How many a man has dated a new era in his life from the reading of a book.

Henry David Thoreau, Walden

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2020-10-23 04:17:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
5
Thế là Lục Thư lại tiếp tục những ngày tháng yên ổn và hòa thuận với mọi người ở đây, khi cô để dành được hai trăm tệ, thì bỗng có điện thoại gọi đến tìm cô.
Đó chính là người chủ cửa hàng tạp hóa gần nhà cô:
- Tiểu Lục này! Cháu nghe bác nói thì đừng cuống lên nhé, mà cũng đừng sợ hãi gì nhé! Thằng lỏi em cháu không việc gì đâu, nó chẳng có chuyện gì hết. Bình tĩnh nghe bác nói này!
Thoạt nghe, Lục Thư đã cảm thấy có chuyện không hay xảy ra.
- Vâng, vâng! Cháu không sợ đâu, nhưng rốt cục nhà cháu xảy ra chuyện gì thế, bác nói cho cháu biết đi!
Bấy giờ, người chủ cửa hàng mới nói rõ.
- Hôm kia, không biết chỗ cháu có mưa không, chứ ở thôn mình mưa to lắm! Cháu có xem ti vi không? Trên ti vi họ gọi đó là “trận mưa lịch sử” đấy! Chỗ mình bị lở núi, mà nhà cháu chẳng phải là sát bờ sông sao? Một đống đất đá bên cạnh cửa tiệm của bác sụt xuống, sạt hẳn một góc nhà cháu. Không may là lúc đó bố cháu lại có nhà, cả căn nhà đè sập xuống người. Ông ấy bị thương, nhưng cũng không đáng ngại lắm, chỉ bị gẫy vài cái xương sườn thôi. Mấy người trong thôn đã đưa bố cháu đến bệnh viện rồi.
- Nhà sập như thế mà sao em cháu lại không hề hấn gì? Hay là bác an ủi cháu nên mới nói thế để cháu yên lòng?
- Không phải đâu, không phải đâu! Thằng lỏi ấy khôn lắm! Thấy trời mưa, nó liền kéo bố chạy ra ngoài, nói là phải nấp vào cái hang nào đó. Nhưng tính bố cháu thì cháu còn lạ gì! Nhất định không nghe nó, rốt cục là bị đất đá đè ngay trong nhà!
- Cháu biết làm thế nào bây giờ? Cháu sẽ về nhà xem bố cháu thế nào! Bây giờ cháu về luôn đây!
- Cháu về thì giải quyết được gì? Bố cháu bảo bác gọi điện thông báo cho cháu chứ không bảo cháu về nhà. Điều cần nhất là cháu phải nghĩ cách gửi về ba, bốn nghìn tệ. Nhà cháu phải xây lại, mà bố cháu bị thương cần phải chạy chữa, mà có chạy chữa xong thì cũng không thể ra đồng cày cấy ngay được. Bây giờ cháu về nhà cũng không giúp gì được cho bố đâu. Mấy hôm nay em cháu phải trông nom, chăm sóc bố cháu, bưng cơm, rót nước, đổ bô cho ông cụ, những việc đó nó có thể làm được. Vấn đề lúc này là cháu phải cố kiếm tiền gửi về. Tính ra số tiền xây lại nhà cũng phải đến ba, bốn nghìn tệ, rồi còn phải mua đồ đạc trong nhà nữa; lại còn cả tiền viện phí của bố cháu nữa chứ.
- Vâng, vâng! - Lục Thư không biết nói gì, chỉ rối rít đồng ý. - Cháu sẽ cố nghĩ cách giải quyết. Bác nhắn hộ bố cháu là bố không cần phải lo lắng, cứ yên tâm dưỡng bệnh, mà cũng đừng đánh mắng em cháu. Cháu sẽ nghĩ cách làm sao chóng có tiền gửi về cho bố cháu.
Ông chủ cửa hàng gọi điện lúc gần trưa, các tiểu thư cũng vừa ngủ dậy, lúc này chưa có ông khách nào ghé đến. Ông chủ cửa hàng hình như chưa gọi điện thoại đường dài bao giờ, ý chừng sợ người ở đầu dây bên kia không nghe rõ nên nói rất to khiến cho ai cũng nghe thấy câu chuyện của họ. Đặt điện thoại xuống bàn, Lục Thư đứng lặng người! Mọi người cũng chưa nghĩ ra cách gì để an ủi cô, đành lặng lẽ không nói một lời!
Lục Thư vẫn nấu cơm trưa như thường lệ, chờ các tiểu thư ăn cơm xong, nhân lúc rảnh rang, Phương Thư gọi Lục Thư vào phòng, nắm tay cô nói:
- Em ơi, chị biết là em đang gặp khó khăn nhưng chị biết làm gì để giúp em đây? Bố em phải nằm viện, nhà cũng phải xây lại, nếu không có ba, bốn ngàn tệ thì không thể giải quyết được. Thật ra chị có thể cho em vay, nhưng số tiền lớn như thế thì em trả sao nổi? Em cũng biết hoàn cảnh nhà chị đấy. Hai vợ chồng chị sau khi mất việc thì chồng chị trở nên rất trái tính trái nết, suốt ngày chỉ đánh mạt chược, không chịu làm bất cứ việc gì! Chị đành mở cửa hiệu cắt tóc này, dù biết đó là một việc đáng xấu hổ, nhưng chỉ có làm thế mới có tiền, còn làm việc khác thì biết gì mà làm? Mở cửa hàng tạp hóa ư? Tiền lãi mỗi ngày không quá chục tệ! Chị còn phải lo cho con, bố mẹ nội ngoại hai bên, lại còn phải cày lưng trả tiền thua bạc cho chồng. Gần đây, nhà máy trước kia anh chị làm việc quyết định bán khu nhà tập thể mà anh chị đang ở cho nhân viên, “cải cách nhà ở” đ. gì chứ, chúng nó đòi mỗi hộ phải nộp mười nghìn tệ thì mới trao giấy chuyển nhượng quyền sở hữu. Nếu không thì phải cuốn gói đi nơi khác. Cho nên chị mới nói rằng ba, bốn nghìn tệ lúc này đối với chị là một khoản tiền rất lớn. Nếu cho em vay, mỗi tháng em trả chị một trăm tệ thì phải mất ba, bốn năm nữa em mới trả hết nợ, mà chị thì không thể đợi đến lúc đó được.
Nói đến đây, Phương Thư có chút ngập ngừng khó nói, mắt chị cũng dần đỏ hoe.
- Chị nói em điều này, mong em đừng để bụng. Có một vị đại gia chú ý đến em từ lâu. Ngay trước khi em nghỉ phép, ông ta đã cho người đến đặt vấn đề với chị mấy lần, ông ta muốn mua trinh em. Chị không biết ông ta đến ngắm trộm em từ lúc nào. Người của ông ta nói ông ta ra giá bốn nghìn tệ, sau đó còn gọi điện đến mấy lần vì việc này. Chị kiên quyết từ chối, chị nói thác em là họ hàng của chị, chị không thể để em làm chuyện đó. Em này, em cứ suy nghĩ đi nhé, đời người con gái đương nhiên chỉ có một lần như vậy, nhưng em cho ai cũng đều là cho cả. Có cô cho chính chồng mình phá trinh, vậy mà về sau lại lục đục, đánh chửi, rồi đòi li hôn cho bằng được, như thế thì có khác gì chứ? Bây giờ chỉ cần có người thật lòng yêu mình, thì anh ta cũng chẳng đếm xỉa gì đến trinh tiết đâu. Chị nói hơi khó nghe một chút, nhưng con gái sớm muộn gì cũng phải để cho một người nào đấy phá trinh. Nên nếu để cho người khác phá thì phải là người xứng đáng! Nếu lần này em đồng ý để cho vị đại gia này phá thì mọi vấn đề nan giải của em sẽ được giải quyết hết. Theo chị, như thế là xứng đáng. Nếu em bằng lòng thì không phải ăn chia người ba người bảy đâu, chị không lấy của em một xu, tất cả số tiền kiếm được đều thuộc về em. Vấn đề cần kíp lúc này là tìm cách giải quyết vấn đề của em. Chị thực sự không nghĩ ra được cách nào khác, nên mới đề xuất hạ sách này với em. Em hãy suy nghĩ cho kỹ, nếu em không muốn thì cũng đừng cho chị là kẻ lắm lời, cứ xem như chị chưa nói gì với em cả. Chúng ta vẫn là chị em tốt của nhau. Chị xuống dưới nhà trước nhé, hình như có khách đến đấy. Em cứ ở trên này mà suy nghĩ cho kĩ càng đi nhé!
Phương Thư nói xong thì bước nhanh ra khỏi phòng như trốn chạy.
Kỳ thực Lục Thư đã quyết định rồi. Thế gian này là như thế, cô đã thấy ”cái tồn tại là cái hợp lý”, và “cái tồn tại chưa hẳn đã hợp lý” cũng đã thấu tỏ. Các chị em đã không để tâm thì cô sao lại không dám liều? Nếu ta chịu làm bồ nhí cho cái lão giám đốc mặt vàng như nghệ thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày như thế này. Giả sử lão ta chịu chi bốn nghìn tệ để mua lần đầu tiên, thì chắc chắn sau đó lão sẽ không ngừng quấy nhiễu, mà ta lúc ấy sẽ không biết làm sao để cự tuyệt? Mà như thế thì số phận của ta sẽ phải gắn liền với lão mãi mãi. Như thế thì chi bằng ta để một người lạ mặt “phá trinh” với giá bốn nghìn tệ, như thế vừa giải quyết ngay được vấn đề trước mắt, lại không phải gặp lại họ lần nữa.
Đến bữa cơm tối, hiệu cắt tóc lại có một lúc yên ắng, nhưng khác với mọi ngày, ai nấy đều không trêu đùa cười nói, bình luận phim ảnh mà từng người kể cho cô nghe về lần đầu tiên của họ. Có cô kể từ hồi tiểu học đã bị thầy giáo lần mần làm thủng màng trinh; có cô do trêu đùa quá trớn với bạn học mà bị rách; có cô lên núi hái củi thì bị một ông già cưỡng bức; có cô khi ở nhà yêu say đắm một anh chàng nên đã “vượt rào”, nhưng chỉ được vài ba hôm anh ta đã quất ngựa truy phong, thậm chí có cô bị rách khi đạp xe đạp v.v... Thôi thì đủ mọi nguyên nhân khác nhau nhưng nói chung đó chỉ là những câu chuyện để an ủi Lục Thư. Điều mà các tiểu thư ngầm nói ở đây là: mất trinh chẳng phải là chuyện gì ghê gớm cả, không nên coi đó là điều nghiêm trọng. Nhưng màng trinh của các cô không đáng giá bằng Lục Thư bởi vì nó có thể cứu cả nhà cô khỏi cơn hoạn nạn.
Những câu chuyện bên bàn ăn có thể được xem là “cuộc họp động viên trước khi ra trận” để khích lệ tinh thần của Lục Thư.
46
Phương Thư thấy Lục Thư đồng ý bán trinh, ngay buổi tối hôm đó chị liền gọi cho người của vị đại gia kia. Anh ta bảo Phương Thư đợi một chút để hỏi ông chủ đã, chưa đầy mười phút sau điện thoại lại reo vang, người ở đầu dây bên kia nói, tám giờ tối mai Lục Thư đến phòng xxx của khách sạn năm sao trong thành phố.
Hôm đó, thành phố cũng mưa rả rích, đường phố lầy lội, cửa tiệm vắng hoe vì chả có khách đến mua vui. Trong căn phòng nhỏ, Phương Thư đang cố truyền kinh nghiệm cho Lục Thư, đó chính là “những điều cần chú ý của người trong nghề”.
Phương Thư nói:
- Thứ nhất, không được tin tưởng người đàn ông nào, mà chỉ tin vào tiền bạc. Không nên nghe những lời đường mật của khách, nào là em đẹp biết bao, đáng yêu biết bao; lần sau anh sẽ gọi em đến nữa nhé! Đàn ông đều thích tìm của lạ, để rồi sáng hôm sau, khi chia tay nhau, họ sẽ quẳng em ra khỏi chín tầng mây. Thứ hai, nhất định không được nảy sinh tình cảm với họ. Em chưa có bạn trai, một khi đã bước vào nghề này, khi gặp được người đàn ông đối xử tốt với em, em sẽ cho rằng anh ta thật hòa nhã, đáng yêu. Nhưng thật ra, anh ta chỉ muốn vui vẻ, bỡn cợt với em mà thôi. Nếu em thực sự muốn lấy anh ta, thì anh ta sẽ cho em nếm mùi cay đắng! Khi đã có tình cảm thì em sẽ ngày đêm mong nghĩ đến anh ta, còn anh ta thì đã vứt em ra khỏi đầu từ lâu rồi, thậm chí còn cặp kè với cô gái khác khiến cho em đau đớn vô cùng. Nếu em muốn kiếm tấm chồng thì tránh xa cái đám khách làng chơi ra, họ đã quen chơi gái rồi nên dù có kết hôn thì rồi họ cũng sẽ chạy theo một cô gái nào khác ngay. Trong đám ấy, không kẻ nào chung thủy với vợ đâu! Thứ ba, có thể cho khách động chạm vào phần dưới, nhưng nhất quyết không được hôn, bởi một khi đã hôn nhau thì rất dễ nảy sinh tình cảm. Họ chơi đùa em thì em cũng có thể chơi đùa họ, dù sao đó cũng chỉ là một cuộc vui mà thôi. Đã ngủ với em rồi thì ngày hôm sau họ sẽ quên em thôi, em cũng nên quên hẳn họ đi cho xong chuyện! Nhất định không được vấn vương đến họ nữa! Thứ tư, tuyệt đối không để cho khách làm thương tổn mình. Phải bắt họ dùng bao cao su, chưa nói đến loại khách có bệnh lây nhiễm về đường tình dục, chỉ cần họ làm em to bụng rồi phủi tay giũ sạch trách nhiệm, thì số tiền em kiếm được cũng chẳng đủ để em giải quyết cái thai trong bụng đâu. Còn nữa trai gái khi đã lên giường thì không thể tránh làm tình, nhưng chớ để họ giở các ngón lạ. Nếu họ muốn dùng tư thế mới lạ mà không làm tổn hại đến em thì cũng có thể tạm chấp nhận, nhưng phải tăng thêm tiền boa, không đưa tiền thì không thực hiện. Ngoài ra, lần đầu quan hệ em sẽ cảm thấy đau và chảy máu một chút, nhưng đó là chuyện rất bình thường, em gắng chịu một chút là ổn, không có gì phải sợ!
Những lời Phương Thư nói rất chân thành, hướng dẫn tỉ mỉ. Một số chi tiết và kinh nghiệm khác thì Lục Thư đã nghe các tiểu thư nhỏ to tán gẫu với nhau, cho nên tuy đây là lần đầu làm việc này, nhưng Lục Thư đã có sự chuẩn bị về tâm lý, nên không cảm thấy sợ hãi gì mấy. Đã hạ quyết tâm thì dám lôi cả hoàng đế xuống ngựa. Có cái gì mà không dám làm chứ? Bố đã nuôi mình lớn, đã thực hiện lời hứa với mẹ tiết kiệm tiền cho mình ăn học. Còn em trai từ bé đã do một tay mình nuôi dạy, thương yêu như đứa con dứt ruột. Vì bố và em, hi sinh sự trinh trắng của mình cũng xứng đáng lắm.
47
Hôm sau, trời vẫn lất phất mưa. Ăn cơm tối xong, Lục Thư mặc bộ quần áo công sở mà cô đã phải cắn răng bỏ tiền ra mua. Với Phương Thư và các tiểu thư mà nói, hình ảnh của Lục Thư bỗng chốc đổi mới hẳn. Không ai là không tấm tắc trước dáng vẻ xinh đẹp của Lục Thư, các cô đều khen “quả là ngựa nhờ yên cương, người nhờ quần áo”. Lời nói này quả không sai chút nào! Trong khu phố này không ai sánh nổi với Lục Thư, cả thành phố C này cũng ít người được như cô. Lục Thư đi ngoài đường, ai dám bảo cô là tiểu thư.
Phương Thư gọi một chiếc taxi, đích thân đưa cô đến khách sạn như đã hẹn. Ngay cả Phương Thư cũng chưa từng đến khách sạn nào cao cấp sang trọng như vậy. Vừa xuống xe, họ đã thấy người giữ cửa mặc đồng phục màu đỏ sậm oai phong như trong phim nước ngoài, nên tần ngần đứng trước cửa không dám bước vào. Bỗng có một người cầm ô chạy đến, hỏi Phương Thư:
- Chị là bà chủ cửa hiệu cắt tóc phải không? Mời vào! Lại còn đợi chúng tôi mời vào nữa sao?
Phương Thư nhận ra người này đã từng đến hiệu cắt tóc cửa mình để hỏi “mua trinh” thì mừng như gặp được cứu tinh, chị vội kéo Lục Thư theo vào.
Họ cùng bước vào thang máy. Người đàn ông kia vừa ấn nút thì chiếc thang máy đã từ từ đưa họ lên thẳng tầng hai mươi mấy. Hai chị em Phương Thư theo người đàn ông nọ bước đến trước cửa một căn phòng. Người kia gõ cửa, đợi người bên trong mở cửa rồi mới bước vào. Đến lúc này Lục Thư mới biết người mở cửa không phải là người mua trinh mà là một người khác.
Người mở cửa đưa họ vào bên trong căn phòng, hai chị em nhìn thấy một người đang ngồi trên sofa, cười vui vẻ, nói:
- Tôi sợ các vị không vào đây được nên đã cho người đón. Thế nào? Bà chủ cũng đến à? Sợ tôi quỵt tiền ư?
Hóa ra, đây mới chính là người mua trinh cô!
- Ấy, ấy! - Phương Thư cười hùa theo, - Ông chủ nói gì lạ thế! Tôi sợ làm lỡ hứng thú của ngài, với lại cũng sợ cô ấy không tìm được địa điểm nên mới phải hộ tống cô ấy đến đấy!
Vị đại gia phẩy tay bảo hai người kia:
- Các anh đi đi! Đưa bà chủ về luôn, nhớ gọi taxi cho bà ấy. Trời mưa, đừng để bà chủ ướt đấy.
Sau khi mọi người đã đi cả, Lục Thư mới có thời gian nhìn ngắm vị đại gia là người như thế nào. Vị đại gia vẫn ngồi, sau khi mọi người rời khỏi phòng, ông ta mới đứng lên:
- Ngồi đi, ngồi đi! Đừng căng thẳng, bình tĩnh chút đi, tươi lên một chút! Muốn ăn uống gì thì cứ lấy ở tủ lạnh nhé!
Vị này khoảng ngoài năm mươi tuổi, người tầm thước nhưng hơi béo, mang cặp kính gọng vàng, khuôn mặt béo tròn hồng hào, diện mạo hòa nhã, điềm đạm. Ông ta mặc chiếc áo khoác tắm sợi bông màu trắng, đi đi lại lại trên tấm thảm. Khi đến trước tủ lạnh, ông khẽ mở cửa tủ để Lục Thư nhìn, ý chừng muốn bảo cô cần gì thì cứ lấy.
Lục Thư đã từng nghe các tiểu thư kháo nhau là không nên tùy tiện dùng các thứ trong phòng, vì khách sạn sẽ tính thêm tiền với khách. Dù họ luôn mời ta ăn uống, nhưng thực ra họ rất xót tiền. Nên Lục Thư nhã nhặn từ chối, cô nói là mình đã dùng cơm tối rồi. Vị đại gia đóng tủ lạnh lại rồi nhìn ngắm cô kĩ càng.
- Gớm, em cao giá quá đấy! Mời em mấy tháng rồi mãi bây giờ mới gặp được. Tốt rồi, có duyên thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau. Em có cần tắm qua không? Nếu cần thì nhà vệ sinh ở kia kìa. - Nói rồi, ông chỉ tay vào một căn phòng.
Lục Thư biết đây ông ta không hỏi ý kiến mà là ra lệnh cho cô, nên cô đẩy cửa bước vào. Nhà vệ sinh ở đây còn rộng hơn cả căn phòng của cô và Phương Thư. Cô chậm rãi mở vòi sen, hóa ra một bên là nước nóng, một bên là nước lạnh, lại còn có thể điều chỉnh nhiệt độ nước. Sự tiện nghi của nó không làm một người thông minh như Lục Thư lúng túng, cô đứng trước vòi sen, điều chỉnh nước ở nhiệt độ vừa phải để tắm. Cô thầm nghĩ, bất kể mọi thứ ra sao, cứ hưởng thụ đã rồi tính sau!
Lục Thư không biết chốt cửa phòng tắm, nhưng khi cô trút bỏ hết quần áo, vị đại gia vẫn không hề đẩy cửa vào quấy nhiễu, điều này khiến cô có phần yên tâm, thư thái. Tắm xong, Lục Thư thấy trên cánh cửa có treo một chiếc áo khoác tắm sợi bông giống như chiếc áo mà vị đại gia đang mặc, cô bèn khoác chiếc áo lên người. Sau này cô mới biết chỉ ở những khách sạn cao cấp mới có loại áo khoác tắm như thế. Điều này đã khiến Lục Thư có thêm kinh nghiệm là nếu khách hẹn đến khách sạn nào mà có loại áo khoác tắm thì có thể biết được đẳng cấp và túi tiền của khách.
Ra khỏi phòng tắm, vị đại gia đang xem tivi, vẫy gọi cô lại.
- Lại đây! Ngồi nói chuyện chút đã! Em đẹp lắm, đáng tiếc lại là “giai nhân lạc chốn hồng trần”, thật đúng là chẳng có cách gì khác.
Lục Thư hờ hững nghe ông ta nói, cũng chẳng buồn đáp lại. Vị đại gia này chẳng hề nôn nóng như lão giám đốc trước đây, đương nhiên là vì ông ta đã nắm chắc phần thắng trong tay. Vị đại gia thấy cô im lặng không đáp, thần sắc lại có chút mệt mỏi, liền bảo cô cùng vào giường nói chuyện.
Hóa ra bên trong còn một phòng nữa làm phòng ngủ, căn phòng này cũng rất rộng rãi sang trọng, ở đó còn có một chiếc giường bốn người nằm vẫn còn dư. Vị đại gia gỡ kính ra, mắt ông trông hơi dài dại, ông cũng cởi nốt áo khoác để lộ thân hình tròn trùng trục, béo trắng, rồi vỗ hai tay bồm bộp vào ngực như võ sĩ sumo, cười nói:
- Em đừng cười anh nhé! Anh biết đây là lần đầu tiên của em, thoải mái đi, như thế mới vui!
Lục Thư bật cười, cô cảm thấy vị đại gia này thật hiền lành, đáng mến. Thấy cô cười, ông ta càng vui hơn, ông nói:
- Lại đây, nằm bên cạnh anh. Làm nóng người một chút nhé!
Lục Thư chậm rãi bước lên giường, nằm xuống bên cạnh ông ta. Ông ta vẫn chưa động gì đến cô, chỉ châm một điếu thuốc lớn.
- Đây gọi là xì gà, em có biết không? Em ngửi xem có thơm không nào?
Lục Thư cảm thấy mùi của điếu thuốc này không giống với các loại thuốc lá thông thường, nhưng cô còn lòng dạ nào mà để ý đến mùi vị nữa, chỉ muốn mau mau chóng chóng kết thúc cái việc phá trinh này thôi. Cô khẽ khàng rút bao cao su trong túi áo choàng tắm rồi nhét nó xuống dưới gối. Phương Thư đã đưa cho cô khi ở trên taxi, nhưng vị đại gia đã nhìn thấy hành động của cô.
- Em này, em làm thế là không đúng luật đấy, phá trinh thì không ai dùng áo mưa cả, đấy là nguyên tắc, em hiểu không? Chẳng phải là anh đã thỏa thuận trước với bà chủ của em rồi sao? Nói thật, anh không có bệnh tật gì hết, mà anh tin em cũng thế. Hơn nữa, anh cũng không có khả năng sinh con, tinh trùng hỏng hết rồi. Nếu em có thể sinh cho anh một đứa con thì anh sẽ nuôi em suốt đời.
Vài phút sau, ông ta dụi tắt xì gà, ôm lấy cô và chầm chậm phủ lên người cô. Lúc này Lục Thư chỉ nghĩ ngày mai hoặc một lát nữa thôi, có thật cô sẽ có bốn nghìn tệ?
Nếu không được như vậy, thì liệu đó có phải là điều “phiền phức” mà Phương Thư nhắc đến không? Nếu đúng như thế thì chị ấy có biết cách giúp mình giải quyết? Nhưng lúc này, cô chỉ biết nhắm chặt mắt, mặc cho vị đại gia vuốt ve, sờ nắn khắp người. Ông ta hôn khắp mặt Lục Thư, còn cô thì mím chặt môi lại, không chút phản ứng. Cũng may bàn tay của vị đại gia rất mềm mại, miệng chỉ thoảng mùi thuốc lá, mà ông cũng không cưỡng ép cô phải há miệng. Động tác của ông không thô bạo như các chị em thường phàn nàn, cho nên Lục Thư để mặc cho ông làm gì thì làm. Mặc dù không có chút hưng phấn, khoái lạc nào nhưng cũng không đến nỗi căng thẳng, khó chịu.
Cuối cùng, Lục Thư cảm thấy nhói một chút ở phần dưới, có một vật gì đó dí sâu vào cơ thể cô, chưa kịp cảm nhận cảm giác “lên đỉnh” thì đã có một dòng dịch âm ấm tuôn vào bên trong. Sau đó, vị đại gia hơi rùng mình một chút rồi nằm bất động trên người cô.
Ít phút sau, dường như ông tỉnh lại, tuột người xuống khỏi cơ thể Lục Thư. Theo kinh nghiệm của các chị em, thì khi ấy phải lập tức đi tắm rửa, phải làm sao cho những gì còn đọng trong người trôi ra ngoài hết, thế là cô vội trở dậy đi vào nhà vệ sinh. Hóa ra trong phòng ngủ còn có một nhà vệ sinh nữa, còn lớn hơn cái ở ngoài phòng khách, tiện nghi đầy đủ. Cô lại khoan khoái tắm một lần nữa, kỳ cọ sạch sẽ. Lục Thư thấy trong đùi mình có một vệt máu nhỏ, nhưng cô không thấy oan ức mà ngược lại còn cảm thấy tự hào. Chẳng phải trên báo chí, tivi lúc nào cũng ra rả nói những thành quả lớn lao, đều phải trả bằng máu đó sao? Vì hai người ruột thịt mà phải nhỏ một chút máu là hoàn toàn xứng đáng.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Lục Thư thấy vị đại gia đang rất thư thái nửa nằm, nửa ngồi trên giường hút xì gà. Cô đi đến bên giường, ngoan ngoãn nằm bên cạnh ông ta. Cô không biết nên rời khỏi đây ngay, hay đợi một lúc nữa mới thích hợp. Đương nhiên, tốt nhất vẫn là được nhận tiền ngay.
Ông chủ lớn tỏ vẻ hài lòng nói:
- Em à, em đúng là cô gái trong trắng! Bây giờ, người ta thường nói may ra chỉ có trường mẫu giáo mới còn gái trinh, nên người như em thật không phải dễ tìm. Anh từng gặp một đứa dám bôi thuốc đỏ để lừa anh, thậm chí có đứa còn khâu lại màng trinh nữa chứ. Đồ đểu! Hết làm hàng giả, buôn đồ giả, giờ cả màng trinh cũng được làm giả. Người Trung Quốc tài thật đấy! Bọn gái trinh dởm anh đã gặp cả rồi. Nào, nào! Chúng ta nói trò chuyện một lát nhé, vì sao em phải tới thành phố này? Vì sao trước đây gọi mãi mà em không chịu, nay lại tự nguyện đến?
Chạm đến vấn đề này thì Lục Thư quay mặt đi, không muốn nói gì hết. Cô chỉ nghĩ nếu ông chịu trả cho cô bốn nghìn tệ thì vấn đề gì cũng giải quyết được hết.
Vị đại gia thấy Lục Thư lẳng lặng không nói gì, liền tự giãi bày:
- Có lẽ em cho rằng tôi là kẻ quái đản, tại sao lại thích phá trinh phải không?
Đại gia đã hỏi, Lục Thư không thể không trả lời nếu không thì sẽ rất không lễ độ, nên cô ngoảnh lại nhìn ông, đáp:
- Em nghe các chị em trong hiệu cắt tóc nói, số tiền khổng lồ của các ông là do được bạc mà có, nên các ông phải tìm gái trinh để kiến hồng, hay phá tân gì đó, có như vậy thì mới được bạc, có phải như vậy không?
Đại gia bĩu môi, cười nhạt:
- Toàn là chuyện láo toét! Thật ra rất nhiều người tin điều ấy, nhưng anh thì không! Phá trinh là chuyện thất đức của bọn chó Nhật, đã thất đức thì được bạc sao được? Xã hội bây giờ, người ta thường lẫn lộn mê tín với khoa học. Em hãy nghĩ xem, giữa kiến hồng và được tiền trên chiếu bạc liên quan gì với nhau? Hai việc này làm sao liên hệ với nhau được?
Nghe ông nói vậy, Lục Thư nghĩ: “Ông đã biết phá trinh là việc thất đức, vậy sao ông còn làm?”. Cô cũng không biết kiến hồng và được bạc có quan hệ gì với nhau nên ngoảnh mặt đi, nhìn đăm đăm lên trần nhà.
Đại gia rít một hơi xì gà, thở dài rồi hỏi Lục Thư:
- Anh hỏi em, em có biết thanh niên trí thức là gì không? Em đã nghe người ta nói đến từ đó chưa?
Lục Thư quay lại nhìn ông, nghĩ một chút rồi nói:
- Em đã nghe người trong thôn em nói, hình như họ là những học sinh sinh viên ở thành phố tự nguyện về lao động ở nông thôn. Có phải thế không ạ? Ở thôn chúng em đã từng có những người như thế. Nhưng đó là chuyện quá khứ từ nhiều năm về trước, bây giờ ở nông thôn không còn thanh niên thành phố về nữa.
- Đúng đấy, nói như vậy cũng được. Song có phải là tự nguyện đâu, chỉ là hưởng ứng cái gọi là “lên núi, xuống làng học tập bần nông, trung nông lớp dưới”. Làm gì có học sinh nào ở thành phố lại thích xuống nông thôn làm ruộng?
Vị đại gia vừa hút xì gà vừa nói. Điếu xì gà đó cũng lạ, không hút thì không sáng, nhưng khi đặt lên miệng hút thì đầu điếu thuốc lại đỏ hồng, sáng rực.
- Học sinh thành phố nơi anh ở phần lớn đều được thuyên chuyển về tỉnh khác, có tới hàng mấy vạn người, từng đợt, từng đợt một về các đội sản xuất của những công xã khác nhau. Đội trưởng đội sản xuất mà anh bị điều về lại là ông vua con của vùng. Các nữ thanh niên hầu hết đều bị hắn làm nhục. Mà hắn lại chỉ thích quan hệ với các cô còn trinh! Em biết không, vợ anh ấy mà, người vợ đã sinh cho anh hai người con, năm nay bà ấy sáu mươi, hơn anh hai tuổi. Khi đó, bà ấy chăm sóc anh rất tận tình, chúng tôi yêu thương nhau vô cùng, nhưng bà ấy cũng bị hắn làm nhục! Không cho hắn “chơi” thì không lấy được nhau. Em thấy như vậy có đáng căm giận không? Hắn ta có khốn nạn không? Vợ anh khi lấy anh đâu còn là gái trinh? Giờ anh đã là người thành đạt nên muốn “chơi” với gái trinh. Anh cũng biết đó là một dạng ẩn ức về tâm lý, nhưng anh vung tiền ra chứ không phải anh lợi dụng quyền lực trong tay để ép ai cả. Anh phải lịch lãm hơn, trả hậu hĩnh hơn người khác, nếu có thất đức thì cũng không phải là quá lớn. Anh ngủ với gái trinh, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn, như được hả lòng vậy. Thật thế đấy! Rối loạn lâm lý khiến anh thành ra như vậy đấy! Quả là thời trẻ tuổi khổ nhục trước đây có thể ảnh hưởng đến phần đời sau này. Xem ra em không giống tiểu thư, em không nên để điều này ảnh hưởng đến cuộc đời sau này của em! Tốt nhất là em đừng làm nghề này nữa.
Bí mật mà vị đại gia nói cho Lục Thư nghe dường như kéo cô lại gần ông hơn, cô ngồi dựa vào đầu giường, kể cho ông nghe mọi biến cố của cuộc đời mình.
“Có ai muốn làm tiểu thư đâu hả ông? Nhưng lên thành phố mà không làm tiểu thư thì em biết làm gì? Em chả nói với ông rồi, trong thành phố rộng lớn này làm gì có chỗ dung thân cho em! Em không làm việc đó thì sao giúp đỡ cho bố em và em trai em được? Bố em bị thương, sau này có thể lao động được không, cũng chẳng thể biết được, em trai thì cần được đi học, tiểu học, trung học rồi đại học, ông nghĩ xem phải mất biết bao nhiêu tiền? Ông chủ, em biết ông có lòng tốt, nhưng ông làm sao hiểu được gánh nặng của em? Em đã quyết định rồi. Đã trót rồi, thì chỉ có thể tiếp tục làm tiểu thư mới kiếm được tiền, nên em nhất định gánh đến cùng!
Vị đại gia nghe cô nói lại thở dài:
- Chà! Nông thôn khổ, nông dân lại càng khổ, so với anh ngày xưa thật chẳng tốt hơn được là bao. Em này, ngay từ đầu, chúng ta đã thỏa thuận là bốn nghìn, nay anh cho em hẳn mười nghìn. Gửi tiền về nhà xong, em đi mua một chiếc điện thoại di động. Anh sẽ cho em số điện thoại di động của cậu Mã, khi nào có điện thoại rồi thì gọi cho cậu ấy để cậu ta lưu số điện thoại của em vào máy. Anh có nhiều mối làm ăn lắm, khi nào cần thì anh sẽ bảo cậu ta báo cho em đến phục vụ họ. Họ đều là những người lịch thiệp, sẽ không ép em đâu, tiền boa chắc chắn sẽ nhiều hơn các khách khác! Đến khi nào để dành được một khoản kha khá tiền, em nên từ bỏ cái bể khổ này.
48
Lần đầu tiên ra trận, Lục Thư đã “mã đáo thành công, mở cờ đắc thắng”!
Vị đại gia nói chuyện với Lục Thư một lúc, rồi bảo cô mặc quần áo chỉnh tề; ông ta bỏ mười nghìn tệ vào trong một cái phong bì của khách sạn, đưa cho cô, còn sai cậu Mã gọi taxi đưa cô về.
Phương Thư thấy Lục Thư trở về với nét mặt vui vẻ, vội theo cô lên gác hỏi han tình hình. Lục Thư gục đầu vào vai Phương Thư, vừa khóc vừa báo tin vui. Phương Thư nói: “Có gì đâu, có gì đâu! Ông trời phù hộ em đấy! Vượt qua cửa ải đầu tiên rồi thì sau này không sợ gì nữa! Đó là vận may của em, sau này nhất định em sẽ còn gặp nhiều may mắn”.
Lục Thư đưa chiếc phong bì tiền cho Phương Thư xem, cô lấy ra mười nghìn tệ. Từ trước tới nay cô chưa bao giờ được thấy nhiều tiền như vậy, cầm tiền trong tay mà cảm thấy nặng trình trịch! Cô muốn biếu Phương Thư hai nghìn tệ, nhưng chị sống chết không chịu nhận. Hai người cứ giằng co mãi, cuối cùng Phương Thư chỉ đồng ý nhận một nghìn tệ, sau đó chị kéo cô ngồi xuống chiếc giường nhỏ, nói:
- Em này, em vừa nói sẽ gửi số tiền còn lại về nhà, nhưng chị thành thật khuyên em chớ làm như vậy! Em không biết đấy thôi, nếu người ở quê thấy em gửi về nhiều tiền như vậy, nhất định sẽ xì xèo sau lưng. Họ đều biết em chỉ mới học xong trung học, lại không phải loại vượt biển buôn lậu hay Hoa kiều về nước; em gửi nhiều tiền như thế, ắt sẽ có người nghi ngờ em làm sao mà có được bản lĩnh như vậy? Nói qua, nói lại, họ sẽ đoán ngay là em làm tiểu thư. Người ở quê đã nói thì nói rất khó nghe, chả có lời nào mà họ không văng ra được? Hiệu cắt tóc bên kia có một cô, vì gia đình cần tiền gấp nên cô phải gửi ngay một lúc ba nghìn tệ về nhà. Một cô gái chưa tốt nghiệp tiểu học lên thành phố làm việc, làm sao mà một lúc có thể gửi về nhà tới ba nghìn tệ? Đến khi nhà hàng xóm to tiếng với người nhà cô, đã lớn tiếng nói: “Con gái nhà các người ra thành phố bán trôn nuôi miệng chứ gì!” khiến cho gia đình cô gái đó không dám ngẩng đầu nhìn ai nữa. Bây giờ các tiểu thư đã rút ra được kinh nghiệm rồi, mỗi lần gửi tiền về nhà, họ chỉ gửi bằng mức thu nhập hàng tháng của nhân viên phục vụ, bán hàng bình thường thôi. Khi về thăm nhà, họ còn phải giả vờ than thở vì túng thiếu, nếu không phải lúc gia đình mình gặp chuyện bất lành thì đừng giở nhiều tiền ra. Này! Em ơi, đã làm cái nghề này rồi thì dù bố mẹ ở nhà trong bụng đã rõ mười mươi con gái mình làm việc gì ở thành phố; nhưng nếu con gái không nói ra thì bố mẹ cũng phải làm ra vẻ không biết! Con nói đi làm thuê, thì bố mẹ cũng phải nói là nó đi làm thuê; con nói đi bán hàng thì cũng phải nói là đi bán hàng. Thực ra trong lòng bố mẹ đều biết rõ, nhưng hai bên đều không nói ra thì cũng đành thôi. Lần này em cứ gửi về bốn nghìn tệ, rồi nói với bố mẹ là em phải vay mượn khắp nơi, sau này sẽ trả nợ dần. Sau này, cứ gửi từng trăm một để người trong thôn khỏi nghi ngờ. Số còn lại, em nên mua một chiếc di động, đó là điều cần thiết. Vị đại gia đã hứa sẽ tìm khách cho em, như vậy là em sẽ có nguồn ổn định, em cứ việc ngồi vững như núi Thái Sơn, mỗi lần xuất đài ắt sẽ phải là khách sạn cao cấp.
Lục Thư nghe lời Phương Thư, ngay sáng sớm hôm sau gửi tiền về cho bố, rồi đi mua ngay một máy điện thoại di động. Khi ấy, một máy di động rẻ nhất cũng phải hơn hai nghìn tệ, chứ không như bây giờ, chỉ còn có mấy trăm tệ mà thôi.
Lãnh đạo của các công ty viễn thông ở Trung Quốc chắc không thể ngờ rằng, các tiểu thư mới là những khách hàng lớn của họ. Trong thị trường viễn thông các tiểu thư chiếm một tỉ lệ mua khá lớn, chính các cô mới là khách hàng chủ yếu của họ.
Điện thoại di động và bao cao su, đó là hai công cụ lao động tối cần thiết của các tiểu thư.
Một Tỉ Sáu Một Tỉ Sáu - Trương Hiều Lượng Một Tỉ Sáu