Nguyên tác: Romancing Mister Bridgerton
Số lần đọc/download: 1475 / 34
Cập nhật: 2016-05-20 01:44:18 +0700
Chương 11
P
hu nhân Macclesfield không thường xuyên tổ chức da tiệc, nhưng bà rất nổi tiếng, cũng như quí phu quân, và chắc rằng nhiều bậc công tử sẽ đến dự, bao gồm cả công tử Bridgerton (giả định rằng công tử còn chưa gục ngã vì kiệt sức sau bốn ngày với mười người cháu họ Bridgerton),Tử tước Burwick, và công tử Michael Anstruther-Wetherby.
Tác giả dự đoán một số lớn tiểu thư trẻ trung độc thân sẽ tham dự buổi tiệc, sau khi tờ báo này được phát hành. o O oCuộc sống mà anh từng biết đã kết thúc. "Hả?" anh hỏi, biết rằng mình đang chớp mắt liên tục. Sắc mặt cô ửng một màu hồng mà anh chưa từng nghĩ có thể xuất hiện, và quay mặt đi.
"Không có gì," cô lầm bầm. "Quên đi, coi như em không nói gì cả." Colin nghĩ đó là một ý kiến rất hay. Nhưng rồi, chỉ khi anh vừa nghĩ thế giới sẽ trở lại như bình thường (hoặc ít ra anh cũng giả vờ như thế),cô xoay trở lại, đôi mắt bừng cháy ngọn lửa nồng nàn làm anh phải sửng sốt.
"Không, em sẽ không quên được," cô thốt lên. "Cả cuộc đời em đã buộc mình phải quên mọi thứ, không nói ra, không bao giờ dám bảo mọi người điều em thật sự muốn." Colin định nói điều gì đó, nhưng anh biết rõ rằng cổ họng anh đã đóng lại. Bất cứ giây phút nào anh sẽ lăn ra chết.
Anh chắc chắn thế. "Nó sẽ không có nghĩa gì," cô nói. "Em hứa với anh, nó sẽ không có nghĩa gì cả, em sẽ không mong đợi gì hết từ anh, nhưng em có thể sẽ chết ngày mai và..." "Hả?" Đôi mắt cô mở lớn, tối sẫm lại, đầy vẻ van xin, và... Anh có thể cảm thấy quyết tâm của mình đang tan chảy.
"Em đã hai mươi tám tuổi rồi," giọng cô buồn bã, dịu dàng. "Em là một cô gái già, và chưa từng được hôn." "Gah... gah... gah..." Anh biết mình biết nói chuyện; khá chắc chắn là mình còn rất hoạt bát vào vài phút trước nữa. Nhưng giờ thì anh không thể nào thốt ra được một chữ. Và Penelope vẫn tiếp tục nói, đôi má hồng hào một cách đáng yêu, đôi môi chuyển động nhanh đến nổi anh không thể không tự hỏi chúng sẽ có cảm giác như thế nào trên da anh.
Trên cổ, vai, và... những nơi khác của anh. "Em sẽ là một cô gái già ở tuổi hai mươi chín," cô tiếp, "và tuổi ba mươi. Em có thể sẽ chết vào ngày mai, và..." "Em sẽ không chết vào ngày mai!" cuối cùng anh cũng khó nhọc thốt ra được. "Nhưng em có khả năng! Em có thể, và em sẽ chết mất, bởi vì..." "Nhưng em đã chết rồi mà," sao giọng anh lại quái lạ và xa cách quá nhỉ? "Em không muốn đến chết rồi mà còn chưa biết hôn," rốt cuộc cô cũng kết thúc.
Colin có thể nghĩ tới cả trăm lý do tại sao hôn Penelope Featherington lại là một ý tưởng hết sức tồi tệ, và lý do thứ nhất là anh thật rất muốn hôn cô. Anh há miệng, hi vọng âm thanh sẽ thoát ra để nói lên một câu thông minh nào đó, nhưng không có gì hết, chỉ có tiếng hơi thở trên môi.
Và rồi Penelope làm một chuyện có thể hủy hoại hết mọi quyết tâm của anh trong tích tắc. Cô ngước nhìn, sâu vào đôi mắt anh, và thốt lên một từ đơn giản. "Xin anh." Anh đầu hàng. Ánh mắt cô nhìn anh chất chứa một điều gì đó bi thương, như thể cô sẽ chết mất nếu anh không hôn cô.
Không phải vì đau lòng, không phải vì xấu hổ - mà vì cô cần anh để bồi dưỡng, để nuôi nấng tâm hồn, và để lấp đầy trái tim cô. Colin không nhớ được người nào khác từng khát khao anh như thế. Điều đó làm anh thấy mình không xứng đáng. Điều đó làm anh muốn cô một cách mãnh liệt đến nỗi làm đầu gối anh muốn khụy xuống.
Anh nhìn cô, và không thấy người con gái anh đã nhìn nhiều lần trước đây. Cô khác hẳn. Phát sáng. Như một ngư nữ, thần nữ, và anh tự hỏi làm thế nào mà chưa ai từng nhận ra điều này trước đây. "Colin?" cô thì thầm. Anh bước tới trước - chỉ nửa bước chân thôi, nhưng vừa đủ để khi anh chạm vào cằm cô và nâng mặt cô lên, thì đôi môi ấy vừa cách môi anh vài phân.
Anh tưởng mình sẽ thốt ra câu nào khôi hài thông minh mà một gã đàn ông lỡ mang tiếng vô tư phải nói. Bất cứ cái gì cho em, có lẽ, hoặc là, Mỗi cô gái xứng đáng được nhận ít nhất một nụ hôn. Nhưng khi anh vừa thu nhỏ khoảng cách giữa hai người, anh phát hiện ra không có từ nào có thể diễn tả được mức độ mãnh liệt của giây phút ấy.
Không từ nào cho niềm mê say. Không từ nào cho tính cấp thiết. Không từ nào cho thời khắc hiện tại. Và thế là, vào một buổi chiều thứ Sáu lẽ ra rất bình thường, ngay trung tâm Mayfair, trong một căn phòng yên tĩnh trên đường Mount, Colin Bridgerton hôn Penelope Featherington. Và ngày đó thật huy hoàng.
Môi anh chạm môi cô thật nhẹ nhàng vào giây phút đầu, không phải vì anh cố gắng dịu dàng, mặc dù nếu anh nhanh trí suy nghĩ được vào lúc ấy, có lẽ anh nhận ra rằng đây là nụ hôn đầu của cô, và nó phải nên được tôn thờ, đẹp đẽ và những thứ khác mà các nàng tiểu thư mơ mộng nghĩ đến khi nằm trong giường mỗi đêm.
Nhưng thật sự, những thứ ấy không ở trong đầu Colin. Thật ra, anh chẳng suy nghĩ gì được. Nụ hôn của anh nhẹ nhàng, và dịu dàng bởi anh vẫn kinh ngạc mình đang hôn cô. Anh quen biết cô từ nhiều năm, và chưa bao giờ nghĩ đến việc chạm môi anh vào môi cô. Và bây giờ anh không thể rời cô ra ngay cả khi ngọn lửa của địa ngục đang liếm dưới chân.
Anh khó tin được điều mình đang làm - hay là anh đã muốn làm thế đến mức nào. Đây không phải là loại nụ hôn được bắt đầu bởi vì người ta bị mất tự chủ trong cơn kích thích, hoặc tình tự, hoặc phẫn nộ, hoặc say mê. Nó chậm hơn, một kinh nghiệm đáng để học hỏi - cho cả Colin cũng như cho Penelope.
Và anh học được mọi thứ anh biết về nụ hôn chỉ là điều nhảm nhí. Những thứ khác chỉ là môi, lưỡi, và từ ngữ thốt ra khẽ khàng vô nghĩa. Đây mới là nụ hôn. Có một cái gì đó giữa sự ma sát, cách anh có thể nghe và cảm được hơi thở của cô trong cùng một lúc. Điều gì đó trong cái cách mà cô hoàn toàn đứng yên, nhưng anh vẫn có thể cảm thấy trái tim cô đập mạnh qua làn da.
Có một điều gì đó trong sự kiện anh biết đó là cô. Môi Colin chuyển dần sang trái, cho đến khi anh cắn nhẹ vào góc miệng cô, nhẹ nhàng vào chỗ mà đôi môi cô hợp lại. Lưỡi anh dò theo, học đường viền của môi cô, nếm thử mùi hương ngọt ngào mặn mà của cô. Hơn là một nụ hôn.
Đôi tay anh, đang đặt nhẹ trên lưng cô, trở nên cứng cáp, căng thẳng hơn khi ép lên trên áo. Anh cảm thấy được hơi ấm của cô dưới từng ngón tay, thấm qua làn vải, xoáy trong cái lưng thanh tú. Anh dẫn cô lại gần, ép cô sát lại, thật gần, cho đến khi thân thể họ dán chặt vào nhau.
Anh có thể cảm nhận được cô, từ đầu đến chân, và điều đó làm anh muốn bốc hỏa. Anh đang cứng dần và anh muốn cô - chúa ơi, anh muốn cô làm sao. Môi anh trở nên táo bạo hơn, lưỡi đưa tới, đẩy nhẹ cho đến khi môi cô hé mở. Anh nuốt chửng âm thanh đồng thuận của cô, và mạnh dạn tiến tới để nếm cô.
Cô ngọt ngào và thơm hương vị nước chanh, và rõ ràng là nồng nàn như rượu brandy, bởi vì Colin bắt đầu nghi ngờ khả năng đứng trên hai chân của mình. Anh đưa tay lướt trên thân thể cô - chậm thôi, để không làm cô sợ. Cô thật mềm mại, hấp dẫn, quyến rũ như anh thường nghĩ đàn bà nên như thế.
Hông cô đầy đặn, phần dưới hoàn hảo, và ngực cô... lạy chúa, ngực thật tuyệt vời đang ép chặt vào người anh. Bàn tay anh ngứa ngáy muốn chạm vào chúng, nhưng anh buộc mình giữ nguyên chỗ (vẫn còn thoải mái đặt trên mông nên không phải thực sự là hi sinh lớn lao gì mấy.) Bên cạnh sự thật là anh không nên sờ soạng một tiểu thư gia giáo trong phòng khách nhà cô ấy, anh còn có nghi ngờ khá đau đớn rằng nếu chạm vào như thế, thì sẽ không còn tự chủ được nữa.
"Penelope, Penelope," anh khẽ thốt, tự hỏi sao tên cô lại có thể ngọt ngào như thế trên môi. Anh khát khao cô ghê gớm, say sưa và mê man vì cảm xúc, và anh muốn cô muốn anh như thế đến mức tuyệt vọng. Cô thật hoàn hảo trong vòng tay anh, nhưng mà đến giờ, cô vẫn chưa có phản ứng gì hết.
Ồ, cô lay động theo tay anh hướng dẫn và hé môi ra để chào đón sự xâm nhập ngọt ngào của anh, nhưng ngoài ra thì, cô không làm gì cả. Nhưng mà, theo hơi thở dồn dập và nhịp tim đập mạnh của cô, anh biết rằng cô đang bị kích thích. Anh lùi lại, chỉ vài phân để có thể nâng cằm cô ngước lên.
Mi cô khẽ chớp, đôi mắt mụ mẫn vì đam mê, cực kỳ hợp với đôi môi, đang hé mở, hết sức mềm mại, và sưng mọng lên vì những nụ hôn của anh. Cô thật là xinh đẹp. Vẻ đẹp hoàn toàn, tuyệt đối, khuấy đảo cả tâm hồn. Anh không biết làm cách nào mà mình đã không nhận ra điều này những năm qua.
Có phải thế giới đầy đàn ông mù mắt, hay chỉ ngu ngốc? "Em cũng có thể hôn anh," anh nói khẽ, trán dựa vào trán cô. Cô chớp mắt không hiểu. "Một nụ hôn," anh tiếp, lại đặt môi lên môi cô, chỉ trong một giây ngắn ngủi, "là dành cho hai người." Tay cô nắm lại trên lưng anh. "Em phải làm gì?" cô khẽ hỏi.
"Bất cứ điều gì em muốn." Chầm chậm, ngập ngừng, cô nhấc tay lên mặt anh. Ngón tay cô đặt nhẹ lên má anh, lướt trên hàm rồi buông ra. "Cám ơn anh," cô thì thầm. Cám ơn? Anh ngây người ra. Đó là một câu hoàn toàn sai trái để nói lúc này. Anh không muốn được cám ơn cho nụ hôn của mình.
Nó làm anh cảm thấy hối lỗi. Và tồi tệ. Như thể nó được thực hiện vì thương hại Và điều tệ hại nhất là anh biết nếu nụ hôn đến sớm hơn vài tháng, thì chắc chắn nó sẽ được thực hiện vì thương hại. Và nó nói lên điều gì về anh? "Đừng cám ơn anh," anh thốt cộc lốc, đẩy mình lùi lại cho đến khi họ không còn chạm vào nhau.
"Nhưng..." "Anh nói đừng," anh gay gắt lập lại, quay mặt đi như thể không muốn nhìn thấy cô, trong khi thực sự là anh không thể chịu được mình. Và điều quái quỷ nhất là - anh không chắc tại vì sao. Cảm giác tuyệt vọng, cào xé này - hối hận chăng? Bởi vì anh không nên hôn cô? Hay bởi vì anh không nên thích nó? "Colin," cô nói, "đừng tự trách mình." "Anh không có," anh quát.
"Em đã yêu cầu anh hôn em. Không khác gì ép anh..." Nào, đó chắc chắn là cách để một người đàn ông cảm thấy mạnh mẽ. "Em không có ép anh," anh gắt gỏng. "Không, nhưng mà-" "Vì Chúa, Penelope, đủ rồi!" Cô lùi lại, mắt mở to. "Em xin lỗi," cô thì thầm. Anh nhìn xuống tay cô. Chúng đang run rẩy.
Anh nhắm mắt lại đau đớn. Tại sao, tại sao, tại sao anh lại hành xử như một con lừa? "Penelope..." anh bắt đầu. "Không, không sao đâu," cô vội vàng nói. "Anh không phải nói gì cả." "Không, anh nên." "Em thật sự mong anh đừng nói." Và giờ cô trông thật trang nghiêm trong yên lặng. Càng làm cho anh thấy mình tệ hại hơn.
Cô vẫn đứng đó, bàn tay nắm chặt phía trước, đôi mắt cúi xuống - không phải trên sàn, nhưng cũng không nhìn vào anh. Cô nghĩ anh ban cho cô nụ hôn thương hại. Và anh cũng là một tên khốn vì một phần nhỏ trong anh muốn cô nghĩ như thế. Bởi vì nếu cô nghĩ vậy, thì có lẽ anh sẽ thuyết phục được mình rằng đó là sự thật, rằng đó chỉ là thương hại, và không thể là cái gì hơn được nữa.
"Anh nên đi," anh nói, thật khẽ khàng, nhưng vẫn quá lớn giữa sự yên tĩnh của căn phòng. Cô không ngăn anh lại. Anh khoác tay ra cánh cửa. "Anh nên rời khỏi đây," anh lập lại, ngay cả khi chân anh từ chối nhấc lên. Cô gật đầu. "Anh không-" anh bắt đầu nói, và rồi, hoảng hốt vì những từ gần thoát ra khỏi miệng, anh thật sự bước ra cửa.
Nhưng Penelope thốt lên - tất nhiên cô phải lên tiếng - "Anh không gì?" Và anh không biết nói gì hơn, bởi vì điều anh muốn nói là, Anh không hôn em vì thương hại. Nếu anh muốn cô nghĩ như thế, nếu anh muốn thuyết phục mình như vậy, thì điều đó chỉ có nghĩa là anh khao khát ý nghĩ tốt đẹp của cô, và điều đó có nghĩa là- "Anh phải đi thôi," anh buột miệng, trong tuyệt vọng, như thể rời khỏi căn phòng ngay bây giờ là cách duy nhất giữ cho suy nghĩ của anh khỏi lạc trên con đường nguy hiểm đó.
Anh bước qua khoảng cách còn lại đến cánh cửa, đợi cho cô nói điều gì đó, gọi tên anh chẳng hạn. Nhưng cô vẫn im lặng. Và anh đi. Và anh chưa bao giờ hận mình hơn thế. Colin đã ở trong tâm trạng tồi tệ thêm nữa khi người hầu xuất hiện trước cửa nhà chàng với lời mời của mẹ chàng.
Sau đó thì thật là không thể cải thiện được. Chết tiệt. Bà ấy lại bắt đầu thúc đẩy việc cưới xin của chàng. Lời mời của bà đã luôn luôn là về việc kết hôn. Và chàng chẳng có tâm trạng nào cho nó lúc này. Nhưng đó vẫn là mẹ chàng. Và chàng yêu bà. Nó cũng có nghĩa là chàng không thể cứ lờ bà đi được.
Vậy nên với 1 ít lời càu nhàu và cả nguyền rủa, chàng giật phắt đôi boot và áo khoác rồi đâm đầu ra cửa. Chàng sống ở Bloomsbury, khu vực không hiện đại lắm cho 1 thành viên của giới quý tộc. Mặc dù quảng trường Bedford, nơi chàng thuê 1 căn nhà nhỏ nhưng thanh nhã, chắc chắn là một nơi cao quý và đáng kính trọng.
Colin thích sống ở Bloomsbury, nơi mà hàng xóm của chàng là những bác sĩ, luật sư, sinh viên và những người có công việc thực sự hơn là chỉ tham gia vào những bữa tiệc kế tiếp bữa tiệc. Chàng không sẵn sàng để kinh doanh trên tài sản thừa kế của chàng – thực sự tốt khi là một Bridgeton, sau hết – nhưng có điều gì đó thú vị khi quan sát những người chuyên nghịệp trong công việc hàng ngày của họ, những luật sư đi về phía đông để tới Toà án còn những bác sĩ thì đi về phía tây bắc tới Portland Place.
Thật dễ dàng nếu điều khiển xe song mã của chàng băng qua thành phố, chiếc xe mới được mang trở lại từ khu trại nuôi ngựa khoảng nửa giờ trước, khi chàng rời nhà Featheringtons. Colin cảm thấy chàng cần 1 ít không khí trong sạch, không phải là có ý ngang ngạnh muốn tới nhà Số Năm 1 cách chậm nhất.
Nếu như mẹ chàng có ý rao giảng thêm 1 bài nữa về ưu điểm của hôn nhân, kèm theo đó là bài luận dài dòng về tính tình của từng quý cô ở London, bà ấy hẳn đang cáu tiết chờ chàng. Colin nhắm mắt lại rên rỉ. Tâm trạng của chàng hẳn phải tệ hơn chàng nghĩ, nếu chàng đang lầm bầm về mối quan hệ với mẹ chàng, người mà chàng (và tất cả các Bridgetons khác, thực sự thế) luôn yêu mến và kính trọng.
Và đó là lỗi của Penelope. Không, đó là lỗi của Eloise, chàng nghiến chặt răng nghĩ. Tốt hơn là nên đổ lỗi cho em ruột mình. Không – chàng gieo mình trở lại ghế, rên rỉ - đó là lỗi của chàng. Nếu chàng đã ở trong tâm trạng tồi tệ, nếu chàng sẵn sàng vặt đầu 1 ai đó bằng đôi tay mình, thì đó là lỗi của chàng, chỉ của chàng mà thôi.
Chàng lẽ ra không nên hôn Penelope. Không phải chuyện chàng muốn hôn nàng, mặc dù chàng chưa bao giờ nhận ra chàng muốn, tận cho đến khi nàng yêu cầu điều đó. Chàng vẫn không nên hôn nàng. Dù vậy, khi chàng nghĩ về điều đó, chàng vẫn không chắc tại sao chàng không nên hôn nàng. Chàng đứng lên, lê bước lại bên cửa sổ và ngả đầu vào mặt kính.
Quảng trường Bedford yên lặng, chỉ vài người đàn ông đang đi trên vỉa hè. Công nhân, trông họ có vẻ như vậy, có lẽ họ làm việc ở công trường xây dựng bảo tàng mới về phía đông. (đó là tại sao Colin thuê một căn nhà ở khu tây quảng trường, khu xây dựng thường rất ồn ào). Tia nhìn của chàng liếc về phía bắc, nơi tượng Charles James Fox.
Lúc này là một người đàn ông có mục đích. Dẫn đầu Whig’s trong nhiều năm, chàng không phải lúc nào cũng được ưa thích, nếu một vài nhân vật lớn tuổi trong xã hội có thể tin tưởng, nhưng Colin đi đến suy nghĩ rằng được ưa thích là một sự đánh giá quá cao. Có trời biết không ai đã được ưa thích như chàng, và nhìn chàng bây giờ mà xem, thất bại và bất mãn, gắt gỏng và sẵn sàng xỉ vả bất cứ ai lỡ bước qua con đường của chàng.
Chàng thở dài, đặt 1 tay lên cửa sổ và đẩy người chàng đứng thẳng lại. Chàng nên đi thì hơn, đặc biệt nếu như chàng định đi bộ đến Mayfair. Thực tế thì nó cũng không xa lắm. Có lẽ không nhiều hơn 30 phút nếu chàng giữ nhịp bước nhanh (và chàng luôn làm thế),ít hơn nếu vỉa hè không vướng bận vì những người chậm chạp khác.
Hơn đa số thành viên nào trong xã hội chú ý đến hoạt động ngoài trời, trừ khi họ đi mua sắm hay đi dạo trong công viên, Colin cảm thấy chàng cần rũ sạch đầu óc. Và nếu như khí trời London có không thực sự trong sạch, ừ thì, chàng vẫn cần phải làm thế. May mắn của chàng hôm nay là một ngày như thế, tuy nhiên, vào lúc mà chàng đến giao điểm giữa đường Oxfrod và Regent, những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rớt trên mặt chàng.
Lúc chàng rời quảng Hanover trên phố St. George, mưa đã tuôn xối xả. Và chàng mới chỉ gần tới phố Bruton thì trời đổ xuống dồn dập và thật là lố bịch để thuê một cái xe ngựa trên nốt đoạn cuối con đường. Thế nên chàng vẫn bước tiếp. Sau phút đầu tiên quá ư ồn ào, trận mưa bắt đầu tốt lên một cách kỳ quặc.
Nó đủ ấm và không lạnh vào tận xương, sự châm chích ẩm ướt và nhờn nhợn có vẻ gần như một sự hành xác. Và chàng cảm thấy đó là cái chàng đáng được hưởng. Cửa nhà mẹ chàng mở sẵn trước khi chàng bước chân vào tới, Wickham chắc phải đang đợi chàng. “Tôi có thể đề nghị 1 chiếc khăn?” người quản gia ngâm nga, đưa chàng 1 chiếc khăn trắng rộng.
Colin cầm lấy nó, tự hỏi làm thế quái nào mà Wickham có thời gian để lấy 1 chiếc khăn. Hắn ta không thể biết rằng Colin đủ ngu ngốc để đi trong mưa chứ. Đây không phải lần đầu tiên Colin thấy rằng viên quản gia có cách xử sự lạ lùng bí ẩn. Có lẽ đó là đòi hỏi của nghề nghiệp.
Colin dùng khăn lau khô đầu tóc, gây nên 1 sự kinh hoàng cho Wickham, người chắc chắn đang mong mỏi theo đúng cách là Colin nên nghỉ ngơi trong phòng riêng ít nhất là nửa giờ để tân trang lại bộ dạng của chàng. “Mẹ tôi đâu rồi?” Colin hỏi. Môi Wickham mím chặt lại, và ông ta nhìn thẳng xuống chân Colin, bây giờ đã tạo nên vài vũng nước nhỏ.
“Bà ấy ở trong phòng làm việc,” ông ta trả lời “nhưng bà ấy đang nói chuyện với em gái ngài.” “Cô em nào thế?” Colin hỏi, giữ nụ cười ấm áp trên mặt, chỉ để chọc tức Wickham, người chắc chắn đang chọc tức chàng bằng cách bỏ qua tên em gái của chàng. Cứ như là bạn chỉ cần đơn giản nói “em gái ngài’ với một Bridgeton và trông mong anh ta biết được bạn đang nói về ai vậy.
“Francesca.” “A, ừ nhỉ. Cô ấy sẽ trở về Scotland sớm, phải không?” “Ngày mai.” Colin đưa trả chiếc khăn lại cho Wickham, người nhìn nó cứ như đó là một con sâu bự chảng. “Tôi sẽ không làm phiền bà ấy. Chỉ cần nói với bà ấy là tôi ở đây khi bà ấy nói chuyện xong với Francesca.” Wickham gật đầu.
“Ngài có muốn thay đồ không ạ, ngài Bridgeton? Tôi tin chúng ta có một số đồ của Gregory ở trong phòng ngủ của cậu ấy trên gác.” Colin tự thấy mình đang mỉm cười. Gregory đã kết thúc kỳ cuối ở Cambridge. Cậu ấy trẻ hơn Colin 11 tuổi, và thật khó tin là họ có thể dùng chung quần áo, nhưng chàng giả sử đã đến lúc phải chấp nhận rằng cậu em nhỏ của chàng cuối cùng cũng đã trưởng thành.
“Đó là 1 ý kiến xuất sắc,” Colin nói. Chàng liếc nhìn ống tay áo ướt đẫm 1 cách buồn rầu. “Tôi sẽ rời đây để làm sạch và sẽ tìm họ sau vậy.” Wickham gật đầu lại và rì rầm, “Như ý ngài.” Rồi biến mất nơi nào đó dưới sảnh. Colin bước 2 một lên lầu vào khu gia đình.
Khi chàng vấy bẩn xuống dưới sảnh, chàng nghe có tiếng cửa mớ. Ngoảnh lại, chàng thấy đó là Eloise. Đó không phải là người chàng muốn gặp. Cô ấy ngay lập tức gợi lại những ký ức về buổi chiều của chàng với Penelope. Cuộc nói chuyện của họ. Nụ hôn. Đặc biệt là nụ hôn. Và tệ hơn, sự hối tiếc chàng cảm thấy sau đó.
Sự hối tiếc chàng vẫn đang cảm thấy. “Colin,” Eloise gọi sáng rỡ, “Em không nhận ra anh – anh đã làm gì thế, đi bộ à?” Chàng nhún vai “Anh thích mưa.” Cô nhìn anh tò mò, đầu cô ngả sang một bên như mọi khi cô bối rối về việc gì đó “Anh chắc hẳn đang trong tâm trạng kỳ cục hôm nay.” “Anh đang ướt đẫm đây, Eloise” “Không cần nạt em thế đâu,” cô nói với 1 cái khịt mũi.
“Em đâu có bắt anh đi bộ ngang thành phố trong mưa.” “Trời không có mưa lúc anh rời nhà.” Chàng cảm thấy bị ép buộc phải nói rõ. Có vài điều giữa anh chị em ruột mang lại khoảng cách 8 tuổi. “Em chắc là bầu trời lúc ấy xám xịt rồi.” cô đáp trả. Rõ ràng, cô có 1 chút của 8 tuổi già dặn hơn trong mình.
“Chúng ta có thể thảo luận chuyện này khi anh đã khô ráo được không?” chàng hỏi, giọng chàng cố ý mất kiên nhẫn. “Tất nhiên rồi.” cô nói 1 cách cởi mở, hoàn toàn thỏa hiệp. “Em sẽ chờ anh ngay đây.” Colin giữ thời gian của chàng khi chàng thay đồ trong phòng của Gregory, chú ý cẩn thận vào cravat của chàng hơn khi nào hết trong bấy nhiêu năm.
Cuối cùng, khi chàng tự thuyết phục rằng Eloise chắc đang nghiến chặt răng, chàng quay trở vào đại sảnh. “Em nghe nói anh đến chỗ Penelope hôm nay.” Cô nói không thèm mào đầu. Một chủ đề sai lầm. “Em nghe ở đâu thế?” chàng hỏi thận trọng. Chàng biết rằng em chàng và Penelope rất thân, nhưng chắc chắn rằng Penelope sẽ không nói với Eloise về chuyện đó.
“Fecility nói với Hyacinth.” “Và Hyacinth nói với em.” ‘Tất nhiên.” “Một vài chuyện,” Colin lẩm bẩm “cần phải làm về tất cả những chuyện ngồi lê đôi mách trong thành phố này.” “Em khó mà nghĩ đó là chuyện ngồi lê đôi mách, Colin.” Eloise nói “Nó không phải thế nếu anh đang có hứng thú với Penelope.” Nếu như cô đang nói về người phụ nữ khác, Colin mong đợi rằng cô sẽ liếc dài chàng, kéo dài cả một đại đội, phải không.
Nhưng đây lại là Penelope, và mặc dù Eloise là bạn rất thân của nàng, và theo đó là sự bảo vệ tử tế nhất của cô, mặc dù cô không thể hình dung ra một người với sự nổi danh và đại chúng lại có thể có hứng thú với danh tiếng và sự kém đại chúng của Penelope. Tâm trạng Colin biến đổi từ xấu sang tồi tệ.
“Dù sao,” Eloise tiếp, hoàn toàn lãng quên cơn sấm sét đang tích tụ trong người anh thường thường vẫn ấm áp và vui vẻ của cô. “Fecility nói với Hyacinth rằng Briarly nói với cô ấy anh đã tới thăm. Em chỉ thắc mắc là vì chuyện gì thế.” “Đó không phải việc của em,” Colin nói mạnh mẽ, hy vọng cô sẽ mặc kệ chuyện đó, nhưng không thực sự tin cô sẽ.
Chàng bước về phía cầu thang, đi qua nó, luôn giữ lạc quan. "Đó có phải là về sinh nhật của em"? Cô đoán, và bất thình lình va mạnh vào phía trước anh làm ngón chân anh đâm sầm vào dép đi trong nhà của cô. Cô rụt lại nhưng Colin không đặc biệt chú ý tới. - Không, đó không phải về ngày sinh nhật của em.
– Anh ngắt lời. “Đó không phải sinh nhật của em cho tới …” Anh ngừng lại. À, chết tiệt - Cho tới tuần sau. – Anh càu nhàu. Cô mỉm cười tinh quái. Sau đó, trong khi trí não của cô nhận thấy rằng nó đã đi sai hướng. Cô há hốc mồm với sự kinh sợ khi tinh thần cô phục hồi và nó đưa ra một hướng khác.
"Vì vậy" Cô tiếp tục di chuyển nhẹ nhàng sao cho có thể chặn đứng lối đi của anh một cách tốt hơn "Nếu anh không qua đó để thảo luận về sinh nhật của em – Và không có điều gì anh nói lúc này có thể thuyết phục em – lý do anh tới gặp Penelope" - "Không có gì là riêng tư trong thế giới này." - "Không phải là trong gia đình này." Colin quyết định rằng sự lựa chọn tốt nhất của anh là làm như chẳng có gì cả, mặc dù lúc này anh nhận thấy không có một chút thiện ý nào từ phía cô.
Và vì vậy với nụ cười hòa nhã và thoải mái nhất anh quay sang và hỏi: - "Có phải anh nghe thấy mẹ đang gọi anh?" - "Em không nghe thấy "- Eloise nói một cách xấc xược – “Và có điều gì không ổn với anh vậy? Anh trông rất kỳ quặc ” - "Anh ổn." - "Anh không ổn. Anh trông như thể anh vừa mới tới chỗ nha sĩ vậy." Giọng anh nhỏ dần thành một tiếng thì thầm “Thật tuyệt khi nhận những lời khen ngợi từ gia đình” - “Nếu anh không thể tin tưởng gia đình để có thể thành thực ” cô nói một tràng “Ai là người anh có thể tin cậy” Anh thay đổi tư thế, chống tay dựa vào tường “Anh thích những lời nịnh hót hơn những lời chân thật” - "Không, anh không như vậy." Lạy chúa, anh muốn đánh đòn cô.
Anh đã không làm việc đó kể từ khi anh 12 tuổi. Và anh đã bị đánh đòn bằng roi ngựa vì điều đó – Lần duy nhất anh bị cha phạt. “Điều anh muốn” Colin nhíu mày quay lại “là chấm dứt cuộc nói chuyện này ngay lập tức” “Điều anh muốn” Eloise châm chọc “là em ngừng hỏi anh lý do anh tới gặp Penelope Feathering.
Nhưng em nghĩ cả hai chúng ta đều biết rằng điều đó là không thể” Và đó là khi anh nhận biết điều này, nhận biết một cách sâu sắc, từ đầu đến chân, từ trái tim đến trí óc rằng em gái anh là Lady Westledown. Tất cả các miếng ghép đều phù hợp. Không một ai ngang bướng và cứng đầu hơn, không một ai có – thể hay mất thời gian để theo tới tận cùng những chuyện nhảm nhí và những lời ám chỉ.
Khi Eloise muốn một điều gì đó, nó sẽ không dừng lại khi nó nắm chắc điều đó. Đó không phải là về tiền bạc hay lòng tham hay những thứ vật chất. Với nó đó là kiến thức. Nó muốn biết mọi điều và nó sẽ châm chọc, châm chọc và châm chọc cho tới khi bạn nói với nó chính xác cái mà nó muốn nghe.
Đó quả là một phép màu khi không ai phát hiện ra nó. Thoát khỏi suy nghĩ, anh nói: “Anh cần nói chuyện với em”. Anh tóm lấy tay cô và kéo mạnh cô vào căn phòng gần nhất. Ngẫu nhiên đó lại là phòng cô. “Colin ” Cô rít lên, cố gắng không thành công để thoát khỏi anh. “Anh đang làm gì vậy? ” Anh đóng sầm cánh cửa, buông cô ra, bắt chéo hai tay, dáng anh to lớn, vẻ mặt anh trông đe dọa.
“Colin ” Cô lặp lại, giọng cô nghi hoặc. “Anh biết những việc em đã làm ” “Cái gì em đã? ” Và sau đó, chết tiệt, cô bắt đầu cười. “Eloise ” anh bùng nổ “Anh đang khiển trách em ” “Rõ ràng là, ” Cô chỉ vừa mới xoay sở để quay đi. Anh đứng chôn chân, nhìn trừng trừng về phía cô.
Cô đang nhìn đi chỗ khác, và cười lớn hơn. Cuối cùng, cô nói “anh đang ---” Nhưng rồi cô quan sát anh một lần nữa, mặc dù cô đã cố gắng nhịn cười lại nhưng nó lại bùng nổ lần nữa. Nếu nó đã uống cái gì đó, Colin suy nghĩ một cách thiếu hài hước thì thứ đó đã thoát ra ngoài cái mũi của nó.
“Cái quái gì là vấn đề với em vậy? ” Anh cáu kỉnh nói. Điều đó cuối cùng cũng nhận được sự chú ý của cô. Anh không biết đó là do giọng nói của anh hay do cách nói không lịch sự của anh, nhưng cô đã ngiêm chỉnh trong chốc lát. “Các từ ngữ ” cô nhẹ nhàng nói “Anh đang nghiêm túc ” “Trông anh có giống như đang nói đùa không?” “Không ” Eloise nói “Mặc dù đây là lần đầu tiên anh như vậy.
Em rất tiếc, Colin, nhưng nó không giống như đang quắc mắt và la hét và tất cả những điều đó làm anh trông giống như Anthony” “Em ” “Thực sự là ” Cô nói, đưa anh cái nhìn mà còn lâu mới thận trọng như nó cần phải có. “anh trông giống bản thân mình hơn, cố gắng theo gương Anthony ” Anh sẽ giết cô.
Ngay trong phòng của cô, trong nhà của mẹ anh, anh sẽ phạm phải tội ác giết em gái mình. “Colin ” Cô do dự hỏi, như thể cô cuối cùng cũng nhận thấy rằng anh đang đi từ sự cáu kỉnh đến giận dữ. “Ngồi xuống ” Anh quay đầu về phía cái ghế. “Ngay lập tức ” “Anh vẫn ổn chứ” “NGỒI XUỐNG ” Anh gầm lên.
Và cô ngồi xuống. Với sự hoạt bát. “Em không thể nhớ được lần cuối cùng anh lên giọng ” Cô thì thầm. “Em không thể nhớ lần cuối cùng em đã gây ra điều gì?” “Cái gì không ổn?” Anh quyết định là tốt hơn anh nên nói ra điều đó. “Colin ” “Anh biết em là Lady Whistledown ” “Cái giiiiiiiii ” “Thật là vô ích khi phủ nhận điều đó.
Anh đã thấy- ” Eloise nhảy dựng lên “Trừ khi đó không phải sự thật ” Đột nhiên anh không còn cảm thấy giận dữ. Mà thay vào đó là cảm giác mệt mỏi, chán nản. “Eloise, anh đã nhìn thấy những bằng chứng ” “Bằng chứng?” Cô hỏi, cao giọng với vẻ không tin. “Làm sao có thể có được bằng chứng khi điều đó không phải là sự thật ” Anh tóm lấy bàn tay cô “Hãy nhìn những ngón tay em ” Cô nhìn theo “Có gì với chúng vậy? ” “Vết mực ” Cô mở miệng “Từ chúng mà anh suy luận ra rằng em là Lady Whistledown?” “Tại sao chúng lại ở đó ” “Anh chưa bao giờ dùng bút lông? ” “Eloise …” có sự cảnh báo trong giọng nói của anh.
“Em không phải nói cho anh về vết mực trên những ngón tay của em ” Anh nhắc lại tên cô. “Em sẽ không nói ”. Cô phản đối “Em nợ anh, Ồ, không-được thôi ” Cô khoanh tay chống đối “Em viết thư ” Anh bắn cho cô một cái nhìn không thể tin nổi. “Em đã làm vậy ” Cô cãi lại “Mỗi ngày, đôi khi hai lần một ngày khi Francesca đi vắng.
Em là người viết thư khá kiên trì. Anh nên biết điều đó. Em đã viết khá nhiều bức thư với tên anh ngoài phong bì. Mặc dù em nghi ngờ là một nửa trong số chúng có thể tới được chỗ anh. ” “Những bức thư ” Giọng anh đầy vẻ nghi ngờ và ….chế giễu. “Vì Chúa, Eloise, em thực sự nghĩ rằng nó sẽ xóa sạch mọi nghi ngờ.
Cái gã quái quỷ nào mà được em viết thư cho nhiều đến vậy? ” Cô đỏ mặt. Thực ra thì còn hơn cả đỏ mặt. “Đó không phải việc của anh. ” “Anh sẽ ngạc nhiên bởi phản ứng của cô nếu anh không phải vẫn đang không chắc chắn về việc cô đang nói dối về Lady Whistledown ” “Vì Chúa, Eloise ” Anh chỉ ra “Ai sẽ tin rằng em viết thư mỗi ngày? Anh thì chắc chắn là không tin rồi.
” Cô nhìn chằm chằm vào anh, màu xám trong mắt cô ánh lên sự giận dữ “em không quan tâm tới những gì anh nghĩ. ” Cô nói với một giọng cực thấp “Không, đó không phải sự thật. Em rất giận khi anh không tin em. ” “Em đã không đưa cho anh nhiều điều để anh có thể tin được ” Anh mệt mỏi nói.
Cô đứng dậy, bước tới trước anh, chỉ tay vào ngực anh. Ngiêm khắc “Anh là anh trai của em ” Cô đập mạnh "Anh nên tin tưởng em tuyệt đối. Yêu em vô điều kiện. Đó là ý nghĩa của từ gia đình" “Eloise ” anh nói, tên cô được thốt ra thực sự không hơn một tiếng thở dài. “Đừng cố gắng để có một lời xin lỗi lúc này ” “Em không có ý như vậy ” “Điều đó thậm chí còn tệ hơn ” Cô hiên ngang bước tới cánh cửa... “anh sẽ phải quỳ gối, cầu xin em sự tha thứ.” Anh không nghĩ rằng anh đã mỉm cười nhưng bằng cách nào đó anh đã làm như vậy “Bây giờ, thì thực sự có vẻ như điều đó không giống với tính cách của anh, có phải vậy không? ” Cô mở miệng định nói điều gì đó, nhưng âm thanh phát ra không phải là tiếng Anh. Tất cả những gì cô thốt ra là “Oooooooooh ” trong một giọng nói cực kỳ tức giận.