện cho chúng cháu nghe đi, kể chuyện cho chúng cháu nghe đi!” Ashley và em gái chạy ra từ nhà tắm, phi mấy bước qua hành lang đến phòng khách rồi nhảy lên người Johnny. Tắm rửa sạch sẽ xong, với mái tóc vàng buộc lên đỉnh đầu và những bộ đồ ngủ có diềm đăng ten bé xíu xinh xắn, trông chúng đáng yêu đến mức Johnny bỏ qua ngay chuyện chúng đánh đổ bia của hắn. “Không phải chuyện rùng rợn đâu nhé,” Lindsay ba tuổi nghiêm trang nói khi cô bé giành lấy đầu gối mà Jake không sử dụng. Jake vì muốn độc quyền nên đẩy em gái ra. Lindsay đẩy lại. “Một chuyện về quỷ đi ạ,” Lindsay hét lên, đẩy sau em gái. “Mấy đứa có im mồm đi không?” Lời yêu cầu to tiếng này là của Jeremy. “Được rồi, đến giờ đi ngủ rồi!” Glenda gọi với vào phòng và vỗ tay. Áo phông và phía đằng trước quần jean của cô ướt đẫm. Cô không mặc áo lót. Johnny để ý thấy nhưng chẳng hứng thú trước những gì mà lẽ ra chuyện đó sẽ gợi ra, dù Glenda là một phụ nữ rất khêu gợi. Chó má thật, hắn bị làm sao thế không biết? Nhưng hắn biết câu trả lời, và nó không làm hắn vui vẻ chút nào: Glenda không phải là người phụ nữ hắn muốn. Người phụ nữ hắn muốn đã ở buổi dã ngoại của thị trấn khốn kiếp đó - buổi dã ngoại có lẽ sẽ ngăn hắn vào nếu hắn trưng mặt ra ở đó - với một người đàn ông khác. Một mẫu công dân đáng kính, đáng tin cậy. Thằng ngu đó. Johnny hớp thêm một ngụm bia. “Ôi, mẹ ơi!” Bốn giọng vang lên cùng một lúc. “Mẹ nói rồi đấy! Lên giường ngay! Mẹ sẽ đếm đến ba, và đứa lên sau cùng ngày mai sẽ phải ngồi ở giữa hàng ghế cuối cùng ở nhà thờ.” Câu nói đó có tác dụng ngay lập tức. Bộ ba trên ghế lao sầm sập vào giường ngủ, thậm chí cả Jeremy cũng dậy và tắt tivi. “Chỉ là chiêu lừa thôi mẹ ạ. Mẹ biết là con luôn luôn phải ngồi ở giữa để không cho bọn trẻ con đánh nhau mà,” thằng bé ủ ê nói. “Con lúc nào mà chẳng là đứa lên giường cuối cùng.” Glenda vặn lại và xoa đầu nó, đưa nó đến phòng ngủ đối diện phòng khách, phòng lớn hơn cô ngủ chung với hai đứa con gái. Từ hành lang, Jake gọi đầy ai oán, “Mẹ ơi, con sợ lắm!” “Vào với em đi, Jeremy,” Glenda ngoái lại nói. “Con phải làm thế ạ?” “Phải!” “Cứt thật!” Jeremy lầm bầm. May mắn cho nó là mẹ nó không nghe thấy. Johnny uống hết chỗ bia và mở tiếp một lon khác. Hắn nghe thấy giọng Glenda đọc truyện cho hai cô con gái trước khi đi ngủ. Từ đầu bên kia của chiếc xe, hắn có thể nghe thấy tiếng Jeremy đọc cho Jake. Từ lúc hắn đến đây, đó là việc mà họ vẫn thường làm: Glenda đọc cho hai con gái, còn Jeremy đọc cho Jake. Cuối cùng, khi Glenđa bước ra từ phòng ngủ, cô mỉm cười với hắn và đưa một ngón tay lên môi khi đóng cửa. Sau đó cô yên lặng đi qua chiếc tivi, đến hành lang và chúc các con trai ngủ ngon. Johnny uống giọt cuối cùng trong lon rồi đi vào bếp lấy thêm. Việc tháo lon ra khỏi cái vòng nhựa khốn kiếp mỗi lúc một khó hơn, hắn phát hiện ra điều đó khi giật mạnh một cái. Ba lon còn lại, vẫn buộc vào nhau, từ giá tủ lạnh rơi thẳng vào ngón chân hắn. “Ôi! Chó má thật!” Lon bia hắn đang cầm trên tay đổ xuống sàn nhà bên cạnh những lon khác và lăn đi. Johnny nhảy lò cò bằng một chân khi Glenda xuất hiện từ sau phòng ngủ và nhìn hắn chằm chằm. “Yên nào!” “Ngón chân chó chết của anh đau quá!” “Suỵt!” Johnny nhặt lốc bia đã vơi một nửa lên, đeo cái móc vào một ngón tay trong lúc thận trọng đặt chân xuống đất. “Muốn xem phim không?” Glenda nhẫn tâm trước sự đau đớn của hắn, đứng trước tivi, tay cầm một cuốn băng video. Johnny càu nhàu nhét những lon bia lên giá, rồi nhặt lon bị rơi đã lăn vào gầm tủ lên. Hắn đóng cửa tủ lạnh lại rồi khập khiễng đi vào và đổ nhào lên chiếc ghế. Hắn xoa ngón chân cái qua lớp tất thể thao dày màu trắng. Có lẽ ngón chân đáng nguyền rủa đó đã gãy rồi cũng nên. Trong khi đó, Glenda nhét cuốn băng vào đầu video và cuộn người lại bên cạnh hắn. Bộ phim này hắn xem rồi, và Glenda, vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, nhẹ nhàng xoa tay lên đùi hắn, đang muốn làm điều mà hắn không thực sự thích làm. Thò một chân xuống, Johnny dò dẫm dưới ghế để tìm đôi giày của mình. Chúng đây rồi! “Phải đi rồi,” hắn nói, cúi xuống lấy đôi giày rồi trượt chân vào đó. Hắn buộc dây, sau đó nốc một hơi bia cuối cùng trước khi đặt lon xuống sàn nhà. “Bây giờ á?” Cô cau mày. “Wolf ở nhà một mình. Nếu không cho nó ra ngoài, nó sẽ ị một đống ra phòng khách mất.” “Anh phải huấn luyện cho nó đi trong nhà thôi.” Johnny càu nhàu rồi đứng lên. Thật ngạc nhiên, hành động đó làm hắn cảm thấy buồn nôn, và hắn lảo đảo. “Anh uống bao nhiêu bia rồi?” Glenda đứng lên, đặt một bàn tay lên cánh tay hắn để giữ hắn thăng bằng. Johnny nhún vai, bước đi để tránh đụng chạm với cô rồi lần tìm chìa khóa trong túi. Glenda đi đến tủ lạnh và nhìn vào trong, sau đó lại chỗ Johnny và lắc đầu. “Anh không đi đâu được đâu, anh bạn,” cô nói và khéo léo cầm lấy chùm chìa khóa mà hắn vừa mới lôi ra từ trong túi. “Trả lại chìa khóa cho anh!” “Không!” Glenda lùi lại, giấu chùm chìa khóa sau lưng. “Anh biết đấy, anh uống quá nhiều rồi.” “Đâu có. Đưa chìa khóa cho anh.” Johnny đến chỗ cô, vòng tay quanh người cô và cố lấy chùm chìa khóa từ tay cô. “Anh sẽ bị bắt vì tội lái xe trong lúc say xỉn đấy, họ sẽ lại bỏ anh vào tù thôi.” Điều đó làm hắn ngừng lại. “Anh không say.” “Có đấy.” Hắn bỏ cô ra rồi ngồi sụp xuống ghế. “Vậy thì anh sẽ ở đây,” hắn nói, biết cô nghĩ về điều đó như thế nào. “Không được! Tom” - Tom gần như là chồng cũ của cô - “có thể sẽ phát hiện ra và dùng điều đó để chống lại em trong vụ ly hôn.” “Vậy đưa chìa khóa cho anh.” Glenda đứng đó một lúc, phân vân. Cô cắn móng tay, chùm chìa khóa của hắn treo lủng lẳng trên tay còn lại. Hắn có thể lao tới và cướp lấy, nhưng hắn không muốn thế, vả lại, hắn cũng không muốn làm đau Glenda. Hắn cảm thấy mình không được tập trung, và rất có thể hắn sẽ tính toán sai về sức mạnh của mình. “Em sẽ gọi taxi cho anh,” cô nói sau một phút. Johnny suy nghĩ về lời đề nghị khôn ngoan kỳ lạ này. Một chiếc taxi sẽ là một ý hay, hắn nghĩ. Hắn đã bắt đầu cảm thấy chuếnh choáng. Glenda biến mất trong phòng ngủ để gọi điện thoại. Johnny dựa vào những cái gối. Chiếc ghế bị gãy một chân, được chống bằng một quyển từ điển và một quyển tiểu thuyết lãng mạn bìa mềm, và một tấm khăn phủ màu xanh trải lên trên để che đi chỗ đó, tuy nhiên nó rất thoải mái. Nếu không cẩn thận, hắn sẽ ngủ quên mất. “Đừng ngủ,” Glenda nói rồi ngồi phịch xuống bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm vào tivi. “Để di chuyển được anh phải cần một chiếc xe ủi đất đấy.” “Anh có ngủ đâu.” Trong một thoáng cả hai người đều không nói gì. Glenda xem tivi còn Johnny nhìn chằm chằm vào khoảng không. Sau đó Glenda liếc nhìn hắn. “Làm sao mà anh lại không thích làm chuyện ấy?” “Làm chuyện gì?” “Anh biết mà.” Johnny biết. Hắn nhún vai và vòng tay quanh cô. “Điều gì làm em nghĩ là anh không thích?” “Em biết.” Tay cô trượt lên đũng quần hắn theo cái cách hơn cả gợi ý. Tự ái, Johnny túm lấy tay Glenđa đặt vào lòng cô, rồi bỏ tay ra khỏi vai cô. “Có lẽ anh đã uống quá nhiều, như em vừa nói đấy.” “Trước đây chuyện đó chưa bao giờ làm anh mất hứng.” “Glenda, hồi đó anh trẻ hơn mười một tuổi. Chẳng có gì ngăn được anh cả.” Trong mấy phút liền họ không nói gì. Johnny nghĩ có lẽ cô đang mải mê xem phim và mong là hắn đã nghe đủ những gì cần nghe về chủ đề đó rồi. “Johnny?” “Sao?” “Em hỏi câu này được không?” “Nếu không nhét cái gối vào mặt em thì anh đoán là không ngăn em được.” Câu trả lời của hắn hơi cáu kỉnh vì hắn đoán được câu hỏi có liên quan đến việc tại sao hắn không có hứng, và đó là điều hắn không thích nói đến. Thật xấu hổ khi hắn không thể làm cho cái của mình cứng lên ngay lập tức. Tuần trước, trước khi hắn nổi đoá lên với cô giáo Cao Quý và Sang Trọng, hắn không phải nhọc công lắm khi ngủ với Glenda. Nhu cầu đến rất tự nhiên thôi. “Anh có gì đó với cô Grant phải không?” “Sao cơ?” Hắn gần như hét lên, mắt quay lại nhìn Glenda. Mười một năm trước đây, cô ta chưa có khả năng đọc được suy nghĩ người khác. “Anh nghe thấy em nói rồi đấy.” Phải mất một phút Johnny mới lấy lại được bình tĩnh. “Điều quái quỷ gì khiến em hỏi một câu như thế?” “Có điều gì đó trong giọng nói của cô ấy.” “Điều gì trong giọng cô ấy ư?” Chắc hẳn hắn đã uống rất nhiều, vì cuộc nói chuyện đang làm hắn mê mụ đi. “Phải. Em có thể nói rằng cô ấy không thích anh ở với em cho lắm. Cô ấy có vẻ thực sự khó chịu. Không thân thiện, giống như cô ấy vẫn thường xuyên như vậy.” “Cô ấy có vẻ khó chịu khi nào?” “Khi em nói chuyện với cô ấy.” Johnny gần như nghiến răng lại. Một mối nghi ngờ khó chịu nảy ra, khó chịu đến mức hắn gần như sợ phải nói ra thành lời. “Em nói chuyện với cô ấy khi nào?” “Vừa xong. Khi em bảo cô ấy đến đón anh.” “Chó thật!” Johnny nhảy dựng lên khỏi ghế và nhìn xuống Glenda chằm chằm. Căn phòng lại chao đảo, nhưng hắn vẫn đứng yên. “Cô gọi cho cô ấy làm cái quái gì? Tôi tưởng cô gọi taxi chứ!” “Cả Tylerville chỉ có hai chiếc taxi, và khả năng lớn là cả hai lái xe đều ở chỗ dã ngoại. Anh biết điều đó mà.” Hắn quên mất. “Chó thật!” Johnny cay đắng nói. Quay người, hắn đi lại chỗ tivi, túm lấy chùm chìa khóa mà Glenda đã để trên nóc, rồi đi ra phía cửa. “Johnny, dừng lại. Anh không đi nổi đâu!” “Mặc mẹ tôi!” Glenda đi theo hắn ra ngoài. Cô đang vặn tay lại với nhau, vẻ mặt rất buồn bã. “Nhưng cô ấy đang đến! Cô ấy sẽ đến bất cứ lúc nào! Cô ấy sẽ nghĩ gì nếu anh đi rồi? Dù sao thì anh cũng đang say. Anh không thể vừa say xỉn vừa lái xe được.” “Tôi chẳng quan tâm chó gì đến việc Quý cô Sang Trọng Tốt Bụng đó nghĩ thế nào. Và tôi không say.” Hắn đến chỗ chiếc xe và gạt chân chống giữa lên. Lúc đầu hắn phải lấy thăng bằng trước trọng lượng của nó, bình thường thì chuyện đó chẳng có vấn đề gì. “Có đấy. Đưa chìa khóa cho em!” Cô đi theo hắn xuống con đường trải sỏi chạy qua nhà xe của cô. Nhà xe của cô gần đường nhất, và một chiếc đèn màu vàng yếu ớt tỏa ra thứ ánh sáng mờ mờ lên khu vực quanh đó. Dưới ánh sáng đó, hắn có thể thấy cô thực sự buồn bã. Hắn đạp chân chống xuống và nắm lấy vai cô. “Này, anh sẽ ổn thôi,” hắn nói, giọng nhẹ nhàng. Glenda nhìn chằm chằm hắn một lát. Không có ánh sáng ban ngày chiếu rõ những nếp nhăn trên mặt, trông cô trẻ gần như mười một năm về trước, khi họ còn là bạn thân hơn là người tình của nhau. Cũng gần giống như bây giờ, Johnny nghĩ vậy và cảm thấy yêu mến cô kỳ lạ. “Anh rất thích cô ấy, đúng không? Cô Grant ấy.” Johnny định nói dối, nhưng hắn đã mệt mỏi, quá choáng váng, và quá chán ngán với việc chơi cái trò chơi ngu ngốc đó rồi. “Phải, anh rất thích cô ấy.” “Cô ấy rất tuyệt vời, em biết. Nhưng không phải là cô ấy... ừm, kiểu như, hơi già sao?” Johnny nhún vai. “Chúng ta đều là người lớn cả rồi mà.” “Anh đang ngủ với cô ấy à?” Johnny bỏ vai Glenda ra rồi quay đi. “Cô không nghĩ là tôi sẽ trả lời câu đó, đúng không?” Túm lấy tay lái của chiếc mô tô, hắn đạp nổ máy và ngồi lên xe. “Johnny, đợi đã!” Glenda nhao lại ôm lấy hắn và vòng tay qua cổ hắn. Johnny nhìn xuống cô với vẻ tức giận. “Bỏ ra, Glenda.” “Quẩn quanh bên cô ấy anh sẽ phải chịu đau khổ thôi. Cô ấy không phải là kiểu người như anh. Như chúng ta.” “Đó là việc của tôi, đúng không? Cô buông tôi ra được không?” “Nhưng...” Mắt Glenda đảo nhanh, nhìn chằm chằm vào bóng tối, và khi quay lại nhìn hắn, chúng ánh lên vẻ cam chịu. “Phải, đó là việc của anh. Anh hãy cẩn thận nghe rõ chưa? Em không muốn vừa mở mắt đã phải nghe tin anh bị bắt hay bị chấn thương nặng đâu.” “Anh sẽ cẩn thận.” Ngạc nhiên trước sự đầu hàng dễ dàng của cô, Johnny hôn nhẹ lên má cô rồi tra chìa khóa vào ổ. Xoay chìa, hắn kéo ga và nổ máy. Có lẽ hắn hơi choáng váng - được rồi, hắn có bị say thật - nhưng hắn có thể lái cô bé này băng qua địa ngục ngay cả khi bị bịt mắt. Hắn sẽ về nhà an toàn thôi. Vẫy tay chào Glenda, hắn lao nhanh vào bóng tối.
Chương 28:
Glenda nhìn hắn bỏ đi, trên mặt hiện rõ nỗi buồn. Cô vòng tay ôm lấy mình. Hắn không thấy điều cô thấy - chiếc xe màu xanh đi vòng qua chỗ cua, qua chiếc đèn ở đầu bên kia của khu nhà di động. Đó là xe của Rachel Grant. Kiểu xe ngoại đó hết sức độc đáo ở Tylerville nên nhận ra được ngay lập tức. Johnny điên tiết lên vì cô đã gọi cô Grant đến đón hắn, nhưng cô còn biết gọi ai được nữa? Còn ai trong thị trấn muốn cho Johnny Harris ngồi cùng xe với họ? Rất nhiều người trong số họ nghĩ rằng hắn đã giết cô gái đó. Glenda không cho là thế. Cô đã biết hắn bao lâu nay, và cô chưa bao giờ thấy hắn giơ một cánh tay lên đánh phụ nữ. Theo suy nghĩ của cô, một người đàn ông không đánh đập thì sẽ không giết người. Hắn có thể làm vậy với một người đàn ông khác, trong một trận đánh nhau giữa cơn say, nhưng không phải là một người phụ nữ, càng không phải cái cách mà cô gái đó bị giết. Phải là một ai đó cực kỳ xấu xa hoặc điên loạn, mới gây ra tội ác như thế. Johnny có thể sẽ điên lên khi nhận ra rằng hắn không thể né tránh cô Grant. Làn đường dẫn đến khu nhà di động chỉ đủ rộng cho một xe thôi. Glenda không thấy cô giáo đó lịch sự tránh sang một bên để nhường đường cho Johnny. Glenda đã bảo Rachel rằng hắn say bí tỉ và rất có thể sẽ giết bản thân mình trước khi đi được một dặm. Johnny và Grant, cứ để họ tiếp tục đi. Lúc này khi nghĩ về điều đó, Glenda băn khoăn không hiểu tại sao lúc trước mình không nghi ngờ. Hắn luôn mềm mỏng với cô giáo đó, đọc sách và viết những thứ làm cô ấy ấn tượng và rất lịch sự những lúc cô ấy có mặt. Và từ khi hắn trở về, hai người họ đi cùng nhau rất nhiều lần. Thêm nữa, cô ấy còn cho hắn làm việc trong cửa hàng của bố mình nữa. Và cô Grant khá xinh xắn, theo kiểu rất sạch sẽ. Quần áo của cô ấy chẳng bao giờ hợp mốt - rất luộm thuộm, không theo cái kiểu mà Glenda tự hào về cách ăn mặc của mình - và cô ấy không hề có ngực. Nhưng nước da của cô ấy rất đẹp đối với một người phụ nữ ở tuổi như cô ấy, và cô ấy có cái kiểu kiêu kỳ khiến một người đàn ông có xuất phát điểm như Johnny thấy quyến rũ. Một thách thức hay kiểu như vậy. Tuy nhiên, điều đó cản trở mong muốn của Glenda được giữ hắn cho riêng mình. Không phải là cô yêu hắn điên cuồng hay đại loại vậy, nhưng hắn tốt cho lũ trẻ. “Glenda!” Tiếng thì thầm làm cô giật mình, thoát khỏi tình trạng mơ mộng. Cứng người lại, mắt mở to, cô quay lại nhìn xung quanh. Ở cả ba phía chẳng có gì ngoài bóng tối. Bên cạnh cô lúc này là ánh sáng vàng mờ nhạt. “Ai đấy?” Không hiểu sao cô thấy sợ. Điều đó thật ngốc nghếch. Chẳng có điều gì phải sợ ở Tylerville cả. Chẳng có tội phạm, trừ một vài thanh niên ngốc nghếch phá một số bóng đèn hay dùng gậy đập vào hòm thư. Chẳng có bạo lực, thậm chí là trấn lột, trong suốt mười một năm. “Cô có thể giúp tôi việc này được không?” Lời thì thầm đó chắc là của ông Janusky, ông cụ tám mươi tuổi yếu ớt sống trên chiếc xe đằng sau cô. Ông Janusky đã bị cúm, và đó là lý do tại sao giọng ông nghe hơi lạ. Nhưng ông cụ đó làm gì ngoài trời vào lúc này cơ chứ? Gần mười hai giờ đêm rồi, và ông thường đi ngủ lúc chín giờ cơ mà. “Là cụ hả, cụ Janusky?” “Phải. Nhanh lên, Glenda.” Giọng nói phát ra từ bóng tối ở phía bên trái của chiếc xe, chỗ đặt thùng rác. Có lẽ cụ già đã đi ra ngoài vứt rác và thấy mình không thể nhấc túi rác lên đủ cao để ném vào thùng. “Cụ ở đâu thế?” Sau khi đã xua cơn rùng mình đi, Glenda đi về phía tiếng nói phát ra. “Ở chỗ này.” Glenda đi ra khỏi quầng sáng, bước vài bước vào bóng tối dày đặc, và đứng khựng lại. Một cảm giác sợ hãi ập lên cô như một cơn mưa đá. Nhưng trước khi cô kịp phản ứng, trước khi cô kịp chạy, hét lên hay thậm chí cử động, thì đã có thứ gì đó cứng đập vào cạnh đầu cô, mạnh đến mức làm cô ngã lăn ra đất và gần như ngất đi trong một phút. Khi tỉnh lại, cô thấy đau đớn, sợ hãi, và nhận ra rằng mình vừa bị đâm. Rồi bị đâm, bị đâm tiếp, trong một cơn tức giận điên cuồng. Rên rỉ, giơ một nửa cánh tay lên trong nỗ lực vô ích để đẩy kẻ tấn công ra, cô chỉ có một giây để nhận ra sự thật là mình đang bị giết. Trong giây đó, trong đầu cô chỉ có lời cầu nguyện điên cuồng: “Ôi, làm ơn, lạy Chúa… tôi không muốn bỏ các con tôi lại! Ôi, không! Ôi, làm ơn! Ôi, làm ơn!” Và rồi như một tấm màn sân khấu nặng nề, bóng tối ập xuống.
Chương 29:
Tốt hơn rồi. Kẻ theo dõi cảm thấy tốt hơn rồi, gần như là được gột rửa khi mà công lý đã được thực thi. Máu chảy khắp nơi, và hắn hít cái mùi quen thuộc đó với sự thích thú mỗi lúc một tăng lên, xoa hai bàn tay nhuốm máu vào nhau, tận hưởng hơi ấm và sự nhầy nhụa của thứ chất lỏng làm ra sự sống. Như con bé kia cách đây mười một năm, ả đàn bà này đáng phải chết. Kẻ theo dõi nhìn chằm chằm xuống thân hình trên mặt đất một cách hả hê. Cô ả nằm im, cơ thể rách toang và chảy máu, lúc này đã yên lặng, thôi không còn chống cự nữa. Hắn không thấy thương tiếc gì cô ả. Kẻ theo dõi chậm rãi cúi xuống để lấy những bông hoa đỏ thẫm - vật cúng tế của hắn cho linh hồn vừa mới ra đi. Với những cử động nhanh, tay vẫn nhuốm máu, hắn rải những cánh hoa như nhung lên xác chết vẫn còn ấm. Hoa bụi mùa hè cho người đầu tiên, trẻ trung nhưng không vô tội. Hoa hồng cho người này. Thật là hợp, kẻ theo dõi nghĩ, và hoàn thành nhiệm vụ trước khi biến mất vào bóng tối.
Chương 30:
Rachel đạp mạnh chân phanh, và vừa kịp lúc. Ở đó, dưới ánh đèn sáng của ô tô, lao về phía cô như con dơi lao ra khỏi động là chiếc xe máy của Johnny. Chắc hẳn hắn cũng nhìn thấy cô cùng lúc đó, vì chiếc xe ngập ngừng, sau đó ngoặt sang bên trái và gần như bay ra khỏi đường. Khi Rachel ra khỏi xe, chiếc xe máy nằm ngả ra trên cỏ, bánh xe vẫn đang quay. Johnny đang cố vực mình ngồi dậy bên cạnh, điên tiết nguyền rủa. “Lạy Chúa, anh có sao không?” Rachel chạy lại chỗ hắn, cúi xuống, đặt một tay lên vai hắn và nhìn chằm chằm khuôn mặt giấu sau mũ bảo hiểm màu bạc. “Không, cảm ơn,” hắn làu bàu, rồi loạng choạng đứng lên. Hắn đứng đó lắc lư một lúc, những ngón tay lóng ngóng trên quai cài sau tai, rồi hắn cũng gỡ được mũ bảo hiểm ra. “Anh say rồi,” Rachel nói và bước lùi lại khi mùi bia phả vào mặt cô. “Khi bạn anh gọi em, em không thể tin nổi anh lại làm một việc ngu ngốc là lái xe sau khi uống chín lon bia. Nhưng rõ là anh ngốc nghếch hơn em nghĩ.” “Anh mới uống khoảng sáu hay là bảy lon gì đó thôi,” Johnny nói và cau mày. “Anh không say. Anh chỉ hơi váng vất thôi.” “Ôi thế à?” Rachel tức giận hỏi. “Vậy tại sao anh lại làm đổ xe?” “Vì suýt nữa em đã đâm anh bắn sang lề đường chứ sao!” “Em bật đèn pha cơ mà, và em đang lái xe trong tốc độ cho phép! Nếu anh nhìn thấy em quá muộn thì là vì anh say!” “Anh không say!” “Có đấy!” Họ đứng gần như mũi chạm mũi một lúc. Rachel, đầu ngửa ra sau và tay chống hông, ngẩng lên nhìn hắn chằm chằm. Ánh mắt đáp lại của hắn cũng đối địch không kém. Sau đó mắt hắn liếc sang nhìn chiếc xe máy bị đổ của mình. “Nhìn xem em đã làm gì.” Giọng hơi ai oán, hắn quay đi cúi xuống xem xét cái xe. “Anh làm, không phải em! May là anh vẫn còn sống đấy. “ “Chắc là anh không sống nổi đâu nếu chủ động làm ngã xe. Nhìn thấy cây sồi to đằng kia không? Anh đang lao thẳng vào nó đấy. “ Rachel nhìn và rùng mình, Johnny túm lấy ghi đông xe rồi kéo nó lên, đạp chân chống giữa rồi lo lắng kiểm tra chiếc xe. Mùi xăng tràn ra còn nồng hơn cả mùi bia. “Nổ một lốp rồi.” Johnny đứng thẳng lên, tức giận nói. “Tệ quá.” Johnny lưỡng lự rồi hung hăng nhìn cô. “Em phải đưa anh về nhà.” “Em đến đón anh mà.” “Mai anh sẽ quay lại lấy xe.” “Tốt thôi.” Rachel đã quay về phía chiếc ô tô đỗ giữa đường, đèn vẫn sáng, máy vẫn nổ, cửa bên chỗ người lái mở rộng. Cô thậm chí không nhìn về sau để xem liệu Johnny có theo mình vào xe không. Mấy giây sau, hắn chui vào cạnh cô, ném hai cái mũ bảo hiểm vào ghế sau. Rachel lùi xe rồi lái về thị trấn mà không nói một lời. Ý nghĩ Johnny vừa mới trong vòng tay của Glenda gặm nhấm cô. Ghen tuông - đó là cảm giác của cô, ghen tuông. Nhưng cô trông đợi gì khác ở Johnny Harris cơ chứ? Ngủ lang ngủ chạ là thói quen đã ăn vào máu hắn rồi. Rachel tự ngăn mình lại. Cô cũng mắc tội rập khuôn như cả thị trấn. Hắn sẽ không quay sang Glenda - hoặc chí ít là cô không nghĩ vậy, không đến mức nhanh như thế - nếu Rachel không tự xua hắn đi. Suy nghĩ đó giày vò cô. Johnny với tay ra bật đài lên. Nhóm Rolling Stones trong một bài hát thịnh hành đang kêu than về sự bất mãn. Johnny cau mày và chuyển tần số, bắt được sóng của đài quốc gia đang phát nhạc của nhóm Judds. “Đi picnic vui chứ?” Đáp lại câu hỏi đột ngột đó của hắn là một cái liếc xéo đầy thù địch. “Vui.” Yên lặng. “Anh xin lỗi nếu đã làm gián đoạn buổi tối của em.” “Anh nên như thế. Vì đúng là như vậy.” “Mong là bạn trai em không khó chịu.” “Không đâu.” “Em vẫn ngủ với hắn à?” Lúc đó Rachel nhìn hắn chằm chằm tức tối. “Từ đầu em đã không hề nói là em đang ngủ với anh ta rồi. Anh biết tại sao không? Vì đó không phải là việc của anh.” “Không phải ư?” “Không!” Yên lặng. “Em có bị chỉ trích ở trường vì cái vụ anh đến không?” “Anh quan tâm à?” “Phải.” Rachel liếc nhanh về phía hắn vì ngạc nhiên. Cô đã mong nhận được lời đối đáp ngạo mạn chứ không phải lời khẳng định nhẹ nhàng đó. “Một chút.” “Xin lỗi.” Cơn tức giận của cô đã nguôi đi phần nào. “Đó không phải lỗi của anh.” Họ đã đến vùng ngoại ô thị trấn, và Rachel rẽ phải vào đường Main. Cửa hàng bán đồ dân dụng cách đây ba dãy nhà bên trái. “Anh có chìa khóa không đấy?” Cô hỏi trong lúc lái xe vào bãi đỗ và dừng lại. “Có.” Johnny giơ chiếc chìa khóa đang đung đưa lủng lẳng trên một ngón tay lên để minh họa. “Vậy thì chúc ngủ ngon.” Hắn đang nhìn cô, nhưng trong bóng tối cô không đọc được vẻ mặt của hắn. Cô thậm chí còn không đặt xe ở chế độ đỗ, máy vẫn chạy, và rõ ràng là cô đang chờ hắn ra khỏi xe rồi lái xe đi. “Rachel,” hắn khẽ nói, “lên không?” “Không.” “Vẫn cần không gian à?” Môi Rachel mím lại, mắt cô lóe lên, và cô quay sang hắn. “Phải, em cần. Bất cứ người phụ nữ biết suy nghĩ nào cũng cần. Nhìn anh xem! Anh say xỉn, và đây không phải là lần đầu tiên. Anh lao đi trên cái xe máy đó như một đứa trẻ to xác đang chuẩn bị tự tử vây. Anh ngủ lang ngủ chạ, tóc anh quá dài, cung cách của anh thì tệ hại, và anh có hình xăm trên vai to như cả Hồng Kông vậy! Anh nói anh có bằng đại học. Anh có sử dụng nó không? Không! Anh có dự định sẽ sử dụng nó không? Theo như em biết thì không. Anh vừa mới qua đêm với bạn gái anh, người ít nhất cũng quan tâm đến anh, không để anh lái xe về nhà lúc say xỉn. Thế mà anh dám rủ em lên nhà với anh ư? Anh có gì để mà mời chào em cơ chứ? Anh có thể nói cho em nghe được không?” Theo sau đó là một sự im lặng kéo dài đầy căng thẳng. Rachel thấy Johnny từ từ cứng người lại. “Tình dục tuyệt vời thì sao?” Hắn lè nhè. Câu hỏi lơ lửng trong không trung. Rachel cảm thấy nỗi tức giận trong cô trào lên thành cơn giận dữ khủng khiếp mà cô chưa bao giờ nghĩ là mình có. “Cút ra!” Cô nói rất khẽ, giận đến mức giọng trở nên run rẩy. Sau đó, khi cơn giận bùng lên như sóng thủy triều, giọng cô vút lên thành tiếng quát: “Cút ra! Ra khỏi xe tôi ngay! Ra khỏi cuộc đời tôi ngay! Ra ngay, ra ngay, ra ngay!” Cô chuyển xe sang chế độ đỗ rồi xô vào vai hắn, cố hết sức để đẩy hắn ra cửa, mà chẳng làm hắn suy chuyển chút nào. Cô điên tiết đến mức nức nở, điên tiết đến mức muốn đấm đá, hét toáng lên như Katie trong cơn tức giận. Cô không biết mình sẽ phải làm gì nếu hắn không mở cửa và ra ngoài vào lúc đó. “Bất cứ điều gì làm em vui, em yêu,” Johnny nói, môi xấc xược cong lên. Hắn đóng sầm cửa lại và đi lảo đảo qua bãi đỗ xe. Hắn leo lên cầu thang trong lúc Rachel run rẩy, cài chế độ lùi rồi lao xe ra khỏi bãi đậu.