Những ai dám làm, sẽ thắng.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Mường Mán
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Độc Mộc Mơ
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1428 / 11
Cập nhật: 2016-05-20 19:50:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ỗi tờ lịch rụng vào mỗi cuối ngày cuối thời gian qua trên những bước đi dài. Chiều phai. Đêm mọc. Bình minh lên. Ánh sáng và bóng tối đuổi bắt nhau không hề thấm mệt.
Cảm tạ áng sáng choda thịt tôi sức sống. Cảm tạ bóng tối làm tâm hồn tôi phồn thịch thêm những nức náo bồn chồn.
Tuổi trẻ căng buồm mạnh, trôi phăng thuyền đời tới những chân trời bao lạ Tuổi trẻ như trái mọng trên cành, đong đưa cười ngạo mặt đất già cỗi.
Bằng đà phóng vút của mũi trên, sức lao đi của đông gió, tuổi trẻ mãnh liệt hối thúc tôi ăn uống, cười đùa, buồn bã. Hấp tấp đến vấp ngã, bạt mạng đến lảo đảo run tay.
Có khi vui lòng hào hứng như con múa rối, lúc đìu hiu in viên cuội đẹp thất tình.
Tan vào bạn bè tựa hạt muối hòa vào biển mặn, quên tuổi lá tên, đó là những giờ phút sung sướng nhất. Tách rời, lủi thủi một mình, tôi hãi sợ đến không muốn soi gương coi khuôn mặt của dứa con gái tên Hạnh Tiên thế nào, nhan sắc của con Hạt Tiêu ra sao?
Giữa khuya thỉnh thoảng cảmt hấy tuyệt vọng tưởng chừng uống thuốc chuột chết khuât mắt cho rồi. Sáng dậy mừng mừng tủi tủi, thấy mình vẫn sống nhăn. Thỉnh thoảng bực tức ngỡ muốn điên lên, vào chùa tu quách. Rốt cuộc so do thấy cóc dầm, me chua, thịt cá ngon gấp ngàn lần tương chao, tàu vị yểu, bèn quên đi màn thoát tục.
Tấm màn chắn gió ở cửa sổ phòng học, một tuần lễ tới bảy tám màu. Từ xanh đỏ sang tới tím vàng... làm chị Hải Cát phải kêu lên, mi loạn thị rồi hay răng mà ưa ngắm lắm màu ghê rứa?
Những chiếc áo dài, mỗi sáng trước giờ đến trường mặc vào, cởi ra, chẳng biết nên mặc cái nào, dù tất cả đều cùng màu trắng. Có bận ra tới cổng, chợt quay phắt trở vào thay áo khác. Chuyện này chị Hải Cát chưa biết nên miễn phê bình.
Chiếc cặp sách đổi từ đứa no qua đứa kia, đủ kiểu, đủ màu đến nay vẫn còn chưa ưng ý. Cả guốc dép cũng ở trong tình trạng này.
Quái đản hơn nữa. Nếu có ai đồng ý đổi linh hồn, tôi sẵn sàng đổi không điều kện nào cả.
Tóm lại. Dường như tôi thường xuyên không bằng lòng những gì mình đang có, thèm lạ kỳ những cái đổi thay.
Rồi một ngày, tôi biết tôi phải đưa cao tay chào thua
đổi thay tới tận cùng da tóc, tôi vẫn cũ.
Cũ kỹ như thành phố nghìn năm không rũ thoát mù sương quá khứ này. Như những bài vạnvật, lý hóa, toán tụng niệm ê a mỗi ngày. Như lớp học, ngôi trường với chừng ấy bạn bè thuộc làu nhàu từng tính tốt, nết xấu. Như thương nhớ cứ cố dìm xuống lãng quên, vẫn hiên ngang vùng dậy.
Đừng trăn trở vô ích. Hạt Tiêu! Những sợi sắc không đang buộc chặt lấy mi, nhốt giữa lồng đời, in hệt người ta nhốt gà vịt bán rong ngoài chợ. Ngoan ngoãn thay vì bứt phá. Bất động ớ thế thủ, đừng hung hăn con bọ xít hăm hở giươg nanh múa vuốt biểu thế công.
Thật tình, tôi thèm bửa cái đầu ra xem trong đó có cái gì. Tôi không tin nó chỉ là tiểu não, hệ thần kinh... Phải có cái gì khác lạ hơ nữa cợ Tôi sẽ bứt cái khác lạ đó ném vào lửa đỏ, hoặc thả trôi sông, hoa. may yên ổn.
Nếu trái đất đột nhiên nổ tung chắc tôi cũng không ngạc nhiên bằng sự biến mất của Ngọc. Anh chàng bỏ lệ "chùi bụi" mỗi đêm, điều này tôi khám phá ra cùng lúc bắt gặp mình tối tối lại ưa ra sân tha thẩn. Tha thẩn không hẳn hàm ý chờ đợi ai. Nhưng dù sao, việc quanh quẩn trong sân đón gió ngắm sao chợt mang vẻ khác thường, chẳng tinh thuần hồn nhiên như dạo trước. Mặc. Thích đi dạo thì cứ đi, tội tình chi phải khảo tra tại sao? Vì răng? Mệt lắm. Con đướng vẫn hiền tựa dòng sông chảy êm đền giữa hai bờ cây. Từng bầy là múc bóng tối dội ngu ngơ từng muỗng hương nồng vào tâm trí. Nhiều lần, tôi mở cổng bước dẫm lên mọi ý nghĩ kéo níu vô ích, thả mặc chân trôi đến tận cuối đường, rối hoang mang trở lại, ngỡ như có kẻ nào đó đang rình chờ mình ở cổng. Không ai cả. Hai cánh cửa sắt im lìm, sâu hơn là vườn cây, sâu hơn nữa là ánh đèn, ngôi nhà, với những phòng ốc đầm ấm quen thuộc.
Hẳn là Ngọc không ngờ tôi có một mình đi đến quán Chiêu, ngồi đúng chỗ ngồi hôm tôi đến với anh. Dưới anh đèn mờ nhạt không đủ sáng để đọc những trang sách, nhưng vừa đủ để tôi nhìn rõ bầy con trai ngồi lố nhố trong quán, không có ai tên là Ngọc, người con trai quen biết. Không hiểu tại sao sự vắng mặt của anh vừa làm tôi hơi chới với thất vọng, vừa mỉm miệng cười thích thú. Vẫn những ngôi sao trên mái ngói, vẫn thức uống cũ, chỉ có giọng nhạc đổi và, mặt bàn con không còn bàn tay người đối diện đặt hờ hững, dưới bóng lá không có đốm lửa thuốc lá bằng một ghế trống.
Ngồi ở đó, tôi cố tình nhấm nháp thật chậm những ngụm cà phê in người sành điệu, mang máng nhớ ly chè ngọt chiều gặp chàng lần đầu tiên ở quán nguyệt lầu, mang máng nhớ chất bia cay đắng hôm dạo chơi với ba và, cuối cùng là những lời chuyện trò với Ngọc. Tưởng tượng có ai đó bảo
Nè cô! Trông c6 giống như gã thất tình. Không biết tôi có còn hơi sức mở miệng đính chính nổi không?
Quan màn khói thuốc mù mịt, tôi đoán thấy có khá nhiều cặp mắt đổ dồn về phía mình, tựa sóng vỗ miên man vào một cột đá bất thần nhô lên giữa biển.
Mắt thiên hạ là sóng bủa vây, em, cái cột đá tội tình. Cột đá không biết đến sóng vì hắn mải bận ngóng tìm một cánh hải âu. Anh, anh là cánh hải âu giang hồ phiêu bạt. Tôi thốt bật cười, nghĩ mình có thể cầm bút biết ngay được một bài ca cải lương thật mùi.
Nụ cười bất giác của tôi không ngờ khuyến khích một anh chàng rời chỗ ngồi. Anh ta từ tốn tiến lại. Bàn tay bơ vơ đặt lên lưng chiếc ghế trống, bật nổi lời nói êm lịch sự rất không tự nhiên chút nào
- Xin lỗi, ghế ni có ai ngồi không?
Lẽ ra tôi phải hoảng vía, tức khắc đứng dậy bỏ đi mới đúng điệu tiểu thư, con gái nhà lành, nhưng không, tôi ngồi lì tại chỗ
- Ông chịu khó vô hỏi cô chủ quán.
Miệng anh chàng hẳn có hôi mỡ
- Hỏi rồi, cô Mai nói ghế ni bỏ trống.. từ lâu. Tôi ngồi được không?
- Miễn xin phép.
Như sợ chiếc ghế biến mất trong chớp mắt, anh chàng lóng cóng ngồi xuống.
- Hình như cô ngồi đợi ai?
Tôi cố nuốt tiếng cười vào bụng.
- Tui đợi một cánh hải âu phiêu bạt giang hồ.
Anh chàng thoáng giật mình ngơ ngác
- Hải âu? Cô nói chi tui chưa được hiểu.
- Ông biết tôi là ai không?
- Là ai?
- Cái cột đá mọc lêu bêu giữa biển?
Trong ý nghĩ anh chàng, tôi chẳng khùng, e cũng sắp hóa điên. Ngó bộ anh chàng lúng túng nhìn quanh thật thảm não.
- Còn ông. Ông là ai?
Hắn lắp bắp
- Tôi là... Tôi là..
- Ông là tài tử xi nê phải không?
Hình như anh chàng nuốt nước bọt, chặn đứng cái nất cục nào đó.
- Tui là sinh viên luật năm thứ...
- Ông là sinh viên luật à? Bỏ đi, đừng thèm học nghề cãi mướn thiên hạ nữa. Ông nên đóng phim.
- Vì răng?
Tôi nhìn chăm chăm anh chàng,tía lia một tràng dài in thầy bói pháp đọc thần chú
- Ông đẹp trai nè, ông ăn mặc đúng thời trang nè, trước khi ra đường chắc ông đứng trước gương vài giờ đồng hồ nè, ông có bộ ria mép rất giống..
Hắn mỉm cười ngắt lời
- Giống một ông tài tử mô đó phải không?
- Rất tiếc, giống Mã Giám Sinh.
Vẻ ngượng giấy không kín sau nụ cười hơi méo. Anh chàng thộn mặt ngơ ngác. Tôi dằn tờ giấy bạc dưới ly cà phê uống dở, đứn glên, thoát ra đường hấp tấp như bị ma đuổi.
Người xích lô già buồn ngủ đầu hẻm nở nụ cười lao động đón tôi
- Cho cháu về đường Mặt Trời, ông.
Lòng xe êm như lòng mẹ hiền. Nhịp xe lanh trên đà trượt của đêm. Cây cỏ dọc lối về lay lắt những chùmt ối óng. Hạt Tiêu! Mi liều lĩnh quá taỵ Ban đê, dám vác mặt tới quán nhạc một mình, dám đùa ngạo một đấng mày râu nam tử. Mạ biết được, mạ sẻ đánh đòn. Chị Hải Cát biết được, ắt há tròn mắt môi kinh ngạc. Ngọc không thể tưởng tượng nổi phải không? Tội nghiệp cục đất sét (con trai, cục đất sét được Chúa năn nên vóc người) có tí râu mép Mã Giám SInh (Mã Giám SInh có râu mép thật không? Xin lỗi cụ Nguyễn Du, cháu thêm thắt một chút chắc cụ cũng không nỡ giận chứ!),có lẽ, anh chàng đang tự trách mình ra đườn gkhông nhằm giờ hoàng đạo, nên gặp con nhỏ dở điên dở tàng.
Người xích lô già thoang thả cho xe lăn qua những ngả đường ẩn hiện sương mù. Tôi muốn nói với tông ta
cháu bắt đầu nhắm mắt ngủ đây, ông cứ việc đưa cháu tới bất kỳ nơi chốn nào, ho xe đi miết từ thu hồng ni tới đông tệ Ông cứ việc lái xe, cháu cứ việc ngủ. Chúng ta rong chơi giữa lòng thiên thu, không có ga trạm nào để dừng, không có cả thời gian để nhớ để quên. Bất cứ ai bên đường vẫy gọi, chúng ta cũng cóc thèm nghe, ông nhé!
- Đường Mặt Trời, tới rồi, dừng ở nhà số mấy đây cô?
Tôi giật mình kêu khẽ
- Mau quá rứa ông? Cháu muốn đi nữa.
- Ủa, cô dặn đường Mặt Trời mà. Chừ ưng đi mô nữa?
Đi mô? Con đường và hàng cây quen thuộc cơ hồ nheo mắt chế giễu. Tôi ngập ngừng xuống xe dúi vào tay ông già tờ giấy bạc, lẩm bẩm
- Dạ, cháu cũng không biết đi mô giờ chừ. Thôi cám ơn ông nhiều.
Nụ cười bao dung, đôi mắt thoáng tia nhìn lạ lùng dò hỏi, ông già quay xe trở lại đường cũ. Bóng người bóng xe khuất lẫn chập chùng sau bóng cây.
Mở của bước vào sân, nghe 10 tiếng chuông đồng hồ thả giọt thánh thót 10 giờ. Đèn trong nhà còn sáng. Tiếng nhạc cassette vẳng nhẹ từ cửa sổ phòng chị Hải Cát, gửi vào bóng đêm âm hưởng ngọt ngào hoa bướm của một khúc tình cạ Lắng tai tí nữa, có thể nghe rõ giọng ba trầm đều đọc truyện dỗ mẹ ngủ.
Tôi đặt tay vào trái đấm cử xoay nhẹ. Cửa đã khóa. Cả nhà ngỡ tôingủ trong phòng rồi chăng? Lúc lẻn lđi chắc không ai biết? Chỉ cần lên tiếng gọi chị Hải Cát, cửa sẻ mở. Không hiểu sao tôi lại không muốn gọi. Tôi nghĩ, nên đi dạo một lát ngoài vườn, đêm quyến rũ quá.
Nhưng tôi không ra vườn vội.
Ngồi lặng dưới thềm sương, hai tay âu yếm ôm đầu gối. Tôi đó, thưa ba, có bao giờ ba nghĩ gái cưng của ba lẻ loi thế này không? Dù rằng lúc này hẳn chỉ cần kêu khẽ một tiếng, ba đã tới với môi cười. Thưa mạ. Có khi nào mạ tưởng tượng nổi Hạt Tiêu của mạ cô độc in con ốc thế này không? Trong khi, hắn chỉ cần ho nhẹ một tiếng là mạ đã dang rộng hai tay đón hắn vàolòng,dụi đầu núng nịu. Thưa chị Hải Cát của em, hãy mang tới gương, để em thử soi xem bộ mặt cô đơn thế nào, sững sờ in tượng, hay quyến rũ đắm đuối như hoa?
Đèn tắt. Nhạc câm. Căn nhà ngậm cứng mội khối im lặng.
Ngàn sao long lanh vụt cúi gần xuống. Khu vườn chợt xao xác tiếng gọi. Tôi rùng mình nghe những ngón tay ảo ma của gió mơn man từng phiến ngực lá căng. Tôi thấy mình rời bậc thềm, bước xuống vườn.
Từng bước mênh mang như là mộng tưởng. Từng bước nhẹ tênh mơ hồ mười ngón tiên trêu cợt phiến dương cầm. Sương có phải là những giọt sữa thơm nhỏ từ những đồi vú lá? Gió rung cây và sữa rung thành dòng. Tôi ngửa mặt uống say mê, sữa đêm ngọt tan căng hồn đắm xác. Khu vườn bỗng lớn rộng thành rừng. Tôi lẫn vào rừmg, rừng lẫn vào tôi. Thiên nhiên lên tiếng nói. Nhỏ nhẹ nhưng uy nghiêm. Uy nghiêm nhưng nồng nàn, vang dội.
Những chùm bông trứng cá trắng nõn hồn nhiên cúi hôn tóc người.
- Này em cưng, buồn chi quá rứa?
Lũ cau gần kề khúc khích
- Chị trứng cá ơi. Cô nhỏ phải lòng ai rồi đó.
Trứng cá rụng xuống vài bông
- Phải rồi. Hèn chi ngó em cưng ngẩn ngơ như bị ai mượn mất hồn.
Những trái cam mọn áp má vào trán tôi thì thầm
- Cô nhỏ. Hãy cười lên cho đời tươi.
Cây nhãn lồng vươn dài tay ôm lấy ngang lưng tôi
- Nào. Em hãy cùng chị quay vài vòng luân vũ, buồn bã vơi ngay.
Cây mít cuối vườn chợt cất giọng trầm khàn
- Vào ngủ đi cháu, ngày mai trở lại trường với phấn trắng bản đen, lũ bạn bè nghịch tinh như quỉ, dễ thương như búp bệ Đừng lang thang chụp hình bắt bóng nữa.
Cây bạc hà đầu ngõ âu yếm
- Chị Hạt Tiêu. Em là cây cao nhất vườn, nhìn mông lung mọi phía, lúc mô chàng thân yêu của chị trở về, em sẽ báo cho chị biết ngay.
Bụi hồng lẻ loi mọc sát chân tường thủ thỉ
- Ước chi chị gối đầu vào lòng em để em tỏa hương thơm ru chị ngủ đêm nay.
Cỏ cay tranh nhau nói. Tôi hoang mang lui tới, vuốt ve cây này vài phút, nân niu cây nọ vài giây. Áo thấm sương rìn rịn ướt. Tóc đón sương mê luyến không thèm baỵ Tôi mê hoan như một cánh lá. Và, ngỡ mình là cách lá, tôi êm đềm nằm xuống, gối đầu lên cội cây. Trăng không tới. Người không về. Tôi thèm nhắm mắt ngủ dúng một nghìn năm. Có không? Nghìn năm sau, một chiếc hôn ai đánh thức/ Đêm trở nên yên tĩnh như nấm mồ. Giấc ngủ lẻn về đứng trên hai mi mắt tôi ca hát.
Tôi đã không ngủ được nghỉn năm như mong muốn.
Buổi sáng thức giấc trên giường với cọng cỏ gà ngậm ngang miệng, tôi ngỡ ngàng soi gương, thấy mình ngơ ngác còn hơn nai lạc rừng. Chị Hải Cát vào phòng, tiếng nói bay trước chân bước
- Hạt Tiêu ơi, lai tỉnh chưa em?
Chị sà xuống bên tôi, trán chị cụng trán tôi, mắt xoi mói
- Mi đi ênhay răng mà đêm qua nằm thẳng cẳng ngủ ngoài vườn?
Tôi tựa người ngồi trong mộng ngó ra, thấy quanh chị Hải Cát bọc một làn sương tím
- Có phải chị đã đánh thức em bằng một chiếc hôn?
Chị Hải Cát nguýt
- Đừng gỉa đò làm công chúa ngủ mê mệt trong rừng nữa. Hồi hôm tau sợ hết hồn.
Tôi nắm nhẹ ngón tay út của chị
- Bộ đêm qua em ngủ ngoài vườn thật à?
- Lúc nớ trăng vừalên. Tau mở cửa định đi tiểu. Mới xớ rớ ra tới vườn, tau hoảng kinh đứng dừng lại thấy mi nằm dưới gốc cây nhãn. Phản ứng đầu tiên là tau run, miệng há to kêu không thành tiếng. Định vào đánh thức ba dậy, nhưng hai chân cơ hồ mềm nhũn hết xương, không cách chi động đậy. Lát sau,tau bỗng hết sợ, anh dũng tới nâng mi dậy, dìu vào nhà.
Tôi nhíu mày hoài niệm
- Chị dìu em, không phải bồng hay cõng em vào nhà, hở?
- Bộ em quên rồi à? Khi nớ mi kêu em lạnh, rồi mi níu áo tau từ từ bước vào nhà.
Lạ chưa tề! Trí nhớ tôi ám mù khói đặc, không nhớ gi được hết. Chị Hải Cát cười điềm đạm.
- Đêm qua ra vườn mô mộng đến sao tua chín cái nằm kề rồi ngủ quên, hay đi tiểu trúng gió nằm thẳng ro ngoài nớ luôn con tê?
Tôi lắc đầu, thản nhiên
- Ai mượn chị đánh thức em dậy làm chi? Đêm qua em thề ngủ đúng nghìn năm.
Chị Hải Cát nựng má tôi
- Đừng giỡn nữa ranh con. Tau không mắc tiểu, không mở cửa ra vường,có khi mi chết rồi.
Không dưng, tôi giận dỗi vô cớ
- Ai mượn chị mắc tiểu? Ai mượn chị mở cửa? Ai mượn chị đánh thức? Để mặc em.
- Ơ hay/ Chi mà vung văng dữ rứa? Đêm qua mi ra vườn làm chi?
Ra vườn làm chi? Nghe cây lá chuyện trò? Theo lời mời gọi của ma quỉ? Mộng và thực lồng vào nhau điệp bóng lộn hình.
Làn sương tím bọc quanh chị Hải Cát chẳng còn. Tiếng chim hót đầu hiên nghe rộn.
Tôi buồn bã nói, ngỡ là chuyện thật
- Đêm qua, có chàng hoàng tử đẹp trai dẫn một con chó nhỏ (củng "đẹp trai" không kém chàng) đến rủ em đi lên đường đi tìm đất hứa. Dọc đường tụi em hát ca luôn miệng. Chân em yếu có chàng đỡ, tay em yếu có chàng nâng. Chúng em băng suối vượt rừng. Đất hứa mô chẳng thấy, chỉ thấy toàn những cánh đồng xương cốt quạnh hiu. Chàng luôn miệng gọi tên Ái Cợ Em không biết tên chàng để gọi, nên em gọi tên chị cho đỡ buồn. Chúng em đi miết, cho tới một hôm đến bên một dòng sông. Sông rộng, nhưng trôi chật cả xác người. Xác này chèn xát nọ in thối vào ngan ngát mùi trầm hương. Trên sông bay lượn từng đàn kên kên khiêu vũ, chia nhau từng miếng thịt rữa, từng cụm tóc ngọn khô ngọn bạc.
- Thốt nhiên, giữa bầy kên đen đúa gớm guốc nớ, bỗng xuất hiện một nàng chim cánh trắng. Bầy kên kên bỏ rơi những xác người, điệp trùng vây lấy chim trắng nhỏ bé. Chàng hoàng tử đẹp trai và con chó nhỏ của chàng cùng kêu teh1t lên
"Ái Cơ! Ái Cơ!" Rồi cả hai cùng bay bổng lên xua bầy kên kên đốn mạt, ỷ đông vây đánh kẻ cô thế. Chim trắng âu yếm khép cánh nép vào ngực chàng. Họ
chàng, chim trắng và con chó nhỏ bay mất hút, để mình em đứng ngơ ngác trên bờ sông xác người. Tư cung mây cao vút, tiếng chàng hoàng tử vọng lại
"Hạt Tiêu! Hãy nằm xuống ngoan ngủ, nghìn năm sau, anh sẽ trở lại đánh thức em dậy bằng nụ hôn thần tiên".
Chị Hải Cát đăm đăm nhìn tôi
- Có thật mi đã mơ như rứa không? Khủng khiếp quá.
Đêm qua, có phải tôi đã mơ giấc mơ kinh dị ấy? Chính tôi cũng hoang mang không biết là thật hay phịa. Nhưng rõ ràng, giấc mơ đã tác động lên vẻ mặt chị Hải Cát những nét sững sờ. Lấy gương soi, hẳn tôi sững sờ không kém.
- Nhớ lại coi, lúc mơ mi ngủ trong giường hay ngoài vườn?
Tôi lắc đầu trước nỗi băn khoăn của chị Hải Cát. Giọng chị nhẹ in hơi gió thoảng
- Có lẽ giấc mơ đã dắt mi mở cửa ra vườn. Hạt Tiêu! Mi mắc bệnh mộng du rồi.
Mộng dụ Hai tiếng gợi một chút khói mây huyền bí trong đôi mắt chị Hải Cát. Từ đó, tôi thường bắt gặp những cái nhìn bất chợt, nửa dò xét nửa lo âu chị len lén ném về phía tôi. Mỗi đêm chị thường nhắc
Lúc ngủ nhớ khóa chặt của lại nghe! Chị Hải Cát còn kể khá nhiều chuyện ly kỳ về những cơn bệnh mộng dụ Đại khái, giữa đêm người bệnh ra khỏi giường ngủ, leo lên nóc nhà, leo lên cây cối in mèo, rong chơi một lát rồi vào giường ngủ lại tỉnh queo. Tôi cười cười dọa chị
- Em có cthèm leo lên nóc nhà chi cho mỏi chân, vài bữa em sẽ mộng du vào siết cổ chị.
Chị Hải Cát trừng mắt nạt
- Đừng giỡn, tau yếm tim mi không biết à?
Và thật tức cười, ban đêm dù tôi có gõ cửa mỏi rục cả tay, chị Hải Cát cũng nhất định không chịu mở cửa phòng. Tôi định bụng đợi hôm nào đẹp trời sẽ giả đò mộng du cho chị tái mặt chơi, sua khi đã giấy kỹ, tịch thu chìa khóa cửa.
Trong khi chị HảI Cát đề phòng sợ tôi nổi bệnh mổng du bất tử. Ngọc tiếp tục biến mất. Ra đường, tối trường, măq1t tôi tiếp tục liếc xiên nhìn xéo kiểm soát công lộ và tiếp tục thất vọng. Chàng vẫn ở cõi miền mù khơi khói sóng nào đó., Ngọc rong chơi, không chừng đã chọn một lối mơ nào khác để đêm đêm vác giầy đi chùi bụi.
Tôi mơ hồ nhận ra trong nỗi nhớ choáng ngợp dành cho chàng, hình như phảng phất chút nhớ dành cho Ngọc. Chẳng hiểu lòng mình ra sao cả. Tôi thường nhớ đến nụ cười tươi in bông mười giờ của Ngọc, mỗi lúc bất giác nhìn bàn tay trái của mình. Bàn tay đã liều lĩnh đưa ra quấn lấy những ngón tay thơm mùi khói thuốc lá người con trai.
Sao biến mất thế Ngọc? Sao mất tích hoài hủy thế hở anh? Tôi là khắc tinh của hai người à? Con trai thích chơi trò biến mất và mất tích quá nhỉ? Kệ xác các người. Tôi có thèmnhớ ai nữa hết. Tôi chỉ nhớ tôi. Hướng về tôi. Ôm lấy mình. Thương mình.
Đến lúc tôi ngỡ mình đã chán nản muốn hòa thành khói mây hay vẩn thạch, trí nhớ mù mà khoác lớp rêu quên, thì Ngọc lù lù xuất hiện
- Mai anh đi.
- Đi mô?
- Đà Lạt.
Tôi thản nhiên.
- Đó không phải là tin kinh khủng.
Ngọc cười ruồi
- Rứa mà anh cứ tưởng Hạt Tiêu sẽ ngạc nhiên lắm. Đêm qua, anh thao thức mãi, tưởng tượng không biết Hạt Tiêu phải ngạc nhiên tới mức độ mộ Anh nghĩ Hạt Tiêu càng ngạc nhiên anh càng thích thú.
- Không biết. Anh thèm có một cuộc tiễn đưa để cân linh hồn mình. Xem mình buồn bã tới chừng mô.
Đôi mắt xa xăm, giọng trầm, vẻ thành thật rạng trên khuôn mặt của Ngọc làm tôi hơi nao lòng.
- Anh đi thật à?
- Hạt Tiêu hỏi thật vô duyên. Răng em kh6ng nói
anh đừng đi nữa.
Tôi gật đầu
- Phải rồi. Ít ra Hạt Tiêu củng nên can đảm níu anh một tiếng, nhưng chừ lỡ rồi, Hạt Tiêu nói lại được không?
Ngọc lắc đầu
- Muộn rồi. Anh phải đi.
Ngọc chợt bé nhỏ nũng nịu như con nít, môi mím lại ngậm một chiếc kẹo hờn giận nào đó. Cái vé máy bay màu xanh da trời giắt hờ hững trên túi áo sơ mi trắng của anh bảo với tôi anh có ý định rời Huế thật.
- Có phải trước hi tới báo tin cho Hạt Tiêu biết anh đã nghĩ, nếu Hạt Tiêu can anh, anh sẽ không đi nữa phải không?
Ngọc cười hiền
- Không. Hạt Tiêu có anh can anh cũng đi. Nhưng anh vẫn thích nghe Hạt Tiêu nói lời níu giữ, dù không thật thà lắm.
Tôi nói, thành khẩn, thật tình
- Đừng đi nữa Ngọc. Anh Ngọc.
- Cám ơn Hạt Tiêu. Anh phải đi.
Chẳng hiểu do sự tò mò muốn biết cảm giác của một cuộc chia ly thế nào, hay do tình cảm tôi đối với Ngọc, sáng hôm sau tôi ra phi trường tiễn anh đi.
Trong phòng đợi, trên dãy ghế chờ, tôi ngồi bên Ngọc, cái xắc hành lý của anh đặt giữa khoảng cách hai đứa. Nắng lóa ngoài phi đạo. Hành khách nhốn nháo tới lui như bầy nhăn lắm mồm. Tôi nhìn quanh rồi quay lại ngó Ngọc
- Như ri gọi là tiển đưa hở anh Ngọc?
- Hạt Tiêu có nghe ngậm ngùi chút mô không?
Tôi lắng nghe lòng mình.
- Có, sơ sơ.
- Lát nữa lên máy bay, anh muốn thấy Hạt Tiêu trên sân thượng nhà đợi vẫy vẫy, khăn tay.
Tôi nhìn hai bàn tay trống trải của mình.
- Chết chạ Hạt Tiêu quên mang theo khăn tay rồi. Bộ có khăn tay mới vẫy được hả?
Ngọc cười nhăn nhó
- Không biết nữa. Anh thấy khi tiễn nhau người ta th7ờng vẫy khăn tay.
- Có lẽ bàn tay nhỏ bé quá, sợ người thân không thấy được mình, nên người ta phải mượn khăn tay để tiếp sứ.
- Ngốc ghê! Khăn tay cầm để chậm nước mắt, luôn thể đưa lên vẫy làm dấu hiệu giã từ.
Ừ nhỉ? Tôi ngốc thật. Nhưng liệt lát nữa tôi có khóc không?
- Lỡ tí nữa chảy nước mắt, biết lấy chi để chậm hở anh Ngọc?
- Ráng đừng có khóc.
Lỡ khóc.
- Dùng tay áo để lau.
- Không đẹp chút mô hết.
- Ừ hí!
Hai đứa còn nghiêm trang, không cười. Không dưng, tôic ó ý nghĩ khá táo bạo
- Anh Ngọc, có lẽ lát nữa Hạt Tiêu sẽ xé một miếng vải nơi vạt áo để chậm nước mắt để vẫy tiễn anh.
Chia taỵ Ly biệt. Lần thứ nhất tôi tiển một người. Vẫy khăn tay giã biệt nhau, thủ tục ấy ai bày đặt ra thế? Cánh tay đưa lên, kéo hồn cùng dướn cao, điệu chào vừa duyên dáng vừa buồn bã xiết bao.
Tôi chưa hề bao giờ nghĩ một chuyến đi, chưa hiểu thế nào là ma lực quyến rũ của mây gió đừng xạ Tới miền nào khác, khuất biệt vuông không gian quan thuộc thường ngày, bồng bềnh quai vài trăm, hàng ngàng cây số hẳn là hồn sẽ căng như thể cánh buồm, đón muôn vàn hương vị lạ. Hương vị ấy thế nào? Có làm đổithay mau quá khứ chốn vừa rời bỏ, có ngỡ ngàng lắm không lúc chạm mặt tương lai nơi sẻ đến, sẽ dừng chân.
- Ngọc, anh có thường đi xa không?
- Thỉnh thoảng, một năm cừng vài lần.
- Cảm tưởng?
- Nôn nao trước lúc đi, muốn quay về khi đã tới. Thích thú nhất còn ở dọc đường.
- Đi vì chán nơi mình đang ở?
- Không, đi để thấy thương hơn thành phố quê quán của mình.
- Lên Đà Lạt để thương Huế.
- Ở đây thì vẫn thương, nhưng lên Đà Lạt rồi thương Huế đầy hơn, quay quắt hơn.
- Thường thường anh đi mấy hôm mới về?
- Trước, thường một tuần lễ, lần ni có lẽ lâu hơn, cuối niên khóa thi xong chắc đã về.
- Chắc anh sẽ thương Đà Lạt, quên mất Huế. Tại răng phải đi, đợi tới hè rồi mới đi có phải thoang thả hơn không?
Ngọc bật lửa châm điếu thuốc, mắt mơ màng sau vầng khói
- Chính anh cũng tự hỏi như rứa, rồi thình lình quyết định đi.
Giọng tôi chợt yếu lả không ngờ
- Đi để quên Huế, quên Hạt Tiêu luôn phải hông?
Ngọc quay nhìn tôi, dịu dàng
- Anh nghĩ, lên Đà Lạt chắc sẽ nhớ Hạt Tiêu ác liệt hơn Huế sẽ xoá nhòa đi vài góc cạnh, và Hạt Tiêu nổi bật trên cái nền bị mờ xóa đó. Ở đây lắm lúc mọi thứ vây ngợp bốn phía, anh không tìm thấy Hạt Tiêu. Ở xa chắc thấy rõ hơn.
Ở xa chắc thấy rõ hơn. Đúng thế không? Thấy tron gmộng tưởng và thấy trong sự khát khao được thấy. Cám ơn Ngọc. Khối tìn si anh vĩ đại hơn tôi vẫn tưởng. Những ngón thon nuột nà ánh màu bơ vơ khôn xiết.
Phi đạo loáng nắng bên ngoài cửa kính. Sao trời không đổ chút sương mù, không nghiêng dài qua vai trận mưa ngùi gió bấc. Nắng không đủ làm buốt lòng người đi, lao đao hồn kẻ ở. Tôi nghĩ, chia tay thiếu mưa là một ly biệt thiếu lễ nghị Phải có mưa trỗi nhạc điếu tang. Âm khúc liệm kín kỷ niệm em vào huyện tối trí nhớ anh. Mưa sẽ nói giùm hai người
đừng quên nhau dù xa nhau. Em và anh! Không, chỉ có tôi và Ngọc.
- Anh Ngọc,mình sắp xa nhau thật à?
- Ừ. Anh sắp rời xa em, Hạt Tiêu.
Ngọc quay tia nhìn chậm như muốn nhìn xuốt cõi lòng tôi.
- Trong xắc hành lý ngoài áo quần sách vở, anh còng mang theo cái chi nữa không?
- Kỷ niệm.
- Nhiều không? Đẹp không?
- Ít thôi. Đẹp và buồn. Rất cưng quí.
- Chia bớt cho Hạt Tiêu được không?
- Hạt Tiêu có thừa mà. Anh chỉ mong Hạt Tiêu đừng quên những kỷ niệm đã có.
Thời gian vừa khép nhẹ một cánh cửa. Kỷ niệm mãi còn là những hồi động ngẩn ngợ Vâng, tôi sẽ không quên đâu Ngọc. Buổi sáng thứ nhất, chiếc guốc đứt tình cờ làm gạch nối tươn gphùng. đêm bóng chụm đầu, nhạc man thiên thì thầm vui rất dại trong quán Chiêu. Đoạn đường về mất hút không ai buồn hỏi lối vào thiên thai. Bàn tay trái tôi dã đưa ra và, anh đã nắm lấy. Không phải chỉ ngần ấy thôi. Kỷ niệm tự nó túa ra nghìn cánh tay, nó còn mãi thởt rong phổi tôi, còn mãi hảy múa trên lưỡi tôi, còn mãi chuyển đi trên mỗi bưóc tôi. Nghĩ cho chùng, anh là người con trai thứ nhất đã giúp tôi bước xa hơn chỗ đứng của một đứa con gái mới lớn, chỉ cho tôi thấy khá nhiều vẻ đẹp mới sắc mình hôm qua, hôm kia, lúc này, trên chỗ ngồi này.
Sao anh không dưa tôi đi xa hơn tí nữa/ Bỏ đi, xa rời, lối dừng lại kỳ quặc. Chúng ta biết dừng lại sớm hơn. Anh cứ tiếp tục ngang qua nhà tôi mỗi đêm, nhìn ngắm tôi trên đường đi học. Trò chơi đối lập Đồng Khánh - Quốc Học cứ tiếp diễn dài dài và hồn nhiên, với những chuỗi cười ríu rít của bầy bạn bè trai gái đôi bên. Tại sao chúng ta lại gặp gỡ nhau, có phải vậy là lầm lẫn không? Dường như anh cảm thấy gặp gỡ là lầm lẫn lớn, nên giờ vội chân rút lui, mượn khoảng cách Huế - Đà Lạt lập thế chia xa đông đài, nhìn ngắm lại mình, để thấy rằng ta chưa phải là... bại tướng? Nếu đúng như thế, anh quả là người cúng đầu một cách dễ thương. Dù sao, tôi cũng mong cuộc chia tay này chỉ là tạm biệt. Chỉ là một dịp để chúng ta cân linh hồn. Đến đây tôi lại phải nhận rằg, anh quá thông minh khi quyết định bỏ đi. Cả sự mất tích của người tôi hằng mong nhớ cũng chẳng có chi đáng phải ngạc nhiên lạ lùng nữa. Bởi, mặt đất này thiên hạ đã vạch ra chằng chịt quá nhiều con đường. Nếu chỉ một đường độc nhât, mọi người hẳn chán nhau đến tận cổ vì cứ phải "đụng đầu" nhau mỗi ngày. Trốn - Tìm, cho đến chết, vẫn là một trò chơi hấp dẫn, phải không?
Máy bay chưa tới. Hành khác vẩn vơ nôn nóng hìn lên khoảng trời trong xanh rình chờ. Vài kẻ ngang qua, dù họ chỉ nhìn lướt tôi và Ngọc, tôi cảm tưởng những ý nghĩ sâu kín trong trí mình phơi lộ liễu trên võng mô mắt họ.
- Hạt Tiêu biết anh đang nghĩ chi không?
Tôi lắc đầu.
- Anh mong bữa ni không có máy bay.
- Nghĩa là cuộc thia tay sẽ đình hoãn lại, ích gì?
- Hạt Tiêu lại mong máy bay chóng đến.
- Bộ Hạt Tiêu muốn anh đi sớm cho khuất mắt phải không?
Tôi thật thà
- Muốn lên sân thượng nhà đợi vẫy tay tiễn anh coi cảm giác biệt ly ra răng.
- Ừ! Thế nào nhỉ? Liệu lát nữa tôi có nhỏ được giọt lệ ngắn dài làm quà đưa Ngọc không? Cố mường tượng nơi Ngọc sẽ đến
Đà Lạt. Thành phố nghe nói đẹp nhất Việt Nam, tôi chưa bao giờ tới. Dốc đồi, mù sương, hoa vàng, chim muông, ngàn thông sẽ quyến rũ Ngọc vào những ngày tháng mới. Rồi một con đường ngang qua căn nhà đầy hoa của cô nhỏ nào đó Ngọc sẽ chọn để đêm đêm đuổi hình bắt bóng. Quán cà phê ngái ngủ trong hơi lạnh, mặt hồ run nhẹ trăng, vi vui gió cuốn non đầu thác. Ngọc sẽ điệp trùng nhòa giữa ngàn hình ảnh của những vật và người khác. Huế là cái thá gì chứ! Hạt Tiêu là con khỉ gió nào thế! Không dưng, tôi căn nhẹ trong răng một chút ghen hờn với Đà Lạt.
- Mùa ni chắc Đà Lạt đang mưa.
- Ừ, mua Đà Lạt sẽ làm anh lạc lòng, anh Ngọc.
- Hy vọng là không.
- Có.
- Đà Lạt quê hương thân thiết của những kẻ thất tình.
- Anh đang thất tình.
Ngọc cười nhỏ
- Hạt Tiêu thấy anh có vẻ chi thất tình không?
- Tiếc quá, quên mang theo tấm gương để anh soi.
- Tí nữa Hạt Tiêu xé áo làm khăn tay vẫy thật không?
- Có lẽ.
Ngọc chớp mắt nhiều lần nửa tin nửa ngờ, anh nhìn chăm chăm mặt ôi lắc dầu nhè nhẹ.
- Đừng liều, thiên hạ sẻ ngỡ Hạt Tiêu điên. Lần sau ra phi trường nhớ mang theo khăn tay.
- Lần sau? Tiễn ai?
Ngọc lập lờ, hờ hững.
- Ừ, tiễn ai?
- Anh mở xắc hành lý lấy chiếc khăn gấp tư đặt vào tay tôi
- Giữ lấy để lát nữa vẫy và...
Tôi cười
- Và lau nước mắt.
Vuông vải kẻ sọc xanh mềm dịu trong tay tôi. Tôi bối rối mấy giây không biết nên giữ lấy hay trả lại Ngọc. Ngọc khôi hài rất nhi đồng
- Khăn sạch, mới giặt, ủi thẳng nếp hồi hôm, anh chưa hỉ mũi vô đó mô mà lo.
Ngôn ngử rủ nhau đi đâu mất hết. Tôi tìm không thấy lời từ chối, bèn giấu sự bối rối lần cảm động sau nụ cười.
Những ngón tay của bàn tay trái thôi bơ vơ, chúng thân ái ôm gọn chiếc khăn.
- Anh đi, Hạt Tiêu không chúc chi hết à?
Tôi vờ giật mình
- Ủa quên mất, lẽ ra Hạt Tiêu phải soạn sẵn một bài diễn văn.
Ngọc tươi tỉnh, giọng ra lệnh
- Khỏi cần, bạn, ứng khẩu cũng được.
- Chúc anh Ngọc chùi bụi những con đường Đà Lạt. Những con đường đẹp gấp mấy lần đường Mặt Trời nghèo nàn của Hạt Tiêu.
- Đường Mặt Trời không nghèo, tâm hồn người ở đường Mặt Trời mới nghèo.
- Nghèo nghĩa là luôn luôn thiếu?
Ngọc vụt thoáng buồn
- Mong Hạt Tiêu sớm gặp lại người hằng thương nhớ.
Tôi lí nhí
- Cám ơn anh Ngọc, có lẽ Hạt Tiêu nghèo suốt đời.
- Nghèo bằng anh là cùng.
Tiếng động chung quanh tựa sóng phút chốc rút cạn về bãi bờ nào thật xạ Im lặng bỗng từ thinh không vụt xuống giữ cứng tôi và Ngọc trong điệu ngồi ủ rũ của hai con mèo ướt.
Chẳng biết im lặng kéo dài bao lâu, lúc tôi ngẩng nhìn lên thì băng thế trống trải không còn Ngọc và chiếc xắc hành lý nữá Phòng đợi trống rộng mênh mang. Ngoài phi đạo, một đàn người đang vây quanh chiếc may bay, lũ lượt chui vào lòng nó...
Tôi mang đôi mắt cay xót ngập ngừng leo cầu thang, lên sân thượng nhà đợi.
Dọc dãy hành lang dài chừng vài chục người sát vai nhau hàng ngang, mắt hướng xuống phi đạo. Gió quật tung những tà áo màu phất phới. Nắng chớp chới vỡ rung loanh quanh.
Hai tay vịn cứng lan can. Cảnh vật và người bên dưới chuyển động qua nhiều màu sắc lạ, nhưng nhìn qua lăn kính vạnhoa, tôi chẳng thấy Ngọc đâu cả.
Gió chuyển mạnh, nắng giạt lùi bốn phía, tai tôi ù ù tiếng động cơ, những cánh tay gần kềbên tôi đưa cao vùng vẫy, mơ hồ chen lẫn nhiều tiếng reo hò của trẻ con. Tôi thấy mình vẫn đứng bất động.
Tới lúc tôi nhớ ra là phải đưa khăn lên vẫy tiễn Ngọc, tôi ngơ ngác nhìn quanh, chẳng còn một ai. Phi đạo trống trơn bên dưới, hành lang sân thượng nhà đợi quạnh hia đến lạnh người. Cuối cùng chân trời xa, một miếng kim khí nhỏ bằng gón tay phản chiếu mặt trời lấp lánh.
Tôi đưa cao bàn tay trái, rũ tung chiếc khăn, và ngu ngơ vẫy...
Một Chút Mưa Thơm Một Chút Mưa Thơm - Mường Mán Một Chút Mưa Thơm