Books are a uniquely portable magic.

Stephen King

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâu Vũ Tình
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1567 / 16
Cập nhật: 2016-03-29 17:20:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
à Tất Sinh biến mất một thời gian, đi liền một tháng. Sau khi về nhà, phòng trống, người không. Anh cất hành lý, tới phòng tắm rửa, trở lại phòng khách muốn bật tivi, chợt thấy tờ giấy đặt dưới khiển từ xa.
Mẹ đi dâng hương, mấy ngày nữa sẽ về.
Tủ lạnh có mì xào, bỏ vào lò vi song là ăn được.
Mẹ viết giấy để lại? Quái lạ, mẹ bị bà chị tiên tiến ảnh hưởng rồi à? Cũng mở mang đầu óc, học người ta để lại giấy. Hừm, có nhiều tiến bộ, đáng tiếc viết sai rồi, so với anh còn không bằng, vài bộ tự nhỏ bị sai, cơ mà tính hài hước cũng gia tăng đó chứ.
Anh đem mì xào từ tủ lạnh hâm trong lò, vừa ăn vừa nghĩ ngợi.
Tuy rằng mì xào không biết đã để mấy ngày rồi, nhưng anh thật sự đói bụng, cũng cố ăn được nhiều, dù sao bụng anh cũng tốt, không để ý ăn ngon hay dở, cho dù bị tiêu chảy anh cũng mặc kệ.
Ăn xong, trở về phòng nằm trên giường nghĩ ngợi, nhìn chằm chằm lền trần nhà.
Kết quả? Đi liền một tháng, mặc kệ ở nơi nào, nhìn mặt hồ, nhìn bóng cây, nhìn trời xanh đều nhớ người, trong lòng luôn lưu luyến, bầu trời sao đẹp nhất vẫn đang treo trên trần phòng ngủ nhà mình.
Anh lật người, sau lưng hình như có cái gì đè lên, hơi cân cấn, lấy tay lấy ra, là một cái kẹp tóc.
Đây là đồ của Tranh Tranh, anh nhận ra. Kẹp tóc của Tranh Tranh sao lại ở trong này? Hơn nữa còn ở trong chăn, một nơi mờ ám như thế…… Anh suy nghĩ một chút, nhìn cái gối kiểu dáng nữ tính, còn cả mấy sợi tóc dài rớt ra. Cần gì phải hỏi, nhất định là tên khốn kiếp kia!
Anh còn chưa chuyển đi hẳn nha! Tại sao phải dọn dẹp phòng? Chờ một chút, anh tự hỏi, có thể nào bọn họ “củi khô bốc lửa” không!
Khốn kiếp, khốn kiếp!
Trái tim anh mới hơi thoáng dịu lại giờ lại bị xé rách, đau đến chảy máu.
Anh bỗng nhiên nhảy dựng lên, nhìn cái giường chằm chằm, không thể khống chế tưởng tượng bọn họ đã làm cái gì trên giường……
Lấy chìa khóa lao ra khỏi nhà, đi đổi gió một chút, sự yên tĩnh chung quanh làm cho tâm tình cũng bình tĩnh trở lại, hai chân lại bất giác đi đến công viên nhỏ!
Công viên nhỏ này, bọn họ đã hẹn hò ở đây được hai tháng!
Khi đó, cô còn không hiểu được như thế nào là chuyện trai gái, mỗi ngày đều chỉ làm những việc giống nhau, cúi đầu vẽ cảnh. Thật là kỳ, khi đó da mặt anh cũng dày, tuyệt không để ý chuyện cô im lặng không để ý tới anh, nếu là người bình thường, có lẽ cảm thấy mình bị ghét bỏ, tự mất mặt thối lui! Nhưng anh thì không, có lẽ là vì, thỉnh thoảng cô lại cười ấm áp với anh.
Cô cười một cái, có thể làm cho anh sống lại, kiên trì tin tưởng gấp trăm lần.
Bây giờ ngẫm lại, thật hoài niệm quãng thời gian đó, kỷ niệm nối tiếp kỷ niệm, ngồi ở băng ghế dài đó, anh thay cô che dù, đuổi muỗi, thỉnh thoảng cô mang theo đồ ăn vặt cho anh, có khi cô cả đêm không ngủ, còn nằm ở trong lòng anh ngủ, không chút phòng bị anh.
Đột nhiên muốn ăn đồ ngọt, anh vào cửa hàng ăn nhanh mua một cây kem từ từ thưởng thức, hương vị ngọt ngào lưu mãi trong miệng.
Anh đã từng nghĩ, từ nay về sau sẽ mãi cùng cô như vậy, tâm tình không tốt thì đi ăn đồ ngọt, lúc hạnh phúc nhất là lúc ngồi ăn kem cùng cô.
Bước chầm chậm vào công viên, vốn định ngồi ở băng ghế dài đó trong chốc lát, đáng tiếc nơi đó đã có người!
Còn chưa kịp thấy chuyện gì xảy ra, mắt bỗng hoa, thắt lưng bị ôm chặt, môi bị một làn môi ấm áp áp vào, cảm giác mềm mại khiến anh bị dọa cho chấn kinh.
Ai dám đánh lén lão tử! Dù bề ngoài anh rất mạnh mẽ đội trời đạp đất, nhưng tâm hồn lại là cậu con trai ngây thơ, không phải ai cũng có thể dâm loạn — đang muốn chửi ầm lên, thấy rõ người trước mắt, lại làm cho anh kinh ngạc.
Tranh, Tranh Tranh?
Khiếp sợ nhìn cô, anh chật vật thối lui mấy bước.“Em, em, em!”
Lắc đầu không kịp suy nghĩ, anh lại ngu xuẩn phọt ra câu này:“Cái này không phải đồ ngọt đâu……”
Làm ơn, đừng dọa anh như vậy, anh mua cho cô cái khác được không.
“Vừa rồi không phải là ăn đồ ngọt……” Cô thấp giọng cãi lại, tiến lên muốn ôm, lại bị anh lãng tránh.
“Không, không ăn à……” Câu hỏi ngu ngốc, hoàn toàn không có chỉ số thông minh.
“Là anh đó……” Âm thanh trầm thấp mơ hồ.
Rất nhớ anh……
“Hả?” Không nghe rõ.
“Em, chờ chút, đừng chạy, đợi anh với!” Cô muốn làm gì vậy? Vẻ mặt anh hoang mang, nhìn cô đi được ba bước lại quay đầu lại, thấy anh còn đứng ở đó, mới nhanh chạy đi.“Này, chờ chút……” Còn không kịp dặn dò cô chạy chậm lại, cẩn thận té ngã, cô đã chạy không thấy bóng người, không hiểu được là làm sao.
Anh ngồi xuống vừa ngắm bọn trẻ con chơi đánh cầu lông trước công viên, vừa chờ cô.
Quả cầu bay qua đỉnh đầu, mắc vào nhánh cây.
Mấy đứa trẻ với lấy cành cây, khiến anh bất giác nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp cô ở công viên, tự nhiên cười ra tiếng, đứng dậy đi về phía trước.
“Đến đây nào, chú giúp các cháu lấy.”
Phạm Như Tranh ôm tập vẽ vội vàng trở lại, không thấy anh đâu, kích động hô to:“Sinh Sinh”
Không có tiếng đáp lại.
Nếu là anh trước đây, nhất định sẽ đáp lại cô, anh lại bỏ đi rồi sao!
Cô ngồi xổm xuống đất, rất sốt ruột, bối rối khóc rống. Anh không chờ cô, anh lại bỏ đi, lúc này đây, không biết là đi bao lâu…… Mỗi ngày cô đều đợi, chờ anh trở về, để nói cho anh, cô đã cố gắng học tập, nhưng mà, vì sao anh không nghe? Anh còn tức giận sao?
Hà Tất Sinh lấy cầu xong trở về, thấy cô một mình ngồi xổm khóc thê thảm, nước mắt giàn dụa.
“Sao vậy? Sao vậy? Tranh Tranh? Ai bắt nạt em?” Anh bị dọa, nhanh tiến lên hỏi.
Anh…… không bỏ đi?
Tiếng khóc tạm dừng giây lát, sau đó cô ôm lấy anh, tiếp tục khóc lớn.
Hà Tất Sinh vỗ vỗ lưng cô, ôm lấy cô ngồi ở băng ghế dài, tựa như trước đây vậy, cô bị một người đàn bà vô lý buộc tội cũng đã khóc như vậy, cô ghé trên vai anh khóc, để anh ôm ấp an ủi.
“Ngoan, ai bắt nạt em, nói cho anh biết được không?”
“Không ai……” Không có ai bắt nạt cô cả…… Cô khóc đến nấc thành tiếng.
Anh không có ở đây, cô một giọt nước mắt cũng không dám chảy, sợ mọi người lo lắng, sợ mình không đủ kiên cường thì anh sẽ không cần cô …… Giờ anh đã trở lại, cô lại không nhịn được khóc, bởi vì cô biết anh sẽ an ủi cô, giúp cô lau đi nước mắt, cô có thể khóc, có thể làm nũng ……
Cô gạt lệ, lấy bản vẽ trong lòng ra.“Cho anh, cho anh xem! Anh đừng……anh đừng đi nữa nhé!”
Hà Tất Sinh cúi đầu nhìn qua một cái, cười khổ.“Không cần.”
Không phải vì cô không cho anh xem bản vẽ anh mới bỏ đi.
Cô cũng thực cố chấp, anh không lấy, cô sẽ không thu tay lại.
Anh đành phải nhận, mới lật qua hai trang, lập tức khép lại, nhìn trái nhìn phải một hồi, sắc mặt không khống chế được đỏ lên.
“Em, em……” Cô đổi nghề vẽ “tranh người lớn” sao? Bên trong…… Anh có đưa cô xem truyện tranh thiếu nữ, nhưng mà rõ ràng không có truyện H mà?
“Ai dạy em?” Anh đột nhiên có ý muốn giết người, cái này tuyệt đối không phải từ Tranh Tranh thuần khiết nghĩ ra, mà chỉ có thể là con chuột kia…
Cô hấp háy cái mũi.“A Vấn.”
Quả nhiên là nó!
Anh nhụt chí cúi đầu. Người ta muốn dạy dỗ bạn gái chuyện thân mật của bọn họ, không tới phiên anh quản ……
“Loại chuyện này em thảo luận riêng với A Vấn là được rồi, không cần cho anh biết…”
“Không phải với A Vấn, là anh.” Cô đáp lại.
“Cái gì?” Đang đau lòng thì bị doạ chết khiếp, anh vội vàng liếm vết thương, dùng vẻ mặt dại ra nhìn cô.
“Em muốn học cái này, là vì muốn làm vợ của anh.” Vợ chồng mỗi tối không phải là làm chuyện này sao…… Chuyện thân mật, cô hai mươi mốt tuổi rồi, cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả, chỉ là…… Chỉ là thấy hơi lạ lẫm mà thôi.
A Vấn lấy sách người lớn, phim người lớn cho cô mượn nghiên cứu, tuy rằng rất thẹn thùng, nhưng mà cuối cùng cũng đã biết rồi.
Hà Tất Sinh há mồm, ngậm miệng, thử vài lần đều phát không ra tiếng. Anh biết giờ phút này nhìn mình nhất định rất ngu ngốc, nhưng vẫn phải lẳng lặng lặp lại.“Em nói, em làm cái này, là vì anh?”
Cô gật đầu.“Không chỉ có cái này, còn học nấu cơm…… Còn học rất nhiều. Anh không ở nhà, em tới nhà anh ở tạm, học hỏi mẹ anh, làm vợ của anh, chờ anh về nhà.”
Chỉ có vài từ ngữ, nhưng anh lại hiểu tất cả, hốc mắt nóng lên.
“Vậy, mì xào trong nhà là em làm sao?”
“Ân, ăn ngon không?”
“Ăn ngon. Tờ giấy cũng là em viết?”
“Đúng.” Mỗi ngày cô đều viết, vì không biết khi nào thì anh về nhà.
“Anh không ở nhà, em thay anh chăm sóc mẹ, chăm con cả mấy con chó nhỏ?”
“Chó thì một con đã tặng người khác.” Ba con thì hơi nhiều, hơi ầm ỹ, mẹ không ngủ được.
“Buổi tối em ngủ trên giường của anh, chờ anh trở về?”
“Anh trở về, thì cùng nhau nằm.” Những gì anh từng nói, cô không quên.
Cô làm nhiều việc vì anh như vậy, giống như một người vợ nhỏ hiền lành, ở nhà bọn họ, chờ anh trở về, anh lại lang thang một mình bên ngoài, còn tự cho là mình thất tình! Hà Tất Sinh, mày bị ngu à?
Giờ khắc này, anh thật đã hiểu.
Cô đột nhiên không còn dựa vào anh, một mình ngồi xe, một mình giải quyết công việc, anh đã bận, cô so với anh càng bận hơn, kỳ thật cả hai người đều vì tương lai của bọn họ mà chuẩn bị, chỉ là cách thức cố gắng không giống nhau.
Cô độc lập không thuận theo, là vì cô không muốn ỷ lại.
Không cho anh xem tranh, không phải là không muốn cùng anh chia sẻ tâm sự, anh rốt cuộc vẫn không hiểu lòng cô, cô là một cô gái e lệ! Loại tranh này dù anh là đàn ông cũng còn biết xấu hổ huống chi là cô.
Nhưng cô vẫn cố gắng vẽ lại, bởi vì A Vấn nói điều này có thể làm cho anh vui sướng.
Tự nhiên không cho anh chạm vào, là vì, nghĩ đến lúc anh cùng cô làm chuyện này, cô đương nhiên…… thẹn thùng!
Anh tự ảo tưởng, anh nghĩ mình bị cự tuyệt, cô không cần anh!
“Vậy, A Vấn thì sao? Không phải em nói, em thích nó sao?”
“Anh ta, là thích, còn anh, là yêu…” Cô biết thích và yêu khác nhau, làm sao anh có thể không biết? Cô thực cố chấp chỉ gọi anh là “Sinh Sinh”, một người đàn ông bị gọi với cái tên đáng yêu như vậy, nhất định sẽ cười ngất, nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng phản đối, kỳ thật anh cũng thích cô gọi mình như vậy.
Tựa như mọi người gọi cô là Tranh Tranh, cô cảm nhận được tình yêu thương trong đó, cho nên cũng dùng hình thức xưng hô như thế với anh, cho anh biết cô cũng yêu thương anh.
Cho tới bây giờ cô chỉ dùng phương thức này xưng hô với chỉ một người là anh, độc nhất vô nhị, anh lại chấp nhất cho rằng cô tới bây giờ đều không có ý với anh, kỳ thật mỗi khi cô gọi anh, mỗi một hành động nhỏ, lúc nào cũng đều đang nói là cô yêu, anh lại không phát hiện ra.
Hà Tất Sinh động lòng ôm chặt cô.“Anh thật ngốc đúng không?”
“Sinh Sinh không ngốc, em yêu anh.”
Đúng, cô nói là yêu, không phải thích.
Sống đến ba mươi tuổi, cô là người con gái đầu tiên nói với anh như vậy, anh nhiệt huyết sôi trào kích động, chỉ muốn hóa than thành cầm thú……
“Cái này…… Chúng ta về nhà được không? Nhà của chúng ta!”
“Được.” Con thỏ trắng dịu hiền gật đầu, hoàn toàn không phát hiện con sói hoang đang mở lớn miệng, chuẩn bị đem cô nuốt mất……
“Ư…… Sinh Sinh…” Bị hôn đến thở không nổi, từ công viên lan đến trên giường, cảnh tượng diễn ra quá nhanh, ý thức có chút mơ hồ, lại vẫn theo bản năng đáp lại anh.
“Ưm……” Được cánh môi mềm hôn lại, anh thoải mái mà rên rỉ.
Quả nhiên so với những người khác không giống nhau, anh có chết cũng cảm tạ trời đất.
Cái lưỡi thơm tho thẹn thùng liếm anh, hôn anh đến hưng phấn. Hình như……cô so với anh còn chủ động hơn nhiều……
Anh thở dốc hồng hộc, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời cởi sạch quần áo, trở lại trên giường.
“Mau, thừa dịp thú tính của anh còn chưa lấn át lý tính, cho em lựa chọn, lần đầu tiên em muốn tư thế nào? Tư thế này thì sao?” Luống cuống tay chân bóc trần thân thể anh thèm nhỏ dãi đã lâu.
Vừa nãy ở công viên nhìn thấy, anh thiếu chút nữa đã phun máu mũi, thật sự rất kích thích, rất mê người!
Mặt cô hồng đến cháy lên, nho nhỏ đồng ý:“Được……”
“Em nói đó! Là em nói nha!” Anh như trúng thầu, hưng phấn mà cắn cô, bắt đầu từ từ thưởng thức trái hồng ngon miệng.
“A!” Cô cười, bị anh giở trò, toàn thân dấu hôn trải rộng, vừa thẹn lại vui sướng.
Cô chưa từng cho ai xem than thể mình, thân mật như vậy, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh, cảm nhận nhiệt độ da thịt của anh.
Anh liếm láp mỗi một tấc da thịt trắng hồng, luyến tiếc không buông, hôn môi, đụng chạm, lúc dịu dàng, lúc say đắm, bao nhiêu kỹ xảo tán tỉnh đều dùng trên người cô, đánh thức nữ tính ngủ say trong thân thể cô, cô đáng được đối xử như vậy –
Xác định cô đã động tình, đã chuẩn bị tốt, anh thong thả xâm nhập, thong thả chờ đợi cô thích ứng.
“Đau.” Cô nhíu mày.
“Anh biết.” Anh bất động, dừng lại ở trong chỗ sâu của cô, chờ đợi cô thích ứng.
Cô giơ môi, ôm gáy anh.“Em cảm nhận được anh.” Anh ở trong này, dùng phương thức thân mật như vậy cùng cô hòa hợp.
“Đúng, chúng ta ở cùng một chỗ.” Anh giật giật,“Có thể rồi chứ?”
Cô thẹn thùng gật đầu.
Anh không dám làm càn, từng tí từng tí phóng thích dục tình, cô rất non nớt thuần khiết, quá mức mạnh mẽ cô sẽ không chịu được.
“Không giống thế kia……” Cô cúi đầu nói, hình như không giống như trong tranh.
Anh cười nhẹ, dịu dàng hôn cô.“Lần đầu tiên không thoải mái, không thể thấy kích thích.”
Trước cứ theo khuôn cũ rồi sẽ từ từ làm, ban đầu cần kỹ thuật, tạm thời làm cho cô thích ứng, lần sau! Lần sau anh nhất định đòi đủ!
Sự tình qua đi, bọn họ dựa sát vào nhau, điều hoà hơi thở, đầu tựa vào nhau, một câu cũng không nói, chia sẻ dư vị ân ái còn vương lại.
“Đen quá.” Cô sờ mặt anh, mới phát hiện trên người anh có rất nhiều dấu hồng hồng, cả vết tróc da.
“Anh đi đến nhiều nơi, gió biển làm cảm mạo, phơi tắm nắng để làm săn da, ai ngờ chỉ làm đen đi.” Thì ra tâm trạng đã không tốt, cảnh đẹp gì cũng thành khổ hình.
Anh ghé vào giường, hưởng thụ xúc cảm trơn trượt trên lưng từ giai nhân, thuốc mỡ mùi bạc hà trên da thịt, mang đến cảm giác mát lạnh.
Cô dừng động tác lại, ngón trỏ dính thuốc mỡ đụng nhẹ vào mũi anh, còn dặn dò: “Lần sau dẫn em đi cùng, không được quên.”
Anh tiến lên, cắn ngón tay cô.
“A, đừng!” Cô cười né tránh, anh lại tiến lên, hai người ở trên giường cười đùa.
Chăm chú nhìn cô, ôm thân hình nhỏ nhắn vây khốn trong ngực, anh cúi đầu hôn nhẹ.“Anh thật vui vì em vẫn còn ở đây, thật vui vì em không ghét bỏ anh, tuy rằng anh không có sự nghiệp gì lớn lao, nhưng anh nhất định sẽ cố gắng cho em hạnh phúc.”
“Em biết.” Cô cảm thấy anh tốt, tốt lắm, luôn luôn là thế. Cô không cần sự nghiệp lớn lao gì, cũng không cần biết anh thế nào, trong mắt cô, người kia luôn ôm ấp bảo vệ cô, bất luận chuyện gì xảy ra đều canh giữ bên người cô, toàn tâm toàn ý yêu thương cô, đó mới là quan trọng nhất.
“Tay trong tay, một hai ba bốn cùng ngắm bầu trời, ngắm nhìn một, hai, ba ngôi sao xếp thẳng hàng, tựa lưng thì thầm lời ước nguyện, ngôi sao phương xa kia, phải chăng cũng nghe thấu……” Dựa vào vai anh, cô thì thào. (Bài Sao sáng của Jay Chou, lời dịch cop trên mạng xD)
Hà Tất Sinh kinh ngạc nhướn mi.“Em đang hát tình ca?”
Gương mặt cô đỏ hồng.“ Nghe không hay à?”
“Không, rất êm tai, rất hay!” Cho dù ngũ âm không được đầy đủ, vào tai anh cũng là tiên âm.
Tranh Tranh của anh hát tình ca cho anh nghe… Thật là thích…… Lâng lâng còn hơn cả hít thuốc phiện…
“Cũng là A Vấn dạy?”
Cô mặt nhăn mày nhíu.“Ở trên radio, em không cần A Vấn dạy.”
Anh cất tiếng cười to.
Đúng, em cần gì nó dạy, làm tốt lắm! Về sau chuyện của Tranh Tranh cứ giao cho anh là được rồi……
Cơ mà, cái bài nhạc nhẹ “Ốc đảo” kia cũng được đó chứ! Trước kia vài tên đàn em mỗi ngày đến tìm anh, rủ anh đi “nơi đó” thực nhàm chán……, anh biết Tranh Tranh nhà anh thông minh, anh hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, nếu ngay cả cô cũng hát cho anh bài “Ốc đảo”, anh hẳn là sẽ hộc máu mũi mất.
Biến cố bất ngờ qua đi, quầy thuê sách rốt cục cũng mở cửa. Ngày đó, mấy người tụ tập cùng một chỗ, dùng ly rượu giải mọi hiểu lầm ân oán, nói đến chuyện Hà Tất Sinh ăn dấm chua, mấy người nhàn rỗi không có việc gì lấy ra đùa cợt một phen.
Ngày khai trương, Phạm Như Diễn cũng tiện đường đến chúc mừng, hỏi anh:“Cậu có sách gì?”
“Có Kim bình mai à? Có người từng chê tôi không đủ bác học biết nhiều biết rộng thì phải.”
“Chờ, chờ một chút.” Tranh Tranh nghiêm trang ngồi trước máy tính tìm kiếm, bắt đầu có dáng bà chủ rồi.
Người tới cười to.“Giờ tôi mới biết cái gì gọi là anh em, huyết thống quả nhiên là kỳ diệu.”
Hà Tất Sinh sờ đầu cô, thay cô giải đáp nghi hoặc.“Anh ta hay nói giỡn ấy mà.”
Tranh Tranh học tập rất khá, hiện tại đã học xong một số chương trình máy tính, nhưng ngôn ngữ vẫn còn thực hành phiến diện, chưa thể bày tỏ khúc chiết tâm tư của mình.
Nhưng đối với cảm xúc của người khác, cô đã cố gắng học hỏi, hơn nữa còn biết lý giải, giả dụ nếu anh hỏi cô:“Anh em có quan trọng hơn anh không?”
Cô đã học được cách nói ngọt trả lời anh:“Anh trai ở trong này.” Chỉ vào đầu.“Anh, ở trong này.” Chỉ vào tim.
Một người ghi nhớ trong đầu, một người khắc vào trong lòng.
Trả lời chung chung! Anh nhịn không được bắt đầu hoài nghi sau lưng có quân sư theo dạy cô.
Anh mỗi ngày đều bị cô dụ dỗ, cậu trai ngây thơ cảm thấy hình như mình đã yêu một tiểu yêu tinh.
“A!” Nghe được tiếng thở nhẹ, anh vội vàng quay đầu lại, phát hiện cô ôm một chồng sách, ôm bụng nhíu mày.“Sao vậy, Tranh Tranh?”
“Đau, bụng.”
“Anh rể cả, giúp em trông tiệm một chút, em đưa Tranh Tranh đi bác sĩ.” Bỏ lại những lời này người đã chạy ra ngoài cửa.
“Để tôi đưa đi chứ……” Phạm Như Diễn đờ ra thì thào.“Cậu ngay cả cửa tiệm cũng không màng……”
Rõ ràng em gái là của anh, tiệm là của người kia, vì sao anh phải ở lại trông quầy?
Giữa trưa, rốt cục cũng đợi được bọn họ trở lại.“Có việc gì không?” Phạm Như Sâm quan tâm hỏi.
Vẻ mặt Hà Tất Sinh dại ra, lắc lắc đầu.
Nhạc San San nhịn không được thở dài.“Biến cô bất ngờ, ngày mở tiệm bà chủ tương lai lại thành bệnh nhân, nên đổi tên tiệm thuê sách Đa Mệnh đi – anh đừng có há mồm, em biết thừa chữ Mệnh anh không biết viết, cũng không trông cậy vào anh.” Cô trực tiếp chặn miệng ông chủ tiệm.
“Ai nói tôi không biết!” Anh không phục lắm lấy bút viết chữ “Mệnh”.
Bầu không khí yên tĩnh.
Phạm Như Diễn lẳng lặng nhận lấy cây bút viết xuống một chữ “Mệnh”, lại vỗ đầu của anh.
Nhất thời mọi nhân vật tại hiện trường đều cười nghiêng trái ngả phải.
“Trời ạ, ngay cả hiểu biết Quốc văn Tranh Tranh cũng còn hơn cậu!”
“Cho dù như vậy, tên bé cưng tôi đã quyết định, ai cũng không thể thay tôi……” Người nào đó mặt xám mày tro thì thào tự nói.
Lại một trận yên tĩnh!
“Cậu nói cái gì?” Phạm Như Diễn tiến lên kéo áo anh.
“Có thể thế sao, nếu không phiền xin lặp lại lần nữa?”
“Đừng khách khí, anh rể cả à, anh đã làm cậu, em đã làm cha!” Như vậy là ngoài ý muốn sao? Tranh Tranh ba ngày hai lần đều qua đêm ở nơi đó, đây là chuyện đã tính trước chăng? Chẳng lẽ bọn họ thật sự chỉ đắp chăn năm ngủ thôi ư?
“Cậu không tránh thai sao?” Phạm Như Sâm cắn răng.
“Vì sao em phải làm thế?” Anh không hề ghét trẻ con. Tranh Tranh cũng vậy.“Cho nên, hai ông anh rể, đã có thể chuẩn bị tiệc vui.”
“Tên này nhất định là cố ý ……” Phạm Như Sâm thì thào, chịu đả kích quá lớn, nhất thời không thể hoàn hồn.
“Chúc mừng anh, Tranh Tranh đã làm mẹ.” Nhạc San San tiến lên, khẽ vuốt mặt cô.“Em cũng muốn tuyên bố một chuyện, em sắp kết hôn.”
“Thật sao? Là anh hai?” Cô theo bản năng nhìn về phía người đàn ông ở đằng kia.
“Phụ nữ nhà họ Nhạc thật giỏi, bao giờ thì tổ chức?” Hà Tất Sinh kinh ngạc. Tốt xấu gì anh cũng đã bồi cô uống rượu vài lần thất tình, lại dám bí mật như thế, cũng không hé răng một tiếng, rất không có đạo nghĩa.
Vẻ mặt Nhạc San San cứng đờ, mà nhân vật nam chính xấu xa trong truyền thuyết kia lại chỉ im lặng đứng vuốt tóc.
Oái, không ổn! Không khí có vẻ là lạ.
“Người ta muốn kết hôn em hỏi anh làm gì, các người nhìn tôi làm gì?” Vậy ra…… chú rể không phải Phạm Như Sâm? Thật đáng kinh ngạc……
“Không phải hai người muốn kết hôn sao? Đi lấy lịch, nhanh chọn ngày tốt, mang thai nên kết hôn sớm không thể để lâu.” Phạm Như Sâm phá tan sự im lặng, vẻ mặt bình thản, cúi người lật xem lịch.
Hà Tất Sinh quay đầu nhìn cô bạn tốt nhiều năm, tuy rằng thực đồng tình với cô, nhưng anh vợ tương lai anh không có can đảm đắc tội nha……
“Ngày mười bảy tháng sau, các người thấy thế nào?”
“Hơi gấp, nhưng chắc là kịp. Được không, Tranh Tranh?” Anh hỏi ý kiến cô.
“Được.” Cô dâu tương lai nhu thuận gật đầu.
“Bánh hỏi muốn làm kiểu truyền thống hay kiểu Tây u?”
“Kiểu Tây u! Tranh Tranh thích ăn loại này.”
Người anh vợ trừng mắt.“Cô dâu không thể ăn bánh hỏi của chính mình.”
“Ê, không quan trọng! Tranh Tranh đáng yêu, các người ai dám ngăn cản cô ấy nói tôi nghe thử xem!”
Cuộc thảo luận nhanh chóng được khơi lửa, không khí ngày một sôi nổi.
Ai, thật sự là phải gả em gái, chưa từng đoán được sẽ có một ngày này……
Hôm nay, là ngày hạnh phúc của em gái.
Theo lý, anh hẳn phải cảm thấy vui mừng.
Đúng vậy, anh rất vui, nhìn em gái đưa tay cho người đàn ông kia, nụ cười trên mặt tràn đầy hạnh phúc, anh thật sự thấy vui mừng thoải mái.
Người đàn ông kia, theo cách đánh giá thông thường, không phải là đối tượng tốt lắm, lỗ mãng, lang thang, chưa từng vạch kế hoạch cho cuộc đời sau này, nói chuyện có đôi khi pha tính giang hồ, còn từng làm nhân viên đòi nợ của ngân hàng tư nhân, điều may mắn duy nhất chính là không trở thành xã hội đen mà thôi.
Anh từng nghi ngờ người như thế không thể chăm sóc cô em gái nhỏ nhắn mảnh mai của anh, nhưng cậu ta lại làm được, cậu ta dùng hành động chứng minh với mọi người cậu ta yêu nó. Cậu ta nói chuyện hay giơ nắm đấm, cậu ta không biết định ra kế hoạch cho tương lai, cậu ta hành xử tuỳ tiện, nhưng cậu ta đối với em gái anh lại rất dịu dàng nâng niu……
Vì bảo vệ tình yêu, em gái anh hoá ra cũng không yếu đuối, tình yêu khiến cho một cô gái trưởng thành.
Nói là làm, đúng là trên đời này chỉ có cậu ta mới có thể bảo vệ em gái anh tốt nhất.
Trên đời này làm gì có ai hoàn hảo, không phải sao?
Cuộc sống này rất phức tạp, tận đáy lòng anh vẫn chưa hiểu …… có nhiều rất cảm xúc, rất phức tạp.
“Anh ở đây nghĩ ngợi gì vậy?” Nhạc San San đi toilet ra, thấy anh đứng trước cửa sổ trong suốt quan sát ánh đèn ngoài sân.
Bên trong bọn họ đang chúc rượu, định phá không cho chú rể vào động phòng, anh lại một mình trốn trong này, thoạt nhìn có vẻ cô đơn thanh tịch.
Phạm Như Sâm quay qua, cười nhạt.“Không. Chỉ nhớ lại chút chuyện trước kia.” Dừng một lát, anh khẽ thì thầm:“Tôi còn nhớ rõ, Tranh Tranh mới đây thôi ngay cả nói chuyện còn nói không rõ ràng, không dám ở một mình trong phòng, là người hay khóc hay làm nũng, tôi và anh cả cẩn thận bảo vệ nó, không để nó bị người khác bắt nạt, thế mà chỉ chớp mắt nó đã lập gia đình.”
“Sao hả? Luyến tiếc sao?” Nghe có vẻ rất giống tiếng lòng của ông bố khi gả con gái.
“Tôi vốn còn tưởng rằng, sẽ không có ngày này, cũng đã chuẩn bị, cả đời này sẽ chăm sóc cho nó. Vậy mà hôm nay! Thực lòng mà nói, ngoài vui mừng thay nó, tôi cũng thấy thoải mái. Nó tìm được hạnh phúc, tôi đã có thể an tâm ……” Có thể buông xuống khối nặng chất chứa trong long nhiều năm.
“Anh nói thật nghiêm trọng. Tranh Tranh cũng không phải là trách nhiệm của riêng anh.” Cho dù không có A Sinh, anh cũng không nên tự tạo cho mình áp lực lớn như vậy, thân là một người anh, những gì anh làm đã quá nhiều.
“Không, nó là trách nhiệm của tôi.” Anh thở dài.“Cô không hiểu. Nó là trách nhiệm của tôi.”
Sau đó?
Căn cứ vào sự hiểu nhau vô cùng ăn ý giữa hai người, cô biết anh có chuyện muốn nói, tuyệt đối sẽ không đơn giản chỉ là mấy lời đó……
“Cô biết không? Có đôi khi tôi cảm thấy, mình giống như bị nguyền rủa, mọi người thân quanh tôi sẽ gặp bất hạnh. Thực vô căn cứ, nhưng tôi đã để ý, tất cả mọi việc đều chứng tỏ số tôi khắc mệnh, khắc cha, khắc mẹ, khắc anh, khắc em, khắc cả vợ, nhất định tôi sẽ phải cô độc sống quãng đời còn lại.”
“Nói bậy, anh Phạm và Tranh Tranh không phải đến giờ vẫn tốt sao?”
“Đúng vậy, bọn họ vẫn tốt ……” Cô không biết, nhờ may mắn bọn họ mới có thể sống tốt như thế. “Mẹ từng nói cho tôi biết, chữ Tranh Tranh là điềm lành, có thể gặp dữ hóa lành, cho nên cũng lấy tên phát âm tương tự cho tôi, hy vọng phúc của nó có thể phân chút cho tôi.”
Cô không tiếp lời, mà anh cũng im lặng, một hồi lâu không nói gì nữa.
Nửa ngày sau, anh mới cúi đầu mở miệng.“Kỳ thật, năm đó người bị cha kế của tôi xâm hại, không phải là Tranh Tranh.”
Không phải Tranh Tranh? Vậy chỉ còn có thể là –
Suy nghĩ một chút, cô giật mình hiểu ra, khó tin mở lớn mắt, không nói được ra tiếng.
Anh và Tranh Tranh, đều thừa hưởng dung mạo đẹp của mẹ, Tranh Tranh lúc mười hai tuổi, vẫn còn là trẻ con, còn chưa phát dục hoàn toàn, nhưng cậu con trai mười sáu tuổi tuấn tú sẽ không như vậy…… Người cha kia là kẻ biến thái!
" Tranh Tranh là vì bảo vệ tôi.Vì thế lỡ tay giết người kia, cái phúc của nó đổi lấy sự bình an của tôi. Một đứa trẻ mười hai tuổi, không thể chịu đựng cảm giác tội lỗi vì đã huỷ hoại một sinh mạng, bèn nhốt mình trong đáy sâu mặc cảm, ngăn cách với thế giới bên ngoài, anh cả cũng vì bảo vệ Tranh Tranh, mới nhận tội giết người. "
Mà kẻ khơi mào tất cả mọi việc là anh, lại được bọn họ hết lòng bào vệ.
“Năm đó, nó đã cứu tôi, cho nên sau này, đến lượt tôi bảo vệ nó, cho đến hết cuộc đời.”
Nhạc San San giật mình hiểu ra, cái cảm giác áy náy trong lòng anh nặng nề hơn mọi ai khác, anh luôn luôn cảm thấy Tranh Tranh là vì anh mới trở thành như vậy, khó trách anh luôn bảo vệ Tranh Tranh, bởi vì anh không muốn thấy cô lại bị tổn thương.
“Đã là quá khứ. Tranh Tranh giờ đây đã tìm được hạnh phúc của mình, không phải sao?” Cô không thể tự chủ tiến lên, đầu ngón tay mơn trớn khuôn mặt u sầu của anh.
“Đã là quá khứ.” Cũng đã có thể buông bỏ gánh nặng trong lòng, tối nay, đột nhiên anh rất muốn tìm một người để trút bỏ hết mọi tâm sự nén chặt nhiều năm, nói xong, anh bỗng thấy nhẹ lòng. Cô gái trước mặt này…… Cho dù không còn tình yêu của cô, cô vẫn thương anh như trước, vươn tay an ủi anh, yên lặng lắng nghe anh. Anh biết mình chịu ơn cô.
“Người cô sắp lấy, có tốt không?”
Cô sững lại, rút tay về.“Rất tốt, biết săn sóc, biết chiều chuộng tôi, tôi nghĩ anh ấy sẽ là một người chồng tốt!”
“Ừ, vậy thì tốt rồi.” Anh nói nhỏ.“Tôi chúc phúc cho cô.”
Sau này, anh sẽ không xuất hiện trước cô nữa ……
“Cám ơn.” Cô mơ hồ gật đầu.“Không còn việc gì nữa, tôi đi vào đây. Anh đừng nghĩ nhiều, còn nữa, đối xử tử tế với bản thân một chút.”
Bước chân cô hỗn loạn, muốn tạo một dáng vẻ bình tĩnh giả tạo, từng nhịp giày cao gót lại gõ xuống lộn xộn, tiết lộ suy nghĩ nói một đằng nghĩ một nẻo của cô.
“Đợi đã!” Anh ngoái đầu nhìn lại hô to, giọng dịu dàng trước nay chưa từng có.
Cô dừng bước, không quay đầu.
“Chúc em, nhất định phải hạnh phúc.” Ít nhất, phải hạnh phúc hơn anh.
Cô không lên tiếng trả lời, tiến thẳng một đường đến phòng. Bỏ lại tất cả phía sau, cả tình yêu đau khổ nhiều năm, từ nay về sau, chấm dứt sạch sẽ.
Mối Tình Đầu Mối Tình Đầu - Lâu Vũ Tình Mối Tình Đầu